Cẩm Y Chi Hạ
Chương 87
Mấy ngày liên tiếp trôi qua, mặc dù nghe những lời Kim Hạ nói, nhưng A Nhuệ hình như vẫn không tin tưởng, vẫn là không muốn ăn uống. Sầm Thọ không hổ danh là người của Bắc Trấn Ti phủ, dìu A Nhuệ ngồi dậy, kiềm lấy yết hầu của hắn, thủ pháp thành thạo đem cơm nước rót vào trong miệng hắn. Kim Hạ ở bên nhìn, than thở, luôn cảm thấy thủ pháp này của hắn ở Bắc Trấn Ti phủ trông giống như rót độc dược vào người.
Hóa ra, bọn họ đến Hàng Châu.
Trên có thiên đường dưới có Tô Hàng, Hàng Châu không chỉ là nơi có nhiều quần áo, trang sức từ phương Tây mà nơi đó còn có đủ các loại món ăn ngon vật lạ, nghe đến mà thèm nhỏ dãi
Nếu như trước kia, đi tới những nơi tập trung đầy đủ mĩ vị như vậy, Dương Nhạc chắc hẳn là được khuấy động tâm tình, có thể trước mắt hắn chỉ nhớ đến là cái chết mù mịt của Địch Lan Diệp mà thôi, không phải nói chỉ có nấu ăn là khiến tâm tư của hắn bình thường trở lại.
Kim Hạ thấy Dương Nhạc ngày càng trầm lặng ít nói, liền muốn dẫn hắn đi đến những nơi có thức ăn ngon, dù sao cũng là nơi khiến hắn hứng thú, nói không chừng sẽ khiến cho tâm trạng hắn tốt lên, mau chóng lấy lại tinh thần. Xa xa nhìn thấy cổng Hàng Châu, Kim Hạ không nhẫn nại được mà hỏi Sầm Thọ:"Đại công tử nhà ngươi đến Hàng Châu, những đại quan, tiểu quan ở đó có biết hay không?"
Sầm Thọ nghiêng người, liếc nhìn Kim Hạ:"Biết được thì làm sao? Không biết thì làm sao?"
"Đương nhiên là không giống nhau, nếu là biết được, sau khi tiến vào trong thành thì nên có một bữa tiệc tiếp đãi khách từ phương xa tới đây, món ăn vật phẩm nghĩ đến nhất định là không tầm thường." Kim Hạ hai mắt sáng lên
Sầm Thọ hừ lạnh một tiếng, giáo huấn Kim Hạ:"Tuy nói các ngươi là Lục Phiến Môn, nhưng nếu hiện nay được điều tạm tới đây, lại còn theo Đại công tử, cũng đừng lộ ra bộ dáng chưa từng thấy sự đời hay bộ dạng nghèo túng của các ngươi ra đây, bỗng dưng sẽ làm mất mặt Đại công tử."
Kim Hạ nghe vậy, cũng hừ một tiếng, châm chọc nói:"Hôm qua dọn một bàn móng heo, tổng cộng có sáu người, cũng không biết là ai, một hơi liền gặm hết ba cái, làm cho người khác cũng không thể ăn được, thực sự là không giữ thể diện cho mình hay sao." Kim Hạ cố ý bằng giọng châm chọc.
Bị Kim Hạ nói như vậy, Sầm Thọ không khỏi đỏ mặt, món móng heo ngày hôm qua thơm ngon, hắn vẫn không ngăn lại miệng mình, ăn nhiều hơn hai cái, không nghĩ rằng mình bị nha đầu này nhớ trong lòng, thực tại cảm thấy đáng ghét.
Kim Hạ thấy hắn buồn không lên tiếng, liền thêm dầu vào lửa:"Hồi đó, ngươi làm sao không nhớ kỹ rằng ngươi có phải đã làm công tử mất mặt hay không?"
"Ngươi..."
"Ngươi cái gì mà ngươi, dân dĩ thực vi thiên, chỉ là ta muốn ăn ngon, làm gì mất mặt." Kim Hạ ương bướng:"Đại công tử nhà ngươi sẽ không chú ý, ngươi còn thể hiện tác phong đáng tởm của ngươi ra làm gì."
Trong lúc đang nói chuyện, tiếng móng ngựa cộc cộc trên phiến đá, đã bắt đầu tiến vào trong cổng thành.
Ngoài cửa thành, đừng nói tới là quan lại đứng trước nghênh tiếp khách quý, trên đường rộng lớn như vậy, nhưng bách tính xung quanh lại rất ít, có thể nhìn thấy một vài quán ăn mở cửa mà thôi...
