Cận Thân Bảo Tiêu
Chương 147: Huấn luyện quân sự trở về
Đoạn thời gian kế tiếp của Diệp Thu trôi qua rất nhàn nhã, cả ngày ở nhà cùng hai người Đường Quả, Lâm Bảo Nhi ném bao cát một chút, chơi trò chơi một chút. Đường Quả vì tìm một người hầu cho mình trong trò chơi, bảo người ta đưa tới cho Diệp Thu một laptop đặt trên bàn cao, lại đăng ký một nhân vật Tinh linh tộc tên "Người hầu nhỏ của công chúa Đường Đường" trong WOW cho Diệp Thu. Lâm Bảo Nhi cảm giác mình chịu thiệt, lại tạo một nhân vật Ngưu đầu nhân tên là "Nô lệ nhỏ của Bảo Nhi" cho Diệp Thu.
Vì vậy, Diệp Thu của chúng ta phải thao tác hai nhân vật đồng thời. Nửa giờ trước còn dùng tên "Người hầu nhỏ của công chúa Đường Đường" đi sau cái mông mặc bikini gợi cảm đánh quái, thì nửa giờ sau lại dùng tên "Nô lệ nhỏ của Bảo Nhi" đi theo cái yếm nhỏ đáng yêu chém người. Hai cô gái này ở trong trò chơi cũng không phải là nhân vật an phận, sinh sự gây chuyện khắp nơi.
Đương nhiên, thoạt nhìn danh tiếng các nàng cũng không tốt lắm, Diệp Thu bởi vì đi theo sát đít các nàng, cũng chịu tai họa, vô duyên vô cớ bị người ta hại chết rất nhiều lần.
Dương Nhạc cũng gọi cho Diệp Thu mấy lần, hắn xem như là nhân họa đắc phúc, tuy rằng cũng giống Diệp Thu ngày đầu vào quân doanh đã bị đuổi ra, thế nhưng lại lợi dụng trong thời gian ngắn đó để mở một công ty. Lục Tiểu Mạn đã tiến vào tranh đấu, nghe nói cô gái này quả thật có thủ đoạn, chỉ vài ngày ngắn ngủi, đã giải quyết thông báo tuyển dụng cùng với một vài thủ tục quan trọng.
Trong nháy mắt, hơn mười ngày đã qua đi. Học sinh học quân sự cuối cùng cũng trở về trường. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn
Diệp Thu ngày đó nhận được điện thoại của Trần Hải Lượng, bảo hắn quay lại trường học xem thử một chút. Đến lúc đó sẽ có một đại hội tổng kết tân sinh mới học quân sự, còn có thể có những học sinh ưu tú lên phát biểu. Đường Quả cùng Lâm Bảo Nhi đã chán ở nhà đến cùng cực, liền cùng Diệp Thu chạy tới trường học.
Bởi vì tân sinh toàn bộ trường đều tham gia hội nghị nên nhân số rất đông. Lễ đường của trường học không đủ lớn để chứa nhiều người như vậy, cũng chỉ có thể lại lần nữa kéo người đến sân thể dục lớn khi mở đại hội chào đón sinh viên trước khi học quân sự kia.
Trong sân trường tiếng người ồn ào, khắp nơi có thể thấy được một số học sinh mặc đồng phục tốp năm tốp ba đi về phía sân thể dục. Trong ký túc xá truyền đến những tiếng chạy cầu thang rầm rầm, thỉnh thoảng có người ngửa miệng lên trời hét. Ở tại quân doanh chịu áp lực quá lâu. Quy định thời gian ngủ, ăn, không được lớn tiếng nói chuyện, không dám dậy muộn, không có máy tính, trò chơi, mỗi ngày đều phải tiến hành huấn luyện siêu cao. Nên ai cũng đều có loại ý nghĩ muốn hét to mấy tiếng để phát tiết.
Diệp Thu vừa đi vào phòng ở ký túc xá, thì có một thứ đen sì bổ nhào qua hắn. Nếu không phải thấy hai con mắt còn đang chớp, Diệp Thu thiếu chút nữa đã đạp cho hắn một cước bay đi.
"Anh sao lại thành bộ dáng này thế?" Diệp Thu nhìn vẻ mặt kích đóng của Lý Đại Tráng nói.
Lý Đại Tráng vốn khiến cho người ta có cảm giác nhỏ gầy, da lại đen. Không ngờ một tháng qua đi, giờ đã thành đen thui, cả khuôn mặt ngoại trừ thấy ánh mắt di chuyển ra, đã không rõ các ngũ quan khác.
"Tôi ngất, lão đại, anh sao không biết xấu hổ mà hỏi như vây?" Lý Đại Tráng rất khinh bỉ nhìn Diệp Thu. "Từ sau sự kiện mấy người các người đánh nhau, Lôi Đạt cho tới giờ vẫn không cho chúng ta một cái nhìn vui vẻ. Nhiệm vụ huấn luyện của bọn tôi là nghiêm khắc nhất trong tất cả các liên đội. Thời gian đứng thế quân so với đội khác dài hơn một giờ. Có một tên chạy đi phản ứng với Lôi Đạt, bị hắn đánh văng ra ngoài... giống như anh quẳng hắn lúc trước vậy. Hắn nói, các người không phải là dùng tinh lực sao? Các người đều không phải là có thể đánh tôi sao? Tốt. Tôi ngược lại muốn xem xem các người có thể mạnh tới trình độ nào. Đại ca, anh hại khổ chúng ta rồi".
"Ha ha, vậy cũng tốt cho các người. Nghiêm sư xuất cao đồ mà". Dương Nhạc từ cửa đi vào nói.
"Anh Dương..." Lý Đại Tráng lại một lần nữa xúc động nhào về phía Dương Nhạc, Dương Nhạc vội tránh, nhìn Lý Đại Tráng nói: "Đại Tráng, nếu không nghe được âm thanh của anh, tôi còn tưởng là một con tinh tinh nhiều lông chạy tới ôm tôi..."
Lý Đại Tráng rất đáng thương mà chỉ vào Diệp Thu và Dương Nhạc, mắng: "Cái đấy không phải do các người à? Các người đánh nhau náo nhiệt xong rồi đi, bọn tôi ở lại phải chịu hành hạ. Tôi bị phơi nắng thành như vậy, các người không cảm thấy áy náy à?"
"Không thấy." Hai người cùng lắc đầu.
"Ông liều mạng với chúng mày". Lý Đại Tráng lớn tiếng hô, vốn định nhào về phía Diệp Thu, nhưng ngẫm lại lúc đó Diệp Thu ném gã to con Lôi Đạt bay ra ngoài, vội đổi phương hướng, nhào về phía Dương Nhạc. Sau đó thân thể hai gã cùng nằm trên giường ồn ào một trận.
Diệp Thu ở bên cạnh nhìn họ đùa bỡn, một tháng không gặp, cảm tình giữa mọi người không chỉ không hề bất hòa, trái lại càng thêm thân hơn.
Đợi đến lúc hai người thở hồng hộc dừng lại, Diệp Thu mới nói: "Hình như là có một đại hội tổng kết mà? Mấy giờ? Các người cũng không đi sao?"
Lý Đại Tráng sửa sang lại quần áo, nói: "Không đi không được. Lát nữa các khoa đều có giáo viên điểm danh. Tôi cùng vì sợ trễ mới không đi tới nhà tắm của trường tắm. Phòng ở ký túc lại không có nước ấm, tôi sợ lạnh. Ơ... Dương Nhạc, anh làm sao vậy?"
Dương Nhạc nằm trên giường trợn trắng mắt, uể oải nói: "Tôi bị cái mùi trên người anh làm hôn mê đấy. Anh rốt cuộc đã bao lâu rồi không tắm vậy?"
