Cẩm Tú Phong Hoa Chi Đệ Nhất Nông Gia Nữ
Chương 59 Tính toán

Cẩm Tú Phong Hoa Chi Đệ Nhất Nông Gia Nữ

Chương 59 Tính toán

Giữa trưa, hai đầu bếp làm cho ba người một bàn thức ăn tràn đầy phong phú, Tiết Ly Trần cùng Ninh Nguyệt Cẩn tựa hồ thực thích ăn lạp xưởng kia, chẳng qua cũng đúng, những thứ đã qua gia công này, dù sao cũng so với thịt heo ăn ngon hơn nhiều.

Ăn qua cơm trưa, Tiết Ly Trần liền ngựa không ngừng vó rời đi, mà Ninh Nguyệt Cẩn cũng nói muốn về Hoa mai sơn trang xử lý một ít công vụ, chỉ nói có thời gian thì sẽ đi gặp Quân Dao.

Trong Hương phiến các, tám người hôm nay vừa mua đến bị Quân Dao gọi vào.

“Dao Nhi, bọn họ là ai a?" Dương thị hỏi, này làm sao liền xuất hiện nhiều người như vậy.

“Nương, đây là hôm nay ta vừa mua xuống, vị này là Tần thím, về sau sẽ đi theo bên cạnh người, Tần thím từng ở nhà giàu người ta làm ma ma giáo dưỡng, biết không ít chuyện, về sau nhà chúng ta sẽ càng ngày càng tốt, người làm đương gia phu nhân đương nhiên hảo hảo học tập một chút, về sau đừng để cho người ta coi thường đi." Quân Dao chỉ vào Tần bà tử nói.

Dương thị nghe xong, sửng sốt một chút, sau đó liền gật gật đầu, nàng đây trong lòng cũng có chút không yên, về sau bên người có Tần bà tử giúp đỡ, thật ra cũng để cho nàng có thể nhận.

Về phần Quân Chính Dân, tất nhiên là có Lương Toàn đi theo, mà Quân Dao cũng tin tưởng, Tương Toàn cũng là người thức thời, khẳng định có thể trợ giúp Quân Chính Dân rất nhiều.

“Xuân Lan, Đông Mai, từ nay bắt đầu các ngươi liền đi theo bên người nữ nhi của ta, phải biết cái gì nên nói cái gì không nên nói." Phương diện này nàng để cho hai nữ hài tử lớn nhất cùng nhỏ nhất.

“Vâng, nô tỳ đã biết." Hai người hơi phúc thân.

“Hạ Nguyệt cùng Thu Cúc liền đi theo bên người ta đi." Hai nữ hài tử này đều biết chút chữ, vừa vặn quan sát một đoạn thời gian, có thể bồi dưỡng thành trợ thủ đắc lực của mình.

Đạo kinh thương, mức thấp nhất là tự mình ra sức làm, mà cảnh giới cao nhất thì lại là biết dùng người, đây là phương pháp thành công của Quân Dao.

“Dạ, nô tỳ hiểu được."

Sau khi dặn dò xong, Quân Dao liền sai bọn họ lui xuống, sau đó ở trong phòng cùng Dương thị nói chuyện, thuận tiện cùng nữ nhi kéo búp bê gỗ điêu khắc.

“Dao Nhi, lần này mua tám người, tốn không ít tiền đi?"

“Không có việc gì, nương, về sau chúng ta chung quy không thể mọi chuyện đều tự mình đi làm đi, bên người có người tin được, chung quy là thuận tiện, chờ về sau tất cả mọi chuyện nhà chúng ta đều tốt rồi, ta liền mang theo ngươi cùng cha đi bên ngoài du lịch, chúng ta đi xem sông núi của Thiên Khải quốc một lần, sau đó tìm nơi tốt, xây một tòa nhà, lưu trữ cho các người dưỡng lão, người thấy thế nào?" Quay đầu nhìn Quân Chính Dân cười hỏi, “Cha cảm thấy sao?"

Quân Chính Dân cùng Dương thị chính là liếc mắt một cái, sau cười nói: “Ta và nương con ở nơi nào đều được, chỉ cần con sống tốt."

“Đúng vậy, dưỡng lão hay không dưỡng lão cái gì, thấy con sống tốt lắm, ta và cha con cũng an tâm, cho dù là ở phòng cỏ tranh cũng đều có thể cười tỉnh." Dương thị khóe mắt tươi cười đều không giả được.

“Các người chính là rất dễ dàng thỏa mãn." Nàng lắc đầu cười nói.

Có đôi khi dễ dàng thỏa mãn chính là trì trệ không tiến, lịch sử nhân loại sở dĩ đang không ngừng đẩy mạnh phát triển, không phải là vì chưa thỏa mãn sao, mà Quân Dao đúng lúc lại thuộc loại người này, ở trong thế giới của nàng, không có thỏa mãn, chỉ có không ngừng tranh thủ đi tới, vĩnh không dừng bước.

“Như vậy cũng rất tốt, ít nhất trong lòng chúng ta không mệt mỏi." Dương thị cười nói.

“Ân, nương nói có đạo lý." Quân Dao cũng không phản bác, tuy rằng nàng không thỏa mãn như vậy, nhưng cũng không cảm thấy mệt.

“Dao Nhi, bên người ta còn đặt người làm gì? Ta đều không có gì để làm nha." Quân Chính Dân nghĩ đến mới vừa rồi Quân Dao nói để Lương Toàn cho hắn, hắn liền hỏi.

Quân Dao nhìn Quân Chính Dân, nói: “Cha, Lương Toàn kia chính là người có tâm kế, gì đó trong bụng hắn, tuyệt đối có thể cho người học thật lâu cũng không nhất định có thể học hết, nô tài chính là nô tài, người cũng đừng nghĩ bởi vì chúng ta là hộ nông dân người ta liền cùng hắn xưng huynh gọi đệ, có đôi khi thời điểm nên xuất ra uy nghiêm của chủ tử thì cũng đừng qua loa, miễn cho bị hắn nắm cái mũi dắt đi, hắn từng ở nhà giàu người ta làm quản gia, một ít chuyện cùng người ngoài giao tiếp đối với hắn là dễ như trở bàn tay, nói người không tin chứ, chỉ một cái Lương Toàn, toàn bộ nam nhân Thủy Tuyền thôn thêm vào đều không nhất định có thể chiếm được tiện nghi của hắn, về sau buôn bán của chúng ta sẽ càng làm càng lớn, mà người như vậy cũng là ắt không thể thiếu, ở lại bên cạnh người, có chuyện gì người không giải quyết được thì cứ việc để cho hắn đi làm, nếu là đụng tới chuyện gì không thoải mái cứ việc cùng ta nói, ta sẽ giải quyết cho người."

Không thể phủ nhận Lương Toàn, đối với Quân Dao mà nói là một nhân tài, người này a, có một mặt ngay thẳng, tự nhiên sẽ có một mặt đen tối, Quân Dao từng là nữ vương tập đoàn thương mại, mà thuộc hạ cũng không phải thanh thanh bạch bạch, đơn giản là nàng rất hiểu được, chuyện gì quá rõ ràng, đều không có kết quả tốt.

Lúc trước tổ chức ngầm Lăng Vân của tập đoàn tài chính Thiên Thần kia chính là tiếng tăm lừng lẫy a.

Quân Chính Dân tuy rằng còn không phải rất hiểu được, nhưng hắn cảm thấy nữ nhi duy nhất của hắn mặc kệ làm chuyện gì, đều cũng có mục đích, sau đó cũng liền gật gật đầu đáp ứng.

