Cẩm Tú Đích Nữ
Chương 25: Bắt Mạch
Liễu Dịch Thanh bị đánh đến nửa mặt tê cứng, không phân biệt gì mở miệng quát: “Ai dám đánh ta!" Nhìn lại đã thấy vẻ mặt lo lắng của Điền thị, còn Tạ thị tức giận đứng trong rừng trúc.
Vân Khanh vừa nhìn thấy có người đến, vội vàng chạy qua, mang theo tiếng khóc: “Nương…" Nàng đã sớm nhìn thấy bóng dáng hai người, nên mới cố ý giả vờ, kể từ lúc này, Tạ thị không thể nào dễ dàng tin tưởng Điền thị, Liễu Dịch Thanh tặng nàng cơ hội tốt như thế, nàng sao có thể không cần.
Liễu Dịch Thanh vì muốn mọi chuyện thêm phần nghiêm trọng, cố ý để Thược Dược đi báo cho Điền thị, Tạ thị ở một bên nghe thấy tên Vân Khanh cũng theo hai người lại nơi này, ai ngờ vừa vào rừng trúc đã nhìn thấy cảnh mắng người.
Ôm lấy Vân Khanh đang giả bộ đáng thương, Tạ thị vốn là giấu một bụng tức giận đến Liễu phủ, lại thấy nữ nhi bị mắng, Vân Khanh là bảo bối của bà, từ nhỏ đừng nói là mắng, ngay cả nặng lời bà cũng không nỡ, Liễu Dịch Thanh còn ở nơi này nói đông nói tây, lại mắng cả Trầm phủ, cơn tức giận trong lòng lập tức bốc lên, “Xem ra Liễu đại tiểu thư thật có khí phách, xem ra trong phủ không có ai quản được ngươi, nên ngươi mới ngang ngược như vậy, Trầm gia ta là nhất giới thương hộ, nhưng ta cũng là biểu dì của ngươi, đừng có không biết trên dưới."
Nghe thế, trong lòng Điền thị nôn nóng, vừa rồi bà ta cũng Liễu lão phu nhân cố gắng thuyết phục mới đem nghi ngờ trong lòng Tạ thị xóa đi một ít, lại nghe thấy Liễu Dịch Thanh thừa nhận nói trắng ra tất cả mọi chuyện, vội vàng đi lên kéo Liễu Dịch Thanh lại: “Tiểu hài tử trong nhà muốn làm loạn liền làm loạn, làm cho biểu muội chịu ấm ức, nhanh lại đây xin lỗi?"
Tuy rằng trong lòng không phục, Liễu Dịch Thanh vẫn biết để biểu dì nghe thấy nhưng lời này đúng là không tốt, cố gắng nhẫn nhịn, mở miệng nói: “Biểu dì, biểu muội, vừa rồi là con nhất thời bị kích động, thật xin lỗi!"
Nhưng Tạ thji cũng không một chút nhúc nhích, nhìn vẻ mặt không thuận theo, miễn cưỡng xin lỗi của Liễu Dịch Thanh, đáy mắt có tia tức giận, bà gả đến nhà thương gia, biết người khác sẽ có cái nhìn khinh thường, nhưng dù thế nào cũng không nghĩ tới người trong nhà cũng khinh thường bà, ôm lấy Vân Khanh nói: “Loại chuyện này xảy ra ở trong nhà thì thôi, Dịch Thanh là nữ nhi sắp xuất giá, nếu người nhà chồng nghe được, không chỉ là bản thân con bé, mà cả Liễu phủ cũng bị liên lụy." Nói xong lấy khăn tay, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Vân Khanh, Tạ thị nắm bàn tay nhỏ bé của nàng, xoay người đối diện Điền thị nói: “Nếu bệnh của lão thái thái đã tốt hơn, ta cũng nên đến chào từ biệt."
Dứt lời mang theo Vân Khanh đi đến phòng khách bên kia, ở bên này Liễu lão phu nhân sớm đã có người bẩm báo mọi chuyện từ đầu đến cuối, nghe được lời nói của Tạ thị, trong lòng chợt lo sợ, mắng: “Đúng là súc sinh, muốn làm ta tức chết sao." Ngân Hạnh vội vàng giúp bà vuốt ngực thuận khí, lão thái thái thở phì phò thầm nghĩ lát nữa phải làm thế nào để giải quyết chuyện này.
Hơn nửa nén hương trôi qua, Tạ thị dẫn Vân Khanh đi vào, lão phu nhân vội để Ngân Hạnh đỡ bà đi đến, vừa nói vừa tiến lên cầm lấy tay Vân Khanh, vẻ mặt từ ái nói: “Vân khanh, nhanh nói cho ta nghe, rốt cuộc là ai ức hiếp con?"
Vân Khanh không mở miệng, một bên nhìn Tạ thị, đôi môi phấn nộn mím lại, làm như không dám nói, Liễu lão phu nhân liếc nhìn sắc mặt của Tạ thị, lại thấy Điền thị, cầm lấy quải trượng trong tay dùng sức đánh lên người Liễu Dịch Thanh một cái, làm cô ta hét lên, vội trốn sau người Điền thị, lão thái thái khó nhọc nói: “Nhìn xem ngươi dạy nữ nhi phá hoại gia phong, thấy mất mặt còn chưa đủ sao? Không phải ta bắt nó ở trong phòng nhận lỗi sao, làm thế nào lại chạy ra ngoài gây chuyện!"
Vẻ mặt Điền thị cũng là rèn sắt không thành thép, bà tốn nhiều tâm tư như vậy để lấy lòng Tạ thị, vì muốn dễ dàng mở miệng xin tiền, bây giờ như vậy làm sao có thể nói, vẻ mặt xin lỗi mở miệng: “Biểu muội…"
Lời nói còn chưa xong, Tạ thị đã cướp lời nói trước: “Mọi việc hôm nay không cần nhắc lại, vốn là bác thân thể không tốt nên đến thăm, nay bác cũng đã khỏe, Văn nương nên đi về, Trầm phủ mặc dù không phải quan gia, nhưng việc nhà cũng rất nhiều."
Đây chính là hạ quyết tâm phải đi về, Liễu lão phu nhân hiểu được tuy Tạ thị ở bên ngoài không truy cứu chuyện này,nhưng họa đã gây ra, Tạ thị cũng không phải là con gái bà, con trai con dâu đều ở đây, không thể để cho cháu gái ở lại hầu hạ, đành phải nói vài lời quan tâm rồi tiễn hai mẹ con ra về.
Trên xe ngựa, Tạ thị và Vân Khanh ngồi bên trong, dọc đường đi Tạ thị rất ít nói chuyện, có thể thấy bà gần đây tâm sự nặng nề, hơn nữa chuyện vừa rồi xảy ra ở Liễu phủ làm tâm tình bà càng thêm lo lắng.
Vân Khanh cúi đầu, ngắm ý kết ở bên hông, cũng không an ủi bà, nàng biết Tạ thị lo lắng, ở thời đại này, nếu không sinh được nhi tử, địa vị nữ nhân cũng không thể vững vàng. Phụ thân cũng dần lớn tuổi, mấy năm nay đối với con nối dòng cũng hết sức chờ mong, nếu Tô Mi sinh hạ nnhi tử, cho dù là di nương cũng là mẹ quý nhờ con, trong nhà tất cả đều thay đổi.
Cũng may lần này đi đến Liễu phủ cũng không tệ, mẫu thân trong lòng đã có phản cảm với người nhà Liễu gia, chỉ là với lão thái thái vẫn như trước kia, nàng biết mọi chuyện không thể vội vàng, đi từng bước một mới tốt.
Trở về phủ nửa ngày, Tạ thị vào nhà mới nhớ hôm trước muốn mời đại phu cẩn thận kiểm tra sức khỏe của mình và mấy vị di nương một lần, vì có chuyện phát sinh nên mới trì hoãn, bèn phân phó Hổ Phách đến Hồi Xuân quán mời đại phu đến.
Ngoài ra sai Phỉ Thúy đến mời ba vị di nương khác cùng đến, chờ đại phu cẩn thận kiểm tra xem rốt cuộc vấn đề ở đâu.
Qua một nén nhang, Bạch di nương là người đầu tiên đến, nàng ta ăn mặc mộc mạc, trên người là áo khoác ngắn màu hồng nhạt, cổ áo thêu hoa kéo dài đến tay áo, phía dưới là váy dài màu hồng, trên đầu cũng chỉ cài một cây trâm hồng ngọc làm bằng vàng ròng, làm nổi lên khí chất tiểu nữ tử, từ từ bước lên, vẻ mặt cung kính hành lễ Tạ thị và Vân Khanh: “Tì thiếp ra mắt chủ mẫu, ra mắt đại tiểu thư."
“Ngồi đi." Tạ thị ôn hòa vẫy vẫy tay, Bạch di nương là nha hoàn hồi môn của bà, xưa nay ít nói, một lòng hầu hạ Tạ thị, cũng không tranh đoạt gì, ở kiếp trước, Vân Khanh không có ấn tượng gì nhiều với nàng ta, nhưng nhìn bề ngoài, không thể nhận ra nàng ta là di nương được phụ thân sủng ái nhất.
“Ôi, phu nhân, sao hôm nay người lại muốn cho chúng thiếp bắt mạch vậy?" Âm thanh trong vắt vang lên, Thu di nương tươi cười dịu dàng bước vào, phía sau là một vị di nương khác, Thủy di nương.
Ba vị di nương của Trầm Mậu đều có tư thái, cũng là những mỹ nhân hơn người, nhưng dù vậy, tầm mắt Vân Khanh vẫn bị Thủy di nương hấp dẫn, nàng ta là di nương trẻ tuổi nhất, lại xinh đẹp nhất, cả người mặc một áo màu hoa thủy tiên đỏ rực, lộ ra cổ áo màu xanh, đeo thắt lưng màu tím buộc chặt eo nhỏ, váy dài màu xanh chạm đất, khuôn mặt trang điểm như hàm xuân, giống y như hoa đào tháng ba, đẹp không thể tả.
Nhìn thấy Thủy di nương, Tạ thị nhíu mày, thản nhiên nói: “Các ngươi ngồi xuống trước đi"
Một canh giờ sau, Hổ Phách dẫn theo một vị đại phu mặc đồ thẫm màu, mang theo hòm thuốc đi đến, “Phu nhân, đại phu ở Hồi Xuân quán đã mời đến."
“Vậy nhờ đại phu thay chúng ta bắt mạch." Tạ thị mười phần khách sáo mở miệng, Phỉ Thúy vội vàng đưa ghế tròn, mời đại phu ngồi xuống.
Một nén nhang trôi qua, nhìn thấy đại phu đã bắt mạch xong, Tạ thị tha thiết hỏi: “Đại phu, nữ quyến của phủ có ổn không?"
Vân Khanh vừa nhìn thấy có người đến, vội vàng chạy qua, mang theo tiếng khóc: “Nương…" Nàng đã sớm nhìn thấy bóng dáng hai người, nên mới cố ý giả vờ, kể từ lúc này, Tạ thị không thể nào dễ dàng tin tưởng Điền thị, Liễu Dịch Thanh tặng nàng cơ hội tốt như thế, nàng sao có thể không cần.
Liễu Dịch Thanh vì muốn mọi chuyện thêm phần nghiêm trọng, cố ý để Thược Dược đi báo cho Điền thị, Tạ thị ở một bên nghe thấy tên Vân Khanh cũng theo hai người lại nơi này, ai ngờ vừa vào rừng trúc đã nhìn thấy cảnh mắng người.
Ôm lấy Vân Khanh đang giả bộ đáng thương, Tạ thị vốn là giấu một bụng tức giận đến Liễu phủ, lại thấy nữ nhi bị mắng, Vân Khanh là bảo bối của bà, từ nhỏ đừng nói là mắng, ngay cả nặng lời bà cũng không nỡ, Liễu Dịch Thanh còn ở nơi này nói đông nói tây, lại mắng cả Trầm phủ, cơn tức giận trong lòng lập tức bốc lên, “Xem ra Liễu đại tiểu thư thật có khí phách, xem ra trong phủ không có ai quản được ngươi, nên ngươi mới ngang ngược như vậy, Trầm gia ta là nhất giới thương hộ, nhưng ta cũng là biểu dì của ngươi, đừng có không biết trên dưới."
Nghe thế, trong lòng Điền thị nôn nóng, vừa rồi bà ta cũng Liễu lão phu nhân cố gắng thuyết phục mới đem nghi ngờ trong lòng Tạ thị xóa đi một ít, lại nghe thấy Liễu Dịch Thanh thừa nhận nói trắng ra tất cả mọi chuyện, vội vàng đi lên kéo Liễu Dịch Thanh lại: “Tiểu hài tử trong nhà muốn làm loạn liền làm loạn, làm cho biểu muội chịu ấm ức, nhanh lại đây xin lỗi?"
