Cấm Tình
Quyển 2 - Chương 26
“Chị cứ như vậy mà đi à?" Có người đuổi theo, chặn ngay trước mặt, yên lặng nhìn đôi mắt đỏ hồng của tôi. Giang Minh nhìn tôi, trong mắt chợt lóe ra một chút ánh sáng.
“Bằng không thì thế nào, tôi nên cảm ơn cậu, cảm ơn sự sắp xếp của cậu sao?" Tôi nhẹ nhàng hỏi, một bên mỉm cười, một bên lại rơi nước mắt. Hắn thành công rồi, tôi đã biết bản thân mình ngốc đến thế nào! Cũng đã đau lòng, đã tuyệt vọng, hắn phải vừa lòng rồi chứ!
Giang Minh giật mình, bỗng nhiên không biết nên nói gì, nên dùng dạng biểu tình gì để đối mặt với tôi?
“Hay là phải cãi lộn ầm ĩ như cậu mong đợi?" Tôi châm chọc nhếch miệng, tôi sẽ không để hắn thực hiện được điều đó!
“Diệp Sương Phi!" Trên mặt Giang Minh bỗng xuất hiện một trận lúng túng, hắn đột nhiên nắm chặt khuỷu tay của tôi, nghiến răng. “Hắn lừa chị, vậy mà chị vẫn còn giúp đỡ hắn!" Hắn trong mắt tất cả đều là lửa giận, không kìm nén được!
Là thẹn quá thành giận sao? Không thấy được kết quả như mong muốn?
Tôi không nói gì, chỉ lạnh lùng cười. Nhìn bộ dáng hùng hổ của hắn mà cảm thấy thật buồn cười!
“Chị cười cái gì, cười cái gì?" Hắn tiếp tục siết chặt tay tôi, rít gào: “Chị cho là chị như vậy tôi sẽ mềm lòng hả? Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không từ thủ đoạn để hủy hoại chị!"
“Cậu thành công rồi, yên tâm đi, tôi sẽ không còn ở bên cạnh anh ấy nữa! Tôi sẽ vĩnh viễn biến mất trước mặt các người!" Tôi hét lên với hắn. Tôi sẽ thoát đi rất xa, còn chưa đủ ư? Tôi hận Giang Minh, lại càng hận sự lừa dối của Đường Diệc Diễm, sao anh có thể, sao có thể ôm người đàn bà của an mà còn nói yêu tôi?
“Không được!" Mắt Giang Minh đỏ ngầu. “Chị không được đi đâu hết, chỉ có thể ở lại bên tôi thôi!" Dứt lời, hắn nhanh chóng kéo tôi xuống lầu, đi về phía thang máy.
“Bỏ ra! Bỏ ra ngay!" Tay bị siết đau nhức, tôi dùng sức giãy dụa, đánh hắn.
“Diệp Sương Phi, tốt nhất chị nên im lặng, nếu không, chuyện mà tôi chờ đợi lập tức sẽ xuất hiện trên trang nhất các báo vào ngày mai!" Giang Minh ấn nút thang máy xuống lầu, uy hiếp nhìn tôi. “Tin hay không, tôi lập tức phái người làm cho Đường Diệc Diễm thân bại danh liệt!"
Tôi cứng đờ, tay đang giãy dụa bỗng ngừng lại. Cửa thang máy ‘Đinh’ một tiếng, chậm rãi mở ra tước mặt chúng tôi.
Giang Minh kéo tôi vào trong, ấn số xuống tầng, bỏ tay tôi ta, trong không gian nhỏ hẹp tất cả đều là tiếng thở dốc ồ ồ của hắn.
Thang máy chậm rãi đi xuống, tôi đứng ở một bên, cầm lấy cánh tay của mình, cắn răng!
“Diệp Sương Phi, lúc này chị cho là một câu “vĩnh viễn biến mất" là có thể toàn thân trở ra sao?" Ngực Giang Minh phập phồng kịch liệt, phẫn nộ nhìn tôi, tay nắm chặt bên người, mặt đỏ bừng.
Hắn nói đúng, tôi đã khuấy động một hồ nước, thậm chí dẫn đến chiến tranh giữa hai người đàn ông, tôi không có khả năng toàn thân trở ra. Dòng tranh chấp quấn quanh cơ thể tôi, dày đặc, biết rõ con đường phía trước là nguy hiểm, nhưng không cách nào quay đầu lại, bởi vì đã sớm bị lún sâu.
Tất cả những điều này tôi đều biết, nhưng trái tim yếu đuối vẫn là nhịn không được mà trốn chạy.
“Bây giờ chị chỉ có một con đường ở ngay trước mặt, chị cam tâm tình nguyện thì tốt, mà bị động cũng thế thôi, chị chỉ có thể ở lại bên cạnh tôi!"
“Giang Minh, cậu không cần tự cho là đúng, cho dù tôi rời khỏi Đường Diệc Diễm, cũng không có nghĩa là tôi sẽ ở lại bên cậu!" Hắn quả thực không thể nói lý, tôi không cam lòng yếu thế trừng hắn.
“Chị sẽ!" Giang Minh cười nhạt, một lần nữa nắm chặt đầu vai của tôi, nhìn tôi, lặp lại đầy chắc chắn: “Chị sẽ, Diệp Sương Phi, tôi cam đoan!"
Hắn chậm rãi buông tôi ra, từng bước lui về phía sau, khóe miệng lạnh lùng nhếch lên, hai tay khoanh trước ngực, độ cong nơi khóe miệng càng ngày càng mở rộng. “Nếu sau khi chị nhìn thấy người đó, chị nhất định sẽ lựa chọn, tin tôi đi!"
Người đó? Tôi nhìn chằm chằm hắn, muốn vạch trần sự thật sao?
oOo
Về tới nhà mới của Giang Minh, hắn một đường kéo tôi về thư phòng, tôi đi theo, trong lòng bất an, biết là nghi hoặc rồi sẽ được cởi bỏ, nhưng mỗi bước chân đều run rẩy, đều trầm trọng, giống như phía trước không phải thư phòng, mà là vực sâu, vực sâu vạn kiếp bất phục, mỗi một bước đều như dẫm nát linh hồn tôi!
“Lạc" Tiếng mở cửa làm tim tôi trầm xuống, chậm rãi đẩy cửa ra, ánh sáng mờ mờ, nhưng cũng đủ để tôi thấy rõ người đang ngồi trên ghế da đối diện chúng tôi.
Khuôn mặt phấn điêu ngọc mài, lộ ra vẻ yêu mị, dù có chút nhợt nhạt.
Tóc dài đen nhánh mềm mại thả trước ngực, bà ấy vẫn thích như vậy, vẫn thích để tóc tự do tung bay trong gió.
Tôi thở hổn hển, cảm giác như toàn bộ dưỡng khí trong người bị hút sạch, sững sờ đứng đó, thân mình như bị đóng băng.
Quả nhiên không phải là ảo giác, không phải tưởng tượng, tôi không nhìn lầm, bà ấy chưa chết, vẫn còn sống! Người phụ nữ kia, người phụ nữ đã chết ba năm trước, mẹ của Giang Minh vẫn còn sống!
Người phụ nữ ba năm trước, lúc lâm chung kéo tay tôi, cầu xin tôi giúp Giang Minh chưa chết?
“Thất lễ rồi, Tiểu Phi, cô cũng biết, người say rượu không thích ánh sáng quá mạnh!" Thân mình Lí Hồng khẽ xê dịch một chút, không nhìn thấy sự khiếp sợ của tôi, khẩu khí giống như đã lâu không gặp cố nhân?
“Duyệt Duyệt, chị không ngồi sao?" Giang Minh tiến vào phòng tối, ngồi xuống ghế sôpha, nháy mắt trêu tức.
Tôi giận đến nỗi toàn thân phát run, rốt cuộc cũng hiểu được, mình chỉ là một chú hề, một con rối bị đùa bỡn trong tay hai mẹ con họ. Tôi liên tục nắm chặt tay, mắt nhìn chằm chằm gương mặt diễm lệ của Lí Hồng, đôi mắt hẹp dài lộ ra nét yêu mị, thật sự, không thể so sánh với bộ dạng lúc say rượu, với người phụ nữ vứt bỏ, để bảo vệ con mình mà thương tích đầy mình.
“Giang Minh, con không cần quanh co lòng vòng, có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi!" Lí Hồng rõ ràng vẫn còn sống, ngồi ở trước mặt tôi, trớ trêu nhất là, tôi không cảm thấy ngạc nhiên với một chuyện sốc như thế, người đàn bà trở lại từ cõi chết?
