Cẩm Tú Kỳ Bào 2 Thế Thân
Chương 11: Cái chết của Tiêu Khâm, Vũ Trúc
Trời vừa hửng sáng đã thấy Bùi Vỹ tự động quay về, trên đầu đọng đầy sương, nở nụ cười mộc mạc rồi giải thích rằng do đêm trước mình thiếu ngủ nên khi mọi người dừng chân nghỉ đã nằm ngủ quên trên phiến đá. Ở đó có một cái khe nhỏ nên khuất tầm mắt của mọi người. Thấy Bùi Vỹ quay lại, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Vật vã suốt một đêm, cuối cùng cảnh sát cũng lấy xong khẩu cung của cả bọn, nội dung thì đều tương tự như nhau. Theo kết quả khám nghiệm hiện trường, cảnh sát đưa ra nhận định ban đầu: Vương Linh và Thục Hoa tự sát.
Tự sát? Tất cả tụi Lâm Hàn nghe thấy thông tin này đều sững sờ, nhất là đối với trường hợp của Thục Hoa. Tự sát thì có nhiều kiểu, không hiểu vì sao mà cô bé đó lại chọn cái cách tự sát đau đớn và tàn khốc đến vậy? Thế còn nguyên nhân tự sát là gì? Chỉ là vì sợ quá thôi ư? Cái lý do này nghe chừng yếu ớt quá, song ngoài cuốn “Thư tuyệt mệnh" được tìm thấy tại hiện trường thì hoàn toàn không có chút manh mối nào có giá trị hơn. Cuốn truyện ở chỗ Vương Linh vì bị mưa thấm ướt hết nên không cung cấp một chứng cứ nào, song cuốn truyện mà Thục Hoa cầm khi chết, ngoài dấu vân tay của Thục Hoa thì còn có cả dấu vân tay của Lâm Hàn, có điều nó cũng không đủ để chứng minh điều gì vì chính Lâm Hàn đã tặng cuốn truyện đó cho Thục Hoa, nếu như không có dấu vân tay của Lâm Hàn thì mới là lạ.
Tuy nhiên nếu như Vương Linh và Thục Hoa tự sát thì vì sao cả hai người đó lại cầm theo cuốn truyện? Lẽ nào họ đã hẹn ới nhau từ trước? Hẹn với nhau là sẽ chết theo các tình tiết trong truyện để dọa mọi người? Lấy sinh mệnh của mình ra để làm trò vui, việc này quả thực quá là phi lý.
Cảnh sát đương nhiên không tin là cái chết của hai người đó chỉ liên quan đến một cuốn truyện kinh dị, nhưng vì không có đủ chứng cứ xác thực nên cũng không thể giữ cả nhóm Lâm Hàn lại lâu hơn, bởi vậy sau khi lấy nốt khẩu cung của Bùi Vỹ liền tạm thời cho bọn họ ra về, đồng thời khuyến cáo là sẽ tiếp tục gọi điện để hỏi thêm bất cứ lúc nào. Sự dễ dãi đó của cảnh sát khiến cho cả nhóm đều không khỏi cảm thấy nghi ngờ. Dẫu vậy, chẳng ai lại đi từ chối sự tự do để tình nguyện ngồi lại trong đồn cảnh sát. Dù rằng có đau lòng về cái chết của bạn đồng hành, song việc bản thân mình tạm thời được coi là trong sạch cũng là một việc hết sức tốt lành, thế nên không ai hỏi thêm gì nữa.
Hôm đó sương mù dày đặc, đứng cách xa nhau năm bước cũng không nhìn rõ được bất cứ thứ gì. Sương mù bay chờn vờn trong không khí, giống hệ như một cơn mưa bụi, khiến cho con đường đất trở nên nhão nhoét, còn trên cây lá, chậu hoa đều phủ một lớp dày đặc những hạt nước nhỏ li ti. Hữu Đức từng nói vào giữa mùa hạ, buổi sáng ở Bình Uyển bắc thôn thường có sương mù, song ngày hôm đó sương dày hơn hẳn những ngày thường.
Vừa đi đến cổng, Tiêu Khâm đột nhiên giữ tay Hữu Đức lại, nói: “Hữu Đức, tôi đi vệ sinh một lát. Đợi tôi". Nói xong anh ta vội vàng quay trở lại.
Lúc đó có một chiếc xe Jeep chạy từ bên ngoài vào đồn cảnh sát. Trụ sở đồn cảnh sát của một thị trấn rất nhỏ, trong sân chỉ đỗ được cùng lắm ba chiếc xe, muốn quay đầu cũng không dễ chút nào. Người lái xe ra sức bấm còi, Vũ Trúc mặt nặng như chì:" Mới sáng sớm ngày ra đã thúc riết cái gì vậy? Cái thị trấn quái quỷ này, sương mù gì mà dày đặc". Vừa nói, Vũ Trúc vừa lùi lên bậc thềm.
Tất cả cũng quay lại vào trong đồn cùng Vũ Trúc, mỗi người theo đuổi một ý nghĩ khác nhau nên không ai nói gì. Lâm Hàn đứng tựa lưng vào tường, hai tay xoa vào nhau cho khỏi lạnh.
Khi đó, một ông già gày gò mặc chiếc áo khoác dài màu đen khom người đi từ đằng sau Lâm Hàn lại. Trên đầu ông lão đội một chiếc mũ cỏ đã cũ rách, vành sụp xuống che khuất khuôn mặt, khiến người ta không thể nào nhìn rõ được. Có vẻ như ông lão không khỏe lắm, vừa đi vừa thở đứt quãng. Ngoài Lâm Hàn ra thì không ai chú ý đến ông lão đó, vì khi đi ngang qua chỗ cô đang đứng, ông ta đưa tay vén chiếc mũ cỏ lên để lộ ra khuôn mặt – một khuôn mặt trông trẻ hơn nhều so với dáng vẻ bên ngoài, cùng lắm chỉ ba lăm, ba sáu tuổi là cùng. Khuôn mặt vuông vức, lông mày lưỡi mác, đôi mắt rất sáng, sáng đến mức sâu hun hút, cảm tưởng như có thể đọc được tâm thuật, chỉ cần nhìn liếc qua cũng sẽ nhìn thấu tâm can người khác. Anh ta từ từ nhếch khóe môi lên, nhìn Lâm Hàn mỉm cười.
Đó là một người đàn ông khá đẹp tra, khi cười để lộ ra hàm răng trắng muốt, song nụ cười đó nhanh chóng cứng ngắc trên khuôn mặt, giống như một bức tượng sáp đã được cố định ở đó, còn ánh mắt sắc nét vẫn tiếp tục nhìn Lâm Hàn chằm chằm, như cười mà lại không cười. Cánh tay gầy guộc cành mũ nổi đầy gân xanh, giống như đang cố gắng nén lại một cơn tức giận cực độ. Toàn thân anh ta toát lên một không khí lạ thường.
Anh ta nhìn Lâm Hàn như vậy rồi kéo sụp chiếc mũ lá xuống và khập khiễng đi ra ngoài cổng… Khi đó, Lâm Hàn cảm thấy dường như tất cả mọi âm thành xung quanh đều biến mất, chỉ còn lại duy nhất tiếng bước chân đi đôi giày cỏ của người đàn ông đó, chậm rãi kéo dài, giống như một lưỡi cưa sắc bén kéo qua kéo lại, nghe sao mà chói tai…
“Đội trưởng Lý, xin chờ chút đã", giọng nói của Vũ Trúc kéo Lâm Hàn trở lại với hiện thực, chỉ thấy trong tiền sảnh trốn trơn có vài người bọn họ, làm gì có người đàn ông đi giày cỏ nào chứ? Lẽ nào mới rồi là ảo giác? Cô đưa tay lên vuốt mồ hôi lạnh túa ra trên trán, tim cứ vậy đập thình thịch một lúc lâu.
“Sao mấy người vẫn chưa đi vậy?" Viên cảnh sát họ Lý nhìn một lượt cả đám Lâm Hàn, vẫn đi tiếp ra ngoài.
