Căn Bệnh Mang Tên Em
Chương 8: Tắm uyên ương (2)
Lạc Vô Song tức giận nhìn người đàn ông đang bày ra phong thái mỹ nam khỏa thân trước mắt kia, xúc cảm muốn cắn người của cô bùng phát. Cô nhanh chóng lao tới, hàm răng tinh tế cắn vào má của Diễm Kì, day day.
Diễm Kì theo bản năng dơ nắm đấm hướng về phía cô, bàn tay to lớn của người đàn ông bỗng dừng lại ở sau gáy Lạc Vô Song. Với sự nhạy cảm trời sinh, Diễm Kì nhanh chóng bỏ tay xuống, khuôn mặt lại cợt nhả như lúc ban đầu
Có lẽ Lạc Vô Song không biết hành động bất ngờ của cô vừa nãy khiến cho chính mình suýt chút nữa mất mạng. Cô ngẩng đầu lên, vui vẻ nhìn dấu răng đỏ ửng ở trên gò má Diễm Kì, mang theo sự hài lòng không hề che dấu.
Diễm Kì hơi nhíu mày đẹp, anh chống cằm vào lòng bàn tay, nghiêng người chăm chú nhìn cô. Lạc Vô Song bất giác cau mày, thấy biểu cảm không hề để ý của anh, cô bỗng chốc ỉu xìu. Vừa mới cúi đầu xuống định bày ra vẻ tủi thân thì khuôn mặt bỗng chốc đỏ lên. Ai, làm sao cô lại không để ý đến là hắn đang tắm cô chứ? Cô chưa nhìn thấy gì, thật sự chưa nhìn thấy gì.
" Ai, Vô Song, thứ nên nhìn cũng đã nhìn rồi, có phải bây giờ em nên chịu trách nhiệm không? “
" Diễm Kì, anh.... anh nói cái gì vậy? “
Cô sợ hãi nhìn bộ mặt nghiêm túc của hắn, giọng nói lắp bắp như sắp cắn phải lưỡi đến nơi.
" Ý nghĩa trên mặt chữ. “
Anh lẳng lặng ôm cô vào lòng, miệng thở một hơi vào cổ cô, rồi nặng nề thở dài. Thấy cô cựa quậy, anh liền nhẹ nhàng nói:
" Vô Song, một chút thôi, hãy để tôi ôm em một chút “
Trong cuộc đời không ánh sáng của hắn, cô chính là ánh mặt trời chói lóa. Bàn tay hắn đã rất dơ dáy rồi, hắn không dám nói thích người con gái xinh đẹp động lòng người đó. Hắn là một con quỷ, một ác ma đã giết vô số người, một ác ma không dám vươn tay đón lấy ánh mặt trời xinh đẹp lộng lẫy trên cao kia. Bởi vì hắn không xứng, hắn sợ mình sẽ vấy bẩn sự thuần khiết động lòng người đó. Vậy nên hắn tình nguyện ở đằng xa, lặng lẽ làm một con quỷ bảo vệ cô, đứng đằng sau mà dõi theo tấm lưng gầy gò của cô.
Người phụ nữ đó, ánh sao sáng chói rọi vào cuộc đời tăm tối của hắn đang ở đây.
Lạc Vô Song, có lẽ em không biết tôi chính là một con quỷ chuyên hút máu người, bây giờ con người đang đứng trước mặt em, đang vui đùa cùng em có lẽ không phải là tôi. Nếu như lúc nào đó em biết, nhận ra sự xấu xí của tôi, em có rời bỏ tôi không? Rời khỏi cuộc đời này của Diễm Kì tôi.
Lạc Vô Song, tôi cần em, muốn em ở lại bên tôi, có được không?
Hãy ở bên cạnh tôi nhé, dù đó chỉ bắt nguồn từ sự thương hại.
Diễm Kì theo bản năng dơ nắm đấm hướng về phía cô, bàn tay to lớn của người đàn ông bỗng dừng lại ở sau gáy Lạc Vô Song. Với sự nhạy cảm trời sinh, Diễm Kì nhanh chóng bỏ tay xuống, khuôn mặt lại cợt nhả như lúc ban đầu
Có lẽ Lạc Vô Song không biết hành động bất ngờ của cô vừa nãy khiến cho chính mình suýt chút nữa mất mạng. Cô ngẩng đầu lên, vui vẻ nhìn dấu răng đỏ ửng ở trên gò má Diễm Kì, mang theo sự hài lòng không hề che dấu.
Diễm Kì hơi nhíu mày đẹp, anh chống cằm vào lòng bàn tay, nghiêng người chăm chú nhìn cô. Lạc Vô Song bất giác cau mày, thấy biểu cảm không hề để ý của anh, cô bỗng chốc ỉu xìu. Vừa mới cúi đầu xuống định bày ra vẻ tủi thân thì khuôn mặt bỗng chốc đỏ lên. Ai, làm sao cô lại không để ý đến là hắn đang tắm cô chứ? Cô chưa nhìn thấy gì, thật sự chưa nhìn thấy gì.
" Ai, Vô Song, thứ nên nhìn cũng đã nhìn rồi, có phải bây giờ em nên chịu trách nhiệm không? “
" Diễm Kì, anh.... anh nói cái gì vậy? “
Cô sợ hãi nhìn bộ mặt nghiêm túc của hắn, giọng nói lắp bắp như sắp cắn phải lưỡi đến nơi.
" Ý nghĩa trên mặt chữ. “
Anh lẳng lặng ôm cô vào lòng, miệng thở một hơi vào cổ cô, rồi nặng nề thở dài. Thấy cô cựa quậy, anh liền nhẹ nhàng nói:
" Vô Song, một chút thôi, hãy để tôi ôm em một chút “
Trong cuộc đời không ánh sáng của hắn, cô chính là ánh mặt trời chói lóa. Bàn tay hắn đã rất dơ dáy rồi, hắn không dám nói thích người con gái xinh đẹp động lòng người đó. Hắn là một con quỷ, một ác ma đã giết vô số người, một ác ma không dám vươn tay đón lấy ánh mặt trời xinh đẹp lộng lẫy trên cao kia. Bởi vì hắn không xứng, hắn sợ mình sẽ vấy bẩn sự thuần khiết động lòng người đó. Vậy nên hắn tình nguyện ở đằng xa, lặng lẽ làm một con quỷ bảo vệ cô, đứng đằng sau mà dõi theo tấm lưng gầy gò của cô.
Người phụ nữ đó, ánh sao sáng chói rọi vào cuộc đời tăm tối của hắn đang ở đây.
Lạc Vô Song, có lẽ em không biết tôi chính là một con quỷ chuyên hút máu người, bây giờ con người đang đứng trước mặt em, đang vui đùa cùng em có lẽ không phải là tôi. Nếu như lúc nào đó em biết, nhận ra sự xấu xí của tôi, em có rời bỏ tôi không? Rời khỏi cuộc đời này của Diễm Kì tôi.
Lạc Vô Song, tôi cần em, muốn em ở lại bên tôi, có được không?
Hãy ở bên cạnh tôi nhé, dù đó chỉ bắt nguồn từ sự thương hại.
Tác giả :
Nam phụ bệnh hoạn