Tuy rằng trong lòng không phục, Liễu Dịch Thanh vẫn biết để biểu dì nghe thấy nhưng lời này đúng là không tốt, cố gắng nhẫn nhịn, mở miệng nói: “Biểu dì, biểu muội, vừa rồi là con nhất thời bị kích động, thật xin lỗi!"
Nhưng Tạ thji cũng không một chút nhúc nhích, nhìn vẻ mặt không thuận theo, miễn cưỡng xin lỗi của Liễu Dịch Thanh, đáy mắt có tia tức giận, bà gả đến nhà thương gia, biết người khác sẽ có cái nhìn khinh thường, nhưng dù thế nào cũng không nghĩ tới người trong nhà cũng khinh thường bà, ôm lấy Vân Khanh nói: “Loại chuyện này xảy ra ở trong nhà thì thôi, Dịch Thanh là nữ nhi sắp xuất giá, nếu người nhà chồng nghe được, không chỉ là bản thân con bé, mà cả Liễu phủ cũng bị liên lụy." Nói xong lấy khăn tay, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Vân Khanh, Tạ thị nắm bàn tay nhỏ bé của nàng, xoay người đối diện Điền thị nói: “Nếu bệnh của lão thái thái đã tốt hơn, ta cũng nên đến chào từ biệt."
Dứt lời mang theo Vân Khanh đi đến phòng khách bên kia, ở bên này Liễu lão phu nhân sớm đã có người bẩm báo mọi chuyện từ đầu đến cuối, nghe được lời nói của Tạ thị, trong lòng chợt lo sợ, mắng: “Đúng là súc sinh, muốn làm ta tức chết sao." Ngân Hạnh vội vàng giúp bà vuốt ngực thuận khí, lão thái thái thở phì phò thầm nghĩ lát nữa phải làm thế nào để giải quyết chuyện này.
Hơn nửa nén hương trôi qua, Tạ thị dẫn Vân Khanh đi vào, lão phu nhân vội để Ngân Hạnh đỡ bà đi đến, vừa nói vừa tiến lên cầm lấy tay Vân Khanh, vẻ mặt từ ái nói: “Vân khanh, nhanh nói cho ta nghe, rốt cuộc là ai ức hiếp con?"
Vân Khanh không mở miệng, một bên nhìn Tạ thị, đôi môi phấn nộn mím lại, làm như không dám nói, Liễu lão phu nhân liếc nhìn sắc mặt của Tạ thị, lại thấy Điền thị, cầm lấy quải trượng trong tay dùng sức đánh lên người Liễu Dịch Thanh một cái, làm cô ta hét lên, vội trốn sau người Điền thị, lão thái thái khó nhọc nói: “Nhìn xem ngươi dạy nữ nhi phá hoại gia phong, thấy mất mặt còn chưa đủ sao? Không phải ta bắt nó ở trong phòng nhận lỗi sao, làm thế nào lại chạy ra ngoài gây chuyện!"
Vẻ mặt Điền thị cũng là rèn sắt không thành thép, bà tốn nhiều tâm tư như vậy để lấy lòng Tạ thị, vì muốn dễ dàng mở miệng xin tiền, bây giờ như vậy làm sao có thể nói, vẻ mặt xin lỗi mở miệng: “Biểu muội…"
Lời nói còn chưa xong, Tạ thị đã cướp lời nói trước: “Mọi việc hôm nay không cần nhắc lại, vốn là bác thân thể không tốt nên đến thăm, nay bác cũng đã khỏe, Văn nương nên đi về, Trầm phủ mặc dù không phải quan gia, nhưng việc nhà cũng rất nhiều."
Đây chính là hạ quyết tâm phải đi về, Liễu lão phu nhân hiểu được tuy Tạ thị ở bên ngoài không truy cứu chuyện này,nhưng họa đã gây ra, Tạ thị cũng không phải là con gái bà, con trai con dâu đều ở đây, không thể để cho cháu gái ở lại hầu hạ, đành phải nói vài lời quan tâm rồi tiễn hai mẹ con ra về.
Trên xe ngựa, Tạ thị và Vân Khanh ngồi bên trong, dọc đường đi Tạ thị rất ít nói chuyện, có thể thấy bà gần đây tâm sự nặng nề, hơn nữa chuyện vừa rồi xảy ra ở Liễu phủ làm tâm tình bà càng thêm lo lắng.
Vân Khanh cúi đầu, ngắm ý kết ở bên hông, cũng không an ủi bà, nàng biết Tạ thị lo lắng, ở thời đại này, nếu không sinh được nhi tử, địa vị nữ nhân cũng không thể vững vàng. Phụ thân cũng dần lớn tuổi, mấy năm nay đối với con nối dòng cũng hết sức chờ mong, nếu Tô Mi sinh hạ nnhi tử, cho dù là di nương cũng là mẹ quý nhờ con, trong nhà tất cả đều thay đổi.
Cũng may lần này đi đến Liễu phủ cũng không tệ, mẫu thân trong lòng đã có phản cảm với người nhà Liễu gia, chỉ là với lão thái thái vẫn như trước kia, nàng biết mọi chuyện không thể vội vàng, đi từng bước một mới tốt.
Trở về phủ nửa ngày, Tạ thị vào nhà mới nhớ hôm trước muốn mời đại phu cẩn thận kiểm tra sức khỏe của mình và mấy vị di nương một lần, vì có chuyện phát sinh nên mới trì hoãn, bèn phân phó Hổ Phách đến Hồi Xuân quán mời đại phu đến.
Ngoài ra sai Phỉ Thúy đến mời ba vị di nương khác cùng đến, chờ đại phu cẩn thận kiểm tra xem rốt cuộc vấn đề ở đâu.
Qua một nén nhang, Bạch di nương là người đầu tiên đến, nàng ta ăn mặc mộc mạc, trên người là áo khoác ngắn màu hồng nhạt, cổ áo thêu hoa kéo dài đến tay áo, phía dưới là váy dài màu hồng, trên đầu cũng chỉ cài một cây trâm hồng ngọc làm bằng vàng ròng, làm nổi lên khí chất tiểu nữ tử, từ từ bước lên, vẻ mặt cung kính hành lễ Tạ thị và Vân Khanh: “Tì thiếp ra mắt chủ mẫu, ra mắt đại tiểu thư."
“Ngồi đi." Tạ thị ôn hòa vẫy vẫy tay, Bạch di nương là nha hoàn hồi môn của bà, xưa nay ít nói, một lòng hầu hạ Tạ thị, cũng không tranh đoạt gì, ở kiếp trước, Vân Khanh không có ấn tượng gì nhiều với nàng ta, nhưng nhìn bề ngoài, không thể nhận ra nàng ta là di nương được phụ thân sủng ái nhất.
“Ôi, phu nhân, sao hôm nay người lại muốn cho chúng thiếp bắt mạch vậy?" Âm thanh trong vắt vang lên, Thu di nương tươi cười dịu dàng bước vào, phía sau là một vị di nương khác, Thủy di nương.
Ba vị di nương của Trầm Mậu đều có tư thái, cũng là những mỹ nhân hơn người, nhưng dù vậy, tầm mắt Vân Khanh vẫn bị Thủy di nương hấp dẫn, nàng ta là di nương trẻ tuổi nhất, lại xinh đẹp nhất, cả người mặc một áo màu hoa thủy tiên đỏ rực, lộ ra cổ áo màu xanh, đeo thắt lưng màu tím buộc chặt eo nhỏ, váy dài màu xanh chạm đất, khuôn mặt trang điểm như hàm xuân, giống y như hoa đào tháng ba, đẹp không thể tả.
Nhìn thấy Thủy di nương, Tạ thị nhíu mày, thản nhiên nói: “Các ngươi ngồi xuống trước đi"
Một canh giờ sau, Hổ Phách dẫn theo một vị đại phu mặc đồ thẫm màu, mang theo hòm thuốc đi đến, “Phu nhân, đại phu ở Hồi Xuân quán đã mời đến."
“Vậy nhờ đại phu thay chúng ta bắt mạch." Tạ thị mười phần khách sáo mở miệng, Phỉ Thúy vội vàng đưa ghế tròn, mời đại phu ngồi xuống.
Một nén nhang trôi qua, nhìn thấy đại phu đã bắt mạch xong, Tạ thị tha thiết hỏi: “Đại phu, nữ quyến của phủ có ổn không?"
Tác giả :
Túy Phong Ma