Căn Nhi
Chương 35 Lái Xe
“Tứ tỷ, sao bức ảnh này chị lại cười xấu hổ như vậy!"
Mặt mày Hi Đệ thần thái sáng rực, trang điểm tinh xảo, cực có phong cách, ngực to chân dài, diễm lệ bức người.
Lúc này cô đang chỉ vào bức ảnh, lớn tiếng nói chuyện ở cửa lớn cảnh khu người đến người đi.
“..." Niệm Đệ nhìn bức ảnh kia, thở dài.
“Là dì cùng bạn trai dì quá khoa trương." Thạch Đầu nghiêng mắt nhìn cô, “Một hai phải đứng hai bên mẹ con cũng thôi đi, hai người cư nhiên còn giơ cánh tay làm thành hình trái tim, quá kỳ quái."
Hi Đệ bĩu môi: “Được rồi, tứ tỷ, da mặt chị quá mỏng, lần tới chúng ta tìm Thạch Đầu.
Thạch Đầu da mặt dày."
Vì thế Thạch Đầu cho cô một cái ánh mắt miệt thị: “Con không chụp ảnh với hai người đâu."
Lần này Niệm Đệ đóng cửa hàng nhỏ, mang theo Thạch Đầu tới thủ đô, mấy ngày trước tham gia lễ tốt nghiệp của Lãnh Đệ.
Bạn trai Hi Đệ cũng bớt thời gian hôm nay gặp mặt cô, cùng chơi ở một khu vui chơi.
Vị tiểu Trần tiên sinh này nghe nói rất có tiền, đi xe mấy trăm vạn, nhưng không keo kiệt, đối với yêu cầu chụp ảnh ở cửa khu vui chơi của Hi Đệ cũng vui vẻ thỏa mãn, chụp mấy cái ảnh chụp vô cùng khôi hài.
Một ngày trôi qua, biểu hiện của hắn đều tốt đẹp.
Lãnh Đệ rõ ràng hòa hoãn không ít, ngầm nói với Niệm Đệ: “Tính tình tốt như vậy, cư nhiên không chê Hi Đệ ngu đần chút nào.
Cùng hắn yêu đương một tháng cũng được.
Chỉ sợ đến lúc chia tay nó sẽ khổ sở."
Niệm Đệ thúc giục cô đi mua đồ uống: “Nó cũng không hỏi qua chị với em có đồng ý hay không, trong lòng Hi Đệ hiểu rõ."
“Ai." Lãnh Đệ nhỏ giọng oán giận “Nó có cái số gì chứ, phép trừ từ mười trở lên đều làm không đúng" đã đi xa.
Bữa tối tiểu Trần kiên trì nhất định phải để anh ta mời, đoàn người tới một nơi mà các cô đều nhìn không ra là tiệm cơm.
Tiểu Trần nói là hội sở hay tới.
Đi qua một vườn hoa, các cô ăn cơm ở một tòa nhà kiến trúc giả cổ.
Thạch Đầu cảm thấy nơi này giống cảnh vườn hoa ở nơi nào đó.
Ăn cơm xong lại đến nhà thủy tạ uống trà, hoa sen nở khắp trên mặt hồ, hương thơm thanh lãnh thoang thoảng, gió nhẹ thổi lên mặt, là một nơi hóng mát hoàn hảo khó có được trong đêm hè khô nóng.
Tiếng nước cùng gió mắt, Niệm Đệ nhớ tới năm ấy ở trong núi, Diệu Tổ mang cô đến hồ nước trong núi kia tắm rửa.
Có thể do lớn tuổi, càng nhớ thương hồi ức.
Hi Đệ nói chuyện liên tục, Lãnh Đệ không có lời gì để nói, Thạch Đầu thờ ơ lạnh nhạt, chỉ có Tiểu Trần là vai diễn phụ.
Trong bất tri bất giác, Hi Đệ lại bắt đầu khoác lác, nói chính mình khi học cao trung, bài thi toán học luôn làm được hết tất cả các câu, hơn nữa còn làm được một câu mà cả khối không ai làm được.
“Đó chính là câu khó nhất đó!" Cô kích động nói.
Ngồi một lúc, Niệm Đệ uống trà nhiều quá, muốn đi WC.
“Chị à, đừng có lạc đường đó." Hi Đệ hô lên.
Niệm Đệ gật đầu.
Cô đi theo người phục vụ quanh co lòng vòng, đi một lúc lâu, rốt cuộc khi sắp tới nơi, cuối cùng Niệm Đệ nhẹ nhàng thở ra.
Đang muốn bước nhanh về phía trước, sau lưng đột nhiên vang lên thanh âm sàn sạt.
Cô quay đầu nhìn thoáng qua, một người đàn ông đi ra từ trong bóng tối, tây trang thẳng thớm không có lấy một nếp uốn, cao lớn đĩnh bạt, vai rộng chân dài, nhìn thân hình cũng có thể cảm giác được hơi thở cường thế mang tính áp đảo.
...!Không phải người cùng một thế giới.
Niệm Đệ chỉ nhìn cách ăn mặc, liền quay mặt đi, làm bộ không nhìn thấy.
Vẫn là nhanh lên để quay về đi.
Cô đi theo người phục vụ đi về phía trước.
Tiếng bước chân phía sau lại đột ngột dừng lại, vẫn luôn theo sát phía sau, tiếng giày da đạp trên mặt đất, âm thanh lưu loát dứt khoát, càng lúc càng nhanh, càng ngày càng gấp, dần dần trở nên hỗn độn.
Người này cũng muốn đi WC sao? Gấp đến độ không nhịn được?
Trong đầu cô xẹt qua cái suy nghĩ buồn cười này, còn chưa kịp bật cười, đột nhiên trên eo căng chặt, dưới chân bay lên không, cả người bị chặn ngang nhắc lên.
“Tề tiên sinh!" Người phục vụ kêu lên thất thanh, “Vị khách kia..."
“Tôi mang đi." Người đàn ông kia đột nhiên xoay người, lưu lại một câu cứng rắn như vậy, nhanh chóng rời đi.
“Tề tiên sinh! Chúng tôi không có cách nào..."
Niệm Đệ bị kẹp ở phía dưới cánh tay đưa đi, tạm thời ngốc ra một chút trong thời gian ngắn, lập tức giãy giụa lên: “Buông tay ra!"
Cô giãy giụa ảnh hưởng đến tốc độ của người đàn ông, hắn thay đổi một chút từ thế bắt lấy eo cô, đem cô khiêng lên trên vai, từ bước nhanh biến thành chạy nhanh.
Bả vai rộng lớn cứng rắn đỉnh vào dạ dày, Niệm Đệ suýt nữa thì nôn ra, đầu hướng xuống phía dưới, đầu hôn não trướng, chỉ có hai cái đùi bị hắn ôm cố định vào trong ngực, đôi tay không có chỗ bám, theo hắn chạy mà lung lay sắp đổ.
Chạy nhanh mang theo gió mạnh, tóc đen thật dài của cô bị thổi theo hướng ngược lại, bị hắn ném tại phía sau.
Đôi tay cô chộp vào trên lưng hắn, hô to: “Cứu mạng!"
Người đàn ông hình như cười một chút.
Gió đêm đưa tới mùi hoa nồng đậm, hắn mang theo cô không ngừng chạy về phía trước, rời khỏi đường mòn thanh nhã u tĩnh của hội sở, xâm nhập vào đêm hè tối tăm ấm áp.
Niệm Đệ kêu lên vài tiếng, không có ai phản ứng cô.
Khi hắn chạy nhanh, bả vai vô cùng xóc nảy, làm cho cô không nói ra lời.
Đầu óc cô nhanh chóng xoay chuyển.
Nôn ở trên người hắn, hoặc là tiểu ra trên người hắn? Hắn cũng không thể tiếp tục khiêng cô đi.
Kể cả đem cô nện ở trên mặt đất bị thương một chút, chỉ cẩn hắn buông cô ra, cô có thể chạy.
Đáng tiếc bởi vì quá khẩn trương, lúc này cô không tiểu ra được, cô lớn tiếng nôn khan muốn cảnh cáo hắn, người đàn ông lại thờ ơ.
Hắn chỉ biết khiêng cô chạy như điên.
Cảnh vật trước mắt điên đảo, phía sau lưng hắn rộng đến giông như một mặt tường, chặn tầm mắt cô.
Cô không nhìn thấy bất kỳ cái gì, chỉ có thể thấy hắn.
Tốc độ chạy của người đàn ông đột nhiên chậm lại, một bàn tay hắn nắm chặt lưng quần Niệm Đệ, một cái tay khác lấy chìa khóa xe.
Hắn mở một bên cửa xe ghế điều khiển, hai tay hữu lực đẩy một cái, thế nhưng trực tiếp nhét cô vào ghế phó lái từ ghế điều khiển.
Mặt cô ghé vào trên ghế phó lái, chỉ có nửa người trên bò qua, một đôi chân còn kéo ở bên ghế điêu khiển kia.
Phía dưới bụng bị cộm đến cô phát đau, cô vừa mới đứng dậy, chuẩn bị mở cửa ghế phó lái để bò xuống, người đàn ông bắt lấy hai đùi cô kéo lại, làm cả người cô mất đi cân bằng, tư thế vặn vẹo mà lăn đến trên ghế phó lái.
Hắn nhanh chóng ngồi lên ghế điều khiển, khóa cửa xe bang một tiếng, khởi động xe, động cơ phát ra tiếng nổ máy, phóng ra ngoài giống như tên lửa.
Đầu Niệm Đệ đụng vào trên lưng ghế, cái mũi vừa chua xót lại vừa đau, nước mắt sinh lý chảy ra trong nháy mắt.
“Dừng xe!" Mấy người Lãnh Đệ biết tin liền đuổi theo ra bên ngoài, đoàn người muốn ngăn xe lại, lại thấy cái xe kia dùng tốc độ giống như phát điên mà chạy đi, khi lướt qua các cô còn xoay một vòng, phun ra khói xe nghênh ngang rời đi.
Khi xe kia đi ngang qua, cửa sổ ghế điều khiển mở một nửa, người đàn ông bên trong lạnh lùng liếc mấy người bọn họ một cái.
Lãnh Đệ cùng Hi Đệ đều ngơ ngẩn: “—— Diệu Tổ?!"
Chiếc xe kia đã không thấy bóng dáng.
Niệm Đệ không kịp lau nước mắt sinh lý làm tầm mắt mơ hồ đi.
Tốc độ xe quá nhanh, mỗi lần cô muốn nâng người gần như đều bị đầy lại vào ghế, chỉ có thể dùng đôi tay nắm chặt ghế dựa, mặt hướng về lưng ghế quỳ gối trên chỗ ngồi nỗ lực bảo đảm an toàn.
Người này là người điên rồi đi! Không muốn sống nữa!
Cô khẩn trương đến cả người phát run, trái tim đập thình thịch, chờ xe quẹo vào đường lớn, cô run run kéo lấy đai an toàn, cẩn thận mà xoay người ngồi xuống, bó chặt lấy chính mình.
Lúc này cô mới có tay để lau nước mắt, tầm mắt trở nên rõ ràng, cô nhìn qua kính chắn gió thấy cảnh vật bên ngoài không ngừng lùi về phía sau, chỉ có thể nói là nhanh như điện chớp.
Tuyệt đối siêu tốc.
Tim đập kịch liệt, cô thở dốc theo bản năng, bớt thời giờ nhìn sang bên cạnh, tây trang của người đàn ông đã bị cô nắm ra đầy nếp uốn.
Xe chạy nhanh như vậy nhưng hai tay ở trên tay lái lại vô cùng ổn định, bàn tay to rộng, đốt ngón tay thon dài hữu lực.
Ánh mắt cô dời ra khỏi bàn tay, sợ chọc giận người đàn ông tuyệt đối tinh thần không bình thường này, nhìn lén sườn mặt của hắn.
Hình dáng kiên nghị thâm thúy, khóe mắt có sự sắc bén có thể đâm người khác bị thương.
Niệm Đệ ngẩn ra.
Đây là… Diệu Tổ.
Lớn như vậy.
Cô há miệng thở dốc, lại kêu không ra cái tên kia..