Cấm Tình
Quyển 3 - Chương 22
Mở cửa phòng ngủ, vừa đi vào đã có người từ phía sau ôm lấy tôi, tôi vô lực nhắm mắt lại, ngoài hắn, còn có thể là ai nữa!
“Em vừa đi đâu về?" Hơi thở nóng bỏng của Đường Diệc Diễm phả lên tai tôi, tay hắn từ phía sau tiến vào trong áo của tôi, lồng ngực nóng bỏng lần nữa áp sát tới lưng tôi. Đêm nay, thiếu gia lại có hứng thú sao? Đường Diệc Diễm và tôi đã không còn ở cùng phòng, hắn trở về cũng chỉ ngủ ở phòng khách, nếu không cũng ở trong thư phòng làm việc, chỉ có thời điểm tràn đầy “hứng thú", mới có thể “đại giá quang lâm"!
“Anh hỏi em đã đi đâu?" Đường Diệc Diễm ôm lấy tôi, đi đến bên giường, bởi vì tôi im lặng, trong giọng nói biểu lộ sự bất mãn. Hắn vẫn như vậy, ngoài khống chế thân thể người khác, còn muốn bá đạo khống chế trái tim của họ.
“Không ngủ được, cho nên ra ngoài đi dạo!" Trong phòng là một mảnh tối đen, tôi không nhìn thấy biểu tình của Đường Diệc Diễm. Như vậy cũng tốt, ít nhất hắn cũng nhìn không ra tôi hiện tại đang run sợ và chột dạ đến thế nào.
“Thật sao?"
“Ừm!" Không rõ tại sao hắn lại lần nữa ép hỏi, chẳng lẽ hắn đã nhìn thấy? Dù sao biết rõ còn cố hỏi vốn là thói quen hắn!
“Tôi muốn nghỉ ngơi, anh muốn... thì cũng nhanh lên!" Sợ hãi hắn lại ép hỏi, tôi cố ý phá vỡ đề tài này, không muốn cảm giác được hơi thở của hắn lan tràn trên người tôi.
Lập tức, tôi nghe được tiếng cười nặng nề của Đường Diệc Diễm.
“Em nghĩ rằng anh tìm em làm gì, giải quyết nhu cầu chắc?"
Không phải sao? Tôi rất muốn nói, nhưng vẫn thông minh không mở miệng.
Đường Diệc Diễm nhẹ nhàng thở dài bên tai tôi, thân mình vừa chuyển, tôi lâp tức ghé vào ngực hắn, chỉ nghe một giọng nói thản nhiên bên tai: “Ngủ đi!"
Tôi nhíu mi, sao hôm nay hắn lại hành động khác thường như vậy, hắn không phải đến để phát tiết sao? Ghé vào trên người hắn, cảm giác được tim hắn đập lần lượt va chạm hai má của tôi, trước đó không lâu, tôi đã nghĩ khuôn ngực này sẽ che chở cho tôi, tôi nghĩ hạnh phúc của tôi là ở đây, nhưng... Ai mà ngờ, hắn cuối cùng vẫn trở thành cơn ác mộng của tôi.
Một người đàn ông làm tôi mang cảm giác tội lỗi nặng nề, một ác ma khiến tôi vạn kiếp bất phục, cũng là người tôi yêu sâu sắc!
Tôi nên đi nơi nào, tôi rốt cuộc phải làm sao mới có thể giải thoát, nhiều ràng buộc làm tôi lại lần nữa do dự, lại lần nữa bồi hồi, lần nữa thương tổn mọi người, tôi thất bại, vĩnh viễn chịu thua sự yếu đuối của mình, bại trong do dự của bản thân!
Đường Diệc Diễm, nếu... nếu lúc trước tôi nghe lời hắn, từ bỏ tất cả để rời đi, chúng tôi có thể có được hạnh phúc không?
oOo
Thật hiếm có, Đường Diệc Diễm lại ở nhà dùng bữa sáng, một thời gian dài, hắn không ăn cơm nhà, có lẽ là do sáng nay được bồi thường “tiếc nuối"một hồi, hắn rạng rỡ tiến vào phòng tắm, còn tôi mệt đến nỗi không thể cử động nổi một ngón tay, không rõ tại sao ở trên giường hắn luôn dư thừa tinh lực như thế.Lúc đầu tôi nghĩ, đợi hắn đi, tôi có thể từ từ nghỉ ngơi một chút, nhưng sau khi tắm xong, hắn lại nói với tôi ở nhà dùng bữa sáng, bảo tôi nghỉ ngơi một chút rồi xuống.
Tôi không rõ vì sao tâm tình của hắn lập tức trở nên tốt như vậy, tóm lại, cảm xúc của hắn giống như thời tiết, rất bất định, như thế nào cũng không đoán trước được!
Sau khi nghỉ ngơi nửa tiếng, người giúp việc nhiều lần thúc giục, tôi miễn cưỡng rửa mặt, thay quần áo, đi xuống lầu. Từ xa đã nhìn thấy thân mình nhỏ bé của Đường Tinh Vũ ngồi trong xe đẩy, vú Trương đang đút cháo cho con, bàn tay xinh xinh không an phận cầm lấy món đồ chơi nhỏ, không ngừng náo loạn, vừa thấy tôi là ríu rít kêu “Mẹ... Mẹ..."
Hơn nửa tháng không gặp cũng không khiến tiểu tử kia quên tôi, con vẫn cố ý nhoài cơ thể béo mũm mĩm về phía tôi, tôi vội quay đi, kìm nén suy nghĩ xúc động muốn ôm lấy con, ra vẻ bình tĩnh đi đến bàn ăn, ngồi xuống.
“Vú Trương, đem tiểu thiếu gia cho phu nhân bế!" Đường Diệc Diễm liếc tôi một cái, thản nhiên nói.
“Tôi không muốn ôm nó!" Tôi quay đầu, không thèm nhìn con làm nũng.
“Không sao, em ôm, hoặc là để nó ngồi dưới đất!"
“Đường Diệc Diễm!"
“Tùy em ôm hay không!" Đường Diệc Diễm ngừng chiếc đũa trong tay, ý bảo vú Trương đem con đặt xuống.
Vú Trương khó xử nhìn tôi, lo lắng gọi: “Thiếu phu nhân!"
Tôi siết chặt tay, oán hận nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Đường Diệc Diễm, biết rõ đây là một hồi đấu tranh tâm lí, nhưng cho tới bây giờ, tôi đều chịu thua hắn. Cuối cùng, tôi đành bất đắc dĩ thở dài, thỏa hiệp ôm lấy con trai, cảm giác đã lâu không chạm vào con làm tôi gắt gao ôm lấy thân mình nhỏ bé của con, bàn tay bé xinh không ngừng vuốt ve khuôn mặt tôi, nha nha gọi.
Tinh Vũ!
Tôi nhịn xuống xúc động muốn khóc, tiểu tử kia ở trong lòng của tôi, cười ha ha, nắm lấy góc áo của tôi, vú Trương khẽ thở phào, đưa chiếc bát đang cầm trong tay cho tôi, tôi run run giữ thìa, cẩn thận đút cho con ăn, ánh mắt một chút cũng không muốn rời khỏi khuôn mặt con, mắt con, cái mũi nhỏ của con, bàn tay xinh xinh của con... Tất cả mọi thứ đều khiến tôi nhung nhớ.
Tinh Vũ, mẹ cuối cùng cũng được ôm con, Tinh Vũ!
Sau khi con ăn no, cùng tôi vui vẻ một hồi, bèn say sưa ngủ, bàn tay nhỏ bé gắt gao nắm góc áo của tôi, cái miệng nhỏ nhắn, bộ dáng thật là đáng yêu, tôi không bất giác mỉm cười, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của con, động tác lặp lại liến tục, Tinh Vũ!
Lơ đãng giương mắt, tôi bỗng nhìn thấy ánh mắt phức tạp của Đường Diệc Diễm, hắn đang chăm chú nhìn tôi.
Trái tim bỗng kinh sợ, hắn vẫn nhìn ư?
Nụ cười trên mặt cười lập tức biến mất, tôi lạnh lùng mở miệng: “Được rồi, bây giờ có thể gọi vú Trương đến ôm nó, vừa nhìn đã thấy chán ghét!"
Đường Diệc Diễm chậm rãi lắc đầu, tựa tiếu phi tiếu. Một lúc lâu sau mới mở miệng nói: “Đợi Tinh Vũ ngủ, ba mẹ sẽ đến đây!" Giọng hắn rất thoải mái, nói như thể ba mẹ ở ngay cạnh chúng tôi chứ không phải nước Mỹ xa xôi?
“Cái gì?" Tim tôi run lên, kinh ngạc nhìn hắn. “Anh mời ba mẹ tôi đến?" Hắn chưa bao giờ mời mẹ của mình, hắn nói ba mẹ thì hẳn là... Có ý gì, có ý gì chứ? Hắn biết dùng con không thể uy hiếp tôi nữa, nên bắt đầu chuyển sang ba mẹ tôi ư?
Mà động tác kịch liệt của tôi cũng đánh thức Tinh Vũ trong lòng, con lại bắt đầu khóc náo loạn.
“Em làm con sợ kìa!" Vẻ mặt nhu hoà ban đầu của Đường Diệc Diễm chợt tắt.
“Tại sao, sao lại mời ba mẹ tôi đến, anh còn e mọi chuyện chưa đủ loạn phải không? Anh còn muốn thế nào nữa, anh còn muốn thế nào?" Hắn còn chưa vừa lòng sao, còn muốn đối phó ba mẹ tôi? Hắn muốn đuổi tận giết tuyệt ư? Tất cả những gì tôi quý trọng, hắn đều phải hủy diệt hoàn toàn sao?
Ác ma, ác ma!
“Em điên rồi!" Đường Diệc Diễm thấy tôi hoàn toàn không để ý tới con đang khóc, bế Đường Tinh Vũ đang ở trong lòng tôi, giao cho vú Trương, giận dữ rống giận.
“Đúng, tôi sắp điên rồi, điều này cũng là do anh bức, Đường Diệc Diễm, anh không thể để yên sao, anh còn muốn tra tấn tôi thế nào nữa, anh định ép tôi chết phải không?"
Tôi hét to, giống như người điên!
“Diệp Sương Phi!" Đường Diệc Diễm nắm lấy cơ thể đang run run của tôi. “Chết tiệt! Em rốt cuộc đang nghĩ gì vậy, anh chỉ muốn mời ba mẹ đến đây làm em vui vẻ một chút, em nghĩ anh muốn làm gì, bản thân vụng trộm khóc nhìn con, lại còn muốn ở trước mặt anh làm bộ như tuyệt tình, em đang chống lại ai, chống lại anh à?"
“Không... Tôi không muốn nghe, tôi không muốn nghe!" Tôi gần như sụp đổ, hắn đã bắt đầu lợi dụng ba mẹ tôi, bắt đầu muốn uy hiếp tôi!
“Không, đừng làm liên lụy đến ba mẹ tôi, tôi thật sự chịu không nổi!"
“Diệp Sương Phi, em nhìn anh đây!" Đường Diệc Diễm không chịu thỏa hiệp, liên tục kéo mạnh vai của tôi.
“Thiếu gia!" Ngay lúc chúng tôi tranh cãi, chú Lý bỗng kích động chạy vào, biểu tình trên mặt chú ấy...
