Cấm Tình
Quyển 2 - Chương 21
Hôm nay không chỉ đơn thuần là bữa tiệc sinh nhật của Giang Minh, mà còn là thời điểm tập đoàn Giang Nguyên muốn phô bày thực lực của mình với tất cả mọi người. Tiệc được tổ chức tại khách sạn sang trọng nhất thành phố. Tôi có thể tưởng tượng, đến lúc đó sẽ có bao nhiêu nhân vật nổi tiếng tới tham dự, mà tiền tài lại chính là yếu tố đầu tiên. Thân phận đều do tiền tài quyết định!
Đúng bảy giờ, Giang Minh trở về Giang Trạch đón tôi, cậu ta mặc một bộ âu phục được cắt may khéo léo. Thiếu niên lỗ mãng trong trí nhớ của tôi dường như đã biến thành chàng trai phong độ ngay trước mắt.
Mười tám tuổi. Lúc chúng tôi gặp nhau, cậu ta mới mười lăm, một thiếu niên tôi vẫn tưởng rằng có thể khống chế được, vậy mà lại luôn không như mong muốn!
“Mắt của chị sao lại hồng như vậy?" Giang Minh đi đến bên người tôi. Cho dù trang điểm tỉ mỉ thế nào cũng không che giấu được tơ máu trong mắt!
“Không sao, chắc là do hơi mệt!" Tôi tránh tay của cậu ta, cười cười cho có lệ.
Giang Minh nhún vai. “Quả nhiên, cho tôi một sự kinh hỉ rất lớn!" Trong mắt cậu ta có kinh diễm!
Tôi ngẩn người, nghĩ đến ngày đó vì không thể mặc váy ra ngoài được, nên đã tùy tiện lấy đại một cái cớ, giờ lại thấy có chút buồn cười. “Đó là công lao của người trang điểm!" Cậu ta còn cẩn thận tìm một chuyên viên trang điểm đến đây, có phải quá long trọng hay không!
“Tin tôi đi, không chỉ vì trang điểm thôi đâu!" Giang Minh vươn tay tới nắm lấy bàn tay tôi, cười: “Lên xe đi!"
Tôi khẽ gật đầu, nắm chặt ví trong tay, bên trong, di động cũng chưa thấy vang lên!
Xe chạy thẳng về hướng hội trường khách sạn, tôi tựa vào cửa kính xe, lại một lần nữa nắm chặt chiếc ví, đầu ngón tay khẽ vuốt di động nằm bên trong. Diệc Diễm... Em rất lo lắng cho anh, anh vẫn ổn chứ?
Bỗng nhiên một tiếng nổ lớn vang lên, toàn bộ thân xe đều chấn động một chút, xe đột ngột dừng lại. Phía trước không ngừng xôn xao, cùng với đó là những tiếng thét chói tai, những tiếng gọi ầm ĩ, ồn ào!
Trừ bỏ những tiềng ồn và cả dòng xe đang kéo dài, cái gì cũng không thể nhìn tới!
“Sao lại thế này?" Lái xe ấn mở cửa sổ xe, ló đầu ra ngoài. Xe chúng tôi bị vây ở giữa, phía trước giao thông đã ách tắc, những chiếc xe ở phía sau lại càng không ngừng nhấn còi thúc giục, cả dòng xe bị vây ở trong đó, không thể di chuyển.
“Chú thử đi xuống xem sao lại thế này?" Trên mặt Giang Minh có chút lo âu, nhìn thoáng qua mặt đồng hồ. Cứ tiếp tục như vậy, chúng tôi nhất định sẽ tới muộn!
Tôi siết chặt chiếc ví, trong lòng không hiểu sao lại thấy bồn chồn, dường như hô hấp cũng có chút khó khăn. Tôi hít mạnh một hơi, không hiểu bối rối từ đâu mà đến, hình như sắp xảy ra chuyện gì đó!
“Sao thế, mệt à?" Giang Minh phát hiện ra biểu tình dị thường của tôi, bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy đôi tay đang trở nên lạnh lẽo của tôi, khẩn trương nhíu mi. “Duyệt Duyệt, chị làm sao vậy?"
