Cận Chiến Bảo Tiêu
Chương 399: Tần Khải xuất hiện
Dịch: Võ Gia Trang
Nguồn:sưu tầm
Đám cưới giữa Sở Phàm và đại tiểu thư đã thu hút sự chú ý của toàn thế giới, bởi có một người đàn ông đã cầm súng đến gây sự. Tất cả mọi người có mặt tại hiện trường đều phát hoảng lên, mọi ánh mắt sợ hãi đổ dồn về phía người đàn ông đang chỉ súng vào Kỷ Tiêm Tiêm.
Trong phút chốc, đại tiểu thư cũng bị dọa đến sắc mặt tái nhợt. Hai mắt Sở Phàm phát lạnh. Hắn lạnh lùng nhìn gã đàn ông đang đứng cách mình có bảy tám thước.
Gã đàn ông này đội một cái mũ lớn trên đầu, che lấp phần lớn mặt. Khuôn mặt tiều tụy lo âu của y nhìn thoáng qua vẫn còn phảng phất vẻ tiêu sái ngày trước, nhưng trong vẻ hào sảng lại tạo cho người khác một cảm giác sa sút.
- Tần Khải!
Sở Phàm ánh mắt trầm xuống, lạnh lùng nói.
Gã đàn ông đang cầm súng uy hiếp đại tiểu thư kia, không ngờ lại là người đã biến mất bấy lâu – Tần Khải.
- Không tồi, là tao đây.
Tần Khải giựt cái mũ trên đầu xuống, hung hăng vứt xuống đất. Ánh mắt lộ ra vẻ hung hãn, nhìn Sở Phàm.
Đại tiểu thư sau khi phục hồi tinh thần, nhìn ra là Tần Khải thì khuôn mặt tuyệt mỹ tràn ngập sự phẫn nộ:
- Hóa ra là anh à? Anh làm cái gì vậy hả? Những sai trái trước kia của anh chúng tôi đã không truy cứu làm gì, sao anh lại có thể như thế được chứ.
- Ha ha, tôi đang làm cái gì à? Ha ha, Tần Khải tôi không có được cái gì thì cũng đừng có kẻ nào mơ tưởng có được. Tôi muốn giết cô, sau đó tôi sẽ tự sát. Như vậy, sẽ không ai cướp cô đi được, ai cũng không cướp được.
Tần Khải cười như điên như dại.
Hóa ra từ sau khi Tần Khải bị phát hiện là đánh cắp tài liệu mật nội bộ của Quốc Cảnh thì chạy đi tìm Lam Chính Quốc xin giúp đỡ. Nào ngờ, Lam Chính Quốc chợt trở mặt, căn bản không thèm để ý gì đến y. Y đành phải rời đi mà cực kỳ phẫn hận. Từ đó về sau, y đã trở thành đối tượng bị cảnh sát truy nã. Chỉ trong có một đêm mà hắn đang từ chỗ là một quản lý cấp cao của một tập đoàn, trở thành một kẻ lưu lạc hai bàn tay trắng, lại còn là nghi phạm bị cảnh sát truy lùng nữa. Nản lòng và thoái chí, Tần Khải đã không còn niềm tin và hy vọng vào sự sống nữa. Sau đó, y nghe thấy tin tức Sở Phàm sau khi tái cơ cấu thì trở thành chủ tịch của Tập đoàn Sở Thị. Điều đó làm cho trong lòng y rất ghen tị. Ngay sau đó, y lại biết được, Sở Phàm sắp sửa cưới đại tiểu thư làm vợ. Tin tức này có thể nói là như lửa đổ thêm dầu, khiến cho y càng thêm phẫn nộ và ghen tức, muốn hủy diệt cả hôn lễ này. Y muốn giết chết đại tiểu thư, và nếu có thể giết luôn cả Sở Phàm thì càng tốt. Cuối cùng y cũng tự sát theo. Dù sao, y đã trắng tay rồi, đã bị cả thế giới này vứt bỏ, y còn gì cố kỵ nữa đâu.