Tôi giật mình, bất an nhìn chú ấy nói gì đó bên tai Đường Diệc Diễm, Đường Diệc Diễm biến sắc, chậm rãi quay đầu nhìn tôi... vẻ mặt kia, như vậy...
oOo
Tại sao lại là nơi này, hành lang này, nơi đã trở thành cơn ác mộng của tôi, nơi đã làm khiến tôi vạn phần đau thương, nơi tôi đã mất đi hai người thân, tại sao?
“Mẹ…" Tôi nhanh chóng chạy đến, thấy bóng mẹ cô đơn ngồi bên ngoài phòng phẫu thuật.
“Duyệt Duyệt!" Mắt mẹ đỏ hồng, bất lực nhìn tôi, lập tức nhào vào trong lòng tôi, giọng run run: “Ba con... ba con vì bảo vệ mẹ, lúc lật xe, ông ấy... Duyệt Duyệt, ba con không thể có chuyện gì được, mẹ làm sao có thể sống, sống thế nào đây!" Cuối cùng, mẹ khóc không thành tiếng, tôi gắt gao ôm chặt thân thể của mẹ, tim như bị đao cắt.
“Mẹ, ba sẽ không có việc gì đâu, sẽ không!" Tôi an ủi mẹ, cũng thuyết phục mình, ông trời sẽ không tàn nhẫn như vậy, sẽ không! Ánh mắt thù hận của tôi hướng về phía Đường Diệc Diễm, hung hăng trừng hắn, ác ma! Tôi chưa từng nói sai, hắn là ma quỷ, người tôi quý trọng bên cạnh, hắn đều phải hủy diệt, một người cũng không tha!
Tôi hận hắn, hận hắn!
Ánh mắt của tôi khiến Đường Diệc Diễm đau đớn nhíu mày, muốn nói gì đó rồi lại thôi, bi thương nhìn tôi, cuối cùng, hắn dựa vào tường, vô lực nhắm mắt lại.
Lúc này, y tá đẩy cửa phòng phẫu thuật, vội vàng đi ra, bỏ khẩu trang xuống: “Ai là người nhà bệnh nhân?"
“Tôi..."
“Chân của bệnh nhân bị tổn hại rất nghiêm trọng, phải cắt bỏ cả hai chân, ai đồng ý ký đơn đây?"
“Cái gì?" Thân mình mẹ cứng đờ, chân mềm nhũn, gục xuống.
“Mẹ!" Tôi bối rối đỡ lấy mẹ, hoảng loạn, y tá vội đến giúp tôi. Tôi ôm lấy mẹ, mẹ chậm rãi mở mắt ra, nước mắt rơi xuống hai má. “Duyệt Duyệt , ba con... sao có thể… Ba con! Làm sao bây giờ?" Mẹ thương tâm khóc khiến trái tim tôi tan nát!
“Mẹ…"
“Tiểu thư... bệnh nhân..."
“Tôi ký tên, tôi đồng ý ký đơn!" Tôi đỡ mẹ ngồi xuống, đứng lên, nén đau thương, lau nước mắt. “Tôi theo cô đi ký tên!"
Ba đến đây thăm tôi, nhưng lại vĩnh viễn mất đi hai chân, sau này ba đều phải ngồi trên xe lăn, sử dụng những thiết bị lạnh lẽo.
Mà tất cả những điều này, đều do Đường Diệc Diễm ban tặng!
Tôi đờ đẫn ngồi trên ghế đá bệnh viện, phía trước có một vài bệnh nhân đang thong dong đi dạo cùng người nhà, hưởng thụ ánh mặt trời, họ nhìn nhau cười, không nói gì. Đã tới nơi này, có bao nhiêu người có thể cười được đây?
Một ngày, ba vẫn chưa tỉnh lại, mẹ cố chấp ở bên cạnh chăm sóc ba, không chịu nghỉ ngơi, mẹ không khóc, có lẽ bởi vì biết cha tỉnh lại sẽ chịu đả kích như thế nào, cho nên mẹ không thể khóc, mẹ phải kiên cường, nhưng, bả vai gầy yếu như thế sao có thể chống đỡ được thực tế tàn nhẫn này?
Mỗi khi có gió lùa vào phòng bệnh, thổi tung tấm màn trắng trên giường, ba đang nằm giống như một cơ thể trống rỗng, loại cảm giác này... khiến tôi không thở nổi... Vì thế… Tôi tìm cái cớ... để đến đây hít thở chút không khí!
Tôi mệt mỏi vùi mặt vào hai lòng bàn tay, rốt cuộc còn kéo dài bao lâu nữa, bao lâu mới có thể chấm dứt... đau khổ còn kéo dài đến khi nào?
“Duyệt Duyệt!" Tiếng gọi khàn khàn, tôi cũng không ngẩng đầu, không muốn nhìn hắn, không muốn thấy khuôn mặt kia!
“Duyệt Duyệt!" Đường Diệc Diễm ngồi xổm xuống trước mặt tôi, hai tay gắt gao ôm lấy thân mình đang cuộn lại của tôi. “Duyệt Duyệt...!"
“Bỏ ra!" Tôi đẩy mạnh hắn ra, trước mặt, Đường Diệc Diễm nhìn tôi với ánh mắt mỏi mệt. “Lần này... Thật sự là ngoài ý muốn...!"
“Lần này..." Tôi hừ lạnh. “Vậy còn những lần trước... mỗi lần anh thương tổn người khác đều phải có lý do à? Đều phải lấy tôi làm cái cớ sao?" Đủ rồi, tôi không còn dũng khí để sống trên thế giới này nữa!
“Duyệt Duyệt!" Đường Diệc Diễm vẫn muốn tới gần, hắn vươn tay muốn chạm vào thân thể của tôi, nhưng bị tôi đẩy ra, hét lên giống như kẻ điên. “Buông, buông ra ngay... Đồ ma quỷ, hung thủ giết người!"
“Duyệt Duyệt!" Đường Diệc Diễm mãnh liệt ôm lấy tôi, mặc kệ những nắm đấm của tôi, chỉ gắt gao ôm thật chặt. “Anh yêu em, anh yêu em , anh chỉ là yêu em!"
“Không!" Sao có thể, sao hắn còn có thể nói yêu tôi, nói yêu tôi sau khi khiến tôi thương tích đầy mình, hắn còn nói yêu tôi, còn nói yêu tôi?
“Không!" Tôi hét chói tai, trái tim vô cùng đau đớn, không cần, tôi không cần tình yêu như vậy, không cần!
oOo
“Ba!" Tôi mệt mỏi gọi một tiếng bên giường bệnh của ba, Đường Tinh Vũ ngồi bên người ba, cùng ba đùa giỡn, trên mặt ba là một vẻ bình tĩnh, không muốn nói ra, hay là không thể đối mặt với thực tế?
Ba ngày trước ba tỉnh lại, không giống như những gì tôi đã tưởng tưởng, ba bình tĩnh, bình tĩnh đến đáng sợ, mẹ không ngủ suốt đêm ở bên cạnh ba, cùng ba đối mặt với những thời khắc gian nan nhất. Điều tôi không ngờ đến là Đường Diệc Diễm mang theo Đường Tinh Vũ đến bệnh viện, đứa nhỏ xuất hiện thực sự làm cho tâm tình của ba mẹ tôi tốt lên không ít.
“Duyệt Duyệt!" Mẹ đón lấy cặp lồng trong tay tôi, nhìn thoáng qua cháu ngoại đang ở trên giường, dùng ánh mắt bảo tôi cùng mẹ đi ra ngoài một chút, tôi khẽ gật đầu, theo mẹ ra khỏi phòng bệnh.
Một đường không nói gì, mẹ dẫn tôi tới sân sau của bệnh viện, ngồi xuống, rốt cuộc cũng lên tiếng: “Duyệt Duyệt... Thật ra lần này chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn... Con cũng không nên trách cứ Diệc Diễm..."
“Mẹ!" Tôi cắt ngang lời mẹ, hiểu rằng mẹ muốn nói tốt cho Đường Diệc Diễm, không biết hắn lại dùng cách gì khiến mẹ tôi nói đỡ cho hắn.
“Chuyện của chúng con không đơn giản như vậy, mẹ... mẹ đừng lo, cẩn thận chăm sóc ba được không?" Mẹ, không cần liên lụy vào, con không muốn ba mẹ bị thương tổn, lần này là ngoài ý muốn, nhưng lần sau, lần sau rất khó đảm bảo là hắn sẽ không có ý định, Đường Diệc Diễm cái gì cũng có thể làm được, hắn không quan tâm, chỉ dùng tất cả mọi thủ đoạn cực đoan đến đạt được mục đích!
“Duyệt Duyệt... Con vẫn còn thương nó, không phải sao?" Mẹ không muốn từ bỏ: “Những người yêu nhau nên quý trọng lẫn nhau!"
Yêu hắn? Có thể ư, hắn đã sớm làm tổn thương trái tim tôi, bi thương càng sâu, cũng là bởi vì yêu quá sâu sắc, chỉ là, tôi không dám yêu, yêu hắn sẽ làm tôi mất đi nhiều thứ hơn nữa, tôi không muốn nghĩ đến!
“Thật ra, con biết tại sao ba con lại bình tĩnh như bây giờ không?" Trong mắt mẹ ngập đầy nước mắt. “Ba con cả đời thanh cao, kiêu ngạo, sao có thể nào chịu được việc mình trở thành người tàn phế... Ba con nói, khi mở to mắt nhìn thấy mẹ khóc đến sưng đỏ hai mắt, ba cảm thấy dường như mẹ đã già đi nhiều lắm, ba con nghĩ, thà rằng riêng mình ba đau khổ... cũng không muốn làm cho người ba yêu thương phải buồn theo!" Nói tới đây, mẹ đã khóc. “Ông già đó, nghiêm túc hơn nửa đời người, đây là lần đầu tiên ba con nói những lời thâm tình như thế với mẹ!"
“Mẹ…"
“Duyệt Duyệt, nếu yêu nhau, đừng nên tra tấn nhau, đời người chỉ ngắn ngủn có vài chục năm, có bao nhiêu thời gian để lãng phí chứ, Diệc Diễm nói, trước đây nó thực sự đã làm sai, chỉ là nó thật lòng sám hối, con hãy cho nó một cơ hội đi, Tinh Vũ cũng dần lớn lên rồi, con nhẫn tâm... để thằng bé trưởng thành trong hoàn cảnh như bây giờ hay sao?"
Tinh Vũ...
“Duyệt Duyệt... cân nhắc suy nghĩ một chút đi, có một số việc, không cần quá cố chấp!"
“..."
Tôi nên nghĩ lại sao? Tôi có thể, có thể quên hết tất cả ư?
Trở lại phòng bệnh, tôi thấy Đường Diệc Diễm đang ôm Đường Tinh Vũ trò chuyện với ba, trên mặt ba khó giấu được ý cười.
“Duyệt Duyệt!" Hắn nhìn về phía tôi, mỉm cười, con đang ở trong lòng hắn cũng vươn tay muốn tôi ôm một cái, tôi nhắm mắt lại, yên lặng tiếp nhận Tinh Vũ.
“Duyệt Duyệt!" Đường Diệc Diễm thử ôm lấy đầu vai của tôi, tôi bất an muốn nghiêng người tránh, cuối cùng cũng không đành cự tuyệt, mẹ rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra. “Phải vậy chứ, người một nhà nên như vậy!"
Trên mặt Đường Diệc Diễm là nụ cười thỏa mãn, bàn tay ôm đầu vai của tôi bỗng buộc chặt, thâm tình chăm chú nhìn tôi, Tinh Vũ cũng ôm cổ ba mình, vô cùng đáng yêu. Lần đầu tiên, chúng tôi mang theo không khí hài hòa, ấm áp khó có được!
