Cân Đo Tình Yêu
Chương 9: Ngược tiểu tam
*tiểu tam: chỉ người thứ ba
Nằm sấp trên giường, hai móng vuốt nhỏ đang chống khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, Mộc Hủy lật xem tờ tạp chí thời thượng trước mặt, nhưng lại không yên lòng, Trần Dục Trạch chết tiệt này, cô đã, ừm, nghĩ một chút, phải rồi, đã năm ngày cô chưa gặp anh, là ý gì đây, theo như trên TV nói, khi một người đàn ông theo đuổi một người phụ nữ thì người phụ nữ ấy chính là một vật báu, đến sau khi theo đuổi được rồi thì người phụ nữ kia liền biến thành một ngọn cỏ. Thôi được thôi được, Mộc Hủy thừa nhận không phải Trần Dục Trạch không về nhà, thực ra là buổi tối khi Trần Dục Trạch về nhà thì cô đã đi ngủ rồi, sáng sớm ngày hôm sau khi anh đi cô vẫn còn đang ngủ, không được không được, dùng tay chỉnh lại tóc mình một chút, thay giày cao gót, lộp cộp lộp cộp ra ngoài tìm Trần Dục Trạch, bởi vì, bỗng dưng, trong cơ thể Mộc Hủy có một loại hạt giống gọi là nhớ nhung đang nảy mầm lên.
Lúc này Trần Dục Trạch đang ở trong văn phòng tổng tài YH Time xa hoa, điên cuồng làm việc, dùng lời của Vương tiên sinh và Đỗ Tần mà nói chính là, TMD, quả thực không phải là cuộc sống của người, mấy ngày nay, bọn họ ở chỗ này ngày tiếp nối đêm làm việc, làm việc, làm việc đến mức khiến cho lợi nhuận của công ty bắt đầu sang trang sử mới luôn rồi, cũng không có ai đến cứu bọn họ, thật không để cho người ta sống, không để cho người ta sống mà, Đỗ Tần phẫn nộ, ánh mắt nhìn Trần Dục Trạch soàn soạt soàn soạt đến nỗi sắp nhìn cho Trần Dục Trạch thành cái sàng rồi, mà trợ lý Vương kém hơn một bậc, không dám phẫn nộ, cũng không dám nói gì, nhưng trong lòng thì oán hận Trần Dục Trạch muốn chết, phúc hắc, thật sự là TMD quá phúc hắc.
"Reng reng reng..." Điện thoại vang lên, vào tai Đỗ Tần lại giống như âm thanh giải cứu anh vậy, còn hơn cả con cún đang đói rã rời nhìn thấy phía trước có một miếng thịt vô cùng nhiều xương nữa, ba bước cũng thành hai bước, giành lấy điện thoại "Khụ khụ, alô, đây là văn phòng của YH Time, tôi là Đỗ Tần, ừ... được.... cứ như vậy... để cô ấy lên đi". Buông điện thoại, nhìn Trần Dục Trạch, cười nói "Trợ lý Vương, chúng ta đi thôi, chủ nhân nhà họ Trần sai người mang canh gà tới cho tổng tài rồi, không có phần của chúng ta đâu, đi thôi, chúng ta ra ngoài ăn thôi." Nói xong, vù một tiếng, kéo trợ lý Vương chuồn ra khỏi cửa, NND, bố đây cuối cùng cũng được giải phóng rồi.
Trần Dục Trạch nhìn tài liệu rơi ở trước cửa, cười kết nối điện thoại với bộ phận tài vụ "Tôi là tổng tài, phó tổng tài và trợ lý Vương trong giờ làm việc lại trốn đi ăn cơm, cô cắt bớt tiền thưởng tháng này của bọn họ đi, cứ như vậy nhé."
Một bàn tay xuất hiện ở trước mắt Trần Dục Trạch, ấn tắt điện thoại của anh, tay kia cầm tài liệu rơi ở cạnh cửa đặt lên trên bàn: "Anh Dục Trạch, làm gì mà nghiêm túc như vậy, anh xem, bác gái quan tâm đến anh thế nào này, bác đặc biệt bảo em làm canh gà cho anh đây, anh nếm thử xem có ngon không?" Nói xong, Trương Vũ Linh cầm lấy canh gà đặt bên chân, đưa lên cho Trần Dục Trạch.
