Cẩm Y Chi Hạ
Chương 16
"Lão Tứ!"Thượng Quan Hi cuối cùng cũng lên tiếng quát hắn,dẫu sao đắc tội với Cẩm y vệ cũng không phải là chuyện đùa,huống chi là Lục Dịch.
Cùng lúc đó,Dương Trình Vạn chân khập khiễng tự mình ra giữa quán ăn,một mực đi tới trước mặt gã râu quai nón,trên mặt mang theo theo ý cười ôn hòa,nhìn hắn từ trên xuống đáp:"Ngươi là tiểu Tiêu phải không?"
Gã râu quai nón ngây người,không thể hiểu được mà nhìn lão già ngay trước mắt.
"Ngươi khi còn bé nhìn rất giống mẹ,nhưng bây giờ lại để râu quai nón trông rất giống cha ngươi." Dương Trình Vạn cười:"Cha ngươi vẫn khỏe chứ?"
Gã râu quai nón này, chính là con trai của Tạ Bách Lý tên Tạ Tiêu, không biết chuyện gì, đầu óc mơ hồ nhìn hắn:"Ngươi,ngươi như thế nào lại nói ta giống mẹ?"
"Tiền bối,ngài là..." Thượng Quan Hi cũng nhịn không được hỏi
Dương Trình Vạn vẻ mặt ôn nhu nói:"Ta họ Dương,lúc ấy cha ngươi vẫn là khách lái buôn, có thể các ngươi không nhớ ta."
"Người là Dương thúc (thúc:mang nghĩa chú hoặc cậu),đã giúp cha ta tìm lại ngọc phật đích thị là Dương thúc sao?" Tạ Tiêu lại xem xét Dương Trình Vạn,tỉnh ngộ hiểu ra,trịnh trọng hành lễ:"Xin thứ lỗi cho người cháu thất lễ,cháu nhớ cha đã từng đưa cháu đến kinh thành thăm viếng thúc. Khi còn bé thường nghe cha bảo,may mà có thúc,cha cháu không giữ được tính mạng.Dương thúc, xin nhận một lạy của cháu."
Hắn thân là Thiếu Bang chủ,bây giờ lạy người một cái cũng không hề gì, bên cạnh còn có Thượng Quan Hi, xung quanh người trong bang phái bọn họ đều đồng loạt hướng về Dương Trình Vạn thi lễ.
Lục Dịch ở trong lòng yên lặng suy xét:"Không biết ngọc phật kia xảy ra chuyện gì, Dương Trình Vạn làm thế nào có thể cứu được Tạ Bách Lý, khiến cho Tạ Tiêu lại đối xử cung kính với lão như vậy?".Chuyện này xảy ra trong thời điểm Dương Trình Vạn đang làm chức Cẩm y vệ, nhưng sau này lại quay về làm Lục phiến môn.
Bên trong thành Dương Châu,bọn sai dịch khá nhiều.
Nhiều đóa hoa ngọc lan,còn có hoa chi tử,hoa ngọc trâm,từng cánh hoa cùng các loại cam thảo đang trôi trên mặt nước,cũng đang được bỏ vào ấm để pha trà,cuối cùng là món điểm tâm xốp giòn,thoang thoảng vị thơm,nhìn thôi cũng cảm thấy ngon miệng.
Bên cạnh tại một bếp lửa khác,trà cũng đang được nấu,ừng ực sôi trào.
Dương Nhạc lấy khay, bỏ ấm trà cùng một ít món ăn, bưng đến cho bọn quan dịch hậu viện. Hậu viện trong quán nghỉ ngơi, Lục Dịch vẫn còn đang xem bảng báo cáo khám nghiệm tử thi mà Dương Trình Vạn mới vừa viết xong, Dương Trình Vạn ngồi một bên chờ,Kim Hạ tự mình táy máy cái túi hương đã nhặt về,cầm thanh tiểu đao tra trên túi,dò xem thử cả bên trong lẫn bên ngoài túi hương.