Không ngờ ở Hàng Châu lại tiêu điều trống trải như vậy, không biết như thế nào, mọi người đều vô cùng ngạc nhiên. Sầm Phúc không chờ Lục Dịch phân phó mà vội vã đến bên cạnh quán nhỏ hỏi thăm:"Xin hỏi, trên đường sao lại ít người như vậy, trong thành này có biến cố gì sao?"
"Hôm nay giữa trưa ở ngoài cổng Bắc chém đầu cha con Uông Trực, tất cả mọi người ở đây tới xem trò vui." Lão chủ quan nói:"Chờ qua giữa trưa, cũng sẽ từ từ náo nhiệt lên thôi."
Uông Trực!
Không ngờ lại vừa lúc gặp phải chuyện này, Lục Dịch ngẩn người, tiện đà tung người xuống ngựa, tiến lên hỏi:"Quan giám xử trảm là ngươi phương nào, ngươi có biết không?"
"Ta đây cũng không biết." Lão chủ quán thấy bọn họ đều trong trang phục quan gia, cũng không dám thất lễ:"Nghe nói có hai vị đại nhân gọi là Tổng đốc Hồ đại nhân, còn có Ngự sử Vương đại nhân, tiểu nhân cũng không rõ lắm."
Lục Dịch suy nghĩ trong chốc lát, bước nhanh lên ngựa:"Đi, chúng ta đi đến cổng thành phía Bắc!"
Lúc này ở cổng thành phía Bắc dòng người chen lấn không có chỗ chen vào, vì đề phòng có kẻ cướp tù, quan binh cũng đã bao vây quanh thành. Uông Trực thân là thủ lĩnh giặc Oa, ở trên biển buôn lậu nhiều năm, Ở Nhật Bản Cửu Châu (Kyushu) Nam Bộ chiếm đất làm vua, chiêu mộ có rất nhiều người Nhật Bản, nắm giữ toàn bộ vũ khí hỏa thương cùng thuyền chiến, có thể trên biển hắn chính là bá chủ.
Ở vùng duyên hải, giặc Oa hống hách lộng hành, cùng những phần tử buôn lậu có quan hệ mật thiết. Uông Trực lần này bị bắt, toàn bộ bách tính tỉnh Chiết Giang dồn dập vỗ tay tán thưởng, họ bị giặc Oa làm hại đến cửa nát nhà tan không ít, đều là đối với Uông Trực hận thấu xương.
Bọn người Lục Dịch cùng chạy tới cổng thành Bắc, nhìn thấy bách tính mãnh liệt hô hào, trong miệng cố hết sức chửi rủa Uông tặc, sự hận thù trong thâm tâm mà không lời nào miêu tả được, làm người khác phải run sợ.
Sắp xếp cho Thuần Vu Mẫn cùng nha hoàn ở trên xe ngựa bên góc đường, mệnh cho Sầm Thọ cùng Dương Nhạc bảo vệ, Lục Dịch vốn cũng muốn cho Kim Hạ lưu lại, nhưng trong nháy mắt liền tìm không được bóng dáng của Kim Hạ.
"Kim Hạ đâu?" Hắn cau mày nói
"Xe ngựa vừa mới dừng lại, Viên bộ khoái liền chạy trốn ra ngoài." Sầm Thọ chỉ chỉ vào trong đám đông chen lấn gió thổi không lọt người, khó thể tin nổi lắc đầu lia lịa:"Nha đầu này là cá chạch hay sao, như vậy mà cũng có thể chui vào được."
Lục Dịch thầm than thở, không nói nhiều lời, ra hiệu cho Sầm Phúc đi phía trước dẫn đường.
Sầm Phúc gật đầu lĩnh mệnh, lấy ra một lệnh bài Cẩm y vệ ra, dòng người chen chúc, nhìn thấy lệnh bài được làm bằng đồng, hoàn toàn dồn dập né tránh. Lục Dịch chậm rãi mà đi, cho đến hàng người phía trước đứng đầu, trước trượng đài hành hình, mới dừng bước lại.
Mấy đội quan binh cầm trong tay binh khí, đứng ở bốn phía đài hình xử trảm, trận địa sẵn sàng để đón quân địch.
Lúc này đã là đầu mùa hạ, sắp tới giữa trưa, mặt trời chiếu ánh nắng nóng hừng hực đến hình đà xử trảm. Lục Dịch híp mắt nhìn xem, cầm đầu quan giám trảm chính là Hồ Tông Hiến, bên cạnh hắn còn có bốn, năm người, có một người trong đó không đội mũ quan, cũng không mặc áo bào nhưng đứng ở khoảng cách gần Hồ Tông Hiến nhất, chau mày, thậm chí dáng dấp cũng không gấp gáp gì.
Hồ Tông Hiến mặc trầm như nước, ở dưới đài xử trảm tiếng hò hét, chửi rủa của bách tính dậy khắp muôn nơi, hắn vẫn cứ tự nhiên, mắt điếc tai ngơ. Lục Dịch đứng gần đài xử trảm, Hồ Tông Hiến quả nhiên là có lưu ý đến Lục Dịch, là do Lục Dịch bây giờ không mặc quan phục, trước đây cũng chưa từng đối mặt với nhau. Vì vậy, không nhận ra là ai, chỉ biết là Cẩm y vệ.
Cha con Uông Trực bị áp giải dưới xe tù, lúc bị đưa đến hình đài xử trảm, nỗi bực tức của bách tính lên cực điểm, dồn dập tức giận chửi rủa, thậm chí còn ném đá vào người cha con Uông Trực, làm cho đao phủ nhất thời không thể tiếp cận.
Những uế vật bị ném lên người Uông Trực, mùi thối lại bốc lên, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn bách tính bốn phía, sau đó quay đầu về phía đài hành hình có Hồ Tông Hiến đang đứng, bên môi có nhoẻn miệng cười...
Đối đầu trước ánh mắt của Uông Trực, trong mắt Hồ Tông Hiến cũng không nói rõ được tâm tình gì, chỉ là giữa lông mày nhíu chặt. Hai người đối diện một lúc lâu.
Kim Hạ đứng bên cạnh Lục Dịch kinh ngạc nói:"Hắn nhìn chằm chằm Hồ đại nhân làm cái gì, chẳng lẽ Hồ đại nhân đã từng chống lưng cho hắn vô sự, nay lại phản, vì lẽ đó hận hắn nói không giữ lời?" Lục Dịch không nói, chỉ lắc đầu một cái.
Vừa đến giữa trưa, Hồ Tông Hiến liếc mắt né tránh ánh mắt khinh bỉ của Uông Trực, ngón tay cầm lệnh bài xử trảm, hướng về trên hình đài mà ném....Tiếng lệnh bài rơi xuống đất, bốn phía nhất thời tĩnh lặng.
"Cha..." Con trai Uông Trực buồn bã kêu lên một tiếng.
"Hài nhi đừng sợ, trên đường hoàng tuyền có cha luôn giúp đỡ cho con." Uông Trực nói, vừa nhìn chằm chằm vào Hồ Tông Hiến, ngược lại nhìn về bốn phía bách tính, cất cao giọng nói:"Giết một mình ta không ngại, chỉ sợ khổ bách tính, sau khi ta chết thì nơi đây nhất định đại loạn mười năm."
Lời vừa nói ra, bốn phía tất cả đều là tiếng kêu la ồ ạt. Những người dân này đã ở đây từ lâu, đã chịu đựng nổi khổ bọn giặc Oa làm loạn, ước gì có thể chém đầu tên thủ lĩnh giặc Oa, làm sao mà có thể tin lời hắn, chỉ cho rằng Uông Trực sắp chết chỉ đang ăn nói linh tinh.
Trên hình đài Hồ Tông Hiến nghe vậy nhưng vẻ mặt của hắn lại đau đớn tức tối, lần lượt vung tay nói:"Chém!"
Ánh đao lướt qua, đầu người rơi xuống đất, dân chúng bùng nổ tung hô reo hò.
"Tên tặc thủ lĩnh giặc Oa, lại còn nói sau khi hắn chết,bách tính sẽ đại loạn khốn khổ..." Kim Hạ lao lực suy nghĩ:"Nếu không phải hắn,thì vùng duyên hải giặc Oa đâu bạo loạn như vậy,không lẽ hắn còn cảm giác rằng mình có công.
Lục Dịch bất động, thấp giọng hướng Kim Hạ nói:"Người bên cạnh Hồ Tông Hiến đằng kia, ngươi nên lưu ý đến.."
"Phải lưu ý.... Người trông giống như nhà sư kia sao?" Kim Hạ híp mắt nhìn xem, người kia vóc dáng không cao, bộ mặt vàng nhạt, chòm rầu dài nhỏ, trên mặt có vẻ phẫn hận.