“Này, đội trưởng…", Vũ Trúc đuổi theo anh ta, khi đến nơi bèn đưa ra một vật gì đó, “Anh xem đi, anh xem xong rồi thì sẽ tin rằng những điều chúng tôi nói đều là sự thật".
Đội trưởng Lý nhẹ nhàng đẩy tay Vũ Trúc ra, nói với vẻ hơi thiếu kiên nhẫn: “Các cô cậu đã lấy cung xong cả rồi, nếu như trong quá trình điều tra cần đến, chúng tôi sẽ liên hệ lại với từng người, yêu cầu cô không gây trở ngại cho công việc của chúng tôi nữa, được không?" Nói xong anh ta liếc nhìn Vũ Trúc một cái rồi tiếp tục đi ra ngoài cổng.
Vũ Trúc đứng trên bậc thềm nhìn theo bóng đội trưởng cảnh sát khi đó đã khuất dạng trong màn sương mù dày đặc, mặt nhăn nhó: “Xì, cũng chỉ là một đội trưởng bé tí thôi, có gì mà ghê gớm chứ". Nói xong cô ta quay người lại, khi đó sương còn dày hơn nữa, từng mảng từng mảng giống hệ như những cuộn khói lớn lăn từ trên trời xuống, đậm đặc tới nỗi không sao tan đi được. Màn sương dần dần hạ thấp xuống đầu Vũ Trúc, bao phủ lấy toàn thân cô, từ đằng xa nhìn lại trông không thấy người đâu nữa. Vũ Trúc cầm cái gì đó gõ gõ vào lòng bàn tay theo nhịp , từng hồi từng hồi. Khi đó Lâm Hàn mới nhìn rõ thứ mà Vũ Trúc cầm trong tay là một cuốn sách, lập tức liên tưởng ngay đến lời cô ấy vừa nói với đội trưởng Lý và đoán chắc chắn đó là cuốn “Thư tuyệt mệnh" của mình.
Chờ chút. Trong đầu Lâm Hàn lập tức chớp nhóe lên những chi tiết rời rạc, cuốn truyện, đồn cảnh sát, bậc thềm, người đàn ông kỳ quá, màn sương dày phủ kín trên đầu. Tất cả những thứ đó, chẳng phải là… Lâm Hàn nuốt nước bọt một cách khó khăn, lập tức chạy về phía Vũ Trúc, vừa chạy vừa gọi: “Vũ Trúc, mau vào đi".
Song tất cả đã quá muộn. Khi Lâm Hàn còn cách Vũ Trúc chừng năm bước, cô trông thấy Vũ Trúc từ từ ngẩng đầu lên, ngay sau đó, một nỗ kinh hãi ngập tràn trong đôi mắt xinh đẹp mở to. Lâm Hàn cũng không thể không ngẩng đầu lên nhìn, một thứ gì đó màu đen đang rơi nhanh xuống, nhanh tới mức người ta không tránh kịp.
Một tiếng “rầm" rõ to vang lên, khi Lâm Hàn chỉ còn cách Vũ Trúc hai bước, vật màu đen đó đã rơi thẳng xuống đầu, đè Vũ Trúc bên dưới. Một tiếng kêu bị bóp nghẹt, Lâm Hàn nhìn thấy từng dòng máu tươi chảy ra bên dưới vật đó, bò theo từng bậc thềm xuống khoảng sân.
Khi đó Lâm Hàn chỉ cảm thấy trước mắt mình tối sầm lại, suýt chút nữa thì ngã sụp xuống, may mà Hữu Đức đã kịp thời đỡ dậy. Bàn tay Hữu Đức cũng lạnh như băng, lạnh như màn sương mù buổi sớm, lạnh tới mức thấu tận xương.
Cảnh sát lật cơ thể người đang nằm đè sấp lên người Vũ Trúc ra. Trán anh ta toác ra thành một mảnh tướng vì đập xuống sàn xi măng, máu không ngừng túa ra từ đó. Dù khuôn mặt bị máu tươi làm cho nhòe nhoẹt như Lâm Hàn vẫn có thể nhận ra đó là Tiêu Khâm. Đôi mắt anh ta hơi khép lại, vẻ mặt đầy thỏa mãn. Tay Tiêu Khâm vẫn cầm chặt một cuốn sách, giống hệt như cầm lá thư tuyệt mệnh. Đó là cuốn truyện mới xuất bản của cô.
Vật vã suốt một đêm, cuối cùng cảnh sát cũng lấy xong khẩu cung của cả bọn, nội dung thì đều tương tự như nhau. Theo kết quả khám nghiệm hiện trường, cảnh sát đưa ra nhận định ban đầu: Vương Linh và Thục Hoa tự sát.
Tự sát? Tất cả tụi Lâm Hàn nghe thấy thông tin này đều sững sờ, nhất là đối với trường hợp của Thục Hoa. Tự sát thì có nhiều kiểu, không hiểu vì sao mà cô bé đó lại chọn cái cách tự sát đau đớn và tàn khốc đến vậy? Thế còn nguyên nhân tự sát là gì? Chỉ là vì sợ quá thôi ư? Cái lý do này nghe chừng yếu ớt quá, song ngoài cuốn “Thư tuyệt mệnh" được tìm thấy tại hiện trường thì hoàn toàn không có chút manh mối nào có giá trị hơn. Cuốn truyện ở chỗ Vương Linh vì bị mưa thấm ướt hết nên không cung cấp một chứng cứ nào, song cuốn truyện mà Thục Hoa cầm khi chết, ngoài dấu vân tay của Thục Hoa thì còn có cả dấu vân tay của Lâm Hàn, có điều nó cũng không đủ để chứng minh điều gì vì chính Lâm Hàn đã tặng cuốn truyện đó cho Thục Hoa, nếu như không có dấu vân tay của Lâm Hàn thì mới là lạ.
Tuy nhiên nếu như Vương Linh và Thục Hoa tự sát thì vì sao cả hai người đó lại cầm theo cuốn truyện? Lẽ nào họ đã hẹn ới nhau từ trước? Hẹn với nhau là sẽ chết theo các tình tiết trong truyện để dọa mọi người? Lấy sinh mệnh của mình ra để làm trò vui, việc này quả thực quá là phi lý.
Cảnh sát đương nhiên không tin là cái chết của hai người đó chỉ liên quan đến một cuốn truyện kinh dị, nhưng vì không có đủ chứng cứ xác thực nên cũng không thể giữ cả nhóm Lâm Hàn lại lâu hơn, bởi vậy sau khi lấy nốt khẩu cung của Bùi Vỹ liền tạm thời cho bọn họ ra về, đồng thời khuyến cáo là sẽ tiếp tục gọi điện để hỏi thêm bất cứ lúc nào. Sự dễ dãi đó của cảnh sát khiến cho cả nhóm đều không khỏi cảm thấy nghi ngờ. Dẫu vậy, chẳng ai lại đi từ chối sự tự do để tình nguyện ngồi lại trong đồn cảnh sát. Dù rằng có đau lòng về cái chết của bạn đồng hành, song việc bản thân mình tạm thời được coi là trong sạch cũng là một việc hết sức tốt lành, thế nên không ai hỏi thêm gì nữa.
Hôm đó sương mù dày đặc, đứng cách xa nhau năm bước cũng không nhìn rõ được bất cứ thứ gì. Sương mù bay chờn vờn trong không khí, giống hệ như một cơn mưa bụi, khiến cho con đường đất trở nên nhão nhoét, còn trên cây lá, chậu hoa đều phủ một lớp dày đặc những hạt nước nhỏ li ti. Hữu Đức từng nói vào giữa mùa hạ, buổi sáng ở Bình Uyển bắc thôn thường có sương mù, song ngày hôm đó sương dày hơn hẳn những ngày thường.
Vừa đi đến cổng, Tiêu Khâm đột nhiên giữ tay Hữu Đức lại, nói: “Hữu Đức, tôi đi vệ sinh một lát. Đợi tôi". Nói xong anh ta vội vàng quay trở lại.
