Cầm Tù Tình Yêu: Gặp Gỡ Tổng Giám Đốc Lòng Dạ Độc Ác
Chương 82: Đây là chuyện của em không cần anh lo
Đêm tối che dấu mọi thứ, không nhìn thấy giả tạo, không nhìn thấy sóng gió, chỉ nhìn thấy một sự hài hòa yên bình, nhưng mà ai có thể đoán trước được mọi thứ nhìn có vẻ yên bình này sau bình minh ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì?
Mà lúc bạn thấy rõ mọi thứ, bạn sẽ phát hiện hết thảy đều đã muộn, đã mất cũng mất rồi, không chiếm được chung quy vẫn là không chiếm được
Biệt thự lưng chừng núi xa hoa theo phong cách Địa Trung Hải, trong thư phòng ở tầng hai vẫn đèn đuốc sáng trưng, Lý Băng ngồi trên ghế dựa xoay trước bàn sách, trên người mặc váy ngủ tơ tằm màu đỏ, phong tình vạn chủng vén lên bên trái, đôi tay đan xen đặt dưới cằm, mắt nhìn vẻ mặt tức giận của cô con gái Emma: “Được rồi, đừng tức giận! chúng ta vẫn còn phải đi bước tiếp theo của kế hoạch, công ty không thể kéo dài nữa."
“Nhưng mà mẹ, Diêm Thương Tuyệt kia căn bản không muốn gặp con, hai ngày nay chân con chạy muốn đứt rồi, anh ta cứ như vậy không gặp con, còn có có, tên Vương Tiểu Khai kia ngày nào cũng gọi điện thoại hẹn con, hỏi khi nào thì đính hôn, con phải làm sao bây giờ?" Emma ngồi trên bàn sách, hai tay chống hông, vẻ mặt tức giận.
Tức chết cô ta, kế hoạch tỉ mỉ như vậy, đêm đó lý ra cô ta và Diêm Thương Tuyệt có một đêm xuân, ai ngờ giữa đường có một hồ ly tinh nhảy ra, không chỉ hủy đi mộng công chúa của cô ta, lại còn để tên đàn ông Vương Tiểu Khai buồn nôn cực kì kia được lợi, nghĩ đến sắc mặt hắn ta đêm đó, chính mình tâm muốn chết cũng đã có, bây giờ còn mỗi ngày hối đính hôn..
Muốn chết! muốn chết!
“Được rồi, ai biết con hoang kia sẽ đột nhiên xuất hiện? lúc đầu mẹ kêu A Tường đẩy nó ra, ai biết chuyện lại biến thành như vậy? hừ!" Cười khinh thường một tiếng, rồi nham hiểm nói tiếp: “Giống y như mẹ nó, cùng là đứa thấy vô liêm sĩ! Mười năm trước mẹ có thể hại chết mẹ nó, mười năm sau mẹ cũng có thể hại chết nó y như vậy!" nói xong trong ánh mắt tản ra nổi hận nồng đậm,
“Nó? Mẹ nói nó là đứa con của người phụ nữ ‘thấy’ kia sao?" Emma mở to hai mắt, hai tay chống lên bàn, kích động nhìn Lý Băng.
“Phải! không ngờ mười chín năm trước, mẹ nó hủy hoại mẹ, mười chín năm sau nó lại hủy hoại con, ha ha, tốt lắm ~ vậy chúng ta hãy nhìn xem ai mới là kẻ thắng sau cùng, Cố Nguyệt Như, tôi sẽ để con gái cô chết còn thảm hơn cô!" nét mặt Lý Băng cực kì dữ tợn, ánh mắt giận dữ nhìn chằm chằm nhánh cay bị gió thổi bay bên ngoài.
“Vậy tiếp theo chúng tao phải làm thế nào?" Emma nhíu mày nhìn dáng vẻ bi thống của mẹ mình, trong lòng thầm thề nhất định phải để cho cuộc sống của kẻ tiểu ‘xem’ kia sống không bằng chết.