“Nương, người quá thiện tâm, tâm địa rất mềm yếu, loại tính tình này đương nhiên là tốt, nhưng đặt tới trên mặt lớn mà nói, mới có thể mang đến phiền toái cho người trong nhà, Đại phòng lão Quân gia không phải người lương thiện gì, không biết xấu hổ, bọn họ có thể cùng người dây dưa, nhưng chúng ta không có nhiều thời gian rảnh rỗi kia, Nhị thẩm là người thẳng tính, có gì nói đó nhưng thật ra người không tồi, Nhị thúc cũng là hai bên không thể đắc tội, nhưng là Tứ phòng, lại không đơn giản như vậy, người nói chuyện hung ắc không đáng sợ, thực sự khó chơi là cái loại buồn bực không hé răng này, mấy ngày nay Tứ phòng cùng ta còn không có gì cùng xuất hiện, về sau cũng không nói rõ được, cho nên Tần ma ma đi theo bên cạnh người, là có thể lúc nào cũng nhắc nhở cho người, nàng là ma ma giáo dưỡng đi ra từ kinh thành, chuyện bẩn trong đại trạch, trong lòng nàng khẳng định là hiểu rõ, cho nên người bình thường cùng nàng trò chuyện nhiều một chút, về sau đừng để cho người ta tùy tiện lợi dụng." Tuy rằng từ lợi dụng này có chút đả thương người, nhưng đối với loại người tính tình thánh mẫu như Dương thị này mà nói, vẫn là cần làm tỉnh mộng.

Dương thị bị nữ nhi nói có điểm xấu hổ, nhưng trong lòng cũng hiểu được chính mình không đúng.

“Nương đã biết, cho dù là vì con, nương cũng sẽ trở nên cứng rắn lên." Dương thị kiên định nói.

Quân Dao nâng nhẹ tay khẽ nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn trơn mịn trắng như tuyết kia của nữ nhi, cười tủm tỉm nói: “Xảo Nhi, mẫu thân cho con hai nha đầu, về sau để cho các nàng hầu hạ con?"

“Được, vậy ca ca có nha đầu không?" Tiểu nha đầu mỗi tay giơ một cái búp bê gỗ điêu khắc hỏi.

“Có, chỉ là ca ca không phải nha đầu, là gã sai vặt."

Tiểu nha đầu chiếm được đáp án vừa lòng, híp mắt to đáng yêu gật gật đầu, “Ân, ca ca có, ta đây cũng có."

“Nha đầu kia thật ra có hiểu biết, còn biết khiêm nhường, ôi, bảo bối ngoan của bà ngoại a." Dương thị cao hứng đem tiểu nha đầu ôm vào trong ngực, trêu đùa.

Tiểu nha đầu ôm cổ Dương thị, ở trên mặt nàng hôn một cái thật mạnh, “Bà ngoại cũng là bảo bối ngoan của Xảo Nhi nga."

Nhất thời, những lời này chọc ba người Quân Dao nở nụ cười, tiếng cười vui ở gian phòng nhỏ này không ngừng quanh quẩn.

Tiểu nha đầu còn có điểm không hiểu, không biết nói gì làm cho mẫu thân cùng ông ngoại bà ngoại cười cao hứng như vậy, trừng một đôi mắt to đen lúng liếng, thực manh thực đáng yêu.

Tiệm sách Thanh Trần, hương khí cổ xưa, trong lương đình hết sức thanh nhã, Tống Thanh Trần đang cùng Vô Ưu nói chuyện, giữa trưa hôm nay Vô Ưu cũng không trở về dùng cơm, đơn giản là thời gian một buổi sáng, làm cho Tống Thanh Trần đối tiểu tử này đặc biệt thích, thậm chí cố ý để lại cho hắn một cái phòng, ccho hắn dùng khi nghỉ ngơi.

Sách của hắn đều là tự chuẩn bị, buổi sáng nhìn đến sách Vô Ưu mang đến, Tống Thanh Trần còn rất kinh ngạc một lúc lâu, đơn giản là những sách này từ thi từ ca phú đến phong thổ nhân tình, từ đạo làm quan đến núi sông tạp ký đều có ở bên trong, trong lúc nhất thời, liền ngay cả Tống Thanh Trần cũng không biết nên dạy hắn cái gì mới tốt.

“Nhứng sách này đều là nương người mua cho?" Nếu là như thế này, Quân nương tử kia cũng quá thần thông quảng đại, bởi vì nơi này có vài quyển sách đều là không xuất bản nữa, một ít tiệm sách kinh thành đều không nhất định có bán.

“Không phải tiên sinh, là một vị thúc thúc chuẩn bị cho Vô Ưu." Hắn cung kính trả lời.

Nói đến vị thúc thúc kia, trong đầu Tống Thanh Trần lập tức liền hiện lên thân ảnh của Ninh Nguyệt Cẩn, ngẫm lại cũng chỉ có vị Cẩn vương kia mới có thể có bản lĩnh như thế này, nhưng là bởi vì trên người tiểu tử kia còn có một khối huyết nghiên mực, thật đúng là là mạnh tay.

Như vậy hắn cảm thấy hoài nghi với một ý tưởng trong lòng, có lẽ tiểu tử này thật sự là đứa nhỏ vị gia kia lưu ở bên ngoài đi, nếu không hắn làm sao lại để bụng như thế.

“Vô Ưu, ngươi về sau muốn vào triều làm quan sao?" Có lẽ nói không chừng đứa nhỏ này, sẽ làm được chuyện hắn không làm được.

Vô Ưu cũng là rất rõ ràng lắc đầu, “Không muốn nga."

“Vì sao?" Ngày đó Quân nương tử cũng là nói như vậy, hắn lại cảm thấy kỳ quái, không nghĩ làm quan, vì sao phải đọc sách?

“Bởi vì, mẫu thân không nghĩ để cho Vô Ưu khuất phục dưới người khác nga." Tiểu tử kia thực trịnh trọng nói, “Vô Ưu muốn làm một người có thể nắm giữ nhân sinh của mình, mẫu thân nói, như vậy mới không uổng công sống cả đời."

Có đôi khi vẫn là cảm thấy quá thâm ảo, nhưng hắn chính là cảm thấy, mẫu thân nói nhất định là đúng.

Tống Thanh Trần lại giật mình, luôn cảm thấy càng là cùng tiểu tử này tán gẫu, chính mình lại càng cảm thấy sở học rất thiếu thốn, thậm chí rất nhiều chuyện tình, đều cần tiểu tử này đến đánh thức, tuy rằng lời hắn nói có điểm kinh thế hãi tục.

“Nương ngươi nói, có lẽ là có đạo lý đi." Không có đi chứng thật, ai cũng không biết kết quả như thế nào, ít nhất hắn còn trẻ, mà chính mình cũng đã cảm thấy thực già nua.

Theo sau, Tống Thanh Trần mượn một quyển truyện ký giải thích cho Vô Ưu, lời nói của hắn rất đơn giản, thông tục dễ hiểu, hơn nữa ngôn ngữ khôi hài, điều này làm cho Vô Ưu nghe đến nồng nhiệt.

Chờ thời điểm lấy lại tinh thần, đã qua thời gian tan học, mà Tống Thanh Trần dẫn Vô Ưu đi ra khỏi tiệm sách, liền nhìn đến Thanh Vân chờ ở bên ngoài.

Thanh Vân đã đợi gần nửa canh giờ nhìn đến Vô Ưu đi ra, vội đi lên phía trước, hướng về phía Tống Thanh Trần ôm quyền nói lời cảm tạ, sau đó nói với Vô Ưu, “Tiểu thiếu gia, chúng ta trở về đi."

“Nga." Hắn gật gật đầu, “Vậy tiên sinh, đệ tử sẽ đi về trước, tiên sinh mời trở về đi."

“Ân, trên đường chậm một chút." Tống Thanh Trần cười gật đầu.

“Đệ tử biết."

Vừa mới dứt lời, một bóng người đột ngột xuất hiện ở trước mặt ba người, Thanh Vân hoảng sợ, vội vàng đem Vô Ưu bảo hộ ở sau người.

Chờ thấy rõ người tới, Thanh Vân thế này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Trúc thị vệ, ngài nhưng là dọa tiểu nhân nhảy dựng."

Trúc Ảnh thản nhiên gật đầu, sau đó nói với Vô Ưu: “Thiếu gia, chúng ta đi thôi."

Vô Ưu không biết Trúc Ảnh, nghe được hắn kêu mình là thiếu gia, nghi hoặc nhìn Thanh Vân.

