Cấm Tình
Quyển 2 - Chương 9
Đường Diệc Diễm không hề tỏ ra tức giận như tôi dự đoán mà giao nắm hai tay lại, nhẹ nhàng đặt bên môi, thân mình hơi xoay chuyển một chút, hừ lạnh. “Yêu? Hận? Tiếp theo, không phải em muốn nói với tôi rằng em đối với tôi chỉ có hận?"
Vốn dĩ tôi định cố ý kích thích anh, chọc giận anh, cũng giống như bao lần trước đó, thù hận tra tấn nhau rồi tan rã trong đau đớn!
Nhưng lần này lại không, Đường Diệc Diễm bình tĩnh đến dị thường, đôi mắt nheo lại, không chút gợn sóng.
Không khí lập tức ngưng kết khiến người ta hít thở không thông!
“Linh…" Lúc này, tiếng chuông điện thoại bén nhọn đột ngột vang lên trong không gian yên tĩnh, phá vỡ sự giằng co giữa hai người chúng tôi!
Đường Diệc Diễm mất kiên nhẫn đứng dậy, đi đến bên bàn làm việc, ánh sáng từ điện thoại loé ra phản chiếu lên gương mặt anh. Khi anh nhìn thấy số điện thoại hiển thị, lông mày bất giác nhíu lại!
Có thể làm cho anh biểu hiện ra loại vẻ mặt này, trừ Đường Triết Lý ra, tôi không nghĩ được nhân vật nào khác.
Đường Triết Lý thật thần kỳ! Dường như luôn biết cách xuất hiện ở thời điểm “thích hợp", vô cùng thỏa đáng phá vỡ thời khắc ngọt ngào, khắc khẩu, và cả giằng co của người khác!
Đường Diệc Diễm hé miệng, đứng đó một lúc lâu cũng không chịu tiếp điện thoại, mà đầu dây bên kia lại tựa như chắc chắc anh có mặt ở trong này, cố chấp gọi. Tiếng chuông bén nhọn một lần nữa vang khắp cả phòng, cho đến khi Đường Diệc Diễm chịu không nổi phải nhấc máy.
Tôi đứng một bên, cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, ít nhất tôi không cần phải tiếp tục đối mặt với khí thế bức người của anh. Tôi cũng không cho rằng lão nhân kia gọi điện thoại tới chỉ là để ân cần thăm hỏi đứa cháu ngoan ngoãn!
Quả nhiên, không lâu sau, sắc mặt Đường Diệc Diễm lập tức trầm xuống, càng ngày càng khó coi, xem ra lão nhân kia lại làm anh khó xử. Tại sao ba năm trôi qua mà tính tình bá đạo của ông ta một chút cũng không thay đổi, không phải người ta thường nói, tuổi càng lớn thì càng vô tranh sao?
Xem ra, đối với Đường Triết Lý, không thể dùng ánh mắt bình thường để nhìn!
Tôi khẽ thở dài, thừa lúc Đường Diệc Diễm đang nghe điện thoại mà vụng trộm lẻn vào phòng trong, quần áo cũng đã hong khô, hẳn là có thể mặc rồi!
Lúc đổi quần áo trong phòng, tôi mơ hồ nghe được tiếng Đường Diệc Diễm trả lời điện thoại ở bên ngoài, giọng lạnh như băng, không có một chút cảm xúc!
Anh đã từng vì tôi mà quyết liệt với lão nhân kia, anh bị ông ta trách cứ sao?
Ra khỏi phòng, Đường Diệc Diễm cũng đã kết thúc cuộc nói chuyện, ngồi trên ghế sô pha, mặt không chút thay đổi. Nhìn thấy tôi đã mặc xong quần áo đi ra, anh chỉ khẽ liếc tôi một cái, không nói gì thêm nữa.
Lão nhân kia là thần thông quảng đại biết được tôi ở trong này, hay là có chuyện gì đó liên quan đến anh? Tôi nghi hoặc nhìn anh một cái, yên lặng cầm lấy tập tư liệu.
“Tôi... phải đi!"
Đường Diệc Diễm ngẩng đầu, phức tạp nhìn tôi. Một lúc lâu sau, anh thở dài, dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại!