"Hắn không phải là nhà sư, hắn là Từ Văn Trường." Lục Dịch lạnh nhạt nói:"Năm đó cha ta có xin cho hắn vào trong phủ, lại bị hắn từ chối. Không ngờ tới, hắn là người dưới trướng Hồ Tông Hiến."
Kim Hạ tấm tắc nói:"Như vậy xem ra, quả nhiên hắn không phải người bình thường, đến cha ngài còn không xem trọng."
Lục Dịch liếc mắt nhìn Kim Hạ.
Kim Hạ vội vàng giải thích:"Kỳ thực cũng là do duyên phận, hắn vừa lúc cùng Hồ Tông Hiến có duyên, chuyện này cũng không còn cách nào khác, cho nên cha ngài đã nhận ra điều đó."
Lục Dịch không để ý lời Kim Hạ nói:"Vị này mặc dù không có công danh, nhưng hóa ra lại là người tài, tinh thông thi từ thư họa,còn biết binh pháp... "
Nói đến chuyện này, Kim Hạ nhận ra được chuyện gì, liếc mắt hướng về đài hành hình, thì thấy vị họ Từ kia cùng Hồ Tông Hiến đã rời đi.
"Thời điểm chém đầu Uông Trực, hắn và Hồ đại nhân đều là khuôn mặt không bằng lòng.Vị Từ kia nếu là coi trọng người có danh lợi, thì đã không từ chối Lục Bỉnh vào phủ, Kim Hạ nhớ tới vẻ mặt phẫn nộ của hắn:"Lẽ nào Uông Trực án này có ẩn tình khác?"
Lục Dịch chuyển hướng Kim Hạ:"Đây chính là mục đích của chúng ta trong chuyến đi này."
Thi thể cha con Uông Trực bị bắt đi, bọn binh lính đang cọ rửa dọn dẹp hình đài, bách tính vây xem cũng dần dần tản đi. Bọn người Lục Dịch cũng trở lại xe ngựa.
Thuần Vu Mẫn là phận nữ nhi khuê các, làm sao chịu được tình cảnh này, dù chưa tận mắt nhìn thấy hành hình, nhưng chỉ được âm thanh tứ phía, trong lòng cũng là hoảng loạn, một bước cũng không dám rời xe ngựa. Thấy Lục Dịch trở về, vội vàng kéo rèm xe lên, căng thẳng hỏi:"Là chém đầu người sao?"
Lục Dịch gật đầu, thấy sắc mặt biểu muội trắng bệt:"Muội sợ hãi phải không?"
Thuần Vu Mẫn vội vàng lắc đầu:"Không có."
"Chúng ta trước mắt đi ăn gì đó bỏ bụng." Kim Hạ đề nghị
Sầm Thọ không thể hiểu nổi nói:"Vừa xem xong xử trảm, ngươi làm sao còn có thể ăn được?"
Lục Dịch chuyển hướng Kim Hạ, trên mặt tựa như có ý cười, hỏi:"Ngươi đói bụng sao?"
"Ca ca, ta vừa mới bị dọa đến phát sợ, liền cảm thấy đặc biệt đói bụng." Kim Hạ mặt đầy thành khẩn:"Ta nghĩ Thuần Vu cô nương cũng là đang đói bụng."
Lục Dịch nói:"Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm trước rồi tìm chỗ nghỉ chân."
Kim Hạ cười híp mắt đang muốn nhảy lên xe ngựa, khóe mắt thoáng qua một bóng người hết sức quen thuộc, vóc người cao to, khôi ngô. Kim Hạ quay đầu nhìn chăm chú, người này không phải Tạ Tiêu thì còn là ai, sau khi rời Ô An Bang bộ dạng hắn đầy ria mép, rất có chút khí thế.
"Tạ gia ca ca." Kim Hạ vội vàng kêu
Đi cùng Tạ Tiêu còn có Thượng Quan Hi, vẫn là bộ dạng xinh đẹp tuyệt trần, ngoài ra còn có một người cao to khỏe mạnh, đầu đội nón vành, không nhìn rõ mặt.
Nhìn thấy Thượng Quan Hi, Kim Hạ so với nhìn thấy Tạ Tiêu càng vui mừng hơn nói:"Thượng Quan tỷ tỷ cũng tới rồi."
Âm thanh lanh lảnh của Kim Hạ truyền tới trong xe ngựa, A Nhuệ sao có thể không nghe thấy, chấn động toàn thân, vểnh tai lên dò xét động tĩnh bên ngoài.
"Viên cô nương." Thượng Quan Hi hướng Kim Hạ dịu dàng nở nụ cười, tiện thể hướng Lục Dịch chắp tay thi lễ.
Dương Nhạc cũng lại gần hướng bọn họ chắp tay chào.
Hóa ra, bọn họ đến Hàng Châu.
Trên có thiên đường dưới có Tô Hàng, Hàng Châu không chỉ là nơi có nhiều quần áo, trang sức từ phương Tây mà nơi đó còn có đủ các loại món ăn ngon vật lạ, nghe đến mà thèm nhỏ dãi
Nếu như trước kia, đi tới những nơi tập trung đầy đủ mĩ vị như vậy, Dương Nhạc chắc hẳn là được khuấy động tâm tình, có thể trước mắt hắn chỉ nhớ đến là cái chết mù mịt của Địch Lan Diệp mà thôi, không phải nói chỉ có nấu ăn là khiến tâm tư của hắn bình thường trở lại.
Kim Hạ thấy Dương Nhạc ngày càng trầm lặng ít nói, liền muốn dẫn hắn đi đến những nơi có thức ăn ngon, dù sao cũng là nơi khiến hắn hứng thú, nói không chừng sẽ khiến cho tâm trạng hắn tốt lên, mau chóng lấy lại tinh thần. Xa xa nhìn thấy cổng Hàng Châu, Kim Hạ không nhẫn nại được mà hỏi Sầm Thọ:"Đại công tử nhà ngươi đến Hàng Châu, những đại quan, tiểu quan ở đó có biết hay không?"
Sầm Thọ nghiêng người, liếc nhìn Kim Hạ:"Biết được thì làm sao? Không biết thì làm sao?"
"Đương nhiên là không giống nhau, nếu là biết được, sau khi tiến vào trong thành thì nên có một bữa tiệc tiếp đãi khách từ phương xa tới đây, món ăn vật phẩm nghĩ đến nhất định là không tầm thường." Kim Hạ hai mắt sáng lên
Sầm Thọ hừ lạnh một tiếng, giáo huấn Kim Hạ:"Tuy nói các ngươi là Lục Phiến Môn, nhưng nếu hiện nay được điều tạm tới đây, lại còn theo Đại công tử, cũng đừng lộ ra bộ dáng chưa từng thấy sự đời hay bộ dạng nghèo túng của các ngươi ra đây, bỗng dưng sẽ làm mất mặt Đại công tử."
Kim Hạ nghe vậy, cũng hừ một tiếng, châm chọc nói:"Hôm qua dọn một bàn móng heo, tổng cộng có sáu người, cũng không biết là ai, một hơi liền gặm hết ba cái, làm cho người khác cũng không thể ăn được, thực sự là không giữ thể diện cho mình hay sao." Kim Hạ cố ý bằng giọng châm chọc.
Bị Kim Hạ nói như vậy, Sầm Thọ không khỏi đỏ mặt, món móng heo ngày hôm qua thơm ngon, hắn vẫn không ngăn lại miệng mình, ăn nhiều hơn hai cái, không nghĩ rằng mình bị nha đầu này nhớ trong lòng, thực tại cảm thấy đáng ghét.
Kim Hạ thấy hắn buồn không lên tiếng, liền thêm dầu vào lửa:"Hồi đó, ngươi làm sao không nhớ kỹ rằng ngươi có phải đã làm công tử mất mặt hay không?"
"Ngươi..."
"Ngươi cái gì mà ngươi, dân dĩ thực vi thiên, chỉ là ta muốn ăn ngon, làm gì mất mặt." Kim Hạ ương bướng:"Đại công tử nhà ngươi sẽ không chú ý, ngươi còn thể hiện tác phong đáng tởm của ngươi ra làm gì."
Trong lúc đang nói chuyện, tiếng móng ngựa cộc cộc trên phiến đá, đã bắt đầu tiến vào trong cổng thành.
Ngoài cửa thành, đừng nói tới là quan lại đứng trước nghênh tiếp khách quý, trên đường rộng lớn như vậy, nhưng bách tính xung quanh lại rất ít, có thể nhìn thấy một vài quán ăn mở cửa mà thôi...
Không ngờ ở Hàng Châu lại tiêu điều trống trải như vậy, không biết như thế nào, mọi người đều vô cùng ngạc nhiên. Sầm Phúc không chờ Lục Dịch phân phó mà vội vã đến bên cạnh quán nhỏ hỏi thăm:"Xin hỏi, trên đường sao lại ít người như vậy, trong thành này có biến cố gì sao?"
"Hôm nay giữa trưa ở ngoài cổng Bắc chém đầu cha con Uông Trực, tất cả mọi người ở đây tới xem trò vui." Lão chủ quan nói:"Chờ qua giữa trưa, cũng sẽ từ từ náo nhiệt lên thôi."
Uông Trực!
Không ngờ lại vừa lúc gặp phải chuyện này, Lục Dịch ngẩn người, tiện đà tung người xuống ngựa, tiến lên hỏi:"Quan giám xử trảm là ngươi phương nào, ngươi có biết không?"
"Ta đây cũng không biết." Lão chủ quán thấy bọn họ đều trong trang phục quan gia, cũng không dám thất lễ:"Nghe nói có hai vị đại nhân gọi là Tổng đốc Hồ đại nhân, còn có Ngự sử Vương đại nhân, tiểu nhân cũng không rõ lắm."
Lục Dịch suy nghĩ trong chốc lát, bước nhanh lên ngựa:"Đi, chúng ta đi đến cổng thành phía Bắc!"
Lúc này ở cổng thành phía Bắc dòng người chen lấn không có chỗ chen vào, vì đề phòng có kẻ cướp tù, quan binh cũng đã bao vây quanh thành. Uông Trực thân là thủ lĩnh giặc Oa, ở trên biển buôn lậu nhiều năm, Ở Nhật Bản Cửu Châu (Kyushu) Nam Bộ chiếm đất làm vua, chiêu mộ có rất nhiều người Nhật Bản, nắm giữ toàn bộ vũ khí hỏa thương cùng thuyền chiến, có thể trên biển hắn chính là bá chủ.
Ở vùng duyên hải, giặc Oa hống hách lộng hành, cùng những phần tử buôn lậu có quan hệ mật thiết. Uông Trực lần này bị bắt, toàn bộ bách tính tỉnh Chiết Giang dồn dập vỗ tay tán thưởng, họ bị giặc Oa làm hại đến cửa nát nhà tan không ít, đều là đối với Uông Trực hận thấu xương.
Bọn người Lục Dịch cùng chạy tới cổng thành Bắc, nhìn thấy bách tính mãnh liệt hô hào, trong miệng cố hết sức chửi rủa Uông tặc, sự hận thù trong thâm tâm mà không lời nào miêu tả được, làm người khác phải run sợ.
Sắp xếp cho Thuần Vu Mẫn cùng nha hoàn ở trên xe ngựa bên góc đường, mệnh cho Sầm Thọ cùng Dương Nhạc bảo vệ, Lục Dịch vốn cũng muốn cho Kim Hạ lưu lại, nhưng trong nháy mắt liền tìm không được bóng dáng của Kim Hạ.
"Kim Hạ đâu?" Hắn cau mày nói
"Xe ngựa vừa mới dừng lại, Viên bộ khoái liền chạy trốn ra ngoài." Sầm Thọ chỉ chỉ vào trong đám đông chen lấn gió thổi không lọt người, khó thể tin nổi lắc đầu lia lịa:"Nha đầu này là cá chạch hay sao, như vậy mà cũng có thể chui vào được."
Lục Dịch thầm than thở, không nói nhiều lời, ra hiệu cho Sầm Phúc đi phía trước dẫn đường.
Sầm Phúc gật đầu lĩnh mệnh, lấy ra một lệnh bài Cẩm y vệ ra, dòng người chen chúc, nhìn thấy lệnh bài được làm bằng đồng, hoàn toàn dồn dập né tránh. Lục Dịch chậm rãi mà đi, cho đến hàng người phía trước đứng đầu, trước trượng đài hành hình, mới dừng bước lại.
Mấy đội quan binh cầm trong tay binh khí, đứng ở bốn phía đài hình xử trảm, trận địa sẵn sàng để đón quân địch.
Lúc này đã là đầu mùa hạ, sắp tới giữa trưa, mặt trời chiếu ánh nắng nóng hừng hực đến hình đà xử trảm. Lục Dịch híp mắt nhìn xem, cầm đầu quan giám trảm chính là Hồ Tông Hiến, bên cạnh hắn còn có bốn, năm người, có một người trong đó không đội mũ quan, cũng không mặc áo bào nhưng đứng ở khoảng cách gần Hồ Tông Hiến nhất, chau mày, thậm chí dáng dấp cũng không gấp gáp gì.
