Cẩm Vân Che, Mạch Thượng Sương
Quyển 1 - Chương 13
Vô Song thở phì phò, hai gò má đỏ ửng, gối lên trên cánh tay Bách Lý Hạo Triết. Một đầu tóc đen dài như thác nước uốn lượn, tựa như bức tranh thủy mặc phủ trên nệm tháp. Ngẫu nhiên có vài sợi tóc tiêu tán trên cổ, lại càng tô điểm da thịt như tuyết. Không biết vì sao, Bách Lý Hạo Triết nhìn thấy, người lại nóng lên."
Hắn dịu dàng cầm lấy một lọn tóc, chậm rãi thưởng thức, sợi tóc mềm mại bóng loáng, có mang hương vị trên nàng, hương hoa nhài dịu nhẹ, cũng không quá nồng, thanh u tao nhã, vì dựa vào là gần, mới có thể nhận ra: “Hôm nay làm cái gì?" Hắn kỳ thật là biết rõ cả ngày nay nàng đều ở điện của Thái Hậu. Nguyễn Vô Song còn chưa kịp bình phục, cúi đầu nói : “Ở Từ Trữ điện cùng thái hậu!" Hắn tựa hồ rất vừa lòng với câu trả lời của nàng, khóe miệng lộ ra nụ cười tươi rói, cũng nhẹ nhàng mà “A" một tiếng.
Cả căn phòng chỉ thắp một ngọn đèn, ánh sáng nhen nhóm, vì hắn ngược sáng cho nên nàng không nhìn rõ được thần sắc của hắn, có chút mệt nhọc nhưng thỏa mãn sau hoan ái. Chỉ cảm thấy hơi thở của hắn ấm áp phun ở bên tai giống như có hàng vạn con kiến đang bò, ngứa ngáy khó chịu.
Nhớ tới chẩn đoán hôm nay của thái y, Nguyễn Vô Song lòng thêm trĩu nặng, thản nhiên mà thở dài. Tuy chỉ là than nhẹ, không thể nghe thấy, nhưng Bcáh Lý Hạo Triết ở gần như vậy, nghe lại cực rõ ràng. Cụp mắt, ánh mắt so với bóng đêm còn thâm sâu hơn, sau một lúc lâu mới hỏi: “Sao thế?" Thanh âm rất nhẹ, làm cho người ta không nhận ra khác thường, giống như nỉ non khi thân mật.
Nguyễn Vô Song trừng mắt nhìn, cánh mi như cánh bướm, trên mặt một mảnh u tối: “Bệnh của bác mãi không khá lên, mấy ngày nay đều nôn ra máu ." Ánh mắt Bách Lý Hạo Triết trở lên ảm đạm, giống như là kinh ngạc nói: “Sao lại như thế? ? Mấy ngày trước đây Tô Kinh Hồng mới bẩm báo, nói thái hậu nương nương chính là buồn trong lòng, chỉ cần uống thuốc, điều trị một chút thì tốt rồi. Sao lại nôn ra máu nghiêm trọng như thế được? Chuyện lớn như vậy mà thái y viện không một ai đến bẩm báo, lũ người này ăn gan hùm mật báo sao? ?" Nhẹ nhàng buông tóc nàng ra, ngược lại lại cầm lấy bàn tay mềm mại của nàng, mềm mại nhưng lại lạnh lẽo: “Không cần rất lo lắng, ngày mai ta sẽ phân phó tất cả thái y trong viện đến đó bắt mạch!"
Lòng Vô Song có chút ngọt ngào, giống như lo lắng cả ngày nay đều được trút bỏ. Khóe miệng tràn ngập ý cười như có như không, nói: “Mấy ngày trước đây, thái y viện cũng bẩm báo với thiếp như thế. Nhưng thái hậu mấy ngày nay nôn ra máu, bọn họ cũng không biết. Chỉ có một mình Mộc Thanh biết, thái hậu không cho bà ấy nói. Hôm nay thật sự không thể gạt được nữa, mới đến Chiêu Dương điện." Thanh âm chậm rãi mà thấp xuống, nhẹ mà yếu ớt, như là kể chuyện rất bình thường, duy nhất chỉ có ấm áp từ tay hắn, say mê mà có lực, giống như mang theo sức lực muốn làm yên lòng người: “Hạo Triết —- Thiếp sợ —— thái y đều nói chính là tâm bệnh, sợ là chính bản thân bác không muốn —–"
Trướng màu vàng nhạt, ánh nến mờ ảo, ảm đạm mà mông lung, từng tầng như nước mở ra. Biểu tình trên mặt hắn có ý ẩn nhẫn, đây là lần đầu tiên hắn nghe nàng gọi tên của hắn, không biết vì sao, trong lòng lại nổi lên ấm áp khó tả. Đáy mắt nàng như trước sóng nước lưu chuyển, mắt ngập nước, mang theo quyến rũ khó tả, khiến kẻ khác muốn trầm mê.
Hắn lập tức có trăm ngàn ý nghĩ thổi quyét, có ý nghĩ muốn ôm chặt nàng, che chở nàng. Nhưng nhịn nửa ngày, cuối cùng vẫn là yên lặng, chỉ không ngừng vuốt ve tay nàng, cảm thụ ấm áp mềm từ đầu ngón tay truyền tới, nhẹ giọng an ủi nói: “Đừng sợ. Thái y viện nhân tài vô số, nhất định có người sẽ chữa khỏi bệnh cho thái hậu! Nếu trong cung vô sách cứu chữa, ta sẽ tuyên chỉ bố cáo tìm danh y trong thiên hạ. Thiên hạ rộng lớn, chắc chắn người tài ba!" Nàng khẽ “Ân" một tiếng, không biết là bởi vì lời hắn nói, hay vẫn là vòng tay của hắn, tâm tình trĩu nặng cả ngày liền buông xuống. Dựa vào nhiệt độ cơ thể ấm áp của hắn, mí mắt nặng dần. Ngày thường Vô Song thường ngủ trưa một lúc, hôm nay do ở điện của thái hậu lo lắng nhiều cho nên không có ngủ, lòng vừa buông lỏng, cơn buồn ngủ đã đánh úp lại.
Hắn vẫn nằm nghiêng, một cái cúi đầu là có thể thấy mặt nàng, vài sợi tóc nhiễu ở bên tai, bốn phía đều là hương vị của nàng , hương hoa nhài nhàn nhạt, ấm áp mà say lòng người. Hắn liền cứ như vậy mà nhìn nàng, thân mình vẫn duy trì một động tác, tay chân đã muốn hơi hơi run lên, nhưng trong lòng hắn một mảnh yên lặng, giống như thiên địa đều ở trong tầm tay của hắn, chỉ nguyện giờ phút này dài hơn một chút, lâu một chút.
Ngoài cửa một truyền đến một tràng tiếng ho khan rất nhẹ. Căn bản đã rất đè thấp, nhưng đêm khuya vẫn là lanh lảnh truyền tới. Hắn giật mình, giống như bừng tỉnh từ trong mơ màng, nhẹ nhàng mà buông tay nàng ra, nhưng ánh mắt vẫn là không có dời, cực chậm, cực chậm mới ngồi dậy. Nàng đã ngủ, hơi thở đều đều, do đó chưa phát hiện ra.
Hắn đứng dậy xuống giường, chậm rãi xoay người lại nhìn thoáng qua. Vô Song lui ở bên trong chăn, chiếc áo ngủ bằng gấm cũng chưa hề bị đụng tới, có lẽ là vì ngủ say chưa tỉnh. Một đầu tóc đen nhánh phiêu tán trên cẩm tháp, màu vàng nhạt cùng màu đen bóng, óng mượt như nước chảy. Hắn giật mình, bước chân chần chừ, giống như nghĩ muốn quay về giường, nhưng vẫn là nhịn xuống. Dưới ánh đèn vàng nhạt, nàng liền như vậy cuốn lui ở trong chăn, giống như một con mèo nhỏ. Hắn tạm dừng hồi lâu, cuối cùng vẫn không có lưu lại, xoay người đi ra ngoài.
Thạch Toàn Nhất cùng vài nội thị đều ở ngoài điện chờ. Nhìn thấy hắn đi ra, vội lại đây hầu hạ: “Hoàng Thượng ——" nhìn sắc mặt hoàng đế, mày tựa hồ hơi hơi nhíu chặt. Thạch Toàn Nhất là một người thông minh, có thể nói là rất hiểu tâm tư người khác, nếu không phải như thế, vài chục năm ở trong hoàng cung, sao có thể không phải một lần . . . mà . . . là tận ba lần phong chức, cho đến tận chức vị tổng quản thân cận bên cạnh hoàng đế. Hắn thấy được thần sắc hoàng đế không bình thường, dừng lại câu chuyện, khom người chờ hoàng đế ra lệnh.
Bách Lý Hạo Triết nhìn thoáng qua bóng đêm, tối đen như mực, không một tia sáng. Đình thai lầu các ẩn hiện gần đó, ngay cả hình dáng cũng chẳng nhìn rõ được, gió lớn thổi không ngừng. Sau một lúc lâu, nhắm mắt, hít sâu một hơi, lại cực nhanh mở hai mắt thần sắc như thường nói: “Quay về Thừa Kiền điện."
Nguyễn Vô Song chậm rãi mở mắt, nhìn bóng dáng hắn chậm rãi rời xa mình. Cảm giác hạnh phúc vừa mới tràn đầy trong ngực, giờ đây đã như nước trôi đi. Giống như kia chính là cầu vồng sau cơn mưa, thấy được, lại chạm không tới, lại càng không thể nắm bắt được. Hắn không biết, nàng đã quen với hơi ấm của hắn ——-
Ngoài điện, đột nhiên gió lớn nổi lên, làm cho lá khô trên cành bay loạn xạ, hoa lá vất vưởng. Không bao lâu sau cung điện đã chìm đắm trong bóng đêm, tiếng sấm ầm ầm, hạt mưa điên cuồng trút xuống.
Thạch Toàn Nhất cùng một nội thị hầu hoàng đế vào đại điện, luống cuống tay chân phân phó: “Mau, lấy khăn lụa ——— tiểu Đức Tử, mau chuẩn bị nước ấm, hầu hạ Hoàng Thượng tắm rửa thay quần áo." Tiếng nói của nội thị vốn là cực khàn, lúc này đêm dài tĩnh lặng, không hiểu sao lại càng chói tai. Bách Lý Hạo Triết vốn đã phiền lòng không chịu nổi, lúc này lại không thể kiên nhẫn khẽ khoát tay áo: “Đều đi xuống đi." Hoàng bào màu vàng nhạt tay áo đã ướt đẫm, vạt áo choàng toàn là nước mưa. Thạch Toàn Nhất biết hoàng đế từ trước đến nay không hiển lộ thần sắc, nhưng vẫn run rẩy hầu hạ. Hiện giờ đã là vô cùng bực bội, lúc này tuy rằng cực lo lắng long thể hoàng đế, nhưng vẫn là khom mình hành lễ lui xuống. Những người còn lại cũng theo ông ta rời khỏi đại điện.
Trong điện ánh nến sáng tỏ, hắn chắp tay đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn tia chớp không ngừng nhập nhòe trong màn đên, gió rất lớn, cửa sổ mở rộng kẽo kẹt theo tiếng gió, tiếng động đơn điệu vang vọng toàn căn phòng. Gió mang theo hơi ẩm đánh úp lại, tựa như có mang theo hương hoa. Hắn cẩn thận cảm nhận, nửa ngày đều không ngửi thấy cái gì, tựa hồ chóp mũi chỉ có hương hoa nhài quẩn quanh, thanh thanh u u, mờ mờ ảo ảo.
Còn đang chìm trong hoảng hốt, một thanh âm thản nhiên vang lên: “Triết nhi, sao rồi? ? Mềm lòng sao?" Từ trước đến nay Thừa Kiền điện là tẩm cung của hoàng đế vương triều Bách Lý, là nơi thâm nghiêm canh gác cẩn trọng nhất trong hoàng cung. Năm bước một trạm canh gác, mười bước một tốp, nếu có người hạ lệnh, sợ là ngay cả một con chim cũng không thể thoát nổi. Đối với thanh âm này, Bách Lý Hạo Triết một chút phản ứng cũng không có, cũng không có quay đầu lại, giống như vẫn còn chìm trong trầm tư. Thanh âm kia lại nhẹ nhàng vang lên: “Hai mươi mấy năm qua, chúng ta từng bước một đi đến hôm nay, ngươi mềm lòng sao —-"
Bách Lý Hạo Triết quay đầu lại, bình tĩnh nhìn ông ta, không lên tiếng. Trong điện sáng tỏ như ban ngày, bởi vì ngắm nhìn màn đêm ngoài cửa sổ quá lâu, hiện giờ quay đầu lại như vậy, chỉ cảm thấy ánh sáng chói mắt, khiến con ngươi nhoi nhói, liền hơi híp lại mắt, lòng bàn tay lại cuộn chặt lại.
Người nọ mặc một bộ trang phục nội thị bình thường, toàn thân ẩn dưới bóng tối, ánh sáng không chiếu tới, dừng ở Bách Lý Hạo Triết, sau một lúc lâu mới ôn nhu nói: “Triết nhi, tất cả mọi thứ hôm nay đều thuộc về ngươi. Có câu đại trượng phu lo gì vô thê, huống chi ngươi là hoàng đế, chờ một năm rưỡi nữa, chờ ngươi đầy đủ hậu cung, có bao nhiêu mỹ nữ, tài nữ cho ngươi lựa chọn. Trời đất bao la, sao lại không có người để cho ngươi yêu. Nguyễn Vô Song tuy là dung mạo không tồi, nhưng không phải là đẹp nhất, cũng không phải là kẻ tài hoa duy nhất. Ngươi không cần bởi vì động tâm với nàng ta mà mềm lòng —–"
Bách Lý Hạo Triết vẫn là không có lên tiếng trả lời, chỉ đứng nhìn ông ta, trên mặt một tia biểu tình cũng không có. Ngữ điệu người nọ dần dần cao lên, ngữ khí cũng trở lên nghiêm khắc: “Ngươi có thể quên, là bởi vì ngươi không có nhìn thấy thống khổ của mẫu thân ngươi trước khi chết. Mà ta không thể quên, đời này cũng sẽ không quên. Ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho người hại chết mẫu thân ngươi. Ta mai danh ẩn tích nhiều năm như vậy, chính là đợi đến ngày hôm nay ———–"
“Ta cùng với mẫu thân ngươi từ nhỏ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, nàng bị Nguyễn Ngọc Cẩn mua vào phủ thái tử, ở trước mặt Nguyễn Ngọc Cẩn là người hầu, ai biết nữ nhân ác độc kia đã sớm tính kế chu toàn, là bởi vì mẹ ngươi có dung mạo giống với người trong lòng thái tử — Âu Tĩnh Chi. Lúc ấy Thái tử vì Âu Tĩnh Chi mất mà cực kỳ bi thương, nhìn đến một người giống như vậy còn sống, tự nhiên nghĩ muốn hết mọi thủ đoạn mà đoạt lấy. Mẫu thân ngươi là quân cờ sống của Nguyễn Ngọc Cẩn. Thái tử đoạt thị nữ của Nguyễn Ngọc Cẩn, tự nhiên cảm thấy áy náy với nàng ta, mọi chuyện đều khiêm nhượng nàng. Mà mẫu thân ngươi —– mẫu thân ngươi không cách nào đành phải làm tiểu thiếp của thái tử ——- đó còn chưa đủ, ác phụ Nguyễn Ngọc Cẩn này còn đan tay hạ độc mẫu thân ngươi khi ngươi mới sinh được vài ngày ——— nàng nghĩ rằng mưu kế của nàng ta chu toàn không kẽ hở, chính là nàng thật không ngờ. Ta vì có thể gặp được mẫu thân ngươi, cũng vào thái tử phủ làm nô tài. Tối hôm đó ta tránh ở ngoài cửa sổ, hôm đó cũng giống với đêm nay, mưa lớn, mưa táp lên quần áo ta, thẩm thấu tới da thịt, lạnh lẽo, rất lạnh, ta tận mắt thấy Mộc Thanh mang một bát dược đến trước mặt mẫu thân ngươi, buộc mẫu thân ngươi uống hết ———– kết quả không đến nửa canh giờ, mẫu thân ngươi liền nôn ra máu mà chết —- ta vô tích sự, trơ mắt mà nhìn mẫu thân ngươi dần chết đi ——– lúc ấy — lúc ấy, ngươi mới sinh chưa đến 10 ngày ————-"
Ông ta từng bước một đi đến bên cạnh Bách Lý Hạo Triết, hai mắt trừng trừng, giống như phun ra máu: “Ngươi có thể quên sao, ngươi có thể quên sao! ! ! Mà ta đời này tuyệt đối không bao giờ có thể quên, thống khổ trước khi mẫu thân ngươi chết——– tuyệt đối sẽ không! ! !"
“Ta không phải đã từng nói với ngươi, ngươi với Nguyễn Vô Song chỉ là lợi dụng mà thôi, hiện giờ đã đăng cơ đế vị, chỉ cần không nạp phi, trấn an Nguyễn gia là được, không được mỗi ngày đều đi đến Chiêu Dương điện ——– ngươi nhìn lại chính ngươi đi, có ngày nào mà không ngủ lại Chiêu Dương điện! Tâm tư của ngươi ta chẳng lẽ không nhìn ra, nếu là muốn nhìn hoàng nhi của ngươi, bảo thị nữ bế đến Thừa Kiền điện là được ——–"
Hắn dịu dàng cầm lấy một lọn tóc, chậm rãi thưởng thức, sợi tóc mềm mại bóng loáng, có mang hương vị trên nàng, hương hoa nhài dịu nhẹ, cũng không quá nồng, thanh u tao nhã, vì dựa vào là gần, mới có thể nhận ra: “Hôm nay làm cái gì?" Hắn kỳ thật là biết rõ cả ngày nay nàng đều ở điện của Thái Hậu. Nguyễn Vô Song còn chưa kịp bình phục, cúi đầu nói : “Ở Từ Trữ điện cùng thái hậu!" Hắn tựa hồ rất vừa lòng với câu trả lời của nàng, khóe miệng lộ ra nụ cười tươi rói, cũng nhẹ nhàng mà “A" một tiếng.
Cả căn phòng chỉ thắp một ngọn đèn, ánh sáng nhen nhóm, vì hắn ngược sáng cho nên nàng không nhìn rõ được thần sắc của hắn, có chút mệt nhọc nhưng thỏa mãn sau hoan ái. Chỉ cảm thấy hơi thở của hắn ấm áp phun ở bên tai giống như có hàng vạn con kiến đang bò, ngứa ngáy khó chịu.
Nhớ tới chẩn đoán hôm nay của thái y, Nguyễn Vô Song lòng thêm trĩu nặng, thản nhiên mà thở dài. Tuy chỉ là than nhẹ, không thể nghe thấy, nhưng Bcáh Lý Hạo Triết ở gần như vậy, nghe lại cực rõ ràng. Cụp mắt, ánh mắt so với bóng đêm còn thâm sâu hơn, sau một lúc lâu mới hỏi: “Sao thế?" Thanh âm rất nhẹ, làm cho người ta không nhận ra khác thường, giống như nỉ non khi thân mật.
Nguyễn Vô Song trừng mắt nhìn, cánh mi như cánh bướm, trên mặt một mảnh u tối: “Bệnh của bác mãi không khá lên, mấy ngày nay đều nôn ra máu ." Ánh mắt Bách Lý Hạo Triết trở lên ảm đạm, giống như là kinh ngạc nói: “Sao lại như thế? ? Mấy ngày trước đây Tô Kinh Hồng mới bẩm báo, nói thái hậu nương nương chính là buồn trong lòng, chỉ cần uống thuốc, điều trị một chút thì tốt rồi. Sao lại nôn ra máu nghiêm trọng như thế được? Chuyện lớn như vậy mà thái y viện không một ai đến bẩm báo, lũ người này ăn gan hùm mật báo sao? ?" Nhẹ nhàng buông tóc nàng ra, ngược lại lại cầm lấy bàn tay mềm mại của nàng, mềm mại nhưng lại lạnh lẽo: “Không cần rất lo lắng, ngày mai ta sẽ phân phó tất cả thái y trong viện đến đó bắt mạch!"
Lòng Vô Song có chút ngọt ngào, giống như lo lắng cả ngày nay đều được trút bỏ. Khóe miệng tràn ngập ý cười như có như không, nói: “Mấy ngày trước đây, thái y viện cũng bẩm báo với thiếp như thế. Nhưng thái hậu mấy ngày nay nôn ra máu, bọn họ cũng không biết. Chỉ có một mình Mộc Thanh biết, thái hậu không cho bà ấy nói. Hôm nay thật sự không thể gạt được nữa, mới đến Chiêu Dương điện." Thanh âm chậm rãi mà thấp xuống, nhẹ mà yếu ớt, như là kể chuyện rất bình thường, duy nhất chỉ có ấm áp từ tay hắn, say mê mà có lực, giống như mang theo sức lực muốn làm yên lòng người: “Hạo Triết —- Thiếp sợ —— thái y đều nói chính là tâm bệnh, sợ là chính bản thân bác không muốn —–"
Trướng màu vàng nhạt, ánh nến mờ ảo, ảm đạm mà mông lung, từng tầng như nước mở ra. Biểu tình trên mặt hắn có ý ẩn nhẫn, đây là lần đầu tiên hắn nghe nàng gọi tên của hắn, không biết vì sao, trong lòng lại nổi lên ấm áp khó tả. Đáy mắt nàng như trước sóng nước lưu chuyển, mắt ngập nước, mang theo quyến rũ khó tả, khiến kẻ khác muốn trầm mê.
Hắn lập tức có trăm ngàn ý nghĩ thổi quyét, có ý nghĩ muốn ôm chặt nàng, che chở nàng. Nhưng nhịn nửa ngày, cuối cùng vẫn là yên lặng, chỉ không ngừng vuốt ve tay nàng, cảm thụ ấm áp mềm từ đầu ngón tay truyền tới, nhẹ giọng an ủi nói: “Đừng sợ. Thái y viện nhân tài vô số, nhất định có người sẽ chữa khỏi bệnh cho thái hậu! Nếu trong cung vô sách cứu chữa, ta sẽ tuyên chỉ bố cáo tìm danh y trong thiên hạ. Thiên hạ rộng lớn, chắc chắn người tài ba!" Nàng khẽ “Ân" một tiếng, không biết là bởi vì lời hắn nói, hay vẫn là vòng tay của hắn, tâm tình trĩu nặng cả ngày liền buông xuống. Dựa vào nhiệt độ cơ thể ấm áp của hắn, mí mắt nặng dần. Ngày thường Vô Song thường ngủ trưa một lúc, hôm nay do ở điện của thái hậu lo lắng nhiều cho nên không có ngủ, lòng vừa buông lỏng, cơn buồn ngủ đã đánh úp lại.
Hắn vẫn nằm nghiêng, một cái cúi đầu là có thể thấy mặt nàng, vài sợi tóc nhiễu ở bên tai, bốn phía đều là hương vị của nàng , hương hoa nhài nhàn nhạt, ấm áp mà say lòng người. Hắn liền cứ như vậy mà nhìn nàng, thân mình vẫn duy trì một động tác, tay chân đã muốn hơi hơi run lên, nhưng trong lòng hắn một mảnh yên lặng, giống như thiên địa đều ở trong tầm tay của hắn, chỉ nguyện giờ phút này dài hơn một chút, lâu một chút.
Ngoài cửa một truyền đến một tràng tiếng ho khan rất nhẹ. Căn bản đã rất đè thấp, nhưng đêm khuya vẫn là lanh lảnh truyền tới. Hắn giật mình, giống như bừng tỉnh từ trong mơ màng, nhẹ nhàng mà buông tay nàng ra, nhưng ánh mắt vẫn là không có dời, cực chậm, cực chậm mới ngồi dậy. Nàng đã ngủ, hơi thở đều đều, do đó chưa phát hiện ra.
Hắn đứng dậy xuống giường, chậm rãi xoay người lại nhìn thoáng qua. Vô Song lui ở bên trong chăn, chiếc áo ngủ bằng gấm cũng chưa hề bị đụng tới, có lẽ là vì ngủ say chưa tỉnh. Một đầu tóc đen nhánh phiêu tán trên cẩm tháp, màu vàng nhạt cùng màu đen bóng, óng mượt như nước chảy. Hắn giật mình, bước chân chần chừ, giống như nghĩ muốn quay về giường, nhưng vẫn là nhịn xuống. Dưới ánh đèn vàng nhạt, nàng liền như vậy cuốn lui ở trong chăn, giống như một con mèo nhỏ. Hắn tạm dừng hồi lâu, cuối cùng vẫn không có lưu lại, xoay người đi ra ngoài.
Thạch Toàn Nhất cùng vài nội thị đều ở ngoài điện chờ. Nhìn thấy hắn đi ra, vội lại đây hầu hạ: “Hoàng Thượng ——" nhìn sắc mặt hoàng đế, mày tựa hồ hơi hơi nhíu chặt. Thạch Toàn Nhất là một người thông minh, có thể nói là rất hiểu tâm tư người khác, nếu không phải như thế, vài chục năm ở trong hoàng cung, sao có thể không phải một lần . . . mà . . . là tận ba lần phong chức, cho đến tận chức vị tổng quản thân cận bên cạnh hoàng đế. Hắn thấy được thần sắc hoàng đế không bình thường, dừng lại câu chuyện, khom người chờ hoàng đế ra lệnh.
Bách Lý Hạo Triết nhìn thoáng qua bóng đêm, tối đen như mực, không một tia sáng. Đình thai lầu các ẩn hiện gần đó, ngay cả hình dáng cũng chẳng nhìn rõ được, gió lớn thổi không ngừng. Sau một lúc lâu, nhắm mắt, hít sâu một hơi, lại cực nhanh mở hai mắt thần sắc như thường nói: “Quay về Thừa Kiền điện."
Nguyễn Vô Song chậm rãi mở mắt, nhìn bóng dáng hắn chậm rãi rời xa mình. Cảm giác hạnh phúc vừa mới tràn đầy trong ngực, giờ đây đã như nước trôi đi. Giống như kia chính là cầu vồng sau cơn mưa, thấy được, lại chạm không tới, lại càng không thể nắm bắt được. Hắn không biết, nàng đã quen với hơi ấm của hắn ——-
Ngoài điện, đột nhiên gió lớn nổi lên, làm cho lá khô trên cành bay loạn xạ, hoa lá vất vưởng. Không bao lâu sau cung điện đã chìm đắm trong bóng đêm, tiếng sấm ầm ầm, hạt mưa điên cuồng trút xuống.
Thạch Toàn Nhất cùng một nội thị hầu hoàng đế vào đại điện, luống cuống tay chân phân phó: “Mau, lấy khăn lụa ——— tiểu Đức Tử, mau chuẩn bị nước ấm, hầu hạ Hoàng Thượng tắm rửa thay quần áo." Tiếng nói của nội thị vốn là cực khàn, lúc này đêm dài tĩnh lặng, không hiểu sao lại càng chói tai. Bách Lý Hạo Triết vốn đã phiền lòng không chịu nổi, lúc này lại không thể kiên nhẫn khẽ khoát tay áo: “Đều đi xuống đi." Hoàng bào màu vàng nhạt tay áo đã ướt đẫm, vạt áo choàng toàn là nước mưa. Thạch Toàn Nhất biết hoàng đế từ trước đến nay không hiển lộ thần sắc, nhưng vẫn run rẩy hầu hạ. Hiện giờ đã là vô cùng bực bội, lúc này tuy rằng cực lo lắng long thể hoàng đế, nhưng vẫn là khom mình hành lễ lui xuống. Những người còn lại cũng theo ông ta rời khỏi đại điện.
Trong điện ánh nến sáng tỏ, hắn chắp tay đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn tia chớp không ngừng nhập nhòe trong màn đên, gió rất lớn, cửa sổ mở rộng kẽo kẹt theo tiếng gió, tiếng động đơn điệu vang vọng toàn căn phòng. Gió mang theo hơi ẩm đánh úp lại, tựa như có mang theo hương hoa. Hắn cẩn thận cảm nhận, nửa ngày đều không ngửi thấy cái gì, tựa hồ chóp mũi chỉ có hương hoa nhài quẩn quanh, thanh thanh u u, mờ mờ ảo ảo.
Còn đang chìm trong hoảng hốt, một thanh âm thản nhiên vang lên: “Triết nhi, sao rồi? ? Mềm lòng sao?" Từ trước đến nay Thừa Kiền điện là tẩm cung của hoàng đế vương triều Bách Lý, là nơi thâm nghiêm canh gác cẩn trọng nhất trong hoàng cung. Năm bước một trạm canh gác, mười bước một tốp, nếu có người hạ lệnh, sợ là ngay cả một con chim cũng không thể thoát nổi. Đối với thanh âm này, Bách Lý Hạo Triết một chút phản ứng cũng không có, cũng không có quay đầu lại, giống như vẫn còn chìm trong trầm tư. Thanh âm kia lại nhẹ nhàng vang lên: “Hai mươi mấy năm qua, chúng ta từng bước một đi đến hôm nay, ngươi mềm lòng sao —-"
Bách Lý Hạo Triết quay đầu lại, bình tĩnh nhìn ông ta, không lên tiếng. Trong điện sáng tỏ như ban ngày, bởi vì ngắm nhìn màn đêm ngoài cửa sổ quá lâu, hiện giờ quay đầu lại như vậy, chỉ cảm thấy ánh sáng chói mắt, khiến con ngươi nhoi nhói, liền hơi híp lại mắt, lòng bàn tay lại cuộn chặt lại.
Người nọ mặc một bộ trang phục nội thị bình thường, toàn thân ẩn dưới bóng tối, ánh sáng không chiếu tới, dừng ở Bách Lý Hạo Triết, sau một lúc lâu mới ôn nhu nói: “Triết nhi, tất cả mọi thứ hôm nay đều thuộc về ngươi. Có câu đại trượng phu lo gì vô thê, huống chi ngươi là hoàng đế, chờ một năm rưỡi nữa, chờ ngươi đầy đủ hậu cung, có bao nhiêu mỹ nữ, tài nữ cho ngươi lựa chọn. Trời đất bao la, sao lại không có người để cho ngươi yêu. Nguyễn Vô Song tuy là dung mạo không tồi, nhưng không phải là đẹp nhất, cũng không phải là kẻ tài hoa duy nhất. Ngươi không cần bởi vì động tâm với nàng ta mà mềm lòng —–"
Bách Lý Hạo Triết vẫn là không có lên tiếng trả lời, chỉ đứng nhìn ông ta, trên mặt một tia biểu tình cũng không có. Ngữ điệu người nọ dần dần cao lên, ngữ khí cũng trở lên nghiêm khắc: “Ngươi có thể quên, là bởi vì ngươi không có nhìn thấy thống khổ của mẫu thân ngươi trước khi chết. Mà ta không thể quên, đời này cũng sẽ không quên. Ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho người hại chết mẫu thân ngươi. Ta mai danh ẩn tích nhiều năm như vậy, chính là đợi đến ngày hôm nay ———–"
“Ta cùng với mẫu thân ngươi từ nhỏ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, nàng bị Nguyễn Ngọc Cẩn mua vào phủ thái tử, ở trước mặt Nguyễn Ngọc Cẩn là người hầu, ai biết nữ nhân ác độc kia đã sớm tính kế chu toàn, là bởi vì mẹ ngươi có dung mạo giống với người trong lòng thái tử — Âu Tĩnh Chi. Lúc ấy Thái tử vì Âu Tĩnh Chi mất mà cực kỳ bi thương, nhìn đến một người giống như vậy còn sống, tự nhiên nghĩ muốn hết mọi thủ đoạn mà đoạt lấy. Mẫu thân ngươi là quân cờ sống của Nguyễn Ngọc Cẩn. Thái tử đoạt thị nữ của Nguyễn Ngọc Cẩn, tự nhiên cảm thấy áy náy với nàng ta, mọi chuyện đều khiêm nhượng nàng. Mà mẫu thân ngươi —– mẫu thân ngươi không cách nào đành phải làm tiểu thiếp của thái tử ——- đó còn chưa đủ, ác phụ Nguyễn Ngọc Cẩn này còn đan tay hạ độc mẫu thân ngươi khi ngươi mới sinh được vài ngày ——— nàng nghĩ rằng mưu kế của nàng ta chu toàn không kẽ hở, chính là nàng thật không ngờ. Ta vì có thể gặp được mẫu thân ngươi, cũng vào thái tử phủ làm nô tài. Tối hôm đó ta tránh ở ngoài cửa sổ, hôm đó cũng giống với đêm nay, mưa lớn, mưa táp lên quần áo ta, thẩm thấu tới da thịt, lạnh lẽo, rất lạnh, ta tận mắt thấy Mộc Thanh mang một bát dược đến trước mặt mẫu thân ngươi, buộc mẫu thân ngươi uống hết ———– kết quả không đến nửa canh giờ, mẫu thân ngươi liền nôn ra máu mà chết —- ta vô tích sự, trơ mắt mà nhìn mẫu thân ngươi dần chết đi ——– lúc ấy — lúc ấy, ngươi mới sinh chưa đến 10 ngày ————-"
Ông ta từng bước một đi đến bên cạnh Bách Lý Hạo Triết, hai mắt trừng trừng, giống như phun ra máu: “Ngươi có thể quên sao, ngươi có thể quên sao! ! ! Mà ta đời này tuyệt đối không bao giờ có thể quên, thống khổ trước khi mẫu thân ngươi chết——– tuyệt đối sẽ không! ! !"
“Ta không phải đã từng nói với ngươi, ngươi với Nguyễn Vô Song chỉ là lợi dụng mà thôi, hiện giờ đã đăng cơ đế vị, chỉ cần không nạp phi, trấn an Nguyễn gia là được, không được mỗi ngày đều đi đến Chiêu Dương điện ——– ngươi nhìn lại chính ngươi đi, có ngày nào mà không ngủ lại Chiêu Dương điện! Tâm tư của ngươi ta chẳng lẽ không nhìn ra, nếu là muốn nhìn hoàng nhi của ngươi, bảo thị nữ bế đến Thừa Kiền điện là được ——–"
Tác giả :
Mai Tử Hoàng Thì Vũ