Anh đồng ý?
Tôi do dự nhìn anh một chút rồi lặng lẽ bước ra khỏi văn phòng.
“Duyệt Duyệt…" Phía sau vang lên giọng nói trầm thấp của anh. “Cho dù... Cho dù em không nói, anh vẫn có cách biết được!"
Bước chân của tôi chợt khựng lại, nhưng tôi không quay đầu, một lát sau, tôi tiếp tục bước từng bước ra ngoài, tay siết chặt tập tài liệu.
Nhẹ nhàng đóng cửa văn phòng lại, thân mình tôi lập tức xụi lơ, tựa vào cửa, ngửa đầu!
Đường Diệc Diễm, anh sẽ không muốn biết chân tướng!
Vốn dĩ là một hồi khúc mắc giữa yêu và hận, lại nảy sinh thêm bao nhiêu ân oán tình thù! Mà tôi lại hãm sâu trong đó, không thể tự thoát ra được.
Hung hăng đẩy anh ra là điều duy nhất em có thể làm vì anh lúc này. Bởi vì, em dần dần cảm giác được, tất cả mọi thứ em tưởng rằng đã nắm giữ được trong tay hình như đã bắt đầu thoát ly khỏi quỹ đạo.
Ba năm qua, em đã hình thành thói quen đội mặt nạ để sống!
oOo
Tôi chậm rãi lái xe qua ngã tư đường. Bên ngoài là màn đêm mờ ảo, ánh sáng như ngọc, lóng lánh, phồn hoa, nhưng đằng sau lại ẩn chứa bao nhiêu âm mưu bẩn thỉu, ngươi lừa ta gạt.
Mỗi người đều có rất nhiều mặt, tốt đẹp, giả dối. Ai có thể phân định rõ ràng đâu là người tốt, đâu là kẻ xấu? Tôi nghĩ là không có giới hạn phân chia.
Đường Tỉ Lễ giết Việt Phong, tôi cho rằng hắn tàn nhẫn. Thế nhưng tôi lại đi tìm hắn trả thù, vậy thì ở trong mắt những người khác, tôi là cái gì đây?
Tôi đã bắt đầu để lạc mất bản thân mình trong thù hận. Đau khổ giãy dụa để rồi lại bị chiếc dây thừng của vận mệnh quấn chặt đến không thở nổi.
Tôi phiền táo nhìn phía ngoài xe, mở ra toàn bộ kính thuỷ tinh, tại sao vẫn không cảm nhận được không khí. Khóe mắt lại lơ đãng nhìn đến một đầu tóc đen đang cầm một chai rượu, còn cả đôi giày đỏ tươi dưới chân kia!
Tay của tôi vội vàng kéo vô lăng, xe mạo hiểm lướt qua chiếc xe đi ngược chiều. Tiếng chửi rủa, tiếng phanh xe bén nhọn...
Không thể nào!
Trong lòng chợt thấy kinh hoàng, bất chấp những tiếng mắng chửi, tôi dừng xe ngay ven đường, tay run run đẩy cửa xe, không, sao có thể!
Tôi chạy vội xuống xe, gấp gáp vượt qua ngã tư đường, nhìn xung quanh tìm kiếm bóng người quen thuộc kia.
Vừa rồi, vừa rồi tôi thật sự đã nhìn thấy, thấy…
Không sai, không!
Tất cả mọi thứ của bà ấy, tôi rất quen thuộc, trí nhớ đã khắc sâu, nhưng sao có thể chứ!
Tôi đứng ở đầu đường, thở dốc, càng không ngừng nhìn khắp xung quanh. Mọi người đi ngang qua đều kỳ quái nhìn tôi, nhìn bộ dạng tái nhợt của tôi, giống như người điên trừng mắt nhìn khắp bốn phía!
“A…" Bỗng nhiên có người ở phía sau bắt lấy bả vai của tôi, thần kinh buộc căng thẳng làm cho tôi sợ tới mức hét toáng, vội xoay người. Trước mắt là… Giang Minh!
Hắn nhìn tôi với vẻ mặt hoang mang. “Duyệt Duyệt! Chị..."
