Cần Gì Quá Đa Tình

Chương 18: Chương mười tám

Nữ sinh nói chuyện cùng Nghê Ái Lan là Lưu Á Lệ, hai người hiển nhiên không nghĩ tới Đinh Dật sẽ xuất hiện ở đây, giật mình sững sờ tại chỗ. Sắc mặt Lưu Á Lệ sợ đến tái mặt, mọi người đều biết chuyện Đinh Dật đánh nhau rất lợi giỏi nhưng chuyện đã đến mức này, đưa đầu ra cũng bị một đao, rụt đầu lại cũng bị một đao, cô chỉ có thể ngồi trân trân nhìn Đinh Dật.

Nghê Ái Lan thì không như vậy, phản ứng rất nhanh, lập tức nặn ra nụ cười: “Đinh Dật bạn cũng ở đây sao." Lại quay đầu nói với Lưu Á Lệ: “Mình đã nói rồi Đinh Dật không phải loại người như vậy, chúng ta đừng nghe người khác đoán mò, đều là những chuyện không có thật."

Lưu Á Lệ hiển nhiên không ngờ Nghê Ái Lan sẽ có phản ứng như vậy nhưng có chút không tin được nhìn cô ấy, Nghê Ái Lan không để ý đến cô, vẫn cười nói với Đinh Dật: “Bạn tới đây nghỉ trưa sao? Chuyện viết chữ lên bảng tuyên truyền mình đã nói với các bạn trong lớp rồi, các bạn ấy sẽ phối hợp với bạn." Vẫn trước sau như một giống như không có chuyện gì xảy ra.

Lưu Á Lệ lại dược một phen kinh sợ, lời nói không mạch lạc: “Không phải mình, mình không truyền ra, Đinh dật, mình không có truyền, mình không nghe những lời đồn đó, mình không thấy, Nghê Ái Lan......."

“Lưu Á Lệ!" Nghê Ái Lan khẽ quát “Buổi trưa không có chuyện gì chúng ta đi vẽ bảng thông báo đi."

Không biết tại sao Đinh Dật cảm thấy phản ứng của hai người rất thú vị, lửa trong lòng lập tức hạ xuống, mặc dù cô có chút lỗ mãng, nhưng không ngu ngốc, nếu như ngay cả điều nhỏ cũng không nhìn ra sợ rằng tổ tông hai nhà Đinh Kỷ sẽ nhảy ra mắng cô.

Ha ha cười hai tiếng, nhìn Nghê Ái Lan đang cố duy trì nụ cười nhưng cực kỳ căng thẳng, rốt cuộc Đinh Dật mở miệng nói: “Bí thư chi bộ bạn có thể ủng hộ công việc của mình thật là tốt, nếu mình mở miệng hai người nhất định phải giúp một tay." Nói xong lại chui vào rèm ngủ, cô tin rằng bây giờ không vạch mặt những ngày sau sẽ có rất nhiều trò thú vị.

Xã hội đen cũng được, sống chung với trai cũng được, Đinh Dật không quan tâm những thứ này lắm, dù sao cho tới bây giờ cô cùng không phải là con gái hiền lành. Cô càng không lo lắng mình bị tẩy chay, đối với thành tích của cô cùng với ảnh hưởng của ba, cô sẽ là người cuối cùng trong trường bị tẩy chay, dù sao đây là trường điểm nhưng vẫn phụ thuộc vào tập đoàn Phụ Chúc.

Nhưng nếu như có người báo thù ác ý dội nước đục vào cô, ẩn nhẫn không phát không phải là phong cách của Đinh Dật, ngay cả Nghê Ái Lan thông minh cũng có thể có nhược điểm.

Sau khi ngủ trưa Đinh Dật với tinh thần sảng khoái lên lớp, đi đến trước bàn Chu Văn Bân, trước tiên chào Nghê Ái Lan ngồi bên cạnh, sau đó cười nói với Chu Văn Bân: “Mọi người đều là bạn học cũ có thể giúp đỡ nhau không, buổi tối sau khi tan học trước giờ tự học có thể dành chút thời gian làm bảng tin không?"

Lông mày như núi Viên Sơn, mắt như nước, cái miệng nhỏ đỏ hồng hơi nhếch lên, lộ ra một hàm răng trắng noãn, ai có thể cự tuyệt khuôn mặt tươi cười động lòng người của thiếu nữ như vậy chứ? Hơn nữa chủ nhân khuôn mặt này chưa từng nói ngọt ngào như vậy với cậu ấy. Các bạn trong lớp kinh ngạc, Chu Văn Bân gật đầu đồng ý, sắc mặt ửng đỏ, ánh mắt có chút bối rối, Đinh Dật về chỗ ngồi của mình,tâm trạng rất tốt, tinh thần sảng khoái, hiệu suất nghe giảng cũng cực cao.