Trần Dục Trạch lạnh lùng nhìn người phụ nữ trang phục xinh đẹp trước mắt, trong lòng cười nhạt, thật đúng là lòng dạ Tư Mã Chiêu, người qua đường cũng biết, người phụ nữ này thật ra rất đẹp, chỉ là lòng dạ quá độc ác, đối với người lớn ở trước mặt thì một kiểu, sau lưng lại là một kiểu khác, còn nhớ rõ năm ấy anh trở về nhà chính của Trần gia vừa vặn nhìn thấy người phụ nữ này cùng mẹ anh đang ngắm hoa, đúng lúc có một con cún đi qua, lúc đó mẹ anh vô cùng vui vẻ, cho rằng chó vào nhà là phú quý, Trương Vũ Linh lúc đó còn nói con cún rất đáng yêu này nọ, thế mà khi mẹ Trần xoay đi gọi người đến mang con cún ấy vào, người phụ nữ hung ác này lại một cước đá văng con cún ra rồi đuổi theo mẹ Trần, ừm, vẫn là Hủy Hủy bé nhỏ của anh tốt nhất.
"Anh Dục Trạch, anh Dục Trạch, anh đang nghĩ cái gì vậy, húp canh đi", Trương Vũ Linh triệt để bị phong độ của Trần Dục Trạch chinh phục, cách vài ngày mẹ Trần lại bảo cô ta mang canh đến cho anh Dục Trạch, cô ta đương nhiên vui muốn chết, đặc biệt mặc một bộ trang phục nửa kín nửa hở, đàn ông ấy, nếu liếc mắt một cái đã nhìn thấy hết trái lại không thể gợi lên được bản chất đàn ông của họ, đàn ông, ha ha, còn ai hiểu rõ hơn mình được, chỉ cần câu được người đàn ông trước mắt này, về sau hàng hiệu trang sức, bao nhiêu cũng không thiếu.
Trần Dục Trạch bừng tỉnh, nhìn canh gà đưa đến trước mắt, lại nhìn người đang cười ngốc nghếch trước mặt, Trần Dục Trạch nuốt ngụm nước miếng, bỏ đi, để đuổi được người phụ nữ này, chết thì chết, liền nhắm mắt, mở miệng ra, ừng ực uống bát canh kia.
"Trần Dục Trạch, canh ngon không?" Mộc Hủy dựa cửa, cười như không cười hỏi Trần Dục Trạch, lúc này cô đang trong cơn giận dữ, những ai có mắt cũng đều nhìn ra người phụ nữ này có ý nghĩ không an phận với người đàn ông kia, thế mà Trần Dục Trạch lại còn ngang nhiên uống canh của người phụ nữ ấy, thật là tức chết cô mà.
Phụt... Trần Dục Trạch nhìn cô gái ở cửa đã khiến anh mong nhớ năm ngày trời, giống như mơ vậy, cứ thế mà xuất hiện trước mắt anh, mỗi ngày về nhà chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt lúc ngủ của cô, thực sự là, rất nhớ, rất nhớ.
Mộc Hủy từng bước một đi về phía Trần Dục Trạch, lướt qua Trương Vũ Linh, đi tới trước mặt Trần Dục Trạch, khom người xuống, kề sát người anh, lấy khăn giấy, từng chút từng chút lau canh Trần Dục Trạch đã phun ra: "Nhìn xem, người lớn như vậy rồi, còn là một tổng tài, sao lại làm mình thảm hại thành thế này, thực sự là mất mặt quá đi." Tàn bạo vứt khăn giấy, nhìn Trần Dục Trạch làm một cái mặt quỷ, ưu nhã xoay người, nhìn người phụ nữ trước mắt đang quan sát cô, môi đỏ mọng khẽ mở: "Còn dì gì ơi, dì tới đây có chuyện gì sao."
