Cận Thân Bảo Tiêu
Chương 264: Nghìn vạn lần chớ nên chọc đàn bà (1)
Hàn Ấu Lăng tự soi gương luyện tập rất lâu, mới có thể bình ổn tâm tình nói chuyện cùng Diệp Thu như bây giờ.
Thù gãy chân với kẻ khác khiến hắn bị khuất phục dày vò suốt hơn một ngày một đêm, rất lâu sau, hắn đều ở trong nhà không muốn ra ngoài gặp ai hết. Mà lần hắn tiếp tục xuất hiện ngoài ánh sáng, chính là bởi vì Liên Phong Duệ và Quách Thành Chiếu gọi điện cho hắn, muốn bàn bạc với hắn phương pháp đối phó Diệp Thu.
Nói chuyện với Liên Phong Duệ và Quách Thành Chiếu xong, đêm về đến nhà lại bị cha gọi vào thư phòng nói chuyện một phen. Năm nay công việc bận rộn, đây là lần đầu tiên cha hắn cùng hắn nói chuyện, lúc đó hắn bị hận thù che mắt, cha hắn có khuyên bảo thế nào cũng như gió thoảng bên tai.
Con trai mình bị người ta đánh gãy chân, làm cha lại không muốn bao thù, lại còn khuyên bảo giúp kẻ địch, có người cha như vậy sao?
Thế nhưng lần thứ hai nói chuyện cùng gia gia, hắn ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, hắn cẩn thận nhớ kĩ, lúc nói chuyện gia gia biểu tình rất ngưng trọng. Nguồn: https://truyenfull.vn
"Ấu Lăng, cháu là nhất mạch trưởng tử của Hàn gia, cũng là anh cả của anh chị em trong nhà. Ở bên ngoài, mọi người đều coi cháu là đại biểu của Hàn gia, mỗi tiếng nói mỗi cử động của cháu đều đại biểu cho Hàn gia, không phải chỉ đại biểu cho mình bản thân cháu nữa."
''Biểu hiện của cháu khiến mọi người hài lòng, bao gồm cả đại gia gia, mặc dù đôi khi có làm vài chuyện xúc động, thanh niên mà, chung quy cũng có thời khắc nông nổi, gia gia cũng không trách mắng cháu. Nhưng biểu hiện gần đây của cháu khiến chúng ta đều thất vọng, cháu không giống người nối nghiệp của Hàn gia, ngược lại là một kẻ tràn ngập hận thù nhưng lại không dám đổi mặt với thù hận, là kẻ thất phu."
"Yêu một người nên biểu hiện trên mặt, nhưng hận một người nghìn vạn lần không nên biểu hiện ra mặt, như vậy sẽ khiến đối thủ cảnh giác, khiến cháu báo thù càng thêm khó mà thôi. Cháu về lấy gương tự soi xem? Chính là bộ dạng thiếu kiên nhẫn a."
"Gia gia gọi cháu tới là muốn nói chuyện với cháu, chuyện này đã là quá khứ, đại gia gia vừa gọi điện tới, tiết lộ thân thế của hắn cho ta, cùng hắn làm đối thủ không phù hợp lợi ích của chúng ta hiện tại. Hơn nữa, hắn cùng Nhiễm gia ở Yên Kinh có quan hệ rất tốt, điểm đó cháu cũng biết, Đại gia gia cháu cùng Nhiễm gia là đồng minh cùng tiến cùng lùi, nếu có kẻ dưới vượt mặt náo loạn, chỉ làm trò cười cho kẻ khác."
"Ấu Lăng, cháu phải từ từ chín chắn lên, có lẽ nói, cháu quá thuận buồm xuôi gió, hiện tại ta cũng không có biện pháp điều chỉnh tâm tính giúp cháu, cái loại bệnh này người trẻ tuổi một thời gian đều mắc phải, nhưng gã thanh niên Bối gia kia thực sự không tồi, lòng dạ rộng lớn, có khả năng làm đại sự. Anh chị em của cháu cũng trưởng thành rất nhanh, nếu vượt mặt cháu, cũng chỉ có thể buông tha, ta không thể giao Hàn gai vào tay một kẻ chỉ thích cờ bạc."