“Giang Minh…" Tôi mở to mắt, kinh động bắt lấy đầu vai hắn. “Vừa rồi, vừa rồi, tôi nhìn thấy..." Nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng, tôi lại nuốt xuống, gắt gao trừng mắt nhìn Giang Minh.
Không, tôi nhất định là hoa mắt, nhất định là... nhất định là làm việc quá độ, nhất định là như vậy!
“Chị làm sao vậy? Không khoẻ sao?" Giang Minh nhíu chặt mày, thân thiết đỡ lấy thân mình lảo đảo của tôi.
Tôi cúi đầu, khẽ lẩm bẩm. “Không, không thể nào!"
Sao có thể! Tôi nhất định là hoa mắt !
Tôi sao có thể nhìn thấy bà ấy chứ!
Một người đã chết từ ba năm trước!
Mẹ của Giang Minh. Tôi chính mắt nhìn thấy bà ấy đã chết!
“Duyệt Duyệt…"
“Tôi..." Nâng mắt lên, tôi bất lực lắc đầu, là tôi quá hoảng loạn mới có thể sinh ra ảo giác.
“Giang Minh, tôi mệt mỏi quá! Đưa tôi trở về đi!" Tôi không muốn lái xe, mệt mỏi đến mức chỉ muốn nằm đổ trên giường, không bao giờ nhúc nhích nữa!
Giang Minh khẽ gật đầu, thấy sắc mặt tôi không được tốt, hắn cũng không tiếp tục truy vấn tôi, lập tức mở cửa xe.
Tôi ngồi vào trong. “Đúng rồi, tập tài liệu kia ở trong xe của tôi."
“Không sao, đợi lát nữa trở về gọi chú Vương lại đây lấy là được rồi!" Giang Minh ngồi vào vị trí lái xe, khởi động máy. “Điện thoại của chị gọi mãi không ai nghe, tôi đang định về Giang Trạch tìm chị... Chị đã xảy ra chuyện gì sao?"
Tôi tựa người bên cửa xe, nhẹ nhàng lắc đầu, thì thào. “Không sao cả, chỉ là quá mệt mỏi thôi!"
Thân thể mỏi mệt, trái tim lại càng mệt!
Vốn dĩ tôi định cố ý kích thích anh, chọc giận anh, cũng giống như bao lần trước đó, thù hận tra tấn nhau rồi tan rã trong đau đớn!
Nhưng lần này lại không, Đường Diệc Diễm bình tĩnh đến dị thường, đôi mắt nheo lại, không chút gợn sóng.
Không khí lập tức ngưng kết khiến người ta hít thở không thông!
“Linh…" Lúc này, tiếng chuông điện thoại bén nhọn đột ngột vang lên trong không gian yên tĩnh, phá vỡ sự giằng co giữa hai người chúng tôi!
Đường Diệc Diễm mất kiên nhẫn đứng dậy, đi đến bên bàn làm việc, ánh sáng từ điện thoại loé ra phản chiếu lên gương mặt anh. Khi anh nhìn thấy số điện thoại hiển thị, lông mày bất giác nhíu lại!
Có thể làm cho anh biểu hiện ra loại vẻ mặt này, trừ Đường Triết Lý ra, tôi không nghĩ được nhân vật nào khác.
Đường Triết Lý thật thần kỳ! Dường như luôn biết cách xuất hiện ở thời điểm “thích hợp", vô cùng thỏa đáng phá vỡ thời khắc ngọt ngào, khắc khẩu, và cả giằng co của người khác!
Đường Diệc Diễm hé miệng, đứng đó một lúc lâu cũng không chịu tiếp điện thoại, mà đầu dây bên kia lại tựa như chắc chắc anh có mặt ở trong này, cố chấp gọi. Tiếng chuông bén nhọn một lần nữa vang khắp cả phòng, cho đến khi Đường Diệc Diễm chịu không nổi phải nhấc máy.
Tôi đứng một bên, cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, ít nhất tôi không cần phải tiếp tục đối mặt với khí thế bức người của anh. Tôi cũng không cho rằng lão nhân kia gọi điện thoại tới chỉ là để ân cần thăm hỏi đứa cháu ngoan ngoãn!
Quả nhiên, không lâu sau, sắc mặt Đường Diệc Diễm lập tức trầm xuống, càng ngày càng khó coi, xem ra lão nhân kia lại làm anh khó xử. Tại sao ba năm trôi qua mà tính tình bá đạo của ông ta một chút cũng không thay đổi, không phải người ta thường nói, tuổi càng lớn thì càng vô tranh sao?
Xem ra, đối với Đường Triết Lý, không thể dùng ánh mắt bình thường để nhìn!
Tôi khẽ thở dài, thừa lúc Đường Diệc Diễm đang nghe điện thoại mà vụng trộm lẻn vào phòng trong, quần áo cũng đã hong khô, hẳn là có thể mặc rồi!
Lúc đổi quần áo trong phòng, tôi mơ hồ nghe được tiếng Đường Diệc Diễm trả lời điện thoại ở bên ngoài, giọng lạnh như băng, không có một chút cảm xúc!
Anh đã từng vì tôi mà quyết liệt với lão nhân kia, anh bị ông ta trách cứ sao?
Ra khỏi phòng, Đường Diệc Diễm cũng đã kết thúc cuộc nói chuyện, ngồi trên ghế sô pha, mặt không chút thay đổi. Nhìn thấy tôi đã mặc xong quần áo đi ra, anh chỉ khẽ liếc tôi một cái, không nói gì thêm nữa.
Lão nhân kia là thần thông quảng đại biết được tôi ở trong này, hay là có chuyện gì đó liên quan đến anh? Tôi nghi hoặc nhìn anh một cái, yên lặng cầm lấy tập tư liệu.
“Tôi... phải đi!"
Đường Diệc Diễm ngẩng đầu, phức tạp nhìn tôi. Một lúc lâu sau, anh thở dài, dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại!
Anh đồng ý?
Tôi do dự nhìn anh một chút rồi lặng lẽ bước ra khỏi văn phòng.
“Duyệt Duyệt…" Phía sau vang lên giọng nói trầm thấp của anh. “Cho dù... Cho dù em không nói, anh vẫn có cách biết được!"
Bước chân của tôi chợt khựng lại, nhưng tôi không quay đầu, một lát sau, tôi tiếp tục bước từng bước ra ngoài, tay siết chặt tập tài liệu.
Nhẹ nhàng đóng cửa văn phòng lại, thân mình tôi lập tức xụi lơ, tựa vào cửa, ngửa đầu!
Đường Diệc Diễm, anh sẽ không muốn biết chân tướng!
Vốn dĩ là một hồi khúc mắc giữa yêu và hận, lại nảy sinh thêm bao nhiêu ân oán tình thù! Mà tôi lại hãm sâu trong đó, không thể tự thoát ra được.
Hung hăng đẩy anh ra là điều duy nhất em có thể làm vì anh lúc này. Bởi vì, em dần dần cảm giác được, tất cả mọi thứ em tưởng rằng đã nắm giữ được trong tay hình như đã bắt đầu thoát ly khỏi quỹ đạo.
Ba năm qua, em đã hình thành thói quen đội mặt nạ để sống!
oOo
Tôi chậm rãi lái xe qua ngã tư đường. Bên ngoài là màn đêm mờ ảo, ánh sáng như ngọc, lóng lánh, phồn hoa, nhưng đằng sau lại ẩn chứa bao nhiêu âm mưu bẩn thỉu, ngươi lừa ta gạt.
Mỗi người đều có rất nhiều mặt, tốt đẹp, giả dối. Ai có thể phân định rõ ràng đâu là người tốt, đâu là kẻ xấu? Tôi nghĩ là không có giới hạn phân chia.
Đường Tỉ Lễ giết Việt Phong, tôi cho rằng hắn tàn nhẫn. Thế nhưng tôi lại đi tìm hắn trả thù, vậy thì ở trong mắt những người khác, tôi là cái gì đây?
Tôi đã bắt đầu để lạc mất bản thân mình trong thù hận. Đau khổ giãy dụa để rồi lại bị chiếc dây thừng của vận mệnh quấn chặt đến không thở nổi.