Dì, dì cái gì chứ, tôi có già như vậy sao. Trương Vũ Linh nghĩ thầm, người này hẳn chính là cô gái mà mẹ Trương nói, nhìn cũng chẳng có gì đặc biệt, cố gắng đè nén không vui trong lòng xuống, từng bước õng ẹo đi tới bên cạnh Trần Dục Trạch, ngồi xổm xuống, hơi dựa vào người nào đó, người phụ nữ này trong mắt Mộc Hủy thực sự đẹp làm cho cô cũng phát cuồng, chỗ nên lồi thì lồi, chỗ nên lõm thì lõm, vừa ngồi xổm xuống, váy vừa vặn bọc lấy cái mông tròn tròn kia, vả lại, theo quan sát của cô, chỉ cần Trần Dục Trạch cúi đầu một chút, nhất định có thể nhìn thấy đôi bánh bao lớn trắng trẻo kia, đang lúc quan sát, Trương Vũ Linh đột nhiên thốt ra một câu "Anh Dục Trạch, cô gái này là ai vậy", Mộc Hủy cảm thấy cơn tức của mình đã hoàn toàn dâng lên, anh Dục Trạch, anh Dục Trạch, Trần Dục Trạch cũng nhìn ra Mộc Hủy tức giận rồi, nhưng anh cũng không nóng nảy, hiếm khi được nhìn thấy Mộc Hủy vì anh mà nổi ghen, bây giờ trong lòng anh lại rất vui mừng nha, bày ra một bộ dáng xem kịch vui, kịch qua rồi, lại lấy lòng cô bé luôn giày vò người ta kia nhiều một chút là được rồi.
Mộc Hủy đè nén cơn tức của mình, mặt mang mỉm cười, "Dì à, đàn ông ấy, không phải dì chỉ cần kéo căng da, bơm to ngực, sửa toàn bộ mặt thì sẽ bằng lòng làm cái kia với dì đâu, phụ nữ, đặc biệt là phụ nữ như dì ấy, đã tới từng tuổi này rồi lẽ nào ngay cả chút đạo lý ấy cũng không hiểu sao." Nói xong, cô cố ý giơ tay đeo chiếc nhẫn kim cương kia vuốt vuốt tóc. Nhìn người phụ nữ kia phản ứng trong dự liệu.
"Cô..." "Cô nào, tôi sao, dì à, tôi cũng chỉ vì muốn tốt cho dì, dù sao phụ nữ giống như dì, ngoại trừ làm tiểu tam ra cũng còn đường khác mà." Liếc mắt nhìn người đàn ông đang xem kịch kia một cái "Dục Trạch, anh cũng nên khuyên nhủ dì này đi chứ!"
Được, muốn xem kịch cũng không xem được nữa, Trần Dục Trạch đứng lên, thu dọn canh gà, nho nhã lễ độ đưa cho Trương Vũ Linh, "Xin lỗi, cô vẫn là đi trước đi, cô cũng thấy đấy, tâm trạng vợ tôi không tốt, tôi phải dỗ dành cô ấy rồi..."
"Anh Dục Trạch..." Trương Vũ Linh còn muốn níu kéo lần cuối.
"Đỗ Tần, trợ lý Vương, hai người còn định xem bao lâu nữa, có phải ngay cả tiền thưởng với ngày nghỉ tháng sau cũng không cần luôn đúng không, hả?" Trần Dục Trạch nhìn phía sau cửa lớn tiếng nói.
Vì thế, Trương Vũ Linh cứ như vậy bị Đỗ Tần "mời" ra ngoài, khi cô ta đi qua bên người Mộc Hủy, còn khẽ hừ một tiếng, bị Mộc Hủy khinh thường nhìn lại.
Chờ Trương Vũ Linh vừa bước ra khỏi cửa phòng tổng tài, Đỗ Tần đã nhanh như chớp nhiệt tình đóng cửa lại, lau mồ hôi lạnh trên trán, không khí bên trong thật đúng là kỳ quái, còn may vẫn giữ được tiền lương với tiền thưởng tháng sau, chỉ có điều tháng này, hu hu ~~~~(>_<~~~~, khóc ròng, đều tại người phụ nữ kia hết, sau này nếu như cô ta còn có thể bước vào YH Time nữa anh sẽ theo họ cô ta, theo luôn họ cả nhà cô ta.
Nằm sấp trên giường, hai móng vuốt nhỏ đang chống khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, Mộc Hủy lật xem tờ tạp chí thời thượng trước mặt, nhưng lại không yên lòng, Trần Dục Trạch chết tiệt này, cô đã, ừm, nghĩ một chút, phải rồi, đã năm ngày cô chưa gặp anh, là ý gì đây, theo như trên TV nói, khi một người đàn ông theo đuổi một người phụ nữ thì người phụ nữ ấy chính là một vật báu, đến sau khi theo đuổi được rồi thì người phụ nữ kia liền biến thành một ngọn cỏ. Thôi được thôi được, Mộc Hủy thừa nhận không phải Trần Dục Trạch không về nhà, thực ra là buổi tối khi Trần Dục Trạch về nhà thì cô đã đi ngủ rồi, sáng sớm ngày hôm sau khi anh đi cô vẫn còn đang ngủ, không được không được, dùng tay chỉnh lại tóc mình một chút, thay giày cao gót, lộp cộp lộp cộp ra ngoài tìm Trần Dục Trạch, bởi vì, bỗng dưng, trong cơ thể Mộc Hủy có một loại hạt giống gọi là nhớ nhung đang nảy mầm lên.
Lúc này Trần Dục Trạch đang ở trong văn phòng tổng tài YH Time xa hoa, điên cuồng làm việc, dùng lời của Vương tiên sinh và Đỗ Tần mà nói chính là, TMD, quả thực không phải là cuộc sống của người, mấy ngày nay, bọn họ ở chỗ này ngày tiếp nối đêm làm việc, làm việc, làm việc đến mức khiến cho lợi nhuận của công ty bắt đầu sang trang sử mới luôn rồi, cũng không có ai đến cứu bọn họ, thật không để cho người ta sống, không để cho người ta sống mà, Đỗ Tần phẫn nộ, ánh mắt nhìn Trần Dục Trạch soàn soạt soàn soạt đến nỗi sắp nhìn cho Trần Dục Trạch thành cái sàng rồi, mà trợ lý Vương kém hơn một bậc, không dám phẫn nộ, cũng không dám nói gì, nhưng trong lòng thì oán hận Trần Dục Trạch muốn chết, phúc hắc, thật sự là TMD quá phúc hắc.
"Reng reng reng..." Điện thoại vang lên, vào tai Đỗ Tần lại giống như âm thanh giải cứu anh vậy, còn hơn cả con cún đang đói rã rời nhìn thấy phía trước có một miếng thịt vô cùng nhiều xương nữa, ba bước cũng thành hai bước, giành lấy điện thoại "Khụ khụ, alô, đây là văn phòng của YH Time, tôi là Đỗ Tần, ừ... được.... cứ như vậy... để cô ấy lên đi". Buông điện thoại, nhìn Trần Dục Trạch, cười nói "Trợ lý Vương, chúng ta đi thôi, chủ nhân nhà họ Trần sai người mang canh gà tới cho tổng tài rồi, không có phần của chúng ta đâu, đi thôi, chúng ta ra ngoài ăn thôi." Nói xong, vù một tiếng, kéo trợ lý Vương chuồn ra khỏi cửa, NND, bố đây cuối cùng cũng được giải phóng rồi.
Trần Dục Trạch nhìn tài liệu rơi ở trước cửa, cười kết nối điện thoại với bộ phận tài vụ "Tôi là tổng tài, phó tổng tài và trợ lý Vương trong giờ làm việc lại trốn đi ăn cơm, cô cắt bớt tiền thưởng tháng này của bọn họ đi, cứ như vậy nhé."
Một bàn tay xuất hiện ở trước mắt Trần Dục Trạch, ấn tắt điện thoại của anh, tay kia cầm tài liệu rơi ở cạnh cửa đặt lên trên bàn: "Anh Dục Trạch, làm gì mà nghiêm túc như vậy, anh xem, bác gái quan tâm đến anh thế nào này, bác đặc biệt bảo em làm canh gà cho anh đây, anh nếm thử xem có ngon không?" Nói xong, Trương Vũ Linh cầm lấy canh gà đặt bên chân, đưa lên cho Trần Dục Trạch.
Trần Dục Trạch lạnh lùng nhìn người phụ nữ trang phục xinh đẹp trước mắt, trong lòng cười nhạt, thật đúng là lòng dạ Tư Mã Chiêu, người qua đường cũng biết, người phụ nữ này thật ra rất đẹp, chỉ là lòng dạ quá độc ác, đối với người lớn ở trước mặt thì một kiểu, sau lưng lại là một kiểu khác, còn nhớ rõ năm ấy anh trở về nhà chính của Trần gia vừa vặn nhìn thấy người phụ nữ này cùng mẹ anh đang ngắm hoa, đúng lúc có một con cún đi qua, lúc đó mẹ anh vô cùng vui vẻ, cho rằng chó vào nhà là phú quý, Trương Vũ Linh lúc đó còn nói con cún rất đáng yêu này nọ, thế mà khi mẹ Trần xoay đi gọi người đến mang con cún ấy vào, người phụ nữ hung ác này lại một cước đá văng con cún ra rồi đuổi theo mẹ Trần, ừm, vẫn là Hủy Hủy bé nhỏ của anh tốt nhất.
"Anh Dục Trạch, anh Dục Trạch, anh đang nghĩ cái gì vậy, húp canh đi", Trương Vũ Linh triệt để bị phong độ của Trần Dục Trạch chinh phục, cách vài ngày mẹ Trần lại bảo cô ta mang canh đến cho anh Dục Trạch, cô ta đương nhiên vui muốn chết, đặc biệt mặc một bộ trang phục nửa kín nửa hở, đàn ông ấy, nếu liếc mắt một cái đã nhìn thấy hết trái lại không thể gợi lên được bản chất đàn ông của họ, đàn ông, ha ha, còn ai hiểu rõ hơn mình được, chỉ cần câu được người đàn ông trước mắt này, về sau hàng hiệu trang sức, bao nhiêu cũng không thiếu.
Trần Dục Trạch bừng tỉnh, nhìn canh gà đưa đến trước mắt, lại nhìn người đang cười ngốc nghếch trước mặt, Trần Dục Trạch nuốt ngụm nước miếng, bỏ đi, để đuổi được người phụ nữ này, chết thì chết, liền nhắm mắt, mở miệng ra, ừng ực uống bát canh kia.
"Trần Dục Trạch, canh ngon không?" Mộc Hủy dựa cửa, cười như không cười hỏi Trần Dục Trạch, lúc này cô đang trong cơn giận dữ, những ai có mắt cũng đều nhìn ra người phụ nữ này có ý nghĩ không an phận với người đàn ông kia, thế mà Trần Dục Trạch lại còn ngang nhiên uống canh của người phụ nữ ấy, thật là tức chết cô mà.
Phụt... Trần Dục Trạch nhìn cô gái ở cửa đã khiến anh mong nhớ năm ngày trời, giống như mơ vậy, cứ thế mà xuất hiện trước mắt anh, mỗi ngày về nhà chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt lúc ngủ của cô, thực sự là, rất nhớ, rất nhớ.
Mộc Hủy từng bước một đi về phía Trần Dục Trạch, lướt qua Trương Vũ Linh, đi tới trước mặt Trần Dục Trạch, khom người xuống, kề sát người anh, lấy khăn giấy, từng chút từng chút lau canh Trần Dục Trạch đã phun ra: "Nhìn xem, người lớn như vậy rồi, còn là một tổng tài, sao lại làm mình thảm hại thành thế này, thực sự là mất mặt quá đi." Tàn bạo vứt khăn giấy, nhìn Trần Dục Trạch làm một cái mặt quỷ, ưu nhã xoay người, nhìn người phụ nữ trước mắt đang quan sát cô, môi đỏ mọng khẽ mở: "Còn dì gì ơi, dì tới đây có chuyện gì sao."
Dì, dì cái gì chứ, tôi có già như vậy sao. Trương Vũ Linh nghĩ thầm, người này hẳn chính là cô gái mà mẹ Trương nói, nhìn cũng chẳng có gì đặc biệt, cố gắng đè nén không vui trong lòng xuống, từng bước õng ẹo đi tới bên cạnh Trần Dục Trạch, ngồi xổm xuống, hơi dựa vào người nào đó, người phụ nữ này trong mắt Mộc Hủy thực sự đẹp làm cho cô cũng phát cuồng, chỗ nên lồi thì lồi, chỗ nên lõm thì lõm, vừa ngồi xổm xuống, váy vừa vặn bọc lấy cái mông tròn tròn kia, vả lại, theo quan sát của cô, chỉ cần Trần Dục Trạch cúi đầu một chút, nhất định có thể nhìn thấy đôi bánh bao lớn trắng trẻo kia, đang lúc quan sát, Trương Vũ Linh đột nhiên thốt ra một câu "Anh Dục Trạch, cô gái này là ai vậy", Mộc Hủy cảm thấy cơn tức của mình đã hoàn toàn dâng lên, anh Dục Trạch, anh Dục Trạch, Trần Dục Trạch cũng nhìn ra Mộc Hủy tức giận rồi, nhưng anh cũng không nóng nảy, hiếm khi được nhìn thấy Mộc Hủy vì anh mà nổi ghen, bây giờ trong lòng anh lại rất vui mừng nha, bày ra một bộ dáng xem kịch vui, kịch qua rồi, lại lấy lòng cô bé luôn giày vò người ta kia nhiều một chút là được rồi.
Mộc Hủy đè nén cơn tức của mình, mặt mang mỉm cười, "Dì à, đàn ông ấy, không phải dì chỉ cần kéo căng da, bơm to ngực, sửa toàn bộ mặt thì sẽ bằng lòng làm cái kia với dì đâu, phụ nữ, đặc biệt là phụ nữ như dì ấy, đã tới từng tuổi này rồi lẽ nào ngay cả chút đạo lý ấy cũng không hiểu sao." Nói xong, cô cố ý giơ tay đeo chiếc nhẫn kim cương kia vuốt vuốt tóc. Nhìn người phụ nữ kia phản ứng trong dự liệu.
"Cô..." "Cô nào, tôi sao, dì à, tôi cũng chỉ vì muốn tốt cho dì, dù sao phụ nữ giống như dì, ngoại trừ làm tiểu tam ra cũng còn đường khác mà." Liếc mắt nhìn người đàn ông đang xem kịch kia một cái "Dục Trạch, anh cũng nên khuyên nhủ dì này đi chứ!"
Được, muốn xem kịch cũng không xem được nữa, Trần Dục Trạch đứng lên, thu dọn canh gà, nho nhã lễ độ đưa cho Trương Vũ Linh, "Xin lỗi, cô vẫn là đi trước đi, cô cũng thấy đấy, tâm trạng vợ tôi không tốt, tôi phải dỗ dành cô ấy rồi..."
"Anh Dục Trạch..." Trương Vũ Linh còn muốn níu kéo lần cuối.
"Đỗ Tần, trợ lý Vương, hai người còn định xem bao lâu nữa, có phải ngay cả tiền thưởng với ngày nghỉ tháng sau cũng không cần luôn đúng không, hả?" Trần Dục Trạch nhìn phía sau cửa lớn tiếng nói.
Vì thế, Trương Vũ Linh cứ như vậy bị Đỗ Tần "mời" ra ngoài, khi cô ta đi qua bên người Mộc Hủy, còn khẽ hừ một tiếng, bị Mộc Hủy khinh thường nhìn lại.
Chờ Trương Vũ Linh vừa bước ra khỏi cửa phòng tổng tài, Đỗ Tần đã nhanh như chớp nhiệt tình đóng cửa lại, lau mồ hôi lạnh trên trán, không khí bên trong thật đúng là kỳ quái, còn may vẫn giữ được tiền lương với tiền thưởng tháng sau, chỉ có điều tháng này, hu hu ~~~~(>_<~~~~, khóc ròng, đều tại người phụ nữ kia hết, sau này nếu như cô ta còn có thể bước vào YH Time nữa anh sẽ theo họ cô ta, theo luôn họ cả nhà cô ta.
Tác giả :
Cửu Cửu Kỳ Tất