Lúc đó có một chiếc xe Jeep chạy từ bên ngoài vào đồn cảnh sát. Trụ sở đồn cảnh sát của một thị trấn rất nhỏ, trong sân chỉ đỗ được cùng lắm ba chiếc xe, muốn quay đầu cũng không dễ chút nào. Người lái xe ra sức bấm còi, Vũ Trúc mặt nặng như chì:" Mới sáng sớm ngày ra đã thúc riết cái gì vậy? Cái thị trấn quái quỷ này, sương mù gì mà dày đặc". Vừa nói, Vũ Trúc vừa lùi lên bậc thềm.
Tất cả cũng quay lại vào trong đồn cùng Vũ Trúc, mỗi người theo đuổi một ý nghĩ khác nhau nên không ai nói gì. Lâm Hàn đứng tựa lưng vào tường, hai tay xoa vào nhau cho khỏi lạnh.
Khi đó, một ông già gày gò mặc chiếc áo khoác dài màu đen khom người đi từ đằng sau Lâm Hàn lại. Trên đầu ông lão đội một chiếc mũ cỏ đã cũ rách, vành sụp xuống che khuất khuôn mặt, khiến người ta không thể nào nhìn rõ được. Có vẻ như ông lão không khỏe lắm, vừa đi vừa thở đứt quãng. Ngoài Lâm Hàn ra thì không ai chú ý đến ông lão đó, vì khi đi ngang qua chỗ cô đang đứng, ông ta đưa tay vén chiếc mũ cỏ lên để lộ ra khuôn mặt – một khuôn mặt trông trẻ hơn nhều so với dáng vẻ bên ngoài, cùng lắm chỉ ba lăm, ba sáu tuổi là cùng. Khuôn mặt vuông vức, lông mày lưỡi mác, đôi mắt rất sáng, sáng đến mức sâu hun hút, cảm tưởng như có thể đọc được tâm thuật, chỉ cần nhìn liếc qua cũng sẽ nhìn thấu tâm can người khác. Anh ta từ từ nhếch khóe môi lên, nhìn Lâm Hàn mỉm cười.
Đó là một người đàn ông khá đẹp tra, khi cười để lộ ra hàm răng trắng muốt, song nụ cười đó nhanh chóng cứng ngắc trên khuôn mặt, giống như một bức tượng sáp đã được cố định ở đó, còn ánh mắt sắc nét vẫn tiếp tục nhìn Lâm Hàn chằm chằm, như cười mà lại không cười. Cánh tay gầy guộc cành mũ nổi đầy gân xanh, giống như đang cố gắng nén lại một cơn tức giận cực độ. Toàn thân anh ta toát lên một không khí lạ thường.
Anh ta nhìn Lâm Hàn như vậy rồi kéo sụp chiếc mũ lá xuống và khập khiễng đi ra ngoài cổng… Khi đó, Lâm Hàn cảm thấy dường như tất cả mọi âm thành xung quanh đều biến mất, chỉ còn lại duy nhất tiếng bước chân đi đôi giày cỏ của người đàn ông đó, chậm rãi kéo dài, giống như một lưỡi cưa sắc bén kéo qua kéo lại, nghe sao mà chói tai…
“Đội trưởng Lý, xin chờ chút đã", giọng nói của Vũ Trúc kéo Lâm Hàn trở lại với hiện thực, chỉ thấy trong tiền sảnh trốn trơn có vài người bọn họ, làm gì có người đàn ông đi giày cỏ nào chứ? Lẽ nào mới rồi là ảo giác? Cô đưa tay lên vuốt mồ hôi lạnh túa ra trên trán, tim cứ vậy đập thình thịch một lúc lâu.
“Sao mấy người vẫn chưa đi vậy?" Viên cảnh sát họ Lý nhìn một lượt cả đám Lâm Hàn, vẫn đi tiếp ra ngoài.
“Này, đội trưởng…", Vũ Trúc đuổi theo anh ta, khi đến nơi bèn đưa ra một vật gì đó, “Anh xem đi, anh xem xong rồi thì sẽ tin rằng những điều chúng tôi nói đều là sự thật".
Đội trưởng Lý nhẹ nhàng đẩy tay Vũ Trúc ra, nói với vẻ hơi thiếu kiên nhẫn: “Các cô cậu đã lấy cung xong cả rồi, nếu như trong quá trình điều tra cần đến, chúng tôi sẽ liên hệ lại với từng người, yêu cầu cô không gây trở ngại cho công việc của chúng tôi nữa, được không?" Nói xong anh ta liếc nhìn Vũ Trúc một cái rồi tiếp tục đi ra ngoài cổng.
Vũ Trúc đứng trên bậc thềm nhìn theo bóng đội trưởng cảnh sát khi đó đã khuất dạng trong màn sương mù dày đặc, mặt nhăn nhó: “Xì, cũng chỉ là một đội trưởng bé tí thôi, có gì mà ghê gớm chứ". Nói xong cô ta quay người lại, khi đó sương còn dày hơn nữa, từng mảng từng mảng giống hệ như những cuộn khói lớn lăn từ trên trời xuống, đậm đặc tới nỗi không sao tan đi được. Màn sương dần dần hạ thấp xuống đầu Vũ Trúc, bao phủ lấy toàn thân cô, từ đằng xa nhìn lại trông không thấy người đâu nữa. Vũ Trúc cầm cái gì đó gõ gõ vào lòng bàn tay theo nhịp , từng hồi từng hồi. Khi đó Lâm Hàn mới nhìn rõ thứ mà Vũ Trúc cầm trong tay là một cuốn sách, lập tức liên tưởng ngay đến lời cô ấy vừa nói với đội trưởng Lý và đoán chắc chắn đó là cuốn “Thư tuyệt mệnh" của mình.
Chờ chút. Trong đầu Lâm Hàn lập tức chớp nhóe lên những chi tiết rời rạc, cuốn truyện, đồn cảnh sát, bậc thềm, người đàn ông kỳ quá, màn sương dày phủ kín trên đầu. Tất cả những thứ đó, chẳng phải là… Lâm Hàn nuốt nước bọt một cách khó khăn, lập tức chạy về phía Vũ Trúc, vừa chạy vừa gọi: “Vũ Trúc, mau vào đi".
Song tất cả đã quá muộn. Khi Lâm Hàn còn cách Vũ Trúc chừng năm bước, cô trông thấy Vũ Trúc từ từ ngẩng đầu lên, ngay sau đó, một nỗ kinh hãi ngập tràn trong đôi mắt xinh đẹp mở to. Lâm Hàn cũng không thể không ngẩng đầu lên nhìn, một thứ gì đó màu đen đang rơi nhanh xuống, nhanh tới mức người ta không tránh kịp.
Một tiếng “rầm" rõ to vang lên, khi Lâm Hàn chỉ còn cách Vũ Trúc hai bước, vật màu đen đó đã rơi thẳng xuống đầu, đè Vũ Trúc bên dưới. Một tiếng kêu bị bóp nghẹt, Lâm Hàn nhìn thấy từng dòng máu tươi chảy ra bên dưới vật đó, bò theo từng bậc thềm xuống khoảng sân.
Khi đó Lâm Hàn chỉ cảm thấy trước mắt mình tối sầm lại, suýt chút nữa thì ngã sụp xuống, may mà Hữu Đức đã kịp thời đỡ dậy. Bàn tay Hữu Đức cũng lạnh như băng, lạnh như màn sương mù buổi sớm, lạnh tới mức thấu tận xương.
Cảnh sát lật cơ thể người đang nằm đè sấp lên người Vũ Trúc ra. Trán anh ta toác ra thành một mảnh tướng vì đập xuống sàn xi măng, máu không ngừng túa ra từ đó. Dù khuôn mặt bị máu tươi làm cho nhòe nhoẹt như Lâm Hàn vẫn có thể nhận ra đó là Tiêu Khâm. Đôi mắt anh ta hơi khép lại, vẻ mặt đầy thỏa mãn. Tay Tiêu Khâm vẫn cầm chặt một cuốn sách, giống hệt như cầm lá thư tuyệt mệnh. Đó là cuốn truyện mới xuất bản của cô.
Tác giả :
Chu Nghiệp Á