“Em vừa đi đâu về?" Hơi thở nóng bỏng của Đường Diệc Diễm phả lên tai tôi, tay hắn từ phía sau tiến vào trong áo của tôi, lồng ngực nóng bỏng lần nữa áp sát tới lưng tôi. Đêm nay, thiếu gia lại có hứng thú sao? Đường Diệc Diễm và tôi đã không còn ở cùng phòng, hắn trở về cũng chỉ ngủ ở phòng khách, nếu không cũng ở trong thư phòng làm việc, chỉ có thời điểm tràn đầy “hứng thú", mới có thể “đại giá quang lâm"!
“Anh hỏi em đã đi đâu?" Đường Diệc Diễm ôm lấy tôi, đi đến bên giường, bởi vì tôi im lặng, trong giọng nói biểu lộ sự bất mãn. Hắn vẫn như vậy, ngoài khống chế thân thể người khác, còn muốn bá đạo khống chế trái tim của họ.
“Không ngủ được, cho nên ra ngoài đi dạo!" Trong phòng là một mảnh tối đen, tôi không nhìn thấy biểu tình của Đường Diệc Diễm. Như vậy cũng tốt, ít nhất hắn cũng nhìn không ra tôi hiện tại đang run sợ và chột dạ đến thế nào.
“Thật sao?"
“Ừm!" Không rõ tại sao hắn lại lần nữa ép hỏi, chẳng lẽ hắn đã nhìn thấy? Dù sao biết rõ còn cố hỏi vốn là thói quen hắn!
“Tôi muốn nghỉ ngơi, anh muốn... thì cũng nhanh lên!" Sợ hãi hắn lại ép hỏi, tôi cố ý phá vỡ đề tài này, không muốn cảm giác được hơi thở của hắn lan tràn trên người tôi.
Lập tức, tôi nghe được tiếng cười nặng nề của Đường Diệc Diễm.
“Em nghĩ rằng anh tìm em làm gì, giải quyết nhu cầu chắc?"
Không phải sao? Tôi rất muốn nói, nhưng vẫn thông minh không mở miệng.
Đường Diệc Diễm nhẹ nhàng thở dài bên tai tôi, thân mình vừa chuyển, tôi lâp tức ghé vào ngực hắn, chỉ nghe một giọng nói thản nhiên bên tai: “Ngủ đi!"
Tôi nhíu mi, sao hôm nay hắn lại hành động khác thường như vậy, hắn không phải đến để phát tiết sao? Ghé vào trên người hắn, cảm giác được tim hắn đập lần lượt va chạm hai má của tôi, trước đó không lâu, tôi đã nghĩ khuôn ngực này sẽ che chở cho tôi, tôi nghĩ hạnh phúc của tôi là ở đây, nhưng... Ai mà ngờ, hắn cuối cùng vẫn trở thành cơn ác mộng của tôi.
Một người đàn ông làm tôi mang cảm giác tội lỗi nặng nề, một ác ma khiến tôi vạn kiếp bất phục, cũng là người tôi yêu sâu sắc!
Tôi nên đi nơi nào, tôi rốt cuộc phải làm sao mới có thể giải thoát, nhiều ràng buộc làm tôi lại lần nữa do dự, lại lần nữa bồi hồi, lần nữa thương tổn mọi người, tôi thất bại, vĩnh viễn chịu thua sự yếu đuối của mình, bại trong do dự của bản thân!
Đường Diệc Diễm, nếu... nếu lúc trước tôi nghe lời hắn, từ bỏ tất cả để rời đi, chúng tôi có thể có được hạnh phúc không?
oOo
Thật hiếm có, Đường Diệc Diễm lại ở nhà dùng bữa sáng, một thời gian dài, hắn không ăn cơm nhà, có lẽ là do sáng nay được bồi thường “tiếc nuối"một hồi, hắn rạng rỡ tiến vào phòng tắm, còn tôi mệt đến nỗi không thể cử động nổi một ngón tay, không rõ tại sao ở trên giường hắn luôn dư thừa tinh lực như thế.Lúc đầu tôi nghĩ, đợi hắn đi, tôi có thể từ từ nghỉ ngơi một chút, nhưng sau khi tắm xong, hắn lại nói với tôi ở nhà dùng bữa sáng, bảo tôi nghỉ ngơi một chút rồi xuống.
Tôi không rõ vì sao tâm tình của hắn lập tức trở nên tốt như vậy, tóm lại, cảm xúc của hắn giống như thời tiết, rất bất định, như thế nào cũng không đoán trước được!
Sau khi nghỉ ngơi nửa tiếng, người giúp việc nhiều lần thúc giục, tôi miễn cưỡng rửa mặt, thay quần áo, đi xuống lầu. Từ xa đã nhìn thấy thân mình nhỏ bé của Đường Tinh Vũ ngồi trong xe đẩy, vú Trương đang đút cháo cho con, bàn tay xinh xinh không an phận cầm lấy món đồ chơi nhỏ, không ngừng náo loạn, vừa thấy tôi là ríu rít kêu “Mẹ... Mẹ..."
Hơn nửa tháng không gặp cũng không khiến tiểu tử kia quên tôi, con vẫn cố ý nhoài cơ thể béo mũm mĩm về phía tôi, tôi vội quay đi, kìm nén suy nghĩ xúc động muốn ôm lấy con, ra vẻ bình tĩnh đi đến bàn ăn, ngồi xuống.
“Vú Trương, đem tiểu thiếu gia cho phu nhân bế!" Đường Diệc Diễm liếc tôi một cái, thản nhiên nói.
“Tôi không muốn ôm nó!" Tôi quay đầu, không thèm nhìn con làm nũng.
“Không sao, em ôm, hoặc là để nó ngồi dưới đất!"
“Đường Diệc Diễm!"
“Tùy em ôm hay không!" Đường Diệc Diễm ngừng chiếc đũa trong tay, ý bảo vú Trương đem con đặt xuống.
Vú Trương khó xử nhìn tôi, lo lắng gọi: “Thiếu phu nhân!"
Tôi siết chặt tay, oán hận nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Đường Diệc Diễm, biết rõ đây là một hồi đấu tranh tâm lí, nhưng cho tới bây giờ, tôi đều chịu thua hắn. Cuối cùng, tôi đành bất đắc dĩ thở dài, thỏa hiệp ôm lấy con trai, cảm giác đã lâu không chạm vào con làm tôi gắt gao ôm lấy thân mình nhỏ bé của con, bàn tay bé xinh không ngừng vuốt ve khuôn mặt tôi, nha nha gọi.
Tinh Vũ!
Tôi nhịn xuống xúc động muốn khóc, tiểu tử kia ở trong lòng của tôi, cười ha ha, nắm lấy góc áo của tôi, vú Trương khẽ thở phào, đưa chiếc bát đang cầm trong tay cho tôi, tôi run run giữ thìa, cẩn thận đút cho con ăn, ánh mắt một chút cũng không muốn rời khỏi khuôn mặt con, mắt con, cái mũi nhỏ của con, bàn tay xinh xinh của con... Tất cả mọi thứ đều khiến tôi nhung nhớ.
Tinh Vũ, mẹ cuối cùng cũng được ôm con, Tinh Vũ!
Sau khi con ăn no, cùng tôi vui vẻ một hồi, bèn say sưa ngủ, bàn tay nhỏ bé gắt gao nắm góc áo của tôi, cái miệng nhỏ nhắn, bộ dáng thật là đáng yêu, tôi không bất giác mỉm cười, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của con, động tác lặp lại liến tục, Tinh Vũ!
Lơ đãng giương mắt, tôi bỗng nhìn thấy ánh mắt phức tạp của Đường Diệc Diễm, hắn đang chăm chú nhìn tôi.
Trái tim bỗng kinh sợ, hắn vẫn nhìn ư?
Nụ cười trên mặt cười lập tức biến mất, tôi lạnh lùng mở miệng: “Được rồi, bây giờ có thể gọi vú Trương đến ôm nó, vừa nhìn đã thấy chán ghét!"
Đường Diệc Diễm chậm rãi lắc đầu, tựa tiếu phi tiếu. Một lúc lâu sau mới mở miệng nói: “Đợi Tinh Vũ ngủ, ba mẹ sẽ đến đây!" Giọng hắn rất thoải mái, nói như thể ba mẹ ở ngay cạnh chúng tôi chứ không phải nước Mỹ xa xôi?
“Cái gì?" Tim tôi run lên, kinh ngạc nhìn hắn. “Anh mời ba mẹ tôi đến?" Hắn chưa bao giờ mời mẹ của mình, hắn nói ba mẹ thì hẳn là... Có ý gì, có ý gì chứ? Hắn biết dùng con không thể uy hiếp tôi nữa, nên bắt đầu chuyển sang ba mẹ tôi ư?
Mà động tác kịch liệt của tôi cũng đánh thức Tinh Vũ trong lòng, con lại bắt đầu khóc náo loạn.
“Em làm con sợ kìa!" Vẻ mặt nhu hoà ban đầu của Đường Diệc Diễm chợt tắt.
“Tại sao, sao lại mời ba mẹ tôi đến, anh còn e mọi chuyện chưa đủ loạn phải không? Anh còn muốn thế nào nữa, anh còn muốn thế nào?" Hắn còn chưa vừa lòng sao, còn muốn đối phó ba mẹ tôi? Hắn muốn đuổi tận giết tuyệt ư? Tất cả những gì tôi quý trọng, hắn đều phải hủy diệt hoàn toàn sao?
Ác ma, ác ma!
“Em điên rồi!" Đường Diệc Diễm thấy tôi hoàn toàn không để ý tới con đang khóc, bế Đường Tinh Vũ đang ở trong lòng tôi, giao cho vú Trương, giận dữ rống giận.
“Đúng, tôi sắp điên rồi, điều này cũng là do anh bức, Đường Diệc Diễm, anh không thể để yên sao, anh còn muốn tra tấn tôi thế nào nữa, anh định ép tôi chết phải không?"
Tôi hét to, giống như người điên!
“Diệp Sương Phi!" Đường Diệc Diễm nắm lấy cơ thể đang run run của tôi. “Chết tiệt! Em rốt cuộc đang nghĩ gì vậy, anh chỉ muốn mời ba mẹ đến đây làm em vui vẻ một chút, em nghĩ anh muốn làm gì, bản thân vụng trộm khóc nhìn con, lại còn muốn ở trước mặt anh làm bộ như tuyệt tình, em đang chống lại ai, chống lại anh à?"
“Không... Tôi không muốn nghe, tôi không muốn nghe!" Tôi gần như sụp đổ, hắn đã bắt đầu lợi dụng ba mẹ tôi, bắt đầu muốn uy hiếp tôi!
“Không, đừng làm liên lụy đến ba mẹ tôi, tôi thật sự chịu không nổi!"
“Diệp Sương Phi, em nhìn anh đây!" Đường Diệc Diễm không chịu thỏa hiệp, liên tục kéo mạnh vai của tôi.
“Thiếu gia!" Ngay lúc chúng tôi tranh cãi, chú Lý bỗng kích động chạy vào, biểu tình trên mặt chú ấy...
Tôi giật mình, bất an nhìn chú ấy nói gì đó bên tai Đường Diệc Diễm, Đường Diệc Diễm biến sắc, chậm rãi quay đầu nhìn tôi... vẻ mặt kia, như vậy...
oOo
Tại sao lại là nơi này, hành lang này, nơi đã trở thành cơn ác mộng của tôi, nơi đã làm khiến tôi vạn phần đau thương, nơi tôi đã mất đi hai người thân, tại sao?
“Mẹ…" Tôi nhanh chóng chạy đến, thấy bóng mẹ cô đơn ngồi bên ngoài phòng phẫu thuật.
“Duyệt Duyệt!" Mắt mẹ đỏ hồng, bất lực nhìn tôi, lập tức nhào vào trong lòng tôi, giọng run run: “Ba con... ba con vì bảo vệ mẹ, lúc lật xe, ông ấy... Duyệt Duyệt, ba con không thể có chuyện gì được, mẹ làm sao có thể sống, sống thế nào đây!" Cuối cùng, mẹ khóc không thành tiếng, tôi gắt gao ôm chặt thân thể của mẹ, tim như bị đao cắt.
“Mẹ, ba sẽ không có việc gì đâu, sẽ không!" Tôi an ủi mẹ, cũng thuyết phục mình, ông trời sẽ không tàn nhẫn như vậy, sẽ không! Ánh mắt thù hận của tôi hướng về phía Đường Diệc Diễm, hung hăng trừng hắn, ác ma! Tôi chưa từng nói sai, hắn là ma quỷ, người tôi quý trọng bên cạnh, hắn đều phải hủy diệt, một người cũng không tha!
Tôi hận hắn, hận hắn!
Ánh mắt của tôi khiến Đường Diệc Diễm đau đớn nhíu mày, muốn nói gì đó rồi lại thôi, bi thương nhìn tôi, cuối cùng, hắn dựa vào tường, vô lực nhắm mắt lại.
Lúc này, y tá đẩy cửa phòng phẫu thuật, vội vàng đi ra, bỏ khẩu trang xuống: “Ai là người nhà bệnh nhân?"
“Tôi..."
“Chân của bệnh nhân bị tổn hại rất nghiêm trọng, phải cắt bỏ cả hai chân, ai đồng ý ký đơn đây?"
“Cái gì?" Thân mình mẹ cứng đờ, chân mềm nhũn, gục xuống.
“Mẹ!" Tôi bối rối đỡ lấy mẹ, hoảng loạn, y tá vội đến giúp tôi. Tôi ôm lấy mẹ, mẹ chậm rãi mở mắt ra, nước mắt rơi xuống hai má. “Duyệt Duyệt , ba con... sao có thể… Ba con! Làm sao bây giờ?" Mẹ thương tâm khóc khiến trái tim tôi tan nát!
“Mẹ…"
“Tiểu thư... bệnh nhân..."
“Tôi ký tên, tôi đồng ý ký đơn!" Tôi đỡ mẹ ngồi xuống, đứng lên, nén đau thương, lau nước mắt. “Tôi theo cô đi ký tên!"
Ba đến đây thăm tôi, nhưng lại vĩnh viễn mất đi hai chân, sau này ba đều phải ngồi trên xe lăn, sử dụng những thiết bị lạnh lẽo.
Mà tất cả những điều này, đều do Đường Diệc Diễm ban tặng!
Tôi đờ đẫn ngồi trên ghế đá bệnh viện, phía trước có một vài bệnh nhân đang thong dong đi dạo cùng người nhà, hưởng thụ ánh mặt trời, họ nhìn nhau cười, không nói gì. Đã tới nơi này, có bao nhiêu người có thể cười được đây?
Một ngày, ba vẫn chưa tỉnh lại, mẹ cố chấp ở bên cạnh chăm sóc ba, không chịu nghỉ ngơi, mẹ không khóc, có lẽ bởi vì biết cha tỉnh lại sẽ chịu đả kích như thế nào, cho nên mẹ không thể khóc, mẹ phải kiên cường, nhưng, bả vai gầy yếu như thế sao có thể chống đỡ được thực tế tàn nhẫn này?
Mỗi khi có gió lùa vào phòng bệnh, thổi tung tấm màn trắng trên giường, ba đang nằm giống như một cơ thể trống rỗng, loại cảm giác này... khiến tôi không thở nổi... Vì thế… Tôi tìm cái cớ... để đến đây hít thở chút không khí!
Tôi mệt mỏi vùi mặt vào hai lòng bàn tay, rốt cuộc còn kéo dài bao lâu nữa, bao lâu mới có thể chấm dứt... đau khổ còn kéo dài đến khi nào?
“Duyệt Duyệt!" Tiếng gọi khàn khàn, tôi cũng không ngẩng đầu, không muốn nhìn hắn, không muốn thấy khuôn mặt kia!
“Duyệt Duyệt!" Đường Diệc Diễm ngồi xổm xuống trước mặt tôi, hai tay gắt gao ôm lấy thân mình đang cuộn lại của tôi. “Duyệt Duyệt...!"
“Bỏ ra!" Tôi đẩy mạnh hắn ra, trước mặt, Đường Diệc Diễm nhìn tôi với ánh mắt mỏi mệt. “Lần này... Thật sự là ngoài ý muốn...!"
“Lần này..." Tôi hừ lạnh. “Vậy còn những lần trước... mỗi lần anh thương tổn người khác đều phải có lý do à? Đều phải lấy tôi làm cái cớ sao?" Đủ rồi, tôi không còn dũng khí để sống trên thế giới này nữa!
“Duyệt Duyệt!" Đường Diệc Diễm vẫn muốn tới gần, hắn vươn tay muốn chạm vào thân thể của tôi, nhưng bị tôi đẩy ra, hét lên giống như kẻ điên. “Buông, buông ra ngay... Đồ ma quỷ, hung thủ giết người!"
“Duyệt Duyệt!" Đường Diệc Diễm mãnh liệt ôm lấy tôi, mặc kệ những nắm đấm của tôi, chỉ gắt gao ôm thật chặt. “Anh yêu em, anh yêu em , anh chỉ là yêu em!"