Bọn họ càng khuyên bảo, càng khiến Hàn Ấu Lăng trong lòng phản cảm, thế nhưng hắn biết gia gia nói được làm được, nếu không nghe, vậy vầng hào quang của mình sẽ bị thu về, sẽ có một nhân vật trẻ của Hàn gia mới sẽ lên sân khấu, và kẻ bị thay thế sẽ mãi mất đi ánh sáng, bị lãng quên.
Hắn không quên được hận, nhưng không thể làm mà không bị ai phát hiện.
Nếu hắn hai bàn tay trắng, lấy cái gì mà báo thù?
Rời khỏi thư phòng gia gia hắn còn tặng thêm một câu trả thù có nhiều cách, ngoại trừ tiêu diệt, còn có lợi dụng.
Lợi dụng? Có thể lợi dụng Diệp Thu sao?
Hàn Ấu Lăng không phải kẻ ngu si, nếu không cũng không được làm đại biểu Hàn gia. Tứ đại gia tộc tuy rằng giao hảo, nhưng trong vài lĩnh vực kinh doanh luôn kịch liệt đối đầu, chỉ là để đối phó với con rồng mới là Tống gia, nên đè mâu thuẫn cạnh tranh lại.
Một núi không thể có hai hổ, huống chi là bốn con cùng ở một nơi, đến khi Tứ đại gia tộc lớn đến mức độ nhất định, tất nhiên sẽ càng ảnh hưởng đến lợi ích của kẻ khác, khi đó ác chiến là khó tránh.
Sau này ác chiến, chi bằng hiện tại châm ngòi luôn trận chiến này, bên trong dính dáng đến Tứ đại gia tộc, dính dáng đến Tống gia, Diệp Thu và Trầm gia.. đây là một công trình khổng lồ, từ các khía cạnh nhỏ sẽ hoàn thành mục tiêu lớn, có lẽ sẽ có sai lầm, nhưng chí ít cũng sẽ thành công.
Phía sau, phải nhìn Hàn Ấu Lăng biểu diễn.
"Liên gia là gia tộc trăm năm ở Tô Hàng, thâm căn cố đế, giải quyết chốc lát không thể xong ngay, Quách gia có thể giải quyết trước tiên, bọn họ tuy rằng nổ lực rửa tiền, nhưng vài sự nghiệp hắc đạo lớn ở Tô Hàng đều trong tay bọn họ, đây là cửa để đột phá, nhưng chỉ sợ họ chó cùng rứt giậu, đến lúc đó cả hai cùng die..."
Hàn Ấu lăng móc thuốc ra, đưa cho Diệp Thu một điếu, sau đó giúp hắn châm, tự châm thuốc cho mình xong, hai người ngồi trong xe hút thuốc, trong xe rất nhanh đầy khói thuốc, nhưng cửa xe không được mở ra.
Tài xế phía trước im lặng ở một khe cửa nhỏ, khói thuốc tìm được lỗ hổng, không khí trong lành nhưng lạnh lẽo ở bên ngoài tràn vào.
"Một ngụm không thể cắn miếng to, chuyện ở Tô Hàng chỉ trông cậy vào tài năng của các người ba năm năm năm là có thể xong, cứ chậm rãi, ta có nhiều thời gian." Diệp Thu cười nói.
Hắn thật không hi vọng tiến độ quá nhanh, Trầm thị vừa qua một lân tẩy huyết, tuy rằng là công ty của hắn và Trầm Mặc Nùng, nhưng nguyên khí đại thương, cần một đoạn thời gian để nghỉ ngơi lấy lại đỉnh cao, sau đó danh chính ngôn thuận trở thành một con hổ mới ở Tô Hàng.
Lúc này nếu lôi nàng lên đài, chẳng khác gì lôi một đứa trẻ lên làm hoàng đế, chỉ có thể là một con rối, hơn nữa thoáng cái đã giải quyết hết đối thủ, Trầm thị làm sao chống lại Hàn gia?