Sau khi hạ quyết tâm, Tần Khải liền tìm mọi cách lấy được một khẩu súng rình rập ở đây. Ngày 20, trước hôn lễ của Sở Phàm và đại tiểu thư một ngày, y luôn luôn rình rập xung quanh biệt thự Lam Hải. Mãi cho đến hôm nay, y mới giả mạo làm ký giả, đứng lẫn lộn trong đám phóng viên, đợi cho Sở Phàm và đại tiểu thư đi ra thì y mới gạt đám bảo vệ, xông lên phía trước và cầm súng chỉ vào đại tiểu thư.
Ánh mắt Sở Phàm vô cùng lạnh lẽo. Chuyện mà hắn không muốn nhất cuối cùng cũng phát sinh. Tần Khải cầm súng xông lên là đã mang tâm lý tự sát rồi, lại còn muốn đại tiểu thư, thậm chí là nhiều người khác nữa chết cùng với y. Trong lòng Sở Phàm biết, lúc này tốt nhất là phải ổn định cảm xúc của Tần Khải, tranh thủ thời gian tính toán các đối sách. Hắn cố gắng kiềm chế lửa giận trong lòng, giọng điệu hòa hoãn nói:
- Tần Khải, anh là một người rất ưu tú. Anh cũng đọc qua sách vở có nói rằng anh không biết con đường anh đi về đâu thì đừng đi sao? Nếu giờ mà anh buông súng xuống thì tất cả mọi chuyện đều còn cơ hội vãn hồi được. Tôi biết hoàn cảnh hiện nay của anh có chút gian nan, nhưng đời người ta có ai là không gặp phải những đoạn khó khăn? Tôi tin tưởng là chỉ cần anh hạ súng xuống, một lần nữa tỉnh táo lại, với sự sáng suốt của anh, nhất định anh sẽ "Đông Sơn tái khởi"
- Thối tha! Hôm nay tao thế này là đều do thằng khốn nạn là mày tạo ra hết. Tình cảm của tao với Kỷ Tiêm Tiêm vốn rất tốt đẹp cơ mà. Chỉ tại mày xuất hiện chen ngang. Cho nên nếu mày không xuất hiện thì tao cũng không đến nông nỗi như bây giờ. Tất cả đều là tại mày hết.
Tần Khải rú rít lên.
Đại tiểu thư rất giận dữ, lạnh lùng nói:
- Tần Khải, anh sai rồi, tôi chưa từng có cảm tình với anh. Từ đầu chí cuối đều là anh đơn phương tình nguyện mà thôi. Tất cả những hậu quả này cũng đều là tự anh tạo ra hết.
- Im miệng! Cô là loại đàn bà ghê tởm. Tôi muốn giết cô.
Sắc mặt Tần Khải rất dữ tợn, tay phải đang cầm súng run rẩy vì kích động. Y há mồm thở gấp, nhìn qua, có vẻ như bất cứ lúc nào cũng có thể bóp cò.
- Từ từ, Tần Khải, chờ chút, anh nghe tôi nói đã.
Sở Phàm vội vàng nói, muốn bình ổn lại cảm xúc đang kích động của Tần Khải. Đồng thời, hắn nắm tay đại tiểu thư, thầm ra hiệu, ý bảo đại tiểu thư nên dịu dàng một chút, không nên chọc giận y. Hắn nói tiếp:
- Tần Khải, anh phải rõ ràng điều này. Tất cả hoàn cảnh hiện nay của anh không phải là do chúng tôi tạo ra. Trong lòng anh biết rõ là do ai tạo ra mà. Anh phải biết là lúc đầu là ai đã dụ dỗ anh, lừa gạt anh chứ.
Tần Khải thấy nao nao. Y hiểu rằng Sở Phàm đang âm thầm ám chỉ kẻ đó là Lam Chính Quốc. Cùng lúc đó, Sở Phàm nhìn thấy phía sau Tần Khải có mấy người bảo vệ đang lặng lẽ đi lại gần y, định nhảy lên đè y ngã xuống đất.