Chu Văn Bân từng luyện thư pháp, chữ cùng người của cậu làm cho người ta cảm thấy vui tai vui mắt, Đinh Dật đi theo phía sau cậu ấy, chọn phấn màu, lau bảng, không thì kéo cậu xem kết quả thế nào, công việc tiến triển hết sức thuận lợi.

Trương Bằng ngồi đằng sau không nhịn được nói: “Phối hợp rất ăn ý đó, có phải hai người thường hay hợp tác không?" Đinh Dật cười nói: “Đương nhiên, bọn mình học cùng nhau mà."

Sau khi kết thúc công việc Đinh Dật đề nghị: “Ngại quá, làm trễ giờ ăn tối của cậu, mình mời cậu ăn sủi cảo." Ở cổng trường mới mở một quán sủi cảo, cửa hàng nhìn rất gọn gàng sạch sẽ, mùi vị không tồi, sau khi mẹ ra nước ngoài không có ai nấu cơm,Đinh Dật trở thành khách quen chỗ đó.

Chu Văn Bân từ chối: “Không, mình nhờ người ở ký túc xá mua cơm rồi."

“Làm ơn, đồ ăn ở phòng ăn có gì ngon, bạn đi ăn cùng mình được không, một người đi ăn lạ lắm, về phần cơm hộp để làm bữa đêm cho mấy đứa đi." Nam sinh sau khi tan học buổi tối thường ra ngoài ăn cùng bạn bè, may mắn là không sợ mập.

Chu Văn Bân không nói được cô, đành phải đi ăn sủi cảo cùng cô, mùi vị của sủi cảo quả nhiên rất ngon, bà chủ cũng rất nhiệt tình, Đinh Dật vừa nói chuyện với bà chủ vừa nắn sủi cảo.

Không biết có phải do ăn cơm muộn hay không Chu Văn Bân cảm thấy sủi cảo rất ngon, ăn rất nhiều, bà chủ thấy hai người ăn ngon lành, vui vẻ tặng thêm hai phần, họ ăn đến nỗi nấc lên.

Mặc dù đã là tháng chín, nắng cuối thu nhưng nhiệt độ vẫn không thể khinh thường, thường ngày sau khi mặt trời lặn nhiệt độ sẽ giảm xuống nhưng hôm nay không biết có phải muốn mưa hay không, thời tiết hơi nóng, sau khi từ quán cơm đi ra Đinh Dật liền mua kem, vừa rồi Chu Văn Bân kiên trì đòi trả tiền vậy cô mời cậu ta ăn kem.

Ông chủ tiệm kem hình như buôn bán không tốt lắm, thấy khách đến thì rất vui, vội vàng giới thiệu sản phẩm mới cho Đinh Dật, Đinh Dật mủi lòng, dứt khoát mua toàn bộ số kem còn lại, cùng với Chu Văn Bân mỗi người xách một túi lớn đi về phía phòng học.

Còn mười phút nữa là vào học, trong lớp mọi người đã đến hơn một nửa, Đinh Dật cùng Chu Văn Bân kêu mọi người ăn kem, kẻ thấy có phần, nói là ăn mừng bảng tin đã làm xong.

Trong lớp mọi người đều là người mới nên chưa hiểu rõ nhau, đa số vẫn chơi với những người học cùng với mình lúc trước, khi ăn gì là lúc kéo gần cự ly của mọi người lại với nhau, lúc này đã có người trả lời với các bạn học xa lạ.

Thừa lúc không khí náo nhiệt, Trương Văn Đào la ầm lên: “Chị Dật, có phải sau này mỗi khi bảng tin được hoàn thành mọi người sẽ có kem ăn?"

Đinh Dật nghiêm túc lắc đầu: “Không chắc!"

Mọi người sửng sốt, chỉ nghe cô nghiêm trang nói tiếp: “Nếu trời lạnh sẽ là khoai lang nướng, thịt dê nướng cũng được."

“A!" Trương Văn Đào lớn tiếng kêu, mọi người cười hiểu, Đinh Dật nhân cơ hội dùng vẻ mặt khoa trương nói: “Mọi người nhìn đi, tới tham gia tổ làm báo của mình lợi lộc thế nào, thực hiện bốn hiện đại hóa cũng không phải là không được, mọi người đến đây đi, cùng tham gia tổ làm báo đi, đầu tiên là ghi danh, sau đó bổ nhiệm phó tổ trưởng!"

Giống như bà bán hàng rong rao bán trứng vịt mưới chọc mọi người cười ầm, đã có mấy bạn am hiểu hội họa đăng ký giúp đỡ. Đinh Dật rèn sắt khi còn nóng, bổ nhiệm Chu Văn Bân là tổ trưởng tổ làm báo, một bạn khác am hiểu hội họa làm phó tổ trưởng, còn có vài tổ viên, cũng công bố bảng tin của tổ làm báo, hoan nghên các bạn học tham gia, xét bảng tin toàn trường nếu giành giải thưởng lớn sẽ có phần thưởng khác.

Cuối cùng cô cũng giải quyết xong việc khó nhằn này, Nguyễn Thúy cũng vui mừng thay Đinh Dật, song vẫn hơi lo lắng hỏi: “Thế nhưng có ai nói lấy tiền đập người không? Bạn biết đấy miệng đời khó đoán, chuyện tốt cũng bị làm cho biến dạng!"

“Nguyễn Thúy nhà chúng ta giống như con thỏ trắng đơn thuần, bạn cho rằng mọi người quan tâm những món đồ ăn kia sao? Bảng tin lớp chúng ta không giống mọi người, chỉ là không có người dẫn đầu thôi, mỗi người đều tự bảo vệ trong lòng mình, không muốn can thiệp vào ai, hôm nay có Chu Văn Bân dẫn đầu, lại điều động tốt mới có thể thành công, làm sao có thể vì mấy cây kem chứ."

Đinh Dật kiên nhẫn giải thích cho Nguyễn Thúy, sau đó nhếch miệng nói: “Như đã nói qua, nếu mình dùng tiền thì sao! Mình rất vui, ai quản được? Mình còn thiếu người nói sao? Không chỉ có lần này!"

Mới vừa rồi để ý phản ứng của Nghê Ái Lan, phát hiện cô ta cười nói vui vẻ với mọi người, nếu không quan sát cẩn thận sẽ không phát hiện ra trong mắt cô ấy có chút lo lắng, vậy là đủ rồi,Đinh Dật nhìn vô cùng hài lòng.

Dám trêu cô sẽ phải trả giá rất lớn, người lo lắng chờ đợi bị trả thù là mệt nhất, ý định càng kín đáo càng tinh tế, lại càng bị giày vò thê thảm, cho dù ngày nào đó cô quyết định quên chuyện này không so đo, đối phương cũng sẽ không tin, vẫn sẽ có lúc nào đó có người nhắc mình chuẩn bị trả thù, đáng buồn hơn là người kia thắng mình ở khắp nơi, nghĩ ra tay trước chưa chắc đã có lợi.

Đinh Dật tin tưởng mặc dù cô không làm gì nhưng Nghê Ái Lan sẽ không dễ chịu, về phần Lưu Á Lệ suốt ngày lo lắng cũng chỉ là quân cờ bị người ta lợi dụng, Đinh Dật khinh thường không muốn so đo với cô ấy.

Nếu như muốn Đinh Dật cũng có thể nhanh mồm nhanh miệng, cô đọc rất nhiều, bất kỳ hình thức nói chuyện nào cũng có thể chen vào, phản ứng nhanh nhẹn, luôn hiểu điềm hài hước mà đối phương muốn nói đến, đối với cô không tốn chút sức lực nào, vì vậy mau chóng làm quen với các nam sinh. Cộng với cách cư xử của cô, có thể đùa giỡn sẽ không tức giận, cho dù tức giận cũng rất mau chóng tan thành mây khói, tính tình hơi giống con trai nên các bạn nam cũng hay nói chuyện với cô.

Mà trong lớp có bốn mươi học sinh nam, chỉ có mười học sinh nữ, trừ cô và Nghê Ái Lan còn lại thành tích đều không tốt lắm, Đinh Dật vô tình hay cố ý kết bạn đều không quá nhiệt tình nhưng thời điểm thích hợp vẫn nhiệt tình, đụng phải người có vấn đề càng ra sức giúp đỡ. Từ từ, càng ngày càng có nhiều bạn nam cùng bạn nữ chủ động nói chuyện với cô.

Đang cố gắng học kỳ sau rốt cuộc Đinh Dật cũng có thể giải quyết vấn đề cá nhân. Trong lúc đó cô nói tiếng anh của mình không tốt, lấy cớ thỉnh giáo Nghê Ái Lan cùng Chu Văn Bân, đổi chỗ với Ngô Khiêm chuyển lên ngồi trước mặt hai người.

