Cầm Tù Tình Yêu: Gặp Gỡ Tổng Giám Đốc Lòng Dạ Độc Ác
Chương 33: Chúng ta cần phải nói chuyện
Tiếng khóc càng ngày càng nhỏ, biến thành nhỏ giọng nức nở, người ở cửa cũng dần dần rời đi, trong miệng mọi người cũng có từng suy đoán riêng.
“Haz! Có lẽ bị bệnh gì giai đoạn cuối rồi! Nếu không sao khóc thương tâm như vậy."
“Không phải đâu! Nhìn rất khỏe mạnh mà!"
“Tôi nè! Vừa rồi nhìn thấy cô gái nằm trên giường là được đưa đến từ khoa phụ sản bên kia a!"
“Thật không? Tám phần là có liên quan đến bên đó."
“…."
Mấy cụ bà đứng ở hành lang ba hoa khoác lác, hoàn toàn coi nhẹ người đàn ông đứng ở phía sau, nghe được lời suy đoán của bọn họ, sắc mặt người đàn ông càng trở nên khó coi.
Đi qua bọn họ thấp giọng ho một tiếng, còn trừng mắt cảnh cáo nhìn bọn họ một phen, nhóm cụ bà mới không cam lòng trề môi rời đi, miệng vẫn chưa từ bỏ ý định nói: “Nhìn cũng không giống như cô gái trong sạch."
Nặng nề thở một hơi dài, duy trì gương mặt tươi cười cứng ngắt, đi về phía phòng bệnh.
Hắn biết có một số người nhất định phải đối mặt, có một số việc nhất định phải giải quyết, có một số người lại nhất định không thể tổn thương.
Đứng ngoài cửa nhìn hai người đang ôm nhau, An Nguyệt Lê lần nữa nhíu chặt mày, bọn họ đều đã thương tổn đến tan nát cõi lòng! Mà hắn chính là kẻ tạo ra toàn bộ chuyện này!!
“Cốc, cốc---“ ngón tay thon dài lịch sự gõ trên cửa phòng bệnh, muốn nhắc nhở hai người khóc ròng trong phòng, gương mặt nở nụ cười so với khóc còn khó coi hơn.
“A? Nguyệt Lê? Sao anh lại đến đây?" Bởi vì Tưởng Niệm ngồi đối diện cửa, cho nên cô nghe được tiếng động, chỉ cần hơi nâng mắt là có thể nhìn thấy người đàn ông cao lớn anh tuấn đứng ở cửa.
Nghe hắn đến, thân thể Tiểu Miểu rõ ràng đang run rẩy, cố gằn dè nén nổi sợ hãi trong lòng, cứng ngắc lệch đầu về một hướng khác, không chú ý đến người ở cửa.
Cô sợ hắn! nhất là vào lúc này!
“Nhìn thấy tin nhắn của em, cho nên…." Trong lúc nói chuyện hắn đã bước vào, nhìn thấy Hồ Tiểu Miểu không chỉ không nhìn vào mắt hắn, mà còn nháy mắt với Tưởng Niệm, muốn hắn rời khỏi.
Cái người ngu ngốc này rốt cuộc có biết rõ tình trạng lúc này hay không? Chuyện đã xảy ra như vậy, chẳng lẻ cô không muốn cùng hắn nói chuyện?
“Cho nên anh đến xem xử lý chuyện này như thế nào!" Không đề ý đến Tưởng Niệm, An Nguyệt Lê trực tiếp đi đến ngồi ở giường bệnh.
Mà Hồ Tiểu Miểu đã biêt ý tứ của hắn, ý hắn nói là chuyện đã trở nên như vậy, bọn họ phải giải quyết, mà điều kiện trước tiên của giải quyết là, không thể tổn thương Tưởng Niệm, nhưng làm thế nào hắn mới không tổn thương Tưởng Niệm? tổn thương nghiêm trọng nhất đã hình thành rồi?
Lúc này cô nghĩ hi sinh đứa bé không tốt sao? Như thế họn họ có thể vĩnh viễn ở cùng nhau, cho nên bất kì giải quyết thế nào sau cùng cũng chỉ có cô chịu đau khổ, chứ không phải Tưởng Niệm.
Nhưng Tưởng Niệm đơn thuần không biết chuyện chỉ cho rằng, An Nguyệt Lê muốn giúp Hồ Tiểu Miểu ra mặt, dù sao con gái hư chưa kết hôn mang thai cũng là chuyện không vẻ vang gì, một cô gái như cô dĩ nhiên không giải quyết được.
Cầm bàn tay run rẩy của Tiểu Miểu, Tưởng Niệm nghiêng đầu nhìn An Nguyệt Lê: “Em ra ngoài mua chút đồ, anh nói chuyện với chị Tiểu Miểu một chút!"
Thấy An Nguyệt Lê gật đầu, ánh mắt thâm tình nhìn chằm chằm cô, lại nhớ đến tin nhắn vừa rồi, Tưởng Niệm ngượng ngùng bĩu môi, giương lên nở một nụ cười, quay đầu vỗ vỗ bàn tay Tiểu Miểu, an ủi: “Chị Tiểu Miểu! không cần che giấu gì hết, nói với Nguyêt Lê, anh ấy sẽ giúp chị!"
Trong mắt Tiểu Miểu đầy lệ nhìn cô, nắm chặt lấy tay cô, ra sức lắc đầu không cho Tưởng Niệm rời đi, bởi vì lúc này cô không biết đối mặt với An Nguyệt Lê như thê nào.
Hắn có thể lại cho rằng đây là cô vì đề đạt được hắn mà sử dụng thủ đoạn hay không?
Cô biết hắn sẽ không vì đứa bé mà chịu trách nhiệm với cô, cô biết hắn sẽ không tổn thương Tưởng Niệm, cô biết nói thế nào cô và đứa bé chỉ là vật bị hi sinh, hắn không biết rằng cô không chịu nổi sự lạnh nhạt cùng cự tuyệt của hắn, cho nên cô không thích nghe những lời nói ân hận tuyệt vọng của hắn, cô chỉ muốn mình lặng lẻ xóa đi đứa bé, để mọi thứ trở về điểm khởi đầu.
Cô không muốn giữa bọn họ cái gì cũng không có, chí ít hãy để cô ở xa xa nhìn hắn hạnh phúc.
Thấy cô cố ý lôi kéo tay của Tưởng Niệm kiên quyết không buông, An Nguyệt Lê nhíu mày càng sâu, vẻ mặt rét lạnh muốn đông người sống thành chết, nóng nảy tách cô đang nắm tay Tưởng Niệm ra: “Em buông ra cho anh, chúng ta ‘cần phải’ nói chuyện!"
Hắn cắn răng, nhịn xuống điểm tức giận trong lòng, hai chữ ‘cần phải’ cao thêm, muốn để cho cô biết, trốn tránh không phải cách duy nhất giải quyết vần đề.
Hồ Tiểu Miểu chán chường buông tay Tưởng Niệm ra, nước mắt chảy dài trên gương mặt, lòng cô lúc này đã như tro tàn.
Một tay tuyệt vọng vuốt ve bụng, tay còn lại ở bên người siết chặt thật chặt, móng tay khảm thật sâu vào trong da thịt, giống như cô muốn mượn sự đau đớn để trấn tỉnh mình.
Con, mẹ không giữ nổi con, cũng không có ý định giữ con lại, chỉ có thể hi sinh con để cha con hạnh phúc!
“Haz! Có lẽ bị bệnh gì giai đoạn cuối rồi! Nếu không sao khóc thương tâm như vậy."
“Không phải đâu! Nhìn rất khỏe mạnh mà!"
“Tôi nè! Vừa rồi nhìn thấy cô gái nằm trên giường là được đưa đến từ khoa phụ sản bên kia a!"
“Thật không? Tám phần là có liên quan đến bên đó."
“…."
Mấy cụ bà đứng ở hành lang ba hoa khoác lác, hoàn toàn coi nhẹ người đàn ông đứng ở phía sau, nghe được lời suy đoán của bọn họ, sắc mặt người đàn ông càng trở nên khó coi.
Đi qua bọn họ thấp giọng ho một tiếng, còn trừng mắt cảnh cáo nhìn bọn họ một phen, nhóm cụ bà mới không cam lòng trề môi rời đi, miệng vẫn chưa từ bỏ ý định nói: “Nhìn cũng không giống như cô gái trong sạch."
Nặng nề thở một hơi dài, duy trì gương mặt tươi cười cứng ngắt, đi về phía phòng bệnh.
Hắn biết có một số người nhất định phải đối mặt, có một số việc nhất định phải giải quyết, có một số người lại nhất định không thể tổn thương.
Đứng ngoài cửa nhìn hai người đang ôm nhau, An Nguyệt Lê lần nữa nhíu chặt mày, bọn họ đều đã thương tổn đến tan nát cõi lòng! Mà hắn chính là kẻ tạo ra toàn bộ chuyện này!!
“Cốc, cốc---“ ngón tay thon dài lịch sự gõ trên cửa phòng bệnh, muốn nhắc nhở hai người khóc ròng trong phòng, gương mặt nở nụ cười so với khóc còn khó coi hơn.
“A? Nguyệt Lê? Sao anh lại đến đây?" Bởi vì Tưởng Niệm ngồi đối diện cửa, cho nên cô nghe được tiếng động, chỉ cần hơi nâng mắt là có thể nhìn thấy người đàn ông cao lớn anh tuấn đứng ở cửa.
Nghe hắn đến, thân thể Tiểu Miểu rõ ràng đang run rẩy, cố gằn dè nén nổi sợ hãi trong lòng, cứng ngắc lệch đầu về một hướng khác, không chú ý đến người ở cửa.
Cô sợ hắn! nhất là vào lúc này!
“Nhìn thấy tin nhắn của em, cho nên…." Trong lúc nói chuyện hắn đã bước vào, nhìn thấy Hồ Tiểu Miểu không chỉ không nhìn vào mắt hắn, mà còn nháy mắt với Tưởng Niệm, muốn hắn rời khỏi.
Cái người ngu ngốc này rốt cuộc có biết rõ tình trạng lúc này hay không? Chuyện đã xảy ra như vậy, chẳng lẻ cô không muốn cùng hắn nói chuyện?
“Cho nên anh đến xem xử lý chuyện này như thế nào!" Không đề ý đến Tưởng Niệm, An Nguyệt Lê trực tiếp đi đến ngồi ở giường bệnh.
Mà Hồ Tiểu Miểu đã biêt ý tứ của hắn, ý hắn nói là chuyện đã trở nên như vậy, bọn họ phải giải quyết, mà điều kiện trước tiên của giải quyết là, không thể tổn thương Tưởng Niệm, nhưng làm thế nào hắn mới không tổn thương Tưởng Niệm? tổn thương nghiêm trọng nhất đã hình thành rồi?
Lúc này cô nghĩ hi sinh đứa bé không tốt sao? Như thế họn họ có thể vĩnh viễn ở cùng nhau, cho nên bất kì giải quyết thế nào sau cùng cũng chỉ có cô chịu đau khổ, chứ không phải Tưởng Niệm.
Nhưng Tưởng Niệm đơn thuần không biết chuyện chỉ cho rằng, An Nguyệt Lê muốn giúp Hồ Tiểu Miểu ra mặt, dù sao con gái hư chưa kết hôn mang thai cũng là chuyện không vẻ vang gì, một cô gái như cô dĩ nhiên không giải quyết được.
Cầm bàn tay run rẩy của Tiểu Miểu, Tưởng Niệm nghiêng đầu nhìn An Nguyệt Lê: “Em ra ngoài mua chút đồ, anh nói chuyện với chị Tiểu Miểu một chút!"
Thấy An Nguyệt Lê gật đầu, ánh mắt thâm tình nhìn chằm chằm cô, lại nhớ đến tin nhắn vừa rồi, Tưởng Niệm ngượng ngùng bĩu môi, giương lên nở một nụ cười, quay đầu vỗ vỗ bàn tay Tiểu Miểu, an ủi: “Chị Tiểu Miểu! không cần che giấu gì hết, nói với Nguyêt Lê, anh ấy sẽ giúp chị!"
Trong mắt Tiểu Miểu đầy lệ nhìn cô, nắm chặt lấy tay cô, ra sức lắc đầu không cho Tưởng Niệm rời đi, bởi vì lúc này cô không biết đối mặt với An Nguyệt Lê như thê nào.
Hắn có thể lại cho rằng đây là cô vì đề đạt được hắn mà sử dụng thủ đoạn hay không?
Cô biết hắn sẽ không vì đứa bé mà chịu trách nhiệm với cô, cô biết hắn sẽ không tổn thương Tưởng Niệm, cô biết nói thế nào cô và đứa bé chỉ là vật bị hi sinh, hắn không biết rằng cô không chịu nổi sự lạnh nhạt cùng cự tuyệt của hắn, cho nên cô không thích nghe những lời nói ân hận tuyệt vọng của hắn, cô chỉ muốn mình lặng lẻ xóa đi đứa bé, để mọi thứ trở về điểm khởi đầu.
Cô không muốn giữa bọn họ cái gì cũng không có, chí ít hãy để cô ở xa xa nhìn hắn hạnh phúc.
Thấy cô cố ý lôi kéo tay của Tưởng Niệm kiên quyết không buông, An Nguyệt Lê nhíu mày càng sâu, vẻ mặt rét lạnh muốn đông người sống thành chết, nóng nảy tách cô đang nắm tay Tưởng Niệm ra: “Em buông ra cho anh, chúng ta ‘cần phải’ nói chuyện!"
Hắn cắn răng, nhịn xuống điểm tức giận trong lòng, hai chữ ‘cần phải’ cao thêm, muốn để cho cô biết, trốn tránh không phải cách duy nhất giải quyết vần đề.
Hồ Tiểu Miểu chán chường buông tay Tưởng Niệm ra, nước mắt chảy dài trên gương mặt, lòng cô lúc này đã như tro tàn.
Một tay tuyệt vọng vuốt ve bụng, tay còn lại ở bên người siết chặt thật chặt, móng tay khảm thật sâu vào trong da thịt, giống như cô muốn mượn sự đau đớn để trấn tỉnh mình.
Con, mẹ không giữ nổi con, cũng không có ý định giữ con lại, chỉ có thể hi sinh con để cha con hạnh phúc!
Tác giả :
Dạ Tư Tĩnh