“Chẳng phải Diêm Thương Tuyệt cho rằng cha mẹ nó chết có liên quan đến Cố Nguyệt Như sao? Vậy chúng ta liền ‘tương kế tựu kế’, tạo ra chứng cứ có sức thuyết phục, tiến thêm một bước chứng minh vụ tai nạn kia là do Cố Nguyệt Như gây ra, đến lúc đó nó nhất định chỉ mũi nhọn vào con bé ‘thấy’ kia, mà chúng ta thì ngồi xem trở thành ‘ngư ông đắc lợi’." Lý Băng đứng dậy, đi đến trước mặt con gái, ôm chặt lấy cô ta, dáng vẻ mẹ hiền: “Mẹ sẽ không tiếc bất kì giá nào để con gái của mẹ hạnh phúc."
“Mẹ!" Emma rất cảm động ôm lại mẹ, trong mắt ngập nước.
Cô ta biết mẹ làm hết thảy này đều là vì mình, mặc kệ là mười chín năm trước, mười chín năm trước, hay là hiện tại….
“Phải rồi! chẳng phải Diêm Thương Tuyệt còn có vị hôn thê sao? Nghe nói lai lịch cô ta không nhỏ, chúng ta có thể chạm vào cô ta không?" Emma ngẩng đầu lo lắng nhìn mẹ, mặc dù bản thân mình rất muốn có được Diêm Thương Tuyệt, nhưng cô ta cũng không muốn vì cô ta mà làm mẹ gặp nguy hiểm.
Từ sau khi cha qua đời, cô ta cũng chỉ còn mẹ thôi.
Người đàn ông đó cô ta căm thù sâu sắc như thế, dù rằng ông ta đã chết, không phải ông ta, cô ta sẽ không từ nhỏ liền không cảm nhận được tình thương của cha, không phải ông ta, mẹ sẽ không vất vả như vậy, kiệt sức thay ông ta chống đỡ công ty, cho nên, cô ta hận ông ta!
“Con yên tâm, mẹ sẽ điều tra thêm thật kĩ về cô ta, mẹ con là loại người không có đầu óc sao? Yên tâm, mẹ nhất định giúp con hoàn thành tâm nguyện, về phần Vương Tiểu Khai, mẹ tự có cách để tên đó hủy bỏ hôn ước với con." Yêu thương giúp con gái chính lại tóc, hoàn toàn không còn vẻ ngoan độc mạnh mẽ như vừa rồi.
Chẳng phải bà ta cũng chỉ là một người mẹ bình thường thôi sao? Chẳng phải bà ta cũng muốn con gái mình tương lai gả cho người mình thích, ân ân ái ái suốt cả đời sao?
Một âm mưu nảy ra trong đầu Lý Băng…
--------
Lúc Tưởng Niệm về nhà đã rất muộn, Diêm Thương Tuyệt chỉ đưa cô đến cửa, trước lúc cô xuống xe, hắn chỉ lạnh lùng nói với cô: “Theo tôi, tôi giúp em điều tra rõ chân tướng cái chết của mẹ em năm đó, cho em thời gian ba ngày!"
Lúc đó đầu óc cô hỗn loạn, không có trả lời, chỉ trầm mặc xuống xe, cô không biết có thể tin tưởng lời hắn nói hay không, nếu cái chết của mẹ thật sự có kỳ quái, vì sao năm đó bác sĩ nói mẹ chết do bệnh tim mạch, chẳng lẻ không đúng?
Hay là đúng như hắn đã nói mẹ là tình nhân của người khác? Nếu không thì vì sao cô không có cha?
Không! Cô không thể hoài nghi mẹ!
Nhưng vì sao cô không có cha, mà mẹ vẫn luôn không nhắc đến.
“Tưởng Niệm, cuối cùng cũng về." ngay lúc Tưởng Niệm vừa mới bước vào cửa chính, An Chí Viễn liền phát hiện ra cô, vội vàng đi đến trước mặt cô, vẻ mặt sốt ruột.