“Cô ngồi đi, chuyện này rất dài!" Lí Hồng ra hiệu cho tôi ngồi xuống, tay bật công tắc đèn, khuôn mặt bà ấy chuyển sang màu trắng rõ ràng hơn khi tiếp xúc với ánh sáng, không có chút huyết sắc, vết sẹo nhỏ trên mặt, thoạt nhìn tựa như người chết không còn hơi thở!
“Giang lão gia tử thật sự không nhìn lầm người, bà quả thực khiến người ta khiếp sợ, khó lòng phòng bị!" Tôi ngồi xuống, không cần phải làm cho cuộc sống của mình thêm khó khăn nữa. Lúc này, ngoài bình tĩnh lắng nghe, tôi còn có lựa chọn khác sao?
“Ba năm trước, tất cả đều là kế hoạch của các người, toàn bộ đều là giả sao?" Gặp nhau, quen thân, dây dưa, đều là do họ đã sắp xếp từ trước?
“Duyệt Duyệt, không có tuyệt đối trong thế giới này! Tuyệt đối đúng, tuyệt đối sai!" Bên cạnh, Giang Minh buồn cười hừ hừ, thân mình nằm ngửa ra sau. “Ba năm trước, tôi và chị gặp nhau thật sự là ngẫu nhiên, mẹ tôi vì bị lão nhân đuổi đi, trở nên nghiện rượu, điều này cũng là sự thật, chỉ là, chúng tôi biết thế nào cũng sẽ nắm bắt được cơ hội, giống như sau khi chị biết tôi là con trai độc nhất của ông ấy, muốn lợi dụng tôi để báo thù, chúng tôi đã biết chị và Đường Diệc Diễm có khúc mắc, chỉ biết chờ cơ hội tới!"
Đường Diệc Diễm! Lòng tôi run lên, ngây người nhìn hắn, bất khả tư nghị, hắn... ngay từ đầu đã biết kế hoạch của tôi, vậy mà còn giả vờ cùng tôi đứng về một phía, đều là bởi vì, bởi vì tôi có quan hệ với Đường Diệc Diễm?
Ba năm trước đây, ngay từ đầu, mục tiêu của họ chính là Đường Diệc Diễm, là Đường thị!
Hóa ra, tôi mới là quân cờ, mới là quân cờ đích thực, Giang lão gia tử dùng tôi để tôi luyện Giang Minh, Lí Hồng dùng tôi để đả kích Đường thị!
“Duyệt Duyệt, cô rất thông minh, tôi biết cô đã đoán được tất cả!" Lí Hồng nhìn bộ dáng khiếp sợ của tôi, ra vẻ thông cảm lắc đầu. “Có đôi khi, người càng thông minh lại càng dễ bị tổn thương vì thông minh đặt lầm chỗ. Trước kia, tôi trong quá trình xúc tiến, tôi đã mắc sai lầm, để Giang lão nhân bắt được nhược điểm, tôi cũng từng cho rằng tôi không có cách nào đứng lên, cho đến khi tôi gặp cô, một người phụ nữ một lòng muốn báo thù, càng buồn cười là, hoàng thái tử của tập đoàn Đường thị lại lưu luyến si mê cô đến vậy. Tôi biết đây là cơ hội trời cho, là cơ hội để tôi đồng thời có thể có được hai đại tập đoàn!" Trong mắt Lí Hồng lóe ra ánh sáng khác thường, khuôn mặt vặn vẹo, mang theo một loại phấn khởi quỷ dị. “Diệp Sương Phi, cô muốn lợi dụng tập đoàn Giang Nguyên để trả thù Đường Tỉ Lễ, tôi đương nhiên cũng có thể lợi dụng cô ổê đả kích Đường Diệc Diễm, bởi vì hắn mới là mạch máu của Đường thị!"
“Cho nên... sau khi tôi và con trai của bà đã thân thiết, bà đã cùng với Giang Minh diễn trò trước mặt tôi, để tôi thấy cuộc sống quẫn bách chật vật của các người, rồi làm như vô tình hé lộ thân thế của Giang Minh, kẻ tự cho là thông minh tôi đây sẽ nghĩ đến cách lợi dụng thế lực của tập đoàn Giang Nguyên để hoàn thành việc trả thù, mà trước tiên, tôi buộc phải dùng bất cứ thủ đoạn bỉ ổi nào để giúp Giang Minh trở lại Giang gia!" Tôi tiếp lời Lí Hồng, tính toán của bà ta quả nhiên không sai sót. Đáng tiếc, bà ta cũng chỉ là một công cụ, một công cụ Giang lão gia tử dùng để bồi dưỡng một công cụ kế thừa lãnh huyết khác, bà ta thật sự nghĩ rằng mình đã chiếm được tất cả sao?