Kim Hạ ngửi được mùi hương của trà,nhảy dựng lên,nhìn thấy mâm trà bánh,vui vẻ nói:"Nhanh như vậy mà xong rồi à."
"Cha,Kinh lịch đại nhân xin mời dùng" Dương Nhạc vừa nói vừa đạp chân Kim Hạ một cái."Tiểu gia,khi nhóm lửa đều không thấy ngươi,mau châm trà đi."
"Đừng quên là chỗ hoa và lá trà này hơn phân nửa là ta giúp ngươi hái" Kim Hạ quay sang đá chân Dương Nhạc, lúc này mới giúp hắn châm trà cho mọi người.
Bọn họ trên đường từ ngoại ô trở về, Dương Nhạc thấy hai bên đường có rất nhiều hoa,mềm mại trắng nõn,hương thơm động lòng người,có thời cơ liền kéo Kim Hạ cùng hái một ít để về nấu trà.
Lục Dịch xem xét bản báo cáo khám nghiệm thi thể xong xuôi, giơ đũa nếm thử một miếng cánh hoa được chiên giòn, ăn vào xốp giòn,nhai kĩ thì miệng đầy hương hoa mỉm cười nói:"Thuộc hạ của ngài rất có biết lí lẽ,thật là có phúc."
Dương Trình Vạn cầm lấy chén trà mà Kim Hạ đưa tới:"Khuyển tử,dù cho có làm tốt mấy việc này, nhưng vẫn còn thiếu kinh nghiệm,đã làm cho đại nhân chê cười...Hạ nhi,nói một chút về túi thơm đi,có đầu mối gì sao?"
"Vâng,vâng"Kim Hạ mắt vẫn còn luyến tiếc món cánh hoa chiên giòn kia,chỉ đành phải lập tức ngồi xuống,cầm túi hương lên nghiêm nghị nói:"Nhìn bên ngoài trông thấy túi hương được may bằng kim chỉ rất tỉ mỉ,đường thêu thẳng tắp,vải thêu,hình thù được thêu,trong đó có nhiều hình thù phức tạp,nhìn thấy cũng rất đặc biệt,cái này chắc chắn là do nữ nhân làm. Sau khi mở túi,bên trong ngoài cánh hoa lan,còn có cái này."
Nhất thời một ít sợi chỉ đỏ rất nhỏ quấn quanh đầu ngón tay của Kim Hạ.
"Mặt trên của nó có vết đen,để lộ nhiều điểm cho rằng đây là của một tiểu cô nương." Kim Hạ dừng lại,có chút rầu rĩ:"Chỉ sợ là có bệnh trong người, lại không muốn người khác biết được.Đến nỗi ta có thể dự đoán được,là loại vải dành cho con nít,vốn có nguồn gốc từ Giang Nam,không phải đồ quý hiếm gì"
"Túi hương này không biết có phải là do người khác đánh rơi hay không?" Dương Nhạc hỏi:"Chỉ là không đúng lúc bị chúng ta nhặt được."
"Từ màu sắc của túi theo ta thấy, túi hương này được chôn xuống đất không quá năm ngày,nếu lúc đó chỗ đó không mưa thì cũng không vượt quá ba ngày,mà Chu Hiển lại được chôn xuống mồ đã bảy ngày trước. Huống chi,bộ quần áo Chu Hiển mặc khi ở mồ lại trùng hợp với màu sắc và loại vải của túi hương này,đường may trên bộ quần áo cùng đường may trên túi hương nhất định là cùng một người làm" Kim Hạ nghiêng đầu,tấm tắc khen:"....Cô nương này đích thực tay nghề không tệ, bộ quần áo may rất đẹp."
"Nói không chừng dáng dấp không tệ." Dương Nhạc một mình hớp trà,đáp:"Cho nên Chu Hiển cố ý giấu nói ra vợ con mình chăng."
Dương Trình Vạn căn dặn nói:"Các con phải lưu ý,nhất định phải tìm ra người này. Nàng cùng Chu Hiển có thể là quan hệ thân cận,ắt hẳn nàng sẽ có manh mối."