Thanh Vân cười nói với hắn: “Đây là thị vệ của Ninh Nhị gia, là bảo hộ tiểu thiếu gia, chúng ta trở về đi, Quân nương tử đã ở tửu lâu chờ ngài."

“Nga!"

Tiểu tử kia gật gật đầu, thế này mới đi theo Thanh Vân hướng tửu lâu đi, mặt sau Trúc Ảnh lại lập tức tiêu thất, hắn lần này xuất hiện chẳng qua chỉ là tìm cơ hội quen mặt, chờ về sau thời điểm lại tới đón thiếu gia, không cần sợ bị xem như người xấu.

************

Chờ ba người đều đi rồi, Tống Thanh Trần thế này mới trở lại đi vào tiệm sách, tâm tư cũng là rất nặng.

Trong tửu lâu, vợ chồng Lưu Sơn đã đến đây, sau khi biết được chủ nhân lại mua tám người, cũng không có gì lo lắng, ngược lại còn ở trong lòng vì chủ nhân cao hứng, cái này tỏ vẻ về sau chủ nhân sẽ càng ngày càng tốt, bọn họ đều có quang vinh.

Chờ sau khi Vô Ưu trở về, Quân Dao đơn giản hỏi một chút chuyện học tập hôm nay của Vô Ưu, thế này mới cho người thu thập này nọ chuẩn bị về nhà.

Trúc Ảnh tất nhiên là đi theo, chẳng qua hắn là cưỡi ngựa, mà Quân Dao biết đây là Ninh Nguyệt Cẩn phân phó để cho hắn dạy con trai mình học võ, cũng không có gì bất mãn.

Thời điểm trở về, Thanh Vân cũng đi theo, đơn giản là nhiều người như vậy, một chiếc xe ngựa căn bản là không đủ ngồi, cứ như vậy vẫn là nhét đầy.

Trên xe ngựa phía sau, Lưu nương tử nhìn mấy nha đầu cùng bà tử, cười ha ha cùng bọn họ nói lên tình huống của Quân gia, mà mấy cô nương bà tử trong lòng còn đang lo lắng, sau khi nghe xong lúc này trái tim coi như là buông xuống không ít.

“Lưu ma ma, chủ nhân thật sự sẽ không đánh chửi chúng ta sao?" Kha bà tử vẫn là có chút không tin lắm, chủ nhân này làm sao có tốt như vậy a.

“Đương nhiên là thật, ta còn có thể lừa ngươi sao? Ta cùng đương gia nhà ta tuy rằng đến nhà chủ nhân chẳng qua mới một tháng thời gian, ngẫu nhiên cũng có thời điểm làm sai chuyện, nhưng chủ nhân nói sai rồi sửa lại thì tốt rồi, không là chuyện lớn gì, nhưng sai lầm rồi không biết sửa, vậy thì không được, ngươi nói chúng ta làm hạ nhân, biết sai lầm rồi tự nhiên là muốn sửa, dù sao chủ nhân tốt, chúng ta mới có thể tốt đúng không? Cho nên, lão tỷ tỷ cứ việc yên tâm đi, chỉ cần tận tâm hết sức vì chủ nhân làm tốt, chủ nhân tự nhiên cũng nhớ kỹ chúng ta tốt." Nói đến Quân Dao, Lưu nương tử này là có một bụng lời hay, quả thực chính là đem Quân Dao trở thành bồ tát sống, trên trời có dưới đất không.

Vốn đang sợ hãi Đông Mai nghe lời nói của Lưu nương tử, lúc này trong lòng bối rối cũng bình tĩnh không ít, mắt to ngập nước nhìn bộ dáng mặt mày hớn hở kia của Lưu nương tử, cũng không khỏi lộ ra một chút tươi cười.

Hạ Nguyệt thì sảng khoái cười nói: “Chủ nhân đối chúng ta tốt đó là phúc khí của chúng ta, chủ nhân cho dù là không tốt kia cũng là mệnh của chúng ta, tóm lại a, chúng ta chỉ tồn một cái tâm tư, đó chính là chuyên tâm vì chủ nhân làm việc, dù tốt dù xấu, lâu ngày biết lòng người mà."

“Hạ Nguyệt nói có lý, hơn nữa chúng ta từng bị chủ nhân trước kia đuổi ra như thế nào, lúc này trong lòng còn không phải rò ràng sao, nay chủ nhân nếu để mắt chúng ta, chúng ta đương nhiên là muốn tận tâm." Xuân Lan cảm khái nói, nàng bộ dạng cũng là cực xinh đẹp, vừa vặn giống tên của nàng, giống như một đóa U Lan, từng ở trong nhà mấy chủ nhân trước kia, không biết ăn bao nhiêu ám khuy (ngầm bị hại) cùng khuất nhục, nàng tuy rằng là nữ tử nhà hộ nông dân, nhưng là người tính tình cứng rắn, cho dù là cả đời làm nô tài, cũng sẽ không làm thiếp, cho dù là gả cho một gã sai vặt, có thể làm chính thê cũng nguyện ý, cho nên nay có thể được Quân Dao coi trọng, nàng là trong lòng đặc biệt cảm kích.

Xuân Lan vừa nói xong, còn lại Hạ Nguyệt cùng Thu Cúc đều là tràn đầy cảm thụ gật đầu, chỉ có Đông Mai bởi vì là vừa bán mình không lâu, Quân Dao là chủ nhân đầu tiên của nàng, cũng không có nhận thức nhiều lắm.

Tần bà tử ngồi ở bên cạnh bắt đầu cũng không có tham gia nói chuyện cùng bọn họ, chỉ lẳng lặng nghe, tuy rằng đối với lời nói của Lưu nương tử lúc ban đầu có điểm hoài nghi, nhưng là nhìn đến ánh mắt kia của nàng cũng không giống như giả dối, lúc này trong lòng cũng yên tâm, hơn nữa chủ nhân còn để cho nàng hầu hạ lão phu nhân, này đối nàng cũng là một loại coi trọng.

“Chủ nhân coi trọng bốn các ngươi, đó là phúc khí của các ngươi, không chỉ là bởi vì các ngươi bộ dạng xinh đẹp, trọng yếu hơn một chút chính là, các ngươi không phải người bẩn, lão bà tử từng ở kinh thành ngốc qua vài nhà quan gia, trong phủ này phàm là có chút tư sắc không người nào không nghĩ bò lên giường của chủ tử, cho dù là làm thiếp cũng cảm thấy là tốt, đó là bọn họ không có ánh mắt, phải biết làm thiếp có thể so với làm nô tài gian nan hơn nhiều, thà làm vợ nhà nghèo, không làm thiếp nhà giàu a." Từng ở bên người nàng, có bao nhiêu cô nương trong veo như nước sau khi làm thiếp bị chủ mẫu chỉnh chết không toàn thây, này đã không là chuyện gì mới mẻ.

Bởi vì lời nói này, bốn nha đầu đều cúi đầu, rất lâu không nói gì.

Tần bà tử thở dài một hơi, “Lão bà tử ta là người thẳng tính, về sau chúng ta chính là hạ nhân cùng nhà, tự nhiên là muốn hướng đến cùng nhau dốc sức, chủ nhân tốt, chúng ta tự nhiên sẽ tốt, cho dù là về sau bà tử ta có nói gì không dễ nghe, khiến các ngươi chán ghét, nhưng là vì chủ nhân ta vẫn muốn nói, đến lúc đó các ngươi đừng trách bà tử ta miệng ác độc."

“Làm sao có thể chứ?" Xuân Lan vội nói, “Tần ma ma là ma ma giáo dưỡng nhà giàu người ta, kia đều là dạy dỗ tiểu thư nhà giàu người ta, nay chúng ta có thể được đến ma ma dạy, tất nhiên là vui mừng, người khác muốn cầu còn cầu không được đâu."

“Đúng vậy, Tần ma ma, Hạ Nguyệt cũng là người thẳng tính, như vậy tốt nhất, có gì nói ra tại chỗ, miễn cho nghẹn ở trong lòng, ngày sau gặp phải tai vạ gì." Hạ Nguyệt cũng là thành khẩn nói.

Hai tiểu nha đầu khác cũng là thực trịnh trọng gật gật đầu.