Đinh Dật cố gắng hoàn thoành mỗi một dạy bảo của Tiêu Khắc Kiệm, vừa có cơ hội liền cùng trao đổi với hai người, lúc đối mặt với Chu Văn Bân rất tươi cười, mắt xinh sáng ngời, sắc mặt thay đổi, thái độ khiêm tốn, lời nói dí dỏm, làm cho không khí kỷ luật của Tiêu Khắc Kiệm bớt căng thẳng.

Hài lòng qua một học kỳ, Đinh Dật tiếp tục đứng nhất, Chu Văn Bân vẫn đứng thứ mười, từ trước đến giờ ổn định Nghê Ái Lan vẫn ổn định lại đứng thứ hai mươi chín, khiến mọi người kinh ngạc. Thành tích của các bạn trong lớp chênh lệch không nhiều, có lúc đồng hạng nhưng Nghê Ái Lan bị rớt hạng nhiều như vậy thì thật hiếm có.

Tiêu Khắc Kiệm lại gọi Đinh Dật cùng Nghê Ái Lan vào phòng làm việc, nói với Nghê Ái Lan: “Đinh Dật dưới sự giúp đỡ của em đã tiến bộ rất nhiều, sao lại đến em tụt hạng, có phải bạn ấy hay nói chuyện quấy rầy em?"

“Hừ thầy Tiêu không cam lòng sao? Sao lại hỏi vậy chứ!" Đinh Dật kháng nghị trong lòng, chỉ là cô càng tò mò Nghê Ái Lan, trong lòng đầy bất mãn.

Nghê Ái Lan nhẹ giọng mở miệng: “Thưa thầy, gần đây em hơi nhức đầu, bác sĩ nói có thể bị suy nhược thần kinh, em nghỉ ngơi một chút là khá hơn." Vẻ mặt cô ấy tiều tụy không ít, nhìn điềm đạm đáng yêu, vốn dĩ Đinh Dật muốn khinh thường cô nhưng nhìn cô ấy như vậy lại không nhẫn tâm, thật ra Nghê Ái Lan cũng rất ưu tú, đồng thời cũng rất giỏi giang.

Hình như Tiêu Khắc Kiệm cũng đồng tình với cô ấy, nói lời an ủi cô ấy, sau khi xong nghiêng đầu phát hiện Đinh Dật hết nhìn ngược lại nhìn xuôi lên tiếng hỏi: “Đinh Dật, bảo vệ vị trí thứ nhất, có phải rất hả hê không?"

Đinh Dật sợ hết hồn, vội vàng lo sợ không dám nói, cô đứng trước mặt thầy Tiêu có chút sợ.

“Bình thường phải quan tâm đến cảm nhận của người khác, thành tích của em không rớt, về mặt kỷ luật cũng không tốt, đi học luôn nói chuyện, làm ảnh hưởng đến người khác."

Hừ cô có cô gắng cũng chỉ để bảo vệ vị trí thứ nhất, Nghê Ái Lan có lui ba nghìn dặm vẫn được đối đãi ôn tồn, tại sao đối với cô không là chê cười thì là trách cứ? Đinh Dật xác định Tiêu Khắc Kiệm muốn nhắm vào mình, chỉ là không cần thầy nói, học kỳ sau cô sẽ không nhiều lời nữa.

Bởi vì buổi tối không cần đến lớp tự học, sai khi tan học Chu Văn Bân cùng Đinh Dật về nhà, nhà hai người ở cùng một hướng. Tuyết rơi, đường hơi trơn, hai người đạp xe chậm rãi, không vội vã như mọi ngày.

Trời mùa đông nhanh tối, trời đầy mây, năm giờ chiều đèn đường đã được mở, ánh đèn chập chờn, Chu Văn Bân hỏi Đinh Dật: “Mẹ bạn ra nước ngoài, đón năm mới thế nào?"

“Mình cùng ba về nhà bà ngoại mừng lễ năm mới, sao vậy?" Đinh Dật cảm thấy kỳ lạ khi cậu ta có hứng thú đối với chuyện nhà cô, một học kỳ đã qua, cô và Chu Văn Bân cũng xem là thân nhưng rất ít khi nói chuyện gia đình với nhau, cô cũng không hứng thú với chuyện này.

“Hết năm nếu như rảnh tới nhà mình chơi đi, ba mẹ mình cũng rất hoan nghênh bạn."

“Thật không?" Đinh Dật hỏi cho có, cúi đầu không nhìn vẻ mặt cảu cậu ấy.