Tôi lắc đầu, chống tay lên trán, sự hoang mang trong lòng dường như đã lấp đầy lồng ngực, không thở nổi. Tôi run run nắm lấy cửa xe. “Tôi thấy rất nhàm chán, muốn ra ngoài hít thở không khí!" Cửa kính xe đã muốn mở ra, nhưng tôi lại gần như không thở nổi, nhìn đám người đang chạy về phía trước, bộ dạng thất kinh, biểu tình kinh hãi, rốt cuộc phía trước đã xảy ra chuyện gì?
Không đợi Giang Minh trả lời, tôi vội đẩy cửa xe ra, bước xuống. Chân vừa chạm đất, lái xe đã thở hồng hộc chạy về, vẻ mặt kinh hoảng “Thiếu gia..."
“Thiếu gia, phía trước xảy ra tai nạn xe cộ, rất nghiêm trọng!" Lời nói của lái xe làm cho trái tim tôi run lên, vẻ mặt của ông ta dường như còn che giấu điều gì. Quả nhiên, lái xe dừng lại một chút, đỡ lấy ngực đang phập phồng. “Bọn họ nói… nói là tập đoàn Đường thị… xe của Đường Diệc Diễm!"
“Ba!" Chiếc ví đang nắm trong tay rớt xuống, tôi trừng lớn mắt, vội vàng túm lấy vạt áo của lái xe. “Chú nói cái gì? Lặp lại lần nữa! Nói mau!"
“Diệp tiểu thư..." Biểu tình của tôi dường như làm cho lái xe thấy sợ hãi, ông ta ấp a ấp úng nhìn tôi, lặp lại: “Bọn họ nói... nói… chiếc xe kia là… xe của tiểu thiếu gia của Đường gia!"
Diệc Diễm...
Tôi buông tay, lảo đảo lui về phía sau vài bước, lắc đầu. Sẽ không, không đâu, nhất định là nhầm lẫn, họ đã lầm rồi! Tôi muốn nhìn, tôi muốn nhìn!
Diệc Diễm!
“Diệp Sương Phi..." Giang Minh bắt lấy tay tôi.
“Giang Minh, cậu làm cái gì thế, bỏ ra!" Tôi giãy dụa, cậu ta làm gì, tôi muốn đi lên phía trước, tôi muốn nhìn, họ đã lầm rồi! Nói sai rồi! Sẽ không, Diệc Diễm! “Bỏ ra, bỏ ra..." Tôi dường như phát điên đẩy cậu ta ra, hai mắt đỏ bừng!
“Diệp Sương Phi, chị tỉnh táo một chút, chị có biết chị đang làm cái gì không?" Giang Minh gắt gao bắt lấy tay tôi, đè bả vai của tôi lại, rống giận: “Chị nhìn cho rõ ràng, đó chỉ là một người vớ vẩn, không liên quan gì đến chị hết! Đi theo tôi!"
“Không..." Tôi giãy dụa, kêu to: “Không phải! Có liên quan đến tôi, có liên quan!"
“Tôi yêu anh ấy! Tôi yêu anh ấy! Tôi không thể không có anh ấy! Không thể!"
Thân mình Giang Minh cứng đờ, bất khả tư nghị nhìn tôi, trong mắt tất cả đều là khiếp sợ, còn cả bối rối.
“Tôi yêu anh ấy, tôi yêu anh ấy..." Hai mắt tôi đỏ hồng, khóc kêu. Giang Minh buông lỏng tay, trừng mắt nhìn tôi, giống như không biết tôi.
Tôi thừa cơ đẩy cậu ta ra, liều mạng chạy về phía trước. Diệc Diễm, Diệc Diễm!
“Diệp Sương Phi..." Phía sau truyền đến tiếng gọi đầy giận dữ và thê lương của Giang Minh. Đành phải vậy, cái gì cũng đành phải vậy, bây giờ, trong đầu tôi chỉ có anh, chỉ có Đường Diệc Diễm! Đừng! Trăm ngàn lần đừng như vậy!
Diệc Diễm, em không thể mất anh!
Tôi nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía trước, thở dốc. Đuôi váy quét dài trên mặt đất, tôi tháo cả giày cao gót, để chân trần chạy đi. Dần dần cũng thấy rõ được đám người đang vây quanh xem, bọn họ đứng ở xa, chỉ trỏ, khe khẽ nói nhỏ, kinh ngạc, đồng tình, khiếp sợ.