"Ha ha, mới nửa tháng. Các người sao thế? Đừng dùng ánh mắt ấy nhìn tôi chứ. Anh có biết sinh hoạt của bọn tôi sau đó có bao nhiêu khó khăn không? Đúng là nước sôi lửa bỏng".
"Ngoại trừ ngày đầu tiên vào quân đội làm cho bọn tôi khoai tây thịt bò, thời gian khác sinh hoạt đều vô cùng khó khăn á. Buổi sáng thì là cháo, bánh màn thầu với dưa muối, buổi trưa thì rau xanh, củ cải, cơm, buổi tối thì mì sợi, cũng không có nước luộc gì cả. Đại ca, dù mất mặt cũng phải nói cho các người biết, tôi thèm thịt muốn chết. Lúc vừa mới về, tôi chưa đi đến phòng ở ký túc xá mà trước tiên chạy đến siêu thị mua hai đùi gà về gặm đó".
"Cái đó và việc anh không tắm thì có liên quan gì?" Dương Nhạc buồn bực nói, đưa mũi ngửi ngửi trên người, một mùi hôi xông vào mũi, làm Dương Nhạc quả thật muốn nôn.
"Đương nhiên là có liên quan chứ. Không được ăn ngon thì thôi, cuối cùng còn hạn chế dùng nước, nói là bồi dưỡng tác phong phản ứng nhanh quân sự hóa, lúc nào cũng bắt chước cảnh sinh hoạt tác chiến. Mỗi ngày cơm nước xong phải tranh thủ đi rửa chén, nếu không đợi thời gian qua liền cúp nước. Mỗi tuần có thể tắm một lần, nhưng thời gian chỉ có sáu phút. Nửa tháng trước đến phiên tôi tắm rửa, không ngờ do một lúc xúc động mà bị té. Đợi tới khi tôi từ đất đứng dậy thì thời gian đã qua phân nửa, chờ sau khi tôi bôi xà phòng thơm loạn trên người thì đã hết giờ, huấn luyện viên bắt đầu đuổi người ra".
Lý Đại Tráng vẻ mặt đau khổ nói: "Tôi chỉ dùng khăn mặt lau lau bọt xà phòng trên người rồi mặc quần áo đi ra. Anh ngửi đi, trên người tôi còn có mùi xà phòng thơm đấy".
Mửa!
Dương Nhạc nhìn quần áo mới thay trên người mình, liền té xỉu luôn.
Ba người đang nói cười thì Ngô Chính Tĩnh đã mang rương của mình tiến vào. Một tháng không gặp, hắn vẫn giữ cái bộ dáng lạnh lùng kia, có điều cũng giống như Lý Đại Tráng, màu da vốn rất trắng cũng đen đi không ít do phơi nắng. Khi đi qua Diệp Thu, thì gật đầu với Diệp Thu, sau đó đem cái rương nhét xuống dưới giường rồi đi ra ngoài.
"Tôi ngất, hắn nghĩ mình là nhân vật lớn chắc? Gặp ai cũng không phớt lờ". Lý Đại Tráng chỉ vào bóng lưng Ngô Chính Tĩnh mắng.
"Bỏ đi Đại Tráng, người lập dị ở Đại học Thủy Mộc đâu có ít? Có người nói thời gian trước còn có một gã năm ba cởi quần áo chạy trần truồng ở trường đấy. Mỗi người đều có cách sống riêng, chúng ta để ý hắn làm gì?" Dương Nhạc cười khuyên Lý Đại Tráng.
"Tôi không phải muốn can thiệp vào chuyện của hắn. Chỉ là hắn như vậy thật sự là ảnh hướng đến tâm tình người khác. Đều ngủ chung một phòng, có cần phải như thế không?"
"Đi thôi. Đi tham gia đại hội tổng kết đi. Khoa chúng ta ít người, không đi rất dễ bị để ý. Hơn nữa thầy Trần đã từng nói, có thể trường sẽ tuyên bố ý kiến xử phạt vài người trong hội nghị này".
Ba người lúc đi tới sân thể dục, vừa lúc đụng phải Nhiễm Đông Dạ đội mũ lưỡi trai. Diệp Thu đang có việc muốn nhờ, lập tức ngăn nàng lại.
"Ơ, sao lại là anh?" Nhiễm Đông Dạ thấy Diệp Thu, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức nở nụ cười sáng lạn.
"Đây là đại học Thủy Mộc, không phải học viên Điện ảnh và truyền hình". Diệp Thu vừa cười vừa nói. "Cô sao lại tới đây?"
"Lần trước không phải tôi đã nói cho anh rồi sao? Phải giúp bạn tập múa". Nhiễm Đông Dạ vừa cười vừa nói.
"Cô có thể giúp tôi một chuyện được không?" Diệp Thu nhìn Nhiễm Đông Dạ hỏi.
"Đương nhiên được rồi. Anh nói đi".
"Khoa chúng tôi cũng muốn ở tiệc chào đó tân sinh viên biểu diễn một tiết mục, cô có thể tìm một người bạn qua giúp chúng tôi tập một tiết mục được không?"
"Được. Không thành vấn đề." Nhiễm Đông Dạ rất hào sảng đồng ý. Chàng nhỏ, cuối cùng cũng chịu cầu tôi rồi à.
"Thật tốt quá. Là ai thế?"
"Là tôi chứ ai". Nhiễm Đông Dạ chỉ vào mũi của mình nở nụ cười giảo hoạt.
"Cô?" Diệp Thu cười khổ, nghe nói lúc mở buổi chào đón tân sinh viên ở học viện biểu diễn điện ảnh và truyền hình Nhiễm Đông Dạ cũng vì có chút việc mà đùn đẩy, không ngờ lại đồng ý tới đây làm tổng giám chế nghệ thuật cho bọn họ. Nhưng hệ khảo cổ tổng cộng cũng chỉ có hai mươi người, cho dù nàng có cố gắng thế nào, nhưng còn có thể làm nên tiết mục hay sao?
"Đúng vậy. Anh không tin năng lực của tôi sao?" Nhiễm Đông Dạ giả bộ tức giận nói.
"Đương nhiên là không". Diệp Thu vội xua tay.
"Vậy thì tốt. Tiết mục của các anh cứ giao cho tôi. Có điều, anh cũng phải đáp ứng tôi một chuyện".
"Chuyện gì?"
"Chị tôi muốn gặp anh".
Vì vậy, Diệp Thu của chúng ta phải thao tác hai nhân vật đồng thời. Nửa giờ trước còn dùng tên "Người hầu nhỏ của công chúa Đường Đường" đi sau cái mông mặc bikini gợi cảm đánh quái, thì nửa giờ sau lại dùng tên "Nô lệ nhỏ của Bảo Nhi" đi theo cái yếm nhỏ đáng yêu chém người. Hai cô gái này ở trong trò chơi cũng không phải là nhân vật an phận, sinh sự gây chuyện khắp nơi.
Đương nhiên, thoạt nhìn danh tiếng các nàng cũng không tốt lắm, Diệp Thu bởi vì đi theo sát đít các nàng, cũng chịu tai họa, vô duyên vô cớ bị người ta hại chết rất nhiều lần.
Dương Nhạc cũng gọi cho Diệp Thu mấy lần, hắn xem như là nhân họa đắc phúc, tuy rằng cũng giống Diệp Thu ngày đầu vào quân doanh đã bị đuổi ra, thế nhưng lại lợi dụng trong thời gian ngắn đó để mở một công ty. Lục Tiểu Mạn đã tiến vào tranh đấu, nghe nói cô gái này quả thật có thủ đoạn, chỉ vài ngày ngắn ngủi, đã giải quyết thông báo tuyển dụng cùng với một vài thủ tục quan trọng.
Trong nháy mắt, hơn mười ngày đã qua đi. Học sinh học quân sự cuối cùng cũng trở về trường. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn
Diệp Thu ngày đó nhận được điện thoại của Trần Hải Lượng, bảo hắn quay lại trường học xem thử một chút. Đến lúc đó sẽ có một đại hội tổng kết tân sinh mới học quân sự, còn có thể có những học sinh ưu tú lên phát biểu. Đường Quả cùng Lâm Bảo Nhi đã chán ở nhà đến cùng cực, liền cùng Diệp Thu chạy tới trường học.
Bởi vì tân sinh toàn bộ trường đều tham gia hội nghị nên nhân số rất đông. Lễ đường của trường học không đủ lớn để chứa nhiều người như vậy, cũng chỉ có thể lại lần nữa kéo người đến sân thể dục lớn khi mở đại hội chào đón sinh viên trước khi học quân sự kia.
Trong sân trường tiếng người ồn ào, khắp nơi có thể thấy được một số học sinh mặc đồng phục tốp năm tốp ba đi về phía sân thể dục. Trong ký túc xá truyền đến những tiếng chạy cầu thang rầm rầm, thỉnh thoảng có người ngửa miệng lên trời hét. Ở tại quân doanh chịu áp lực quá lâu. Quy định thời gian ngủ, ăn, không được lớn tiếng nói chuyện, không dám dậy muộn, không có máy tính, trò chơi, mỗi ngày đều phải tiến hành huấn luyện siêu cao. Nên ai cũng đều có loại ý nghĩ muốn hét to mấy tiếng để phát tiết.
Diệp Thu vừa đi vào phòng ở ký túc xá, thì có một thứ đen sì bổ nhào qua hắn. Nếu không phải thấy hai con mắt còn đang chớp, Diệp Thu thiếu chút nữa đã đạp cho hắn một cước bay đi.
"Anh sao lại thành bộ dáng này thế?" Diệp Thu nhìn vẻ mặt kích đóng của Lý Đại Tráng nói.
Lý Đại Tráng vốn khiến cho người ta có cảm giác nhỏ gầy, da lại đen. Không ngờ một tháng qua đi, giờ đã thành đen thui, cả khuôn mặt ngoại trừ thấy ánh mắt di chuyển ra, đã không rõ các ngũ quan khác.
"Tôi ngất, lão đại, anh sao không biết xấu hổ mà hỏi như vây?" Lý Đại Tráng rất khinh bỉ nhìn Diệp Thu. "Từ sau sự kiện mấy người các người đánh nhau, Lôi Đạt cho tới giờ vẫn không cho chúng ta một cái nhìn vui vẻ. Nhiệm vụ huấn luyện của bọn tôi là nghiêm khắc nhất trong tất cả các liên đội. Thời gian đứng thế quân so với đội khác dài hơn một giờ. Có một tên chạy đi phản ứng với Lôi Đạt, bị hắn đánh văng ra ngoài... giống như anh quẳng hắn lúc trước vậy. Hắn nói, các người không phải là dùng tinh lực sao? Các người đều không phải là có thể đánh tôi sao? Tốt. Tôi ngược lại muốn xem xem các người có thể mạnh tới trình độ nào. Đại ca, anh hại khổ chúng ta rồi".
"Ha ha, vậy cũng tốt cho các người. Nghiêm sư xuất cao đồ mà". Dương Nhạc từ cửa đi vào nói.
"Anh Dương..." Lý Đại Tráng lại một lần nữa xúc động nhào về phía Dương Nhạc, Dương Nhạc vội tránh, nhìn Lý Đại Tráng nói: "Đại Tráng, nếu không nghe được âm thanh của anh, tôi còn tưởng là một con tinh tinh nhiều lông chạy tới ôm tôi..."
Lý Đại Tráng rất đáng thương mà chỉ vào Diệp Thu và Dương Nhạc, mắng: "Cái đấy không phải do các người à? Các người đánh nhau náo nhiệt xong rồi đi, bọn tôi ở lại phải chịu hành hạ. Tôi bị phơi nắng thành như vậy, các người không cảm thấy áy náy à?"
"Không thấy." Hai người cùng lắc đầu.
"Ông liều mạng với chúng mày". Lý Đại Tráng lớn tiếng hô, vốn định nhào về phía Diệp Thu, nhưng ngẫm lại lúc đó Diệp Thu ném gã to con Lôi Đạt bay ra ngoài, vội đổi phương hướng, nhào về phía Dương Nhạc. Sau đó thân thể hai gã cùng nằm trên giường ồn ào một trận.
Diệp Thu ở bên cạnh nhìn họ đùa bỡn, một tháng không gặp, cảm tình giữa mọi người không chỉ không hề bất hòa, trái lại càng thêm thân hơn.
Đợi đến lúc hai người thở hồng hộc dừng lại, Diệp Thu mới nói: "Hình như là có một đại hội tổng kết mà? Mấy giờ? Các người cũng không đi sao?"
Lý Đại Tráng sửa sang lại quần áo, nói: "Không đi không được. Lát nữa các khoa đều có giáo viên điểm danh. Tôi cùng vì sợ trễ mới không đi tới nhà tắm của trường tắm. Phòng ở ký túc lại không có nước ấm, tôi sợ lạnh. Ơ... Dương Nhạc, anh làm sao vậy?"
Dương Nhạc nằm trên giường trợn trắng mắt, uể oải nói: "Tôi bị cái mùi trên người anh làm hôn mê đấy. Anh rốt cuộc đã bao lâu rồi không tắm vậy?"
"Ha ha, mới nửa tháng. Các người sao thế? Đừng dùng ánh mắt ấy nhìn tôi chứ. Anh có biết sinh hoạt của bọn tôi sau đó có bao nhiêu khó khăn không? Đúng là nước sôi lửa bỏng".
"Ngoại trừ ngày đầu tiên vào quân đội làm cho bọn tôi khoai tây thịt bò, thời gian khác sinh hoạt đều vô cùng khó khăn á. Buổi sáng thì là cháo, bánh màn thầu với dưa muối, buổi trưa thì rau xanh, củ cải, cơm, buổi tối thì mì sợi, cũng không có nước luộc gì cả. Đại ca, dù mất mặt cũng phải nói cho các người biết, tôi thèm thịt muốn chết. Lúc vừa mới về, tôi chưa đi đến phòng ở ký túc xá mà trước tiên chạy đến siêu thị mua hai đùi gà về gặm đó".
"Cái đó và việc anh không tắm thì có liên quan gì?" Dương Nhạc buồn bực nói, đưa mũi ngửi ngửi trên người, một mùi hôi xông vào mũi, làm Dương Nhạc quả thật muốn nôn.
"Đương nhiên là có liên quan chứ. Không được ăn ngon thì thôi, cuối cùng còn hạn chế dùng nước, nói là bồi dưỡng tác phong phản ứng nhanh quân sự hóa, lúc nào cũng bắt chước cảnh sinh hoạt tác chiến. Mỗi ngày cơm nước xong phải tranh thủ đi rửa chén, nếu không đợi thời gian qua liền cúp nước. Mỗi tuần có thể tắm một lần, nhưng thời gian chỉ có sáu phút. Nửa tháng trước đến phiên tôi tắm rửa, không ngờ do một lúc xúc động mà bị té. Đợi tới khi tôi từ đất đứng dậy thì thời gian đã qua phân nửa, chờ sau khi tôi bôi xà phòng thơm loạn trên người thì đã hết giờ, huấn luyện viên bắt đầu đuổi người ra".
Lý Đại Tráng vẻ mặt đau khổ nói: "Tôi chỉ dùng khăn mặt lau lau bọt xà phòng trên người rồi mặc quần áo đi ra. Anh ngửi đi, trên người tôi còn có mùi xà phòng thơm đấy".
Mửa!
Dương Nhạc nhìn quần áo mới thay trên người mình, liền té xỉu luôn.
Ba người đang nói cười thì Ngô Chính Tĩnh đã mang rương của mình tiến vào. Một tháng không gặp, hắn vẫn giữ cái bộ dáng lạnh lùng kia, có điều cũng giống như Lý Đại Tráng, màu da vốn rất trắng cũng đen đi không ít do phơi nắng. Khi đi qua Diệp Thu, thì gật đầu với Diệp Thu, sau đó đem cái rương nhét xuống dưới giường rồi đi ra ngoài.
"Tôi ngất, hắn nghĩ mình là nhân vật lớn chắc? Gặp ai cũng không phớt lờ". Lý Đại Tráng chỉ vào bóng lưng Ngô Chính Tĩnh mắng.
"Bỏ đi Đại Tráng, người lập dị ở Đại học Thủy Mộc đâu có ít? Có người nói thời gian trước còn có một gã năm ba cởi quần áo chạy trần truồng ở trường đấy. Mỗi người đều có cách sống riêng, chúng ta để ý hắn làm gì?" Dương Nhạc cười khuyên Lý Đại Tráng.
"Tôi không phải muốn can thiệp vào chuyện của hắn. Chỉ là hắn như vậy thật sự là ảnh hướng đến tâm tình người khác. Đều ngủ chung một phòng, có cần phải như thế không?"
"Đi thôi. Đi tham gia đại hội tổng kết đi. Khoa chúng ta ít người, không đi rất dễ bị để ý. Hơn nữa thầy Trần đã từng nói, có thể trường sẽ tuyên bố ý kiến xử phạt vài người trong hội nghị này".
Ba người lúc đi tới sân thể dục, vừa lúc đụng phải Nhiễm Đông Dạ đội mũ lưỡi trai. Diệp Thu đang có việc muốn nhờ, lập tức ngăn nàng lại.
"Ơ, sao lại là anh?" Nhiễm Đông Dạ thấy Diệp Thu, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức nở nụ cười sáng lạn.
"Đây là đại học Thủy Mộc, không phải học viên Điện ảnh và truyền hình". Diệp Thu vừa cười vừa nói. "Cô sao lại tới đây?"
"Lần trước không phải tôi đã nói cho anh rồi sao? Phải giúp bạn tập múa". Nhiễm Đông Dạ vừa cười vừa nói.
"Cô có thể giúp tôi một chuyện được không?" Diệp Thu nhìn Nhiễm Đông Dạ hỏi.
"Đương nhiên được rồi. Anh nói đi".
"Khoa chúng tôi cũng muốn ở tiệc chào đó tân sinh viên biểu diễn một tiết mục, cô có thể tìm một người bạn qua giúp chúng tôi tập một tiết mục được không?"
"Được. Không thành vấn đề." Nhiễm Đông Dạ rất hào sảng đồng ý. Chàng nhỏ, cuối cùng cũng chịu cầu tôi rồi à.
"Thật tốt quá. Là ai thế?"
"Là tôi chứ ai". Nhiễm Đông Dạ chỉ vào mũi của mình nở nụ cười giảo hoạt.
"Cô?" Diệp Thu cười khổ, nghe nói lúc mở buổi chào đón tân sinh viên ở học viện biểu diễn điện ảnh và truyền hình Nhiễm Đông Dạ cũng vì có chút việc mà đùn đẩy, không ngờ lại đồng ý tới đây làm tổng giám chế nghệ thuật cho bọn họ. Nhưng hệ khảo cổ tổng cộng cũng chỉ có hai mươi người, cho dù nàng có cố gắng thế nào, nhưng còn có thể làm nên tiết mục hay sao?
"Đúng vậy. Anh không tin năng lực của tôi sao?" Nhiễm Đông Dạ giả bộ tức giận nói.
"Đương nhiên là không". Diệp Thu vội xua tay.
"Vậy thì tốt. Tiết mục của các anh cứ giao cho tôi. Có điều, anh cũng phải đáp ứng tôi một chuyện".
"Chuyện gì?"
"Chị tôi muốn gặp anh".
Tác giả :
Liễu Hạ Huy