Cầm Tù Tình Yêu: Gặp Gỡ Tổng Giám Đốc Lòng Dạ Độc Ác
Chương 47: Tổng giám đốc bảo muốn bọn họ chết
“Chính anh xuống Địa Ngục!"
Vài chữ vắn tắt đơn giản rõ ràng truyền đến từ cửa lớn, một cơn gió lạnh lập tức phả vào mặt, khiến người ta cảm thấy có dòng nước lạnh chạy khắp người.
Nói chuyện là một cô gái, cô gái cực kì xinh đẹp, cô ấy đi thẳng về trước, mái tóc dài đen như mực buột thành đuôi ngựa cao cao, ngũ quan xinh xắn, da thịt trắng nõn mềm mại, quần áo phong cách nữ cả người màu đen, bao quanh cơ thể lung linh cơ trí, vẻ mặt đẹp lạnh lùng, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Theo sau cô gái là một vài vệ sĩ khác mặc âu phục đen.
Một người phụ nữ phía sau cô gái này mang đến một tư hương, cực kì quyến rũ, mắt phượng xinh đẹp ngoan độc nhìn chằm chằm những người đàn ông phía trước, cánh môi màu đỏ mím chặt, áo dài đỏ thẫm theo sự xoay chuyển chậm rãi của thắt lưng mà chuyển động.
Lúc nhìn thấy người đến, A Tử vừa vươn tay ra đột nhiên rút về, bất an nhìn người con gái càng lúc càng đến gần, có chút chột dạ hơi cong thắt lưng: “Mị tỷ!"
Hòa ca cũng sợ hãi giấu máy ảnh ra sau, bởi vì hắn thấy sự tức giận trên mặt Mị tỷ, đây là rất ít khi nhìn thấy, người làm ăn thông thường đều che giấu cảm xúc rất tốt, nhưng giớ phút này sự tức giận rõ ràng này khiến cho người ta sợ hãi.
Tưởng Niệm vẫn còn ‘kinh hồn chưa ổn’ (tâm tình sợ hãi chưa ổn định) sững sờ nhìn đám người kia, khí thế bừng bừng, trên gương mặt mỗi người đều là vẻ lạnh lùng, cô càng thêm sợ sợ hãi, cả người cũng đều đã run lên, vô lực dựa vào trên tường, vùi dầu trên đầu gối, nước mắt rơi mãnh liệt.
Nguyệt Lê! Nếu có kiếp sau em vẫn bằng lòng làm cô dâu của anh, yêu anh, cùng anh, không xa không rời, sống chết có nhau!
“Người nào mang cô ấy đến!" Cô gái nâng mắt, giọng điệu băng giá, trong mắt hiện lên tia khát máu.
Tưởng Niệm có chút lờ mờ, thân thể cứng ngắt lung lay một trận, đây là tình hình gì?
Cô gái nói chuyện này hình như là….bên cạnh anh, gặp qua lần trước, là anh đến đây sao?
Hay anh vốn cùng một nhóm với bọn họ?
Sự sợ hãi, nghi ngờ chiếm giữ lòng cô, hiếu kì nhìn cô gái lạnh như băng này, cắn chặt cánh môi có chút đỏ tươi.
Hắn, cũng đến đây sao? Là đến cứu cô? Hay là vẫn muốn hủy hoại cô?
“Tôi…là tôi làm." A Tử rụt rè sợ hãi đứng ra, lo lắng nhìn Mị tỷ, trong ánh mắt tràn đầy nghi vấn.
Cô gái kia là ai? Có quen Mị tỷ? nhưng mà hắn chưa từng gặp qua!
Thấy dáng vẻ kính sợ của Mị tỷ, liền biết lai lịch người kia không nhỏ, hơn nữa lời nói ngoan độc mạnh mẽ mới vừa rồi kia rõ ràng là muốn khiến bọn họ chết!
“Tay nào của anh đụng cô ấy chặt tay đó, ngoài ra—“ cô gái nhàn nhạt nhìn hai người đàn ông đờ đẫn còn lại, vẻ mặt dung tục: “Con mắt đã nhìn qua, móc."
Nói! Vẫn lạnh như cũ không một tia ấm áp, vẫn ‘vân đạm phong khinh’(nhẹ nhàng) như cũ, tựa như chỉ là lời kịch trong một bộ phim.
Lời của cô ấy làm người ở chỗ này kinh hãi, bọn họ có mắc sai lầm không thể tha thứ như vậy sao? Đến mức muốn nửa cái mạng của bọn họ, lại còn dùng cách tàn nhẫn như vậy?
“Mị Cơ…tôi thấy nếu mọi người tìm được, lại không có gì đáng ngại, hay là bỏ qua cho những tên súc sinh này đi!" Đi đến Mị Cơ, nhìn cô có chút lấy lòng.
Nói thế nào thì ba người này cũng theo cô ta lâu như vậy, cô ta cũng là người trọng tình nghĩa, với lại, thủ đoạn như vậy thực sự có chút…tàn nhẫn…
Ba người vừa nghe muốn móc mắt bọn họ, chặt tay bọn họ, sợ đến mức ‘oanh’ một tiếng quỳ chân khuyển trên mặt đất, ra sức dập đầu: “Tha cho chúng tôi đi! Tha cho chúng tôi đi! Lần sau chúng tôi không dám nữa." Thanh âm khóc nức nở nghe cực kì đáng thương.
“Tổng giám đốc bảo muốn bọn họ chết." Thản nhiên lạnh nhạt nhìn cô gái yếu ớt nhỏ nhắn trên giường, giọng điệu có phần cương quyết.
Diêm Thương Tuyệt, người đàn ông như thiên thần (ọc _ _!), người đàn ông ở lúc cô bàng hoàng đã cho cô ấm áp, người đàn ông vì cô đỡ đạn mà không nhíu mày, lời của hắn, cô sẽ tuân theo vô điều kiện, cho dù muốn cô nhảy vào biển lửa, cô, cũng ‘nghĩa vô phản cố’(vì nghĩa sẽ không chùn bước).
Vài chữ vắn tắt đơn giản rõ ràng truyền đến từ cửa lớn, một cơn gió lạnh lập tức phả vào mặt, khiến người ta cảm thấy có dòng nước lạnh chạy khắp người.
Nói chuyện là một cô gái, cô gái cực kì xinh đẹp, cô ấy đi thẳng về trước, mái tóc dài đen như mực buột thành đuôi ngựa cao cao, ngũ quan xinh xắn, da thịt trắng nõn mềm mại, quần áo phong cách nữ cả người màu đen, bao quanh cơ thể lung linh cơ trí, vẻ mặt đẹp lạnh lùng, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Theo sau cô gái là một vài vệ sĩ khác mặc âu phục đen.
Một người phụ nữ phía sau cô gái này mang đến một tư hương, cực kì quyến rũ, mắt phượng xinh đẹp ngoan độc nhìn chằm chằm những người đàn ông phía trước, cánh môi màu đỏ mím chặt, áo dài đỏ thẫm theo sự xoay chuyển chậm rãi của thắt lưng mà chuyển động.
Lúc nhìn thấy người đến, A Tử vừa vươn tay ra đột nhiên rút về, bất an nhìn người con gái càng lúc càng đến gần, có chút chột dạ hơi cong thắt lưng: “Mị tỷ!"
Hòa ca cũng sợ hãi giấu máy ảnh ra sau, bởi vì hắn thấy sự tức giận trên mặt Mị tỷ, đây là rất ít khi nhìn thấy, người làm ăn thông thường đều che giấu cảm xúc rất tốt, nhưng giớ phút này sự tức giận rõ ràng này khiến cho người ta sợ hãi.
Tưởng Niệm vẫn còn ‘kinh hồn chưa ổn’ (tâm tình sợ hãi chưa ổn định) sững sờ nhìn đám người kia, khí thế bừng bừng, trên gương mặt mỗi người đều là vẻ lạnh lùng, cô càng thêm sợ sợ hãi, cả người cũng đều đã run lên, vô lực dựa vào trên tường, vùi dầu trên đầu gối, nước mắt rơi mãnh liệt.
Nguyệt Lê! Nếu có kiếp sau em vẫn bằng lòng làm cô dâu của anh, yêu anh, cùng anh, không xa không rời, sống chết có nhau!
“Người nào mang cô ấy đến!" Cô gái nâng mắt, giọng điệu băng giá, trong mắt hiện lên tia khát máu.
Tưởng Niệm có chút lờ mờ, thân thể cứng ngắt lung lay một trận, đây là tình hình gì?
Cô gái nói chuyện này hình như là….bên cạnh anh, gặp qua lần trước, là anh đến đây sao?
Hay anh vốn cùng một nhóm với bọn họ?
Sự sợ hãi, nghi ngờ chiếm giữ lòng cô, hiếu kì nhìn cô gái lạnh như băng này, cắn chặt cánh môi có chút đỏ tươi.
Hắn, cũng đến đây sao? Là đến cứu cô? Hay là vẫn muốn hủy hoại cô?
“Tôi…là tôi làm." A Tử rụt rè sợ hãi đứng ra, lo lắng nhìn Mị tỷ, trong ánh mắt tràn đầy nghi vấn.
Cô gái kia là ai? Có quen Mị tỷ? nhưng mà hắn chưa từng gặp qua!
Thấy dáng vẻ kính sợ của Mị tỷ, liền biết lai lịch người kia không nhỏ, hơn nữa lời nói ngoan độc mạnh mẽ mới vừa rồi kia rõ ràng là muốn khiến bọn họ chết!
“Tay nào của anh đụng cô ấy chặt tay đó, ngoài ra—“ cô gái nhàn nhạt nhìn hai người đàn ông đờ đẫn còn lại, vẻ mặt dung tục: “Con mắt đã nhìn qua, móc."
Nói! Vẫn lạnh như cũ không một tia ấm áp, vẫn ‘vân đạm phong khinh’(nhẹ nhàng) như cũ, tựa như chỉ là lời kịch trong một bộ phim.
Lời của cô ấy làm người ở chỗ này kinh hãi, bọn họ có mắc sai lầm không thể tha thứ như vậy sao? Đến mức muốn nửa cái mạng của bọn họ, lại còn dùng cách tàn nhẫn như vậy?
“Mị Cơ…tôi thấy nếu mọi người tìm được, lại không có gì đáng ngại, hay là bỏ qua cho những tên súc sinh này đi!" Đi đến Mị Cơ, nhìn cô có chút lấy lòng.
Nói thế nào thì ba người này cũng theo cô ta lâu như vậy, cô ta cũng là người trọng tình nghĩa, với lại, thủ đoạn như vậy thực sự có chút…tàn nhẫn…
Ba người vừa nghe muốn móc mắt bọn họ, chặt tay bọn họ, sợ đến mức ‘oanh’ một tiếng quỳ chân khuyển trên mặt đất, ra sức dập đầu: “Tha cho chúng tôi đi! Tha cho chúng tôi đi! Lần sau chúng tôi không dám nữa." Thanh âm khóc nức nở nghe cực kì đáng thương.
“Tổng giám đốc bảo muốn bọn họ chết." Thản nhiên lạnh nhạt nhìn cô gái yếu ớt nhỏ nhắn trên giường, giọng điệu có phần cương quyết.
Diêm Thương Tuyệt, người đàn ông như thiên thần (ọc _ _!), người đàn ông ở lúc cô bàng hoàng đã cho cô ấm áp, người đàn ông vì cô đỡ đạn mà không nhíu mày, lời của hắn, cô sẽ tuân theo vô điều kiện, cho dù muốn cô nhảy vào biển lửa, cô, cũng ‘nghĩa vô phản cố’(vì nghĩa sẽ không chùn bước).
Tác giả :
Dạ Tư Tĩnh