Những bước đi của tôi dần chậm lại, từ từ đi tới từng bước một, nghe được tiếng hít thở nặng nề của chính mình, xuyên qua đám người. Một chiếc xe thể thao màu bạc xe bị xe vận tải cỡ lớn nghiền nát dưới chân, thân xe đã hoàn toàn vặn vẹo, biến dạng, vô cùng thê thảm. Giữa hàng trăm mảnh thuỷ tinh đang phân tán dưới đất, còn có... còn có dòng chất lỏng màu đỏ tươi theo bên trong xe đang chậm rãi chảy ra... Trong không khí, lan tràn mùi xăng hoà cùng mùi máu tươi.
Không... Tôi lắc đầu, nặng nề thở dốc, đó là… đó là xe thể thao của Đường Diệc Diễm, là xe thể thao của anh!
“Này cô, cô định làm gì!" Có người nhanh chóng giữ chặt lấy tôi. “Đừng qua đó, xăng đã tràn ra bên ngoài, có thể sẽ nổ mạnh!"
Anh ta trừng lớn mắt nhìn tôi, có lẽ đang nghĩ rằng chắc tôi điên rồi, biết rõ có nguy hiểm còn cố chạy tới.
Không sai! Tôi thực sự điên rồi! Là Đường Diệc Diễm, là anh!
Không được! Không được!
“Diệc Diễm! Diệc Diễm..." Tôi khóc to, tê rống. “Bỏ ra, Diệc Diễm ở bên trong, Diệc Diễm ở bên trong!"
“Này cô... cô ơi!"
“Cô đừng qua đó, nguy hiểm đấy!"
Không nghĩ tới sức lực của tôi lại lớn như vậy, tôi giãy dụa lao về phía trước, lại có vài người chạy tới hỗ trợ khuyên can tôi, không ngừng lôi kéo.
“Diệc Diễm! Mọi người cứu anh ấy, cứu anh ấy đi!" Tôi túm chặt người bên cạnh, trừng lớn mắt, cầu xin: “Cứu anh ấy, hãycứu anh ấy!"
Tôi không thể mất anh, không thể!
Cứu anh ấy đi, hãy cứu anh ấy!
“Cô à!" Bọn họ khó xử nhìn tôi.
“Cô à, đã gọi cảnh sát và xe cứu thương rồi, cũng sắp..."
“Oanh..." Đúng lúc này, một tiếng nổ đột ngột vang lên, tất cả mọi người sợ tới mức lui về phía sau, cúi đầu xuống. Ô tô nổ mạnh, ánh lửa đỏ rực phun đầy trời, ánh cả lên mặt của những người ở đây!
“Không..." Tôi thét chói tai, tê tâm liệt phế. “Không... Đừng!"
“Này cô!"
“Buông ra, các người buông ra... Chồng của tôi, chồng tôi ở bên trong, không thể... Không thể chết được! Không thể... Diệc Diễm! Diệc Diễm!" Cuối cùng, tôi xụi lơ ngồi bệt xuống. Dùng hết toàn lực cũng không thể nào đứng dậy nổi, tóc rối tung phân tán trên đầu vai, váy áo cũng đã sớm rách, khuôn mặt được trang điểm kĩ càng đã bị nước mắt rửa trôi, tựa như một người điên, tôi tựa như một người điên suy sụp ngồi ngay giữa đường. Bốn phía, mọi người đồng tình nhìn tôi, thở dài!
Xa xa, ánh lửa vẫn không ngừng bốc lên, thiêu đỏ cả mắt!
“Ba..." Tôi bỗng nhiên giơ tay lên, cho chính mình một cái tát. Diệp Sương Phi, mày ngốc thật, mày tự cho là thông minh, tự cho là có thể tính toán hết thảy, bây giờ mày chiếm được cái gì, chiếm được cái gì?
Mày cái gì cũng không có, người mày cực lực duy hộ đã không còn!
“Cô à... Cô!" Ánh mắt bọn họ có lẽ là cho rằng tôi hẳn là điên rồi.
Tôi khóc, dùng sức đánh chính mình.
“Ba, ba..."
Cho dù có người hảo tâm đến kéo tay tôi, tôi vẫn giãy dụa, hung hăng đánh mình.
“Diệp Sương Phi..." Bỗng nhiên có người gọi tên tôi, giọng nghẹn ngào.
Tôi ngừng tay. Giọng nói này... tôi cứng ngắc quay đầu, nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu ngay trước mặt kia, tôi tưởng như ngừng thở, không dám tin nắm chặt tay lại, sợ rằng, sợ rằng đây chỉ là ảo giác. Tôi run run vươn tay xoa khuôn mặt ấy, cho đến khi... đầu ngón tay truyền đến cảm giác ấm áp, tôi mới tin tưởng... Đây là sự thật... Diệc Diễm... Diệc Diễm đang ngồi xuống bên người tôi, là thật!
Mũi đau xót, nước mắt rơi như mưa, giọng nói đã trở nên khàn khàn: “Diệc Diễm, Diệc Diễm!"
Tôi gắt gao ôm chặt thân mình ngay trước mắt này. Là Diệc Diễm, là Diệc Diễm, ngay khi tôi nghĩ rằng tôi đã mất anh, anh lại xuất hiện, anh đã xuất hiện, may mắn, thật may mắn…
Diệc Diễm!
“Diệp Sương Phi!" Đường Diệc Diễm ôm tôi, giọng nghẹn ngào.
“Diệc Diễm... Em yêu anh... Em yêu anh!" Tôi không muốn trốn tránh thêm nữa. Đè nén tình cảm của mình đã làm cho tôi quá mệt mỏi rồi, tôi gắt gao ôm thân mình của anh, gắt gao nắm chặt vạt áo của anh. “Diệc Diễm... Em không thể mất anh... Không thể!..."
Thân mình anh cứng đờ, tôi cảm giác được cánh tay đang đặt trên lưng tôi vội buộc chặt.
“Em... có! Diệc Diễm, em có trái tim... em không phải không có trái tim! Em yêu anh!" Tôi liều lĩnh nói ra, ngay chính thời điểm tôi tưởng đã mất đi anh, rốt cuộc đã không thể làm bộ, không có cách nào nói dối được nữa!
“Duyệt Duyệt..." Giọng nói của Đường Diệc Diễm run run. Anh ôm chặt tôi, lại buông ra, bất khả tư nghị nhìn tôi, trên mặt còn có mừng như điên, tựa như là không thể tin được, trừng lớn hai mắt. “Em nói... Em nói..."
Tôi gật đầu, liều mạng gật đầu. “Ngốc, em yêu anh! Em yêu anh! Ba năm trước đây, em đã yêu anh rồi!"
Em yêu anh....!
Không có anh, em cũng sẽ chết!
Đúng bảy giờ, Giang Minh trở về Giang Trạch đón tôi, cậu ta mặc một bộ âu phục được cắt may khéo léo. Thiếu niên lỗ mãng trong trí nhớ của tôi dường như đã biến thành chàng trai phong độ ngay trước mắt.
Mười tám tuổi. Lúc chúng tôi gặp nhau, cậu ta mới mười lăm, một thiếu niên tôi vẫn tưởng rằng có thể khống chế được, vậy mà lại luôn không như mong muốn!
“Mắt của chị sao lại hồng như vậy?" Giang Minh đi đến bên người tôi. Cho dù trang điểm tỉ mỉ thế nào cũng không che giấu được tơ máu trong mắt!
“Không sao, chắc là do hơi mệt!" Tôi tránh tay của cậu ta, cười cười cho có lệ.
Giang Minh nhún vai. “Quả nhiên, cho tôi một sự kinh hỉ rất lớn!" Trong mắt cậu ta có kinh diễm!
Tôi ngẩn người, nghĩ đến ngày đó vì không thể mặc váy ra ngoài được, nên đã tùy tiện lấy đại một cái cớ, giờ lại thấy có chút buồn cười. “Đó là công lao của người trang điểm!" Cậu ta còn cẩn thận tìm một chuyên viên trang điểm đến đây, có phải quá long trọng hay không!
“Tin tôi đi, không chỉ vì trang điểm thôi đâu!" Giang Minh vươn tay tới nắm lấy bàn tay tôi, cười: “Lên xe đi!"
Tôi khẽ gật đầu, nắm chặt ví trong tay, bên trong, di động cũng chưa thấy vang lên!
Xe chạy thẳng về hướng hội trường khách sạn, tôi tựa vào cửa kính xe, lại một lần nữa nắm chặt chiếc ví, đầu ngón tay khẽ vuốt di động nằm bên trong. Diệc Diễm... Em rất lo lắng cho anh, anh vẫn ổn chứ?
Bỗng nhiên một tiếng nổ lớn vang lên, toàn bộ thân xe đều chấn động một chút, xe đột ngột dừng lại. Phía trước không ngừng xôn xao, cùng với đó là những tiếng thét chói tai, những tiếng gọi ầm ĩ, ồn ào!
Trừ bỏ những tiềng ồn và cả dòng xe đang kéo dài, cái gì cũng không thể nhìn tới!
“Sao lại thế này?" Lái xe ấn mở cửa sổ xe, ló đầu ra ngoài. Xe chúng tôi bị vây ở giữa, phía trước giao thông đã ách tắc, những chiếc xe ở phía sau lại càng không ngừng nhấn còi thúc giục, cả dòng xe bị vây ở trong đó, không thể di chuyển.
“Chú thử đi xuống xem sao lại thế này?" Trên mặt Giang Minh có chút lo âu, nhìn thoáng qua mặt đồng hồ. Cứ tiếp tục như vậy, chúng tôi nhất định sẽ tới muộn!
Tôi siết chặt chiếc ví, trong lòng không hiểu sao lại thấy bồn chồn, dường như hô hấp cũng có chút khó khăn. Tôi hít mạnh một hơi, không hiểu bối rối từ đâu mà đến, hình như sắp xảy ra chuyện gì đó!
“Sao thế, mệt à?" Giang Minh phát hiện ra biểu tình dị thường của tôi, bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy đôi tay đang trở nên lạnh lẽo của tôi, khẩn trương nhíu mi. “Duyệt Duyệt, chị làm sao vậy?"
Tôi lắc đầu, chống tay lên trán, sự hoang mang trong lòng dường như đã lấp đầy lồng ngực, không thở nổi. Tôi run run nắm lấy cửa xe. “Tôi thấy rất nhàm chán, muốn ra ngoài hít thở không khí!" Cửa kính xe đã muốn mở ra, nhưng tôi lại gần như không thở nổi, nhìn đám người đang chạy về phía trước, bộ dạng thất kinh, biểu tình kinh hãi, rốt cuộc phía trước đã xảy ra chuyện gì?
Không đợi Giang Minh trả lời, tôi vội đẩy cửa xe ra, bước xuống. Chân vừa chạm đất, lái xe đã thở hồng hộc chạy về, vẻ mặt kinh hoảng “Thiếu gia..."
“Thiếu gia, phía trước xảy ra tai nạn xe cộ, rất nghiêm trọng!" Lời nói của lái xe làm cho trái tim tôi run lên, vẻ mặt của ông ta dường như còn che giấu điều gì. Quả nhiên, lái xe dừng lại một chút, đỡ lấy ngực đang phập phồng. “Bọn họ nói… nói là tập đoàn Đường thị… xe của Đường Diệc Diễm!"
“Ba!" Chiếc ví đang nắm trong tay rớt xuống, tôi trừng lớn mắt, vội vàng túm lấy vạt áo của lái xe. “Chú nói cái gì? Lặp lại lần nữa! Nói mau!"
“Diệp tiểu thư..." Biểu tình của tôi dường như làm cho lái xe thấy sợ hãi, ông ta ấp a ấp úng nhìn tôi, lặp lại: “Bọn họ nói... nói… chiếc xe kia là… xe của tiểu thiếu gia của Đường gia!"
Diệc Diễm...
Tôi buông tay, lảo đảo lui về phía sau vài bước, lắc đầu. Sẽ không, không đâu, nhất định là nhầm lẫn, họ đã lầm rồi! Tôi muốn nhìn, tôi muốn nhìn!
Diệc Diễm!
“Diệp Sương Phi..." Giang Minh bắt lấy tay tôi.
“Giang Minh, cậu làm cái gì thế, bỏ ra!" Tôi giãy dụa, cậu ta làm gì, tôi muốn đi lên phía trước, tôi muốn nhìn, họ đã lầm rồi! Nói sai rồi! Sẽ không, Diệc Diễm! “Bỏ ra, bỏ ra..." Tôi dường như phát điên đẩy cậu ta ra, hai mắt đỏ bừng!
“Diệp Sương Phi, chị tỉnh táo một chút, chị có biết chị đang làm cái gì không?" Giang Minh gắt gao bắt lấy tay tôi, đè bả vai của tôi lại, rống giận: “Chị nhìn cho rõ ràng, đó chỉ là một người vớ vẩn, không liên quan gì đến chị hết! Đi theo tôi!"
“Không..." Tôi giãy dụa, kêu to: “Không phải! Có liên quan đến tôi, có liên quan!"
“Tôi yêu anh ấy! Tôi yêu anh ấy! Tôi không thể không có anh ấy! Không thể!"
Thân mình Giang Minh cứng đờ, bất khả tư nghị nhìn tôi, trong mắt tất cả đều là khiếp sợ, còn cả bối rối.
“Tôi yêu anh ấy, tôi yêu anh ấy..." Hai mắt tôi đỏ hồng, khóc kêu. Giang Minh buông lỏng tay, trừng mắt nhìn tôi, giống như không biết tôi.
Tôi thừa cơ đẩy cậu ta ra, liều mạng chạy về phía trước. Diệc Diễm, Diệc Diễm!
“Diệp Sương Phi..." Phía sau truyền đến tiếng gọi đầy giận dữ và thê lương của Giang Minh. Đành phải vậy, cái gì cũng đành phải vậy, bây giờ, trong đầu tôi chỉ có anh, chỉ có Đường Diệc Diễm! Đừng! Trăm ngàn lần đừng như vậy!
Diệc Diễm, em không thể mất anh!
Tôi nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía trước, thở dốc. Đuôi váy quét dài trên mặt đất, tôi tháo cả giày cao gót, để chân trần chạy đi. Dần dần cũng thấy rõ được đám người đang vây quanh xem, bọn họ đứng ở xa, chỉ trỏ, khe khẽ nói nhỏ, kinh ngạc, đồng tình, khiếp sợ.
Những bước đi của tôi dần chậm lại, từ từ đi tới từng bước một, nghe được tiếng hít thở nặng nề của chính mình, xuyên qua đám người. Một chiếc xe thể thao màu bạc xe bị xe vận tải cỡ lớn nghiền nát dưới chân, thân xe đã hoàn toàn vặn vẹo, biến dạng, vô cùng thê thảm. Giữa hàng trăm mảnh thuỷ tinh đang phân tán dưới đất, còn có... còn có dòng chất lỏng màu đỏ tươi theo bên trong xe đang chậm rãi chảy ra... Trong không khí, lan tràn mùi xăng hoà cùng mùi máu tươi.
Không... Tôi lắc đầu, nặng nề thở dốc, đó là… đó là xe thể thao của Đường Diệc Diễm, là xe thể thao của anh!
“Này cô, cô định làm gì!" Có người nhanh chóng giữ chặt lấy tôi. “Đừng qua đó, xăng đã tràn ra bên ngoài, có thể sẽ nổ mạnh!"
Anh ta trừng lớn mắt nhìn tôi, có lẽ đang nghĩ rằng chắc tôi điên rồi, biết rõ có nguy hiểm còn cố chạy tới.
Không sai! Tôi thực sự điên rồi! Là Đường Diệc Diễm, là anh!
Không được! Không được!
“Diệc Diễm! Diệc Diễm..." Tôi khóc to, tê rống. “Bỏ ra, Diệc Diễm ở bên trong, Diệc Diễm ở bên trong!"
“Này cô... cô ơi!"
“Cô đừng qua đó, nguy hiểm đấy!"
Không nghĩ tới sức lực của tôi lại lớn như vậy, tôi giãy dụa lao về phía trước, lại có vài người chạy tới hỗ trợ khuyên can tôi, không ngừng lôi kéo.
“Diệc Diễm! Mọi người cứu anh ấy, cứu anh ấy đi!" Tôi túm chặt người bên cạnh, trừng lớn mắt, cầu xin: “Cứu anh ấy, hãycứu anh ấy!"
Tôi không thể mất anh, không thể!
Cứu anh ấy đi, hãy cứu anh ấy!
“Cô à!" Bọn họ khó xử nhìn tôi.
“Cô à, đã gọi cảnh sát và xe cứu thương rồi, cũng sắp..."
“Oanh..." Đúng lúc này, một tiếng nổ đột ngột vang lên, tất cả mọi người sợ tới mức lui về phía sau, cúi đầu xuống. Ô tô nổ mạnh, ánh lửa đỏ rực phun đầy trời, ánh cả lên mặt của những người ở đây!
“Không..." Tôi thét chói tai, tê tâm liệt phế. “Không... Đừng!"
“Này cô!"
“Buông ra, các người buông ra... Chồng của tôi, chồng tôi ở bên trong, không thể... Không thể chết được! Không thể... Diệc Diễm! Diệc Diễm!" Cuối cùng, tôi xụi lơ ngồi bệt xuống. Dùng hết toàn lực cũng không thể nào đứng dậy nổi, tóc rối tung phân tán trên đầu vai, váy áo cũng đã sớm rách, khuôn mặt được trang điểm kĩ càng đã bị nước mắt rửa trôi, tựa như một người điên, tôi tựa như một người điên suy sụp ngồi ngay giữa đường. Bốn phía, mọi người đồng tình nhìn tôi, thở dài!
Xa xa, ánh lửa vẫn không ngừng bốc lên, thiêu đỏ cả mắt!
“Ba..." Tôi bỗng nhiên giơ tay lên, cho chính mình một cái tát. Diệp Sương Phi, mày ngốc thật, mày tự cho là thông minh, tự cho là có thể tính toán hết thảy, bây giờ mày chiếm được cái gì, chiếm được cái gì?
Mày cái gì cũng không có, người mày cực lực duy hộ đã không còn!
“Cô à... Cô!" Ánh mắt bọn họ có lẽ là cho rằng tôi hẳn là điên rồi.
Tôi khóc, dùng sức đánh chính mình.
“Ba, ba..."
Cho dù có người hảo tâm đến kéo tay tôi, tôi vẫn giãy dụa, hung hăng đánh mình.
“Diệp Sương Phi..." Bỗng nhiên có người gọi tên tôi, giọng nghẹn ngào.
Tôi ngừng tay. Giọng nói này... tôi cứng ngắc quay đầu, nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu ngay trước mặt kia, tôi tưởng như ngừng thở, không dám tin nắm chặt tay lại, sợ rằng, sợ rằng đây chỉ là ảo giác. Tôi run run vươn tay xoa khuôn mặt ấy, cho đến khi... đầu ngón tay truyền đến cảm giác ấm áp, tôi mới tin tưởng... Đây là sự thật... Diệc Diễm... Diệc Diễm đang ngồi xuống bên người tôi, là thật!
Mũi đau xót, nước mắt rơi như mưa, giọng nói đã trở nên khàn khàn: “Diệc Diễm, Diệc Diễm!"
Tôi gắt gao ôm chặt thân mình ngay trước mắt này. Là Diệc Diễm, là Diệc Diễm, ngay khi tôi nghĩ rằng tôi đã mất anh, anh lại xuất hiện, anh đã xuất hiện, may mắn, thật may mắn…
Diệc Diễm!
“Diệp Sương Phi!" Đường Diệc Diễm ôm tôi, giọng nghẹn ngào.
“Diệc Diễm... Em yêu anh... Em yêu anh!" Tôi không muốn trốn tránh thêm nữa. Đè nén tình cảm của mình đã làm cho tôi quá mệt mỏi rồi, tôi gắt gao ôm thân mình của anh, gắt gao nắm chặt vạt áo của anh. “Diệc Diễm... Em không thể mất anh... Không thể!..."
Thân mình anh cứng đờ, tôi cảm giác được cánh tay đang đặt trên lưng tôi vội buộc chặt.
“Em... có! Diệc Diễm, em có trái tim... em không phải không có trái tim! Em yêu anh!" Tôi liều lĩnh nói ra, ngay chính thời điểm tôi tưởng đã mất đi anh, rốt cuộc đã không thể làm bộ, không có cách nào nói dối được nữa!
“Duyệt Duyệt..." Giọng nói của Đường Diệc Diễm run run. Anh ôm chặt tôi, lại buông ra, bất khả tư nghị nhìn tôi, trên mặt còn có mừng như điên, tựa như là không thể tin được, trừng lớn hai mắt. “Em nói... Em nói..."
Tôi gật đầu, liều mạng gật đầu. “Ngốc, em yêu anh! Em yêu anh! Ba năm trước đây, em đã yêu anh rồi!"
Em yêu anh....!
Không có anh, em cũng sẽ chết!
Tác giả :
Tử Tử Tú Nhi