Cẩm Tú Phong Hoa Chi Đệ Nhất Nông Gia Nữ
Chương 50 Đòn hiểm
Bởi vì ngày này có chuyện, cho nên Quân Dao đã cho người gửi lời nhắn tới Dương gia, nói là ngày hai mươi bảy hôm nay có chuyện, buổi chiều đi cũng không thích hợp, định ngày hai mươi tám lại đưa Mộng Ny trở về, mà Dương gia bên kia cũng hồi âm nói là chờ bọn họ cùng nhau, giết heo đổi sang hai mươi tám tháng chạp, vì chuyện này, Dương thị còn tự trách một trận.
Ngày kế, mọi người Quân gia bao gồm hai tiểu gia hỏa kia cũng bị Quân Dao sớm đã kêu rời ổ chăn.
Mà hai tiểu gia hỏa kia vừa nghe muốn đến nhà ngoại tổ bà, rất nhanh đã thu thập tốt lắm.
Mộng Ny bởi vì hôm nay được đi về, tâm tình thực kích động, hận không thể chắp cánh bay về luôn, cũng không phải bởi vì ở nhà Quân Dao không tốt, ngược lại ăn ngon ngủ ngon, nhưng là dù tốt hơn nữa, cái loại xúc động nhớ nhà này cũng không cách nào áp chế, bình thường còn tốt, nhưng là vừa biết mình hôm nay có thể về nhà, được gặp gia nãi cùng cha mẹ, nàng như ngồi trên chào nóng.
Bởi vì lần này là muốn cả nhà cùng đi, Quân Dao quyết định mang theo Lưu thẩm, Dương thị nói qua lúc này hàng năm, Dương gia đều sẽ mời thân tộc trong thôn tụ lại một lần ăn bữa cơm, cho nên vì có thể có người giúp đỡ, cả nhà liền cùng đi.
Vốn Lưu thẩm là quyết định muốn ở nhà giữ nhà, nhưng là nghe nói Quân Dao cũng muốn mang theo nàng, trong lòng thật cao hứng, vội vàng không thôi.
Dương thị ở tại phòng bếp bận rộn một trận, các loại có thể mang đi đều muốn mang đi, Quân Dao không khỏi âm thầm buồn cười: Lão nương này, thật đúng là khôi hài, mỗi lần về đều hận không thể chuyển hết đồ trong nhà về.
Đương nhiên, cuối cùng vẫn là ở dưới sự khuyên bảo của Quân Chính Dân, Dương thị mới chỉ đựng một cái gùi trúc, bên trong các loại điểm tâm mỗi dạng một bao, còn có hoa quả khô mua ở cửa hàng hoa quả khô trấn trên, đến lúc đó có thể ở thời điểm gác đêm giao thừa, làm đồ ăn vặt.
Kỳ thật Quân Chính Dân cũng muốn đưa một chút cho lão Quân gia, lại sợ Dương thị không vui.
Trong xe ngựa, Quân Dao nhìn này nọ chất tràn đầy một giỏ trúc, nhìn nhìn lại sắc mặt có điểm mất tự nhiên kia của Quân Chính Dân, trong lòng nàng cũng hiểu được, chính mình lễ mừng năm mới không quên đưa này nọ qua, nhưng là nay đến nhà nhạc phụ, thê tử lại mang nhiều như vậy, hắn cũng biết nương mình không phải dễ nói chuyện, nhưng là cho dù là thê tử làm bộ làm dáng, hắn cũng sẽ cảm thấy dễ chịu một chút, dù sao, cha mẹ hắn dù kém hơn nữa, trong cơ thể hắn cũng chảy dòng máu của hai người kia a.
Quân Dao nhẹ nhàng câu môi, hỏi Dương thị ngồi ở bên cạnh Quân Chính Dân: “Nương, lễ mừng năm mới người đưa quà tết cho gia ta không?"
Dương thị vẻ mặt không thay đổi, tựa hồ đối với sự tình trước kia đã không để bụng, trong lòng cũng hiểu được ý tứ Quân Dao, nhìn nhìn trượng phu bên người, trong lòng cảm thấy có chút buồn, vợ chồng hai mươi năm, hắn cư nhiên sẽ nghĩ nàng như thế, nếu nàng thật sự có nhiều tâm nhãn như vậy, tội gì bị lão thái thái ức hiếp hai mươi năm a.
“Con đúng là thích quan tâm, bà ngoại có, gia nãi có thể không có sao, ta đều thu thập tốt lắm, đã nghĩ chờ ngày mai cho cha con đưa qua, lúc này không phải là muốn đến nhà bà ngoại con mới chuẩn bị sao, nếu không cách vài bước trong một cái thôn, ai mà không phải ngày mai mới đưa quà tết a."
Mà nghe được lời nói của Dương thị, sắc mặt Quân Chính Dân càng thêm mất tự nhiên, hắn bất giác đỏ mặt, may mắn hắn có vẻ đen, nếu không còn không lộ nhân bánh sao.
Trong lòng hắn cũng cảm thấy thực xin lỗi Dương thị, rõ ràng lúc trước nương mình đối với thê tử mình như thế, nhưng nàng vẫn sẽ chuẩn bị quà tết cho cha mẹ, chính mình rõ ràng là hiểu rõ nàng nhất, cư nhiên phạm vào lỗi như vậy. (QA: Nói thật chứ! Ta vẫn không thích nổi tên này. Ta chợt nhớ tới Liên Mạn Nhi trong Trọng sinh tiểu địa chủ nhận xét về Lão Tam Liên Thủ Lễ: Có những người chính là như vậy a, cha mẹ hắn chưa ngược chết vợ con hắn thì liền coi như không có chuyện gì, nhưng vợ con hắn chỉ cần hơi có chút không phải thì đó chính là bất hiếu, là tội lỗi tày trời a!)
Quân Dao cúi mắt, xuyên qua lông mi cong dày nhìn đôi vợ chồng đối diện kia, trong lòng vô cùng cảm khái.
Xe ngựa thực vững vàng, tốc độ cũng mau, chỉ nửa canh giờ mà thôi cũng đã đến Dương gia thôn.
Lúc này, bên ngoài đã có người đang đi lại, khi nhìn thấy chiếc xe ngựa kia tiến vào thôn bọn họ, cũng không khỏi nghĩ đến, rốt cuộc muốn đến nhà ai.
Người Dương gia sáng sớm đã biết cô nãi nãi cùng cô gia sắp về đến, cho nên thời điểm chiếc xe ngựa kia đứng ở trước cửa nhà bọn họ, mọi người đang ở trong viện bận việc không khỏi cảm thấy kinh ngạc, rốt cuộc là thân thích như thế nào a, cư nhiên là đi lại bằng xe ngựa.
Nhưng là thời điểm khi Dương thị cùng Quân Chính Dân xuống dưới, trong viện không sai biệt lắm liền sôi trào, này không phải Đại cô nương sao, trong nhà là phát tài gì a, lại mua nổi xe ngựa.
“Cha mẹ, bắt đầu bận rộn?" Dương thị ở dưới sự nâng đợ của Lưu nương tử, xuống xe ngựa, đi vào trong viện, nhìn đến hai đầu heo béo mập đã làm máu tốt lắm, đang chuẩn bị lột da.
Hoa thị thấy nữ nhi mình tiến vào, lấy lại tinh thần đi lên phía trước, lôi kéo nàng đi đến một bên nhỏ giọng hỏi: “Xe ngựa nhà ai a?"
Dương thị cười nói: “Nhà ta, là Dao Nhi mua, về sau ra ngoài cũng thuận tiện, nếu nương muốn đến nhà ta ở vài ngày, thì cứ việc nhờ người ta gửi tin, trong nhà sẽ cho xe ngựa tới đón, ngồi thực thư thái, đều không muốn đứng dậy."
Hoa thị có điểm giật mình, tựa hồ là không thể tin được, bà là không biết chiếc xe ngựa này bao nhiêu tiền, nhưng là nghe Đại tôn tử nói, chỉ là một con ngựa ít nhất cũng muốn mấy chục lượng bạc a.
“Lan a, này mất bao nhiêu bạc a?" Không trách bà muốn hỏi, dù sao cho dù là nữ nhi đã làm nương làm bà ngoại, nhưng là lão thái thái vẫn lo lắng cho khuê nữ như trước, sợ nàng tiêu tiền lung tung.
“Ta nào biết a? Đây là Dao Nhi mua." Dương thị không khỏi bật cười, trong lòng lại cảm thấy thực ấm áp.
“Kia cũng không thể loạn tiêu bạc a, mua chiếc xe trâu thật tốt, thời điểm đầu xuân còn có thể cày ruộng, khi thu hoạch vụ thu cũng có thể kéo lương thực về trong nhà, con nói mua lượng xe ngựa, thực lãng phí a? Tố Lan, Dao Nhi còn trẻ, phương diện tiền bạc cũng rộng rãi, con nên giúp đỡ nàng nắm chặt." Hoa thị nói liên miên cằn nhằn trách móc.
Mặt sau Quân Chính Dân cùng Quân Dao bọn họ cũng đều vào được, lão gia tử nhận lấy gùi trúc con rể đem đến, bên trong nặng trịch làm cho nếp nhăntrên mặt ông càng sâu, không phải vì này nọ, mà là cảm thấy mình được nữ nhi con rể coi trọng, nhớ thương.
“Đến thì đến, còn đem nhiều này nọ như vậy, trong nhà cũng cái gì đều có." Lão gia tử để cho Dương Hòe An đem này nọ mang vào phòng bếp, tiếp đón hắn vào trong phòng.
Bên kia, Đỗ thị nhìn đến nữ nhi trở về, miễn bàn bao nhiêu cao hứng, mà khi phát hiện mặt sắc nàng không hề tái nhợt như vậy, ngược lại phiếm hồng động lòng người, càng thực vui mừng, lôi kéo Quân Dao không ngừng nói lời cảm kích, làm cho Quân Dao đều cảm thấy có chút ngượng ngùng.
“Nói đến, Dao Nhi thật sự là lợi hại, cư nhiên mua được xe ngựa, vừa rồi mợ bên ngoài nhìn nhìn, bên trong nhưng là thật đẹp mắt." Đỗ thị hâm mộ nói.
“Đúng vậy, tỷ thật sự rất lợi hại nga, hơn nữa tỷ còn mua vải dệt cho cha mẹ cùng gia nãi, cho các người làm bộ quần áo mới, quần áo mới đều là ta làm nga, chờ về phòng cho nương nhìn xem." Mộng Ny kéo cánh tay Đỗ thị, tràn đầy dáng vẻ yêu kiều của tiểu nữ nhi.
Đỗ thị nghe xong, vô cùng thân thiết điểm cái mũi nhỏ của nữ nhi, cười toe tóe.
Đang ở thời điểm mọi người nói chuyện, Dương Hưng Nghiệp đã trở lại.
“Nương, nhà ai vậy… Tỷ tỷ tới, xe ngựa nhà các người a?"
“Đúng vậy, cuối năm vừa mua, về sau thăm người thân cũng thuận tiện một ít." Quân Dao khẽ gật đầu, sau đó nhìn đến Dương Hưng Nghiệp so với thời điểm nhìn thấy lần trước, có vẻ gầy một chút, “Hưng nhi, đọc sách thực vất vả đi, nhìn đệ đều gầy, khi ở bên ngoài ăn cơm ăn no một chút, bớt để cho cha mẹ đệ lo lắng."
“Ân, ta ăn thực no, chính là buổi tối đọc sách có thể ngồi trễ một chút." Hắn nhếch miệng cười, lộ ra hai hàm răng trắng noãn.
Nhìn thấy con, Đỗ thị oán trách nói: “Không thấy muội muội con đã về rồi sao?"
“Làm sao không chứ, cũng không phải là so với lần trước ta nhìn thấy xinh đẹp hơn sao, nhà tỷ còn thật biết dưỡng người đấy." Hắn đi lên phía trước sờ sờ đầu Mộng Ny.
“Gì nha, chúng ta còn để con bị đói sao, muội muội con phải đến nhà tỷ con điều trị thân mình, con lại không có bệnh." Bị lời này của con trai chọc cười, Đỗ thị tức giận liếc hắn một cái.
Sau đó, vài người liền cùng nhau đi về phía phòng Đỗ thị, mà Dương thị thì đi theo Hoa thị đến phòng ở của bà, hai mẹ con đại khái cũng lặng lẽ nói chuyện.
Đông sương phòng của Đỗ thị thu thập thực sạch sẽ, tuy rằng trong phòng cũng không ấm áp như nhà Quân Dao, nhưng là trong miệng bếp thêm củi, cho nên trên kháng cũng là thực ấm áp.
Quân Dao tháo giầy cho hai hài tử, đem bọn họ đặt tới trên kháng, Đỗ thị liền kéo đến một cái chăn mỏng, bọc cho hai hài tử, sau đó từ trong tủ bên cạnh kháng, xuất ra củ lạc đỏ, để cho hai hài tử ăn.
Mộng Ny lúc này đã cao hứng mở ra hành trang, trong đó bên trong có vài bộ quần áo, màu tím than, màu lam, màu xanh nhạt cùng màu hồng nhạt.
Lấy ra bộ quần áo màu xanh nhạt kia đưa cho Đỗ thị nói: “Nương, người xem xem, đây là quần áo ta làm cho người, vải dệt tốt, sờ lên trơn mịn."
Đỗ thị vừa thấy, trong mắt nhất thời sáng ngời, tiếp ở trong tay sau đó vuốt ve, chỉ cảm thấy cảm giác đặc biệt tốt.
“Cháu xem cháu, quần áo mừng năm mới làm sao có để cho cháu ngoại mua cho." Đỗ thị oán trách nói, nhưng là thần sắc thật cao hứng.
“Không có việc gì, Hưng nhi còn đang đọc sách, Mộng Ny thì còn chưa cập kê, cháu ngoại cũng là nửa khuê nữ đúng không, hơn nữa cũng không chỉ mợ, ông ngoại bà ngoại cùng cậu đều có, còn làm cho Hưng nhi hai bộ đấy, đều là tay nghề của Mộng Ny, một tháng cuối cùng nàng đều không nhàn rỗi." Quân Dao cười nói.
Dương Hưng Nghiệp vừa nghe ngay cả hắn đều có, cười sáp đến hỏi Mộng Ny, bộ quần áo nào là của hắn, Mộng Ny liền từ bên trong lấy ra hai bộ đưa cho hắn, một bộ màu tím than, một bộ màu lam, hơn nữa còn làm cho hắn hai cái khăn nho. (khăn cho người đi học thời xưa)
Nhìn đến đường may tinh mịn kia, Dương Hưng Nghiệp cười nói câu vất vả, liền đứng ở một bên nghe mẫu thân cùng Quân Dao nói chuyện.
“Này mắt thấy liền đầu xuân, chờ thêm tháng giêng, thời tiết vừa ấm lên, cậu cháu đã nói muốn lên núi lấy mầm nho dại cho cháu, cháu là không biết, cậu cháu hàng năm săn thú, đi qua rất nhiều đỉnh núi, chính là biết không ít loại này, cũng không biết cháu cần bao nhiêu."
“Càng nhiều càng tốt!" Quân Dao nói, “Ta đem ngọn núi nhỏ phía sau nhà ta mua xuống, chuẩn bị đầu xuân sang năm liền khai khẩn ra năm mươi mẫu, chuyên môn trồng nho, để cho cậu dựa theo cái này tính ra đi."
“Đỉnh núi nhỏ?" Đỗ thị nhíu mày, “Ta cũng nghe nói qua, tới gần bờ sông đất tuy rằng là đất tốt, nhưng cũng là núi đúng không, đất hoang khai khẩn lên cũng là tốn sức a, cũng không trồng được hoa mầu a."
“Ân, không trồng hoa mầu, ta đã nghĩ, lưu lại mảnh rừng trúc kia, sau đó đầu xuân sang năm liền chiết cây ăn quả, chờ thêm vài năm cây ăn quả kia có thể ăn, cam đoan không giống quả dại, chua sáp khó ăn, sau đó lại xây lên mấy dãy phòng, ở trong gây trồng nấm cùng mộc nhĩ, ở phần đất phía sau, chuẩn bị xây cái xưởng, bán chút lạp xưởng… Chính là thứ nhà ta mang đến, giữa trưa làm nếm thử, nếu mợ thích, ta sẽ dạy cho người, chờ về sau xưởng nhà ta xây tốt, mợ có thể đi giúp đỡ ta xem, về phần còn lại, trồng chút rau dưa, sau đó nuôi thêm một đoàn gà, hàng năm thu vào cũng không ít đâu."
Đỗ thị nghe Quân Dao giải thích một chút, thậm chí cảm giác được mảnh núi kia nơi nào là núi hoang a, rõ ràng chính là núi vàng để kiếm tiền a.