Nhưng tâm trạng đang cảnh giác cao độ của Tần Khải đã nhận ra dấu hiệu này rất nhanh. Y tức tối nói:
- Tất cả chúng mày đừng có lộn xộn. Nếu lộn xộn tao sẽ nổ súng ngay.
- Thế thì Tần Khải, cậu cũng muốn bắn tôi sao?
Một tiếng nói vô cùng điềm tĩnh vang lên. Kỷ Thiên Vũ chậm rãi đi ra, nghiêm mặt bước về phía Tần Khải.
Tần Khải nhìn thấy Kỷ Thiên Vũ thì trong lòng cũng kinh hãi. Trước đây, chính Kỷ Thiên Vũ là người một tay đào tạo ra y, cũng không ngừng bồi dưỡng gây dựng cho y, đề bạt y lên vị trí là một trong các tổng giám đốc. Bởi vậy, Kỷ Thiên Vũ có thể nói là một ân nhân của y. Cho nên nhìn thấy Kỷ Thiên Vũ đi ra, trên mặt y đúng là có vẻ rất khó coi, nhưng y vẫn lập tức lớn tiếng, nói:
- Đứng lại, Kỷ, Kỷ…. Ông đừng có qua đây. Ông mà còn tiến về phía trước là tôi sẽ nổ súng ngay. Ông đừng có ép tôi.
Kỷ Thiên Vũ nghe thế thì đành dừng bước. Ông hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói:
- A Khải, cho tới nay tôi đều cho rằng cậu là một tài năng lương đống của công ty. Nhưng biểu hiện của cậu khiến tôi rất thất vọng. Cậu để tay lên ngực tự hỏi lại mình xem. Những năm gần đây tôi có từng bạc đãi cậu không? Thế vì cái gì cậu lại làm ra những chuyện thế này? Bây giờ còn cầm súng chỉ vào con gái tôi. Rốt cuộc cậu còn muốn sai đến thế nào nữa? Chẳng lẽ cậu thật sự là hết thuốc chữa rồi sao?
Tần Khải nghe thế thì cơ thịt trên mặt hơi co rút lại. Lời nói của Kỷ Thiên Vũ như có dao, đâm vào lòng y. Thừa dịp Tần Khải thoáng phân tâm, trong nháy mắt này Sở Phàm thò tay vào túi quần. Trong túi quần là một cái bút máy, là bút hắn hay dùng để ký cho tiện.
Tần Khải tức giận nói:
- Tôi đã không còn đường quay lại nữa rồi. Tôi chỉ còn lại hai bàn tay trắng thôi. Tôi thua rồi, tôi rối lắm. Tôi không cam lòng, không cam lòng đâu.
- Không, cậu nhầm rồi. Tài năng và kiến thức của cậu còn chưa mất đi, người trẻ tuổi ai cũng có thể phải đi đường vòng một chút. Chỉ cần cậu chấp nhận bài học giá trị này, tôi vẫn có thể tiếp nhận cậu được, Quốc Cảnh cũng sẽ tiếp nhận cậu.
Kỷ Thiên Vũ nói rồi dừng lại một chút, hòa ái nói:
- A Khải, buông súng đi. Cậu còn đoạn đường đời rất dài phải đi. Hạ súng thôi.
- Không, không, tôi không thể tiếp tục được nữa. Tôi hiểu pháp luật. Tôi không thể quay đầu lại được nữa.
Tần Khải nói rồi ánh mắt lại dữ dội, lành lạnh nói:
- Chủ tịch, là tôi có lỗi với ngài.
- Đại tiểu thư, cẩn thận!
Sở Phàm thấy sắc mặt của Tần Khải có vẻ bất thường, xoay người bảo vệ đại tiểu thư. Ngay trong nháy mắt, "đoàng" một tiếng đinh tai.
