Cầm Tù Tình Yêu: Gặp Gỡ Tổng Giám Đốc Lòng Dạ Độc Ác
Chương 75: Đối với Cảnh sao em không có bộ dạng này
Thấy bộ dạng đáng đánh đòn của Trình Sở Đông, Diêm Thương Tuyệt vậy mà có chút ngây thơ, hừ lạnh một tiếng, tiếp tục khinh bỉ Trình Sở Đông đang đắc ý, lại mở miệng châm chọc nói:
“Nhưng Cẩn Vi sẽ không vì mình ở cùng với bất kì cô gái nào mà mượn dao rượt mình, hơn nữa ~~ cậu từng thấy cô ấy ngang ngược chưa?"
Ẩn ý chính là nói vị hôn thê của Trình Sở Đông sẽ xách dao rượt hắn vì nằm cùng giường với phụ nữ khác, hơn nữa còn có thể cậy mạnh vô lý~~~
Một câu nói khiến Trình Sở Đông tức giận đến xanh mặt, nắm chặt quả đấm, nghiếng răng, lại không có gì phản bác được, bởi vì lời Diêm Thương Tuyệt nói là thật, mỗi nghe thấy tin đồn giữa Trình Sở Đông và ai đó truyền đến, Tú Phong luốn điên cuồng muốn tìm ra người ta, nhưng không còn cách nào, Trình Sở Đông chính là thích dáng vẻ cô gái nhỏ dữ dằn này của cô ấy, điều này đủ để chứng minh cô yêu hắn nha, mà còn là yêu ‘rất dữ’ nữa.
“Mình chính là thích cô ấy như vậy, cậu chưa từng nghe qua mắng là thương, đánh là yêu à? Cẩn Vi không quan tâm chỉ có thể nói rằng cô ấy yêu cậu không đủ, hoặc là cậu không có bản lĩnh khiến cho phụ nữ phát cuồng, ha ha ha…" Trình Sở Đông cười điên cuồng, bên cạnh khóe mắt lộ ra một chút nếp gấp.
Từ đầu Diêm Thương Tuyệt đã không muốn cùng hắn ta lẵng phí thời gian, bởi vì Diêm Thương Tuyệt biết cái gì là ‘xuân tiểu khổ đoản’ (đêm xuân chưa thấy gì), người dẹp bên cạnh, hắn cũng không muốn lẵng phí~~
“Mị Cơ, đi mới Vinh tiểu thư qua đây, hãy nói…" Cố tình nhìn thoáng qua vẻ nhàn nhã thoải mái của Trình Sở Đông, Diêm Thương Tuyệt cười lạnh, tiếp đó không có ý tốt nói với Mị Cơ, nhưng vẫn cố ý kéo dài câu cuối.
“Đừng đừng đừng…không phải chúng ta là bạn bè sao? Làm chi dữ vậy chứ?" Trình Sở Đông nghe hắn nói vậy, lập tức chắc chắn, sau đó đi đến bên cạnh hắn cười ngượng ngùng, một cánh tay tùy ý khoác lên trên bả vai của Diêm Thương Tuyệt, sau đó bị Diêm Thương Tuyệt hờ hững liếc qua, sau đó Trình Sở Đông lại lấy lòng phủi phủi chỗ cánh tay hắn ta đã chạm qua.
Thật là chân chó mà!!
Diêm Thương Tuyệt cau chặt mày chắn ghét nhìn bả vai bị Trình Sở Đông phủi phủi, một tay khẽ chụp lấy, khóe môi chứa nụ cười lạnh, giọng điệu mang theo đe dọa và có chút không vui: “Vậy cậu còn chưa chưa đi?"
“A?! đi sao?" thật khó xử nhìn thoáng qua Tưởng Niệm, vẻ mặt Trình Sở Đông cầu khẩn, lại liếc mắt nhìn Diêm Thương Tuyệt, cực kì không còn khí lực nói: “Nhưng mà mình đã hứa với Cảnh sẽ mang cô ấy trở về nhà an toàn, nếu cô ấy xảy ra chuyện gì, mình sẽ đi đời!"