"Quách Thành Chiếu còn có một anh trai, tên Quách Thành Dương, bị truy nã giết hơn mười mạng người, hiện tại đang đào vàng ở Mỹ. Quách gia có thể nhanh chóng thượng vị, Quách Thành Dương có công đầu, hiện tại tuy rằng chạy sang Mỹ trốn, nhưng nghe nói hắn quen biết với nhiều hắc đạo bên đó, cùng một vài hắc bang của người Hoa quan hệ không tồi."
"Tà không thắng chính, một Quách Thành Dương có thể chống lại trời sao? Nếu lợi hại như thế, đâu cần chạy tới nước Mỹ xa xôi." Diệp Thu hút hai điếu thuốc xong, cầm hai đầu mẩu bắn khỏi khe cửa xe ra ngoài.
Hàn Ấu Lăng thấy Diệp Thu không hút nữa, cũng dập thuốc.
"Kẻ kia thủ đoạn độc ác, làm việc rất cực đoan." Hàn Ấu Lăng cũng không nghĩ nhân vật này có thể khiến Diệp Thu khiếp đảm, "Liên Phong Duệ trọng thương, Liên gia nhất định loạn một trận, hơn nữa chuyện này quan hệ đến Tống gia, bọn họ hẳn rất đau đầu. Hiện tại ra tay với Quách gia là cơ hội tốt, tôi sẽ mau chóng có kế hoạch, trước tiên chặt của Liên gia một cánh tay, còn Liên Phong Duệ, tôi sẽ bảo Vu Lan động thủ lần nữa.... nếu còn thất bại..."
Diệp Thu khoát tay, nói: "Vu lan là quân cờ của cậu, vô luận cậu sử dụng thế nào, đều là việc của cậu, việc này không cần nói cho ta biết, mặc dù cậu bị thiên lôi đánh cũng không liên quan đến tôi, tôi chỉ cần kết quả."
Mở cửa xuống xe, một cỗ khí lạnh tràn vào trong cổ áo, toàn bộ thân thể bỗng nhiên lạnh lẽo.
Độ lạnh này không tổn thương gì tới Diệp Thu, nhưng nằm trong chăn vẫn thoải mái nhất, Diệp Thu đi về Trầm gia, thấy phía trước chầm rãi đi tới hai cô gái.
Dùng hai chữ chậm rãi hình dung không thích hợp bởi vì =.= bởi vì hai cô gái này bước chậm vô cùng, nhưng là hình ảnh quay chậm, nhưng tốc độ lại cực cao, chỉ trong chớp mắt các nàng đã tới trước mặt.
Diệp Thu thậm chí hoài nghi có phải thì giác có vấn đề, các nàng căn bản không đi, mà cứ thế bay tới trước mặt mình.
"Nếu lá gan anh không lớn, còn tưởng quỷ đó." Diệp Thu cười nói, ánh mắt ấm áp nhìn cô gái kiều mị trước mặt, nàng một mực yên lặng bảo vệ mình.
"Ác nhân không sợ quỷ." Long nữ quay người mỉm cười với Diệp Thu, thi triển ra phong thái, khiến trời đất biến sắc.
"Anh không phải ác nhân đó chứ." Diệp Thu cười nói.
"Anh chính là." Long Nữ cố chấp nói.
"Anh còn chưa đủ ác."
Long nữ suy nghĩ một chút, nhìn Phệ Hồn nhẫn trên tay Diệp Thu, nói: "Anh vốn có thể ác hơn."
Khi nói, Diệp Thu chuyển mắt sang "nàng quỷ" bên cạnh Long nữ, vừa nghĩ cái cái giày đính hột xoàn chói mắt của nàng cởi ra bán được bao nhiều tiền, hỏi: "Nàng là?"
Cô gái kia rất trung tính, mặc một bộ quần áo như vương tử màu trắng thêu kim tuyến, Diệp Thu vắt óc cũng không nghĩ ra cô gái này là ai.
"Ở New York bỏ lỡ, không ngờ lần này tới Tô Hàng lại hội ngộ. Coi như là phúc được nhìn của anh không cạn."
Ở New York bỏ lỡ? Bỏ lỡ ai? Công chúa Atlantis?
Diệp Thu cảm giác có chút choáng váng, cô gái trong truyền thuyết này tới Hoa Hạ? Lại còn đi cùng Long nữ?
Thù gãy chân với kẻ khác khiến hắn bị khuất phục dày vò suốt hơn một ngày một đêm, rất lâu sau, hắn đều ở trong nhà không muốn ra ngoài gặp ai hết. Mà lần hắn tiếp tục xuất hiện ngoài ánh sáng, chính là bởi vì Liên Phong Duệ và Quách Thành Chiếu gọi điện cho hắn, muốn bàn bạc với hắn phương pháp đối phó Diệp Thu.
Nói chuyện với Liên Phong Duệ và Quách Thành Chiếu xong, đêm về đến nhà lại bị cha gọi vào thư phòng nói chuyện một phen. Năm nay công việc bận rộn, đây là lần đầu tiên cha hắn cùng hắn nói chuyện, lúc đó hắn bị hận thù che mắt, cha hắn có khuyên bảo thế nào cũng như gió thoảng bên tai.
Con trai mình bị người ta đánh gãy chân, làm cha lại không muốn bao thù, lại còn khuyên bảo giúp kẻ địch, có người cha như vậy sao?
Thế nhưng lần thứ hai nói chuyện cùng gia gia, hắn ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, hắn cẩn thận nhớ kĩ, lúc nói chuyện gia gia biểu tình rất ngưng trọng. Nguồn: https://truyenfull.vn
"Ấu Lăng, cháu là nhất mạch trưởng tử của Hàn gia, cũng là anh cả của anh chị em trong nhà. Ở bên ngoài, mọi người đều coi cháu là đại biểu của Hàn gia, mỗi tiếng nói mỗi cử động của cháu đều đại biểu cho Hàn gia, không phải chỉ đại biểu cho mình bản thân cháu nữa."
''Biểu hiện của cháu khiến mọi người hài lòng, bao gồm cả đại gia gia, mặc dù đôi khi có làm vài chuyện xúc động, thanh niên mà, chung quy cũng có thời khắc nông nổi, gia gia cũng không trách mắng cháu. Nhưng biểu hiện gần đây của cháu khiến chúng ta đều thất vọng, cháu không giống người nối nghiệp của Hàn gia, ngược lại là một kẻ tràn ngập hận thù nhưng lại không dám đổi mặt với thù hận, là kẻ thất phu."
"Yêu một người nên biểu hiện trên mặt, nhưng hận một người nghìn vạn lần không nên biểu hiện ra mặt, như vậy sẽ khiến đối thủ cảnh giác, khiến cháu báo thù càng thêm khó mà thôi. Cháu về lấy gương tự soi xem? Chính là bộ dạng thiếu kiên nhẫn a."
"Gia gia gọi cháu tới là muốn nói chuyện với cháu, chuyện này đã là quá khứ, đại gia gia vừa gọi điện tới, tiết lộ thân thế của hắn cho ta, cùng hắn làm đối thủ không phù hợp lợi ích của chúng ta hiện tại. Hơn nữa, hắn cùng Nhiễm gia ở Yên Kinh có quan hệ rất tốt, điểm đó cháu cũng biết, Đại gia gia cháu cùng Nhiễm gia là đồng minh cùng tiến cùng lùi, nếu có kẻ dưới vượt mặt náo loạn, chỉ làm trò cười cho kẻ khác."
"Ấu Lăng, cháu phải từ từ chín chắn lên, có lẽ nói, cháu quá thuận buồm xuôi gió, hiện tại ta cũng không có biện pháp điều chỉnh tâm tính giúp cháu, cái loại bệnh này người trẻ tuổi một thời gian đều mắc phải, nhưng gã thanh niên Bối gia kia thực sự không tồi, lòng dạ rộng lớn, có khả năng làm đại sự. Anh chị em của cháu cũng trưởng thành rất nhanh, nếu vượt mặt cháu, cũng chỉ có thể buông tha, ta không thể giao Hàn gai vào tay một kẻ chỉ thích cờ bạc."