Tiếng súng vang lên đồng thời cùng lúc với bàn tay phải của Sở Phàm vung lên, một ánh sáng lạnh linh hoạt và sắc bén chợt lóe, Tần Khải đang cầm súng đứng đó chợt thân thể cứng ngắc, hai mắt mở to, đôi mắt như không thể tin được, không thể tin được là huyệt my tâm (huyệt giữa hai chân mày) của mình bị một chiếc bút máy màu đen đâm vào. Ngay sau đó, y té sấp trên mặt đất. Những bảo vệ phía sau y lập tức lao lên, cướp súng trong tay, tóm chặt lấy y. Ánh mắt y đang mở trừng trừng, dần dần mất đi ánh sáng, trở nên ngây dại.
Lúc này, những người đang kinh hãi tại hiện trường mới phục hồi lại tinh thần. Sau đó, nhất thời mọi người đều xôn xao kinh ngạc, hiện trường lại hỗn loạn.
Sở Phàm ôm chặt lấy đại tiểu thư. Hắn nhìn khuôn mặt đại tiểu thư, mỉm cười, dịu dàng hỏi:
- Đại tiểu thư, em không sao chứ?
Thấy Sở Phàm hỏi như vậy, đại tiểu thư mới phục hồi lại tinh thần. Đôi mắt đẹp vẫn còn nét hoảng sợ của nàng nhìn Sở Phàm, gấp gáp hỏi:
- A Sở, anh không sao chứ? Anh có sao không?..
Sở Phàm lắc đầu, miễn cưỡng cười nói:
- Không, không sao. Anh không sao đâu.
Đại tiểu thư sửng sốt. Vừa rồi rõ ràng nàng đã nghe thấy tiếng súng. Chẳng lẽ đó là ảo giác? Hay là phát súng kia không bắn trúng ai cả?
Nhưng lúc này, đại tiểu thư lại cảm thấy tay mình ôm Sở Phàm có cảm giác dinh dính, như có chất lỏng ấm nóng không ngừng chảy ra. Nàng cả kinh, đưa tay ra nhìn, rõ ràng là tay toàn vết máu. Nàng không kìm nổi thất thanh kêu lên:
- A Sở, anh, anh bị trúng đạn rồi. Anh bị thương. Tại sao lại có thể thế được chứ? Tại sao lại như thế? A Sở, anh cảm thấy thế nào? Anh sẽ không việc gì chứ?
Tiếng kêu gào của đại tiểu thư đã thu hút sự chú ý của mọi người. Lúc này, những người trong sân cũng thấy được phía sau lưng Sở Phàm đang liên tục chảy máu. Lập tức có người lấy điện thoại ra gọi cấp cứu 120.
- Anh, anh không sao đâu.
Sở Phàm thở gấp, thân thể từ từ ngồi xổm xuống. Đại tiểu thư cố sức đỡ hắn. Hai mắt nàng không kìm nổi đã rơi lệ không ngừng.
- Đại tiểu thư, không, đừng khóc. Anh không sao đâu. Thật mà, anh có thể cảm giác được là anh sẽ không sao đâu mà. Đừng khóc!
Sở Phàm nói dịu dàng:
- Đại tiểu thư, thực xin lỗi. Anh định tổ chức cho em một hôn lễ rực rỡ ai cũng phải ngưỡng mộ. Không ngờ lại phát sinh những chuyện thế này. Thực là xin lỗi….
- A Sở, anh không cần phải nói gì nữa. Huhu, em không cần cái gì hết, em không cần hôn lễ thế nào cả. Em chỉ cần anh còn sống. Em chỉ cần anh vĩnh viễn làm bạn bên em thôi. Không, đừng mà, A Sở, anh không sao chứ….
Đại tiểu thư khóc như mưa, nước mắt cuồn cuộn như suối chảy.
- Anh, anh không sao.
Sở Phàm nói xong vươn tay nhẹ nhàng vỗ về gương mặt đại tiểu thư, dịu dàng nói:
- Dù có thế nào, trong mắt anh em vẫn là cô…. cô dâu xinh đẹp ….. nhất.
Dứt lời, Sở Phàm ngất xỉu luôn.
- A Sở!
Đại tiểu thư đau đớn kêu lên. Cùng lúc đó, có tiếng còi xe cứu thương phía trước.
Tác giả :
Phù Sinh Mộng Đoạn