"Con biết rồi ạ!"
Kim Hạ vội đáp,giơ đũa gắp vài miếng cánh hoa chiên,bỏ vào miệng.
Lục Dịch lấy tay nhặt những lọn tóc,cẩn trọng xem xét,sơi tóc nhỏ có màu vàng óng,đoán rằng chủ nhân của nó thân thể không tốt lắm.Hắn quay sang liếc nhìn Kim Hạ đang ăn một cách ngon lành,thầm nghĩ lúc nãy khám nghiệm tử thi thì không thực sự tỏ vẻ tình nguyện, nhưng vẫn quan sát bộ quần áo của thi thể một cách tường tận.
"Tiền bối,xin thứ lỗi đã mạo muội,còn một chuyện ta muốn hỏi." Lục Dịch nói
"Kinh lịch đại nhân mời nói."
"Không biết chuyện ngài giúp thủ lĩnh Ô An Bang Tạ Bách Lý có cội nguồn như thế nào. Tạ Tiêu tại sao lại kính trọng hành lễ tiền bối như vậy?"
Lục Dịch còn nhớ rõ chuyện xảy ra ngày hôm nay,Tạ Tiêu vô cùng ương bướng, kiêu ngạo đối đáp, nhưng lại chịu quỳ một chân cung kính đại lễ Dương Trình Vạn,chắc hẳn ông cùng lão Tạ kia có món nợ ân tình gì"
Dương Trình Vạn khẽ mỉm cười nói:"Hai mươi năm trước,lúc đó Tạ Bách Lý vẫn là người lái buôn,đã giúp một người chuyển ngọc phật. Quả thật ngọc phật kia giá trị không hề nhỏ,nhưng không nghĩ nó là đồ của kinh thành thất lạc,lúc ấy tình cờ ta là người được giao đi tìm ngọc phật,vì vậy đã giải nguy cho hắn."
"Hai mươi năm trước..."Lục Dịch hỏi tiếp:"Tiền bối lúc ấy vẫn còn là Cẩm y vệ chứ?"
Dương Trình Vạn gật đầu,bên cạnh Kim Hạ cùng Dương Nhạc không khỏi kinh ngạc
"Thủ lĩnh, người từng là Cẩm Y vệ sao?Sao bây giờ lại...?"
"Cha,người..."
Tay hơi dùng sức nhấc lên,Dương Trình Vạn ngăn cho hai người không được hỏi nữa:"Im miệng"
Hai người chỉ biết đồng thời im lặng.
Nói thật,Lục Dịch cũng có chút kinh ngạc,hắn không ngờ là Dương Nhạc cũng không biết chuyện này. Vị này trước đây cũng có dòng dõi Cẩm y vệ,không biết vì nguyên nhân gì mà giấu kín chuyện này,có ý hoàn toàn không muốn nhắc lại.
"Tiền bối mấy năm nay ở kinh thành..Chẳng lẽ Tạ Bách Lý không biết chuyện"
Tạ Bách Lý vốn là thủ lĩnh của bang phái, Ô An Bang ở Giang Nam lại rất nổi tiếng.Nếu biết Dương Trình Vạn có chuyện như vậy theo lẽ thường thì sẽ giúp đỡ.
Dương Trình Vạn cười nhạt:"Ông ấy và ta đã từng giúp đỡ lẫn nhau,chỉ là ta không sống ở phương Bắc,nên không muốn làm phiền hắn."
Nghe vậy Kim Hạ cùng Dương Nhạc nhìn nhau,vẫn không dám nói lời nào
Nghĩ đến ông ấy vẫn còn có nghĩa khí,không muốn nhờ cậy Tạ Bách Lý. Lục Dịch cũng không hỏi nữa,mau chóng chuyển đề tài nói:"Không biết Chu Hiển nhờ Ô An bang giúp chuyển món tiền này không biết có dụng ý gì?" Kế tiếp xuống thuyền không phải là không muốn nói chuyện với hắn,chỉ là Tạ Tiêu tính khí quả thực nóng nảy,tiền bối còn giúp hắn giải thích.