“Chú An? Thật xin lỗi làm chú lo lắng rồi." ngẩng đầu, thấy dáng vẻ sốt ruột của An Chí Viễn, Tưởng Niệm cực kì áy náy, mình cả đêm không về, nhất định ông rất lo lắng.
“Tối qua con đi đâu vậy hả? suốt cả đêm không về?" An Chí Viễn đến gần bên cạnh cô, tay phe phẩy quạt giấy dừng lại, vẻ mặt tò mò nhìn Tưởng Niệm.
Từ công trường trở về, công nhân trong xưởng đều vội vã đến xin nghĩ việc với ông, nói là muốn đến nơi khác phát triển, làm ông chỉ biết ngây ngốc, sau khi hỏi rõ mới biết được, có người đàn ông vào trong xưởng sau khi đánh một trận lớn với bọn họ còn mang Tưởng Niệm đi, ông sợ đến mức muốn lập tức báo cảnh sát, công nhân lại nói Tưởng Niệm quen người đàn ông kia, bảo muốn mang cô đi tham dự bữa tiệc gì gì đó, nghĩ lại một hồi, có thể là người đàn ông lần trước đưa cô về hay không?
Lúc ấy ông cũng không để ý làm gì, nghĩ đến thời gian này tâm trạng cô rất kém, có bạn bè cũng rất tốt, nhưng mà đã khuya, cũng không thấy cô về, điện thoại di động không kết nối, ông liền bắt đầu sốt ruột, một mình ngồi trong sân đợi đến sáng cũng không thấy cô về, ông cũng không biết đến nơi nào tìm cô, chỉ có thể gọi điện thoại cho Nguyệt Lê, sáng sớm hôm nay Nguyệt Lê trở về gấp, trở về nghe xong tình hình sơ lược liền ra ngoài tìm người, bây giờ cũng chưa có trở về.
“Xin lỗi chú An, gần đây vì chuyện của con mà thường hay khiến chú lo lắng, giật mình, trong lòng con thật áy náy, sau này sẽ không, nhất định sẽ không." Nhìn thấy người thân yêu thương cô, Tưởng Niệm cực kì khổ sở, ủy khuất tối qua phút chốc sụp đổ, khóc không thành tiếng.
“Đứa ngốc." An Chí Viễn cười cười, thật yêu thương vỗ vỗ vai Tưởng Niệm: “Trở về thì tốt rồi, ngày hôm qua tên nhóc kia không bắt nạt con chứ?"
Tưởng Niệm lắc đầu, vai vẫn run động như trước, khóc cực kì thương tâm, nghĩ đến mình tối qua mất đi trong sạch, mệt mỏi càng thêm mãnh liệt.
Ở bệnh viện Diêm Thương Tuyệt có kêu bác sĩ cho thuốc giảm đau đi ứ đọng, cho nên dấu hôn trên người đã không còn, nhưng mà cô vẫn thấy rất khổ sở, trên người không có dấu vết có thể chứng mình toàn bộ đểu chưa từng xảy ra sao?
Nỗi đau trong lòng, vẫn sâu sắc như thế.
“Chú An con rất khỏe, ngày hôm qua đi tham dự tiệc sinh nhật với chú(Tô Xích Cảnh), cho nên uống hơi nhiều rượu, ở lại nhà của chị Dương Dương một đêm, thực xin lỗi! làm mọi người lo lắng rồi!" Tưởng Niệm lau hết nước mắt trên mặt, cố gắn tìm cách nở nụ cười.
Chú An dĩ nhiên biết Dương Dương, biết các cô không chỉ là bạn học mà còn là bạn bè tốt, liền không hỏi nhiều, chỉ là an ủi cô vài câu liền nói đi nấu chút đồ cho cô, cô biết nếu mình không ăn, chú An nhất định đau lòng, cho nên gật đầu nói mốt tiếng ‘dạ’.