Chu Văn Bân nói đầy trịnh trọng: “Thật, ba mình rất thích bạn."

“Nhà bạn không phải chỉ có ba bạn." Đinh Dật nói xong cảm thấy giọng nói của mình hơi quá, vội vàng bổ sung: “Ý mình là ba bạn thích nhưng không có nghĩa là ai cũng thích, như vậy thì làm phiền nhiều." Cái gì vậy chứ, giọng nói như ra lệnh, Đinh Dật thầm khinh bỉ bản thân.

“Mình cũng thích."

“Nói chung là vẫn có người không thích.......Đợi chút, bạn nói gì?"

“Mình nói, mình thích bạn."

Lớp tuyết bao trùm mặt đường nên hơi trơn, Đinh Dật suýt nữa ngã cùng với xe, Chu Văn Bân vội vàng đỡ cánh tay cô, Đinh Dật chưa hoàn hồn: “Sao bạn lại nói yêu thích mình?"

“Mình nói vậy là bởi vì mình thích bạn."

“Không thể nào! Rõ ràng bạn không thích mình!"

“Mình nói lúc nào......." Chu Văn Bân chợt dừng lại, hình như nhớ tới chuyện gì, sắc mặt trắng bệch, hít một hơi thật sâu mới lên tiếng: “Đêm đó bạn đi chưa xa nghe được cuộc nói chuyện của mình với người nhà?" Chu Văn Bân cũng là người thông minh, vừa nghĩ liền biết có vấn đề chỗ nào, nét mặt Đinh Dật cho cậu đáp án chính xác.

“Đêm đó trước mặt ba mẹ, mình chỉ có thể nói như vậy, không có lựa chọn nào khác, dù sao chúng ta cũng còn nhỏ, tính tình mẹ mình thế nào bạn cũng biết."

“Dĩ nhiên mình biết tính Cô Văn nên chúng ta không có lựa chọn nào khác."

“Mẹ mình chỉ có chút hiểu lầm với bạn, chỉ cần bạn cố gắng để mẹ mình hiểu bạn, mẹ mình sẽ thích bạn."

“Sao mình lại phải cố gắng để cô thích mình chứ? Cô không thích mình chẳng lẽ mình sẽ mất miếng thịt nào sao?" Đinh Dật tức giận, lấy ân báo oán không phải là tác phong của cô, dù cậu ấy là ông trời cũng không được.

“Vậy chúng ta......."

“Chúng ta là bạn học, tương lai sẽ rất thân, không hơn."

“Thì ra bạn......."

“Thì ra gì, bây giờ là bây giờ, chuyện cho tới bây giờ, mình có thể thẳng thắn nói cho bạn biết, mình đã từng thích bạn nhưng cũng chỉ là đã từng thôi."

“Học kỳ này......."

“Học kỳ này mình còn thích bạn, nhưng là tình cảm cho một người bạn bình thường, cám ơn bạn đã ủng hộ công việc của mình, mình rất cảm kích."

Vẻ mặt Đinh Dật chân thành tha thiết không giống như giả bộ, Chu Văn Bân bình tĩnh nhìn cô một lúc, rốt cuộc cúi đầu: “Bạn nói chúng ta vẫn là bạn sao?"

“Đúng, có thể làm bạn với cậu mình rất vui."

“Vậy thì tốt, Thẩm trường Đông là người trong lòng của cậu." Từng chữ từng chữ nói ra khỏi miệng, Chu Văn Bân vẫn không ngẩng đầu, chỉ nghe Đinh Dật nói một câu: “Không đúng, cậu ấy là người trong lòng của mình nhưng chuyện này không liên quan đến cậu ấy."

Đinh Dật về đến nhà nhìn bóng dáng đi về phía trước của Chu Văn Bân, tiêu điều cô đơn, Đinh Dật quay đầu lại loại bỏ ý nghĩ của mình, cậu ấy còn có Nghê Ái Lan, cô dám khẳng định, chuyện Nghê Ái Lan nhức đầu chắc chắn có liên quan đến cậu ấy.

Bây giờ cô phải ngửa mặt lên trời cười chứ? Người phỉ báng cô suy nhược thần kinh, thành tích không tốt, người cự tuyệt cô giờ lại bị cự tuyệt, chỉ có cô không cần tổn hao tâm trí mọi chuyện vẫn như ý nhưng mà ai nói cho cô biết,tại sao cô không vui chứ? Cô không muốn cười mà chỉ muốn khóc.
Tác giả : Cúc Tử
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại