Cận Thân Bảo Tiêu
Chương 111: Thật không dễ dàng ưng thuận hứa hẹn

Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 111: Thật không dễ dàng ưng thuận hứa hẹn

Khi Diệp Thu còn sống trong thôn, có một câu ngạn ngữ dùng để hình dung người vợ nhà mình, gọi là: "Tam thiên bất đả, thượng phòng yết ngõa" (ba ngày không đánh, nhảy lên đầu ngồi)

Diệp Thu tưởng, nữ nhân trong thành phố ngẫu nhiên cũng muốn muốn giáo huấn một phen. Bằng không luôn cho là mình thông minh như thế nào, đều đem nam nhân trong thiên hạ coi là thằng ngốc. Chẳng qua trong đáy lòng Diệp Thu đối với Trầm Mặc Nùng sinh ra một ít hàn ý, mà loại hàn ý cũng không làm cho người ta cự tuyệt cách xa, nhưng lại có cảm giác tâm linh cộng minh (hòa hợp).

"Ngàn vạn lần không thể xem thường nữ nhân. Càng là nữ nhân xinh đẹp thì càng nguy hiểm." Diệp Thu nhỏ giọng nhắc nhở chính mình.

Diệp Thu tạm thời xuống xe ở một con phố, là một con đường dành riêng cho người đi bộ, chỉnh là con đường dài như vậy đều bán trang phục, giầy dép, đồ chơi của trẻ con, ngẫu nhiên ở bên cạnh mấy tiệm trang điểm là một nhà hàng bán thực phẩm và đồ uống lạnh. Vô số thanh niên nam nữ trẻ tuổi kéo nhau từ một tiệm quần áo đi ra, lại tiến vào một tiệm khác, lưu lại một vài dấu chân, dấu lưu này sau này nhớ lại không biết là tốt đẹp hay bi thương.

Một người lúc tuổi còn trẻ đi qua đường càng nhiều, như vậy khi hắn vể già sẽ càng thêm hạnh phúc. Bởi vì hồi ức của hắn so với những người khác có thể phong phú hơn một ít.

Bữa sáng ăn không ít đồ ăn, nhưng sau khi trải qua một phen vận động, Diệp Thu lại cảm thấy có chút đói bụng. Nhìn thấy phía trước có một tiệm mì, Diệp Thu đi vào.

"Chủ quán, một phần mì sợi thịt dê." Diệp Thu gọi."Phần lớn. Cho nhiều thịt vào, ít mì thôi."

"Tôi cũng muốn một bát nhỏ." Trầm Mặc Nùng đi tới, giật khăn tay trên bàn, sau đó cẩn thận đem ghế dựa cùng mặt bàn lau lau lại một lần, lúc này mới tư thái u nhã ngồi xuống.

"Cô tới làm gì?" Diệp Thu híp mắt hỏi.

"Đột nhiên cảm thấy được có chút đói bụng." Trầm Mặc Nùng nhàn nhạt nói.

Trầm Mặc Nùng đến, khiến cho toàn bộ tiệm mì đột nhiên có thêm vài khách nhân, mỗi người đều không kìm lòng nổi nhìn nàng vài lần. Cực phẩm nữ nhân như vậy, cũng không phải là thường xuyên có thể nhìn qua.

"Loại địa phương này hình như không thích hợp với cô?" Diệp Thu mắt nhìn nam nhân chung quanh đều có ánh mắt mơ mộng, cười nói.

"Ngươi cảm thấy nó thích hợp, nó chính là thích hợp. Ngươi cảm thấy nó không thích hợp. Nó liền không thích hợp. Đây là vấn đề tâm tính."

"Cô nói những lời này làm cho tôi nhớ tới một nữ nhân kinh khủng." Diệp Thu nhẹ giọng thở dài.

Người phụ nữ kia cũng luôn thích cùng hắn nói cái loại ngôn ngữ chỉ tốt ở bề ngoài này. Hơn nữa, toàn thân các nàng đều giống nhau trên dưới tràn ngập hấp dẫn. Loại hấp dẫn này không quan hệ tới tình dục, mà là phát ra từ ý thích ở trong nội tâm đã có.

Có lẽ chủ tiệm mì nhìn thấyTrầm Mặc Nùng mang đến cho mình không ít sinh ý, nên mang ra thật đúng theo yêu cầu của Diệp Thu là nhiều thịt ít mì. Hai người trong bát thịt bò giống nhau đều xếp thành núi nhỏ. Thành xứng đáng cái tên thịt bò mì sợi mà không phải mì sợi thịt bò.

"Cô không sợ béo lên sao?" Diệp Thu hỏi.

"Sợ." Trầm Mặc Nùng không làm bộ mà đáp.

"Vậy là tốt rồi." Diệp Thu gật đầu. Một đôi đũa đã đem đống thịt bò trong tô của Trầm Mặc Nùng san sang trong bát của hắn.

Nam nhân chung quanh nhìn thấy đều hít một luồng lãnh khí, hận không thể mang ghế tới cùng Diệp Thu đại chiến ba trăm hiệp.

Nhưng Trầm Mặc Nùng một chút cũng không thèm để ý, đem đôi đũa đảo trong bát một lát, sau đó vớt mì đưa vào trong miệng.

Diệp Thu vừa mới chuẩn bị cúi đầu ăn mì, thì truyền đến thanh âm xé gió của một lưỡi dao từ phía sau đâm tới. Diệp Thu một cước đem chiếc ghế mà chính mình đang ngồi đá ra phía sau, sau đó lưu loát xoay người, đôi đũa trong tay nhanh chóng đâm thẳng vào trong mắt của một nam nhân.

Hả!

Nam nhân hai mắt chảy máu. Mỗi con mắt đều cắm một chiếc đũa, phát ra tiếng kêu bi thảm đau đón. Hiện trạng khủng bố này làm cho khách nhân trong quán sợ hãi, một đám thét lên chói tai hướng ra ngoài chạy đi. Bàn ghế đều bị đẩy ngã, bát đĩa cũng ném đầy đất. Thanh âm rầm rập truyền xa xa, làm kinh sợ cả người qua đường.

"Đưa tay cho tôi." thanh âm Diệp Thu trầm thấp nói. Lại từ trên bàn rút hai chiếc đũa phòng thân, hai mắt cảnh giác nhìn bốn phía.

"A?" Trầm Mặc Nùng cũng bị này biến cố đột nhiên phát sinh hù dọa, đại não còn có chút phản ứng không kịp. **

"Đem tay đưa tôi." Diệp Thu nhắc lại lần nữa, thanh âm to hơn rất nhiều.

Trầm Mặc Nùng do dự một chút, nhưng vẫn đem bàn tay nhỏ bé của mình đặt vào trong lòng bàn tay to lớn của Diệp Thu. Sau đó bị Diệp Thu nắm chặt, kéo đi ra ngoài đường lớn."Cô không nên tới đây" thanh âm Diệp Thu lạnh như băng nói.

"Có phải bọn Liên Phong Duệ hay không? Như thế nào lại trả thù nhanh như vậy?"

"Nếu như tôi bị ủy khuất lớn như vậy, cũng sẽ vội vã muốn đem đối thủ lập tức đánh chết." Diệp Thu lúc nói chuyện, chuyên môn hướng nơi có nhiều người mà đi. Như vậy có thể tránh cho địch nhân dùng súng.

Hắn ở trên xe cũng cảm giác được phía sau có người theo dõi. Chỉ là kỹ xảo theo dõi của đối thủ rất giỏi, nên hắn vẫn không thể phát hiện được mục tiêu. Chuẩn bị tìm một chỗ để đem địch nhân dẫn tới. Không ngờ Trầm Mặc Nùng cũng ngay lúc đó xuất hiện ở trước mặt của hắn. Chẳng lẽ vừa rồi biểu hiện của mình không đủ hung ác?

Diệp Thu lôi kéo tay Trầm Mặc Nùng đi xuyên vào trong đám người, đi theo hình chữ S. Mắt nhìn bốn phía, tai nghe tám phương, vẻ mặt chăm chú chú nhìn bốn phương tám hướng mới có thể công kích tới địch nhân.

"Đến phía trước tôi." Diệp Thu nói.

Trầm Mặc Nùng không hỏi cái gì, lập tức rất nhanh đi đến trước mặt Diệp Thu. Nhưng tay nàng vẫn đang bị Diệp Thu gắt gao nắm bắt.

Diệp Thu cẩn thận bước đi ở phía sau, sau đó đột nhiên cũng cảm giác được vốn tần suất trong tiếng bước chân tương đương lại có một tạp âm vang lên, có người rõ ràng đang bước nhanh hơn.

Sất!

Thanh dao găm sắc bén từ dưới sườn Diệp Thu đâm xuyên qua, Diệp Thu dùng nách kẹp lấy cánh tay hắn, mãnh liệt đá chân ra sau, sau mấy cú đá liên tục, lúc này mới buông cánh tay của đối phương ra, do hắn cảm thấy cánh tay đã không còn cảm giác, một tay lấy chiếc đũa cắm ở trên mặt hắn.

Đối thủ còn chưa kịp ngã xuống đất, Diệp Thu đã kéo Trầm Mặc Nùng đi xa.

"Không cần phải quay đầu xem." Diệp Thu ôm lấy thắt lưng Trầm Mặc Nùng nói.

Bịch!

A ——

Đột nhiên có người ngã xuống đất, lại một lần nữa khiến cho người chung quanh thét lên chói tai. Đám người phía sau phát sinh rối loạn, không ít người chạy trốn, Diệp Thu cũng kéo Trầm Mặc Nùng bước nhanh hơn, tận lực cùng tốc độ với đám người đang chạy trốn.

"Làm sao bây giờ?"

"Tiếp tục đi về trước. Xuyên qua đường dành riêng cho người đi bộ, sau đó ngồi xe taxi trở về. Tôi nghĩ, lúc này vị trí dừng xe của cô đã không phải là chốn an toàn."

"Được." Trầm Mặc Nùng sắc mặt kiên nghị dẫn đường phía trước, cố gắng làm cho tiếng bước chân của mình ổn định, cố gắng làm cho vẻ mặt của mình càng thêm tự nhiên. Nàng biết mình không thể giúp gì được Diệp Thu ở ngay thời khắc mấu chốt này, vậy nên gắng hết mức mang ít phiền toái đến cho hắn.

Đột nhiên, Diệp Thu nhìn thấy một nam sinh chạy ở bên cạnh mình đột nhiên ngã xuống đất. Trầm Mặc Nùng kinh hãi, một tay ôm lấy Trầm Mặc Nùng liền xoay người lại, sau đó cảm thấy phía sau lưng một cơn đau đớn kéo tới, hắn trúng đạn rồi.

"Diệp Thu, anh làm sao vậy?" Trầm Mặc Nùng đang sốt ruột muốn đi về phía trước, lập tức bị Diệp Thu bế lên, sau đó lại một lần nữa cùng Diệp Thu thay đổi phương hướng. Nàng nhìn thấy mày Diệp Thu nhíu chặt lại, sự mẫn cảm khiến nàng biết chắc chắn lại xảy ra chuyện gì đó.

"Tôi không sao." Diệp Thu cười lắc đầu.

Trầm Mặc Nùng cau mày, nhưng cũng không dám lên tiếng quấy rầy Diệp Thu. Chỉ là thân thể bị hắn ôm thật chặt, thủ lại ấn ở bụng trên của mình, làm cho trong lòng của nàng sinh ra chút khác thường. Hiện tại không phải lúc nghĩ tới chuyện này, tuy rằng cảm thấy được hai người vẫn duy trì tư thế như vậy thật sự là thái quá mức thân mật, nhưng là Trầm Mặc Nùng cũng không có nghĩ tới việc muốn đem Diệp Thu đẩy ra.

Diệp Thu biết phía trước có một tay súng, đám đông đang chạy tán loạn ở hai bên trái phải, hắn cũng không biết đối thủ rốt cuộc núp ở chỗ nào. Sau khi xoay người, lại phải đi xa hơn một đoạn mới có thể đi tới con đường dành riêng cho người đi bộ. Không có lựa chọn khác, chỉ có thể hướng về phía tay súng đang núp mà đi tới.

Một thanh niên trẻ tuổi mang mắt kính ở trong đám người hỗn loạn hướng Diệp Thu chạy tới, nhìn thấy vật giấu ở ống tay phải của áo gió, trực giác Diệp Thu cảm thấy được hắn gặp nguy hiểm. Sau đó tầm mắt liền chăm chú nhìn vào trên người hắn.

Không nghĩ tới sau khi người tuổi trẻ kia ở trong tầm mắt của Diệp Thu chỉ liếc nhìn một cái, lập tức chạy qua bên cạnh hắn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Chẳng lẽ không đúng là hắn?

Diệp Thu đột nhiên xoay người, vừa hay nhìn thấy người nam nhân trẻ tuổi kia đứng ở phía sau, vẻ mặt ngưng trọng hướng hắn giơ súng lên.

Đúng là hắn, không có sai. Diệp Thu nhìn hắn nhếch môi nở nụ cười.

Cái tay súng kia vẻ mặt nghi hoặc. Lúc này mà hắn còn cười được sao?

Chẳng qua, nếu đã bị người phát hiện, hắn chỉ có thể dứt khoát bóp cò.

Ngay khi ngón tay của hắn ấn xuống, chỉ thấy Diệp Thu giơ nắm tay lên, một vật thể lớn hơn một chút so với viên đạn cũng đồng dạng nhanh chóng hướng hắn bay qua.

Loảng xoảng!

Diệp Thu đã ôm Trầm Mặc Nùng tránh thoát ngay khi hắn phát hiện một súng kia, mà cái tay súng xui xẻo kia lại không thể tránh thoát một viên đá bình thường mà hắn tùy tay bắn ra, chỗ mi tâm bị bắn tạo thành một cái lỗ lớn.

Diệp Thu không hề do dự, đem thân thể Trầm Mặc Nùng đặt xuống đất, sau đó lôi kéo nàng hướng xe taxi đang ở bên đường chạy tới.

Lúc này khi theo sau Trầm Mặc Nùng mới nhìn thấy, hóa ra phía sau lưng Diệp Thu bị thương, máu chảy đã nhuộm đỏ lưng áo phía sau của hắn.

Trong nháy mắt, ánh mắt Trầm Mặc Nùng có chút ướt át. Chẳng lẽ lúc hắn đột nhiên đem chính mình ôm lấy là lúc hắn bị trúng đạn? Vốn viên đạn bắn hẳn phải là ở trên người mình mới đúng.

Trầm Mặc Nùng gắt gao cắn môi dưới, ngẩng đầu lên chạy ở phía sau lưng Diệp Thu, như vậy có thể tránh cho nước mắt trong khóe mắt rơi xuống.

Đợi sau khi hai người đã tiến vào xe taxi, Diệp Thu mới thở ra một hơi dài, quay đầu mỉm cười nói với Trầm Mặc Nùng: "Nếu cô nguyện ý như đã nói, tôi có thể giúp cô thoát khỏi gông xiềng vận mệnh đang bao bọc trên người cô."

Người nào hiểu biết Diệp Thu mới biết, hắn cho tới bây giờ sẽ không dễ dàng ưng thuận hứa hẹn.

Lúc này đây, Trầm Mặc Nùng cũng nhịn không được nữa. Nước mắt vui sướng đầm đìa rơi xuống.
Tác giả : Liễu Hạ Huy
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại