Cận Thân Bảo Tiêu
Chương 242: Chuyện khác thường tất có nguyên do
Quách Thành Chiếu vất vả lắm mới tìm được Tịch Dương Sơn, thấy quái vật mà mình tận lực mời chào đang giơ đại kiếm chém đến Diệp Thu trên người ướt sũng nước mưa, trong lòng mừng rỡ, bọn họ người chết ta sống là tốt nhất, đó chính là mong muốn trong lòng hắn hiện tại.
Cũng không tiến qua ngăn cản, mang theo một đám người đi về phía Trầm Mặc Nùng đang đứng trong cơn mưa. Hắn cùng nữ nhân này không có giao tiếp gì, bình thường gặp mặt cũng ít chào hỏi, nhìn dáng vẻ lả lướt trong mưa cùng dung nhan tuyệt đỉnh xinh đẹp của nàng, Quách Thành Chiếu có chút động tâm.
Nữ nhân này, nếu không quá đẹp, cũng rất giống chị.
"Trầm tiểu thư, mưa to gió lớn, có muốn tiến vào đây tránh mưa hay không?" Quách Thành Chiếu giơ chiếc ô màu đen trong tay, liếc mắt nhìn Diệp Thu đang giao chiến với quái nhân nói.
Trầm Mặc Nùng đã sớm phát hiện ra Quách Thành Chiếu đến, vốn sợ hắn kéo người ra cùng quái vật kia đối phó Diệp Thu, hiện tại thấy hắn cũng không có ý phái người hỗ trợ, lại chủ động bắt lời với nàng, trong long bắt đầu suy nghĩ ý tứ của hắn.
Thấy hắn mời mình tránh mưa, Trầm Mặc Nùng nhàn nhạt nói: "Cảm ơn Quách Thiểu, quần áo đã ướt hết, tránh hay không cũng thế, nhưng chỉ sợ làm ướt lây quần áo của Quách thiểu."
Quách Thành Chiếu cười không nói, hắn biết Trầm Mặc Nùng sẽ từ chối, nếu như không nhìn vào ánh mắt, thì nữ nhân này đúng là vô cùng ưu nhã và cao ngạo. Nam nhân bình thường đứng cạnh nàng chắc chắn không thấy tự tin a.
"Cậu đem ô đưa cho Trầm tiểu thư." Quách Thành Chiếu phân phó với đám vệ sĩ phía sau.
Đám vệ sĩ trong lòng kích động, trên mặt vẫn duy trì vẻ rụt rè tôn trọng, một tên bước lên, đưa ô cho Trầm Mặc Nùng. Quách Thành Chiếu không thích loại này, nên khiến bọn họ cũng không dám vượt mặt chủ nhân.
Trầm Mặc Nùng thanh nhã thoát tục đứng trong mưa, đúng là đánh mạnh vào thần kinh bọn họ ^^ một nữ nhân có thể đẹp như vậy sao?
"Cảm ơn." Trầm Mặc Nùng biết tiếp tục từ chối sẽ là thất lễ, vô luận tranh đấu ngầm thế nào, vẫn phải duy trì vẻ ngoài hòa bình, đây là số mệnh của con cháu thương nhân và quan gia, nếu như hiện ra hỉ nộ ái ố trên mặt vậy bị người khác coi là không có giáo dưỡng.
"Tôi nghĩ đã bỏ qua màn chiến đấu đặc sắc nào đó." Quách Thành Chiếu nhìn cảnh hai người đang đuổi bắt ở xa, tiếc nuối nói.
"Có thể." Trầm Mặc Nùng nhàn nhạt nói, trong lòng có chút vui vẻ, vừa rồi ắt là chỉ có mình trông thấy? Bí mật của riêng mình.
Vốn tâm trạng kích động vì đám người Quách Thành Chiếu đến mà ẩn đi, chỉ là dưới mưa gió không thấy chút lạnh lẽo nào, trái lại cơ thể lại nóng bừng, thế nhưng nàng rất kì quái, bình thường sức chống chịu của cơ thể mình không mạnh mẽ như vậy a. Hơn nữa trong lòng kì quái, tuổi mình đã lớn như vậy, nhưng vì một hồi chiến đấu của hai người kia mà kích động như vậy, so với bản tính thường ngày của nàng có chút không hợp lý.
Lẽ nào trong mình còn có một bộ mặt khác? Trầm Mặc Nùng trong lòng thầm nghĩ.
"Thắng bại đã phân, ngươi có cần đánh tiếp không?" Diệp Thu tránh né một kích điên cuồng của quái nhân, một bên hô. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
"Vậy phân sinh tử là được rồi." Quái nhân gào thét, trọng kiếm trong tay huy động vù vù, mơ hồ nghe được tiếng kiếm ngâm, tiếng xé gió của kiếm chém tạo ra.
"Có thể để ngày khác chết được không? Ngươi cung thấy đấy, bạn gái ta vẫn còn chờ bên cạnh, giết ngươi cũng không bù đắp nổi nỗi đau lòng khiến nàng bị cảm của ta a." Diệp Thu chỉ Trầm Mặc Nùng đứng ở xa nói.
"Đó là bạn gái ngơi liền quan gì đến ta?"
"Nhưng ngươi muốn chết đâu quan hệ đến ta? Muốn chết rất dễ nhảy từ núi xuống là được, còn có thể dùng kiếm tự đập đầu mình, ta vì sao phải đánh cùng người?" Diệp Thu khó chịu nói, y phục đều ướt đẫm. dính trên người vô cùng khó chịu, thật sự không muốn đánh nữa.
Nam tử hán đại đại trượng phu phải chết trong chiến đấu, há có thể tự sát? Đó là biểu hiện nhu nhược." Quái nhân trong miệng nói, trường kiếm trong tay cũng không ngừng nghỉ chút nào, trong cơn dày đặc huy múa, hạt mưa bốn phía bị đánh bay, thậm chí rất ít giọt mưa có thể lọt xuống rơi trên người Diệp Thu.
"Giết chết người khác không đáng tán thưởng, rất nhiều người có đều có thể làm được, nhưng tự giết mình mới chân chính là dũng sĩ, ít ai có thể làm được." Diệp Thu đầu độc nói: "Ngươi thử xem, rất kích thích."
"........" Quái nhân không nói gì, hậm hực sát khí ngút trời.
Diệp Thu bước lùi hai bước, đột nhiên dừng mọi động tác, đứng tại chỗ không tránh nói: "Ta nói không đánh là không đánh, ta đứng bất động chỗ này, nếu ngươi hạ thủ được vậy giết ta đi."
Đương!
Quái nhân chém trường kiếm xuống, rút cuộc bẻ hướng sang một bên, nhìn Diệp Thu mắng: "Ngươi có phải đàn ông hay không? Tự nhiên không dám chiến đấu nữa, ngươi như vậy khác gì đầu hàng?"
"Ngươi có thể coi ta không phải là nam nhân." Diệp Thu lợn chết không sợ nước nóng nói, đứng yên tại chỗ không cử động.
"Ta thật chém ngươi đó."
"Chém đi, ta không chống cự." Diệp Thu nhắm chặt mắt lại, như chò một kích của đối phương.
Quái nhân giả vờ huy kiếm vài lần, đều không chém được xuống, nếu như người này đang nhắm mắt mà chém chết hắn, vậy quả thực bôi nhọ chuôi Vô Phong đao này.
Diệp Thu mở mắt nhìn quái nhân nói: "Hôm nay không đánh ngươi hẳn là biết chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân, trai cò mổ nhau ngư ông đắc lợi. Lần sau chúng ta chân chính giao chiến một lần, ta sẽ dốc toàn lực, Vô Phong kiếm của ngươi có thể xuất vỏ, nhưng mà hiện tại......."
Diệp Thu nói chuyện chân như chớp đá ra một cước, một cước xảo diệu đá vào hạ bộ quái nhân.
Đương!
Vô Phong kiếm nặng nề rơi trên mặt đất, quái nhân trong miệng thở hổn hển ngồi ôm hạ bộ.
Diệp Thu chỉ phương hướng Quách Thành Chiếu, vừa cười vừa nói: "Để chúng tương lại tốt đẹp cho chúng ta, chỉ có thể cho ngươi chịu ủy khuất. Ngươi là một quân tử."
Diệp Thu khoát tay, đi nhanh về phía Trầm Mặc Nùng.
Quái nhân hít một ngụm khí lớn, la lên: "Ngươi mới là quân tử, cả thầy trò ngươi đều là quân tử."
Diệp Thu ha ha cười, đi tới trước mặt Trầm Mặc Nùng, đêm chiếc ô trong tay Trầm Mặc Nùng vứt xuống mặt đất, nói: "Nghe nói đi dạo dưới mưa rất lãnh mạn, chúng ta có nên thử xem không?"
"Được." Trầm Mặc Nùng gật đầu "Có điều trời mưa hơi lớn."
Hai người nhìn nhau, sau đó ăn ý nở nụ cười.
Quách Thành Chiếu đối mặt với Diệp Thu, nhưng không nói gì, đi tới trước mặt quái nhân hỏi: "Ông không sao chứ?"
"Không có việc gì." Quái nhân cố nén đau đớn nói.
"Ông sở dĩ có thể giết hắn." Quách Thành Chiếu nói có chút tức giận, tuy rằng hắn cố ý kìm nén xuống.
"Đánh bại đối thủ bằng cách như vậy là sỉ nhục với ta."
"Mong ông lần sau đừng phạm sai lầm như vậy." Quách Thành Chiếu quay về phía sau phân phó với đám vệ sĩ: "Dìu ông ta đứng lên."
Dường như là hà bá tức giận, cho mưa như trút nước. Diệp Thu và Trầm Mặc Nùng rất không lãng mạn đi bộ về quán trà sau đó lái xe BMWs về Trầm gia.
"Nhanh thay quần áo, tôi sẽ làm cho anh hai chén canh gừng, đẩy hết hàn khí ra ngoài." Trầm Mặc Nùng tay đặt trên cánh của phòng mình, một bên nói với Diệp Thu.
"Cô hay là tắm nước nóng trước, sau đó hãy pha canh gừng, nếu không khẳng định cô sẽ bị cảm mạo." Diệp Thu cười gật đầu: "Nếu không tôi xoa bóp cho cô? Như vậy cũng có thể xua tan hàn khí trên người."
"Không cần." Nhớ tới tình cảnh lần trước Diệp Thu giúp Đường Quả xoa bóp ngực theo trung y, Trầm Mặc Nùng vội vã lắc đầu. Sau đó nghĩ tới phản ứng của mình có chút quá khích, nàng sợ lại bắt gặp những tình cảnh trong mơ kia, vừa nhớ tới mặt lại đỏ tới mang tai.
Khai hai người đang muốn vào nhà, thấy Tào Tuyết Cầm thần sắc khẩn trương từ sau viện đi ra, tóc tai rối loạn, y phục trên người cũng bị ướt hơn nửa.
Trầm Mặc Nùng có chút nghi hoặc, theo lý mà nói, ngời của Trầm gia hiện tại phải ở hết bên nhà tang lễ bên kia mới đúng, đột nhiên trời mưa lớn, càng không có ai về, nàng lúc này lại chạy về làm gì?
Tào Tuyết Cầm thấy Diệp Thu và Trầm Mặc Nùng đứng ở hành lang, rõ ràng kinh ngạc nhảy dựng, sau đó rất nhanh trấn tĩnh, hỏi: "Các người sao đã về rồi?"
Trầm Mặc Nùng và Diệp Thu liếc mắt nhìn nhau, càng thêm nghi hoặc, khác thường tất có nguyên do, từ sau khi Trầm lão gia tử qua đời, Tào Tuyết Cầm trở nên vô pháp vô thiên, bình thường rất it khi nghe lời Trầm Nhi Hiền nói, càng không cần phải nể mặt mũi Diệp Thu và Trầm Mặc Nùng. Nàng biểu hiện như vậy không bị người khác hoài nghi mới lạ.
"Cô hai, có chuyện gì sao?" Trầm Mặc Nùng hỏi Tào Tuyết Cầm.
"Không có việc gì, thân thể hơi khó chịu, nên trở về trước." Tào Tuyết Cầm cũng thấy mình biểu hiện có chút khác thường, lại bắt đầu chua ngoa nói, cũng không thèm nói chuyện tiếp với Diệp Thu và Trầm Mặc Nùng, trực tiếp quay người đi về phòng.
Cũng không tiến qua ngăn cản, mang theo một đám người đi về phía Trầm Mặc Nùng đang đứng trong cơn mưa. Hắn cùng nữ nhân này không có giao tiếp gì, bình thường gặp mặt cũng ít chào hỏi, nhìn dáng vẻ lả lướt trong mưa cùng dung nhan tuyệt đỉnh xinh đẹp của nàng, Quách Thành Chiếu có chút động tâm.
Nữ nhân này, nếu không quá đẹp, cũng rất giống chị.
"Trầm tiểu thư, mưa to gió lớn, có muốn tiến vào đây tránh mưa hay không?" Quách Thành Chiếu giơ chiếc ô màu đen trong tay, liếc mắt nhìn Diệp Thu đang giao chiến với quái nhân nói.
Trầm Mặc Nùng đã sớm phát hiện ra Quách Thành Chiếu đến, vốn sợ hắn kéo người ra cùng quái vật kia đối phó Diệp Thu, hiện tại thấy hắn cũng không có ý phái người hỗ trợ, lại chủ động bắt lời với nàng, trong long bắt đầu suy nghĩ ý tứ của hắn.
Thấy hắn mời mình tránh mưa, Trầm Mặc Nùng nhàn nhạt nói: "Cảm ơn Quách Thiểu, quần áo đã ướt hết, tránh hay không cũng thế, nhưng chỉ sợ làm ướt lây quần áo của Quách thiểu."
Quách Thành Chiếu cười không nói, hắn biết Trầm Mặc Nùng sẽ từ chối, nếu như không nhìn vào ánh mắt, thì nữ nhân này đúng là vô cùng ưu nhã và cao ngạo. Nam nhân bình thường đứng cạnh nàng chắc chắn không thấy tự tin a.
"Cậu đem ô đưa cho Trầm tiểu thư." Quách Thành Chiếu phân phó với đám vệ sĩ phía sau.
Đám vệ sĩ trong lòng kích động, trên mặt vẫn duy trì vẻ rụt rè tôn trọng, một tên bước lên, đưa ô cho Trầm Mặc Nùng. Quách Thành Chiếu không thích loại này, nên khiến bọn họ cũng không dám vượt mặt chủ nhân.
Trầm Mặc Nùng thanh nhã thoát tục đứng trong mưa, đúng là đánh mạnh vào thần kinh bọn họ ^^ một nữ nhân có thể đẹp như vậy sao?
"Cảm ơn." Trầm Mặc Nùng biết tiếp tục từ chối sẽ là thất lễ, vô luận tranh đấu ngầm thế nào, vẫn phải duy trì vẻ ngoài hòa bình, đây là số mệnh của con cháu thương nhân và quan gia, nếu như hiện ra hỉ nộ ái ố trên mặt vậy bị người khác coi là không có giáo dưỡng.
"Tôi nghĩ đã bỏ qua màn chiến đấu đặc sắc nào đó." Quách Thành Chiếu nhìn cảnh hai người đang đuổi bắt ở xa, tiếc nuối nói.
"Có thể." Trầm Mặc Nùng nhàn nhạt nói, trong lòng có chút vui vẻ, vừa rồi ắt là chỉ có mình trông thấy? Bí mật của riêng mình.
Vốn tâm trạng kích động vì đám người Quách Thành Chiếu đến mà ẩn đi, chỉ là dưới mưa gió không thấy chút lạnh lẽo nào, trái lại cơ thể lại nóng bừng, thế nhưng nàng rất kì quái, bình thường sức chống chịu của cơ thể mình không mạnh mẽ như vậy a. Hơn nữa trong lòng kì quái, tuổi mình đã lớn như vậy, nhưng vì một hồi chiến đấu của hai người kia mà kích động như vậy, so với bản tính thường ngày của nàng có chút không hợp lý.
Lẽ nào trong mình còn có một bộ mặt khác? Trầm Mặc Nùng trong lòng thầm nghĩ.
"Thắng bại đã phân, ngươi có cần đánh tiếp không?" Diệp Thu tránh né một kích điên cuồng của quái nhân, một bên hô. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
"Vậy phân sinh tử là được rồi." Quái nhân gào thét, trọng kiếm trong tay huy động vù vù, mơ hồ nghe được tiếng kiếm ngâm, tiếng xé gió của kiếm chém tạo ra.
"Có thể để ngày khác chết được không? Ngươi cung thấy đấy, bạn gái ta vẫn còn chờ bên cạnh, giết ngươi cũng không bù đắp nổi nỗi đau lòng khiến nàng bị cảm của ta a." Diệp Thu chỉ Trầm Mặc Nùng đứng ở xa nói.
"Đó là bạn gái ngơi liền quan gì đến ta?"
"Nhưng ngươi muốn chết đâu quan hệ đến ta? Muốn chết rất dễ nhảy từ núi xuống là được, còn có thể dùng kiếm tự đập đầu mình, ta vì sao phải đánh cùng người?" Diệp Thu khó chịu nói, y phục đều ướt đẫm. dính trên người vô cùng khó chịu, thật sự không muốn đánh nữa.
Nam tử hán đại đại trượng phu phải chết trong chiến đấu, há có thể tự sát? Đó là biểu hiện nhu nhược." Quái nhân trong miệng nói, trường kiếm trong tay cũng không ngừng nghỉ chút nào, trong cơn dày đặc huy múa, hạt mưa bốn phía bị đánh bay, thậm chí rất ít giọt mưa có thể lọt xuống rơi trên người Diệp Thu.
"Giết chết người khác không đáng tán thưởng, rất nhiều người có đều có thể làm được, nhưng tự giết mình mới chân chính là dũng sĩ, ít ai có thể làm được." Diệp Thu đầu độc nói: "Ngươi thử xem, rất kích thích."
"........" Quái nhân không nói gì, hậm hực sát khí ngút trời.
Diệp Thu bước lùi hai bước, đột nhiên dừng mọi động tác, đứng tại chỗ không tránh nói: "Ta nói không đánh là không đánh, ta đứng bất động chỗ này, nếu ngươi hạ thủ được vậy giết ta đi."
Đương!
Quái nhân chém trường kiếm xuống, rút cuộc bẻ hướng sang một bên, nhìn Diệp Thu mắng: "Ngươi có phải đàn ông hay không? Tự nhiên không dám chiến đấu nữa, ngươi như vậy khác gì đầu hàng?"
"Ngươi có thể coi ta không phải là nam nhân." Diệp Thu lợn chết không sợ nước nóng nói, đứng yên tại chỗ không cử động.
"Ta thật chém ngươi đó."
"Chém đi, ta không chống cự." Diệp Thu nhắm chặt mắt lại, như chò một kích của đối phương.
Quái nhân giả vờ huy kiếm vài lần, đều không chém được xuống, nếu như người này đang nhắm mắt mà chém chết hắn, vậy quả thực bôi nhọ chuôi Vô Phong đao này.
Diệp Thu mở mắt nhìn quái nhân nói: "Hôm nay không đánh ngươi hẳn là biết chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân, trai cò mổ nhau ngư ông đắc lợi. Lần sau chúng ta chân chính giao chiến một lần, ta sẽ dốc toàn lực, Vô Phong kiếm của ngươi có thể xuất vỏ, nhưng mà hiện tại......."
Diệp Thu nói chuyện chân như chớp đá ra một cước, một cước xảo diệu đá vào hạ bộ quái nhân.
Đương!
Vô Phong kiếm nặng nề rơi trên mặt đất, quái nhân trong miệng thở hổn hển ngồi ôm hạ bộ.
Diệp Thu chỉ phương hướng Quách Thành Chiếu, vừa cười vừa nói: "Để chúng tương lại tốt đẹp cho chúng ta, chỉ có thể cho ngươi chịu ủy khuất. Ngươi là một quân tử."
Diệp Thu khoát tay, đi nhanh về phía Trầm Mặc Nùng.
Quái nhân hít một ngụm khí lớn, la lên: "Ngươi mới là quân tử, cả thầy trò ngươi đều là quân tử."
Diệp Thu ha ha cười, đi tới trước mặt Trầm Mặc Nùng, đêm chiếc ô trong tay Trầm Mặc Nùng vứt xuống mặt đất, nói: "Nghe nói đi dạo dưới mưa rất lãnh mạn, chúng ta có nên thử xem không?"
"Được." Trầm Mặc Nùng gật đầu "Có điều trời mưa hơi lớn."
Hai người nhìn nhau, sau đó ăn ý nở nụ cười.
Quách Thành Chiếu đối mặt với Diệp Thu, nhưng không nói gì, đi tới trước mặt quái nhân hỏi: "Ông không sao chứ?"
"Không có việc gì." Quái nhân cố nén đau đớn nói.
"Ông sở dĩ có thể giết hắn." Quách Thành Chiếu nói có chút tức giận, tuy rằng hắn cố ý kìm nén xuống.
"Đánh bại đối thủ bằng cách như vậy là sỉ nhục với ta."
"Mong ông lần sau đừng phạm sai lầm như vậy." Quách Thành Chiếu quay về phía sau phân phó với đám vệ sĩ: "Dìu ông ta đứng lên."
Dường như là hà bá tức giận, cho mưa như trút nước. Diệp Thu và Trầm Mặc Nùng rất không lãng mạn đi bộ về quán trà sau đó lái xe BMWs về Trầm gia.
"Nhanh thay quần áo, tôi sẽ làm cho anh hai chén canh gừng, đẩy hết hàn khí ra ngoài." Trầm Mặc Nùng tay đặt trên cánh của phòng mình, một bên nói với Diệp Thu.
"Cô hay là tắm nước nóng trước, sau đó hãy pha canh gừng, nếu không khẳng định cô sẽ bị cảm mạo." Diệp Thu cười gật đầu: "Nếu không tôi xoa bóp cho cô? Như vậy cũng có thể xua tan hàn khí trên người."
"Không cần." Nhớ tới tình cảnh lần trước Diệp Thu giúp Đường Quả xoa bóp ngực theo trung y, Trầm Mặc Nùng vội vã lắc đầu. Sau đó nghĩ tới phản ứng của mình có chút quá khích, nàng sợ lại bắt gặp những tình cảnh trong mơ kia, vừa nhớ tới mặt lại đỏ tới mang tai.
Khai hai người đang muốn vào nhà, thấy Tào Tuyết Cầm thần sắc khẩn trương từ sau viện đi ra, tóc tai rối loạn, y phục trên người cũng bị ướt hơn nửa.
Trầm Mặc Nùng có chút nghi hoặc, theo lý mà nói, ngời của Trầm gia hiện tại phải ở hết bên nhà tang lễ bên kia mới đúng, đột nhiên trời mưa lớn, càng không có ai về, nàng lúc này lại chạy về làm gì?
Tào Tuyết Cầm thấy Diệp Thu và Trầm Mặc Nùng đứng ở hành lang, rõ ràng kinh ngạc nhảy dựng, sau đó rất nhanh trấn tĩnh, hỏi: "Các người sao đã về rồi?"
Trầm Mặc Nùng và Diệp Thu liếc mắt nhìn nhau, càng thêm nghi hoặc, khác thường tất có nguyên do, từ sau khi Trầm lão gia tử qua đời, Tào Tuyết Cầm trở nên vô pháp vô thiên, bình thường rất it khi nghe lời Trầm Nhi Hiền nói, càng không cần phải nể mặt mũi Diệp Thu và Trầm Mặc Nùng. Nàng biểu hiện như vậy không bị người khác hoài nghi mới lạ.
"Cô hai, có chuyện gì sao?" Trầm Mặc Nùng hỏi Tào Tuyết Cầm.
"Không có việc gì, thân thể hơi khó chịu, nên trở về trước." Tào Tuyết Cầm cũng thấy mình biểu hiện có chút khác thường, lại bắt đầu chua ngoa nói, cũng không thèm nói chuyện tiếp với Diệp Thu và Trầm Mặc Nùng, trực tiếp quay người đi về phòng.
Tác giả :
Liễu Hạ Huy