Một mình ngồi trong sân, lẳng lặng nghe tiếng kêu của ếch cùng dế trong đồng ruộng, nghĩ đến chuyện xảy ra ngày hôm qua, lòng, trước sau không bình tĩnh được, cô nên làm gì bây giờ đây?
Phải tin tưởng lời anh nói sao? Đây là một loại thủ đoạn hắn trả thù cô sao?
Cô đánh mắt quá nhiều thứ, cuối cùng tìm không thấy, phải làm sao bây giờ?
Cô và anh không có tình cảm nam-nữ, cô không thể để anh chịu trách nhiệm, cô biết, hắn không sẽ không chịu trách nhiệm, hắn chỉ muốn để mình làm tình nhân vĩnh viễn không thấy được ánh sáng của hắn mà thôi.
Bây giờ cô nên làm gì? An gia, cũng không thể ở lại, cô đã mang lại cho họ quá nhiều phiền phức, Nguyệt Lệ kết hôn với Tiểu Miểu, nếu cô tiếp tục ở lại đây, nhất định sẽ mang đến rắc rối cho bọn họ, ngày hôm qua thấy vẻ mặt bi thương của Tiểu Miểu, nghe lời nói ám chỉ châm chọc của chị ấy, lòng cô đau đến cực điểm.
Hiện tại cô lại làm ra chuyện như vậy!
Làm sao bây giờ?
Đột nhiên thấy đầu rất đau, Tưởng Niệm ghé vào trên bàn đá, khẽ nhắm mắt, mày nhíu chặt.
“Em đi đâu vậy hả?" tiếng nói trầm thấp vang lên.
Tưởng Niệm giật mình nâng mắt, đã thấy An Nuyệt Lê vẻ mặt mệt mỏi đứng bên cạnh mình, cô vội vàng đứng dậy, cố tình thoải mái nói: “Anh Nguyệt Lê, anh về sao? Chị Tiểu Miểu đâu? Sao không thấy chỉ?
“Đi đâu vảy hả?" An Nguyệt Lê cắn răng, có chút không vui nhìn Tưởng Niệm.
Cô có biết hắn tìm cô cả một ngày hay không, không uống một ngụm nước, không ăn một hột cơm?
Cô có biết hắn chạy khắp cả thành phố A hay không?
Cô có biết hắn suýt bị dọa chết hay không, sợ cô ở ngay đây biến mất không thấy đâu, loại cảm giác này mãnh liệt không chút chắn chắc nào như lần trước.
“Thật xin lỗi." Tưởng Niệm cúi đầu, cô biết lại làm hắn lo lắng rồi.
“Anh không cần lời xin lỗi của em, nói cho anh biết, em đi đâu?" thay đổi vẻ mặt hòa nhã thường ngày, lúc này An Nguyệt sắp nổi điên, chỉ là cố nén giận.
Hắn quan tâm cô!
“Đi tham dự tiệc sinh nhật của bạn với chú thôi." Vẫn là không dám ngẩng đầu, cô không biết phải đối mặt với hắn như thế nào đây.
“Chú? Ha ha ~ em quen anh ta bao lâu mà dám cùng anh ta ra ngoài, lại còn một đêm không về?" An Nguyệt Lê thấy bộ dạng không biết hối cải của cô, nhất thời liều mạng áp chế lửa giận phút chốc bộc phát, đánh giọng quát cô.
Hắn chỉ đến thành phố C một ngày, cô tự nhiên ra ngoài cùng người đàn ông khác lại còn một đêm không về, cô có biết đầy đâu hắn đều nhớ cô?
Cô không biết!
Lòng, đâu đến tột đỉnh!
Cô đã quên hắn rồi sau? Đã quên hết thảy bọn họ từng có?
“Em…đây là chuyện của em không cần anh lo." Vốn là cực kì khổ sở, hắn còn quát cô?! Rốt cuộc hắn dựa vào đâu?
Rõ ràng là hắn làm sai chuyện mà!
Nếu không phải hắn, cô sẽ đi đến tình cảnh tiến không được lùi không xong này sao?
Nếu không phải hắn, cô sẽ thất-thân với người đàn ông kia sao?
Lời của cô khiến cả người An Nguyệt Lê chấn động, cô nói chuyện đây là của cô? Cô nói không cần hắn lo?
Mà lúc bạn thấy rõ mọi thứ, bạn sẽ phát hiện hết thảy đều đã muộn, đã mất cũng mất rồi, không chiếm được chung quy vẫn là không chiếm được
Biệt thự lưng chừng núi xa hoa theo phong cách Địa Trung Hải, trong thư phòng ở tầng hai vẫn đèn đuốc sáng trưng, Lý Băng ngồi trên ghế dựa xoay trước bàn sách, trên người mặc váy ngủ tơ tằm màu đỏ, phong tình vạn chủng vén lên bên trái, đôi tay đan xen đặt dưới cằm, mắt nhìn vẻ mặt tức giận của cô con gái Emma: “Được rồi, đừng tức giận! chúng ta vẫn còn phải đi bước tiếp theo của kế hoạch, công ty không thể kéo dài nữa."
“Nhưng mà mẹ, Diêm Thương Tuyệt kia căn bản không muốn gặp con, hai ngày nay chân con chạy muốn đứt rồi, anh ta cứ như vậy không gặp con, còn có có, tên Vương Tiểu Khai kia ngày nào cũng gọi điện thoại hẹn con, hỏi khi nào thì đính hôn, con phải làm sao bây giờ?" Emma ngồi trên bàn sách, hai tay chống hông, vẻ mặt tức giận.
Tức chết cô ta, kế hoạch tỉ mỉ như vậy, đêm đó lý ra cô ta và Diêm Thương Tuyệt có một đêm xuân, ai ngờ giữa đường có một hồ ly tinh nhảy ra, không chỉ hủy đi mộng công chúa của cô ta, lại còn để tên đàn ông Vương Tiểu Khai buồn nôn cực kì kia được lợi, nghĩ đến sắc mặt hắn ta đêm đó, chính mình tâm muốn chết cũng đã có, bây giờ còn mỗi ngày hối đính hôn..
Muốn chết! muốn chết!
“Được rồi, ai biết con hoang kia sẽ đột nhiên xuất hiện? lúc đầu mẹ kêu A Tường đẩy nó ra, ai biết chuyện lại biến thành như vậy? hừ!" Cười khinh thường một tiếng, rồi nham hiểm nói tiếp: “Giống y như mẹ nó, cùng là đứa thấy vô liêm sĩ! Mười năm trước mẹ có thể hại chết mẹ nó, mười năm sau mẹ cũng có thể hại chết nó y như vậy!" nói xong trong ánh mắt tản ra nổi hận nồng đậm,
“Nó? Mẹ nói nó là đứa con của người phụ nữ ‘thấy’ kia sao?" Emma mở to hai mắt, hai tay chống lên bàn, kích động nhìn Lý Băng.
“Phải! không ngờ mười chín năm trước, mẹ nó hủy hoại mẹ, mười chín năm sau nó lại hủy hoại con, ha ha, tốt lắm ~ vậy chúng ta hãy nhìn xem ai mới là kẻ thắng sau cùng, Cố Nguyệt Như, tôi sẽ để con gái cô chết còn thảm hơn cô!" nét mặt Lý Băng cực kì dữ tợn, ánh mắt giận dữ nhìn chằm chằm nhánh cay bị gió thổi bay bên ngoài.
“Vậy tiếp theo chúng tao phải làm thế nào?" Emma nhíu mày nhìn dáng vẻ bi thống của mẹ mình, trong lòng thầm thề nhất định phải để cho cuộc sống của kẻ tiểu ‘xem’ kia sống không bằng chết.
“Chẳng phải Diêm Thương Tuyệt cho rằng cha mẹ nó chết có liên quan đến Cố Nguyệt Như sao? Vậy chúng ta liền ‘tương kế tựu kế’, tạo ra chứng cứ có sức thuyết phục, tiến thêm một bước chứng minh vụ tai nạn kia là do Cố Nguyệt Như gây ra, đến lúc đó nó nhất định chỉ mũi nhọn vào con bé ‘thấy’ kia, mà chúng ta thì ngồi xem trở thành ‘ngư ông đắc lợi’." Lý Băng đứng dậy, đi đến trước mặt con gái, ôm chặt lấy cô ta, dáng vẻ mẹ hiền: “Mẹ sẽ không tiếc bất kì giá nào để con gái của mẹ hạnh phúc."
“Mẹ!" Emma rất cảm động ôm lại mẹ, trong mắt ngập nước.
Cô ta biết mẹ làm hết thảy này đều là vì mình, mặc kệ là mười chín năm trước, mười chín năm trước, hay là hiện tại….
“Phải rồi! chẳng phải Diêm Thương Tuyệt còn có vị hôn thê sao? Nghe nói lai lịch cô ta không nhỏ, chúng ta có thể chạm vào cô ta không?" Emma ngẩng đầu lo lắng nhìn mẹ, mặc dù bản thân mình rất muốn có được Diêm Thương Tuyệt, nhưng cô ta cũng không muốn vì cô ta mà làm mẹ gặp nguy hiểm.
Từ sau khi cha qua đời, cô ta cũng chỉ còn mẹ thôi.
Người đàn ông đó cô ta căm thù sâu sắc như thế, dù rằng ông ta đã chết, không phải ông ta, cô ta sẽ không từ nhỏ liền không cảm nhận được tình thương của cha, không phải ông ta, mẹ sẽ không vất vả như vậy, kiệt sức thay ông ta chống đỡ công ty, cho nên, cô ta hận ông ta!
“Con yên tâm, mẹ sẽ điều tra thêm thật kĩ về cô ta, mẹ con là loại người không có đầu óc sao? Yên tâm, mẹ nhất định giúp con hoàn thành tâm nguyện, về phần Vương Tiểu Khai, mẹ tự có cách để tên đó hủy bỏ hôn ước với con." Yêu thương giúp con gái chính lại tóc, hoàn toàn không còn vẻ ngoan độc mạnh mẽ như vừa rồi.
Chẳng phải bà ta cũng chỉ là một người mẹ bình thường thôi sao? Chẳng phải bà ta cũng muốn con gái mình tương lai gả cho người mình thích, ân ân ái ái suốt cả đời sao?
Một âm mưu nảy ra trong đầu Lý Băng…
--------
Lúc Tưởng Niệm về nhà đã rất muộn, Diêm Thương Tuyệt chỉ đưa cô đến cửa, trước lúc cô xuống xe, hắn chỉ lạnh lùng nói với cô: “Theo tôi, tôi giúp em điều tra rõ chân tướng cái chết của mẹ em năm đó, cho em thời gian ba ngày!"
Lúc đó đầu óc cô hỗn loạn, không có trả lời, chỉ trầm mặc xuống xe, cô không biết có thể tin tưởng lời hắn nói hay không, nếu cái chết của mẹ thật sự có kỳ quái, vì sao năm đó bác sĩ nói mẹ chết do bệnh tim mạch, chẳng lẻ không đúng?
Hay là đúng như hắn đã nói mẹ là tình nhân của người khác? Nếu không thì vì sao cô không có cha?
Không! Cô không thể hoài nghi mẹ!
Nhưng vì sao cô không có cha, mà mẹ vẫn luôn không nhắc đến.
“Tưởng Niệm, cuối cùng cũng về." ngay lúc Tưởng Niệm vừa mới bước vào cửa chính, An Chí Viễn liền phát hiện ra cô, vội vàng đi đến trước mặt cô, vẻ mặt sốt ruột.
“Chú An? Thật xin lỗi làm chú lo lắng rồi." ngẩng đầu, thấy dáng vẻ sốt ruột của An Chí Viễn, Tưởng Niệm cực kì áy náy, mình cả đêm không về, nhất định ông rất lo lắng.