“Nếu vậy, các người có biết, toan tính trong lòng mỗi người chúng ta, của bà, của tôi, của Giang Minh, đều bị Giang lão gia tử nắm bắt hay không? Mặc kệ Lí Hồng bà đã làm cái gì, ông ấy đều biết, thậm chí, cái chết của chị có lẽ ông ấy cũng biết. Giang Minh là người thừa kế duy nhất của ông ấy, ông ấy chỉ là tôi luyện hắn mà thôi!" Bà ta nghĩ có thể dùng sức của mình để lật đổ ông ấy ư?
“Ông ta..." Trên mặt Lí Hồng hiện lên một tia kinh ngạc, thân mình cứng đờ, rốt cuộc cũng không nhịn được. “Tôi luyện? Ông ta gọi cái gì là tôi luyện? Chính là không lưu chút tình nào đuổi mẹ con tôi ra khỏi Giang gia, để chúng tôi lưu lạc đầu đường, bị người ta khi dễ?" Bà ta khinh thường hừ lạnh. “Ông ta luôn tự cho là đúng!"
“Nếu không, bà cho rằng Giang Minh có thể dễ dàng lên làm tổng tài của tập đoàn Giang Nguyên như vậy sao, thậm chí, để cho các người uy hiếp đến Đường thị?" Rốt cuộc, họ đã dùng cách gì để thâu tóm Đường thị mà Lí Hồng có thể tự tin như vậy, nhất định là nắm chắc thắng lợi!
Nghe xong lời nói của tôi, trên mặt Lí Hồng tất cả đều là khó xử, tay đặt trên bàn nắm lại, Giang Minh cũng không nói, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa cằm.
“Lí Hồng, bà cũng luôn tự cho là đúng, tất cả chúng ta đều là quân cờ của người khác!"
“Tôi không phải, mọi thứ đều bị tôi nắm trong lòng bàn tay!" Mặt Lí Hồng tái nhợt, vặn vẹo , ghế da bởi vì thân mình bà ta đang run run mà khẽ rung, cho thấy sự thiếu kiên nhẫn của bà ta. Sau đó không khí nhanh chóng trầm xuống. Nghĩ rằng mình ở phía sau màn khống chế tất cả, mà giờ lại kinh ngạc phát hiện, mình chẳng qua cũng chỉ là công cụ để người khác sử dụng bồi dưỡng công cụ kế thừa, tôi nghĩ, chúng tôi quá mức giống nhau, giống nhau tự cho là đúng, cho nên căn bản không có khả năng lý giải được hành động của Giang lão gia tử, cả đời cũng lý giải không được, bức người mình coi trọng biến thành người thù hận, tổn thương chính mình?
Nhưng giờ đây, tôi lại có thể thấy rõ thêm một chút, nếu một người ngay cả người thân của mình, ngay cả phá hỏng cơ đồ của nguời đó cũng không thiết, còn thứ gì có thể ràng buộc hắn đây? Hắn không chịu uy hiếp bởi điều gì, con người một khi sợ hãi mất đi gì đó sẽ trở nên yếu đuối, như vậy, nếu hắn không có chỗ nào cố kỵ, có phải sẽ trở nên vô địch hay không? Không có khuyết điểm, không có uy hiếp, sẽ vô địch ?
Thật vậy sao, Giang Minh trở nên tâm ngoan thủ lạt, mỗi một bước đều tính kế!
“Mặc kệ thế nào, tổng tài của tập đoàn Giang Nguyên hiện nay là tôi, cho dù lời chị nói là sự thật, mục tiêu của tôi và lão nhân đó đều giống nhau, hủy diệt Đường thị. Cho tới bây giờ, một núi không thể dung hai hổ, có lẽ một khắc trước chúng ta vẫn còn hợp tác, giây tiếp theo, chúng ta có thể biến thành ngươi chết ta sống!" Rốt cuộc, Giang Minh vẫn trầm mặc không nói đã chịu mở miệng, hắn nghiêng người nhìn tôi. “Duyệt Duyệt, chị muốn biết Đường Diệc Diễm thân yêu của chị đã dùng cách gì để có Đường thị không?"
“Bằng không thì thế nào, tôi nên cảm ơn cậu, cảm ơn sự sắp xếp của cậu sao?" Tôi nhẹ nhàng hỏi, một bên mỉm cười, một bên lại rơi nước mắt. Hắn thành công rồi, tôi đã biết bản thân mình ngốc đến thế nào! Cũng đã đau lòng, đã tuyệt vọng, hắn phải vừa lòng rồi chứ!
Giang Minh giật mình, bỗng nhiên không biết nên nói gì, nên dùng dạng biểu tình gì để đối mặt với tôi?
“Hay là phải cãi lộn ầm ĩ như cậu mong đợi?" Tôi châm chọc nhếch miệng, tôi sẽ không để hắn thực hiện được điều đó!
“Diệp Sương Phi!" Trên mặt Giang Minh bỗng xuất hiện một trận lúng túng, hắn đột nhiên nắm chặt khuỷu tay của tôi, nghiến răng. “Hắn lừa chị, vậy mà chị vẫn còn giúp đỡ hắn!" Hắn trong mắt tất cả đều là lửa giận, không kìm nén được!
Là thẹn quá thành giận sao? Không thấy được kết quả như mong muốn?
Tôi không nói gì, chỉ lạnh lùng cười. Nhìn bộ dáng hùng hổ của hắn mà cảm thấy thật buồn cười!
“Chị cười cái gì, cười cái gì?" Hắn tiếp tục siết chặt tay tôi, rít gào: “Chị cho là chị như vậy tôi sẽ mềm lòng hả? Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không từ thủ đoạn để hủy hoại chị!"
“Cậu thành công rồi, yên tâm đi, tôi sẽ không còn ở bên cạnh anh ấy nữa! Tôi sẽ vĩnh viễn biến mất trước mặt các người!" Tôi hét lên với hắn. Tôi sẽ thoát đi rất xa, còn chưa đủ ư? Tôi hận Giang Minh, lại càng hận sự lừa dối của Đường Diệc Diễm, sao anh có thể, sao có thể ôm người đàn bà của an mà còn nói yêu tôi?
“Không được!" Mắt Giang Minh đỏ ngầu. “Chị không được đi đâu hết, chỉ có thể ở lại bên tôi thôi!" Dứt lời, hắn nhanh chóng kéo tôi xuống lầu, đi về phía thang máy.
“Bỏ ra! Bỏ ra ngay!" Tay bị siết đau nhức, tôi dùng sức giãy dụa, đánh hắn.
“Diệp Sương Phi, tốt nhất chị nên im lặng, nếu không, chuyện mà tôi chờ đợi lập tức sẽ xuất hiện trên trang nhất các báo vào ngày mai!" Giang Minh ấn nút thang máy xuống lầu, uy hiếp nhìn tôi. “Tin hay không, tôi lập tức phái người làm cho Đường Diệc Diễm thân bại danh liệt!"
Tôi cứng đờ, tay đang giãy dụa bỗng ngừng lại. Cửa thang máy ‘Đinh’ một tiếng, chậm rãi mở ra tước mặt chúng tôi.
Giang Minh kéo tôi vào trong, ấn số xuống tầng, bỏ tay tôi ta, trong không gian nhỏ hẹp tất cả đều là tiếng thở dốc ồ ồ của hắn.
Thang máy chậm rãi đi xuống, tôi đứng ở một bên, cầm lấy cánh tay của mình, cắn răng!
“Diệp Sương Phi, lúc này chị cho là một câu “vĩnh viễn biến mất" là có thể toàn thân trở ra sao?" Ngực Giang Minh phập phồng kịch liệt, phẫn nộ nhìn tôi, tay nắm chặt bên người, mặt đỏ bừng.
Hắn nói đúng, tôi đã khuấy động một hồ nước, thậm chí dẫn đến chiến tranh giữa hai người đàn ông, tôi không có khả năng toàn thân trở ra. Dòng tranh chấp quấn quanh cơ thể tôi, dày đặc, biết rõ con đường phía trước là nguy hiểm, nhưng không cách nào quay đầu lại, bởi vì đã sớm bị lún sâu.
Tất cả những điều này tôi đều biết, nhưng trái tim yếu đuối vẫn là nhịn không được mà trốn chạy.
“Bây giờ chị chỉ có một con đường ở ngay trước mặt, chị cam tâm tình nguyện thì tốt, mà bị động cũng thế thôi, chị chỉ có thể ở lại bên cạnh tôi!"
“Giang Minh, cậu không cần tự cho là đúng, cho dù tôi rời khỏi Đường Diệc Diễm, cũng không có nghĩa là tôi sẽ ở lại bên cậu!" Hắn quả thực không thể nói lý, tôi không cam lòng yếu thế trừng hắn.
“Chị sẽ!" Giang Minh cười nhạt, một lần nữa nắm chặt đầu vai của tôi, nhìn tôi, lặp lại đầy chắc chắn: “Chị sẽ, Diệp Sương Phi, tôi cam đoan!"
Hắn chậm rãi buông tôi ra, từng bước lui về phía sau, khóe miệng lạnh lùng nhếch lên, hai tay khoanh trước ngực, độ cong nơi khóe miệng càng ngày càng mở rộng. “Nếu sau khi chị nhìn thấy người đó, chị nhất định sẽ lựa chọn, tin tôi đi!"
Người đó? Tôi nhìn chằm chằm hắn, muốn vạch trần sự thật sao?
oOo
Về tới nhà mới của Giang Minh, hắn một đường kéo tôi về thư phòng, tôi đi theo, trong lòng bất an, biết là nghi hoặc rồi sẽ được cởi bỏ, nhưng mỗi bước chân đều run rẩy, đều trầm trọng, giống như phía trước không phải thư phòng, mà là vực sâu, vực sâu vạn kiếp bất phục, mỗi một bước đều như dẫm nát linh hồn tôi!
“Lạc" Tiếng mở cửa làm tim tôi trầm xuống, chậm rãi đẩy cửa ra, ánh sáng mờ mờ, nhưng cũng đủ để tôi thấy rõ người đang ngồi trên ghế da đối diện chúng tôi.
Khuôn mặt phấn điêu ngọc mài, lộ ra vẻ yêu mị, dù có chút nhợt nhạt.
Tóc dài đen nhánh mềm mại thả trước ngực, bà ấy vẫn thích như vậy, vẫn thích để tóc tự do tung bay trong gió.
Tôi thở hổn hển, cảm giác như toàn bộ dưỡng khí trong người bị hút sạch, sững sờ đứng đó, thân mình như bị đóng băng.
Quả nhiên không phải là ảo giác, không phải tưởng tượng, tôi không nhìn lầm, bà ấy chưa chết, vẫn còn sống! Người phụ nữ kia, người phụ nữ đã chết ba năm trước, mẹ của Giang Minh vẫn còn sống!
Người phụ nữ ba năm trước, lúc lâm chung kéo tay tôi, cầu xin tôi giúp Giang Minh chưa chết?
“Thất lễ rồi, Tiểu Phi, cô cũng biết, người say rượu không thích ánh sáng quá mạnh!" Thân mình Lí Hồng khẽ xê dịch một chút, không nhìn thấy sự khiếp sợ của tôi, khẩu khí giống như đã lâu không gặp cố nhân?
“Duyệt Duyệt, chị không ngồi sao?" Giang Minh tiến vào phòng tối, ngồi xuống ghế sôpha, nháy mắt trêu tức.
Tôi giận đến nỗi toàn thân phát run, rốt cuộc cũng hiểu được, mình chỉ là một chú hề, một con rối bị đùa bỡn trong tay hai mẹ con họ. Tôi liên tục nắm chặt tay, mắt nhìn chằm chằm gương mặt diễm lệ của Lí Hồng, đôi mắt hẹp dài lộ ra nét yêu mị, thật sự, không thể so sánh với bộ dạng lúc say rượu, với người phụ nữ vứt bỏ, để bảo vệ con mình mà thương tích đầy mình.
“Giang Minh, con không cần quanh co lòng vòng, có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi!" Lí Hồng rõ ràng vẫn còn sống, ngồi ở trước mặt tôi, trớ trêu nhất là, tôi không cảm thấy ngạc nhiên với một chuyện sốc như thế, người đàn bà trở lại từ cõi chết?
“Cô ngồi đi, chuyện này rất dài!" Lí Hồng ra hiệu cho tôi ngồi xuống, tay bật công tắc đèn, khuôn mặt bà ấy chuyển sang màu trắng rõ ràng hơn khi tiếp xúc với ánh sáng, không có chút huyết sắc, vết sẹo nhỏ trên mặt, thoạt nhìn tựa như người chết không còn hơi thở!
“Giang lão gia tử thật sự không nhìn lầm người, bà quả thực khiến người ta khiếp sợ, khó lòng phòng bị!" Tôi ngồi xuống, không cần phải làm cho cuộc sống của mình thêm khó khăn nữa. Lúc này, ngoài bình tĩnh lắng nghe, tôi còn có lựa chọn khác sao?
“Ba năm trước, tất cả đều là kế hoạch của các người, toàn bộ đều là giả sao?" Gặp nhau, quen thân, dây dưa, đều là do họ đã sắp xếp từ trước?
“Duyệt Duyệt, không có tuyệt đối trong thế giới này! Tuyệt đối đúng, tuyệt đối sai!" Bên cạnh, Giang Minh buồn cười hừ hừ, thân mình nằm ngửa ra sau. “Ba năm trước, tôi và chị gặp nhau thật sự là ngẫu nhiên, mẹ tôi vì bị lão nhân đuổi đi, trở nên nghiện rượu, điều này cũng là sự thật, chỉ là, chúng tôi biết thế nào cũng sẽ nắm bắt được cơ hội, giống như sau khi chị biết tôi là con trai độc nhất của ông ấy, muốn lợi dụng tôi để báo thù, chúng tôi đã biết chị và Đường Diệc Diễm có khúc mắc, chỉ biết chờ cơ hội tới!"
Đường Diệc Diễm! Lòng tôi run lên, ngây người nhìn hắn, bất khả tư nghị, hắn... ngay từ đầu đã biết kế hoạch của tôi, vậy mà còn giả vờ cùng tôi đứng về một phía, đều là bởi vì, bởi vì tôi có quan hệ với Đường Diệc Diễm?
Ba năm trước đây, ngay từ đầu, mục tiêu của họ chính là Đường Diệc Diễm, là Đường thị!
Hóa ra, tôi mới là quân cờ, mới là quân cờ đích thực, Giang lão gia tử dùng tôi để tôi luyện Giang Minh, Lí Hồng dùng tôi để đả kích Đường thị!
“Duyệt Duyệt, cô rất thông minh, tôi biết cô đã đoán được tất cả!" Lí Hồng nhìn bộ dáng khiếp sợ của tôi, ra vẻ thông cảm lắc đầu. “Có đôi khi, người càng thông minh lại càng dễ bị tổn thương vì thông minh đặt lầm chỗ. Trước kia, tôi trong quá trình xúc tiến, tôi đã mắc sai lầm, để Giang lão nhân bắt được nhược điểm, tôi cũng từng cho rằng tôi không có cách nào đứng lên, cho đến khi tôi gặp cô, một người phụ nữ một lòng muốn báo thù, càng buồn cười là, hoàng thái tử của tập đoàn Đường thị lại lưu luyến si mê cô đến vậy. Tôi biết đây là cơ hội trời cho, là cơ hội để tôi đồng thời có thể có được hai đại tập đoàn!" Trong mắt Lí Hồng lóe ra ánh sáng khác thường, khuôn mặt vặn vẹo, mang theo một loại phấn khởi quỷ dị. “Diệp Sương Phi, cô muốn lợi dụng tập đoàn Giang Nguyên để trả thù Đường Tỉ Lễ, tôi đương nhiên cũng có thể lợi dụng cô ổê đả kích Đường Diệc Diễm, bởi vì hắn mới là mạch máu của Đường thị!"
“Cho nên... sau khi tôi và con trai của bà đã thân thiết, bà đã cùng với Giang Minh diễn trò trước mặt tôi, để tôi thấy cuộc sống quẫn bách chật vật của các người, rồi làm như vô tình hé lộ thân thế của Giang Minh, kẻ tự cho là thông minh tôi đây sẽ nghĩ đến cách lợi dụng thế lực của tập đoàn Giang Nguyên để hoàn thành việc trả thù, mà trước tiên, tôi buộc phải dùng bất cứ thủ đoạn bỉ ổi nào để giúp Giang Minh trở lại Giang gia!" Tôi tiếp lời Lí Hồng, tính toán của bà ta quả nhiên không sai sót. Đáng tiếc, bà ta cũng chỉ là một công cụ, một công cụ Giang lão gia tử dùng để bồi dưỡng một công cụ kế thừa lãnh huyết khác, bà ta thật sự nghĩ rằng mình đã chiếm được tất cả sao?
“Nếu vậy, các người có biết, toan tính trong lòng mỗi người chúng ta, của bà, của tôi, của Giang Minh, đều bị Giang lão gia tử nắm bắt hay không? Mặc kệ Lí Hồng bà đã làm cái gì, ông ấy đều biết, thậm chí, cái chết của chị có lẽ ông ấy cũng biết. Giang Minh là người thừa kế duy nhất của ông ấy, ông ấy chỉ là tôi luyện hắn mà thôi!" Bà ta nghĩ có thể dùng sức của mình để lật đổ ông ấy ư?
“Ông ta..." Trên mặt Lí Hồng hiện lên một tia kinh ngạc, thân mình cứng đờ, rốt cuộc cũng không nhịn được. “Tôi luyện? Ông ta gọi cái gì là tôi luyện? Chính là không lưu chút tình nào đuổi mẹ con tôi ra khỏi Giang gia, để chúng tôi lưu lạc đầu đường, bị người ta khi dễ?" Bà ta khinh thường hừ lạnh. “Ông ta luôn tự cho là đúng!"
“Nếu không, bà cho rằng Giang Minh có thể dễ dàng lên làm tổng tài của tập đoàn Giang Nguyên như vậy sao, thậm chí, để cho các người uy hiếp đến Đường thị?" Rốt cuộc, họ đã dùng cách gì để thâu tóm Đường thị mà Lí Hồng có thể tự tin như vậy, nhất định là nắm chắc thắng lợi!
Nghe xong lời nói của tôi, trên mặt Lí Hồng tất cả đều là khó xử, tay đặt trên bàn nắm lại, Giang Minh cũng không nói, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa cằm.
“Lí Hồng, bà cũng luôn tự cho là đúng, tất cả chúng ta đều là quân cờ của người khác!"
“Tôi không phải, mọi thứ đều bị tôi nắm trong lòng bàn tay!" Mặt Lí Hồng tái nhợt, vặn vẹo , ghế da bởi vì thân mình bà ta đang run run mà khẽ rung, cho thấy sự thiếu kiên nhẫn của bà ta. Sau đó không khí nhanh chóng trầm xuống. Nghĩ rằng mình ở phía sau màn khống chế tất cả, mà giờ lại kinh ngạc phát hiện, mình chẳng qua cũng chỉ là công cụ để người khác sử dụng bồi dưỡng công cụ kế thừa, tôi nghĩ, chúng tôi quá mức giống nhau, giống nhau tự cho là đúng, cho nên căn bản không có khả năng lý giải được hành động của Giang lão gia tử, cả đời cũng lý giải không được, bức người mình coi trọng biến thành người thù hận, tổn thương chính mình?
Nhưng giờ đây, tôi lại có thể thấy rõ thêm một chút, nếu một người ngay cả người thân của mình, ngay cả phá hỏng cơ đồ của nguời đó cũng không thiết, còn thứ gì có thể ràng buộc hắn đây? Hắn không chịu uy hiếp bởi điều gì, con người một khi sợ hãi mất đi gì đó sẽ trở nên yếu đuối, như vậy, nếu hắn không có chỗ nào cố kỵ, có phải sẽ trở nên vô địch hay không? Không có khuyết điểm, không có uy hiếp, sẽ vô địch ?
Thật vậy sao, Giang Minh trở nên tâm ngoan thủ lạt, mỗi một bước đều tính kế!
“Mặc kệ thế nào, tổng tài của tập đoàn Giang Nguyên hiện nay là tôi, cho dù lời chị nói là sự thật, mục tiêu của tôi và lão nhân đó đều giống nhau, hủy diệt Đường thị. Cho tới bây giờ, một núi không thể dung hai hổ, có lẽ một khắc trước chúng ta vẫn còn hợp tác, giây tiếp theo, chúng ta có thể biến thành ngươi chết ta sống!" Rốt cuộc, Giang Minh vẫn trầm mặc không nói đã chịu mở miệng, hắn nghiêng người nhìn tôi. “Duyệt Duyệt, chị muốn biết Đường Diệc Diễm thân yêu của chị đã dùng cách gì để có Đường thị không?"
Tác giả :
Tử Tử Tú Nhi