Tôi phiền táo nhìn phía ngoài xe, mở ra toàn bộ kính thuỷ tinh, tại sao vẫn không cảm nhận được không khí. Khóe mắt lại lơ đãng nhìn đến một đầu tóc đen đang cầm một chai rượu, còn cả đôi giày đỏ tươi dưới chân kia!
Tay của tôi vội vàng kéo vô lăng, xe mạo hiểm lướt qua chiếc xe đi ngược chiều. Tiếng chửi rủa, tiếng phanh xe bén nhọn...
Không thể nào!
Trong lòng chợt thấy kinh hoàng, bất chấp những tiếng mắng chửi, tôi dừng xe ngay ven đường, tay run run đẩy cửa xe, không, sao có thể!
Tôi chạy vội xuống xe, gấp gáp vượt qua ngã tư đường, nhìn xung quanh tìm kiếm bóng người quen thuộc kia.
Vừa rồi, vừa rồi tôi thật sự đã nhìn thấy, thấy…
Không sai, không!
Tất cả mọi thứ của bà ấy, tôi rất quen thuộc, trí nhớ đã khắc sâu, nhưng sao có thể chứ!
Tôi đứng ở đầu đường, thở dốc, càng không ngừng nhìn khắp xung quanh. Mọi người đi ngang qua đều kỳ quái nhìn tôi, nhìn bộ dạng tái nhợt của tôi, giống như người điên trừng mắt nhìn khắp bốn phía!
“A…" Bỗng nhiên có người ở phía sau bắt lấy bả vai của tôi, thần kinh buộc căng thẳng làm cho tôi sợ tới mức hét toáng, vội xoay người. Trước mắt là… Giang Minh!
Hắn nhìn tôi với vẻ mặt hoang mang. “Duyệt Duyệt! Chị..."
“Giang Minh…" Tôi mở to mắt, kinh động bắt lấy đầu vai hắn. “Vừa rồi, vừa rồi, tôi nhìn thấy..." Nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng, tôi lại nuốt xuống, gắt gao trừng mắt nhìn Giang Minh.
Không, tôi nhất định là hoa mắt, nhất định là... nhất định là làm việc quá độ, nhất định là như vậy!
“Chị làm sao vậy? Không khoẻ sao?" Giang Minh nhíu chặt mày, thân thiết đỡ lấy thân mình lảo đảo của tôi.
Tôi cúi đầu, khẽ lẩm bẩm. “Không, không thể nào!"
Sao có thể! Tôi nhất định là hoa mắt !
Tôi sao có thể nhìn thấy bà ấy chứ!
Một người đã chết từ ba năm trước!
Mẹ của Giang Minh. Tôi chính mắt nhìn thấy bà ấy đã chết!
“Duyệt Duyệt…"
“Tôi..." Nâng mắt lên, tôi bất lực lắc đầu, là tôi quá hoảng loạn mới có thể sinh ra ảo giác.
“Giang Minh, tôi mệt mỏi quá! Đưa tôi trở về đi!" Tôi không muốn lái xe, mệt mỏi đến mức chỉ muốn nằm đổ trên giường, không bao giờ nhúc nhích nữa!
Giang Minh khẽ gật đầu, thấy sắc mặt tôi không được tốt, hắn cũng không tiếp tục truy vấn tôi, lập tức mở cửa xe.
Tôi ngồi vào trong. “Đúng rồi, tập tài liệu kia ở trong xe của tôi."
“Không sao, đợi lát nữa trở về gọi chú Vương lại đây lấy là được rồi!" Giang Minh ngồi vào vị trí lái xe, khởi động máy. “Điện thoại của chị gọi mãi không ai nghe, tôi đang định về Giang Trạch tìm chị... Chị đã xảy ra chuyện gì sao?"
Tôi tựa người bên cửa xe, nhẹ nhàng lắc đầu, thì thào. “Không sao cả, chỉ là quá mệt mỏi thôi!"
Thân thể mỏi mệt, trái tim lại càng mệt!
Tác giả :
Tử Tử Tú Nhi