“Không!" Sao có thể, sao hắn còn có thể nói yêu tôi, nói yêu tôi sau khi khiến tôi thương tích đầy mình, hắn còn nói yêu tôi, còn nói yêu tôi?
“Không!" Tôi hét chói tai, trái tim vô cùng đau đớn, không cần, tôi không cần tình yêu như vậy, không cần!
oOo
“Ba!" Tôi mệt mỏi gọi một tiếng bên giường bệnh của ba, Đường Tinh Vũ ngồi bên người ba, cùng ba đùa giỡn, trên mặt ba là một vẻ bình tĩnh, không muốn nói ra, hay là không thể đối mặt với thực tế?
Ba ngày trước ba tỉnh lại, không giống như những gì tôi đã tưởng tưởng, ba bình tĩnh, bình tĩnh đến đáng sợ, mẹ không ngủ suốt đêm ở bên cạnh ba, cùng ba đối mặt với những thời khắc gian nan nhất. Điều tôi không ngờ đến là Đường Diệc Diễm mang theo Đường Tinh Vũ đến bệnh viện, đứa nhỏ xuất hiện thực sự làm cho tâm tình của ba mẹ tôi tốt lên không ít.
“Duyệt Duyệt!" Mẹ đón lấy cặp lồng trong tay tôi, nhìn thoáng qua cháu ngoại đang ở trên giường, dùng ánh mắt bảo tôi cùng mẹ đi ra ngoài một chút, tôi khẽ gật đầu, theo mẹ ra khỏi phòng bệnh.
Một đường không nói gì, mẹ dẫn tôi tới sân sau của bệnh viện, ngồi xuống, rốt cuộc cũng lên tiếng: “Duyệt Duyệt... Thật ra lần này chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn... Con cũng không nên trách cứ Diệc Diễm..."
“Mẹ!" Tôi cắt ngang lời mẹ, hiểu rằng mẹ muốn nói tốt cho Đường Diệc Diễm, không biết hắn lại dùng cách gì khiến mẹ tôi nói đỡ cho hắn.
“Chuyện của chúng con không đơn giản như vậy, mẹ... mẹ đừng lo, cẩn thận chăm sóc ba được không?" Mẹ, không cần liên lụy vào, con không muốn ba mẹ bị thương tổn, lần này là ngoài ý muốn, nhưng lần sau, lần sau rất khó đảm bảo là hắn sẽ không có ý định, Đường Diệc Diễm cái gì cũng có thể làm được, hắn không quan tâm, chỉ dùng tất cả mọi thủ đoạn cực đoan đến đạt được mục đích!
“Duyệt Duyệt... Con vẫn còn thương nó, không phải sao?" Mẹ không muốn từ bỏ: “Những người yêu nhau nên quý trọng lẫn nhau!"
Yêu hắn? Có thể ư, hắn đã sớm làm tổn thương trái tim tôi, bi thương càng sâu, cũng là bởi vì yêu quá sâu sắc, chỉ là, tôi không dám yêu, yêu hắn sẽ làm tôi mất đi nhiều thứ hơn nữa, tôi không muốn nghĩ đến!
“Thật ra, con biết tại sao ba con lại bình tĩnh như bây giờ không?" Trong mắt mẹ ngập đầy nước mắt. “Ba con cả đời thanh cao, kiêu ngạo, sao có thể nào chịu được việc mình trở thành người tàn phế... Ba con nói, khi mở to mắt nhìn thấy mẹ khóc đến sưng đỏ hai mắt, ba cảm thấy dường như mẹ đã già đi nhiều lắm, ba con nghĩ, thà rằng riêng mình ba đau khổ... cũng không muốn làm cho người ba yêu thương phải buồn theo!" Nói tới đây, mẹ đã khóc. “Ông già đó, nghiêm túc hơn nửa đời người, đây là lần đầu tiên ba con nói những lời thâm tình như thế với mẹ!"
“Mẹ…"
“Duyệt Duyệt, nếu yêu nhau, đừng nên tra tấn nhau, đời người chỉ ngắn ngủn có vài chục năm, có bao nhiêu thời gian để lãng phí chứ, Diệc Diễm nói, trước đây nó thực sự đã làm sai, chỉ là nó thật lòng sám hối, con hãy cho nó một cơ hội đi, Tinh Vũ cũng dần lớn lên rồi, con nhẫn tâm... để thằng bé trưởng thành trong hoàn cảnh như bây giờ hay sao?"
Tinh Vũ...
“Duyệt Duyệt... cân nhắc suy nghĩ một chút đi, có một số việc, không cần quá cố chấp!"
“..."
Tôi nên nghĩ lại sao? Tôi có thể, có thể quên hết tất cả ư?
Trở lại phòng bệnh, tôi thấy Đường Diệc Diễm đang ôm Đường Tinh Vũ trò chuyện với ba, trên mặt ba khó giấu được ý cười.
“Duyệt Duyệt!" Hắn nhìn về phía tôi, mỉm cười, con đang ở trong lòng hắn cũng vươn tay muốn tôi ôm một cái, tôi nhắm mắt lại, yên lặng tiếp nhận Tinh Vũ.
“Duyệt Duyệt!" Đường Diệc Diễm thử ôm lấy đầu vai của tôi, tôi bất an muốn nghiêng người tránh, cuối cùng cũng không đành cự tuyệt, mẹ rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra. “Phải vậy chứ, người một nhà nên như vậy!"
Trên mặt Đường Diệc Diễm là nụ cười thỏa mãn, bàn tay ôm đầu vai của tôi bỗng buộc chặt, thâm tình chăm chú nhìn tôi, Tinh Vũ cũng ôm cổ ba mình, vô cùng đáng yêu. Lần đầu tiên, chúng tôi mang theo không khí hài hòa, ấm áp khó có được!
Tác giả :
Tử Tử Tú Nhi