Hồ Tông Hiến mặc trầm như nước, ở dưới đài xử trảm tiếng hò hét, chửi rủa của bách tính dậy khắp muôn nơi, hắn vẫn cứ tự nhiên, mắt điếc tai ngơ. Lục Dịch đứng gần đài xử trảm, Hồ Tông Hiến quả nhiên là có lưu ý đến Lục Dịch, là do Lục Dịch bây giờ không mặc quan phục, trước đây cũng chưa từng đối mặt với nhau. Vì vậy, không nhận ra là ai, chỉ biết là Cẩm y vệ.
Cha con Uông Trực bị áp giải dưới xe tù, lúc bị đưa đến hình đài xử trảm, nỗi bực tức của bách tính lên cực điểm, dồn dập tức giận chửi rủa, thậm chí còn ném đá vào người cha con Uông Trực, làm cho đao phủ nhất thời không thể tiếp cận.
Những uế vật bị ném lên người Uông Trực, mùi thối lại bốc lên, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn bách tính bốn phía, sau đó quay đầu về phía đài hành hình có Hồ Tông Hiến đang đứng, bên môi có nhoẻn miệng cười...
Đối đầu trước ánh mắt của Uông Trực, trong mắt Hồ Tông Hiến cũng không nói rõ được tâm tình gì, chỉ là giữa lông mày nhíu chặt. Hai người đối diện một lúc lâu.
Kim Hạ đứng bên cạnh Lục Dịch kinh ngạc nói:"Hắn nhìn chằm chằm Hồ đại nhân làm cái gì, chẳng lẽ Hồ đại nhân đã từng chống lưng cho hắn vô sự, nay lại phản, vì lẽ đó hận hắn nói không giữ lời?" Lục Dịch không nói, chỉ lắc đầu một cái.
Vừa đến giữa trưa, Hồ Tông Hiến liếc mắt né tránh ánh mắt khinh bỉ của Uông Trực, ngón tay cầm lệnh bài xử trảm, hướng về trên hình đài mà ném....Tiếng lệnh bài rơi xuống đất, bốn phía nhất thời tĩnh lặng.
"Cha..." Con trai Uông Trực buồn bã kêu lên một tiếng.
"Hài nhi đừng sợ, trên đường hoàng tuyền có cha luôn giúp đỡ cho con." Uông Trực nói, vừa nhìn chằm chằm vào Hồ Tông Hiến, ngược lại nhìn về bốn phía bách tính, cất cao giọng nói:"Giết một mình ta không ngại, chỉ sợ khổ bách tính, sau khi ta chết thì nơi đây nhất định đại loạn mười năm."
Lời vừa nói ra, bốn phía tất cả đều là tiếng kêu la ồ ạt. Những người dân này đã ở đây từ lâu, đã chịu đựng nổi khổ bọn giặc Oa làm loạn, ước gì có thể chém đầu tên thủ lĩnh giặc Oa, làm sao mà có thể tin lời hắn, chỉ cho rằng Uông Trực sắp chết chỉ đang ăn nói linh tinh.
Trên hình đài Hồ Tông Hiến nghe vậy nhưng vẻ mặt của hắn lại đau đớn tức tối, lần lượt vung tay nói:"Chém!"
Ánh đao lướt qua, đầu người rơi xuống đất, dân chúng bùng nổ tung hô reo hò.
"Tên tặc thủ lĩnh giặc Oa, lại còn nói sau khi hắn chết,bách tính sẽ đại loạn khốn khổ..." Kim Hạ lao lực suy nghĩ:"Nếu không phải hắn,thì vùng duyên hải giặc Oa đâu bạo loạn như vậy,không lẽ hắn còn cảm giác rằng mình có công.
Lục Dịch bất động, thấp giọng hướng Kim Hạ nói:"Người bên cạnh Hồ Tông Hiến đằng kia, ngươi nên lưu ý đến.."
"Phải lưu ý.... Người trông giống như nhà sư kia sao?" Kim Hạ híp mắt nhìn xem, người kia vóc dáng không cao, bộ mặt vàng nhạt, chòm rầu dài nhỏ, trên mặt có vẻ phẫn hận.
"Hắn không phải là nhà sư, hắn là Từ Văn Trường." Lục Dịch lạnh nhạt nói:"Năm đó cha ta có xin cho hắn vào trong phủ, lại bị hắn từ chối. Không ngờ tới, hắn là người dưới trướng Hồ Tông Hiến."
Kim Hạ tấm tắc nói:"Như vậy xem ra, quả nhiên hắn không phải người bình thường, đến cha ngài còn không xem trọng."
Lục Dịch liếc mắt nhìn Kim Hạ.
Kim Hạ vội vàng giải thích:"Kỳ thực cũng là do duyên phận, hắn vừa lúc cùng Hồ Tông Hiến có duyên, chuyện này cũng không còn cách nào khác, cho nên cha ngài đã nhận ra điều đó."
Lục Dịch không để ý lời Kim Hạ nói:"Vị này mặc dù không có công danh, nhưng hóa ra lại là người tài, tinh thông thi từ thư họa,còn biết binh pháp... "
Nói đến chuyện này, Kim Hạ nhận ra được chuyện gì, liếc mắt hướng về đài hành hình, thì thấy vị họ Từ kia cùng Hồ Tông Hiến đã rời đi.
"Thời điểm chém đầu Uông Trực, hắn và Hồ đại nhân đều là khuôn mặt không bằng lòng.Vị Từ kia nếu là coi trọng người có danh lợi, thì đã không từ chối Lục Bỉnh vào phủ, Kim Hạ nhớ tới vẻ mặt phẫn nộ của hắn:"Lẽ nào Uông Trực án này có ẩn tình khác?"
Lục Dịch chuyển hướng Kim Hạ:"Đây chính là mục đích của chúng ta trong chuyến đi này."
Thi thể cha con Uông Trực bị bắt đi, bọn binh lính đang cọ rửa dọn dẹp hình đài, bách tính vây xem cũng dần dần tản đi. Bọn người Lục Dịch cũng trở lại xe ngựa.
Thuần Vu Mẫn là phận nữ nhi khuê các, làm sao chịu được tình cảnh này, dù chưa tận mắt nhìn thấy hành hình, nhưng chỉ được âm thanh tứ phía, trong lòng cũng là hoảng loạn, một bước cũng không dám rời xe ngựa. Thấy Lục Dịch trở về, vội vàng kéo rèm xe lên, căng thẳng hỏi:"Là chém đầu người sao?"
Lục Dịch gật đầu, thấy sắc mặt biểu muội trắng bệt:"Muội sợ hãi phải không?"
Thuần Vu Mẫn vội vàng lắc đầu:"Không có."
"Chúng ta trước mắt đi ăn gì đó bỏ bụng." Kim Hạ đề nghị
Sầm Thọ không thể hiểu nổi nói:"Vừa xem xong xử trảm, ngươi làm sao còn có thể ăn được?"
Lục Dịch chuyển hướng Kim Hạ, trên mặt tựa như có ý cười, hỏi:"Ngươi đói bụng sao?"
"Ca ca, ta vừa mới bị dọa đến phát sợ, liền cảm thấy đặc biệt đói bụng." Kim Hạ mặt đầy thành khẩn:"Ta nghĩ Thuần Vu cô nương cũng là đang đói bụng."
Lục Dịch nói:"Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm trước rồi tìm chỗ nghỉ chân."
Kim Hạ cười híp mắt đang muốn nhảy lên xe ngựa, khóe mắt thoáng qua một bóng người hết sức quen thuộc, vóc người cao to, khôi ngô. Kim Hạ quay đầu nhìn chăm chú, người này không phải Tạ Tiêu thì còn là ai, sau khi rời Ô An Bang bộ dạng hắn đầy ria mép, rất có chút khí thế.
"Tạ gia ca ca." Kim Hạ vội vàng kêu
Đi cùng Tạ Tiêu còn có Thượng Quan Hi, vẫn là bộ dạng xinh đẹp tuyệt trần, ngoài ra còn có một người cao to khỏe mạnh, đầu đội nón vành, không nhìn rõ mặt.
Nhìn thấy Thượng Quan Hi, Kim Hạ so với nhìn thấy Tạ Tiêu càng vui mừng hơn nói:"Thượng Quan tỷ tỷ cũng tới rồi."
Âm thanh lanh lảnh của Kim Hạ truyền tới trong xe ngựa, A Nhuệ sao có thể không nghe thấy, chấn động toàn thân, vểnh tai lên dò xét động tĩnh bên ngoài.
"Viên cô nương." Thượng Quan Hi hướng Kim Hạ dịu dàng nở nụ cười, tiện thể hướng Lục Dịch chắp tay thi lễ.
Dương Nhạc cũng lại gần hướng bọn họ chắp tay chào.
Tác giả :
Lam Sắc Sư