Không khỏi có điểm bội phục nhìn nàng, cảm khái nói: “Dao Nhi, cháu hiện tại nhưng là thực làm cho người ta yêu thích, làm sao có thể nghĩ được nhiều như vậy chứ, còn có thể xây xưởng gì đó, nếu thật sự được, mợ phải đến giúp cháu, ta hiện tại sẽ gom bạc cho đệ cùng muội cháu, về sau một đứa muốn cưới vợ, một đứa muốn mua đồ cưới, chính là muốn không ít đâu."
Lời này của Đỗ thị, đem Dương Hưng Nghiệp cùng Mộng Ny bên cạnh nói đến đỏ thẫm mặt, Dương Hưng Nghiệp đứng lên, dứt khoát sẽ không ở trong phòng này ngây người nữa, nói câu phải đi, liền đẩy cửa đi ra ngoài.
Thấy bộ dáng của Dương Hưng Nghiệp, Đỗ thị cùng Quân Dao nhịn không được cười ha ha.
“Sang năm không phải còn muốn đào hồ cá sao? Nếu đến lúc đó bận rộn không qua được, để cho cậu cháu đến giúp cháu, thời điểm đó trên núi còn không có con mồi gì, hắn bình thường phải tháng ba mới bắt đầu bận rộn."
“Vậy đương nhiên là tốt, ta còn sợ các người khi đó có việc kìa." Nàng gật gật đầu.
Đỗ thị nhìn Quân Dao lại nhìn nhìn nữ nhi được chiếu cố sắc mặt hồng nhuận, trong lòng không khỏi có điểm áy náy.
“Dao Nhi a, trước kia cũng là mợ không hiểu biết, cháu đừng cùng mợ so đo."
“Mợ nói cái gì đâu, cậu giúp ta không ít a, nếu mợ thật sự không hiểu biết, ta cùng hai hài tử nói không chừng sớm chết đói, người xem phòng ốc nhà ta, vài mẫu hoang kia của nhà ta, không phải đều là cậu giúp đỡ làm ra sao, nếu mợ còn cảm thấy trong lòng không dễ chịu, mới thật sự là đem ta làm người ngoài đấy." Tâm tư của Đỗ thị nàng hiểu được, nếu nàng ta thật sự không tốt, như vậy Dương Hòe An ngẫu nhiên tiếp tế, nàng ta đã sớm đánh tới cửa, làm gì ở trong này mở một con mắt nhắm một con mắt.
Cùng với lão Quân gia hơn bốn năm mặc kệ không hỏi thậm chí cũng không để ý chết sống của ba mẹ con nàng mà nói, Đỗ thị chính là thánh mẫu.
“Được, vậy chúng ta đừng nói, bớt nói tới lại phiền lòng."
“Nương, tỷ mới sẽ không nhớ rõ chuyện trước kia của người đâu, tỷ hiện tại chính là cả ngày thực bận rộn, trong nhà không chỉ mua xe ngựa, hai người phía sau kia cũng là người trong nhà tỷ đấy, một người phụ trách đánh xe ngựa, một người phụ trách nấu cơm thu thập nhà cửa, Đại cô cùng dượng hiện tại cũng không cần làm việc gì, Đại cô còn vụng trộm cùng ta nói, nhàn đến toàn thân khó chịu kìa." Mộng Ny cười nói.
“Thật sự!" Đỗ thị trừng mắt to, “Dao Nhi, đó là hạ nhân nhà cháu a? Ai nha, ta còn tưởng rằng là ai đâu, này cao hứng cũng đã quên hỏi."
“Ân, hai người đều là người đáng thương, trong nhà đều thiên tai ngập lụt, chạy nạn đến nơi này của chúng ta, nghe nói ở nhà giàu người ta không đem người làm người để xem, vừa vặn gặp liền mua bọn họ, bọn họ giúp đỡ chúng ta cũng bớt việc, ta cũng có thể cho bọn hắn nơi dung thân cùng ấm no đúng không!"
“Đúng, ta cũng nghe Hưng nhi nói, mấy năm trước phía nam cũng không phải là phát sinh một trận lũ lụt sao, kia nhưng là đã chết thiệt nhiều người a, nghe nói thiệt nhiều người không ai nhặt xác, đều thối, ai, đáng thương."
Không khí bởi vì đàm luận tới loại chuyện tình thê thảm này, mà có chút có chút nặng nề.
Mà đúng vào lúc này, bên ngoài lại là một trận tiếng động ầm ĩ lớn.
Đỗ thị để Quân Dao ngồi ở trong phòng, nàng đi ra xem có chuyện gì, không bao lâu, liền mang vào hai nàng dâu trẻ tuổi.
“Hai vị thím tới rồi, mau lên kháng ấm áp đi, bên ngoài thực lạnh." Mộng Ny nhìn thấy hai nàng dâu, cười tiếp đón các nàng lên kháng.
Quân Dao cũng không biết, thông qua Đỗ thị giới thiệu mới biết được là hai con dâu nhà Nhị ông ngoại Dương Thành Cường, nàng cũng sẽ theo Mộng Ny cùng nhau gọi thím.
Khi hai nàng dâu kia biết đây là nữ nhi Quân Dao của Đại cô họ Tố Lan, nữ tử chưa cưới sinh con kia, biểu tình trên mặt rất là cổ quái, điều này làm cho tâm Quân Dao lập tức liền lạnh xuống.
“Mợ, các ngươi ở trong phòng trò chuyện, ta mang hai hài tử đi cùng bà ngoại nói chuyện." Nói xong, liền gọi hai tiểu gia hỏa đang ở bên trong ghé cùng một chỗ đếm củ lạc kia nói: “Vô Ưu, Xảo Nhi, cùng nương đến trong phòng ngoại tổ bà chơi."
“Nga, mẫu thân chúng ta đi." Xảo Nhi vội từ trong chăn đi ra, vọt tới trong lòng Quân Dao, chờ nàng đeo giày cho mình.
Vô Ưu thì để Quân Dao đem giầy đưa cho hắn, tự hắn đeo.
Giày của hai tiểu gia hỏa kia đều là da động vật, bên trong còn là một lớp lông thỏ, đeo ở trên chân ấm áp, đều nói ấm thân trước ấm chân (muốn ấm người thì phải ấm chân trước), cho nên Quân Dao chỉ sợ bọn họ đông lạnh.
Đỗ thị dù sao là người từng trải, đối với sắc mặt của hai người em dâu, nàng hiển nhiên cũng đã nhận ra, nhất thời trong lòng cũng không phải tư vị, này dù sao cũng là nhà mình, các nàng chẳng qua cũng là cùng Quân Dao giống nhau đến ăn đồ ăn giết heo, dựa vào cái gì không biết che dấu ghét bỏ Quân Dao, thật sự là.
Nhưng mình cũng không thể đuổi người ta đúng không, cho nên Quân Dao nói muốn đến trong phòng bà bà, nàng cũng liền tùy Quân Dao, nhưng nói muốn đưa bọn họ đi qua, lại bị Quân Dao cự tuyệt.
Nàng hô Lưu thẩm tiến vào, sau đó mỗi người ôm một đứa đến trong phòng lão thái thái.
Thấy Quân Dao rời đi, dâu cả Lương thị lại hỏi: “Tẩu tử, đại cô họ cũng đã về rồi? Quân gia tỷ muội này không phải bị đuổi ra ngoài sao, làm sao hôm nay lại tới đây?"
“Làm sao lại không thể tới, đại tỷ cùng bà bà ở riêng, hiện tại cùng Dao Nhi ở cùng một chỗ, hơn nữa cho dù phân ra, hay đuổi ra, đó cũng là cháu ngoại gái của Đại phòng chúng ta, làm sao lại không thể tới."
Hai nàng dâu vừa nghe, ngữ khí Đỗ thị có chút cao, không khỏi có điểm không rõ mình vừa mới vào cửa, làm sao lại đem nàng đắc tội.
“Không phải a, tẩu tử, chúng ta cái gì cũng chưa nói nha, ngươi làm sao lại tức giận?" Vu thị chi thứ hai đoán không ra.
Đỗ thị thấy bọn họ muốn cùng mình hỏi rõ, nàng cũng liền lưu loát lên kháng ngồi xếp bằng, ngay cả hài cũng chưa thoát.
“Đệ muội a, các ngươi hôm nay đến nhà ta là ăn đồ ăn giết heo đi? Dao Nhi cũng là đến náo nhiệt, ngươi nói đều là đến náo nhiệt, các ngươi vừa tiến đến liền cho người ta cái loại ánh mắt này, ai không tức giận a? Dao Nhi là ngoại tôn nữ của Đại phòng chúng ta, cùng chi thứ hai của các ngươi cũng không có quan hệ gì nhiều, các ngươi nói xem, làm gì muốn cái loại ánh mắt ghét bỏ này a? Ngươi làm người khác đều ngốc tử, xem không rõ a? Hơn nữa, ngươi cũng không trở về nhà hỏi một chút, các ngươi đánh gia cụ kiếm năm mươi lượng kia là ai cho, nếu không phải Dao Nhi thấy các ngươi cùng nhà ta cùng là người trong tộc, người ta dựa vào cái gì ngu ngốc cho các ngươi nhiều như vậy, chính là hai mươi lượng cũng không được a, như thế nào vừa rồi còn cảm thấy tẩu tử ta oan uổng các ngươi ủy khuất các ngươi?"
Nàng tuy rằng cũng không phải người thiện tâm gì, nhưng cũng sẽ không ngầm hạ thấp như vậy, nếu đổi thành là nàng, thích chính là thích, không thích liền rõ ràng không tiến vào, này giáp mặt làm cho người ta ngột ngạt là gì ý tứ a, ngươi còn là làm trưởng bối đấy, uổng công nghe người ta gọi ngươi một tiếng thím, có cái bộ dáng của thím sao.
Hai nàng dâu nào biết chuyện này a, chỉ biết đoạn thời gian trước trong nhà buôn bán lời một khoản, trên mặt lão gia tử cũng là vui sướng, nói thẳng bạc thành thân của hai tôn tử đều đủ, tuy rằng biết là Quân gia cho, nhưng chỉ nghĩ là Đại cô họ, cũng không nghĩ tới sẽ là Quân Dao.
Nhưng mà…
“Tẩu tử lời này cũng không thể nói như vậy a, cha ta đánh gia cụ không phải cho Đại cô họ sao, cho dù là ra bạc cũng là Đại cô họ ra a, cô nương kia thanh danh không tốt tẩu tử cũng không phải không biết, chúng ta còn không phải sợ bị người sau lưng đâm cột sống sao, dù sao chuyện năm đó thực ầm ĩ a." Vu thị không bằng lòng nói.
“Gì Đại cô họ!" Đỗ thị chính là bị chọc tức, “Kia đều là Dao Nhi người ta tự mình kiếm bạc, Đại tỷ cùng tỷ phu hiện tại đều là Dao Nhi người ta phụng dưỡng, ngươi nói một chút người ta một cái cô nương lúc trước đã xảy ra chuyện như vậy, nay đang liều mạng kiếm tiền dưỡng gia sống tạm, có gì làm cho người đâm cột sống, hơn nữa cho dù là đâm, cũng là đâm chúng ta, cùng các ngươi có quan hệ gì, thật sự là người ăn mặn lo cải củ nhạt."
Mắt thấy hai người giống như muốn ầm ỹ lên, Lương thị vội chịu thua trước nói: “Tẩu tử, được rồi, đừng tức giận, chúng ta đây không phải là không biết sao, chờ nhìn thấy Dao tỷ cùng nàng nhận lỗi, người một nhà cũng đừng ầm ĩ lên, thực không tốt a."
Sau đó, này vừa ra nho nhỏ nhạc đệm mới xem như chấm dứt.
Mà Quân Dao cùng Lưu thẩm mỗi người ôm một đứa nhỏ đi ra, bên ngoài hai đầu heo đã bị lột da xong rồi, đang lóc xương, một khung xương lớn đầy đủ kia, nhưng là làm cho Quân Dao thực vui mừng một trận, xương ống hầm canh, uống lên chẳng những cường thân kiện thể, càng có thể làm trơn khớp xương, cũng là thứ tốt, càng làm cho nàng thích vẫn là móng giò kia, hai con héo béo mập, trọn tám cái móng giò a, này có thể ăn thực lâu.
Nghĩ thời điểm về nhà có nên cùng bà ngoại muốn một bộ mang về không.
********************
Trong phòng lão thái thái, Dương thị, thê tử Dương Thành Cường Điêu thị đang tụ lại cùng nhau nói chuyện, thấy Quân Dao ôm đứa nhỏ đẩy cửa tiến vào, vội vỗ tay gọi tiểu nha đầu trong lòng nàng.
“Ôi, Xảo nhi của ta, lại đây để cho ngoại tổ bà ôm một cái."
“Hì hì, ngoại tổ bà, Xảo Nhi rất nặng nga." Xảo Nhi cười khanh khách.
Đợi Quân Dao đem nàng đặt tới trên kháng, tiểu nha đầu đã trượt xuống đi tới bên người Hoa thị, mông vừa ngồi xuống liền chui vào trong lòng Hoa thị, dỗ cho Hoa thị nếp nhăn trên mặt đều phai nhạt rất nhiều.
Mà Lưu thẩm thì lại đem Vô Ưu giao cho Dương thị, Dương thị vội vàng đem ngoại tôn nhét vào trong ổ chăn ấm áp, nơi này cũng không so được với trong nhà, vào nhà liền ấm áp, dù sao không có địa long, chỉ có trên kháng là ấm áp, cũng không thể đông lạnh hai bảo bối.
Điêu thị từ khi hai hài tử vừa mới tiến vào, đã bất giác trừng lớn mắt, bà cũng biết Quân Dao này là chưa cưới sinh con, nhưng lại không nghĩ rằng hai tiểu hài tử đáng yêu như vậy, không khỏi nghĩ, cha đứa nhỏ này phải là người như thế nào, dù sao hai hài tử trừ bỏ mũi, điểm khác đều không giống Quân Dao.
“Tẩu tử, hai tiểu oa nhi này cũng thật xinh đẹp, nhìn thấy làm cho người ta yêu thích." Điêu thị cười tủm tỉm nói.
Hoa thị nghe xong thì cười toe tóe, vội không ngừng gật đầu: “Đúng vậy, trước kia còn gầy gầy đâu, không biết nha đầu Dao Nhi kia nuôi nấng như thế nào, càng ngày càng xinh đẹp."
Dương thị ở một bên không nói lời nào, chỉ cười, trong lòng càng ngày càng vui sướng.
Quân Dao ngồi ở bên người Dương thị, cúi mắt dùng dư quang đánh giá Điêu thị, cảm thấy lão bà tử này so với hai con dâu mạnh hơn nhiều, ít nhất hiểu được che dấu, xem ra là một người tâm tư linh hoạt. (QA: Linh hoạt quá cho nên mới thảm a!)
Ở trong trí nhớ của Quân Dao, nàng bị đuổi ra khỏi nhà, khi tới gần mùa đông trong nhà không có nửa điểm lương thực cất trữ, một đường gắng gượng vác bụng lớn đến nhà bà ngoại mượn lương thực, khi đó Điêu thị này cũng ở, xem ánh mắt của bà ta so với thời tiết lạnh như băng còn rét thấu xương hơn.
Nếu bọn họ cảm thấy hôn sự về sau của mình cần dựa vào gia tộc ở sau lưng duy trì mới có thể hạnh phúc, bởi vậy gây khó dễ cho mẹ con bọn họ, như vậy bọn họ liền sai hoàn toàn, đừng tưởng rằng nàng bình thường không nói một lời, đầy mặt mỉm cười chính là dễ nói chuyện, kỳ thật chính mình rốt cuộc có bao nhiêu tàn nhẫn vô tình, chỉ có chính nàng biết.
Tại cái thời không xa lạ này, nàng chỉ có mấy thân nhân chính là hai hài tử này cùng cha mẹ, nhưng nếu cha mẹ cũng phản bội nàng, như vậy nàng tuyệt đối sẽ rời đi không chút nào dây dưa.
“Dao Nhi cũng đã nhiều năm không có tới đi, bây giờ còn làm công việc thêu thùa?" Điêu thị cười hỏi.
“Không đâu, ở nhà trồng trọt."
“Ai nha, một cô nương gia trồng trọt thực mệt mỏi, có bao nhiêu đất a?"
“Không nhiều lắm, cũng chỉ hơn mười mẫu mà thôi."
“Ai nha, ít như vậy, làm sao đủ cho người một nhà các ngươi ăn a!"
“Nhị thẩm, nhà chúng ta còn mua một ít hoang, chuẩn bị sang năm khai khẩn ra thì tốt rồi…" Dương thị tiếp lời nói.
“Lan nhi a, có bạc thì mua vài mẫu ruộng tốt, cháu nói mua đất hoang, này không phải lãng phí bạc sao." Lời Dương thị nói còn chưa dứt, đã bị Điêu thị đánh gãy, tận lực bày ra một bộ dáng trưởng giả, ân cần dạy bảo nói: “Lần trước hai tiểu tử kia nhà ta đến nhà cháu đưa gia cụ, nghe nói bạc đều là cô nương quản, Lan nhi a, không phải thím nói không tốt, nhưng là bạc này, đều là con dâu đương gia quản, sao có thể để cho con gái cầm tiêu xài chứ, này vạn nhất bị người nào đó lừa, kiếm bạc cũng không dễ dàng đúng không? Dao Nhi a, cháu trước kia còn chưa lập gia đình, tự nhiên không biết chỗ khó của đương gia, tuy rằng làm mẫu thân, thế nhưng…"
“Điêu lão thái thái, ta cảm thấy bà nói là việc của nhà ta đi!" Quân Dao lười biếng liếc mắt nhìn Điêu thị một cái, nói.
Điêu thị ngây ngẩn cả người, bà không nghĩ tới mình sẽ bị tiểu nha đầu Quân Dao này cắt ngang lời, ở nhà bà chính là lớn nhất, con trai trượng phu đều đối với bà thực tôn trọng, đơn giản là bà quản tiền bạc, đó chính là có thể tích lũy xuống, bởi vì bà hiểu được, đã khống chế tiền bạc, chính là đã khống chế người một nhà.
Nay bà đây là có lòng tốt truyền thủ đoạn cho Dương thị, ngược lại đắc tội tiểu chân này?
“Nói cũng không thể nói như vậy, ta đây không phải là có lòng tốt sao? Ngươi đứa nhỏ này…"
“Điêu lão thái thái, ta người này tính tình không tốt, hôm nay lại là ngày lành của nhà bà ngoại ta, ta cảm thấy chúng ta vẫn là không cần ầm ỹ lên tốt hơn, ngài cảm thấy sao?" Ánh mắt, lập tức trở nên sắc bén, con ngươi lóe tàn khốc kia, làm cho mặt Điêu thị lập tức trở nên trắng bệch.
Bà cho tới bây giờ chưa từng sợ hãi ai, nhưng là ánh mắt Quân Dao lại giống như một con rắn, gắt gao đem bà cuốn lấy, cái loại sợ hãi cùng kinh hãi này, càng giãy dụa càng bị buộc chặt.
Cuối cùng, Điêu thị mấp máy môi vài cái, lời nói đến bên miệng cuối cùng vẫn là không nói ra khỏi miệng.
Hoa thị gặp không khí có chút ngưng trọng, vội đứng ra hoà giải, để cho các nàng uống nước đường ăn điểm tâm Quân Dao mang đến.
Nhìn ánh mắt bất đắc dĩ kia của bà ngoại, Quân Dao cảm thấy một trận phiền chán, đứng dậy nói: “Các ngươi ăn uống, ta đi ra ngoài đi dạo."
Dương thị nghe xong vội đối với bóng lưng của nàng nói: “Chớ đi quá xa, đỡ cho không tìm thấy con."
“Đã biết." Vẫy vẫy tay, mở cửa đi ra ngoài.
“Nương, đợi ta với, ta cũng đi." Vô Ưu kêu với Quân Dao.
“Bên ngoài lạnh lẽo, cháu đi theo bên người bà ngoại cho ấm áp đi, đừng ra ra vào vào bị cảm, lại phải ăn thuốc đắng." Nàng hiện tại chỉ muốn yên tĩnh một mình, suy nghĩ một chút tính toán cho tương lai.
Nàng nói như vậy, Vô Ưu cũng đành một lần nữa ngồi trở lại, còn vụng trộm trừng mắt nhìn Điêu thị đối diện một cái, trong lòng âm thầm mắng một tiếng: “Người xấu!"
Hậu viện, vẫn thu thập sạch sẽ như trước, cho dù là bên trong chuồng heo chỉ còn lại có một con heo mẹ mang thai, bên trong cũng là được thu thập thực gọn gàng, con heo mẹ to mọng kia, đang nằm ở trong ổ trải rơm thật dày, ngủ say vù vù.
Thời điểm nàng vừa đi tới dị thế này, cho dù có được nội tâm cường đại hơn nữa, vẫn sẽ có loại cảm giác cô đơn như trước, loại cảm giác đó mơ hồ gần như một loại cảm giác chân không chạm đất, làm cho nàng gần như phát điên.
Nhưng là đợi trí nhớ của người kia ùn ùn mà đến, đợi nhìn đến hai cái bánh bao nhỏ dáng người gầy sắc mặt vàng như nến kia, kỳ thật là nàng cảm thấy chính mình xong đời.
Còn có một đám trí nhớ bị nhục nhã, bị tức giận mắng, bị chỉ trích, bị đâm chọc kia, cũng đều làm cho nàng chịu đựng đủ.
Quân Dao cho tới bây giờ không cảm thấy mình là người lương thiện, nàng có thể vì Quân Dao trước kia báo thù, lại chưa từng nghĩ tới muốn thay thế Quân Dao kia sống sót. (ý tỷ là tỷ sẽ sống là chính tỷ ấy, chứ không phải cố gắng sống giống như Quân Dao trước kia)
Nàng là người có tự tôn cùng kiêu ngạo mãnh liệt, sinh mệnh cho tới bây giờ đều là của chính mình, cũng không cách nào vì người khác mà sống, ở trong thế giới quan của nàng, cho tới bây giờ đều là vì chính mình mà sống.
Đối với châm chọc khiêu khích cùng xem thường của những người đó, nàng cũng không khổ sở, chỉ là tức giận, vì Quân Dao trước kia.
Rõ ràng chỉ là một người mẹ chưa kết hôn mặt ngoài nhu nhược, nội tâm kiên cường, chuyện tình này ở kiếp trước không có gì lạ lùng, tại cái thời đại phong kiến lạc hậu này, đủ để đem một người bức chết.
Cho nên, nàng phải bảo vệ hai hài tử kia, cho dù trước kia là của cái nữ nhân kia, nhưng hiện tại cũng là của nàng.
Không có thay thế, nàng cũng sẽ không để cho mình làm một người thay thế.
“Tỷ, bên ngoài lạnh như thế, tỷ làm sao lại đứng ở chỗ này?" Mộng Ny đã đi tới, trải qua khoảng thời gian này điều dưỡng, cô nương này liếc mắt một cái nhìn qua, tuy rằng còn thực mảnh khảnh gầy yếu, nhưng sắc mặt hồng nhuận, bệnh trạng hơi lui.
“Trong phòng có một lão thái thái xảo quyệt, ta cảm thấy phiền, liền ra ngoài xem." Quân Dao hướng về phía Mộng Ny nháy mắt mấy cái.
Mộng Ny che miệng cười khẽ, đi tới kéo cánh tay của nàng, nghiêng đầu khẽ tựa vào trên vai nàng.
“Nhị bà nội quả thật là người không dễ đối phó, ánh mắt kia giống như mang lưỡi câu vậy, trước kia cũng không ít lần ở trước mặt bà nội ta nói nương ta không đúng, ta cũng không thích bà."
“Mộng Ny, ngươi trước kia là thấy ta… thế nào?" Nàng nhẹ giọng hỏi.
Mộng Ny thân mình cứng đờ, ngẩng đầu nhìn Quân Dao, muốn từ trên mặt nàng nhìn ra cái gì, lại chỉ có vẻ mặt bình tĩnh lạnh nhạt.
“Tỷ, tỷ có phải nghĩ đến gì hay không? Ta trước kia thân mình thực yếu ớt, phần lớn thời gian đều ở trong phòng, tuy rằng nghe nương nói, nhưng là chỉ vì tỷ đau lòng, cảm thấy chúng ta giống như đồng mệnh tương liên vậy, nhưng là về sau thời điểm lại nhìn thấy tỷ, cảm thấy tỷ đối với ta tốt lắm, hơn nữa cũng sẽ không đem ta làm bệnh nhân xem, Mộng Ny liền cảm thấy tỷ là người tỷ tốt nhất trên đời, mặc kệ người khác nói gì, ở trong lòng Mộng Ny chính là tốt nhất."
Mỗi lần tiếp xúc đến thương hại trong mắt người khác, đều là thời điểm nàng thống khổ nhất, cái loại tra tấn này cơ hồ so với phát bệnh càng thống khổ hơn.
Nhưng là Quân Dao sẽ không, ánh mắt của tỷ ấy thực ấm áp, giống như ánh nắng ấm trong mùa đông, làm cho nàng cảm thấy toàn thân không hề lạnh như băng như vậy, giống như nhiễm lên một chút ánh nắng mặt trời, làm cho nàng thực thích, hơn nữa hai tiểu cháu ngoại kia, đáng yêu hiểu chuyện như vậy, cho dù là không biết cha ở nơi nào, bọn họ vẫn sống vui vẻ như vậy, Mộng Ny là thật lòng yêu thương, thế nhưng lại không có cảm xúc đáng thương, bởi vì nàng biết hai chữ này có bao nhiêu nặng nề.
“Muội nha đầu ngốc này, giống như đang cùng tỷ bái đường vậy, nói trịnh trọng như vậy làm gì." Quân Dao bị ngữ khí của nàng chọc nở nụ cười, trong lòng nàng cũng không khổ sở, làm chi lại xem như nàng giống như sắp khóc vậy.
Nếu có người dám làm cho nàng khổ sở, nàng sẽ làm người nọ ngay cả khổ sở đều cảm thấy là loại xa xỉ.
****************
Hai tỷ muội ở tại hậu viện nói chuyện, trong phòng mọi người cũng đều ghé vào cùng một chỗ trò chuyện náo nhiệt.
Chờ đến thời điểm Lưu thẩm tìm tới, nói là Đỗ thị tìm các nàng, hai tỷ muội lưỡng lúc này mới đi đến tiền viện.
Nhưng là vừa đến tiền viện, lại nhìn thấy tới thêm một nhóm người nữa, nghe bọn hắn nói chuyện, những người này giống như chính là Lý Chính Dương gia thôn, lần này không có mang thê tử, chỉ dẫn theo hai con trai cùng một tôn tử mà thôi.
Mà nhìn thấy Quân Dao cùng Mộng Ny, ánh mắt của một nam tử trong đó, không ngừng hướng trên người Quân Dao ngắm, bị Quân Dao phát hiện, một ánh mắt âm lãnh, làm cho sợ tới mức co rúm lại.
Một mạt cười lạnh, chậm rãi ở khóe môi phấn nộn gợi lên, hôm nay khả năng sẽ náo nhiệt không ít, Quân Dao nghĩ.
Một phen nghênh đón, Lý Chính cùng hai con trai đương nhiên được nghênh vào phòng chính, mà cái tiểu tôn tử kia thì đi vào không đến một hồi, lại chạy ra, đứng ở trên thớt trong sân, nhìn một đống thịt kia, nhịn không được còn sẽ vươn tay chọc chọc.
Quân Dao cùng Mộng Ny đến phòng của Đỗ thị, hai nàng dâu kia vẫn ngồi ở trên kháng như trước, trước mặt mỗi người đều đã chất không ít vỏ lạc.
Hai người thấy Quân Dao tiến vào, đều là lộ vẻ mặt xấu hổ, sau đó xê dịch vị trí, để cho Quân Dao lên kháng.
Quân Dao cũng không nói thêm cái gì, chỉ nghiêng người ngồi ở trên mép kháng, Mộng Ny cũng là chuyển chiếc ghế, ngồi ở bên cạnh kháng, cầm lạc chậm rãi bóc ăn.
“Cái kia, Dao Nhi a, vừa rồi đều là thím không tốt, cháu đừng để trong lòng, chúng ta đây cũng là không biết." Lương thị cười làm lành nói.
“Làm sao có thể, đại thẩm cũng không có làm sai cái gì, hơn nữa ta cũng không rõ trong lời nói của đại thẩm là gì ý tứ." Nàng lạnh nhạt cười.
“Cháu xem Dao Nhi, thím đều cùng cháu chịu nhận lỗi, cháu cũng đừng nóng giận nữa, chúng ta dù sao coi như là người một nhà đúng không." Trong lòng Vu thị có chút nghẹn khuất, nhưng cũng không thể không nhận lỗi, bằng không nếu ầm ĩ lên, còn không phải uổng công đến một chuyến a. (ý là mất công đến mà không được ăn uống gì á)
Phải biết rằng đồ ăn giết heo không phải là thời điểm gì cũng có thể ăn.
“Lời nói của hai vị thím ta cũng không hiểu, các thím làm gì khiến cho ta tức giận?" Nàng có thể đứng dậy chạy lấy người sao, như thế nào đến phòng nào, cũng không được an tĩnh.
Những lời này củaQuân Dao, làm cho hai nữ nhân hết chỗ nói rồi, sắc mặt cũng trở nên khó coi.
Đỗ thị còn muốn làm cho hai nhà dịu đi một chút, nhưng lại không nghĩ rằng Quân Dao căn bản là không cho các nàng ấy mặt mũi, nhưng mà cũng đúng, vừa rồi ngươi không cho người ta mặt mũi, một câu xin lỗi, người ta sẽ nhận, ngươi cho là ngươi là ai a.
Thấy không khí có chút cứng nhắc, cũng không sai biệt lắm đến thời điểm nên nấu cơm, Đỗ thị liền đứng lên, nói với hai chị em dâu họ: “Được rồi, trời cũng không sớm, chúng ta đi làm cơm đi, đừng chờ những hán tử kia thúc giục."
Có cái bậc thang, hai nữ nhân đương nhiên sẽ đi xuống, cũng là vỗ vỗ tay, xuống kháng đeo hài, đi theo Đỗ thị đi rồi.
Trong phòng cuối cùng an tĩnh lại, Quân Dao thế này mới thở dài một hơi.
“Mộng Ny, ta đến phòng muội nghỉ ngơi một lát, trong khoảng thời gian này hơi mệt!" Nàng mệt mỏi nói.
“Đi, kháng phòng ta cam đoan ấm áp, tỷ tỷ đi đi." Mộng Ny gật gật đầu, nàng cũng biết Quân Dao trong khoảng thời gian này có bao nhiêu bận rộn.
“Muội giúp ta trông hai tiểu gia hỏa kia, nếu có chuyện gì, đừng quên đánh thức ta, nếu tìm ta, cứ đưa bọn chúng đến phòng muội a." Hôm nay nhiều người, hai tiểu gia hỏa kia không chắc có thể sẽ bị ủy khuất gì hay không, nếu là đúng như này, nàng sẽ không để ý đem sự tình nháo lớn.
Đều nói mềm sợ cứng rắn, cứng rắn sợ ngang ngược, ngang ngước sợ không muốn sống.
Bất kể hắn là có cứng rắn bao nhiêu, ngang ngược bao nhiêu, không muốn sống bao nhiêu, chỉ cần làm cho đứa nhỏ của nàng bị ủy khuất, nàng đều có trăm ngàn loại biện pháp sửa trị bọn họ.
Đến phòng của Mộng Ny, Quân Dao trải đệm chăn ra, thế này mới ở phòng của Mộng Ny, ngủ một lát.
Chờ thời điểm nàng bị ngưới ta đánh thức, nhìn đến Xảo Nhi trước mặt, sắc mặt không khỏi đại biến, nháy mắt liền âm trầm xuống.
Xem ra chung quy là không thoát khỏi dự cảm của nàng.
“Ô ô… Mẫu thân, ca ca, ca ca…" Xảo Nhi không ngừng đẩy đẩy Quân Dao, trên khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn, một mảnh sưng đỏ.
Quân Dao bỗng nhiên ngồi dậy, một tay đem Xảo Nhi ôm vào trong ngực, sau đó xuống kháng đeo hài, lắc mình liền ra khỏi phòng Mộng Ny. (QA: Có người chuẩn bị gặp họa! Thảm!)
Bên ngoài, không ai, nhưng là trong thượng phòng, lại đang huyên nháo.
Quân Dao không hỏi Xảo Nhi chuyện như thế nào, bé hiện tại khóc thanh âm đều nghẹn ngào, tự nhiên là nói không rõ ràng.
Chờ Quân Dao đi vào thượng phòng, nhất thời tầm mắt của mọi người đều dừng ở trên người nàng, đủ loại ánh mắt làm cho lửa giận của nàng nhanh chóng lên cao thành bão tố.
Mà con trai bảo bối của nàng, lúc này đang bị Dương thị ôm vào trong ngực, trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng là một mảnh đỏ bừng, mà lại nhìn Dương thị cùng Quân Chính Dân, lúc này đã muốn tức giận đến toàn thân phát run.