“Tối qua con đi đâu vậy hả? suốt cả đêm không về?" An Chí Viễn đến gần bên cạnh cô, tay phe phẩy quạt giấy dừng lại, vẻ mặt tò mò nhìn Tưởng Niệm.
Từ công trường trở về, công nhân trong xưởng đều vội vã đến xin nghĩ việc với ông, nói là muốn đến nơi khác phát triển, làm ông chỉ biết ngây ngốc, sau khi hỏi rõ mới biết được, có người đàn ông vào trong xưởng sau khi đánh một trận lớn với bọn họ còn mang Tưởng Niệm đi, ông sợ đến mức muốn lập tức báo cảnh sát, công nhân lại nói Tưởng Niệm quen người đàn ông kia, bảo muốn mang cô đi tham dự bữa tiệc gì gì đó, nghĩ lại một hồi, có thể là người đàn ông lần trước đưa cô về hay không?
Lúc ấy ông cũng không để ý làm gì, nghĩ đến thời gian này tâm trạng cô rất kém, có bạn bè cũng rất tốt, nhưng mà đã khuya, cũng không thấy cô về, điện thoại di động không kết nối, ông liền bắt đầu sốt ruột, một mình ngồi trong sân đợi đến sáng cũng không thấy cô về, ông cũng không biết đến nơi nào tìm cô, chỉ có thể gọi điện thoại cho Nguyệt Lê, sáng sớm hôm nay Nguyệt Lê trở về gấp, trở về nghe xong tình hình sơ lược liền ra ngoài tìm người, bây giờ cũng chưa có trở về.
“Xin lỗi chú An, gần đây vì chuyện của con mà thường hay khiến chú lo lắng, giật mình, trong lòng con thật áy náy, sau này sẽ không, nhất định sẽ không." Nhìn thấy người thân yêu thương cô, Tưởng Niệm cực kì khổ sở, ủy khuất tối qua phút chốc sụp đổ, khóc không thành tiếng.
“Đứa ngốc." An Chí Viễn cười cười, thật yêu thương vỗ vỗ vai Tưởng Niệm: “Trở về thì tốt rồi, ngày hôm qua tên nhóc kia không bắt nạt con chứ?"
Tưởng Niệm lắc đầu, vai vẫn run động như trước, khóc cực kì thương tâm, nghĩ đến mình tối qua mất đi trong sạch, mệt mỏi càng thêm mãnh liệt.
Ở bệnh viện Diêm Thương Tuyệt có kêu bác sĩ cho thuốc giảm đau đi ứ đọng, cho nên dấu hôn trên người đã không còn, nhưng mà cô vẫn thấy rất khổ sở, trên người không có dấu vết có thể chứng mình toàn bộ đểu chưa từng xảy ra sao?
Nỗi đau trong lòng, vẫn sâu sắc như thế.
“Chú An con rất khỏe, ngày hôm qua đi tham dự tiệc sinh nhật với chú(Tô Xích Cảnh), cho nên uống hơi nhiều rượu, ở lại nhà của chị Dương Dương một đêm, thực xin lỗi! làm mọi người lo lắng rồi!" Tưởng Niệm lau hết nước mắt trên mặt, cố gắn tìm cách nở nụ cười.
Chú An dĩ nhiên biết Dương Dương, biết các cô không chỉ là bạn học mà còn là bạn bè tốt, liền không hỏi nhiều, chỉ là an ủi cô vài câu liền nói đi nấu chút đồ cho cô, cô biết nếu mình không ăn, chú An nhất định đau lòng, cho nên gật đầu nói mốt tiếng ‘dạ’.
Một mình ngồi trong sân, lẳng lặng nghe tiếng kêu của ếch cùng dế trong đồng ruộng, nghĩ đến chuyện xảy ra ngày hôm qua, lòng, trước sau không bình tĩnh được, cô nên làm gì bây giờ đây?
Phải tin tưởng lời anh nói sao? Đây là một loại thủ đoạn hắn trả thù cô sao?
Cô đánh mắt quá nhiều thứ, cuối cùng tìm không thấy, phải làm sao bây giờ?
Cô và anh không có tình cảm nam-nữ, cô không thể để anh chịu trách nhiệm, cô biết, hắn không sẽ không chịu trách nhiệm, hắn chỉ muốn để mình làm tình nhân vĩnh viễn không thấy được ánh sáng của hắn mà thôi.
Bây giờ cô nên làm gì? An gia, cũng không thể ở lại, cô đã mang lại cho họ quá nhiều phiền phức, Nguyệt Lệ kết hôn với Tiểu Miểu, nếu cô tiếp tục ở lại đây, nhất định sẽ mang đến rắc rối cho bọn họ, ngày hôm qua thấy vẻ mặt bi thương của Tiểu Miểu, nghe lời nói ám chỉ châm chọc của chị ấy, lòng cô đau đến cực điểm.
Hiện tại cô lại làm ra chuyện như vậy!
Làm sao bây giờ?
Đột nhiên thấy đầu rất đau, Tưởng Niệm ghé vào trên bàn đá, khẽ nhắm mắt, mày nhíu chặt.
“Em đi đâu vậy hả?" tiếng nói trầm thấp vang lên.
Tưởng Niệm giật mình nâng mắt, đã thấy An Nuyệt Lê vẻ mặt mệt mỏi đứng bên cạnh mình, cô vội vàng đứng dậy, cố tình thoải mái nói: “Anh Nguyệt Lê, anh về sao? Chị Tiểu Miểu đâu? Sao không thấy chỉ?
“Đi đâu vảy hả?" An Nguyệt Lê cắn răng, có chút không vui nhìn Tưởng Niệm.
Cô có biết hắn tìm cô cả một ngày hay không, không uống một ngụm nước, không ăn một hột cơm?
Cô có biết hắn chạy khắp cả thành phố A hay không?
Cô có biết hắn suýt bị dọa chết hay không, sợ cô ở ngay đây biến mất không thấy đâu, loại cảm giác này mãnh liệt không chút chắn chắc nào như lần trước.
“Thật xin lỗi." Tưởng Niệm cúi đầu, cô biết lại làm hắn lo lắng rồi.
“Anh không cần lời xin lỗi của em, nói cho anh biết, em đi đâu?" thay đổi vẻ mặt hòa nhã thường ngày, lúc này An Nguyệt sắp nổi điên, chỉ là cố nén giận.
Hắn quan tâm cô!
“Đi tham dự tiệc sinh nhật của bạn với chú thôi." Vẫn là không dám ngẩng đầu, cô không biết phải đối mặt với hắn như thế nào đây.
“Chú? Ha ha ~ em quen anh ta bao lâu mà dám cùng anh ta ra ngoài, lại còn một đêm không về?" An Nguyệt Lê thấy bộ dạng không biết hối cải của cô, nhất thời liều mạng áp chế lửa giận phút chốc bộc phát, đánh giọng quát cô.
Hắn chỉ đến thành phố C một ngày, cô tự nhiên ra ngoài cùng người đàn ông khác lại còn một đêm không về, cô có biết đầy đâu hắn đều nhớ cô?
Cô không biết!
Lòng, đâu đến tột đỉnh!
Cô đã quên hắn rồi sau? Đã quên hết thảy bọn họ từng có?
“Em…đây là chuyện của em không cần anh lo." Vốn là cực kì khổ sở, hắn còn quát cô?! Rốt cuộc hắn dựa vào đâu?
Rõ ràng là hắn làm sai chuyện mà!
Nếu không phải hắn, cô sẽ đi đến tình cảnh tiến không được lùi không xong này sao?
Nếu không phải hắn, cô sẽ thất-thân với người đàn ông kia sao?
Lời của cô khiến cả người An Nguyệt Lê chấn động, cô nói chuyện đây là của cô? Cô nói không cần hắn lo?
Tác giả :
Dạ Tư Tĩnh