“Ở cùng tôi cô ấy có thể găp nguy hiển gì?" Diêm Thương Tuyệt mất bình tĩnh quát lạnh một tiếng. (*đập bàn* *lật bàn* Tuyệt ca nói không biết ngượng, mặt không đổi sắc)
Ở cùng với hắn rất nguy hiểm sao? cô ấy cũng cảm thấy như vậy sao?
Người xunh quanh dều rất hứng thú nhìn về phía này, bởi vì bọn họ chưa từng thấy Tổng giám đốc Diêm có nhiều biểu cảm phong phú như vậy, vui, giận, ghen, hận cái gì cũng có!
Người luôn coi phụ nữ không là gì như hắn hôm nay làm sao vậy?
Bọn họ chỉ biết hắn lạnh lùng, tuyệt tình, tàn nhẫn, cuộc sống tình yêu của hắn tựa như câu đó, mọi người chỉ biết hắn có một vị hôn thê rất xinh đẹp, là con gái của Bá Nhạc hắn, nhưng chưa từng công khai xuất hiện ở trường hợp nào, vì vậy không ai biết dáng vẻ thật của cô ấy, bởi vì không ai thật sự biết và hiểu, nên lòng hiếu kì của mọi người đặc biệt nghiêm trọng.
Đặc biệt là dưới trường hợp có khá nhiều ‘danh lưu tước sĩ’ như ngày hôm nay, hắn không quan tâm hình tượng thương nghiệp cũng không quản ngày mai có lên trang đầu hay không, mà lại không chút kiêng kị công khai muốn một cô gái?! Cho dù cô gái này giống như tiên.
Bởi vì kiêng dè địa vị cùng thân phân của Diêm Thương Tuyệt, nên mọi người cũng chỉ có thể vây quanh cách vài mét ở ngoài hứng thú nhìn tình cảnh ở bên trong, đâu đoán được Diêm Thương Tuyệt lại quay đầu lạnh lùng liếc nhìn mọi người, cả người nhanh chóng phát ra một hơi thở tàn nhẫn hung ác khiến những người vốn đang xem kịch vui đưa mắt nhìn nhau, sau đó cũng không dám ngó lại nữa.
Nhưng vẫn có phóng viên to gan ở một bên chụp lén, đây là có một không hai nha! Hơn nữa đối tượng lại là tổng giám đốc của Diêm thị, có ai không muốn? phải biết rằng hắn lăn lộn trên thương trường lâu như vậy, bài báo có thể đưa tin đã ít lại càng ít, phóng viên đương nhiên không thể bỏ qua một tin tức chấn động như vậy.
“Nhưng mà Cảnh nói—“ Vẻ mặt Trình Sở Đông vẫn là buồn bã.
“Không có nhưng mà! Trừ khi cậu muốn cùng Cảnh đi Nam Mĩ." Diêm Thương Tuyệt lạnh lùng quát lớn.
Sau khi Trình Sở Đông nghe xong, rõ ràng sửng sốt, sau đó thật xin lỗi nhìn thoáng qua Tưởng Niệm, cuối cùng rời đi.
Bằng bộ dạng tàn nhẫn độc ác của Diêm Thương Tuyệt, Trình Sở Đông tin hắn nói là sẽ làm được, để tự bảo vệ mình, Trình Sở Đông hắn phải thoát thân trước.
Trình Sở Đông hắn còn trẻ mà! có hàng loạt cô bé chờ hắn, quan trọng nhất là hắn còn chưa sinh cháu trai cho mẹ già mà? Chuyện duy trì nòi giống quan trọng như vậy còn chưa hoàn thành, sao hắn có thể chết chứ?
Thấy Trình Sở Đông cũng đi rồi, Tưởng Niệm lại càng thêm bất an, vẻ mặt buồn bực trừng Diêm Thương Tuyệt: “Anh muốn làm gì? Nhanh chút đi, không phải muốn trả thù tôi sao? cần gì phải có bộ dạng nắng sớm phía Đông nắng chiều phía Tây như vậy?"
Không phải trở về là vì trả thù cô sao? biến căn phòng trở nên giống như mười năm trước, không phải vì muốn lương tâm của cô bất an sao?
Hơn nữa chuyện mười năm trước là cô sai sao?
Nếu như đã cho rằng cô sai, thì vì sao lần trước lại ra tay cứu cô? Cô rơi vào trong hang sói không phải rất hợp ý của hắn sao? bản thân mình không cần động thủ cũng có người giúp mình giải quyết rồi!
Nhưng mà hắn vẫn cứu cô, rốt cuộc làm như vậy là có mục đích gì? Bây giờ cô giống như bị tâm thần phân liệt vậy, thỉnh thoảng hắn lại ra chiêu như vậy, khiến cô không có chút phòng bị nào, hơn nữa còn cảm thấy hắn-----có bệnh!
“Sao vậy? muốn nhanh chóng cho tôi trả thù em sao? hay là mười năm nay em vẫn nhớ đến….tôi?" Diêm Thương Tuyệt giữ lại cổ tay tinh tế của cô, hơi dùng sức kéo, cô liền ngã vào trong lồng ngực của hắn, mang theo một chút u hương của người con gái.
Lại là mùi thuốc lá nhàn nhạt này, nhưng lại không khiến người ta cảm thấy khó chịu, ngược lại là một mùi hương mê hoặc lòng người, mang theo vẻ huyền bí và mạnh mẽ.
“Anh buông! Rốt cuộc anh muốn làm gì? Nói ra đi!" Bị Diêm Thương Tuyệt ôm vào ngực, Tưởng Niệm bất an chống đỡ trước ngực hắn, dùng lực nhỏ giãy giụa muốn tránh thoát.
Hiển nhiên cô không biết động tác của mình là đang châm lửa~~~
Hiển nhiên cô không biết động tác của mình là đang châm lửa~~~
Thân thể Diêm Thương Tuyệt tựa như bị thiêu đốt, nguồn nhiệt nóng khó chịu!
“Đừng nhúc nhích!" Diêm Thương Tuyệt nghiếng răng nghiếng lợi quát.
Nơi nào đó đã bắt đầu mạnh mẽ đứng lên, vật cứng rắn bị đụng chạm đến đau nhức, nhưng cô gái không hiểu tình hình này vẫn còn không chịu an phận!
“Tổng giám đốc Diêm! Đây là---?" Lúc hai người đang không để ý phân cao thấp với nau, thì Lý Băng cầm míc-ro thong thả bước đến, hai mắt nhìn chằm chằm Tưởng Niệm thật lâu.
Giống! thật sự rất giống, như thể được khắc ra từ gương mặt kia vậy!
Cũng là khiến người ta oán hận như thế! Cũng là khiến người ta muốn hủy hoại như thế!
Thu hồi ghen hận trong đáy mắt, Lý Băng thay bằng ánh mắt xa lạ, cẩn thận đánh giá Tưởng Niệm, giống như bà ta căn bàn không biết cô bé ở trước mặt này.
“Là bạn tôi." Ba chữ đơn giản, làm cho bầu không khí có chút ngượng ngùng, hiển nhiên Diêm Thương Tuyệt không muốn người ngoài biết quan hệ giữa bọn họ, nhất là bà ta!
Bởi vì hắn đã có manh mối vài chuyện, chỉ cần tiến hành thêm bước tìm chứng cứ!
“Như vậy à! Vậy hi vọng tổng giám đốc Diêm chơi vui vẻ, lát nữa chúng tôi còn có trò chơi, xin lỗi trước vì đã không tiếp đãi được." thấy hắn không muốn nói chuyện nhiều, Lý Băng cực kì tự giác ngậm miệng, dù sao lát nữa sẽ có một tiết mục hay diễn ra….
“Được." Vẫn là một chữ đơn giản, nhưng nghe qua lại chứa đựng sức hủy diệt.
Lý Băng vô cùng thân thiện gật đầu với hai người, sau đó rời đi.
“Tôi muốn về nhà, anh buông ra có được không?" Thấy hắn không chút nào kiêng nể nắm chặt tay cô ở nơi công khai như vậy, còn ngang ngược như vậy, Tưởng Niệm mở miệng xin tha, giọng nói cũng mang chút nghẹn ngào.
Vừa nãy bị người phụ nữa kia nhìn, cả người Tưởng Niệm không khỏi sợ hãi, thậm chí cô còn có thể nhìn thấy sư thống hận ẩn sâu trong đáy mắt của bà ta, cô và bà ta chỉ mới gặp mặt lần đầu tiên thôi mà?!
Diêm Thương Tuyệt thấy dáng vẻ lo lắng buồn phiền của cô, trái tim sắt đá có hơi mềm xuống, nhưng nghĩ đến cô vừa thân mật như vậy với người đàn ông khác, lửa giận của hắn lại bốc lên, chạy lên đến đỉnh đầu.
“Lúc đối với Cảnh sao em không có dáng vẻ này?" Diêm Thương Tuyệt cau chặt mày, vênh vênh váo váo khinh thường cô.
Tô Xích Cảnh có chổ nào tốt? Cô nhìn thấy hắn ta liền có bộ dạng muốn dính lên, sao đối tượng đổi thành Diêm Thương Tuyệt hắn, thái độ của cô liền xoay 180 độ? Lại sợ? hiện tại hắn chỉ mới bắt đầu mà thôi.
“Chú ấy sẽ không hung dữ với tôi." Tưởng Niệm dõng dạt phản bác, đôi mắt như nước không chút khách khí nhìn hắn.
Lời cô nói là thật đấy, ở chung với Tô Xích Cảnh, cô sẽ không cảm thấy hoang mang, vô cùng thả lỏng và rất thoải mái, nhưng vừa thấy Diêm Thương Tuyệt, trong lòng cô đã thấy lạnh lẽo.
Không nói đến chuyện mười năm trước hắn hứa nói muốn trở về trả thú cô, mà là hơi thở lạnh lẽo kinh người khắp toàn thân hắn, chỉ cần cô vừa nhìn thấy hắn liền sợ hãi không lý do, nhưng nghĩ đến hắn của mười năm trước, lại cô đơn khiến cô đau lòng, nhất thời cô cảm thấy bản thân mình thật mâu thuẫn, không phải là nên cảnh giác với hắn sao?
“Nhảy một bản với tôi, tôi sẽ đưa em về."
“Vì sao muốn em nhảy với anh? Em không biết khiêu vũ." Tưởng Niệm bực bội, cúi đầu nhìn chằm chằm mũi giày của mình, lúc nhìn đến một đôi giày da được chà lau đến bóng loáng đưa đến trước mắt mình thì ngẩng đầu không chút do dự: “Ưm ~"
Cánh môi, bị hơi thở mang theo vị thuốc lá riêng biệt của người đàn ông bao phủ, thậm chí cô còn có thể cảm nhận được có cái gì đó nong nóng đang ở trên cánh môi cô gặm cắn, từng chút từng chút đắm chìm trong kỹ thuật hôn cao siêu của người đàn ông.
Tưởng Niệm liền cảm thấy hô hấp dồn dập, dùng hết sức lực muốn đẩy hắn ra, nhưng cả người lại mềm nhũn vô lực, sự giãy giụa của cô căn bản không có bất kì tác dụng nào, chỉ có thể thụ động tựa vào trong ngực hắn, mặc hắn đòi lấy!!
Nụ hôn của Diêm Thương Tuyệt mang theo sự trừng phạt gặm cắn cánh môi cô, hắn trở nên đặc biệt hưng phấn, trong lòng dâng lên một loại phập phồng lây lan đến cơ quan cảm giác của toàn thân hắn, đôi tay không nhịn được lần mò đến tấm lưng của cô, hắn chưa từng nếm qua hương vị tốt đẹp của cô, thật mềm mại và ngon.
Diêm Thương Tuyệt phả hơi nóng lên chóp mũi của Tưởng Niệm, thấy cô khó chịu phát ra tiếng ‘ưm ưm’, thì cười thật thõa mãn, mở to mắt thật hưởng thụ nhìn dáng vẻ thiếu khí của cô, hàm răng khẽ cắn cánh môi mềm mại thơm ngát kỳ diệu của cô, thỉnh thoảng lại đưa lưỡi đảo qua trên cánh môi cô một cách khó khăn.
Cuối cùng muốn dùng lưỡi cạy mở cánh môi khép chặt của cô, lại thấy chỉ uổng công, bởi vì từ đầu đến cuối Tưởng Niệm đều cắn chặt răng và môi, không cho hắn cơ hội xâm nhập.
Diêm Thương Tuyệt bất mãn cau mày thành ngọn núi, bàn tay chậm rãi hướng đến trước ngực cô, hung hăn nắm, khiến Tưởng Niệm phát ra thanh âm giận dữ: “Ư ~"
“Nhưng Cẩn Vi sẽ không vì mình ở cùng với bất kì cô gái nào mà mượn dao rượt mình, hơn nữa ~~ cậu từng thấy cô ấy ngang ngược chưa?"
Ẩn ý chính là nói vị hôn thê của Trình Sở Đông sẽ xách dao rượt hắn vì nằm cùng giường với phụ nữ khác, hơn nữa còn có thể cậy mạnh vô lý~~~
Một câu nói khiến Trình Sở Đông tức giận đến xanh mặt, nắm chặt quả đấm, nghiếng răng, lại không có gì phản bác được, bởi vì lời Diêm Thương Tuyệt nói là thật, mỗi nghe thấy tin đồn giữa Trình Sở Đông và ai đó truyền đến, Tú Phong luốn điên cuồng muốn tìm ra người ta, nhưng không còn cách nào, Trình Sở Đông chính là thích dáng vẻ cô gái nhỏ dữ dằn này của cô ấy, điều này đủ để chứng minh cô yêu hắn nha, mà còn là yêu ‘rất dữ’ nữa.
“Mình chính là thích cô ấy như vậy, cậu chưa từng nghe qua mắng là thương, đánh là yêu à? Cẩn Vi không quan tâm chỉ có thể nói rằng cô ấy yêu cậu không đủ, hoặc là cậu không có bản lĩnh khiến cho phụ nữ phát cuồng, ha ha ha…" Trình Sở Đông cười điên cuồng, bên cạnh khóe mắt lộ ra một chút nếp gấp.
Từ đầu Diêm Thương Tuyệt đã không muốn cùng hắn ta lẵng phí thời gian, bởi vì Diêm Thương Tuyệt biết cái gì là ‘xuân tiểu khổ đoản’ (đêm xuân chưa thấy gì), người dẹp bên cạnh, hắn cũng không muốn lẵng phí~~
“Mị Cơ, đi mới Vinh tiểu thư qua đây, hãy nói…" Cố tình nhìn thoáng qua vẻ nhàn nhã thoải mái của Trình Sở Đông, Diêm Thương Tuyệt cười lạnh, tiếp đó không có ý tốt nói với Mị Cơ, nhưng vẫn cố ý kéo dài câu cuối.
“Đừng đừng đừng…không phải chúng ta là bạn bè sao? Làm chi dữ vậy chứ?" Trình Sở Đông nghe hắn nói vậy, lập tức chắc chắn, sau đó đi đến bên cạnh hắn cười ngượng ngùng, một cánh tay tùy ý khoác lên trên bả vai của Diêm Thương Tuyệt, sau đó bị Diêm Thương Tuyệt hờ hững liếc qua, sau đó Trình Sở Đông lại lấy lòng phủi phủi chỗ cánh tay hắn ta đã chạm qua.
Thật là chân chó mà!!
Diêm Thương Tuyệt cau chặt mày chắn ghét nhìn bả vai bị Trình Sở Đông phủi phủi, một tay khẽ chụp lấy, khóe môi chứa nụ cười lạnh, giọng điệu mang theo đe dọa và có chút không vui: “Vậy cậu còn chưa chưa đi?"
“A?! đi sao?" thật khó xử nhìn thoáng qua Tưởng Niệm, vẻ mặt Trình Sở Đông cầu khẩn, lại liếc mắt nhìn Diêm Thương Tuyệt, cực kì không còn khí lực nói: “Nhưng mà mình đã hứa với Cảnh sẽ mang cô ấy trở về nhà an toàn, nếu cô ấy xảy ra chuyện gì, mình sẽ đi đời!"
“Ở cùng tôi cô ấy có thể găp nguy hiển gì?" Diêm Thương Tuyệt mất bình tĩnh quát lạnh một tiếng. (*đập bàn* *lật bàn* Tuyệt ca nói không biết ngượng, mặt không đổi sắc)
Ở cùng với hắn rất nguy hiểm sao? cô ấy cũng cảm thấy như vậy sao?
Người xunh quanh dều rất hứng thú nhìn về phía này, bởi vì bọn họ chưa từng thấy Tổng giám đốc Diêm có nhiều biểu cảm phong phú như vậy, vui, giận, ghen, hận cái gì cũng có!
Người luôn coi phụ nữ không là gì như hắn hôm nay làm sao vậy?
Bọn họ chỉ biết hắn lạnh lùng, tuyệt tình, tàn nhẫn, cuộc sống tình yêu của hắn tựa như câu đó, mọi người chỉ biết hắn có một vị hôn thê rất xinh đẹp, là con gái của Bá Nhạc hắn, nhưng chưa từng công khai xuất hiện ở trường hợp nào, vì vậy không ai biết dáng vẻ thật của cô ấy, bởi vì không ai thật sự biết và hiểu, nên lòng hiếu kì của mọi người đặc biệt nghiêm trọng.
Đặc biệt là dưới trường hợp có khá nhiều ‘danh lưu tước sĩ’ như ngày hôm nay, hắn không quan tâm hình tượng thương nghiệp cũng không quản ngày mai có lên trang đầu hay không, mà lại không chút kiêng kị công khai muốn một cô gái?! Cho dù cô gái này giống như tiên.
Bởi vì kiêng dè địa vị cùng thân phân của Diêm Thương Tuyệt, nên mọi người cũng chỉ có thể vây quanh cách vài mét ở ngoài hứng thú nhìn tình cảnh ở bên trong, đâu đoán được Diêm Thương Tuyệt lại quay đầu lạnh lùng liếc nhìn mọi người, cả người nhanh chóng phát ra một hơi thở tàn nhẫn hung ác khiến những người vốn đang xem kịch vui đưa mắt nhìn nhau, sau đó cũng không dám ngó lại nữa.
Nhưng vẫn có phóng viên to gan ở một bên chụp lén, đây là có một không hai nha! Hơn nữa đối tượng lại là tổng giám đốc của Diêm thị, có ai không muốn? phải biết rằng hắn lăn lộn trên thương trường lâu như vậy, bài báo có thể đưa tin đã ít lại càng ít, phóng viên đương nhiên không thể bỏ qua một tin tức chấn động như vậy.
“Nhưng mà Cảnh nói—“ Vẻ mặt Trình Sở Đông vẫn là buồn bã.
“Không có nhưng mà! Trừ khi cậu muốn cùng Cảnh đi Nam Mĩ." Diêm Thương Tuyệt lạnh lùng quát lớn.
Sau khi Trình Sở Đông nghe xong, rõ ràng sửng sốt, sau đó thật xin lỗi nhìn thoáng qua Tưởng Niệm, cuối cùng rời đi.
Bằng bộ dạng tàn nhẫn độc ác của Diêm Thương Tuyệt, Trình Sở Đông tin hắn nói là sẽ làm được, để tự bảo vệ mình, Trình Sở Đông hắn phải thoát thân trước.
Trình Sở Đông hắn còn trẻ mà! có hàng loạt cô bé chờ hắn, quan trọng nhất là hắn còn chưa sinh cháu trai cho mẹ già mà? Chuyện duy trì nòi giống quan trọng như vậy còn chưa hoàn thành, sao hắn có thể chết chứ?
Thấy Trình Sở Đông cũng đi rồi, Tưởng Niệm lại càng thêm bất an, vẻ mặt buồn bực trừng Diêm Thương Tuyệt: “Anh muốn làm gì? Nhanh chút đi, không phải muốn trả thù tôi sao? cần gì phải có bộ dạng nắng sớm phía Đông nắng chiều phía Tây như vậy?"
Không phải trở về là vì trả thù cô sao? biến căn phòng trở nên giống như mười năm trước, không phải vì muốn lương tâm của cô bất an sao?
Hơn nữa chuyện mười năm trước là cô sai sao?
Nếu như đã cho rằng cô sai, thì vì sao lần trước lại ra tay cứu cô? Cô rơi vào trong hang sói không phải rất hợp ý của hắn sao? bản thân mình không cần động thủ cũng có người giúp mình giải quyết rồi!
Nhưng mà hắn vẫn cứu cô, rốt cuộc làm như vậy là có mục đích gì? Bây giờ cô giống như bị tâm thần phân liệt vậy, thỉnh thoảng hắn lại ra chiêu như vậy, khiến cô không có chút phòng bị nào, hơn nữa còn cảm thấy hắn-----có bệnh!
“Sao vậy? muốn nhanh chóng cho tôi trả thù em sao? hay là mười năm nay em vẫn nhớ đến….tôi?" Diêm Thương Tuyệt giữ lại cổ tay tinh tế của cô, hơi dùng sức kéo, cô liền ngã vào trong lồng ngực của hắn, mang theo một chút u hương của người con gái.
Lại là mùi thuốc lá nhàn nhạt này, nhưng lại không khiến người ta cảm thấy khó chịu, ngược lại là một mùi hương mê hoặc lòng người, mang theo vẻ huyền bí và mạnh mẽ.
“Anh buông! Rốt cuộc anh muốn làm gì? Nói ra đi!" Bị Diêm Thương Tuyệt ôm vào ngực, Tưởng Niệm bất an chống đỡ trước ngực hắn, dùng lực nhỏ giãy giụa muốn tránh thoát.
Hiển nhiên cô không biết động tác của mình là đang châm lửa~~~
Hiển nhiên cô không biết động tác của mình là đang châm lửa~~~
Thân thể Diêm Thương Tuyệt tựa như bị thiêu đốt, nguồn nhiệt nóng khó chịu!
“Đừng nhúc nhích!" Diêm Thương Tuyệt nghiếng răng nghiếng lợi quát.
Nơi nào đó đã bắt đầu mạnh mẽ đứng lên, vật cứng rắn bị đụng chạm đến đau nhức, nhưng cô gái không hiểu tình hình này vẫn còn không chịu an phận!
“Tổng giám đốc Diêm! Đây là---?" Lúc hai người đang không để ý phân cao thấp với nau, thì Lý Băng cầm míc-ro thong thả bước đến, hai mắt nhìn chằm chằm Tưởng Niệm thật lâu.
Giống! thật sự rất giống, như thể được khắc ra từ gương mặt kia vậy!
Cũng là khiến người ta oán hận như thế! Cũng là khiến người ta muốn hủy hoại như thế!
Thu hồi ghen hận trong đáy mắt, Lý Băng thay bằng ánh mắt xa lạ, cẩn thận đánh giá Tưởng Niệm, giống như bà ta căn bàn không biết cô bé ở trước mặt này.
“Là bạn tôi." Ba chữ đơn giản, làm cho bầu không khí có chút ngượng ngùng, hiển nhiên Diêm Thương Tuyệt không muốn người ngoài biết quan hệ giữa bọn họ, nhất là bà ta!
Bởi vì hắn đã có manh mối vài chuyện, chỉ cần tiến hành thêm bước tìm chứng cứ!
“Như vậy à! Vậy hi vọng tổng giám đốc Diêm chơi vui vẻ, lát nữa chúng tôi còn có trò chơi, xin lỗi trước vì đã không tiếp đãi được." thấy hắn không muốn nói chuyện nhiều, Lý Băng cực kì tự giác ngậm miệng, dù sao lát nữa sẽ có một tiết mục hay diễn ra….
“Được." Vẫn là một chữ đơn giản, nhưng nghe qua lại chứa đựng sức hủy diệt.
Lý Băng vô cùng thân thiện gật đầu với hai người, sau đó rời đi.
“Tôi muốn về nhà, anh buông ra có được không?" Thấy hắn không chút nào kiêng nể nắm chặt tay cô ở nơi công khai như vậy, còn ngang ngược như vậy, Tưởng Niệm mở miệng xin tha, giọng nói cũng mang chút nghẹn ngào.
Vừa nãy bị người phụ nữa kia nhìn, cả người Tưởng Niệm không khỏi sợ hãi, thậm chí cô còn có thể nhìn thấy sư thống hận ẩn sâu trong đáy mắt của bà ta, cô và bà ta chỉ mới gặp mặt lần đầu tiên thôi mà?!
Diêm Thương Tuyệt thấy dáng vẻ lo lắng buồn phiền của cô, trái tim sắt đá có hơi mềm xuống, nhưng nghĩ đến cô vừa thân mật như vậy với người đàn ông khác, lửa giận của hắn lại bốc lên, chạy lên đến đỉnh đầu.
“Lúc đối với Cảnh sao em không có dáng vẻ này?" Diêm Thương Tuyệt cau chặt mày, vênh vênh váo váo khinh thường cô.
Tô Xích Cảnh có chổ nào tốt? Cô nhìn thấy hắn ta liền có bộ dạng muốn dính lên, sao đối tượng đổi thành Diêm Thương Tuyệt hắn, thái độ của cô liền xoay 180 độ? Lại sợ? hiện tại hắn chỉ mới bắt đầu mà thôi.
“Chú ấy sẽ không hung dữ với tôi." Tưởng Niệm dõng dạt phản bác, đôi mắt như nước không chút khách khí nhìn hắn.
Lời cô nói là thật đấy, ở chung với Tô Xích Cảnh, cô sẽ không cảm thấy hoang mang, vô cùng thả lỏng và rất thoải mái, nhưng vừa thấy Diêm Thương Tuyệt, trong lòng cô đã thấy lạnh lẽo.
Không nói đến chuyện mười năm trước hắn hứa nói muốn trở về trả thú cô, mà là hơi thở lạnh lẽo kinh người khắp toàn thân hắn, chỉ cần cô vừa nhìn thấy hắn liền sợ hãi không lý do, nhưng nghĩ đến hắn của mười năm trước, lại cô đơn khiến cô đau lòng, nhất thời cô cảm thấy bản thân mình thật mâu thuẫn, không phải là nên cảnh giác với hắn sao?
“Nhảy một bản với tôi, tôi sẽ đưa em về."
“Vì sao muốn em nhảy với anh? Em không biết khiêu vũ." Tưởng Niệm bực bội, cúi đầu nhìn chằm chằm mũi giày của mình, lúc nhìn đến một đôi giày da được chà lau đến bóng loáng đưa đến trước mắt mình thì ngẩng đầu không chút do dự: “Ưm ~"
Cánh môi, bị hơi thở mang theo vị thuốc lá riêng biệt của người đàn ông bao phủ, thậm chí cô còn có thể cảm nhận được có cái gì đó nong nóng đang ở trên cánh môi cô gặm cắn, từng chút từng chút đắm chìm trong kỹ thuật hôn cao siêu của người đàn ông.
Tưởng Niệm liền cảm thấy hô hấp dồn dập, dùng hết sức lực muốn đẩy hắn ra, nhưng cả người lại mềm nhũn vô lực, sự giãy giụa của cô căn bản không có bất kì tác dụng nào, chỉ có thể thụ động tựa vào trong ngực hắn, mặc hắn đòi lấy!!
Nụ hôn của Diêm Thương Tuyệt mang theo sự trừng phạt gặm cắn cánh môi cô, hắn trở nên đặc biệt hưng phấn, trong lòng dâng lên một loại phập phồng lây lan đến cơ quan cảm giác của toàn thân hắn, đôi tay không nhịn được lần mò đến tấm lưng của cô, hắn chưa từng nếm qua hương vị tốt đẹp của cô, thật mềm mại và ngon.
Diêm Thương Tuyệt phả hơi nóng lên chóp mũi của Tưởng Niệm, thấy cô khó chịu phát ra tiếng ‘ưm ưm’, thì cười thật thõa mãn, mở to mắt thật hưởng thụ nhìn dáng vẻ thiếu khí của cô, hàm răng khẽ cắn cánh môi mềm mại thơm ngát kỳ diệu của cô, thỉnh thoảng lại đưa lưỡi đảo qua trên cánh môi cô một cách khó khăn.
Cuối cùng muốn dùng lưỡi cạy mở cánh môi khép chặt của cô, lại thấy chỉ uổng công, bởi vì từ đầu đến cuối Tưởng Niệm đều cắn chặt răng và môi, không cho hắn cơ hội xâm nhập.
Diêm Thương Tuyệt bất mãn cau mày thành ngọn núi, bàn tay chậm rãi hướng đến trước ngực cô, hung hăn nắm, khiến Tưởng Niệm phát ra thanh âm giận dữ: “Ư ~"
Tác giả :
Dạ Tư Tĩnh