"Ta với bọn họ gặp mặt rất ít,nói ta nói giúp cho hắn cũng không phải.Chỉ là ba năm trước,Tạ Bách Lý vốn muốn chuẩn bị hôn sự cho Tạ Tiêu sau đó sẽ cho hắn nhậm chức Bang chủ,nhưng vì chuyện hôn sự chưa thành hắn đã tìm cách trốn đi.Khiến cho Tạ Bách Lý rất tức giận."
"Hắn có hôn sự với ai?"Kim Hạ tò mò hỏi
"Chính là người chúng ta gặp hôm nay Thượng Quan Đường chủ,Thượng Quan Hi"Dương Trình Vạn nói tiếp:"Cha là Thượng Quan Nguyên Long cùng Tạ Bách Lý là kết nghĩa huynh đệ,cô nương ấy cùng Tạ Tiêu là bạn đồng môn,thanh mai trúc mã,sau này quyết định hôn sự cho hai người. Tạ Tiêu sau đó bỏ trốn khỏi nhà,Thượng Quan Hi cũng tự mình xin Tạ Bách Lý cho hủy hôn,nhiều người cho rằng nàng từ hôn là vì không muốn gây tiếng xấu cho Tạ Tiêu,cũng có người nói nàng có ý trung nhân với người khác."
"Ba năm trước.."Lục Dịch nhớ lại lời của Chu ti ngục:"Chính là lúc Thượng Quan Hi được chọn làm thũ lĩnh bang phái ở Giang Ninh"
"Sau lần từ hôn này nàng trở thành Chu tước Đường chủ sao?"
Kim Hạ chống cằm hồi tưởng:"Ta cảm nhận được tỷ vẫn đối xử tốt với hắn.Đúng rồi,trong lúc vội tỷ gọi hắn là lão tứ?"
"Hai người là đồng môn với nhau,xét theo cấp bậc,hắn thuộc hàng lão Tứ,cô nương ấy là Nhị sư tỷ."
Cùng lúc đó,Dương Trình Vạn chân khập khiễng tự mình ra giữa quán ăn,một mực đi tới trước mặt gã râu quai nón,trên mặt mang theo theo ý cười ôn hòa,nhìn hắn từ trên xuống đáp:"Ngươi là tiểu Tiêu phải không?"
Gã râu quai nón ngây người,không thể hiểu được mà nhìn lão già ngay trước mắt.
"Ngươi khi còn bé nhìn rất giống mẹ,nhưng bây giờ lại để râu quai nón trông rất giống cha ngươi." Dương Trình Vạn cười:"Cha ngươi vẫn khỏe chứ?"
Gã râu quai nón này, chính là con trai của Tạ Bách Lý tên Tạ Tiêu, không biết chuyện gì, đầu óc mơ hồ nhìn hắn:"Ngươi,ngươi như thế nào lại nói ta giống mẹ?"
"Tiền bối,ngài là..." Thượng Quan Hi cũng nhịn không được hỏi
Dương Trình Vạn vẻ mặt ôn nhu nói:"Ta họ Dương,lúc ấy cha ngươi vẫn là khách lái buôn, có thể các ngươi không nhớ ta."
"Người là Dương thúc (thúc:mang nghĩa chú hoặc cậu),đã giúp cha ta tìm lại ngọc phật đích thị là Dương thúc sao?" Tạ Tiêu lại xem xét Dương Trình Vạn,tỉnh ngộ hiểu ra,trịnh trọng hành lễ:"Xin thứ lỗi cho người cháu thất lễ,cháu nhớ cha đã từng đưa cháu đến kinh thành thăm viếng thúc. Khi còn bé thường nghe cha bảo,may mà có thúc,cha cháu không giữ được tính mạng.Dương thúc, xin nhận một lạy của cháu."