Bọn họ càng khuyên bảo, càng khiến Hàn Ấu Lăng trong lòng phản cảm, thế nhưng hắn biết gia gia nói được làm được, nếu không nghe, vậy vầng hào quang của mình sẽ bị thu về, sẽ có một nhân vật trẻ của Hàn gia mới sẽ lên sân khấu, và kẻ bị thay thế sẽ mãi mất đi ánh sáng, bị lãng quên.
Hắn không quên được hận, nhưng không thể làm mà không bị ai phát hiện.
Nếu hắn hai bàn tay trắng, lấy cái gì mà báo thù?
Rời khỏi thư phòng gia gia hắn còn tặng thêm một câu trả thù có nhiều cách, ngoại trừ tiêu diệt, còn có lợi dụng.
Lợi dụng? Có thể lợi dụng Diệp Thu sao?
Hàn Ấu Lăng không phải kẻ ngu si, nếu không cũng không được làm đại biểu Hàn gia. Tứ đại gia tộc tuy rằng giao hảo, nhưng trong vài lĩnh vực kinh doanh luôn kịch liệt đối đầu, chỉ là để đối phó với con rồng mới là Tống gia, nên đè mâu thuẫn cạnh tranh lại.
Một núi không thể có hai hổ, huống chi là bốn con cùng ở một nơi, đến khi Tứ đại gia tộc lớn đến mức độ nhất định, tất nhiên sẽ càng ảnh hưởng đến lợi ích của kẻ khác, khi đó ác chiến là khó tránh.
Sau này ác chiến, chi bằng hiện tại châm ngòi luôn trận chiến này, bên trong dính dáng đến Tứ đại gia tộc, dính dáng đến Tống gia, Diệp Thu và Trầm gia.. đây là một công trình khổng lồ, từ các khía cạnh nhỏ sẽ hoàn thành mục tiêu lớn, có lẽ sẽ có sai lầm, nhưng chí ít cũng sẽ thành công.
Phía sau, phải nhìn Hàn Ấu Lăng biểu diễn.
"Liên gia là gia tộc trăm năm ở Tô Hàng, thâm căn cố đế, giải quyết chốc lát không thể xong ngay, Quách gia có thể giải quyết trước tiên, bọn họ tuy rằng nổ lực rửa tiền, nhưng vài sự nghiệp hắc đạo lớn ở Tô Hàng đều trong tay bọn họ, đây là cửa để đột phá, nhưng chỉ sợ họ chó cùng rứt giậu, đến lúc đó cả hai cùng die..."
Hàn Ấu lăng móc thuốc ra, đưa cho Diệp Thu một điếu, sau đó giúp hắn châm, tự châm thuốc cho mình xong, hai người ngồi trong xe hút thuốc, trong xe rất nhanh đầy khói thuốc, nhưng cửa xe không được mở ra.
Tài xế phía trước im lặng ở một khe cửa nhỏ, khói thuốc tìm được lỗ hổng, không khí trong lành nhưng lạnh lẽo ở bên ngoài tràn vào.
"Một ngụm không thể cắn miếng to, chuyện ở Tô Hàng chỉ trông cậy vào tài năng của các người ba năm năm năm là có thể xong, cứ chậm rãi, ta có nhiều thời gian." Diệp Thu cười nói.
Hắn thật không hi vọng tiến độ quá nhanh, Trầm thị vừa qua một lân tẩy huyết, tuy rằng là công ty của hắn và Trầm Mặc Nùng, nhưng nguyên khí đại thương, cần một đoạn thời gian để nghỉ ngơi lấy lại đỉnh cao, sau đó danh chính ngôn thuận trở thành một con hổ mới ở Tô Hàng.
Lúc này nếu lôi nàng lên đài, chẳng khác gì lôi một đứa trẻ lên làm hoàng đế, chỉ có thể là một con rối, hơn nữa thoáng cái đã giải quyết hết đối thủ, Trầm thị làm sao chống lại Hàn gia?
"Quách Thành Chiếu còn có một anh trai, tên Quách Thành Dương, bị truy nã giết hơn mười mạng người, hiện tại đang đào vàng ở Mỹ. Quách gia có thể nhanh chóng thượng vị, Quách Thành Dương có công đầu, hiện tại tuy rằng chạy sang Mỹ trốn, nhưng nghe nói hắn quen biết với nhiều hắc đạo bên đó, cùng một vài hắc bang của người Hoa quan hệ không tồi."
"Tà không thắng chính, một Quách Thành Dương có thể chống lại trời sao? Nếu lợi hại như thế, đâu cần chạy tới nước Mỹ xa xôi." Diệp Thu hút hai điếu thuốc xong, cầm hai đầu mẩu bắn khỏi khe cửa xe ra ngoài.
Hàn Ấu Lăng thấy Diệp Thu không hút nữa, cũng dập thuốc.
"Kẻ kia thủ đoạn độc ác, làm việc rất cực đoan." Hàn Ấu Lăng cũng không nghĩ nhân vật này có thể khiến Diệp Thu khiếp đảm, "Liên Phong Duệ trọng thương, Liên gia nhất định loạn một trận, hơn nữa chuyện này quan hệ đến Tống gia, bọn họ hẳn rất đau đầu. Hiện tại ra tay với Quách gia là cơ hội tốt, tôi sẽ mau chóng có kế hoạch, trước tiên chặt của Liên gia một cánh tay, còn Liên Phong Duệ, tôi sẽ bảo Vu Lan động thủ lần nữa.... nếu còn thất bại..."
Diệp Thu khoát tay, nói: "Vu lan là quân cờ của cậu, vô luận cậu sử dụng thế nào, đều là việc của cậu, việc này không cần nói cho ta biết, mặc dù cậu bị thiên lôi đánh cũng không liên quan đến tôi, tôi chỉ cần kết quả."
Mở cửa xuống xe, một cỗ khí lạnh tràn vào trong cổ áo, toàn bộ thân thể bỗng nhiên lạnh lẽo.
Độ lạnh này không tổn thương gì tới Diệp Thu, nhưng nằm trong chăn vẫn thoải mái nhất, Diệp Thu đi về Trầm gia, thấy phía trước chầm rãi đi tới hai cô gái.
Dùng hai chữ chậm rãi hình dung không thích hợp bởi vì =.= bởi vì hai cô gái này bước chậm vô cùng, nhưng là hình ảnh quay chậm, nhưng tốc độ lại cực cao, chỉ trong chớp mắt các nàng đã tới trước mặt.
Diệp Thu thậm chí hoài nghi có phải thì giác có vấn đề, các nàng căn bản không đi, mà cứ thế bay tới trước mặt mình.
"Nếu lá gan anh không lớn, còn tưởng quỷ đó." Diệp Thu cười nói, ánh mắt ấm áp nhìn cô gái kiều mị trước mặt, nàng một mực yên lặng bảo vệ mình.
"Ác nhân không sợ quỷ." Long nữ quay người mỉm cười với Diệp Thu, thi triển ra phong thái, khiến trời đất biến sắc.
"Anh không phải ác nhân đó chứ." Diệp Thu cười nói.
"Anh chính là." Long Nữ cố chấp nói.
"Anh còn chưa đủ ác."
Long nữ suy nghĩ một chút, nhìn Phệ Hồn nhẫn trên tay Diệp Thu, nói: "Anh vốn có thể ác hơn."
Khi nói, Diệp Thu chuyển mắt sang "nàng quỷ" bên cạnh Long nữ, vừa nghĩ cái cái giày đính hột xoàn chói mắt của nàng cởi ra bán được bao nhiều tiền, hỏi: "Nàng là?"
Cô gái kia rất trung tính, mặc một bộ quần áo như vương tử màu trắng thêu kim tuyến, Diệp Thu vắt óc cũng không nghĩ ra cô gái này là ai.
"Ở New York bỏ lỡ, không ngờ lần này tới Tô Hàng lại hội ngộ. Coi như là phúc được nhìn của anh không cạn."
Ở New York bỏ lỡ? Bỏ lỡ ai? Công chúa Atlantis?
Diệp Thu cảm giác có chút choáng váng, cô gái trong truyền thuyết này tới Hoa Hạ? Lại còn đi cùng Long nữ?
Tác giả :
Liễu Hạ Huy