“Dao Nhi, Xảo Nhi không có việc gì đi?" Hoa thị đi tới cười hỏi.
Quân Dao không trả lời Hoa thị, lại lẳng lặng nhìn người ở đây, không khí lập tức lâm vào yên tĩnh hết mức, làm rơi một cây kim, đều có thể nghe được.
“Sao lại thế này, ta cần một cái giải thích để cho ta không tìm các ngươi phiền toái."
Tầm mắt lạnh như băng của nàng, nhìn thẳng vào Lý Chính Dương gia thôn ngồi ở chủ vị phòng chính.
Lý Chính trong lòng lộp bộp một chút, bởi vì ánh mắt lạnh như băng kia của Quân Dao.
Nhưng là, hắn rất nhanh liền tĩnh tâm xuống được, dù sao sự tình hôm nay, là hai hài tử của nàng không đúng.
“Khụ khụ, chẳng lẽ ngươi còn xem không hiểu, là hai hài tử nhà ngươi khi dễ tôn tử của ta, chẳng lẽ ta có thể xem tôn tử của ta bị đánh?"
Quân Dao nghe xong, ánh mắt liếc qua khóa ở cái đứa nhỏ bên người Lý Chính kia, thấy hắn cũng không có gì không khoẻ, ít nhất trên mặt không có dấu bàn tay.
“Ta thấy, tôn tử của ngươi tốt lắm, không phải còn vui vẻ? Vì sao chỉ có hai hài tử của ta, mỗi người một cái dầu bàn tay?"
“Ai nha, Dao Nhi a…" Điêu thị mở miệng, nhưng mà cũng chỉ nói mấy từ này.
“Ngươi câm miệng cho ta, chờ thời điểm ta hỏi ngươi ngươi hãy nói, nếu không đừng trách ta không để ý tình cảm thân thích." Nàng thản nhiên liếc mắt lườm Điêu thị một cái, làm cho miệng của bà ta lập tức trương ở nơi đó, ngây ngốc nói không nên một chữ.
Nhìn con trai Vô Ưu trong lòng Dương thị, hướng về phía hắn vươn tay, chỉ thấy Vô Ưu trượt xuống khỏi người Dương thị, đi đến trước mặt nàng, cúi đầu buồn bã nói: “Nương, Vô Ưu không bảo vệ tốt muội muội, người phạt ta đi."
Buông nữ nhi xuống, Quân Dao ngồi xổm người xuống, nhẹ vỗ về đầu đen nhánh kia của con trai, ôn nhu nói: “Vô Ưu đừng tự trách, nói cho mẫu thân, là ai đánh các con."
Vô Ưu ngẩng đầu, ngón tay nho nhỏ, thẳng tắp chỉ Điêu thị đứng ở một bên, “Nương, là bà ta, là bà ta đánh muội muội."
Một đạo tầm mắt giống như thanh kiếm vậy, thẳng tắp bắn về phía Điêu thị, chỉ thấy sắc mặt của bà ta, nháy mắt tái nhợt đáng sợ.
Lúm đồng tiền tuyệt mỹ, từ khóe môi Quân Dao tràn ra, sau đó chính là một tiếng cười trong như nước suối.
“Nhị bà ngoại, không biết ngài có thể nói cho ta biết hay không, vì sao phải đánh hài tử của ta? Nếu ngươi nói không nên lời một cái cớ danh chính ngôn thuận, ta đành tìm người đến chủ trì công đạo."
Cái nam tử đứng ở bên cạnh Lý Chính kia nhìn thấy Quân Dao cười, không khỏi lộ ra một tia si mê, một tia thèm nhỏ dãi. (QA: Ôi ôi ta ngất rồi! Nãy giờ kìm nén đến không thở được nên ngất rồi!)
Điêu thị trong lòng một trận không yên, ánh mắt giống như cầu cứu nhìn về phía trượng phu Dương Thành Cường của mình, lại chỉ thấy hắn cũng không có nhìn mình, ngược lại cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì.
Thấy Điêu thị thật lâu không nói lời nào, chỉ trông mong nhìn nam nhân của bà, tươi cười của Quân Dao càng thêm sáng lạn, nhưng lời nói nói ra miệng, lại làm cho người ở đây, người người trong lòng đang bồn chồn.
“Chư vị có phải cảm thấy Quân Dao ta tính tình tốt không, nên mỗi người đều muốn đi lên xoa bóp, giẫm một cái? Thậm chí thừa dịp ta không ở, còn đánh hài tử của ta." Thanh âm của nàng rất nhẹ, nhưng là không biết vì sao, dừng ở trong tai mọi người, lại giống như phù chú đòi mạng, “Sự tình hôm nay, ta còn không biết là chuyện gì xảy ra, lại không ai có thể đi ra giải thích cho ta một chút? Làm cho ta biết hài tử của ta rốt cuộc sai ở chỗ nào?"
“Tỷ, là…" Mộng Ny đứng ra, muốn cùng Quân Dao nói, lại bị Dương Hưng Nghiệp giữ chặt.
“Tỷ, vẫn là ta nói đi." Dương Hưng Nghiệp nói, sau đó nói lên sự tình xảy ra.
***********
Kỳ thật rất đơn giản, đơn giản chính là một mình tôn tử Lý Chính cảm thấy nhàm chán, mà lúc này vừa vặn nhìn thấy hai huynh muội Vô Ưu cùng nhau đi ra đang chuẩn bị đi tìm Quân Dao, tiểu tử kia chạy lên, lôi kéo Xảo Nhi nói muốn cùng nàng chơi, còn nói muốn dẫn về nhà, Xảo Nhi đương nhiên là không muốn, mà Vô Ưu cũng nhìn ra muội muội giãy dụa, liền tiến lên tách hai người ra, lại bị đối phương cao hơn hắn một cái đầu đẩy ngã xuống đất, Vô Ưu cũng bởi vậy tức giận, tiến lên lập tức đẩy ngã đối phương, mà một màn này đúng lúc bị Lý Chính thấy, nhất thời liền tức giận, nói là muốn giáo huấn hai cái hài tử, làm sao có thể khi dễ khách nhân, huống chi ông còn là người quen hô phong hoán vũ ở trong thôn, Đại tôn tử này chính là thịt trong lòng ông a, bình thường ngay cả cha ruột hắn cũng không dám răn dạy, huống chi là người ngoài.
Mà đám người Dương lão gia tử cùng Hoa thị nói đây là tiểu hài tử đùa giỡn, nhưng là nhìn sắc mặt xanh mét kia của Lý Chính, Điêu thị đi lên cho mỗi đứa một cái tát, bọn họ chủ yếu là sợ liên lụy, cũng muốn ở trước mặt Lý Chính biểu hiện, tự cảm thấy cùng Quân Dao có chút quan hệ, liền không khỏi lên mặt, nói là thay thế Quân Dao giáo huấn hai cái đứa nhỏ không lớn không nhỏ này một chút.
Chuyện tình sau đó, chính là phát sinh lúc này.
Quân Dao vừa nghe, vốn cũng không tức giận, dù sao cũng là đứa nhỏ đùa giỡn, cho dù là bị đánh, cũng là đứa nhỏ của mình thua kém, nhưng là sai là sai ở, những người lớn này không nên cưỡng chế can thiệp, còn có Lý Chính này mưu toan lấy thế ép người.
“Vô Ưu, là như vậy sao?" Nàng hỏi.
Sắc mặt Vô Ưu có chút trắng bạch, không biết là tức giận hay là sợ tới mức như vậy, nghe được lời nói của Quân Dao, mới nhẹ nhàng gật gật đầu.
Sau đó, nàng ngẩng đầu nhìn Lý Chính một thân tác phong quan liêu, mặt mày khẽ nhướn, thản nhiên nói: “Chẳng qua là tiểu hài tử đùa giỡn, Lý Chính can thiệp như vậy không tốt đi."
Lý Chính Dương Mậu Quốc hừ thật mạnh một tiếng, híp mắt nhìn chằm chằm Quân Dao, đương nhiên nói: “Đùa giỡn sẽ đem ta tôn tử đẩy ngã? Đùa giỡn như vậy, vạn nhất gặp chuyện không may thì sao?"
“Vậy tôn tử ngươi đem con ta đẩy ngã, ngươi sẽ không sợ gặp chuyện không may?" Nàng lạnh giọng hỏi lại.
Ai biết một cái nam tử bên cạnh lại uống đến: “Con của ngươi há có thể so sánh với con ta, con ta cũng không phải là con hoang."
Một câu, hiện trường lại một lần nữa lạnh xuống, mà cả nhà Dương lão gia tử sắc mặt đều cực kỳ khó coi, trừ bỏ Điêu thị cùng hai con dâu kia vui sướng khi người gặp họa.
Dương Mậu Quốc cũng là một bộ biểu tình thực bình thường, tựa hồ đối với lời nói của con mình, cũng không ngoài ý muốn lắm.
Quân Dao trong lòng cười lạnh, xem ra là vì vậy, đứa nhỏ của mình mới bị người khi dễ.
Quân Dao cũng không để ý đám người Dương lão gia tử lắm, dù sao nếu chỉ là làm cho hai hài tử nhận sai hoặc là một cái bàn tay có thể bình ổn xuống, cũng có thể nhận, dù sao Lý Chính chính là nắm ăn uống của toàn bộ thôn nhân, vạn nhất đắc tội, về sau bọn họ liền khó có thể sống qua ở thôn nhỏ này a.
Nhưng là, này cũng không có nghĩa là, Quân Dao cho phép làm như vậy.
Đứa nhỏ của nàng, chính mình cũng không đành lòng động một cây ngón tay, hiện tại cư nhiên bị người ngoài đánh một cái tát, nếu không khiển trách một phen, về sau còn không khi dễ đến trên đầu ba mẹ con bọn họ?
Nghĩ đến đây, Quân Dao cúi mắt thản nhiên nói: “Ta chỉ cho các ngươi cơ hội một lần, hai cái bàn tay, đánh xong ta xem như việc này vốn chưa từng phát sinh, nếu không tự gánh lấy hậu quả."
“Ngươi thúi lắm!" Con lớn nhất của Dương Mậu Quốc nhất thời giơ chân, con trai này chính là vận mệnh của lão Dương gia, cho dù là Thiên vương lão tử đánh, nhà bọn họ cũng sẽ liều mạng. (QA: Thật sao!? *khinh bỉ*)
“Quân Dao, ta nể tình ngươi không hiểu chuyện, chuyện này liền như vậy quên đi, đều tan đi, hôm nay trong nhà giết heo, đừng nháo không thoải mái!" Dương Mậu Quốc vẫy vẫy tay ra hiệu nói. (QA: Ta phi!)
Chính là, Quân Dao lại nở nụ cười, hai má phấn nộn vốn trắng nõn kia, lại tản ra một cỗ quyến rũ sáng rọi.
“Lão gia này, ngươi thật đúng là không thấy quan tài không đổ lệ a, các ngươi đã không nắm chắc cơ hội lần này, thì không trách được ta." Nói xong, nàng thừa dịp mọi người không lấy lại tinh thần, tiến lên túm lấy con lớn nhất của Dương Mậu Quốc, một quyền nện đến trên mặt hắn, sau đó lại là một trận đá đánh tàn nhẫn, tất cả mọi người mắt choáng váng, chỉ đứng trơ ra sững sờ nhìn tình cảnh trước mặt, thanh âm bực bội đá đánh ở trên người kia, từng trận ngấm vào trong lòng mọi người.
Mà Dương Phong Niên lúc này đã đau đến ngay cả khí lực kêu rên đều không có, ở dưới một phen quyền đấm cước đá, rốt cục thừa dịp một cái khe hở, thống khổ hô một tiếng, làm cho mọi người lấy lại tinh thần.
Dương Mậu Quốc tức giận đến râu đều vểnh lên, hé miệng muốn lớn tiếng răn dạy, Quân Dao lại dừng chân lại.
“Ngươi… Ngươi độc phụ này, cư nhiên…" Dương Mậu Quốc bị chọc tức, nhìn con trai không ngừng quay cuồng kêu rên dưới đất, hận không thể giết Quân Dao này.
“Nga, ta đánh, ngươi có thể đem ta như thế nào?" Nàng vẻ mặt thản nhiên, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng nói.
“Phản, phản, quả thực chính là phản!" Dương Mậu Quốc nhảy dựng lên, hướng về phía Dương Thành Cương tức giận nói: “Đại Cương, không cho phép ngươi ngăn cản ta, ta hôm nay nhất định phải giáo huấn ngoại tôn nữ không giáo dưỡng này của ngươi một chút."
“Lão gia này, xin chú ý cách dùng từ của ngươi, ngươi dạy ta, ngươi cho là ngươi là cái gì vậy." Nói xong ở trước mặt mọi người, từ trong lòng lấy ra một cái lệnh bài Mặc Ngọc, đưa cho Lưu Sơn đứng ở cửa nói: “Lưu thúc, ngươi đến trấn trên một chuyến, làm cho huyện lệnh đến một lần, cứ nói nơi này xảy ra án mạng."
“Vâng, chủ nhân." Lưu Sơn tiếp nhận lệnh bài, xoay người bỏ chạy.
“Huyện thái gia?" Mọi người ở đây mắt choáng váng, nơi này làm sao có cái án mạng gì a, cư nhiên muốn mời huyện thái gia.
Trong lòng Dương Mậu Quốc mặc dù có điểm không yên, nhưng là cũng cảm thấy Quân Dao là đang kêu gào càn rỡ, hừ lạnh nói: “Tiểu nha đầu, ngươi cho là nha môn là nhà ngươi mở? Huyện thái gia nói đến là đến."
Quân Dao lại không để ý tới hắn, đi đến trước mặt Điêu thị, nhìn bộ dáng co rúm lại của bà ta, mỉm cười, nâng tay ngay tại trên mặt bà ta ba ba chính là mười cái tát, đánh đến khóe miệng bà ta rướm máu, gào khóc thảm thiết, sau đó dẫn hai hài tử đi ra ngoài, thời điểm ở cửa, quay lưng lại, nói với Dương Hưng Nghiệp: “Hưng nhi, tỷ dẫn bọn chúng đi xoa xoa mặt, chờ Huyện lệnh đến đây, đệ đi kêu ta. Người ở đây hôm nay một người cũng không cho phép đi, nếu không đến lúc đó bị phán cái tội danh lẩn trốn gì đó, kia sẽ không chỉ đơn giản là ngồi tù như vậy."
Chờ sau khi Quân Dao rời đi, Đỗ thị mới tiến đến trước mặt Dương thị, nhỏ giọng hỏi: “Đại tỷ, cái đen tuyền kia của Dao Nhi là cái gì a?"
Như vậy dùng được? Chỉ là cho bọn họ nhìn lệnh bài, Huyện thái gia có thể đến?
Dương thị cau mày, trong lòng đang vì hai cháu ngoại của mình đau lòng đấy, vừa định đi xem, nghe được lời nói của Đỗ thị, mới nói: “Là tín vật của ông chủ Phúc Vận tửu lâu trấn trên, nói là có lệnh bài này, nàng cũng là chủ nhân của Phúc Vận tửu lâu."
Nói xong, liền xoay người rời đi, Quân Chính Dân cũng vội lo lắng đuổi theo.
Những lời này, thanh âm vốn không lớn, nhưng là vì trong phòng thực yên tĩnh, cho nên mọi người muốn không nghe đến đều khó.
Người khác không biết, nhưng là người không hề thiếu tiền nhàn rỗi như Dương Mậu Quốc mà nói, Phúc Vận tửu lâu cũng là như sấm bên tai.
Nghe nói, Phúc Vận tửu lâu chỉ là chi nhánh, lại chiếm giữ ở Thanh Sơn trấn mấy năm, không thấy suy bại, cho dù là bao nhiêu nhà tửu lâu mọc lên không cách nào đặt chân mà đi tới cửa khiêu khích, kết quả đều bị Huyện thái gia vừa nhốt vừa phạt.
Hắn từng nghe rất nhiều người nói qua, ông chủ của Phúc Vận tửu lâu là người kinh thành, mà kinh thành kia là chỗ nào, đi hai ba bước liền có thể gặp được đại quan, quan nơi đó có thể so với Huyện thái gia lớn hơn rất nhiều, tửu lâu có thể làm cho Huyện thái gia cũng không dám trêu chọc, ông chủ sau lưng còn có thể yếu được?
Hơn nữa, bình thường phía dưới đã xảy ra chuyện gì, đều là chuyện Huyện thái gia phái vài cái bộ khoái, nhưng là hôm nay đâu, cư nhiên có thể mời được Huyện thái gia, đây cũng không phải là chuyện nhỏ a, quả thực chính là đại sự nổ trời.
Nghĩ đến đây, lúc này trong lòng Dương Mậu Quốc, giống như mười lăm cái thùng nước, bất ổn, lúc này đứng cũng không được ngồi cũng không xong.
End Chương 50
Ngày kế, mọi người Quân gia bao gồm hai tiểu gia hỏa kia cũng bị Quân Dao sớm đã kêu rời ổ chăn.
Mà hai tiểu gia hỏa kia vừa nghe muốn đến nhà ngoại tổ bà, rất nhanh đã thu thập tốt lắm.
Mộng Ny bởi vì hôm nay được đi về, tâm tình thực kích động, hận không thể chắp cánh bay về luôn, cũng không phải bởi vì ở nhà Quân Dao không tốt, ngược lại ăn ngon ngủ ngon, nhưng là dù tốt hơn nữa, cái loại xúc động nhớ nhà này cũng không cách nào áp chế, bình thường còn tốt, nhưng là vừa biết mình hôm nay có thể về nhà, được gặp gia nãi cùng cha mẹ, nàng như ngồi trên chào nóng.
Bởi vì lần này là muốn cả nhà cùng đi, Quân Dao quyết định mang theo Lưu thẩm, Dương thị nói qua lúc này hàng năm, Dương gia đều sẽ mời thân tộc trong thôn tụ lại một lần ăn bữa cơm, cho nên vì có thể có người giúp đỡ, cả nhà liền cùng đi.
Vốn Lưu thẩm là quyết định muốn ở nhà giữ nhà, nhưng là nghe nói Quân Dao cũng muốn mang theo nàng, trong lòng thật cao hứng, vội vàng không thôi.
Dương thị ở tại phòng bếp bận rộn một trận, các loại có thể mang đi đều muốn mang đi, Quân Dao không khỏi âm thầm buồn cười: Lão nương này, thật đúng là khôi hài, mỗi lần về đều hận không thể chuyển hết đồ trong nhà về.
Đương nhiên, cuối cùng vẫn là ở dưới sự khuyên bảo của Quân Chính Dân, Dương thị mới chỉ đựng một cái gùi trúc, bên trong các loại điểm tâm mỗi dạng một bao, còn có hoa quả khô mua ở cửa hàng hoa quả khô trấn trên, đến lúc đó có thể ở thời điểm gác đêm giao thừa, làm đồ ăn vặt.
Kỳ thật Quân Chính Dân cũng muốn đưa một chút cho lão Quân gia, lại sợ Dương thị không vui.
Trong xe ngựa, Quân Dao nhìn này nọ chất tràn đầy một giỏ trúc, nhìn nhìn lại sắc mặt có điểm mất tự nhiên kia của Quân Chính Dân, trong lòng nàng cũng hiểu được, chính mình lễ mừng năm mới không quên đưa này nọ qua, nhưng là nay đến nhà nhạc phụ, thê tử lại mang nhiều như vậy, hắn cũng biết nương mình không phải dễ nói chuyện, nhưng là cho dù là thê tử làm bộ làm dáng, hắn cũng sẽ cảm thấy dễ chịu một chút, dù sao, cha mẹ hắn dù kém hơn nữa, trong cơ thể hắn cũng chảy dòng máu của hai người kia a.
Quân Dao nhẹ nhàng câu môi, hỏi Dương thị ngồi ở bên cạnh Quân Chính Dân: “Nương, lễ mừng năm mới người đưa quà tết cho gia ta không?"
Dương thị vẻ mặt không thay đổi, tựa hồ đối với sự tình trước kia đã không để bụng, trong lòng cũng hiểu được ý tứ Quân Dao, nhìn nhìn trượng phu bên người, trong lòng cảm thấy có chút buồn, vợ chồng hai mươi năm, hắn cư nhiên sẽ nghĩ nàng như thế, nếu nàng thật sự có nhiều tâm nhãn như vậy, tội gì bị lão thái thái ức hiếp hai mươi năm a.
“Con đúng là thích quan tâm, bà ngoại có, gia nãi có thể không có sao, ta đều thu thập tốt lắm, đã nghĩ chờ ngày mai cho cha con đưa qua, lúc này không phải là muốn đến nhà bà ngoại con mới chuẩn bị sao, nếu không cách vài bước trong một cái thôn, ai mà không phải ngày mai mới đưa quà tết a."
Mà nghe được lời nói của Dương thị, sắc mặt Quân Chính Dân càng thêm mất tự nhiên, hắn bất giác đỏ mặt, may mắn hắn có vẻ đen, nếu không còn không lộ nhân bánh sao.
Trong lòng hắn cũng cảm thấy thực xin lỗi Dương thị, rõ ràng lúc trước nương mình đối với thê tử mình như thế, nhưng nàng vẫn sẽ chuẩn bị quà tết cho cha mẹ, chính mình rõ ràng là hiểu rõ nàng nhất, cư nhiên phạm vào lỗi như vậy. (QA: Nói thật chứ! Ta vẫn không thích nổi tên này. Ta chợt nhớ tới Liên Mạn Nhi trong Trọng sinh tiểu địa chủ nhận xét về Lão Tam Liên Thủ Lễ: Có những người chính là như vậy a, cha mẹ hắn chưa ngược chết vợ con hắn thì liền coi như không có chuyện gì, nhưng vợ con hắn chỉ cần hơi có chút không phải thì đó chính là bất hiếu, là tội lỗi tày trời a!)
Quân Dao cúi mắt, xuyên qua lông mi cong dày nhìn đôi vợ chồng đối diện kia, trong lòng vô cùng cảm khái.
Xe ngựa thực vững vàng, tốc độ cũng mau, chỉ nửa canh giờ mà thôi cũng đã đến Dương gia thôn.
Lúc này, bên ngoài đã có người đang đi lại, khi nhìn thấy chiếc xe ngựa kia tiến vào thôn bọn họ, cũng không khỏi nghĩ đến, rốt cuộc muốn đến nhà ai.
Người Dương gia sáng sớm đã biết cô nãi nãi cùng cô gia sắp về đến, cho nên thời điểm chiếc xe ngựa kia đứng ở trước cửa nhà bọn họ, mọi người đang ở trong viện bận việc không khỏi cảm thấy kinh ngạc, rốt cuộc là thân thích như thế nào a, cư nhiên là đi lại bằng xe ngựa.
Nhưng là thời điểm khi Dương thị cùng Quân Chính Dân xuống dưới, trong viện không sai biệt lắm liền sôi trào, này không phải Đại cô nương sao, trong nhà là phát tài gì a, lại mua nổi xe ngựa.
“Cha mẹ, bắt đầu bận rộn?" Dương thị ở dưới sự nâng đợ của Lưu nương tử, xuống xe ngựa, đi vào trong viện, nhìn đến hai đầu heo béo mập đã làm máu tốt lắm, đang chuẩn bị lột da.
Hoa thị thấy nữ nhi mình tiến vào, lấy lại tinh thần đi lên phía trước, lôi kéo nàng đi đến một bên nhỏ giọng hỏi: “Xe ngựa nhà ai a?"
Dương thị cười nói: “Nhà ta, là Dao Nhi mua, về sau ra ngoài cũng thuận tiện, nếu nương muốn đến nhà ta ở vài ngày, thì cứ việc nhờ người ta gửi tin, trong nhà sẽ cho xe ngựa tới đón, ngồi thực thư thái, đều không muốn đứng dậy."
Hoa thị có điểm giật mình, tựa hồ là không thể tin được, bà là không biết chiếc xe ngựa này bao nhiêu tiền, nhưng là nghe Đại tôn tử nói, chỉ là một con ngựa ít nhất cũng muốn mấy chục lượng bạc a.
“Lan a, này mất bao nhiêu bạc a?" Không trách bà muốn hỏi, dù sao cho dù là nữ nhi đã làm nương làm bà ngoại, nhưng là lão thái thái vẫn lo lắng cho khuê nữ như trước, sợ nàng tiêu tiền lung tung.
“Ta nào biết a? Đây là Dao Nhi mua." Dương thị không khỏi bật cười, trong lòng lại cảm thấy thực ấm áp.
“Kia cũng không thể loạn tiêu bạc a, mua chiếc xe trâu thật tốt, thời điểm đầu xuân còn có thể cày ruộng, khi thu hoạch vụ thu cũng có thể kéo lương thực về trong nhà, con nói mua lượng xe ngựa, thực lãng phí a? Tố Lan, Dao Nhi còn trẻ, phương diện tiền bạc cũng rộng rãi, con nên giúp đỡ nàng nắm chặt." Hoa thị nói liên miên cằn nhằn trách móc.
Mặt sau Quân Chính Dân cùng Quân Dao bọn họ cũng đều vào được, lão gia tử nhận lấy gùi trúc con rể đem đến, bên trong nặng trịch làm cho nếp nhăntrên mặt ông càng sâu, không phải vì này nọ, mà là cảm thấy mình được nữ nhi con rể coi trọng, nhớ thương.
“Đến thì đến, còn đem nhiều này nọ như vậy, trong nhà cũng cái gì đều có." Lão gia tử để cho Dương Hòe An đem này nọ mang vào phòng bếp, tiếp đón hắn vào trong phòng.
Bên kia, Đỗ thị nhìn đến nữ nhi trở về, miễn bàn bao nhiêu cao hứng, mà khi phát hiện mặt sắc nàng không hề tái nhợt như vậy, ngược lại phiếm hồng động lòng người, càng thực vui mừng, lôi kéo Quân Dao không ngừng nói lời cảm kích, làm cho Quân Dao đều cảm thấy có chút ngượng ngùng.
“Nói đến, Dao Nhi thật sự là lợi hại, cư nhiên mua được xe ngựa, vừa rồi mợ bên ngoài nhìn nhìn, bên trong nhưng là thật đẹp mắt." Đỗ thị hâm mộ nói.
“Đúng vậy, tỷ thật sự rất lợi hại nga, hơn nữa tỷ còn mua vải dệt cho cha mẹ cùng gia nãi, cho các người làm bộ quần áo mới, quần áo mới đều là ta làm nga, chờ về phòng cho nương nhìn xem." Mộng Ny kéo cánh tay Đỗ thị, tràn đầy dáng vẻ yêu kiều của tiểu nữ nhi.
Đỗ thị nghe xong, vô cùng thân thiết điểm cái mũi nhỏ của nữ nhi, cười toe tóe.
Đang ở thời điểm mọi người nói chuyện, Dương Hưng Nghiệp đã trở lại.
“Nương, nhà ai vậy… Tỷ tỷ tới, xe ngựa nhà các người a?"
“Đúng vậy, cuối năm vừa mua, về sau thăm người thân cũng thuận tiện một ít." Quân Dao khẽ gật đầu, sau đó nhìn đến Dương Hưng Nghiệp so với thời điểm nhìn thấy lần trước, có vẻ gầy một chút, “Hưng nhi, đọc sách thực vất vả đi, nhìn đệ đều gầy, khi ở bên ngoài ăn cơm ăn no một chút, bớt để cho cha mẹ đệ lo lắng."
“Ân, ta ăn thực no, chính là buổi tối đọc sách có thể ngồi trễ một chút." Hắn nhếch miệng cười, lộ ra hai hàm răng trắng noãn.
Nhìn thấy con, Đỗ thị oán trách nói: “Không thấy muội muội con đã về rồi sao?"
“Làm sao không chứ, cũng không phải là so với lần trước ta nhìn thấy xinh đẹp hơn sao, nhà tỷ còn thật biết dưỡng người đấy." Hắn đi lên phía trước sờ sờ đầu Mộng Ny.
“Gì nha, chúng ta còn để con bị đói sao, muội muội con phải đến nhà tỷ con điều trị thân mình, con lại không có bệnh." Bị lời này của con trai chọc cười, Đỗ thị tức giận liếc hắn một cái.
Sau đó, vài người liền cùng nhau đi về phía phòng Đỗ thị, mà Dương thị thì đi theo Hoa thị đến phòng ở của bà, hai mẹ con đại khái cũng lặng lẽ nói chuyện.
Đông sương phòng của Đỗ thị thu thập thực sạch sẽ, tuy rằng trong phòng cũng không ấm áp như nhà Quân Dao, nhưng là trong miệng bếp thêm củi, cho nên trên kháng cũng là thực ấm áp.
Quân Dao tháo giầy cho hai hài tử, đem bọn họ đặt tới trên kháng, Đỗ thị liền kéo đến một cái chăn mỏng, bọc cho hai hài tử, sau đó từ trong tủ bên cạnh kháng, xuất ra củ lạc đỏ, để cho hai hài tử ăn.
Mộng Ny lúc này đã cao hứng mở ra hành trang, trong đó bên trong có vài bộ quần áo, màu tím than, màu lam, màu xanh nhạt cùng màu hồng nhạt.
Lấy ra bộ quần áo màu xanh nhạt kia đưa cho Đỗ thị nói: “Nương, người xem xem, đây là quần áo ta làm cho người, vải dệt tốt, sờ lên trơn mịn."
Đỗ thị vừa thấy, trong mắt nhất thời sáng ngời, tiếp ở trong tay sau đó vuốt ve, chỉ cảm thấy cảm giác đặc biệt tốt.
“Cháu xem cháu, quần áo mừng năm mới làm sao có để cho cháu ngoại mua cho." Đỗ thị oán trách nói, nhưng là thần sắc thật cao hứng.
“Không có việc gì, Hưng nhi còn đang đọc sách, Mộng Ny thì còn chưa cập kê, cháu ngoại cũng là nửa khuê nữ đúng không, hơn nữa cũng không chỉ mợ, ông ngoại bà ngoại cùng cậu đều có, còn làm cho Hưng nhi hai bộ đấy, đều là tay nghề của Mộng Ny, một tháng cuối cùng nàng đều không nhàn rỗi." Quân Dao cười nói.
Dương Hưng Nghiệp vừa nghe ngay cả hắn đều có, cười sáp đến hỏi Mộng Ny, bộ quần áo nào là của hắn, Mộng Ny liền từ bên trong lấy ra hai bộ đưa cho hắn, một bộ màu tím than, một bộ màu lam, hơn nữa còn làm cho hắn hai cái khăn nho. (khăn cho người đi học thời xưa)
Nhìn đến đường may tinh mịn kia, Dương Hưng Nghiệp cười nói câu vất vả, liền đứng ở một bên nghe mẫu thân cùng Quân Dao nói chuyện.
“Này mắt thấy liền đầu xuân, chờ thêm tháng giêng, thời tiết vừa ấm lên, cậu cháu đã nói muốn lên núi lấy mầm nho dại cho cháu, cháu là không biết, cậu cháu hàng năm săn thú, đi qua rất nhiều đỉnh núi, chính là biết không ít loại này, cũng không biết cháu cần bao nhiêu."
“Càng nhiều càng tốt!" Quân Dao nói, “Ta đem ngọn núi nhỏ phía sau nhà ta mua xuống, chuẩn bị đầu xuân sang năm liền khai khẩn ra năm mươi mẫu, chuyên môn trồng nho, để cho cậu dựa theo cái này tính ra đi."
“Đỉnh núi nhỏ?" Đỗ thị nhíu mày, “Ta cũng nghe nói qua, tới gần bờ sông đất tuy rằng là đất tốt, nhưng cũng là núi đúng không, đất hoang khai khẩn lên cũng là tốn sức a, cũng không trồng được hoa mầu a."
“Ân, không trồng hoa mầu, ta đã nghĩ, lưu lại mảnh rừng trúc kia, sau đó đầu xuân sang năm liền chiết cây ăn quả, chờ thêm vài năm cây ăn quả kia có thể ăn, cam đoan không giống quả dại, chua sáp khó ăn, sau đó lại xây lên mấy dãy phòng, ở trong gây trồng nấm cùng mộc nhĩ, ở phần đất phía sau, chuẩn bị xây cái xưởng, bán chút lạp xưởng… Chính là thứ nhà ta mang đến, giữa trưa làm nếm thử, nếu mợ thích, ta sẽ dạy cho người, chờ về sau xưởng nhà ta xây tốt, mợ có thể đi giúp đỡ ta xem, về phần còn lại, trồng chút rau dưa, sau đó nuôi thêm một đoàn gà, hàng năm thu vào cũng không ít đâu."
Đỗ thị nghe Quân Dao giải thích một chút, thậm chí cảm giác được mảnh núi kia nơi nào là núi hoang a, rõ ràng chính là núi vàng để kiếm tiền a.
Không khỏi có điểm bội phục nhìn nàng, cảm khái nói: “Dao Nhi, cháu hiện tại nhưng là thực làm cho người ta yêu thích, làm sao có thể nghĩ được nhiều như vậy chứ, còn có thể xây xưởng gì đó, nếu thật sự được, mợ phải đến giúp cháu, ta hiện tại sẽ gom bạc cho đệ cùng muội cháu, về sau một đứa muốn cưới vợ, một đứa muốn mua đồ cưới, chính là muốn không ít đâu."