Hắn thân là Thiếu Bang chủ,bây giờ lạy người một cái cũng không hề gì, bên cạnh còn có Thượng Quan Hi, xung quanh người trong bang phái bọn họ đều đồng loạt hướng về Dương Trình Vạn thi lễ.
Lục Dịch ở trong lòng yên lặng suy xét:"Không biết ngọc phật kia xảy ra chuyện gì, Dương Trình Vạn làm thế nào có thể cứu được Tạ Bách Lý, khiến cho Tạ Tiêu lại đối xử cung kính với lão như vậy?".Chuyện này xảy ra trong thời điểm Dương Trình Vạn đang làm chức Cẩm y vệ, nhưng sau này lại quay về làm Lục phiến môn.
Bên trong thành Dương Châu,bọn sai dịch khá nhiều.
Nhiều đóa hoa ngọc lan,còn có hoa chi tử,hoa ngọc trâm,từng cánh hoa cùng các loại cam thảo đang trôi trên mặt nước,cũng đang được bỏ vào ấm để pha trà,cuối cùng là món điểm tâm xốp giòn,thoang thoảng vị thơm,nhìn thôi cũng cảm thấy ngon miệng.
Bên cạnh tại một bếp lửa khác,trà cũng đang được nấu,ừng ực sôi trào.
Dương Nhạc lấy khay, bỏ ấm trà cùng một ít món ăn, bưng đến cho bọn quan dịch hậu viện. Hậu viện trong quán nghỉ ngơi, Lục Dịch vẫn còn đang xem bảng báo cáo khám nghiệm tử thi mà Dương Trình Vạn mới vừa viết xong, Dương Trình Vạn ngồi một bên chờ,Kim Hạ tự mình táy máy cái túi hương đã nhặt về,cầm thanh tiểu đao tra trên túi,dò xem thử cả bên trong lẫn bên ngoài túi hương.
Kim Hạ ngửi được mùi hương của trà,nhảy dựng lên,nhìn thấy mâm trà bánh,vui vẻ nói:"Nhanh như vậy mà xong rồi à."
"Cha,Kinh lịch đại nhân xin mời dùng" Dương Nhạc vừa nói vừa đạp chân Kim Hạ một cái."Tiểu gia,khi nhóm lửa đều không thấy ngươi,mau châm trà đi."
"Đừng quên là chỗ hoa và lá trà này hơn phân nửa là ta giúp ngươi hái" Kim Hạ quay sang đá chân Dương Nhạc, lúc này mới giúp hắn châm trà cho mọi người.
Bọn họ trên đường từ ngoại ô trở về, Dương Nhạc thấy hai bên đường có rất nhiều hoa,mềm mại trắng nõn,hương thơm động lòng người,có thời cơ liền kéo Kim Hạ cùng hái một ít để về nấu trà.
Lục Dịch xem xét bản báo cáo khám nghiệm thi thể xong xuôi, giơ đũa nếm thử một miếng cánh hoa được chiên giòn, ăn vào xốp giòn,nhai kĩ thì miệng đầy hương hoa mỉm cười nói:"Thuộc hạ của ngài rất có biết lí lẽ,thật là có phúc."
Dương Trình Vạn cầm lấy chén trà mà Kim Hạ đưa tới:"Khuyển tử,dù cho có làm tốt mấy việc này, nhưng vẫn còn thiếu kinh nghiệm,đã làm cho đại nhân chê cười...Hạ nhi,nói một chút về túi thơm đi,có đầu mối gì sao?"
"Vâng,vâng"Kim Hạ mắt vẫn còn luyến tiếc món cánh hoa chiên giòn kia,chỉ đành phải lập tức ngồi xuống,cầm túi hương lên nghiêm nghị nói:"Nhìn bên ngoài trông thấy túi hương được may bằng kim chỉ rất tỉ mỉ,đường thêu thẳng tắp,vải thêu,hình thù được thêu,trong đó có nhiều hình thù phức tạp,nhìn thấy cũng rất đặc biệt,cái này chắc chắn là do nữ nhân làm. Sau khi mở túi,bên trong ngoài cánh hoa lan,còn có cái này."
Nhất thời một ít sợi chỉ đỏ rất nhỏ quấn quanh đầu ngón tay của Kim Hạ.
"Mặt trên của nó có vết đen,để lộ nhiều điểm cho rằng đây là của một tiểu cô nương." Kim Hạ dừng lại,có chút rầu rĩ:"Chỉ sợ là có bệnh trong người, lại không muốn người khác biết được.Đến nỗi ta có thể dự đoán được,là loại vải dành cho con nít,vốn có nguồn gốc từ Giang Nam,không phải đồ quý hiếm gì"
"Túi hương này không biết có phải là do người khác đánh rơi hay không?" Dương Nhạc hỏi:"Chỉ là không đúng lúc bị chúng ta nhặt được."
"Từ màu sắc của túi theo ta thấy, túi hương này được chôn xuống đất không quá năm ngày,nếu lúc đó chỗ đó không mưa thì cũng không vượt quá ba ngày,mà Chu Hiển lại được chôn xuống mồ đã bảy ngày trước. Huống chi,bộ quần áo Chu Hiển mặc khi ở mồ lại trùng hợp với màu sắc và loại vải của túi hương này,đường may trên bộ quần áo cùng đường may trên túi hương nhất định là cùng một người làm" Kim Hạ nghiêng đầu,tấm tắc khen:"....Cô nương này đích thực tay nghề không tệ, bộ quần áo may rất đẹp."
"Nói không chừng dáng dấp không tệ." Dương Nhạc một mình hớp trà,đáp:"Cho nên Chu Hiển cố ý giấu nói ra vợ con mình chăng."
Dương Trình Vạn căn dặn nói:"Các con phải lưu ý,nhất định phải tìm ra người này. Nàng cùng Chu Hiển có thể là quan hệ thân cận,ắt hẳn nàng sẽ có manh mối."
"Con biết rồi ạ!"
Kim Hạ vội đáp,giơ đũa gắp vài miếng cánh hoa chiên,bỏ vào miệng.
Lục Dịch lấy tay nhặt những lọn tóc,cẩn trọng xem xét,sơi tóc nhỏ có màu vàng óng,đoán rằng chủ nhân của nó thân thể không tốt lắm.Hắn quay sang liếc nhìn Kim Hạ đang ăn một cách ngon lành,thầm nghĩ lúc nãy khám nghiệm tử thi thì không thực sự tỏ vẻ tình nguyện, nhưng vẫn quan sát bộ quần áo của thi thể một cách tường tận.
"Tiền bối,xin thứ lỗi đã mạo muội,còn một chuyện ta muốn hỏi." Lục Dịch nói
"Kinh lịch đại nhân mời nói."
"Không biết chuyện ngài giúp thủ lĩnh Ô An Bang Tạ Bách Lý có cội nguồn như thế nào. Tạ Tiêu tại sao lại kính trọng hành lễ tiền bối như vậy?"
Lục Dịch còn nhớ rõ chuyện xảy ra ngày hôm nay,Tạ Tiêu vô cùng ương bướng, kiêu ngạo đối đáp, nhưng lại chịu quỳ một chân cung kính đại lễ Dương Trình Vạn,chắc hẳn ông cùng lão Tạ kia có món nợ ân tình gì"
Dương Trình Vạn khẽ mỉm cười nói:"Hai mươi năm trước,lúc đó Tạ Bách Lý vẫn là người lái buôn,đã giúp một người chuyển ngọc phật. Quả thật ngọc phật kia giá trị không hề nhỏ,nhưng không nghĩ nó là đồ của kinh thành thất lạc,lúc ấy tình cờ ta là người được giao đi tìm ngọc phật,vì vậy đã giải nguy cho hắn."
"Hai mươi năm trước..."Lục Dịch hỏi tiếp:"Tiền bối lúc ấy vẫn còn là Cẩm y vệ chứ?"
Dương Trình Vạn gật đầu,bên cạnh Kim Hạ cùng Dương Nhạc không khỏi kinh ngạc
"Thủ lĩnh, người từng là Cẩm Y vệ sao?Sao bây giờ lại...?"
"Cha,người..."
Tay hơi dùng sức nhấc lên,Dương Trình Vạn ngăn cho hai người không được hỏi nữa:"Im miệng"
Hai người chỉ biết đồng thời im lặng.
Nói thật,Lục Dịch cũng có chút kinh ngạc,hắn không ngờ là Dương Nhạc cũng không biết chuyện này. Vị này trước đây cũng có dòng dõi Cẩm y vệ,không biết vì nguyên nhân gì mà giấu kín chuyện này,có ý hoàn toàn không muốn nhắc lại.
"Tiền bối mấy năm nay ở kinh thành..Chẳng lẽ Tạ Bách Lý không biết chuyện"
Tạ Bách Lý vốn là thủ lĩnh của bang phái, Ô An Bang ở Giang Nam lại rất nổi tiếng.Nếu biết Dương Trình Vạn có chuyện như vậy theo lẽ thường thì sẽ giúp đỡ.
Dương Trình Vạn cười nhạt:"Ông ấy và ta đã từng giúp đỡ lẫn nhau,chỉ là ta không sống ở phương Bắc,nên không muốn làm phiền hắn."
Nghe vậy Kim Hạ cùng Dương Nhạc nhìn nhau,vẫn không dám nói lời nào
Nghĩ đến ông ấy vẫn còn có nghĩa khí,không muốn nhờ cậy Tạ Bách Lý. Lục Dịch cũng không hỏi nữa,mau chóng chuyển đề tài nói:"Không biết Chu Hiển nhờ Ô An bang giúp chuyển món tiền này không biết có dụng ý gì?" Kế tiếp xuống thuyền không phải là không muốn nói chuyện với hắn,chỉ là Tạ Tiêu tính khí quả thực nóng nảy,tiền bối còn giúp hắn giải thích.
"Ta với bọn họ gặp mặt rất ít,nói ta nói giúp cho hắn cũng không phải.Chỉ là ba năm trước,Tạ Bách Lý vốn muốn chuẩn bị hôn sự cho Tạ Tiêu sau đó sẽ cho hắn nhậm chức Bang chủ,nhưng vì chuyện hôn sự chưa thành hắn đã tìm cách trốn đi.Khiến cho Tạ Bách Lý rất tức giận."
"Hắn có hôn sự với ai?"Kim Hạ tò mò hỏi
"Chính là người chúng ta gặp hôm nay Thượng Quan Đường chủ,Thượng Quan Hi"Dương Trình Vạn nói tiếp:"Cha là Thượng Quan Nguyên Long cùng Tạ Bách Lý là kết nghĩa huynh đệ,cô nương ấy cùng Tạ Tiêu là bạn đồng môn,thanh mai trúc mã,sau này quyết định hôn sự cho hai người. Tạ Tiêu sau đó bỏ trốn khỏi nhà,Thượng Quan Hi cũng tự mình xin Tạ Bách Lý cho hủy hôn,nhiều người cho rằng nàng từ hôn là vì không muốn gây tiếng xấu cho Tạ Tiêu,cũng có người nói nàng có ý trung nhân với người khác."
"Ba năm trước.."Lục Dịch nhớ lại lời của Chu ti ngục:"Chính là lúc Thượng Quan Hi được chọn làm thũ lĩnh bang phái ở Giang Ninh"
"Sau lần từ hôn này nàng trở thành Chu tước Đường chủ sao?"
Kim Hạ chống cằm hồi tưởng:"Ta cảm nhận được tỷ vẫn đối xử tốt với hắn.Đúng rồi,trong lúc vội tỷ gọi hắn là lão tứ?"
"Hai người là đồng môn với nhau,xét theo cấp bậc,hắn thuộc hàng lão Tứ,cô nương ấy là Nhị sư tỷ."
Tác giả :
Lam Sắc Sư