Cân Cả Thiên Hạ
Chương 112: Bị người xem là tiểu bối (3)
Để tăng thêm mùi vị hắn bỏ thêm chút gia vị vào trong nồi, một mùi hương hấp dẫn bay ra làm hắn nuốt nước bọt ực...ực...
Dưới bàn tay lành nghề của hắn, gần chục quả tim to bằng nắm tay có mùi vị hấp dẫn đang nằm trong một cái đĩa lớn.... Ngửa mặt nhìn trời ánh trăng dịu nhẹ chiếu lên khuôn mặt hắn, trên trời hàng vạn những ngôi sao lấp lánh, từng làn gió thoảng qua thêm với cảnh đêm yên tỉnh làm người ta cảm giác thật bình yên.
Cầm một quả tim, há miệng cắn lớn một miếng, một cảm giác ngọt ngọt lan tràn trong khoang miệng, tuy hơi dai một chút nhưng vẫn được, tuy không biết uống rượu nhưng hắn vẫn lấy một chai ra vừa uống vừa ăn vừa ngắm trăng, hắn thấy cuộc đời mình cần như vậy là đủ rồi.
...
....
...
Một đêm cứ như vậy trôi qua một cách yên bình, lúc hắn tỉnh dậy thì không biết đã đi được bao xa, phía trước xa xa có vô số người đang hợp công một phong cấm. Không vội vàng tiến lên dù sao bảo vật là của hắn, nếu có thứ gì tốt thì hắn không ngại mượn dùng tạm thời gian.
Lúc hắn đang quan sát những kẻ phía trước thì có một ông lão tu vi thì chẳng ra sao, chỉ có Tinh Thần Cảnh Viên mãn mang theo một cô gái xuất hiện phía sau hắn, thấy Xuân Đức không có phát giác được cái gì thì lão giả vuốt chòm râu làm vẻ bố đây là tiên nhân tiến lên lại gần Xuân Đức nói:
"Tiểu hữu, lão phu khuyên ngươi không nên tranh vũng nước đục này, nhìn cách ăn mặc của ngươi hẳn là tán tu mà thôi, những người trước mắt kia ngươi đắc tội không nổi".
Nhìn sang hắn thấy 2 người mới tới cách ăn mặc y hệt bọn mà hắn mới giết hôm qua thì hơi bị ngạc nhiên, đúng là có duyên à. Hắn cũng không giả bộ cái méo gì ngạc nhiên khi lão già xuất hiện bên cạnh mà quay qua hỏi thẳng:
" Bọn người phía trước là ai mà ta không thể tranh cướp được? còn ngươi là ai?"
Lão già vuốt tròm râu cười rất muốn ăn hành, vuốt một lúc lão mới nói:
" Người trẻ tuổi ngươi chỉ cần biết vậy là được rồi, nhiều việc không phải cứ rõ ràng là tốt "
Không quan tâm tới lời nói như cắn vào mông người khác của ông lão hắn thu tất cả mọi người vào không gian vong linh, rồi cùng tiến lên hòa vào dòng người đang nhao nhao phá trận pháp phong cấm.
Thấy Xuân Đức thái độ như vậy cô gái đi theo lão già có vẻ không vui nhìn về phía Xuân ĐỨc đi xa lên tiếng " Đúng là không biết sống chết, hừ muốn xem ngươi chết như thế nào" nàng quay sang nói với lão giả " sư bá sao ngươi lại cho tên kia đi như vậy, phải dạy cho tên đó một bài học, đồ không lễ phép".
Lão giả thì cau mày lại nghiêm túc nói:
" Người này ta cảm nhận được đặc biệt nguy hiểm, không thể xem thường, ta còn cảm nhận được sinh mệnh khí tức mà người trong tông tộc chúng ta trên người hắn, rất có thể việc đội ngủ số 7 bị người toàn diệt có liên quan tới người này ".
Cô gái trợn to mắt không tin nhìn vào lão giả thốt lên:
" Sao có thể như vậy được cơ chứ, khí tức của hắn rất yếu mà, ta cũng cảm nhận được, người đó chỉ có tu vi nhật nguyệt sơ kì mà thôi còn rất không ổn định có thể là dùng đan được ép tiến cảnh".
Lão già lắc đầu lên tiếng:
" Cảm giác của ta chưa từng sai lầm, mọi việc hảy đợi sau này nói, tiến vào trong cái cổ mộ này mới là nhiệm vụ chính "
Cô gái không nói thêm gì nữa mà cúi đầu không biết suy nghĩ gì, rồi hình ảnh 2 người mờ dần rồi biến mất giữa trời đất.
Xuân Đức hòa vào đám người đang công kích thì đã nghe mọi người bàn tán huyên náo, đa số là nói về mấy đại tông tộc gì đó và than vãn về cái phong cấm này.
" Mẹ kiếp, cái phong cấm này đã cả ít nhất vài chục vạn năm rồi mà vẫn mạnh kinh hồn, tất cả mọi người chúng ta đã hết sức mà không thể nào phá cái phong cấm này"
Tên kế bên nói " Không cần lo lắng, người của tứ đại tông tộc sẻ tới nhanh thôi, cái phong cấm này chỉ trong tích tắc".
"Thế đồ tốt về phần bọn chúng hết mẹ rồi còn gì nữa, những thế lực cỡ trung như chúng ta chỉ có thể ăn chút thịt thừa"
" Ừa, đành vậy thôi, ai biết được bọn họ có cho chúng ta thịt thừa nữa không mới là một chuyện, mong là vẫn còn một chút cho chúng ta"
Đang lúc nghe mấy thằng kế bên chém chuối thì có người la lên " Mọi người nhìn kìa, đó là cái gì, thật to lớn".
(T/G Nói thiệt tình thì mình lấy cái tiêu đề chương không tốt lắm, có thể nói là tệ hại cũng được, nên đôi khi có chương tiêu đề chẳng liên quan tới nội dung, mà muốn kiếm cái tiêu đề liên quan tới nội dung thì có lúc mình lại không có từ ngữ thích hợp, chắc ngày trước học dốt văn quá hì hì, nên mọi người có ý kiến gì thì mình sửa lại. Hằng ngày còn bận đi kiếm tiền nên ý tưởng nó không chịu xuất hiện mà chốn đi đâu mất rồi ấy nên có ý tưởng gì thì mọi cũng góp ý cho mình luôn cũng được, có khi chúng ta lại có một thế giới hoang tưởng chung với nhau.. (^-^*).,
Dưới bàn tay lành nghề của hắn, gần chục quả tim to bằng nắm tay có mùi vị hấp dẫn đang nằm trong một cái đĩa lớn.... Ngửa mặt nhìn trời ánh trăng dịu nhẹ chiếu lên khuôn mặt hắn, trên trời hàng vạn những ngôi sao lấp lánh, từng làn gió thoảng qua thêm với cảnh đêm yên tỉnh làm người ta cảm giác thật bình yên.
Cầm một quả tim, há miệng cắn lớn một miếng, một cảm giác ngọt ngọt lan tràn trong khoang miệng, tuy hơi dai một chút nhưng vẫn được, tuy không biết uống rượu nhưng hắn vẫn lấy một chai ra vừa uống vừa ăn vừa ngắm trăng, hắn thấy cuộc đời mình cần như vậy là đủ rồi.
...
....
...
Một đêm cứ như vậy trôi qua một cách yên bình, lúc hắn tỉnh dậy thì không biết đã đi được bao xa, phía trước xa xa có vô số người đang hợp công một phong cấm. Không vội vàng tiến lên dù sao bảo vật là của hắn, nếu có thứ gì tốt thì hắn không ngại mượn dùng tạm thời gian.
Lúc hắn đang quan sát những kẻ phía trước thì có một ông lão tu vi thì chẳng ra sao, chỉ có Tinh Thần Cảnh Viên mãn mang theo một cô gái xuất hiện phía sau hắn, thấy Xuân Đức không có phát giác được cái gì thì lão giả vuốt chòm râu làm vẻ bố đây là tiên nhân tiến lên lại gần Xuân Đức nói:
"Tiểu hữu, lão phu khuyên ngươi không nên tranh vũng nước đục này, nhìn cách ăn mặc của ngươi hẳn là tán tu mà thôi, những người trước mắt kia ngươi đắc tội không nổi".
Nhìn sang hắn thấy 2 người mới tới cách ăn mặc y hệt bọn mà hắn mới giết hôm qua thì hơi bị ngạc nhiên, đúng là có duyên à. Hắn cũng không giả bộ cái méo gì ngạc nhiên khi lão già xuất hiện bên cạnh mà quay qua hỏi thẳng:
" Bọn người phía trước là ai mà ta không thể tranh cướp được? còn ngươi là ai?"
Lão già vuốt tròm râu cười rất muốn ăn hành, vuốt một lúc lão mới nói:
" Người trẻ tuổi ngươi chỉ cần biết vậy là được rồi, nhiều việc không phải cứ rõ ràng là tốt "
Không quan tâm tới lời nói như cắn vào mông người khác của ông lão hắn thu tất cả mọi người vào không gian vong linh, rồi cùng tiến lên hòa vào dòng người đang nhao nhao phá trận pháp phong cấm.
Thấy Xuân Đức thái độ như vậy cô gái đi theo lão già có vẻ không vui nhìn về phía Xuân ĐỨc đi xa lên tiếng " Đúng là không biết sống chết, hừ muốn xem ngươi chết như thế nào" nàng quay sang nói với lão giả " sư bá sao ngươi lại cho tên kia đi như vậy, phải dạy cho tên đó một bài học, đồ không lễ phép".
Lão giả thì cau mày lại nghiêm túc nói:
" Người này ta cảm nhận được đặc biệt nguy hiểm, không thể xem thường, ta còn cảm nhận được sinh mệnh khí tức mà người trong tông tộc chúng ta trên người hắn, rất có thể việc đội ngủ số 7 bị người toàn diệt có liên quan tới người này ".
Cô gái trợn to mắt không tin nhìn vào lão giả thốt lên:
" Sao có thể như vậy được cơ chứ, khí tức của hắn rất yếu mà, ta cũng cảm nhận được, người đó chỉ có tu vi nhật nguyệt sơ kì mà thôi còn rất không ổn định có thể là dùng đan được ép tiến cảnh".
Lão già lắc đầu lên tiếng:
" Cảm giác của ta chưa từng sai lầm, mọi việc hảy đợi sau này nói, tiến vào trong cái cổ mộ này mới là nhiệm vụ chính "
Cô gái không nói thêm gì nữa mà cúi đầu không biết suy nghĩ gì, rồi hình ảnh 2 người mờ dần rồi biến mất giữa trời đất.
Xuân Đức hòa vào đám người đang công kích thì đã nghe mọi người bàn tán huyên náo, đa số là nói về mấy đại tông tộc gì đó và than vãn về cái phong cấm này.
" Mẹ kiếp, cái phong cấm này đã cả ít nhất vài chục vạn năm rồi mà vẫn mạnh kinh hồn, tất cả mọi người chúng ta đã hết sức mà không thể nào phá cái phong cấm này"
Tên kế bên nói " Không cần lo lắng, người của tứ đại tông tộc sẻ tới nhanh thôi, cái phong cấm này chỉ trong tích tắc".
"Thế đồ tốt về phần bọn chúng hết mẹ rồi còn gì nữa, những thế lực cỡ trung như chúng ta chỉ có thể ăn chút thịt thừa"
" Ừa, đành vậy thôi, ai biết được bọn họ có cho chúng ta thịt thừa nữa không mới là một chuyện, mong là vẫn còn một chút cho chúng ta"
Đang lúc nghe mấy thằng kế bên chém chuối thì có người la lên " Mọi người nhìn kìa, đó là cái gì, thật to lớn".
(T/G Nói thiệt tình thì mình lấy cái tiêu đề chương không tốt lắm, có thể nói là tệ hại cũng được, nên đôi khi có chương tiêu đề chẳng liên quan tới nội dung, mà muốn kiếm cái tiêu đề liên quan tới nội dung thì có lúc mình lại không có từ ngữ thích hợp, chắc ngày trước học dốt văn quá hì hì, nên mọi người có ý kiến gì thì mình sửa lại. Hằng ngày còn bận đi kiếm tiền nên ý tưởng nó không chịu xuất hiện mà chốn đi đâu mất rồi ấy nên có ý tưởng gì thì mọi cũng góp ý cho mình luôn cũng được, có khi chúng ta lại có một thế giới hoang tưởng chung với nhau.. (^-^*).,
Tác giả :
truonghongsinh1207@