Lời này của Đỗ thị, đem Dương Hưng Nghiệp cùng Mộng Ny bên cạnh nói đến đỏ thẫm mặt, Dương Hưng Nghiệp đứng lên, dứt khoát sẽ không ở trong phòng này ngây người nữa, nói câu phải đi, liền đẩy cửa đi ra ngoài.
Thấy bộ dáng của Dương Hưng Nghiệp, Đỗ thị cùng Quân Dao nhịn không được cười ha ha.
“Sang năm không phải còn muốn đào hồ cá sao? Nếu đến lúc đó bận rộn không qua được, để cho cậu cháu đến giúp cháu, thời điểm đó trên núi còn không có con mồi gì, hắn bình thường phải tháng ba mới bắt đầu bận rộn."
“Vậy đương nhiên là tốt, ta còn sợ các người khi đó có việc kìa." Nàng gật gật đầu.
Đỗ thị nhìn Quân Dao lại nhìn nhìn nữ nhi được chiếu cố sắc mặt hồng nhuận, trong lòng không khỏi có điểm áy náy.
“Dao Nhi a, trước kia cũng là mợ không hiểu biết, cháu đừng cùng mợ so đo."
“Mợ nói cái gì đâu, cậu giúp ta không ít a, nếu mợ thật sự không hiểu biết, ta cùng hai hài tử nói không chừng sớm chết đói, người xem phòng ốc nhà ta, vài mẫu hoang kia của nhà ta, không phải đều là cậu giúp đỡ làm ra sao, nếu mợ còn cảm thấy trong lòng không dễ chịu, mới thật sự là đem ta làm người ngoài đấy." Tâm tư của Đỗ thị nàng hiểu được, nếu nàng ta thật sự không tốt, như vậy Dương Hòe An ngẫu nhiên tiếp tế, nàng ta đã sớm đánh tới cửa, làm gì ở trong này mở một con mắt nhắm một con mắt.
Cùng với lão Quân gia hơn bốn năm mặc kệ không hỏi thậm chí cũng không để ý chết sống của ba mẹ con nàng mà nói, Đỗ thị chính là thánh mẫu.
“Được, vậy chúng ta đừng nói, bớt nói tới lại phiền lòng."
“Nương, tỷ mới sẽ không nhớ rõ chuyện trước kia của người đâu, tỷ hiện tại chính là cả ngày thực bận rộn, trong nhà không chỉ mua xe ngựa, hai người phía sau kia cũng là người trong nhà tỷ đấy, một người phụ trách đánh xe ngựa, một người phụ trách nấu cơm thu thập nhà cửa, Đại cô cùng dượng hiện tại cũng không cần làm việc gì, Đại cô còn vụng trộm cùng ta nói, nhàn đến toàn thân khó chịu kìa." Mộng Ny cười nói.
“Thật sự!" Đỗ thị trừng mắt to, “Dao Nhi, đó là hạ nhân nhà cháu a? Ai nha, ta còn tưởng rằng là ai đâu, này cao hứng cũng đã quên hỏi."
“Ân, hai người đều là người đáng thương, trong nhà đều thiên tai ngập lụt, chạy nạn đến nơi này của chúng ta, nghe nói ở nhà giàu người ta không đem người làm người để xem, vừa vặn gặp liền mua bọn họ, bọn họ giúp đỡ chúng ta cũng bớt việc, ta cũng có thể cho bọn hắn nơi dung thân cùng ấm no đúng không!"
“Đúng, ta cũng nghe Hưng nhi nói, mấy năm trước phía nam cũng không phải là phát sinh một trận lũ lụt sao, kia nhưng là đã chết thiệt nhiều người a, nghe nói thiệt nhiều người không ai nhặt xác, đều thối, ai, đáng thương."
Không khí bởi vì đàm luận tới loại chuyện tình thê thảm này, mà có chút có chút nặng nề.
Mà đúng vào lúc này, bên ngoài lại là một trận tiếng động ầm ĩ lớn.
Đỗ thị để Quân Dao ngồi ở trong phòng, nàng đi ra xem có chuyện gì, không bao lâu, liền mang vào hai nàng dâu trẻ tuổi.
“Hai vị thím tới rồi, mau lên kháng ấm áp đi, bên ngoài thực lạnh." Mộng Ny nhìn thấy hai nàng dâu, cười tiếp đón các nàng lên kháng.
Quân Dao cũng không biết, thông qua Đỗ thị giới thiệu mới biết được là hai con dâu nhà Nhị ông ngoại Dương Thành Cường, nàng cũng sẽ theo Mộng Ny cùng nhau gọi thím.
Khi hai nàng dâu kia biết đây là nữ nhi Quân Dao của Đại cô họ Tố Lan, nữ tử chưa cưới sinh con kia, biểu tình trên mặt rất là cổ quái, điều này làm cho tâm Quân Dao lập tức liền lạnh xuống.
“Mợ, các ngươi ở trong phòng trò chuyện, ta mang hai hài tử đi cùng bà ngoại nói chuyện." Nói xong, liền gọi hai tiểu gia hỏa đang ở bên trong ghé cùng một chỗ đếm củ lạc kia nói: “Vô Ưu, Xảo Nhi, cùng nương đến trong phòng ngoại tổ bà chơi."
“Nga, mẫu thân chúng ta đi." Xảo Nhi vội từ trong chăn đi ra, vọt tới trong lòng Quân Dao, chờ nàng đeo giày cho mình.
Vô Ưu thì để Quân Dao đem giầy đưa cho hắn, tự hắn đeo.
Giày của hai tiểu gia hỏa kia đều là da động vật, bên trong còn là một lớp lông thỏ, đeo ở trên chân ấm áp, đều nói ấm thân trước ấm chân (muốn ấm người thì phải ấm chân trước), cho nên Quân Dao chỉ sợ bọn họ đông lạnh.
Đỗ thị dù sao là người từng trải, đối với sắc mặt của hai người em dâu, nàng hiển nhiên cũng đã nhận ra, nhất thời trong lòng cũng không phải tư vị, này dù sao cũng là nhà mình, các nàng chẳng qua cũng là cùng Quân Dao giống nhau đến ăn đồ ăn giết heo, dựa vào cái gì không biết che dấu ghét bỏ Quân Dao, thật sự là.
Nhưng mình cũng không thể đuổi người ta đúng không, cho nên Quân Dao nói muốn đến trong phòng bà bà, nàng cũng liền tùy Quân Dao, nhưng nói muốn đưa bọn họ đi qua, lại bị Quân Dao cự tuyệt.
Nàng hô Lưu thẩm tiến vào, sau đó mỗi người ôm một đứa đến trong phòng lão thái thái.
Thấy Quân Dao rời đi, dâu cả Lương thị lại hỏi: “Tẩu tử, đại cô họ cũng đã về rồi? Quân gia tỷ muội này không phải bị đuổi ra ngoài sao, làm sao hôm nay lại tới đây?"
“Làm sao lại không thể tới, đại tỷ cùng bà bà ở riêng, hiện tại cùng Dao Nhi ở cùng một chỗ, hơn nữa cho dù phân ra, hay đuổi ra, đó cũng là cháu ngoại gái của Đại phòng chúng ta, làm sao lại không thể tới."
Hai nàng dâu vừa nghe, ngữ khí Đỗ thị có chút cao, không khỏi có điểm không rõ mình vừa mới vào cửa, làm sao lại đem nàng đắc tội.
“Không phải a, tẩu tử, chúng ta cái gì cũng chưa nói nha, ngươi làm sao lại tức giận?" Vu thị chi thứ hai đoán không ra.
Đỗ thị thấy bọn họ muốn cùng mình hỏi rõ, nàng cũng liền lưu loát lên kháng ngồi xếp bằng, ngay cả hài cũng chưa thoát.
“Đệ muội a, các ngươi hôm nay đến nhà ta là ăn đồ ăn giết heo đi? Dao Nhi cũng là đến náo nhiệt, ngươi nói đều là đến náo nhiệt, các ngươi vừa tiến đến liền cho người ta cái loại ánh mắt này, ai không tức giận a? Dao Nhi là ngoại tôn nữ của Đại phòng chúng ta, cùng chi thứ hai của các ngươi cũng không có quan hệ gì nhiều, các ngươi nói xem, làm gì muốn cái loại ánh mắt ghét bỏ này a? Ngươi làm người khác đều ngốc tử, xem không rõ a? Hơn nữa, ngươi cũng không trở về nhà hỏi một chút, các ngươi đánh gia cụ kiếm năm mươi lượng kia là ai cho, nếu không phải Dao Nhi thấy các ngươi cùng nhà ta cùng là người trong tộc, người ta dựa vào cái gì ngu ngốc cho các ngươi nhiều như vậy, chính là hai mươi lượng cũng không được a, như thế nào vừa rồi còn cảm thấy tẩu tử ta oan uổng các ngươi ủy khuất các ngươi?"
Nàng tuy rằng cũng không phải người thiện tâm gì, nhưng cũng sẽ không ngầm hạ thấp như vậy, nếu đổi thành là nàng, thích chính là thích, không thích liền rõ ràng không tiến vào, này giáp mặt làm cho người ta ngột ngạt là gì ý tứ a, ngươi còn là làm trưởng bối đấy, uổng công nghe người ta gọi ngươi một tiếng thím, có cái bộ dáng của thím sao.
Hai nàng dâu nào biết chuyện này a, chỉ biết đoạn thời gian trước trong nhà buôn bán lời một khoản, trên mặt lão gia tử cũng là vui sướng, nói thẳng bạc thành thân của hai tôn tử đều đủ, tuy rằng biết là Quân gia cho, nhưng chỉ nghĩ là Đại cô họ, cũng không nghĩ tới sẽ là Quân Dao.
Nhưng mà…
“Tẩu tử lời này cũng không thể nói như vậy a, cha ta đánh gia cụ không phải cho Đại cô họ sao, cho dù là ra bạc cũng là Đại cô họ ra a, cô nương kia thanh danh không tốt tẩu tử cũng không phải không biết, chúng ta còn không phải sợ bị người sau lưng đâm cột sống sao, dù sao chuyện năm đó thực ầm ĩ a." Vu thị không bằng lòng nói.
“Gì Đại cô họ!" Đỗ thị chính là bị chọc tức, “Kia đều là Dao Nhi người ta tự mình kiếm bạc, Đại tỷ cùng tỷ phu hiện tại đều là Dao Nhi người ta phụng dưỡng, ngươi nói một chút người ta một cái cô nương lúc trước đã xảy ra chuyện như vậy, nay đang liều mạng kiếm tiền dưỡng gia sống tạm, có gì làm cho người đâm cột sống, hơn nữa cho dù là đâm, cũng là đâm chúng ta, cùng các ngươi có quan hệ gì, thật sự là người ăn mặn lo cải củ nhạt."
Mắt thấy hai người giống như muốn ầm ỹ lên, Lương thị vội chịu thua trước nói: “Tẩu tử, được rồi, đừng tức giận, chúng ta đây không phải là không biết sao, chờ nhìn thấy Dao tỷ cùng nàng nhận lỗi, người một nhà cũng đừng ầm ĩ lên, thực không tốt a."
Sau đó, này vừa ra nho nhỏ nhạc đệm mới xem như chấm dứt.
Mà Quân Dao cùng Lưu thẩm mỗi người ôm một đứa nhỏ đi ra, bên ngoài hai đầu heo đã bị lột da xong rồi, đang lóc xương, một khung xương lớn đầy đủ kia, nhưng là làm cho Quân Dao thực vui mừng một trận, xương ống hầm canh, uống lên chẳng những cường thân kiện thể, càng có thể làm trơn khớp xương, cũng là thứ tốt, càng làm cho nàng thích vẫn là móng giò kia, hai con héo béo mập, trọn tám cái móng giò a, này có thể ăn thực lâu.
Nghĩ thời điểm về nhà có nên cùng bà ngoại muốn một bộ mang về không.
********************
Trong phòng lão thái thái, Dương thị, thê tử Dương Thành Cường Điêu thị đang tụ lại cùng nhau nói chuyện, thấy Quân Dao ôm đứa nhỏ đẩy cửa tiến vào, vội vỗ tay gọi tiểu nha đầu trong lòng nàng.
“Ôi, Xảo nhi của ta, lại đây để cho ngoại tổ bà ôm một cái."
“Hì hì, ngoại tổ bà, Xảo Nhi rất nặng nga." Xảo Nhi cười khanh khách.
Đợi Quân Dao đem nàng đặt tới trên kháng, tiểu nha đầu đã trượt xuống đi tới bên người Hoa thị, mông vừa ngồi xuống liền chui vào trong lòng Hoa thị, dỗ cho Hoa thị nếp nhăn trên mặt đều phai nhạt rất nhiều.
Mà Lưu thẩm thì lại đem Vô Ưu giao cho Dương thị, Dương thị vội vàng đem ngoại tôn nhét vào trong ổ chăn ấm áp, nơi này cũng không so được với trong nhà, vào nhà liền ấm áp, dù sao không có địa long, chỉ có trên kháng là ấm áp, cũng không thể đông lạnh hai bảo bối.
Điêu thị từ khi hai hài tử vừa mới tiến vào, đã bất giác trừng lớn mắt, bà cũng biết Quân Dao này là chưa cưới sinh con, nhưng lại không nghĩ rằng hai tiểu hài tử đáng yêu như vậy, không khỏi nghĩ, cha đứa nhỏ này phải là người như thế nào, dù sao hai hài tử trừ bỏ mũi, điểm khác đều không giống Quân Dao.
“Tẩu tử, hai tiểu oa nhi này cũng thật xinh đẹp, nhìn thấy làm cho người ta yêu thích." Điêu thị cười tủm tỉm nói.
Hoa thị nghe xong thì cười toe tóe, vội không ngừng gật đầu: “Đúng vậy, trước kia còn gầy gầy đâu, không biết nha đầu Dao Nhi kia nuôi nấng như thế nào, càng ngày càng xinh đẹp."
Dương thị ở một bên không nói lời nào, chỉ cười, trong lòng càng ngày càng vui sướng.
Quân Dao ngồi ở bên người Dương thị, cúi mắt dùng dư quang đánh giá Điêu thị, cảm thấy lão bà tử này so với hai con dâu mạnh hơn nhiều, ít nhất hiểu được che dấu, xem ra là một người tâm tư linh hoạt. (QA: Linh hoạt quá cho nên mới thảm a!)
Ở trong trí nhớ của Quân Dao, nàng bị đuổi ra khỏi nhà, khi tới gần mùa đông trong nhà không có nửa điểm lương thực cất trữ, một đường gắng gượng vác bụng lớn đến nhà bà ngoại mượn lương thực, khi đó Điêu thị này cũng ở, xem ánh mắt của bà ta so với thời tiết lạnh như băng còn rét thấu xương hơn.
Nếu bọn họ cảm thấy hôn sự về sau của mình cần dựa vào gia tộc ở sau lưng duy trì mới có thể hạnh phúc, bởi vậy gây khó dễ cho mẹ con bọn họ, như vậy bọn họ liền sai hoàn toàn, đừng tưởng rằng nàng bình thường không nói một lời, đầy mặt mỉm cười chính là dễ nói chuyện, kỳ thật chính mình rốt cuộc có bao nhiêu tàn nhẫn vô tình, chỉ có chính nàng biết.
Tại cái thời không xa lạ này, nàng chỉ có mấy thân nhân chính là hai hài tử này cùng cha mẹ, nhưng nếu cha mẹ cũng phản bội nàng, như vậy nàng tuyệt đối sẽ rời đi không chút nào dây dưa.
“Dao Nhi cũng đã nhiều năm không có tới đi, bây giờ còn làm công việc thêu thùa?" Điêu thị cười hỏi.
“Không đâu, ở nhà trồng trọt."
“Ai nha, một cô nương gia trồng trọt thực mệt mỏi, có bao nhiêu đất a?"
“Không nhiều lắm, cũng chỉ hơn mười mẫu mà thôi."
“Ai nha, ít như vậy, làm sao đủ cho người một nhà các ngươi ăn a!"
“Nhị thẩm, nhà chúng ta còn mua một ít hoang, chuẩn bị sang năm khai khẩn ra thì tốt rồi…" Dương thị tiếp lời nói.
“Lan nhi a, có bạc thì mua vài mẫu ruộng tốt, cháu nói mua đất hoang, này không phải lãng phí bạc sao." Lời Dương thị nói còn chưa dứt, đã bị Điêu thị đánh gãy, tận lực bày ra một bộ dáng trưởng giả, ân cần dạy bảo nói: “Lần trước hai tiểu tử kia nhà ta đến nhà cháu đưa gia cụ, nghe nói bạc đều là cô nương quản, Lan nhi a, không phải thím nói không tốt, nhưng là bạc này, đều là con dâu đương gia quản, sao có thể để cho con gái cầm tiêu xài chứ, này vạn nhất bị người nào đó lừa, kiếm bạc cũng không dễ dàng đúng không? Dao Nhi a, cháu trước kia còn chưa lập gia đình, tự nhiên không biết chỗ khó của đương gia, tuy rằng làm mẫu thân, thế nhưng…"
“Điêu lão thái thái, ta cảm thấy bà nói là việc của nhà ta đi!" Quân Dao lười biếng liếc mắt nhìn Điêu thị một cái, nói.
Điêu thị ngây ngẩn cả người, bà không nghĩ tới mình sẽ bị tiểu nha đầu Quân Dao này cắt ngang lời, ở nhà bà chính là lớn nhất, con trai trượng phu đều đối với bà thực tôn trọng, đơn giản là bà quản tiền bạc, đó chính là có thể tích lũy xuống, bởi vì bà hiểu được, đã khống chế tiền bạc, chính là đã khống chế người một nhà.
Nay bà đây là có lòng tốt truyền thủ đoạn cho Dương thị, ngược lại đắc tội tiểu chân này?
“Nói cũng không thể nói như vậy, ta đây không phải là có lòng tốt sao? Ngươi đứa nhỏ này…"
“Điêu lão thái thái, ta người này tính tình không tốt, hôm nay lại là ngày lành của nhà bà ngoại ta, ta cảm thấy chúng ta vẫn là không cần ầm ỹ lên tốt hơn, ngài cảm thấy sao?" Ánh mắt, lập tức trở nên sắc bén, con ngươi lóe tàn khốc kia, làm cho mặt Điêu thị lập tức trở nên trắng bệch.
Bà cho tới bây giờ chưa từng sợ hãi ai, nhưng là ánh mắt Quân Dao lại giống như một con rắn, gắt gao đem bà cuốn lấy, cái loại sợ hãi cùng kinh hãi này, càng giãy dụa càng bị buộc chặt.
Cuối cùng, Điêu thị mấp máy môi vài cái, lời nói đến bên miệng cuối cùng vẫn là không nói ra khỏi miệng.
Hoa thị gặp không khí có chút ngưng trọng, vội đứng ra hoà giải, để cho các nàng uống nước đường ăn điểm tâm Quân Dao mang đến.
Nhìn ánh mắt bất đắc dĩ kia của bà ngoại, Quân Dao cảm thấy một trận phiền chán, đứng dậy nói: “Các ngươi ăn uống, ta đi ra ngoài đi dạo."
Dương thị nghe xong vội đối với bóng lưng của nàng nói: “Chớ đi quá xa, đỡ cho không tìm thấy con."
“Đã biết." Vẫy vẫy tay, mở cửa đi ra ngoài.
“Nương, đợi ta với, ta cũng đi." Vô Ưu kêu với Quân Dao.
“Bên ngoài lạnh lẽo, cháu đi theo bên người bà ngoại cho ấm áp đi, đừng ra ra vào vào bị cảm, lại phải ăn thuốc đắng." Nàng hiện tại chỉ muốn yên tĩnh một mình, suy nghĩ một chút tính toán cho tương lai.
Nàng nói như vậy, Vô Ưu cũng đành một lần nữa ngồi trở lại, còn vụng trộm trừng mắt nhìn Điêu thị đối diện một cái, trong lòng âm thầm mắng một tiếng: “Người xấu!"
Hậu viện, vẫn thu thập sạch sẽ như trước, cho dù là bên trong chuồng heo chỉ còn lại có một con heo mẹ mang thai, bên trong cũng là được thu thập thực gọn gàng, con heo mẹ to mọng kia, đang nằm ở trong ổ trải rơm thật dày, ngủ say vù vù.
Thời điểm nàng vừa đi tới dị thế này, cho dù có được nội tâm cường đại hơn nữa, vẫn sẽ có loại cảm giác cô đơn như trước, loại cảm giác đó mơ hồ gần như một loại cảm giác chân không chạm đất, làm cho nàng gần như phát điên.
Nhưng là đợi trí nhớ của người kia ùn ùn mà đến, đợi nhìn đến hai cái bánh bao nhỏ dáng người gầy sắc mặt vàng như nến kia, kỳ thật là nàng cảm thấy chính mình xong đời.
Còn có một đám trí nhớ bị nhục nhã, bị tức giận mắng, bị chỉ trích, bị đâm chọc kia, cũng đều làm cho nàng chịu đựng đủ.
Quân Dao cho tới bây giờ không cảm thấy mình là người lương thiện, nàng có thể vì Quân Dao trước kia báo thù, lại chưa từng nghĩ tới muốn thay thế Quân Dao kia sống sót. (ý tỷ là tỷ sẽ sống là chính tỷ ấy, chứ không phải cố gắng sống giống như Quân Dao trước kia)
Nàng là người có tự tôn cùng kiêu ngạo mãnh liệt, sinh mệnh cho tới bây giờ đều là của chính mình, cũng không cách nào vì người khác mà sống, ở trong thế giới quan của nàng, cho tới bây giờ đều là vì chính mình mà sống.
Đối với châm chọc khiêu khích cùng xem thường của những người đó, nàng cũng không khổ sở, chỉ là tức giận, vì Quân Dao trước kia.
Rõ ràng chỉ là một người mẹ chưa kết hôn mặt ngoài nhu nhược, nội tâm kiên cường, chuyện tình này ở kiếp trước không có gì lạ lùng, tại cái thời đại phong kiến lạc hậu này, đủ để đem một người bức chết.
Cho nên, nàng phải bảo vệ hai hài tử kia, cho dù trước kia là của cái nữ nhân kia, nhưng hiện tại cũng là của nàng.
Không có thay thế, nàng cũng sẽ không để cho mình làm một người thay thế.
“Tỷ, bên ngoài lạnh như thế, tỷ làm sao lại đứng ở chỗ này?" Mộng Ny đã đi tới, trải qua khoảng thời gian này điều dưỡng, cô nương này liếc mắt một cái nhìn qua, tuy rằng còn thực mảnh khảnh gầy yếu, nhưng sắc mặt hồng nhuận, bệnh trạng hơi lui.
“Trong phòng có một lão thái thái xảo quyệt, ta cảm thấy phiền, liền ra ngoài xem." Quân Dao hướng về phía Mộng Ny nháy mắt mấy cái.
Mộng Ny che miệng cười khẽ, đi tới kéo cánh tay của nàng, nghiêng đầu khẽ tựa vào trên vai nàng.
“Nhị bà nội quả thật là người không dễ đối phó, ánh mắt kia giống như mang lưỡi câu vậy, trước kia cũng không ít lần ở trước mặt bà nội ta nói nương ta không đúng, ta cũng không thích bà."
“Mộng Ny, ngươi trước kia là thấy ta… thế nào?" Nàng nhẹ giọng hỏi.
Mộng Ny thân mình cứng đờ, ngẩng đầu nhìn Quân Dao, muốn từ trên mặt nàng nhìn ra cái gì, lại chỉ có vẻ mặt bình tĩnh lạnh nhạt.
“Tỷ, tỷ có phải nghĩ đến gì hay không? Ta trước kia thân mình thực yếu ớt, phần lớn thời gian đều ở trong phòng, tuy rằng nghe nương nói, nhưng là chỉ vì tỷ đau lòng, cảm thấy chúng ta giống như đồng mệnh tương liên vậy, nhưng là về sau thời điểm lại nhìn thấy tỷ, cảm thấy tỷ đối với ta tốt lắm, hơn nữa cũng sẽ không đem ta làm bệnh nhân xem, Mộng Ny liền cảm thấy tỷ là người tỷ tốt nhất trên đời, mặc kệ người khác nói gì, ở trong lòng Mộng Ny chính là tốt nhất."
Mỗi lần tiếp xúc đến thương hại trong mắt người khác, đều là thời điểm nàng thống khổ nhất, cái loại tra tấn này cơ hồ so với phát bệnh càng thống khổ hơn.
Nhưng là Quân Dao sẽ không, ánh mắt của tỷ ấy thực ấm áp, giống như ánh nắng ấm trong mùa đông, làm cho nàng cảm thấy toàn thân không hề lạnh như băng như vậy, giống như nhiễm lên một chút ánh nắng mặt trời, làm cho nàng thực thích, hơn nữa hai tiểu cháu ngoại kia, đáng yêu hiểu chuyện như vậy, cho dù là không biết cha ở nơi nào, bọn họ vẫn sống vui vẻ như vậy, Mộng Ny là thật lòng yêu thương, thế nhưng lại không có cảm xúc đáng thương, bởi vì nàng biết hai chữ này có bao nhiêu nặng nề.
“Muội nha đầu ngốc này, giống như đang cùng tỷ bái đường vậy, nói trịnh trọng như vậy làm gì." Quân Dao bị ngữ khí của nàng chọc nở nụ cười, trong lòng nàng cũng không khổ sở, làm chi lại xem như nàng giống như sắp khóc vậy.
Nếu có người dám làm cho nàng khổ sở, nàng sẽ làm người nọ ngay cả khổ sở đều cảm thấy là loại xa xỉ.
****************
Hai tỷ muội ở tại hậu viện nói chuyện, trong phòng mọi người cũng đều ghé vào cùng một chỗ trò chuyện náo nhiệt.
Chờ đến thời điểm Lưu thẩm tìm tới, nói là Đỗ thị tìm các nàng, hai tỷ muội lưỡng lúc này mới đi đến tiền viện.
Nhưng là vừa đến tiền viện, lại nhìn thấy tới thêm một nhóm người nữa, nghe bọn hắn nói chuyện, những người này giống như chính là Lý Chính Dương gia thôn, lần này không có mang thê tử, chỉ dẫn theo hai con trai cùng một tôn tử mà thôi.
Mà nhìn thấy Quân Dao cùng Mộng Ny, ánh mắt của một nam tử trong đó, không ngừng hướng trên người Quân Dao ngắm, bị Quân Dao phát hiện, một ánh mắt âm lãnh, làm cho sợ tới mức co rúm lại.
Một mạt cười lạnh, chậm rãi ở khóe môi phấn nộn gợi lên, hôm nay khả năng sẽ náo nhiệt không ít, Quân Dao nghĩ.
Một phen nghênh đón, Lý Chính cùng hai con trai đương nhiên được nghênh vào phòng chính, mà cái tiểu tôn tử kia thì đi vào không đến một hồi, lại chạy ra, đứng ở trên thớt trong sân, nhìn một đống thịt kia, nhịn không được còn sẽ vươn tay chọc chọc.
Quân Dao cùng Mộng Ny đến phòng của Đỗ thị, hai nàng dâu kia vẫn ngồi ở trên kháng như trước, trước mặt mỗi người đều đã chất không ít vỏ lạc.
Hai người thấy Quân Dao tiến vào, đều là lộ vẻ mặt xấu hổ, sau đó xê dịch vị trí, để cho Quân Dao lên kháng.
Quân Dao cũng không nói thêm cái gì, chỉ nghiêng người ngồi ở trên mép kháng, Mộng Ny cũng là chuyển chiếc ghế, ngồi ở bên cạnh kháng, cầm lạc chậm rãi bóc ăn.
“Cái kia, Dao Nhi a, vừa rồi đều là thím không tốt, cháu đừng để trong lòng, chúng ta đây cũng là không biết." Lương thị cười làm lành nói.
“Làm sao có thể, đại thẩm cũng không có làm sai cái gì, hơn nữa ta cũng không rõ trong lời nói của đại thẩm là gì ý tứ." Nàng lạnh nhạt cười.
“Cháu xem Dao Nhi, thím đều cùng cháu chịu nhận lỗi, cháu cũng đừng nóng giận nữa, chúng ta dù sao coi như là người một nhà đúng không." Trong lòng Vu thị có chút nghẹn khuất, nhưng cũng không thể không nhận lỗi, bằng không nếu ầm ĩ lên, còn không phải uổng công đến một chuyến a. (ý là mất công đến mà không được ăn uống gì á)
Phải biết rằng đồ ăn giết heo không phải là thời điểm gì cũng có thể ăn.
“Lời nói của hai vị thím ta cũng không hiểu, các thím làm gì khiến cho ta tức giận?" Nàng có thể đứng dậy chạy lấy người sao, như thế nào đến phòng nào, cũng không được an tĩnh.
Những lời này củaQuân Dao, làm cho hai nữ nhân hết chỗ nói rồi, sắc mặt cũng trở nên khó coi.
Đỗ thị còn muốn làm cho hai nhà dịu đi một chút, nhưng lại không nghĩ rằng Quân Dao căn bản là không cho các nàng ấy mặt mũi, nhưng mà cũng đúng, vừa rồi ngươi không cho người ta mặt mũi, một câu xin lỗi, người ta sẽ nhận, ngươi cho là ngươi là ai a.
Thấy không khí có chút cứng nhắc, cũng không sai biệt lắm đến thời điểm nên nấu cơm, Đỗ thị liền đứng lên, nói với hai chị em dâu họ: “Được rồi, trời cũng không sớm, chúng ta đi làm cơm đi, đừng chờ những hán tử kia thúc giục."
Có cái bậc thang, hai nữ nhân đương nhiên sẽ đi xuống, cũng là vỗ vỗ tay, xuống kháng đeo hài, đi theo Đỗ thị đi rồi.
Trong phòng cuối cùng an tĩnh lại, Quân Dao thế này mới thở dài một hơi.
“Mộng Ny, ta đến phòng muội nghỉ ngơi một lát, trong khoảng thời gian này hơi mệt!" Nàng mệt mỏi nói.
“Đi, kháng phòng ta cam đoan ấm áp, tỷ tỷ đi đi." Mộng Ny gật gật đầu, nàng cũng biết Quân Dao trong khoảng thời gian này có bao nhiêu bận rộn.
“Muội giúp ta trông hai tiểu gia hỏa kia, nếu có chuyện gì, đừng quên đánh thức ta, nếu tìm ta, cứ đưa bọn chúng đến phòng muội a." Hôm nay nhiều người, hai tiểu gia hỏa kia không chắc có thể sẽ bị ủy khuất gì hay không, nếu là đúng như này, nàng sẽ không để ý đem sự tình nháo lớn.
Đều nói mềm sợ cứng rắn, cứng rắn sợ ngang ngược, ngang ngước sợ không muốn sống.
Bất kể hắn là có cứng rắn bao nhiêu, ngang ngược bao nhiêu, không muốn sống bao nhiêu, chỉ cần làm cho đứa nhỏ của nàng bị ủy khuất, nàng đều có trăm ngàn loại biện pháp sửa trị bọn họ.
Đến phòng của Mộng Ny, Quân Dao trải đệm chăn ra, thế này mới ở phòng của Mộng Ny, ngủ một lát.
Chờ thời điểm nàng bị ngưới ta đánh thức, nhìn đến Xảo Nhi trước mặt, sắc mặt không khỏi đại biến, nháy mắt liền âm trầm xuống.
Xem ra chung quy là không thoát khỏi dự cảm của nàng.
“Ô ô… Mẫu thân, ca ca, ca ca…" Xảo Nhi không ngừng đẩy đẩy Quân Dao, trên khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn, một mảnh sưng đỏ.
Quân Dao bỗng nhiên ngồi dậy, một tay đem Xảo Nhi ôm vào trong ngực, sau đó xuống kháng đeo hài, lắc mình liền ra khỏi phòng Mộng Ny. (QA: Có người chuẩn bị gặp họa! Thảm!)
Bên ngoài, không ai, nhưng là trong thượng phòng, lại đang huyên nháo.
Quân Dao không hỏi Xảo Nhi chuyện như thế nào, bé hiện tại khóc thanh âm đều nghẹn ngào, tự nhiên là nói không rõ ràng.
Chờ Quân Dao đi vào thượng phòng, nhất thời tầm mắt của mọi người đều dừng ở trên người nàng, đủ loại ánh mắt làm cho lửa giận của nàng nhanh chóng lên cao thành bão tố.
Mà con trai bảo bối của nàng, lúc này đang bị Dương thị ôm vào trong ngực, trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng là một mảnh đỏ bừng, mà lại nhìn Dương thị cùng Quân Chính Dân, lúc này đã muốn tức giận đến toàn thân phát run.
“Dao Nhi, Xảo Nhi không có việc gì đi?" Hoa thị đi tới cười hỏi.
Quân Dao không trả lời Hoa thị, lại lẳng lặng nhìn người ở đây, không khí lập tức lâm vào yên tĩnh hết mức, làm rơi một cây kim, đều có thể nghe được.
“Sao lại thế này, ta cần một cái giải thích để cho ta không tìm các ngươi phiền toái."
Tầm mắt lạnh như băng của nàng, nhìn thẳng vào Lý Chính Dương gia thôn ngồi ở chủ vị phòng chính.
Lý Chính trong lòng lộp bộp một chút, bởi vì ánh mắt lạnh như băng kia của Quân Dao.
Nhưng là, hắn rất nhanh liền tĩnh tâm xuống được, dù sao sự tình hôm nay, là hai hài tử của nàng không đúng.
“Khụ khụ, chẳng lẽ ngươi còn xem không hiểu, là hai hài tử nhà ngươi khi dễ tôn tử của ta, chẳng lẽ ta có thể xem tôn tử của ta bị đánh?"
Quân Dao nghe xong, ánh mắt liếc qua khóa ở cái đứa nhỏ bên người Lý Chính kia, thấy hắn cũng không có gì không khoẻ, ít nhất trên mặt không có dấu bàn tay.
“Ta thấy, tôn tử của ngươi tốt lắm, không phải còn vui vẻ? Vì sao chỉ có hai hài tử của ta, mỗi người một cái dầu bàn tay?"
“Ai nha, Dao Nhi a…" Điêu thị mở miệng, nhưng mà cũng chỉ nói mấy từ này.
“Ngươi câm miệng cho ta, chờ thời điểm ta hỏi ngươi ngươi hãy nói, nếu không đừng trách ta không để ý tình cảm thân thích." Nàng thản nhiên liếc mắt lườm Điêu thị một cái, làm cho miệng của bà ta lập tức trương ở nơi đó, ngây ngốc nói không nên một chữ.
Nhìn con trai Vô Ưu trong lòng Dương thị, hướng về phía hắn vươn tay, chỉ thấy Vô Ưu trượt xuống khỏi người Dương thị, đi đến trước mặt nàng, cúi đầu buồn bã nói: “Nương, Vô Ưu không bảo vệ tốt muội muội, người phạt ta đi."
Buông nữ nhi xuống, Quân Dao ngồi xổm người xuống, nhẹ vỗ về đầu đen nhánh kia của con trai, ôn nhu nói: “Vô Ưu đừng tự trách, nói cho mẫu thân, là ai đánh các con."
Vô Ưu ngẩng đầu, ngón tay nho nhỏ, thẳng tắp chỉ Điêu thị đứng ở một bên, “Nương, là bà ta, là bà ta đánh muội muội."
Một đạo tầm mắt giống như thanh kiếm vậy, thẳng tắp bắn về phía Điêu thị, chỉ thấy sắc mặt của bà ta, nháy mắt tái nhợt đáng sợ.
Lúm đồng tiền tuyệt mỹ, từ khóe môi Quân Dao tràn ra, sau đó chính là một tiếng cười trong như nước suối.
“Nhị bà ngoại, không biết ngài có thể nói cho ta biết hay không, vì sao phải đánh hài tử của ta? Nếu ngươi nói không nên lời một cái cớ danh chính ngôn thuận, ta đành tìm người đến chủ trì công đạo."
Cái nam tử đứng ở bên cạnh Lý Chính kia nhìn thấy Quân Dao cười, không khỏi lộ ra một tia si mê, một tia thèm nhỏ dãi. (QA: Ôi ôi ta ngất rồi! Nãy giờ kìm nén đến không thở được nên ngất rồi!)
Điêu thị trong lòng một trận không yên, ánh mắt giống như cầu cứu nhìn về phía trượng phu Dương Thành Cường của mình, lại chỉ thấy hắn cũng không có nhìn mình, ngược lại cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì.
Thấy Điêu thị thật lâu không nói lời nào, chỉ trông mong nhìn nam nhân của bà, tươi cười của Quân Dao càng thêm sáng lạn, nhưng lời nói nói ra miệng, lại làm cho người ở đây, người người trong lòng đang bồn chồn.
“Chư vị có phải cảm thấy Quân Dao ta tính tình tốt không, nên mỗi người đều muốn đi lên xoa bóp, giẫm một cái? Thậm chí thừa dịp ta không ở, còn đánh hài tử của ta." Thanh âm của nàng rất nhẹ, nhưng là không biết vì sao, dừng ở trong tai mọi người, lại giống như phù chú đòi mạng, “Sự tình hôm nay, ta còn không biết là chuyện gì xảy ra, lại không ai có thể đi ra giải thích cho ta một chút? Làm cho ta biết hài tử của ta rốt cuộc sai ở chỗ nào?"
“Tỷ, là…" Mộng Ny đứng ra, muốn cùng Quân Dao nói, lại bị Dương Hưng Nghiệp giữ chặt.
“Tỷ, vẫn là ta nói đi." Dương Hưng Nghiệp nói, sau đó nói lên sự tình xảy ra.
***********
Kỳ thật rất đơn giản, đơn giản chính là một mình tôn tử Lý Chính cảm thấy nhàm chán, mà lúc này vừa vặn nhìn thấy hai huynh muội Vô Ưu cùng nhau đi ra đang chuẩn bị đi tìm Quân Dao, tiểu tử kia chạy lên, lôi kéo Xảo Nhi nói muốn cùng nàng chơi, còn nói muốn dẫn về nhà, Xảo Nhi đương nhiên là không muốn, mà Vô Ưu cũng nhìn ra muội muội giãy dụa, liền tiến lên tách hai người ra, lại bị đối phương cao hơn hắn một cái đầu đẩy ngã xuống đất, Vô Ưu cũng bởi vậy tức giận, tiến lên lập tức đẩy ngã đối phương, mà một màn này đúng lúc bị Lý Chính thấy, nhất thời liền tức giận, nói là muốn giáo huấn hai cái hài tử, làm sao có thể khi dễ khách nhân, huống chi ông còn là người quen hô phong hoán vũ ở trong thôn, Đại tôn tử này chính là thịt trong lòng ông a, bình thường ngay cả cha ruột hắn cũng không dám răn dạy, huống chi là người ngoài.
Mà đám người Dương lão gia tử cùng Hoa thị nói đây là tiểu hài tử đùa giỡn, nhưng là nhìn sắc mặt xanh mét kia của Lý Chính, Điêu thị đi lên cho mỗi đứa một cái tát, bọn họ chủ yếu là sợ liên lụy, cũng muốn ở trước mặt Lý Chính biểu hiện, tự cảm thấy cùng Quân Dao có chút quan hệ, liền không khỏi lên mặt, nói là thay thế Quân Dao giáo huấn hai cái đứa nhỏ không lớn không nhỏ này một chút.
Chuyện tình sau đó, chính là phát sinh lúc này.
Quân Dao vừa nghe, vốn cũng không tức giận, dù sao cũng là đứa nhỏ đùa giỡn, cho dù là bị đánh, cũng là đứa nhỏ của mình thua kém, nhưng là sai là sai ở, những người lớn này không nên cưỡng chế can thiệp, còn có Lý Chính này mưu toan lấy thế ép người.
“Vô Ưu, là như vậy sao?" Nàng hỏi.
Sắc mặt Vô Ưu có chút trắng bạch, không biết là tức giận hay là sợ tới mức như vậy, nghe được lời nói của Quân Dao, mới nhẹ nhàng gật gật đầu.
Sau đó, nàng ngẩng đầu nhìn Lý Chính một thân tác phong quan liêu, mặt mày khẽ nhướn, thản nhiên nói: “Chẳng qua là tiểu hài tử đùa giỡn, Lý Chính can thiệp như vậy không tốt đi."
Lý Chính Dương Mậu Quốc hừ thật mạnh một tiếng, híp mắt nhìn chằm chằm Quân Dao, đương nhiên nói: “Đùa giỡn sẽ đem ta tôn tử đẩy ngã? Đùa giỡn như vậy, vạn nhất gặp chuyện không may thì sao?"
“Vậy tôn tử ngươi đem con ta đẩy ngã, ngươi sẽ không sợ gặp chuyện không may?" Nàng lạnh giọng hỏi lại.
Ai biết một cái nam tử bên cạnh lại uống đến: “Con của ngươi há có thể so sánh với con ta, con ta cũng không phải là con hoang."
Một câu, hiện trường lại một lần nữa lạnh xuống, mà cả nhà Dương lão gia tử sắc mặt đều cực kỳ khó coi, trừ bỏ Điêu thị cùng hai con dâu kia vui sướng khi người gặp họa.
Dương Mậu Quốc cũng là một bộ biểu tình thực bình thường, tựa hồ đối với lời nói của con mình, cũng không ngoài ý muốn lắm.
Quân Dao trong lòng cười lạnh, xem ra là vì vậy, đứa nhỏ của mình mới bị người khi dễ.
Quân Dao cũng không để ý đám người Dương lão gia tử lắm, dù sao nếu chỉ là làm cho hai hài tử nhận sai hoặc là một cái bàn tay có thể bình ổn xuống, cũng có thể nhận, dù sao Lý Chính chính là nắm ăn uống của toàn bộ thôn nhân, vạn nhất đắc tội, về sau bọn họ liền khó có thể sống qua ở thôn nhỏ này a.
Nhưng là, này cũng không có nghĩa là, Quân Dao cho phép làm như vậy.
Đứa nhỏ của nàng, chính mình cũng không đành lòng động một cây ngón tay, hiện tại cư nhiên bị người ngoài đánh một cái tát, nếu không khiển trách một phen, về sau còn không khi dễ đến trên đầu ba mẹ con bọn họ?
Nghĩ đến đây, Quân Dao cúi mắt thản nhiên nói: “Ta chỉ cho các ngươi cơ hội một lần, hai cái bàn tay, đánh xong ta xem như việc này vốn chưa từng phát sinh, nếu không tự gánh lấy hậu quả."
“Ngươi thúi lắm!" Con lớn nhất của Dương Mậu Quốc nhất thời giơ chân, con trai này chính là vận mệnh của lão Dương gia, cho dù là Thiên vương lão tử đánh, nhà bọn họ cũng sẽ liều mạng. (QA: Thật sao!? *khinh bỉ*)
“Quân Dao, ta nể tình ngươi không hiểu chuyện, chuyện này liền như vậy quên đi, đều tan đi, hôm nay trong nhà giết heo, đừng nháo không thoải mái!" Dương Mậu Quốc vẫy vẫy tay ra hiệu nói. (QA: Ta phi!)
Chính là, Quân Dao lại nở nụ cười, hai má phấn nộn vốn trắng nõn kia, lại tản ra một cỗ quyến rũ sáng rọi.
“Lão gia này, ngươi thật đúng là không thấy quan tài không đổ lệ a, các ngươi đã không nắm chắc cơ hội lần này, thì không trách được ta." Nói xong, nàng thừa dịp mọi người không lấy lại tinh thần, tiến lên túm lấy con lớn nhất của Dương Mậu Quốc, một quyền nện đến trên mặt hắn, sau đó lại là một trận đá đánh tàn nhẫn, tất cả mọi người mắt choáng váng, chỉ đứng trơ ra sững sờ nhìn tình cảnh trước mặt, thanh âm bực bội đá đánh ở trên người kia, từng trận ngấm vào trong lòng mọi người.
Mà Dương Phong Niên lúc này đã đau đến ngay cả khí lực kêu rên đều không có, ở dưới một phen quyền đấm cước đá, rốt cục thừa dịp một cái khe hở, thống khổ hô một tiếng, làm cho mọi người lấy lại tinh thần.
Dương Mậu Quốc tức giận đến râu đều vểnh lên, hé miệng muốn lớn tiếng răn dạy, Quân Dao lại dừng chân lại.
“Ngươi… Ngươi độc phụ này, cư nhiên…" Dương Mậu Quốc bị chọc tức, nhìn con trai không ngừng quay cuồng kêu rên dưới đất, hận không thể giết Quân Dao này.
“Nga, ta đánh, ngươi có thể đem ta như thế nào?" Nàng vẻ mặt thản nhiên, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng nói.
“Phản, phản, quả thực chính là phản!" Dương Mậu Quốc nhảy dựng lên, hướng về phía Dương Thành Cương tức giận nói: “Đại Cương, không cho phép ngươi ngăn cản ta, ta hôm nay nhất định phải giáo huấn ngoại tôn nữ không giáo dưỡng này của ngươi một chút."
“Lão gia này, xin chú ý cách dùng từ của ngươi, ngươi dạy ta, ngươi cho là ngươi là cái gì vậy." Nói xong ở trước mặt mọi người, từ trong lòng lấy ra một cái lệnh bài Mặc Ngọc, đưa cho Lưu Sơn đứng ở cửa nói: “Lưu thúc, ngươi đến trấn trên một chuyến, làm cho huyện lệnh đến một lần, cứ nói nơi này xảy ra án mạng."
“Vâng, chủ nhân." Lưu Sơn tiếp nhận lệnh bài, xoay người bỏ chạy.
“Huyện thái gia?" Mọi người ở đây mắt choáng váng, nơi này làm sao có cái án mạng gì a, cư nhiên muốn mời huyện thái gia.
Trong lòng Dương Mậu Quốc mặc dù có điểm không yên, nhưng là cũng cảm thấy Quân Dao là đang kêu gào càn rỡ, hừ lạnh nói: “Tiểu nha đầu, ngươi cho là nha môn là nhà ngươi mở? Huyện thái gia nói đến là đến."
Quân Dao lại không để ý tới hắn, đi đến trước mặt Điêu thị, nhìn bộ dáng co rúm lại của bà ta, mỉm cười, nâng tay ngay tại trên mặt bà ta ba ba chính là mười cái tát, đánh đến khóe miệng bà ta rướm máu, gào khóc thảm thiết, sau đó dẫn hai hài tử đi ra ngoài, thời điểm ở cửa, quay lưng lại, nói với Dương Hưng Nghiệp: “Hưng nhi, tỷ dẫn bọn chúng đi xoa xoa mặt, chờ Huyện lệnh đến đây, đệ đi kêu ta. Người ở đây hôm nay một người cũng không cho phép đi, nếu không đến lúc đó bị phán cái tội danh lẩn trốn gì đó, kia sẽ không chỉ đơn giản là ngồi tù như vậy."
Chờ sau khi Quân Dao rời đi, Đỗ thị mới tiến đến trước mặt Dương thị, nhỏ giọng hỏi: “Đại tỷ, cái đen tuyền kia của Dao Nhi là cái gì a?"
Như vậy dùng được? Chỉ là cho bọn họ nhìn lệnh bài, Huyện thái gia có thể đến?
Dương thị cau mày, trong lòng đang vì hai cháu ngoại của mình đau lòng đấy, vừa định đi xem, nghe được lời nói của Đỗ thị, mới nói: “Là tín vật của ông chủ Phúc Vận tửu lâu trấn trên, nói là có lệnh bài này, nàng cũng là chủ nhân của Phúc Vận tửu lâu."
Nói xong, liền xoay người rời đi, Quân Chính Dân cũng vội lo lắng đuổi theo.
Những lời này, thanh âm vốn không lớn, nhưng là vì trong phòng thực yên tĩnh, cho nên mọi người muốn không nghe đến đều khó.
Người khác không biết, nhưng là người không hề thiếu tiền nhàn rỗi như Dương Mậu Quốc mà nói, Phúc Vận tửu lâu cũng là như sấm bên tai.
Nghe nói, Phúc Vận tửu lâu chỉ là chi nhánh, lại chiếm giữ ở Thanh Sơn trấn mấy năm, không thấy suy bại, cho dù là bao nhiêu nhà tửu lâu mọc lên không cách nào đặt chân mà đi tới cửa khiêu khích, kết quả đều bị Huyện thái gia vừa nhốt vừa phạt.
Hắn từng nghe rất nhiều người nói qua, ông chủ của Phúc Vận tửu lâu là người kinh thành, mà kinh thành kia là chỗ nào, đi hai ba bước liền có thể gặp được đại quan, quan nơi đó có thể so với Huyện thái gia lớn hơn rất nhiều, tửu lâu có thể làm cho Huyện thái gia cũng không dám trêu chọc, ông chủ sau lưng còn có thể yếu được?
Hơn nữa, bình thường phía dưới đã xảy ra chuyện gì, đều là chuyện Huyện thái gia phái vài cái bộ khoái, nhưng là hôm nay đâu, cư nhiên có thể mời được Huyện thái gia, đây cũng không phải là chuyện nhỏ a, quả thực chính là đại sự nổ trời.
Nghĩ đến đây, lúc này trong lòng Dương Mậu Quốc, giống như mười lăm cái thùng nước, bất ổn, lúc này đứng cũng không được ngồi cũng không xong.
End Chương 50
Tác giả :
Tịch Yêu Yêu