“Đại muội tử, chủ nhân ăn ở đều tốt chứ? Tiền công bao nhiêu a?" Lương Toàn đột nhiên mở miệng hỏi.

Tần ma ma xuyên thấu qua dư quang khóe mắt nhìn Lương Toàn, lạnh mặt xuống, “Lương đại ca, lúc này còn chưa tới nhà chủ đâu, ngươi liền hỏi đến cái này, có điểm không ổn, chỉ là theo ánh mắt nhìn người của bà tử ta, nếu Lương đại ca thật sự cảm thấy ở nhà chủ ngốc không nổi, nói một tiếng, chủ nhân tự nhiên sẽ để cho ngươi đi."

Lương Toàn nghe xong, vội lắc đầu xua tay, “Ta cũng không phải là ý tứ kia, chỉ là thuận miệng hỏi như vậy, Tần đại muội tử cũng biết, trong khoảng thời gian này chúng ta cũng là có thể tìm hiểu, cho dù là ăn khang nuốt đồ ăn ta cũng có thể chịu, nhưng cũng không thể không hỏi xem tình huống của nhà chủ đi, mặc kệ như thế nào ta vẫn là sẽ tận tâm hết sức." Chỉ hướng về phía ánh mắt sắc bén tựa hồ đem hắn nhìn thấu kia của Quân Dao, hắn cũng sẽ không nổi lên cái tâm tư lệch lạc gì a, làm quản gia nhiều năm như vậy, hắn tự nhận là xảo quyệt không nương tay, nhưng ở một khắc khi chạm đến ánh mắt kia của Quân Dao, nói thật hắn là kinh hồn táng đảm, ánh mắt kia làm sao là của một cái phụ nhân, rõ ràng chính là mắt quỷ hàng năm tẩm ở trong huyết tinh a.

Vốn Lưu nương tử trong lòng cũng là mất hứng, thế nhưng nghe hắn nói như vậy, cũng là gật gật đầu.

“Lão Lương đại ca, tuy rằng các ngươi buổi tối sẽ biết, nhưng là cùng ngươi nói một chút cũng không có việc gì, chủ nhân nói, chỉ cần tận tâm hết sức làm việc, ăn mặc gì cũng không có vấn đề gì, trong khoảng thời gian này hai chúng ta đều là cùng chủ nhân ăn giống nhau, mỗi bữa cơm có thức ăn có bột mỳ trắng, liền ngay cả thời điểm lễ mừng năm mới, chủ nhân đều nói để cho ta dùng sức ăn no, kia nhưng là sủi cảo chủ nhân tự tay bao, ăn đặc biệt ngon, hơn nữa…" Nghĩ tới sự kiện kia, Lưu nương tử lúc này trong lòng nhất thời lại ấm lên, khóe mắt đều chứa nước mắt, “Hơn nữa thời điểm lễ mừng năm mới, chủ nhân còn để cho chúng ta ở trong phòng đặt bài vị tổ tông Lưu gia, chỉ nói ăn no mặc ấm cũng không thể quên tổ tông, nói cho bọn họ chúng ta hiện tại sống tốt lắm, làm cho bọn họ yên tâm, đây chính là đại ân a, chúng ta chính là đã chết cũng không báo đáp được."

Nghe xong lời này, toàn bộ toa xe đều im lặng, mọi người trong lòng đều động dung, này thật là ân tình rất lớn, này nếu đặt ở nhà người khác, đừng nói là lập bài vị tổ tông, dù là vụng trộm hoá vàng mã bị bắt được cũng là nhẹ thì bán đi, nặng thì đánh chết a.

Tần bà tử trong lòng không khỏi vì Quân Dao âm thầm ủng hộ, xác thực không có để nàng nhìn nhầm, nữ tử này tuyệt đối là người tuyệt diệu, tâm tư thông thấu nhưng cũng bí hiểm.

Ân uy cũng thực hiện, ân là lớn như thế, uy chính là không lộ rõ, đơn giản là Quân Dao đứng ở trước mặt ngươi, ngươi sẽ cảm thấy có loại cảm giác uy nghiêm, cái này ở trong số người nàng gặp qua nhiều năm như vậy, bình sinh ít thấy sẽ xuất hiện ở trên người một cái nữ tử, không phải sợ hãi không phải kinh hãi, mà là một loại cúng bái cùng kính ngưỡng.

Hai xe ngựa một đường hướng Thủy Tuyền thôn mà đi, mà đối với người mang võ công như Trúc Ảnh mà nói, trong xe ngựa nói chuyện tự nhiên là không thể gạt được lỗ tai của hắn, cho nên hắn ở trong lòng khiếp sợ đồng thời, cũng vì chủ tử cảm thấy cao hứng, chủ mẫu quả thật có thể cùng chủ tử sánh vai. (QA: Này còn chưa làm lễ cưới đâu! Ca mừng sớm quá! -_-!!!)

Trở lại Quân gia, khi nhìn đến hai tiến viện nhỏ sạch sẽ mới tinh kia, đối với mọi người nhìn quen đình thai lầu các, núi giả hành lang vòng quanh mà nói, xác thực có loại cảm giác mới mẻ.

Về nhà, hai tiểu gia hỏa kia vội vui vẻ vọt vào phòng ở Vô Ưu, dù sao ở bên ngoài qua một đêm, bọn họ vẫn là cảm thấy trong nhà thoải mái.

Trong viện, Quân Dao đứng ở phía trước, nhìn một nhóm hạ nhân.

“Từ hôm nay bắt đầu, nơi này liền là nơi dừng chân về sau của các ngươi, có thể ở lại hay không toàn do chính các ngươi, ta nói rồi, trung thành ở nơi này của ta chỉ có một lần, chỉ cần các ngươi có một chút không muốn, tốt nhất hiện tại đề suất, ta có thể cho các ngươi trở về, nhưng nếu hôm nay ở lại về sau làm ra chuyện gì làm cho ta không thể dễ dàng tha thứ, thì không trách được ta."

Quân Dao vừa nói xong, nhóm người đều đều quỳ rạp xuống đất, nhất tề cho thấy chính mình nguyện ý lưu lại.

Nhìn ánh mắt bọn họ, Quân Dao cười nhẹ, để cho bọn họ đứng lên, sau đó nói với Lưu nương tử: “Lưu thẩm, hôm nay ngươi cùng Kha thẩm làm bữa cơm ngon, liền cùng khi các ngươi đến giống nhau, xem như hoan nghênh một chút, ngày mai bắt đầu sẽ chính thức bận rộn lên, mặt khác mấy ngày nay cho mỗi người đo đạc một chút, sau đó ngươi cùng Lưu thúc đi trấn trên làm cho bọn họ hai bộ xiêm y mùa xuân, về sau mỗi mùa hai bộ. Một câu, các ngươi đem lòng trung thành giao cho ta, ta cho các ngươi cuộc sống yên ổn an bình, về sau đợi đến tuổi thích hợp, sẽ cho mấy nha đầu tìm người thích hợp gả cho, đồ cưới tự nhiên là ta ra. Trong nhà dân cư đơn giản, không có gì lục đục với nhau, về sau chủ tử của các ngươi cũng chỉ mấy người này, liền đem tâm tư bẩn thỉu mang từ trong nhà khác ra đều ném đi cho ta, đừng làm cho ta nhìn thấy một chút gì."

“Dạ!"

Nhìn bộ dáng an phận của bọn họ, Quân Dao ở trong lòng vừa lòng gật gật đầu, “Chỉ còn lại có hai cái sương phòng, Lương thúc cùng Kiều thúc các ngươi liền ngủ đông sương đi, Tần ma ma cùng Kha ma ma các ngươi liền ngủ tây sương, bốn nha đầu khác, thì ngủ ở gian ngoài hậu viện, chờ về sau trong nhà xây thêm phòng ở, các ngươi lại chuyển." Sớm biết vậy lúc trước liền xây lớn hơn một chút, chỉ là phòng cỏ tranh bên cạnh chờ thêm vài ngày phá đi xây lại, sau đó làm cửa hông, như vậy cũng thuận tiện.

“Dạ!"

Sau đó bọn họ mang theo bao đồ của mình vào nhà, mà Kha bà tử rất nhanh thu thập xong liền đi theo Lưu thị vào phòng bếp bận rộn.

“Đại muội tử, chúng ta làm gì a?" Kha bà tử hỏi.

Lưu nương tử đem Kha bà tử dẫn đến gian trữ vật, nhất nhất nói xong với nàng, sau đó nói: “Liền làm bún bằng bột mỳ trắng đi, sau đó làm vài món thức ăn."

“Gì, thật sự ăn bún từ bột mỳ trắng a?" Trước kia ở nhà khác chủ nhân cũng ăn, nhưng là đều là khi chủ nhân sinh đẻ, hơn nữa cũng không phải thường xuyên.

“Ân, chủ nhân đều là ăn bún từ bột mỳ trắng cùng cơm, hơn nữa bột mỳ thô chủ nhân đều cho heo cho gà ăn." Lưu nương tử nhỏ giọng nói.

Kha bà tử nhất thời kinh ngạc, này ở hộ nông dân người ta bột mỳ thô cũng chưa chắc có thể đủ tiền ăn được a, nhà chủ này thật đúng là bỏ được a.

Nhìn ra Kha bà tử giật mình, Lưu nương tử cười nói: “Chủ nhân nói, hai tiểu chủ tử còn nhỏ, lương thực phụ chỉ có thể ngẫu nhiên ăn một chút, hiện tại vừa vặn là thời điểm phát triển cơ thể, sẽ ăn tốt một chút, hơn nữa chủ nhân cũng nói, chỉ cần chúng ta hảo hảo làm việc, là có thể được ăn bột mỳ trắng."

“Ân, đã biết."

Sau đó hai bà tử liền bận rộn lên.

***************

Hậu viện, Trúc Ảnh đang dạy Vô Ưu ngồi thiền, này nhìn như đơn giản, nhưng cũng là rèn luyện tâm trí của người nhất, chỉ là Trúc Ảnh lại không thể không tán thưởng, tiểu chủ tử này tuyệt đối là một thiên tài thế hệ này, nói không chừng thiên phú này so với chủ tử còn cao hơn, tuổi nhỏ như thế mà có định lực cùng tâm tính như vậy, thế gian hiếm thấy.

“Thiếu gia, hiện tại thuộc hạ liền đả thông kinh mạch cho ngươi, quá trình khả năng có chút đau, muốn nhẫn nại một chút." Hắn thản nhiên nói.

“Ân!" Tiểu tử kia không biết sẽ như thế nào, nhưng cắn răng gật gật đầu.

Sau đó Trúc Ảnh liền thân thủ như tia chớp điểm vào hai mạch nhâm đốc của bé, sau đó sau vài cái hô hấp, thân mình nho nhỏ ngồi xếp bằng trước mặt này nhất thời kịch liệt run run lên, hạt mồ hôi lớn như hạt đậu trên cái trán kia theo hai má trắng noãn chảy xuống, Trúc Ảnh ở một bên cẩn thận nhìn chằm chằm Vô Ưu, đơn giản đây là một loại phương thức nhanh nhất, sau khi có thể đả thông là có thể ngưng khí, nếu không dựa vào lực lượng của chính bản thân, bé dù sao còn quá nhỏ, là có chút khó khăn, này tuy rằng đau, nhưng cũng có thể tôi luyện lực ý chí người ta, bọn họ từng đều là như vậy tới được.

Vô Ưu chỉ cảm thấy toàn thân đều đang đau, trong cơ thể giống như có một con sâu bắt đầu điên cuồng cắn gặm, cái loại cảm giác đau đớn lớn đến tê dại này, làm cho bé liều mạng cắn răng nhẫn nại, bé chính là không muốn kêu lên tiếng, bở vì hậu viện tổng cộng chỉ lớn như vậy, vạn nhất mở miệng hô to, bé sợ mẫu thân nghe được sẽ lo lắng.

Thời gian từng chút đi qua, tiểu tử kia cả người đã ướt đẫm, hơn nữa môi cũng bởi vì dùng sức mà chảy ra vết máu, điều này làm cho Trúc Ảnh nhìn là vừa kính nể lại đau lòng, nhỏ như vậy đã có lực nhẫn nại như thế, thực làm cho hắn không muốn bội phục đều không được.

Qua gần hai khắc chung, cỗ đau đớn kia mới chậm rãi tán đi, mà Vô Ưu đã trải qua dùng hết khí lực toàn thân, lập tức xụi lơ trên đất, lại được Trúc Ảnh cẩn thận quan sát đến đón được, sau đó một cỗ khí tức ấm áp chậm rãi trào vào thân thể, rất nhanh cỗ mệt nhọc kia từng chút tán đi, khuôn mặt nhỏ nhắn một lần nữa trở nên hồng nhuận, mà quần áo trên người bé cũng được nội lực của Trúc Ảnh hong khô.

“Thiếu gia, về sau mỗi ngày sớm muộn gì ngồi thiền một canh giờ, không cần sợ, như vậy cũng không mệt mỏi chậm trễ nghỉ ngơi, còn có thể khiến ngài tinh thần rất tốt."

“Ân, cảm ơn thúc thúc." Tiểu tử kia cười tủm tỉm nói lời cảm tạ.

Trúc Ảnh sắc mặt cứng đờ, sau đó không được tự nhiên gãi đầu, “Thiếu gia khách khí, kêu thuộc hạ Trúc Ảnh là được."

“Vậy Trúc Ảnh thúc thúc!" Hắn như trước kiên trì, lễ phép là đức tính thiết yếu, mẫu thân dạy.

“Ngạch, a!" Vẫn là thúc thúc a, không biết bị chủ tử nghe được có thể bị phạt hay không a. (QA: Chủ tử ca cũng bị gọi là thúc thúc như ca đấy! ^^)

Hôm nay nhiệm vụ chấm dứt, Trúc Ảnh sau khi cùng Vô Ưu nói lời từ biệt, lắc mình liền biến mất ở tại hậu viện, chỉ nói ngày mai trở về đón bé tan học.

Tiền viện, từ phòng bếp truyền ra mùi đã không ngừng mê hoặc vị giác của mọi người, bọn họ ở trong tay người môi giới chậm thì một tháng, lâu thì ba năm tháng, có bao nhiêu lâu không ngửi được mùi đồ ăn như thế.

Chờ bóng đêm buông xuống, một món ăn cuối cùng tại phòng bếp cũng đã ra nồi, Lưu nương tử đi vào trong phòng Dương thị, hỏi: “Phu nhân, cơm chiều đã làm tốt, có muốn hiện tại dùng hay không?"

“Được, Xuân Miêu liền bưng tới đi, sau đó các ngươi phải đi ăn cơm, ngày đầu tiên đến, để cho bọn họ đều ăn no, ngày mai mới có khí lực làm việc." Dương thị cười nói.

“Ai, đa tạ phu nhân." Lưu nương tử cười phúc thân rời đi.

Bên này, hai tiểu gia hỏa kia đã đến đây, mà theo đồ ăn bưng lên, cái bụng của Vô Ưu nhất thời thầm thì kêu lên, bé vừa rồi ở hậu viện chính là thực phí khí lực, hiện tại cũng thật sự đói bụng.

Quân Chính Dân nghe xong ha ha cười to, “Vô Ưu của chúng ta đói bụng, hiện tại liền ăn cơm."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vô Ưu lập tức đỏ, nhào vào trong lòng Quân Dao, rất lâu không có ngẩng đầu.

Theo đồ ăn lên bàn, người một nhà ngồi vây quanh cùng một chỗ ăn cơm, mà trên kháng ấm trong phòng Lưu Sơn, bốn phía tràn đầy, sáu bảy đĩa lớn chậu sứ lớn đựng đồ ăn, làm cho mọi người ở đây không khỏi nuốt nước miếng.

Chờ khi Lưu nương tử cùng Kha bà tử bưng hai giỏ trúc lớn đựng bún làm từ bột mỳ trắng đi vào phòng, nhìn ánh mắt đói khát kia của mọi người, liền cười nói: “Đừng nhìn, ăn cơm đi, phu nhân nói, hôm nay đều muốn ăn no ăn no, ngày mai mới có khí lực làm việc."

“Đúng đúng đúng, chạy nhanh ăn đi, sương phòng của chúng ta kháng ấm lớn như vậy, tất cả đều ngồi xuống, về sau đến phòng nào ăn cơm đều được." Lưu Sơn cũng vội kêu.

“Ô ô…" Chờ Lưu Sơn chuyện đũa cho mọi người, liền nhìn đến Đông Mai nhỏ nhất đã đỏ hốc mắt, thanh âm nghẹn ngào lên.

Lưu nương tử lúc này tâm nhất thời liền ngồi đến, tiểu nha đầu mới bao nhiêu a, còn khồn phải giống như tiểu khuê nữ của nàng sao.

“Đông Mai, làm sao khóc? Không đói bụng a?"

“Ô ô, đói… Rất đói bụng…" Dù sao còn nhỏ, cuộc sống tra tấn thời gian dài làm cho nàng đã dần dần mất đi dũng khí sống sót, thế nhưng nghĩ mẫu thân tóc hoa râm cùng đệ đệ gào khóc đòi ăn kia, nàng cũng chỉ có thể bán mình lấy duy trì chì phid dùng trong nhà, ai ngờ đến mấy tháng đều không có người muốn nàng, Ngưu bà tử cũng vẫn chưa cho nàng sắc mặt hoà nhã, bình thường đều là chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, làm sao có thể nghĩ đến có một ngày cư nhiên có thể ăn đồ ăn tốt như vậy a.

Ngồi ở bên cạnh nàng Thu Cúc nắm tay nứt nẻ kia của Đông Mai, nhỏ giọng an ủi nói: “Nha đầu ngốc khóc gì, thấy đồ ăn tốt như vậy hẳn là mở rộng bụng dùng sức ăn a, về sau cũng không thể hơi một chút liền rơi nước mắt như vậy, làm cho tiểu thư nhìn đến thực không tốt?" Nói xong đem chiếc đũa nhét vào trong tay nàng, “Ăn đi, đừng khóc."

Tần bà tử gật gật đầu, “Đông Mai, Thu Cúc nói rất đúng, về sau ngươi là đi theo bên người tiểu thư, cũng không thể nói khóc liền khóc, hôm nay thì quên đi, từ ngày mai bắt đầu, nếu lại khóc là không thể được biết không?"

“Ô ô, ân… Ừ, ta nhớ kỹ." Tiểu nha đầu nghẹn ngào gật gật đầu.

Sau đó mọi người mới bắt đầu ăn cơm, mà Lưu Sơn thì từ trong ngăn tủ bên cạnh xuất ra một cái bình rượu, sau đó để cho thê tử lấy ba cái bát, rót đầy cho Kiều Đại Hà cùng Lương Toàn, “Đây là lão gia thưởng, bình thường không có thời gian cũng không đành lòng uống, hôm nay ba chúng ta liền uống một chút, coi như là chúc mừng cho các ngươi một chút."

“Ai, cái này tốt." Lương Toàn ánh mắt sáng lên, chẳng qua sau đó còn nói thêm: “Uống một chút, uống một chút là tốt rồi."

Kiều Đại Hà cùng Lưu Sơn thoáng nhìn nhau, sau đó chỉ vào Lương Toàn cười ha hả, “Vẫn là có điểm tốt, còn tưởng rằng ngươi nhìn qua gian xảo, nghĩ không say không về đâu."

Lương Toàn cũng không tức giận, mà là cười nói: “Chính là vì gian xảo mới hiểu nhiều lắm, chuyện gì nên làm chuyện gì không nên làm, đều chứa ở trong này đây." Nói xong nâng ngón tay chỉ ngực mình.

“Lão Lương đại ca cũng là người khôn khéo, chủ nhân cũng chính là coi trọng điểm này của ngươi, mới cho ngươi đi theo bên người lão gia tử, dù sao lão gia cùng phu nhân nhìn qua chính là người thiện tâm, chúng ta làm hạ nhân tự nhiên muốn che chở chủ tử chu toàn, này cũng nói rõ ánh mắt của chủ nhân có bao nhiêu lợi hại." Tần bà tử gật gật đầu.

Lương Toàn uống một ngụm rượu, hướng về phía Tần bà tử giơ ngón tay cái lên, “Vẫn là Tần đại muội tử lợi hại, lúc trước chủ nhân vừa nói, ta đây trong lòng chính là tâm can run rẩy, Lương Toàn ta cũng là ở nhà phú quý người ta làm quản gia gần mười năm, trường hợp gì chưa thấy qua a, nhưng khi ta vừa đối diện với ánh mắt của chủ nhân, ai nha thật sự, ta chính là cảm thấy đã biết chút của cải, đều bị chủ nhân nhìn thấu, đây chính là chuyện tuyệt đối không dễ dàng a, dù sao ta tự nhận bản lĩnh gian xảo này vẫn là rất cừ."

Lưu nương tử nghe xong cười ha ha, nói với Lương Toàn: “Lão Lương đại ca, này cũng nói rõ, chủ nhân của chúng ta không phải người thường, thấy phòng cỏ tranh bên cạnh kia không? Kia vẫn là chỗ ở của chủ nhân hai ba tháng trước đấy, lặng lẽ thời gian ngắn như vậy, vừa là phòng mới, vừa là mua ruộng đất, đây là người thường có thể làm ra được sao?"

“Ừ, quả thật không phải người thường." Người thường có thể có ánh mắt như vậy sao. (QA: Lương toàn này là có bóng ma tâm lý vs đôi mắt của Dao tỷ a!)

Sau đó một đám người vô cùng náo nhiệt cơm nước xong, rồi nên về phòng ngủ thì về phòng ngủ, nên đi vào hầu hạ chủ tử thì hầu hạ chủ tử.

Một đêm ngủ ngon, đối với những người đã lâu không có ngủ qua kháng ấm này mà nói, sáng sớm kỳ thật là thời điểm chịu đựng khó khăn nhất, nhớ tới lại luyến tiếc, thế cũng là toàn bộ đều dậy từ rất sớm, quét rác, cho ngựa ăn cho con thỏ ăn, nấu cơm nấu cơm.

Hạ Nguyệt đã chuẩn bị nước tốt, bưng vào cho Quân Dao.

“Chủ nhân, rửa mặt."

“Ân!" Quân Dao đi đến trước chậu rửa mặt, rửa mặt, sau đó tiếp nhận khăn tay Hạ Nguyệt chuẩn bị lau khô, bên cạnh Thu Cúc đã lấy đến quần áo chờ ở một bên.

“Tối hôm qua ngủ có ngon giấc không? Có gì không quen không?" Nàng cười hỏi.

“Không, đặc biệt tốt, chúng nô tỳ thật lâu không có ngủ thoải mái như vậy." Từ khi ngủ xuống đến khi rời giường, trong ổ chăn vẫn đều là ấm áp, đem tất cả mệt nhọc đều lập tức cưỡng chế di dời.

“Đúng vậy, chủ nhân đối với chúng nô tỳ tốt như vậy, làm sao sẽ có đạo lý không quen." Thu Cúc cười hì hì trả lời.

“Vậy là tốt rồi, ở trong này hảo hảo làm, về sau không cần lại chịu phiêu bạt khổ sở kia." Thanh âm nhu hòa của nàng giống như gió xuân thổi vào trong lòng các nàng vậy, làm cho hai nha đầu hốc mắt đều đã ươn ướt, vội không ngừng gật đầu nói phải.

Sau khi rửa mặt xong, Quân Dao thế này mới đi ra cửa, nhìn đến phòng ở của Xảo Nhi đã mở rộng, mà Xuân Lan thì đang mặc quần áo cho Xảo Nhi, buộc tóc cũng là một bộ, hai cái búi tóc nhỏ đáng yêu, làm cho tiểu nha đầu vốn là ngốc manh càng thêm đáng yêu vô địch, Quân Dao nhìn trong lòng là tràn đầy cảm giác tự hào.

“Mẫu thân, sớm a." Xảo Nhi nhìn đến Quân Dao, vung tay nhỏ bé cười.

“Xảo Nhi cũng sớm." Mở ra hai tay, tiếp được tiểu nha đầu chạy vội mà đến, sau đó lôi kéo nàng đi hướng tiền viện.

Mấy người đang ở trong sân bận việc nhìn đến Quân Dao đều là cười vấn an, Quân Dao gật đầu một cái, để cho bọn họ làm việc xong liền ăn điểm tâm, sau sẽ có chuyện làm.

Sáng sớm hôm nay, không có trường hợp đặc biệt khác, mấy nha đầu cùng bà tử hán tử chờ Quân Dao bọn họ cơm nước xong, thế này mới về phòng dùng cơm, tuy rằng ăn sáng, nhưng đồ ăn vẫn như trước tốt lắm, điều này làm cho trong lòng mọi người càng thêm kiên định quyết tâm muốn tận tâm hết sức.

Sau khi dùng qua cơm sáng, Vô Ưu liền lên xe ngựa, do Lưu Sơn mang theo đi trấn trên, lần này không có để cho người dư thừa đi theo, đơn giản là Quân Dao trong lòng hiểu được, lúc này nhất định có Trúc Ảnh âm thầm che chở.

Quân Dao lại thu thập một chút, liền cùng Quân Chính Dân nói một phen, sau đó hắn liền mang theo Lương Toàn hướng nhà Lý Chính mà đi.

Lúc này thời gian cũng không tính quá sớm, chờ hai người tới trong nhà Lý Chính, bọn họ đã dùng xong điểm tâm rồi, Quân Bình Sơn đang ngồi ở cửa rút tẩu thuốc, thấy Quân Chính Dân đến đây, đứng lên cười nói: “Dân tử, có chuyện gì?"

Quân Chính Dân đi lên phía trước nói: “Đại bá, tới tìm ngươi nói chút sự."

“Vậy được, vào đi." Quân Bình Sơn cười nói, hiện tại lão Tam này chính là không đơn giản, sau khi ở riêng ra ngoài, lúc này cuộc sống là lướt qua càng tốt, chẳng những xây lên đại viện nhị tiến, còn mua chiếc xe ngựa đầu tiên trong thôn, đây chính là ao ước của không ít người a.

“Ai!" Quân Chính Dân gật gật đầu liền đi theo hắn vào phòng.

Đi vào trong viện, vừa vặn ba huynh đệ Quân Chính Phong đang mài cuốc, nhìn thấy hắn đến, phía sau còn mang theo một người xa lạ, cũng không hiểu nhìn nhau.

“Lão Tam tới rồi."

“Ân, Đại ca Nhị ca Tam đệ, đang làm việc a?"

“Ân, chẳng qua còn có một tháng nữa sẽ cày ruộng mà, mài trước một chút, không thể dùng còn phải đi trấn trên sửa chữa một chút." Quân Chính Phong cười nói, “Ngươi đây là có việc?"

“Ân, tìm đại bá nói chút chuyện."

Sau khi vào nhà, Quân Bình Sơn để cho Quân Chính Dân ngồi, sau đó liền nhìn đến hán tử cùng hắn đến chỉ là đứng ở phía sau hắn cũng không có ngồi xuống, lúc này trong lòng lại có suy nghĩ, hán tử này xem ra là hạ nhân nhà hắn a, lúc này hiểu được cũng càng giật mình, âm thầm nghĩ bọn họ quả nhiên là sống tốt lắm, này coi như là phúc khí của lão Quân gia, nói không chừng Tam phòng còn có thể khởi động toàn bộ lão Quân gia đâu. (QA: Là Dao tỷ chứ không phải QCD nha, cái gì mà khởi động toàn bộ lão Quân gia! Nếu có ý niệm này chỉ sợ chưa khởi động tiền bạc đã bị mầy người lão Quân gia kia nuốt hết rồi!)

“Hôm nay tìm ta có chuyện gì a?" Thê tử Đại phòng tiến vào rót nước đường cho hai người, ngay tại một bên dựa vào Cố thị ngồi.

“Là như vậy, Đại bá, không phải nhà ta mua xuống đỉnh núi nhỏ sao, Dao Nhi đã nghĩ muốn ở khối dưới chân núi kia đào hồ cá, nghĩ cần lao động, đã nghĩ làm cho Đại bá giúp đỡ hoà giải một chút, mỗi người mỗi ngày năm mươi cái tiền đồng, muốn cho Đại bá giúp đỡ tìm một ít người có khả năng." Đây là lời nói của Quân Dao.

“Năm mươi cái?" Cố thị đã muốn, này thật đúng là không ít đâu.

“Ân, bởi vì muốn đào hồ cá rất đại, cho nên lúc này ít nhất cũng cần bốn năm mươi người, dù thế nào cũng muốn đào mười ngày nửa tháng đi." Quân Dao nói với hắn, nếu bọn họ tự tìm người, nhất định là không có lực kêu gọi lớn bằng Lý Chính, hơn nữa mời Lý Chính hỗ trợ, bọn họ lại cho Lý Chính chút tiền, này coi như là gián tiếp cho Lý Chính mặt mũi, về sau ở trong thôn cũng tiện làm việc.

Phía sau Lương Toàn tiến lên hai bước, cười đem gì đó trong tay cùng một cái hà bao đưa cho Cố thị, sau đó lại đi tới phía sau Quân Chính Dân.

Quân Bình Sơn ánh mắt nhìn nhìn hà bao trong tay phụ nữ, sau đó nói: “Đây đều là việc nhỏ, ngươi khi nào thì bắt đầu đào, ta liền tìm người cho ngươi."

“Hôm nay bắt đầu, nếu Đại bá hỗ trợ tìm tốt rồi, thì để cho bọn họ buổi chiều đến sau phòng nhà ta chờ." Quân Chính Dân cười nói.

“Vậy được, ta buổi sáng liền giúp ngươi thu xếp, bọn họ ăn qua cơm trưa cam đoan tới." Quân Bình Sơn dứt khoát nói.

“Ai, vậy đa tạ đại bá." Quân Chính Dân cười ha ha nói.

“Này có gì, đều là người một nhà, về sau có chuyện gì cứ nói, bạc gì cũng không cần, đèu xem Lý Chính ta đây giôngs như người ngoài vậy, dù sao chúng ta đều là thân thích trong năm đời a, ngươi nếu tốt lắm, lão Quân gia chúng ta cũng liền rất đi lên không phải sao."

“A, là là là…" Hắn gãi đầu, thật sự không biết nên nói gì.

Bên cạnh Lương Toàn lại cười ha ha nhìn Lý Chính nói: “Đại lão gia lời này nói được thật tốt, chủ nhân ta mời đại lão gia làm việc, đó là bởi vì đại lão gia tuyệt đối công chính, về phần tiền bạc gì, cũng không phải là xa lạ, dù sao đại lão gia thân là Lý Chính, lúc này bình thường cũng bận rộn, chúng ta cho đại lão gia tiền bạc như vậy, cũng là bởi vì đại lão gia vất vả, việc của chúng ta liền xem nhẹ người ta, này trong lòng cũng không dễ chịu không phải sao, chủ nhân chúng ta thân là vãn bối, hiếu kính trưởng bối này cũng là hợp tình hợp lý."

Quân Bình Sơn vừa nghe, lúc này trong lòng chính là dễ chịu, lời nói của Lương Toàn này, vô hình đem hắn khuyếch đại, nói cũng phải, hắn là Lý Chính, chung quy không thể chỉ vì một nhà bận rộn, Quân Chính Dân là vãn bối, này hiếu kính trưởng bối hắn đây cũng không thể ngăn cản không phải sao. (QA: Hix! Này…. Ta cảm thấy rợn rợn a! Muốn nhận tiền lại muốn mặt mũi thì cứ nói a! Thật là….)

“Ha ha, Dân tử a, ai vậy a? Nói chuyện thật đúng là xuôi tai."

“Hồi đại lão gia, ta là tùy tùng của lão gia nhà ta, về sau nếu là có chỗ nào không đúng, còn xin đại lão gia nhiều tha thứ." Lương Toàn cười tủm tỉm nói.

“Được, nếu là người nhà Dân tử, tự nhiên cũng là Thủy Tuyền thôn ta." Quân Bình Sơn vuốt chòm râu cười nói.

“Vậy Đại bá, ta đi về trước."

“Được, ngươi đi về trước đi, buổi chiều tìm bốn mươi người cho ngươi, cam đoan đến."

“Vậy đa tạ Đại bá, Đại bá nương, ta đi rồi a, các ngươi đừng tiễn."

Cố thị vẫy vẫy tay cười nói: “Được, không tiễn không tiễn."

Cố thị trong lòng vui mừng a a, nàng tuy rằng cũng không phải yêu tiền cỡ nào, nhưng lúc này trong nhà cũng là khắp nơi không rời được bạc a, có thể thu nhiều chút cũng là chuyện tốt, nàng há có thể mất hứng.

Đợi lát nữa đến trong phòng, nàng đem hà bao đưa cho Quân Bình Sơn, mở ra vừa thấy bên trong là một thỏi bạc mười lượng, lúc ấy hai người liền vừa lòng gật gật đầu.

“Dân tử này thật đúng là, lập tức cho nhiều như vậy, làm sao dùng a." (QA: Sướng chết đi lại còn…)

“Đứa nhỏ này có tiền đồ, cũng không biết đệ muội nghe xong, trong lòng là cảm thụ gì." Quân Bình Sơn cảm thán. (QA: Đệ muội là lão thái thái ở lão Quân gia kia nha các nàng!)

Nói tới đây, Cố thị cũng là dài thở dài một hơi, “Cũng phải, bốn huynh đệ kia chỉ có Dân tử hiểu chuyện có khả năng, bây giờ còn bị đệ muội ép buộc đi ra ngoài, thật sự là làm bậy a."

“Quên đi, chuyện nhà người ta chúng ta cũng không xen miệng vào được, không gọi ta ta chung quy không thể vội vàng đi hoà giải đi, như vậy còn không đem đệ muội đắc tội, chỉ lần trước bởi vì chuyện phân gia, có đôi khi đi nhà nàng nhìn thấy ta đều cái mũi không phải cái mũi, ánh mắt không phải ánh mắt (ý là tức giận)."

Cố thị tiếc hận lắc đầu, “Trước kia cũng không cảm thấy đệ muội có thể làm ra như vậy a, lúc này tuổi càng lớn ngược lại tính tình càng ngày càng không chịu được."

“Này bây giờ còn là tốt, chờ xem, liền tính tình kia của đệ muội, nếu biết cuộc sống hiện tại của Dân tử, không biết muốn làm ầm ĩ như thế nào đâu. Nha đầu Dao Nhi kia cũng không phải người lương thiện gì, đó chính là một con báo nhỏ, ngươi không chọc nàng chuyện gì đều dễ nói, này nếu đắc tội, chính là lời nói gì đều có thể nói ra miệng." Đối với Quân Dao tuy rằng không đồng ý, nhưng cũng không chán ghét, tóm lại chính là cảm thấy là một nha đầu không thua gì nam tử, thế này mới thời gian bao lâu, liền vừa là xây phòng vừa là mua đất, về sau còn gì nữa.

Mà hiện tại vừa muốn đào hồ cá, tuy rằng hắn cảm thấy hồ cá không phải dễ nuôi sống như vậy, nhưng nếu người ta ra tiền, như vậy coi như là tạo phúc cho quê nhà, có thể thừa dịp nông nhàn kiếm hai đồng tiền, là chuyện tốt không phải sao.

Nhìn sắc mặt không được việc kia của phụ nữ nhà mình, Quân Bình Sơn cũng chưa nói gì, đi đến một bên cầm lấy giấy bút, viết không ít tên, sau đó gọi ba con trai của mình, làm cho bọn họ đi truyền lời, đương nhiên đào hồ cá, là không quên được ba con trai của mình, này nếu đều đi một ngày chính là một trăm năm mươi văn a, mười ngày chính là một lương rưỡi, cũng đủ một nhà ăn uống non nửa năm.

Nghe nói nhà Quân Dao muốn đào hồ cá, hơn nữa một ngày năm mươi cái tiền đồng, ba huynh đệ này trong lòng cũng là cao hứng, mà trong nhà vài cái tôn tử nghe nói, cũng là nói muốn đi hỗ trợ, có thể kiếm một chút là một chút.

Sau đó ba huynh đệ đi ra ngoài thu xếp một canh giờ, sau khi trở về đã nói đều làm thỏa đáng.

Cũng chính là ngắn ngủn thời gian một buổi sáng, chuyện nhà Quân Dao muốn đào hồ cá đã truyền khắp toàn bộ Thủy Tuyền thôn, đương nhiên cũng không có loại trừ vào đến Quân gia, lão thái thái nhất thời đang ăn cơm tức giận đến thiếu chút nữa mắt trợn trắng.

Chờ hòa hoãn lại tinh thần, chính là một trận khóc trời cào đất, chửi ầm lên.

“Cái bạch nhãn lang đáng chém ngàn đao kia, lão nương dưỡng hắn lớn như vậy, nay có tiền liền đạp hư như vậy, còn nuôi cá, hắn có thể nuôi ra cái gì, ngay cả con đều nuôi không được nuôi cái gì cá a? Có tiền cũng không biết đến hiếu kính hiếu kính lão nương mình, ôi, đây chính là muốn đem lão bà tử ta bức chết a, một đôi mẹ con kia chính là giống hạ lưu, đem con ta cổ động ngay cả lão nương đều đã quên, ta làm sao lại mệnh khổ như vậy chứ!" (QA: Ôi bây giờ mới gặp lại lão thái thái! Ta nhớ lão thái thái chết đi được! *Nôn* -_-!!!)

Lâm thị ngay lúc đó mặt mày liền nhăn chặt, lão thái thái này thật đúng là một khắc cũng không sống yên ổn, lúc này con trai khó khăn lắm mới sống tốt, bà cư nhiên mắng ác độc như vậy, hận không thể để Tam phòng liền cả đời ăn xin bà mới thư thái.

Mà Tiền thị cùng Quân Liễu tuy rằng không có hát đệm, nhưng là khóe miệng kia cũng là không nhịn được bực bội, ở Lâm thị xem ra, nếu ngày đó không có bị Quân Dao giáo huấn, lần này nói không chừng có thể xúi giục lão thái thái ngay cả cơm cũng không ăn vọt đến nhà Quân Dao đại náo một phen.

Diêu thị cũng không có phản ứng gì, bưng bát cơm lẳng lặng ăn, nhưng là khóe miệng khinh thường cũng che dấu rất sâu, nháo đi nháo đi, ầm ĩ càng lợi hại, cuối cùng Tứ phòng bọn họ thu lợi càng nhiều, duy nhất bất mãn chính là Đại phòng lần này cư nhiên im lặng, làm cho nàng rất là khó chịu.

Tam phòng có thể đào hồ cá, hơn nữa mỗi ngày năm mươi cái tiền đồng, nói thật nàng là thực giật mình, không nghĩ tới Tam phòng sau khi phân ra ngoài, chẳng những không có chán nản, cư nhiên càng ngày càng lợi hại, cơ hồ thành duy nhất ở Thủy Tuyền thôn, điều này làm cho nàng rất là không cam lòng, nhưng cũng sẽ không ngốc đi chủ động khiêu khích, dù sao lão Quân gia xem bọn hắn không vừa mắt cũng không phải một phòng của mình, từ bọn họ ầm ĩ đi, như vậy nếu thật sự đối địch, lão Quân gia thua, Tứ phòng bọn họ không tổn thất, nhưng lão Quân gia thắng, chỗ tốt của bọn họ chính là chạy không được a, dù sao ở lão Quân gia trừ bỏ Quân Lan Nhi cũng chỉ có nam nhân của nàng được ưa thích nhất, chỉ cần nam nhân của mình đi cùng lão thái thái nói vài câu dễ nghe, ưu việt này còn có thể thiếu?

End Chương 59
Tác giả : Tịch Yêu Yêu
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại