Cận Chiến Bảo Tiêu
Chương 1: Tục gia đệ tử làm bảo tiêu

Cận Chiến Bảo Tiêu

Chương 1: Tục gia đệ tử làm bảo tiêu

Trời chiều dần xuống, cái nóng oi bức của mùa hạ vẫn chưa có chút giảm, trực tiếp làm cho lòng người phát buồn bực.

Tuy nói nóng bức của mùa hè khó chịu, bất quá tại khu rừng trúc thánh địa của Nam Thiếu Lâm kia lại là một nơi tiêu tan mọi muộn phiền, đặt mình trong đó, thỉnh thoảng cảm thụ được những luồng gió mát lạnh thổi tới,làm cho người ta nhịn không được sinh ra một loại cảm giác rời xa hồng trần siêu phàm thoát tục.

Nam Thiếu Lâm, phật gia thánh địa tựa hồ có thể tinh lọc tâm linh con người, người sau khi đi vào nơi này, nhân thế ưu sầu, phiền não của thế gian, toàn bộ theo đó tiêu tán!

Trong rừng trúc rộng lớn có ghế đá cùng thạch bàn, giờ phút này có thể thấy được hai người đang ngồi đối diện nhau đánh cờ vây.

Trong đó một vị lão tăng tuổi đã ngoài hoa giáp(1), diện mạo hiền lành,chòm râu hoa râm dài tới nửa ngực, trên thân mặc áo màu vàng, bên ngoài khoác áo cà sa hai màu hồng vàng đan xen, lão tăng thường thường lấy tay vuốt vuốt chòm râu hoa râm, trầm ngâm không thôi, đôi tuệ nhãn như đang nhìn vào thế sự xoay vần lóe ra hào quang trí tuệ khám phá thế gian vạn vật.

Ngồi đối diện vị lão tăng là một trung niên nam tử khoảng ngoài bốn mươi, thân thể hơi mập mạp,trong lúc giơ tay nhấc chân mang theo một cỗ uy nghiêm khí thế, đôi tinh quang lóe ra, gắt gao nhìn chằm chằm bàn cờ, hắn cân nhắc thật lâu sau mới hạ xuống một con, cười nói:
 
"Kì đạo của phương trượng đại sư quả thật siêu nhiên, tính ra ta đã cường công liên tục mà vẫn không hề có kết quả, bội phục, bội phục!"

"Kỷ thí chủ quá khen, Kỷ thí chủ thiện về tấn công, lão nạp chỉ có lui bước thủ phòng, kì thực là đã lâm vào thế hạ phong!"
 
Vị kia lão tăng đạm mạc nói.

Hai người đang chơi cờ trong rừng trúc này hoàn toàn không phải là nhân vật đơn giản, vị lão tăng kia chính là vị phương trượng chủ trì Nam Thiếu Lâm, tuổi đã ngoài hoa giáp, đức cao vọng trọng, ở toàn bộ Thiếu Lâm tự thậm chí là cả toàn Hoa Hạ quốc cũng có được uy vọng cực kỳ lớn!

Mà từ trong lời nói của phương trượng đại sư. Vị "Kỷ thí chủ" kia. Cũng là người đứng đầu của công ty bất động sản lớn nhất Hoa Hạ quốc –Chủ tịch công ty bất động sản King Co.Ltd--Kỉ Thiên Vũ!

Kỉ Thiên Vũ cùng Nam Thiếu Lâm phương trượng đại sư là anh em kết nghĩa, Kỉ Thiên Vũ mấy ngày này bởi vì vấn đề kinh doanh đi công tác đến tỉnh D. Tranh thủ chút thời gian gạt bỏ công việc đặc biệt tới Nam Thiếu Lâm thăm lão bằng hữu, cũng muốn nhân lúc tại phật môn thánh địa tạm thời quên đi rườm rà tục sự của trần thế, trọng yếu nhất là, hắn còn có việc muốn được sự trợ giúp của Nam Thiếu Lâm phương trượng.

Lúc này, phương trượng đại sư nhấc tay đặt một quân cờ trắng lên bàn cờ, trong chốc lát làm cho tình thế trên bàn cờ nháy mắt đại biến, quân cờ trắng của phương trượng đại sư vừa đặt xuống có vẻ như có tác dụng thêm mắt cho rồng, thế cờ của phương trượng đại sư nháy mắt hình thành "Long thế", tựa hồ biến ảo thành một con bạch long phi không bay múa, ăn hết toàn bộ quân cờ đen của Kỉ Thiên Vũ !

Kỉ Thiên Vũ ngơ ngác nhìn bàn cờ, sau một lúc lâu mới hồi phục tinh thần, lớn tiếng khen:
 
"Cao, cao, lấy thủ làm công, chính kì giao nhau, cờ quân chớp nhoáng, thắng bại phân rõ rệt, ta thua tâm phục khẩu phục a! Tổng thể từ đầu đến giờ, ta liên tiếp ba lần thua phương trượng đại sư , xem ra kì đạo của phương trượng đại sư đã đạt tới tuyệt hảo!".

Phương trượng đại sư nghe vậy mỉm cười, lập tức nâng ấm trà, từ từ rót đầy chén của Kỉ Thiên Vũ, điềm đạm nói:"Kỷ thí chủ hôm nay trong lòng không yên, tinh thần thể lực cũng không chú tâm vào chơi cờ, bởi vậy mới có thể nhiều lần bị quân cờ của lão nạp đánh lén thủ thắng.
 
" Phương trượng đại sư nói xong dừng một chút, tiếp tục nói:"Lão nạp cùng Kỷ thí chủ kết giao nhiều năm, Kỷ thí chủ có chuyện gì cứ nói rõ ra, không cần che dấu như vậy".

Kỉ Thiên Vũ vừa nghe xong liền sửng sốt, lập tức không khỏi tán thưởng đôi mắt tinh tường của phương trượng đại sư, vì thế cũng liền đem chuyện kể ra, nói:
 
"Phương trượng, ta cũng là có một chút việc mà đến. Tiểu nữ tùy hứng nghịch ngợm, thích ham chơi, bởi vì không có ta luôn ở bên cạnh ước thúc, bởi vậy nó thường xuyên thường lui tới một vài chỗ ăn chơi hỗn loạn, ta đối với sự an toàn của nó rất là lo lắng, hơn nữa, gần đây đã có vài sự cố xảy ra, ta thật sự không yên lòng, nửa tháng sắp tới ta phải xuất ngoại đi khảo sát một cái hạng mục, không ở trong nước, bởi vậy một vài người có tâm tư khó lường sẽ càng đối với tiểu nữ như hổ rình mồi, cho nên..".

Hắn dừng một chút, rành rọt từng chữ nói:
 
"Khẩn cầu phương trượng đại sư phái Sở Phàm bảo hộ tiểu nữ, đợi đến khi ta điều tra rõ mọi chuyện xảy ra, tiêu trừ những mối họa ngầm ẩn bên người tiểu nữ, sẽ đem Sở Phàm trả lại đại sư, như thế nào?".

"A di đà phật, Kỷ thí chủ nếu đã cố ý chỉ danh Tuệ Giác, như vậy lão nạp cũng vui vẻ, huống hồ Tuệ Giác cũng nên đi ra ngoài cho thành thục."
 
Phương trượng đại sư chấp tay hành lễ, nói.

--Tuệ Giác chính là pháp danh mà phương trượng đại sư đặt cho Sở Phàm!

Kỉ Thiên Vũ nghe vậy liền mừng rỡ trong lòng, vội vàng cất tiếng tạ ơn nói:
 
"Đa tạ phương trượng đại sư, đa tạ phương trượng đại sư, có hài tử Sở Phàm này thủ hộ bên cạnh tiểu nữ ta hoàn toàn yên tâm !A a, đúng rồi, Sở Phàm hiện tại ở nơi nào? Có còn trong chùa không? Ta làm sao gặp được nó?".

"Đứa nhỏ này từ nhỏ đã thông minh hiếu học, nhưng đối với kinh thư ở Tàng Kinh Các trong chùa không có hứng thú, cho nên thường xuyên không có ở trong chùa, lúc này nó lại chạy tới đại học Nam Sơn ghi danh tham gia đào tạo."
 
Phương trượng đại sư trong khi nói chuyện đề cập đến tên đệ tử mà mình yêu thương như con, trong ánh mắt không tự giác, toát ra một tia yêu thương hài lòng.

"Tham gia đào tạo?"
 
Kỉ Thiên Vũ tựa hồ không lý giải nổi lời nói của phương trượng đại sư, vì thế lạ lùng lẩm bẩm nói.

"Mấy ngày trước đây đứa nhỏ này gởi thư có nói, nó nhận lời mời làm bảo vệ cho một công ty nhỏ, ban ngày nó tham gia học tập ở đại học Nam Sơn, buổi tối làm bảo vệ, nó nói thích cuộc sống phong phú như thế, bảo lão nạp không cần lo lắng."
 
Phương trượng đại sư rành mạch nói.

Kỉ Thiên Vũ sau khi nghe xong cơ hồ sặc cười, đường đường là tục gia đệ tử được phương trượng đại sư của Nam Thiếu Lâm thu dưỡng từ nhỏ cư nhiên cam nguyện chạy tới làm một chân bảo vệ nho nhỏ, như thế làm cho hắn có điểm ngoài ý liệu. Hồi lâu sau nhìn đồng hồ, nói:
 
"Phương trượng đại sư, ta còn có việc, đi trước một bước, đại sư cứ nói với Sở Phàm,bảo hắn đi Bắc Kinh,tới Lam Hải biệt thự đại lộ Tân Hải là được, bên kia ta sẽ an bài thỏa đáng.".

Kỉ Thiên Vũ nói xong liền đứng dậy rời đi, phương trượng đại sư sau khi "A di đà phật" một tiếng liền đứng dậy đưa tiễn!

------------------------------------------------------------------------.

Thành phố Nam Sơn.

Màn đêm đã buông xuống, ánh đèn rực rỡ bắt đầu tỏa sáng, dưới ánh đèn huy hoàng, toàn bộ thành phố như được bao phủ bên trong những tia sáng lóe ra từ ánh đèn Neon.

Quán bar Allen đã dần dần bắt đầu náo nhiệt đông người, các loại xe con, xe máy từ bốn phương tám hướng hướng bar Allen hội tụ, mà tại bãi đỗ xe của bar Allen, vài gã bảo vệ đang có mặt đứng chỉ huy cho những chiếc xe lui tới, đỗ đúng vị trí.

Sở Phàm đúng là một trong đám bảo vệ đang đứng đó, ánh mắt lần đầu tiên gặp hắn làm cho người ta ấn tượng là bộ dáng hơi cao gầy, có chút ngăm đen, khuôn mặt xương xương, gặp người liền cười,biểu hiện sự thân thiện gần gũi. Từ trên người hắn, bạn rất khó tìm ra điểm gì đó nổi bật, thoáng nhìn qua có thể giống như tên Vương Nhị Hắc hàng xóm cách vách nhà bạn, bộ dáng của một người trung thực.

Nếu để cho người khác biết chủ tịch của công ty bất động sản King Co.Ltd một trong mười công ty lớn nhất của cả nước đích thân đến Nam Thiếu Lâm, hướng phương trượng đại sư của Nam Thiếu Lâm điểm danh một gã như thế đi làm bảo tiêu cho con gái mình, nhất định sẽ có người cười đến rụng răng -- Hắn cũng xứng đi làm bảo tiêu cho thiên kim của lão tổng công ty King Co.Ltd sao? Ta xem bộ dáng yếu đuối của hắn, ngay cả bao gạo một trăm cân cũng gánh không nổi! Xem ra kẻ có tiền đúng là ki bo, đường đường là lão tổng với tài sản hơn trăm triệu lại keo kiệt với con gái mình, đi mời một gã bảo tiêu như vậy!

Tại bar Allen bạn có hỏi ai đó về người có cái tên "Sở Phàm". Nhất định sẽ không ai biết, cho dù nếu bạn có được chỉ điểm rõ ràng, người kia vừa là sinh viên của trường đại học tổng hợp vừa đi làm bảo an, cho dù có hỏi thế nhất định cũng sẽ không ai biết, tại đây cũng giải thích luôn, ghi danh vào đại học cũng không cùng cấp với đỗ đại học, Sở Phàm không ăn ngủ tại trường, ở Nam Sơn đại học hắn chỉ là tham gia khóa học tự do.

Lúc này Sở Phàm đang tự hỏi chính mình, hắn vừa mới nhận được điện thoại của đại sư huynh gọi tới, đại sư huynh nói sư phụ muốn tìm hắn, hắn lập tức phải trở về chùa.

Hắn liền hỏi đại sư huynh là sư phụ tìm hắn có chuyện gì, nghe ý tứ trong lời nói của đại sư huynh, sư phụ tựa hồ muốn phái hắn đi làm bảo tiêu cho người ta.

Làm bảo tiêu? Đây không phải là chuyện chết người đó sao? Hắn thường xem TV thấy người chết trước tiên chính là bảo tiêu! Bây giờ không ngờ sư phụ phải hắn đi làm bảo tiêu cho người ta, thật sự là không còn lời nào mà nói, đám sư huynh không phải thường nói, sư phụ thương yêu nhất chính là mình sao? Như thế nào sai mình đi chịu chết cơ chứ?

Lúc nhỏ hắn chủ động chạy xuống Đào Hoa thôn dưới chân Nam sơn giúp Vương quả phụ trong thôn nấu nước, sư phụ sau khi biết được cũng không cho, hắn đến bây giờ vẫn không rõ, hắn giúp Vương quả phụ nấu nước so với đi chịu đạn thì khỏe hơn nhiều, hơn nữa Vương quả phụ đối với hắn cũng rất tốt, nhiều lần đều vụng trộm gọi hắn vào trong phòng bóc vỏ chuối cho hắn ăn!

Từ khi xem trên TV, tổng kết ra người chết trước tiên chính là bảo tiêu, hắn liền có nhận định, làm bảo tiêu là chuyện ngu ngốc nhất trên đời này, mà bảo an cũng bởi vì dính líu đến cái chữ "bảo", cho nên bị hắn quy định là chuyện ngu ngốc đứng thứ nhì trên đời. Hiện tại hắn đúng là đang làm cái chuyện đứng ở vị trí ngu ngốc thứ hai trên đời!

Nếu đã phạm phải cái chuyện ngu ngốc đứng thứ hai trên đời vì cái gì không có khả năng phạm nốt cái thứ nhất? Trong lịch sử không phải từng có gã vương bát đản nào đó đã nói, một người không thể lưu danh muôn kiếp cũng nên lưu tiếng xấu muôn đời sao? Cho nên làm việc cũng giống nhau, nếu đã làm việc ngốc cũng nên làm cái việc ngốc nhất, tuyệt đối không thể là việc tầm thường, có lẽ sư phụ lão nhân gia có dụng ý a! Dù sao ai biết được, sư phụ lão nhân gia, dụng ý của ông ta ai mà thấu hiểu? Cứ mượn chuyện Vương quả phụ mà nói, cái gì không nên.. cái gì theo ta quả phụ trước cửa lắm thị phi, nhìn xem người ta Lý Đại Cẩu, vô luận là ban ngày hay đêm tối đều ra vào nhà Vương quả phụ, cũng không có thấy hắn làm sao! Sở Phàm âm thầm nghĩ, nghĩ đã thông suốt, quyết định đêm nay sẽ lập tức xin nghỉ việc, mặc kệ cái gì bảo an, suốt đêm chạy về Nam Thiếu Lâm!

Kỳ thật hắn từ chức còn có một nguyên nhân, chính là vị Lưu tiểu thư của quán bar luôn tìm cách "hấp dẫn" hắn, ý tứ tựa hồ là không làm cho hắn phạm vào phật gia tối kỵ -- Sắc giới thì không cam tâm!

Như vậy sao được chứ? Mình tuy nói là tục gia đệ tử, nhưng sư phụ luôn dựa theo kỷ luật của những xuất gia đệ tử giáo dục mình, cho nên ngũ đại giới luật của đám xuất gia đệ tử cũng đồng dạng áp dụng cho hắn, đặc biệt sắc giới là khắt khe nhất!

Hắn còn nhớ rất rõ, mới đây hắn từng xem qua một bộ phim tên " Sắc. Giới", trong quá trình xem tư tưởng hắn liền phạm vào sắc giới, sau đó, hắn đối với loại phim này chậc chậc khen ngợi, cho rằng có thâm ý sâu sắc!

"Ai da, đây không phải là tiểu Sở sao? Còn chưa có hết ca?"
 
Một thanh âm quyến rũ truyền tới, trực tiếp làm tan biến sạch những suy nghĩ đang ở tận chân trời của Sở Phàm.

Sở Phàm giương mắt liền thấy, ba cô gái ăn mặc mốt mát đang từ trong quán bar đi ra, trong đó một cô mặc váy ngắn, lộ ra cặp đùi thon dài,chính là vừa cười nói với hắn. Vừa thấy, sắc mặt Sở Phàm không khỏi nóng lên, may là mặt hắn hơi ngăm đen, cho nên cũng không lộ rõ đang bừng bừng đỏ, cô gái đang nói với hắn chính là vị Lưu tiểu thư mà hắn cho rằng đã có ý muốn "hấp dẫn" hắn.

"Lưu, Lưu tiểu thư a, tôi còn chưa có hết ca !"
 
Sở Phàm thoáng nhìn đồng hồ trên tay, chất phác nói.

"Tôi dẫn anh sang đối diện ăn KFC(2) nhé!"
 
Lưu tiểu thư nói xong liền đưa cánh tay về phía Sở Phàm, điều này làm Sở Phàm lại liên tưởng đến sắc giới, quả thật hắn không nghĩ ra vị Lưu tiểu thư này vì cái gì ái mộ đến như vậy. "Hấp dẫn" hắn sao? Không phải đưa cánh tay đang sờ sờ khuôn mặt của hắn sao, hắn đã không còn là tiểu hài tử, cho nên hắn đem hành động như thế này của Lưu tiểu thư liệt vào loại "hấp dẫn"!

"KFC? Chính là quốc gia ta có động đất cái KFC kia cũng không quyên tiền? Còn ăn thứ đó làm chi?"
 
Cho nên hắn bật người nói:
 
"Không ăn, không ăn, tôi ăn cơm, ăn cơm!".

"A a! Vậy như vậy đi.."
 
Lưu tiểu thư nghĩ nghĩ, nói:
 
"Anh hết ca tôi sẽ tới đón anh, chúng ta đi nhảy disco, được rồi chứ?".

"Disco? Chính là mở nhạc ra, một đám người ở đó vui vẻ rung đùi đắc ý chơi bời? Không nhảy, lần trước vụng trộm đi một lần, sư phụ đã biết phạt ta diện bích ba tháng, còn cảnh cáo nói là nếu có lần sau liền diện bích ba năm, không thể đi!"
 
Sở Phàm trong lòng âm thầm nghĩ, sau khi quyết định chủ ý liền nói:
 
"Đi chỗ đó cùng với nhảy dây có gì khác nhau, lúc còn bảy tuổi ta đã không chơi nhảy dây nữa, không đi!".

Vị Lưu tiểu thư cuối cùng tựa hồ cũng thấy không có cách lôi kéo Sở Phàm, liền cong môi, biểu tình trên mặt tràn đầy một loại mất mát, sau đó cũng cùng hai người bạn rời đi.

"Hết ca nhanh chóng xin nghỉ việc, sau đó chạy về chùa, ở đây lâu sẽ trở nên hư thân mất!"
 
Sở Phàm trong lòng vừa âm thầm so sánh ba cái mông lớn nhỏ của ba người bọn Lưu tiểu thư, trong lòng vừa âm thầm thầm nghĩ ngợi.

Đi ở xa xa, một cô bạn đi cạnh Lưu tiểu thư nói:
 
"Tiểu Lưu, ta đã nói a, gã tiểu Sở kia chính là một tên đầu gỗ không có hứng thú với nữ nhân , ngươi liên tục một tuần nếm mùi thất bại , hắn cũng không có đi cùng ngươi.".

"Hắn thoạt nhìn có vẻ si ngốc, nhưng có khi ta cảm thấy được, ánh mắt của hắn có điểm không thích hợp cho lắm, lúc thấy một vài chỗ nữ tính trên người chúng ta đôi lúc đột nhiên sáng lên!"
 
Một người bạn gái nói.

"Hừ, ánh mắt của hắn có thể có cái gì thích hợp chứ ? Nếu thích hợp sao hắn nhìn không ra mỹ nữ như ta? Nhìn không ra, ta còn chủ động mời hắn rồi đó? Ta xem ra, hắn chính là một kẻ ngu ngốc!"
 
Lưu tiểu thư lớn tiếng nói!

May mắn lời này Sở Phàm không có nghe được, nếu không hắn nhất định hô to "oan khuất", ta, ta đây là có sư mệnh trong người, là bị bất đắc dĩ a, Đồng Tử thân bảo trì mười tám năm cũng không thể để cuối cùng lại thất bại trong gang tấc a?
…………………………………………..

(1).Một hoa giáp: 60 năm
 
(2).KFC = Kentucky Fried Chicken(nhãn hiệu gà rán đứng thứ 2 thế giới chỉ sau nhãn hiệu nổi tiếng McDonalds).(KFC ủng hộ và đứng ra quyên tiền để tài trợ cho các nạn nhân trong các vụ động đất.)
 
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại