Cầm Tù Tình Yêu: Gặp Gỡ Tổng Giám Đốc Lòng Dạ Độc Ác
Chương 91
“Em thu dọn đi, hôm nay đến chỗ tôi." Diêm Thương Tuyệt vừa chỉnh tay áo, vừa thản nhiên nói.
Lời hắn khiến tay vốn đang chảy tóc của Tưởng Niệm run lên, cắn cắn cánh môi mình nhìn thân thể cao lớn của hắn, chậm rãi nói: “Nhanh vậy? chúng ta còn chưa kết hôn, bây giờ chuyển qua có vẻ không thích hợp?"
Phải rời khỏi nơi này nhanh vậy sao?
Tuy biết sớm hay muộn cũng phải đi, nhưng thật sự đến giây phút ấy, mới phát hiện, không bỏ được!
Diêm Thương Tuyệt nhìn cô buồn rầu, có chút bực mình: “Sao? Luyến tiếc An Nguyệt Lê, lời tối hôm qua mẹ vợ anh ta nói, em còn không hiểu sao? ở đây em chỉ làm cho anh ta và người phụ nữa kia vĩnh viễn có khoảng cách, hơn nữa, sau khi chúng ta kết hôn cũng phải ở cùng nhau mỗi ngày mà, tôi đã nhớ em lắm rồi!" nói xong, đi đến bên cạnh khẹ ôm cô vào lòng: “Tôi không hi vọng trong lòng vợ tôi nhớ đến người đàn ông khác, biết không?"
Đúng vậy! nếu cô không đi, An Nguyệt Lê làm sao có thể thôi nhớ nhung cô?
Chị Tiểu Miểu sẽ đau lòng!
Tối qua…..
Không muốn nghĩ tiếp nữa, Tưởng Niệm gượng giương khóe môi, đưa tay vòng lấy thắt lưng Diêm Thương Tuyệt: “Xin lỗi! em chỉ không nỡ bỏ chú An, dù sao sau khi mẹ qua đời, là chú ấy nuôi dưỡng em, đối xử với em như con ruột của mình, em không nỡ bỏ chú ấy cũng là chuyện đương nhiên mà, đúng không? Về phần anh Nguyệt Lê…" cô ngửa đầu, nhìn chiếc cằm sạch sẽ bóng loáng của hắn: “Trong cảm nhận của em thì anh ấy chỉ là anh trai, chỉ là anh trai mà thôi, chỉ có tình, không có yêu."
“Vậy tôi? Trong lòng em tôi là gì?" Anh trai? Cô ấy cũng kêu mình là anh, Diêm Thương Tuyệt không vui nhìn cô.
Nếu cô dám nói ‘anh’, hắn nhất định dùng hành động thực tế để cô biết, hắn, là người đàn ông, duy nhất, của cô!
“Anh là…" Tưởng Niệm nhíu chặt mày, vắt óc nghĩ, nói thế nào đây? Anh? Không phải! bọn họ sắp kết hôn mà! Chồng? không phải, còn chưa kết hôn mà!
“Anh là chồng chưa cưới của em." Tưởng Niệm cười tươi.
Nhìn lúm đồng tiền như hoa của cô, Diêm Thương Tuyệt gật đầu tán thưởng: “Đúng! Tôi là chồng chưa cưới của em, sắp trở thành chồng em, nhớ kĩ, sau này ở đây chỉ có thể có tôi." Ngón tay Diêm Thương Tuyệt chỉ vào vị trí trái tim cô, vô cùng nghiêm túc.
Tưởng Niệm bị nét mặt nghiêm túc của hắn dọa, thật sự là tâm trạng không ổn định mà, rõ ràng tối hôm qua còn rất đáng yêu!
Không dám chần chừ liền ngây ngốc gật đầu.
Thấy cô gật đầu, tâm tình Diêm Thương Tuyệt vô cùng tốt: “Đi thôi, chúng ta đi chọn áo cưới."
“Hôm này? Vậy khi nào anh giúp em điều tra chuyện của mẹ?" Tưởng Niệm kinh ngạc nhìn hắn, có loại cảm giác lên nhầm thuyền giặc.
“Tôi đã đồng ý với em thì tôi sẽ không nuốt lời, nếu không tôi viết khế ước cho em nhé?" Diêm Thương Tuyệt rất nhàn rỗi tán dóc với cô.
Tưởng Niệm bất mãn bĩu môi: “Không cna62, anh chỉ cần nhớ là được rồi."
Diêm Thương Tuyệt hài lòng ngắt mũi cô, rất dịu dàng nói: “Đi nào!"
“Đợi chút, em thu dọn trước đã."
“Không cần, chúng ta mua đồ mới." Diêm Thương Tuyệt thấy cô muốn thoát khỏi vòng ôm của hắn thì có chút không nỡ, hóa ra cảm giác ôm cô ấy tốt như vậy, hắn không bỏ cô được rồi.
“Mua đồ mới? không phải dùng tiền sao? Mặc dù anh rất giầu, nhưng cũng nên tiết kiệm một chút chứa." Tưởng Niệm một hơi giáo dục hắn.
Kẻ có tiền cũng nên tiết kiệm, không phải sao?
“Xài tiền mới có thể tạo cơ hội, xúc tiến xã hội phát triển, biết không?" Diêm Thương Tuyệt bình tĩnh nhìn vẻ mặt Tưởng Niệm rối rắm, khóe miệng nhếch lên, cao ngạo không ai sánh bằng.
“Vậy em thu dọn qua loa một chút!" Tưởng Niệm ra sức tránh khỏi vòng ôm của hắn, không hiểu sao cảm thấy thiếu hương vị thuốc lá này khiến cô cảm thấy có phần cô đơn.
Sau khi hai người thu dọn ổn thỏa chuẩn bị xuống lầu, Diêm Thương Tuyệt kiên quyết nắm tay cô: “Đi thôi."
Lúc hắn mở cửa, Tưởng Niệm liền thấy trước cửa có rất nhiều tàn thuốc, trong lòng giật mình, An Nguyệt Lê!
Tối hôm qua hắn ở ngoài cửa?
Diêm Thương Tuyệt cũng thấy tàn thuốc trên đất, lại không nói gì, kéo Tưởng Niệm đang còn dại ra xuống lầu, lúc đi ngang qua cửa phòng An Nguyệt Lê, thấy bên trong không có người, giường được sắp xếp cực kì sạch sẽ, không nhìn ra tối hôm qua…từng…
Trong lòng vẫn đau buồn.
Lúc xuống lầu chỉ thấy Mị Cơ đã đứng ở phía dưới, vẫn gương mặt lạnh nhạt như trước, tựa như chuyện gì cũng không liên quan đến cô ấy, cô ấy chỉ là một tiên nữ vô cảm bất cẩn rớt xuống trần gian, mái tóc buột đuôi ngựa, tùy tiện vươn cao, áo sơ-mi màu trắng, và quần màu đen, đôi giày cao gót màu đen, sạch sẽ lưu loát.
Cô ấy thích màu đen.
“Tổng giám đốc." thấy Diêm Thương Tuyệt xuống lầu, Mị Cơ cúi đầu cung kính lên tiếng, ánh mắt lại đặt trên bàn tay Diêm Thương Tuyệt dắt Tưởng Niệm.
“Em muốn đi từ biệt chú An." Bàn tay kia của Tưởng Niệm phủ lên bàn tay to của Diêm Thương Tuyệt, nói lời thỉnh cầu.
“Tôi ở trong xe chờ em." Diêm Thương Tuyệt liếc mắt văn phòng bên trái, lạnh lùng nói rồi bước đi, Mị Cơ theo sau.
Tưởng Niệm gật đầu, nở nụ cười yếu ớt.
Thật ra lúc hắn lạnh lùng cũng rất đẹp trai!! = =
Tưởng Niệm giương môi, đi về phía văn phòng, lúc đi vào liền thấy chú An và An Nguyệt :Lê đang thương lượng chuyện gì đó, hai người thấy Tưởng Niệm bước vào, đều có chút mất tự nhiên.
“Khỏe chứ?" An Nguyệt Lê nhìn vết hồng ở cổ cô, có chút châm chọc cười cười.
Uổng cho tối qua mình ngồi trước cửa phòng cô một đêm, bọn họ đã xảy ra quan hệ sao?
Tưởng Niệm mở to hai mắt, không biết lời hắn có ý gì, tiếp đó nghĩ nghĩ, hắn hẳn là hỏi chuyện tối qua dì Thu sỉ nhục cô đi, liền cười lắc đầu: “Không có gì, rất tốt."
An Nguyệt Lê và An Chí Viễn đều ngẩn ra, a~ rất tốt?
“Em…. em đến là muốn nói với mọi người, em… em định chuyển đi, mọi thứ em cũng thu dọn xong rồi." Tưởng Niệm đến cạnh An Chí Viễn, không nỡ nói: “Chú An, cảm ơn chú hết lòng chăm sóc con nhiểu năm như vậy, con sẽ dành thời gian trở về thăm chú."
“Tưởng Niệm?! con muốn chuyển đi? Chuyển đi đâu?" An Chí Viễn lo lắng hỏi, thỉnh thoảng quan sát biểu cảm trên mặt An Nguyệt Lê.
“Con kết hôn với anh ấy, khoảng ngày mốt, cho nên…" nước mắt, sắp không nhịn được, giọng cũng trở nên khàn khàn.
“Cái gì?! Sao nhanh vậy?" An Chí Viễn giật mình nhìn An Nguyệt Lê.
Tiểu tử thối, đáng đời! bây giờ hối hận sao? Biết sai rồi sao?
“Vâng, anh ấy nói chúng con kết hôn sẽ không mở tiệc đãi khách, chúng con sẽ trực tiếp đăng ký, sau đó đi hưởng tuần trăng mật, cho nên…" hai tay ở sau lưng xoắn lại, nhéo lưng, nhắc nhở bản thân, kiên trì một chút là được rồi.
“Sao cậu ta có thể như vậy? con kết hôn là chuyện lớn, sao có thể qua loa như vậy?" An Chí Viễn tức giận không thôi nói, nhưng vừa nói xong liền cảm thấy lỡ lời, lén đưa mắt nhìn An Nguyệt Lê, thật ra, Tưởng Niệm kết hôn không mời họ cũng không phải chuyện xấu.
Trách cho Nguyệt Lê đi, càng đau lòng.
“Chú An, chú phải chăm sóc bản thân thật tốt, biết không? Chuyện trong xưởng cứ giao hết cho anh Nguyệt Lê, chú cũng đừng lo, còn có! Nếu chú thật thích dì Thu thì mau nói với dì ấy, bằng không bị chú Vương đoạt mất, còn có còn có, chị Tiểu Miểu có thai đừng để chỉ ấy vào xưởng, nặng mùi, không tốt cho em bé." Rốt cuộc không kiềm chế được, nước mắt, vẫn lăn dài, cô lo lắng rất nhiều chuyện, nhưng…
Nhưng cô có không yên tâm, có không nỡ thế nào, cuối cùng vẫn phải rời đi.
“Chú biết, chú biết, con cũng phải chăm sóc mình thật tốt, có gì cứ trở vể đây, nơi này mãi mãi là nhà của con, chú An vĩnh viễn trong ngóng con về nhà." An Chí Viễn nhất thời nước mắt tuôn rơi.
Tưởng Niệm gật đầu ôm chặt An Chí Viễn, cảm thấy ông già đi thật nhiều, lòng, càng đau!
“Chú An, con không nỡ xa chứ, thật sự không nỡ."
Hai người ôm nhau khóc ròng, hốc mắt An Nguyệt Lê cũng ướt át nhìn, cô ấy phải đi, cùng hạnh phúc của cô ấy.
“Tưởng Niệm." An Nguyệt Lê cất tiếng.
Tưởng Niệm ngước mắt, trong mắt to xinh đẹp tràn đầy nước mắt, nhẹ nhàng hô một tiếng, liền nhào vào trong ngực hắn: “Anh Nguyệt Lê."
Một lần cuối cùng, một lần cuối cùng!
Để cô ôm hắn một lần cuối được không?
Lần cuối cảm nhận tính yêu sâu đậm của hắn, để cô mang theo tình yêu của hắn từng bước tiến về trước, đừng quay đầu lại, xin để cô giữ chút kỉ niệm, để cô dấu ở trong lòng, cả đời!
An Nguyệt Lê ôm chặt Tưởng Niệm, thâm tình như vậy, đau lòng như vậy, không nỡ như vậy.
Mặc dù bị hắn siết rất đau, nhưng Tưởng Niệm không lên tiếng, không giãy giụa, dù đau, cô cũng muốn cho hắn ôm mình, lần cuối cùng!
“Em phải sống tốt, biết không? Nếu em dám không hạnh phúc, anh nhất định vứt bỏ hết thảy, chỉ vì để em hạnh phúc." Tuy rằng ôm chặt cô, nhưng vẫn thấy trong lòng trống rỗng, lạnh lẽo, cô không ở đây.
“Em sẽ sống rất tốt, anh Nguyệt Lê, anh vĩnh viễn là anh của em, vĩnh viễn là người anh từ nhỏ đã bảo vệ em, che chở em, không nỡ để em chịu một chút ủy khuất nào, sau này anh phải đối xử tốt với chị Tiểu Miểu gấp đôi, biết không? Anh nhất định phải hạnh phúc, khiến đứa nhỏ của chị Tiểu Miểu và anh hạnh phúc, biết không?"
Tạm biệt! tình yêu của em, quyến luyến kiếp này của em.
“Được rồi được rồi, đừng khóc, Tưởng Niệm tìm được hạnh phúc của mình, chúng ta nên vui mừng cho con bé." An Chí Viễn vỗ bã vai An Nguyệt Lê.
An Nguyệt Lê chua xót lắc đầu, cô ấy không có tôi, thật sự có thể hạnh phúc sao? >.
Lời hắn khiến tay vốn đang chảy tóc của Tưởng Niệm run lên, cắn cắn cánh môi mình nhìn thân thể cao lớn của hắn, chậm rãi nói: “Nhanh vậy? chúng ta còn chưa kết hôn, bây giờ chuyển qua có vẻ không thích hợp?"
Phải rời khỏi nơi này nhanh vậy sao?
Tuy biết sớm hay muộn cũng phải đi, nhưng thật sự đến giây phút ấy, mới phát hiện, không bỏ được!
Diêm Thương Tuyệt nhìn cô buồn rầu, có chút bực mình: “Sao? Luyến tiếc An Nguyệt Lê, lời tối hôm qua mẹ vợ anh ta nói, em còn không hiểu sao? ở đây em chỉ làm cho anh ta và người phụ nữa kia vĩnh viễn có khoảng cách, hơn nữa, sau khi chúng ta kết hôn cũng phải ở cùng nhau mỗi ngày mà, tôi đã nhớ em lắm rồi!" nói xong, đi đến bên cạnh khẹ ôm cô vào lòng: “Tôi không hi vọng trong lòng vợ tôi nhớ đến người đàn ông khác, biết không?"
Đúng vậy! nếu cô không đi, An Nguyệt Lê làm sao có thể thôi nhớ nhung cô?
Chị Tiểu Miểu sẽ đau lòng!
Tối qua…..
Không muốn nghĩ tiếp nữa, Tưởng Niệm gượng giương khóe môi, đưa tay vòng lấy thắt lưng Diêm Thương Tuyệt: “Xin lỗi! em chỉ không nỡ bỏ chú An, dù sao sau khi mẹ qua đời, là chú ấy nuôi dưỡng em, đối xử với em như con ruột của mình, em không nỡ bỏ chú ấy cũng là chuyện đương nhiên mà, đúng không? Về phần anh Nguyệt Lê…" cô ngửa đầu, nhìn chiếc cằm sạch sẽ bóng loáng của hắn: “Trong cảm nhận của em thì anh ấy chỉ là anh trai, chỉ là anh trai mà thôi, chỉ có tình, không có yêu."
“Vậy tôi? Trong lòng em tôi là gì?" Anh trai? Cô ấy cũng kêu mình là anh, Diêm Thương Tuyệt không vui nhìn cô.
Nếu cô dám nói ‘anh’, hắn nhất định dùng hành động thực tế để cô biết, hắn, là người đàn ông, duy nhất, của cô!
“Anh là…" Tưởng Niệm nhíu chặt mày, vắt óc nghĩ, nói thế nào đây? Anh? Không phải! bọn họ sắp kết hôn mà! Chồng? không phải, còn chưa kết hôn mà!
“Anh là chồng chưa cưới của em." Tưởng Niệm cười tươi.
Nhìn lúm đồng tiền như hoa của cô, Diêm Thương Tuyệt gật đầu tán thưởng: “Đúng! Tôi là chồng chưa cưới của em, sắp trở thành chồng em, nhớ kĩ, sau này ở đây chỉ có thể có tôi." Ngón tay Diêm Thương Tuyệt chỉ vào vị trí trái tim cô, vô cùng nghiêm túc.
Tưởng Niệm bị nét mặt nghiêm túc của hắn dọa, thật sự là tâm trạng không ổn định mà, rõ ràng tối hôm qua còn rất đáng yêu!
Không dám chần chừ liền ngây ngốc gật đầu.
Thấy cô gật đầu, tâm tình Diêm Thương Tuyệt vô cùng tốt: “Đi thôi, chúng ta đi chọn áo cưới."
“Hôm này? Vậy khi nào anh giúp em điều tra chuyện của mẹ?" Tưởng Niệm kinh ngạc nhìn hắn, có loại cảm giác lên nhầm thuyền giặc.
“Tôi đã đồng ý với em thì tôi sẽ không nuốt lời, nếu không tôi viết khế ước cho em nhé?" Diêm Thương Tuyệt rất nhàn rỗi tán dóc với cô.
Tưởng Niệm bất mãn bĩu môi: “Không cna62, anh chỉ cần nhớ là được rồi."
Diêm Thương Tuyệt hài lòng ngắt mũi cô, rất dịu dàng nói: “Đi nào!"
“Đợi chút, em thu dọn trước đã."
“Không cần, chúng ta mua đồ mới." Diêm Thương Tuyệt thấy cô muốn thoát khỏi vòng ôm của hắn thì có chút không nỡ, hóa ra cảm giác ôm cô ấy tốt như vậy, hắn không bỏ cô được rồi.
“Mua đồ mới? không phải dùng tiền sao? Mặc dù anh rất giầu, nhưng cũng nên tiết kiệm một chút chứa." Tưởng Niệm một hơi giáo dục hắn.
Kẻ có tiền cũng nên tiết kiệm, không phải sao?
“Xài tiền mới có thể tạo cơ hội, xúc tiến xã hội phát triển, biết không?" Diêm Thương Tuyệt bình tĩnh nhìn vẻ mặt Tưởng Niệm rối rắm, khóe miệng nhếch lên, cao ngạo không ai sánh bằng.
“Vậy em thu dọn qua loa một chút!" Tưởng Niệm ra sức tránh khỏi vòng ôm của hắn, không hiểu sao cảm thấy thiếu hương vị thuốc lá này khiến cô cảm thấy có phần cô đơn.
Sau khi hai người thu dọn ổn thỏa chuẩn bị xuống lầu, Diêm Thương Tuyệt kiên quyết nắm tay cô: “Đi thôi."
Lúc hắn mở cửa, Tưởng Niệm liền thấy trước cửa có rất nhiều tàn thuốc, trong lòng giật mình, An Nguyệt Lê!
Tối hôm qua hắn ở ngoài cửa?
Diêm Thương Tuyệt cũng thấy tàn thuốc trên đất, lại không nói gì, kéo Tưởng Niệm đang còn dại ra xuống lầu, lúc đi ngang qua cửa phòng An Nguyệt Lê, thấy bên trong không có người, giường được sắp xếp cực kì sạch sẽ, không nhìn ra tối hôm qua…từng…
Trong lòng vẫn đau buồn.
Lúc xuống lầu chỉ thấy Mị Cơ đã đứng ở phía dưới, vẫn gương mặt lạnh nhạt như trước, tựa như chuyện gì cũng không liên quan đến cô ấy, cô ấy chỉ là một tiên nữ vô cảm bất cẩn rớt xuống trần gian, mái tóc buột đuôi ngựa, tùy tiện vươn cao, áo sơ-mi màu trắng, và quần màu đen, đôi giày cao gót màu đen, sạch sẽ lưu loát.
Cô ấy thích màu đen.
“Tổng giám đốc." thấy Diêm Thương Tuyệt xuống lầu, Mị Cơ cúi đầu cung kính lên tiếng, ánh mắt lại đặt trên bàn tay Diêm Thương Tuyệt dắt Tưởng Niệm.
“Em muốn đi từ biệt chú An." Bàn tay kia của Tưởng Niệm phủ lên bàn tay to của Diêm Thương Tuyệt, nói lời thỉnh cầu.
“Tôi ở trong xe chờ em." Diêm Thương Tuyệt liếc mắt văn phòng bên trái, lạnh lùng nói rồi bước đi, Mị Cơ theo sau.
Tưởng Niệm gật đầu, nở nụ cười yếu ớt.
Thật ra lúc hắn lạnh lùng cũng rất đẹp trai!! = =
Tưởng Niệm giương môi, đi về phía văn phòng, lúc đi vào liền thấy chú An và An Nguyệt :Lê đang thương lượng chuyện gì đó, hai người thấy Tưởng Niệm bước vào, đều có chút mất tự nhiên.
“Khỏe chứ?" An Nguyệt Lê nhìn vết hồng ở cổ cô, có chút châm chọc cười cười.
Uổng cho tối qua mình ngồi trước cửa phòng cô một đêm, bọn họ đã xảy ra quan hệ sao?
Tưởng Niệm mở to hai mắt, không biết lời hắn có ý gì, tiếp đó nghĩ nghĩ, hắn hẳn là hỏi chuyện tối qua dì Thu sỉ nhục cô đi, liền cười lắc đầu: “Không có gì, rất tốt."
An Nguyệt Lê và An Chí Viễn đều ngẩn ra, a~ rất tốt?
“Em…. em đến là muốn nói với mọi người, em… em định chuyển đi, mọi thứ em cũng thu dọn xong rồi." Tưởng Niệm đến cạnh An Chí Viễn, không nỡ nói: “Chú An, cảm ơn chú hết lòng chăm sóc con nhiểu năm như vậy, con sẽ dành thời gian trở về thăm chú."
“Tưởng Niệm?! con muốn chuyển đi? Chuyển đi đâu?" An Chí Viễn lo lắng hỏi, thỉnh thoảng quan sát biểu cảm trên mặt An Nguyệt Lê.
“Con kết hôn với anh ấy, khoảng ngày mốt, cho nên…" nước mắt, sắp không nhịn được, giọng cũng trở nên khàn khàn.
“Cái gì?! Sao nhanh vậy?" An Chí Viễn giật mình nhìn An Nguyệt Lê.
Tiểu tử thối, đáng đời! bây giờ hối hận sao? Biết sai rồi sao?
“Vâng, anh ấy nói chúng con kết hôn sẽ không mở tiệc đãi khách, chúng con sẽ trực tiếp đăng ký, sau đó đi hưởng tuần trăng mật, cho nên…" hai tay ở sau lưng xoắn lại, nhéo lưng, nhắc nhở bản thân, kiên trì một chút là được rồi.
“Sao cậu ta có thể như vậy? con kết hôn là chuyện lớn, sao có thể qua loa như vậy?" An Chí Viễn tức giận không thôi nói, nhưng vừa nói xong liền cảm thấy lỡ lời, lén đưa mắt nhìn An Nguyệt Lê, thật ra, Tưởng Niệm kết hôn không mời họ cũng không phải chuyện xấu.
Trách cho Nguyệt Lê đi, càng đau lòng.
“Chú An, chú phải chăm sóc bản thân thật tốt, biết không? Chuyện trong xưởng cứ giao hết cho anh Nguyệt Lê, chú cũng đừng lo, còn có! Nếu chú thật thích dì Thu thì mau nói với dì ấy, bằng không bị chú Vương đoạt mất, còn có còn có, chị Tiểu Miểu có thai đừng để chỉ ấy vào xưởng, nặng mùi, không tốt cho em bé." Rốt cuộc không kiềm chế được, nước mắt, vẫn lăn dài, cô lo lắng rất nhiều chuyện, nhưng…
Nhưng cô có không yên tâm, có không nỡ thế nào, cuối cùng vẫn phải rời đi.
“Chú biết, chú biết, con cũng phải chăm sóc mình thật tốt, có gì cứ trở vể đây, nơi này mãi mãi là nhà của con, chú An vĩnh viễn trong ngóng con về nhà." An Chí Viễn nhất thời nước mắt tuôn rơi.
Tưởng Niệm gật đầu ôm chặt An Chí Viễn, cảm thấy ông già đi thật nhiều, lòng, càng đau!
“Chú An, con không nỡ xa chứ, thật sự không nỡ."
Hai người ôm nhau khóc ròng, hốc mắt An Nguyệt Lê cũng ướt át nhìn, cô ấy phải đi, cùng hạnh phúc của cô ấy.
“Tưởng Niệm." An Nguyệt Lê cất tiếng.
Tưởng Niệm ngước mắt, trong mắt to xinh đẹp tràn đầy nước mắt, nhẹ nhàng hô một tiếng, liền nhào vào trong ngực hắn: “Anh Nguyệt Lê."
Một lần cuối cùng, một lần cuối cùng!
Để cô ôm hắn một lần cuối được không?
Lần cuối cảm nhận tính yêu sâu đậm của hắn, để cô mang theo tình yêu của hắn từng bước tiến về trước, đừng quay đầu lại, xin để cô giữ chút kỉ niệm, để cô dấu ở trong lòng, cả đời!
An Nguyệt Lê ôm chặt Tưởng Niệm, thâm tình như vậy, đau lòng như vậy, không nỡ như vậy.
Mặc dù bị hắn siết rất đau, nhưng Tưởng Niệm không lên tiếng, không giãy giụa, dù đau, cô cũng muốn cho hắn ôm mình, lần cuối cùng!
“Em phải sống tốt, biết không? Nếu em dám không hạnh phúc, anh nhất định vứt bỏ hết thảy, chỉ vì để em hạnh phúc." Tuy rằng ôm chặt cô, nhưng vẫn thấy trong lòng trống rỗng, lạnh lẽo, cô không ở đây.
“Em sẽ sống rất tốt, anh Nguyệt Lê, anh vĩnh viễn là anh của em, vĩnh viễn là người anh từ nhỏ đã bảo vệ em, che chở em, không nỡ để em chịu một chút ủy khuất nào, sau này anh phải đối xử tốt với chị Tiểu Miểu gấp đôi, biết không? Anh nhất định phải hạnh phúc, khiến đứa nhỏ của chị Tiểu Miểu và anh hạnh phúc, biết không?"
Tạm biệt! tình yêu của em, quyến luyến kiếp này của em.
“Được rồi được rồi, đừng khóc, Tưởng Niệm tìm được hạnh phúc của mình, chúng ta nên vui mừng cho con bé." An Chí Viễn vỗ bã vai An Nguyệt Lê.
An Nguyệt Lê chua xót lắc đầu, cô ấy không có tôi, thật sự có thể hạnh phúc sao? >.
Tác giả :
Dạ Tư Tĩnh