Cầm Thú Nuôi Nhốt Cô Gái Nhỏ
Chương 97
Editor: TrangQA830810
“ Lặp lại lần nữa “ Giọng điệu cứng rắn, biểu tình lạnh băng, đôi mắt sâu thẳm lấp loé hai đóm lửa, khiến Uý Lam chỉ muốn co giò bỏ chạy.
Chú điên rồi! Uý Lam liên tục giãy dụa dưới thân Tằng Trạm, tay đấm chân đá không ngừng, đập trúng người anh rất nhiều chỗ, nhưng đau đớn ngoài da đó đối với anh chẳng chút tác dụng, Tằng Trạm quyết tâm phải dạy dỗ lại cô, dùng mọi biện pháp để cô khuất phục trước mình. Đúng là sai lầm khi thả cô về nhà, con nhóc này bản tính vốn hoang dã.
“ Buông ra..." Uý Lam bị đè đau, chú thật nặng! Tằng Trạm cười híp mặt, lộ cả hàm răng trắng sáng, trong đêm tối phá lệ gian tà.
“ Nói xin lỗi đi, tôi sẽ tha cho em “ Tay Tằng Trạm tiến vào trong áo ngủ của cô, vuốt ve phần bụng phẳng lỳ, trơn tuột.
Được một đại ma đầu như Tằng Trạm giáo dưỡng, cơ thể Uý Lam vô cùng mẫn cảm, chỉ bị ngón tay anh đụng chạm, cả người cô đã run run khó chịu...Uý Lam gấp gáp muốn hỏng, lắc lắc eo né tránh liên tục. Tằng Trạm nhếch môi cười tà, anh không tin, ngay cả một cô bé mình cũng ăn không xong.
Ngón tay mò lên, ở trên bầu ngực căng tròn vẽ một vòng, thi thoảng dùng đầu móng tay ngắn ngủn sạch sẽ cào lên đỉnh nhọn vài cái, chậm rãi kiêu khích, Tằng Trạm thậm chí có thể cảm nhận được cặp bánh bao trắng nõn đáng yêu run bần bật dưới sự vỗ về của anh.
Từng chập rồi lại từng chập...Tằng Trạm bắt đầu tin tưởng, mặc kệ một người đàn ông có thích Uý Lam hay không, nhưng nhìn thấy cơ thể này, nhất định sẽ không thể tự chủ được bản thân. Tằng Trạm cũng không rõ lắm, rốt cục mình thích thân thể của Uý Lam trước, hay để ý khuôn mặt cô đầu tiên?
“ Chú..." Uý Lam thực sự sợ Tằng Trạm đụng vào cô, khe khẽ kêu lên, cơ thể vội rụt lại, nỉ non “ Chú..."
Đáy lòng Tằng Trạm phút chốc mềm nhũm, âm thanh hèn yếu như vậy...anh mấp máy môi, đã muốn nhân nhượng cho cô bé, bất quá anh cũng không thể buông tha cơ hội lần này.
“ Quay về bên tôi, được không?"
Uý Lam lật đật lắc đầu.
“ Thật sự không muốn trở về?" Trời đông lạnh lẽo như thế, Tằng Trạm luyến tiếc cơ thể ấm áp của Uý Lam, cô bé anh nuôi thật vất vả.
“ Em không chịu quay về, hậu quả tự mình gánh chịu “ Tằng Trạm vịn lấy eo cô, quỳ thẳng người lên, đưa tay cởi bỏ thắt lưng.
Không cần suy nghĩ cũng biết chú định làm gì, Uý Lam sốt ruột muốn chết, gập một chân chống đầu gối lên bụng Tằng Trạm.
“ Tôi nói kiếp này...ừ, về sau không muốn thấy chú nữa “
Trong bóng tối không thấy rõ biểu tình trên mặt cô, nhưng giọng điệu rất quật cường, Tằng Trạm có chút không nỡ, thầm nghĩ, dùng vũ lực tốt, hay là mềm dẻo tốt?
“ Giờ trễ rồi, tôi không thể rời đi “ Tằng Trạm dừng lại động tác, lui về sau một tí, ngồi xuống cạnh chân Uý Lam “ Đêm nay tôi ngủ lại, sáng mai sẽ đi “
Uý Lam không theo kịp biến hoá của anh, há hốc mồm “ A?" một cái
Tằng Trạm đưa mắt nhìn cô, cười cười “ Vừa rồi là lỗi của tôi, tôi hứa sau này sẽ không như vậy nữa “ Lời nói đánh vào trong tâm, lung lạc ý chí của ai đó.
Uý Lam cảm thấy tim mình nhảy thình thịch liên hồi, chú thay đổi nhanh quá...cô khó lòng tiếp thu, trong lúc nhất thời ngơ ngẩn nói không nên lời. Tằng Trạm đứng dậy, đi ra ngoài rửa mặt, chà lau thân thể sạch sẽ, mới quay lại giường, Uý Lam vẫn cuộn mình trong chăn chẳng chịu nhúc nhích, Tằng Trạm nở nụ cười xảo trá, con nhóc này chỉ ăn mềm, không ăn cứng nha!
Nhẹ nhàng bước qua, chui vào trong chăn, dịu dàng hỏi “ Em lạnh không?"
Uý Lam đưa lưng về phía anh, khẽ lắc đầu. Tằng Trạm cũng không muốn quấy rầy cô, im lặng nằm một bên nhắm mắt ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Tằng Trạm liền lái xe đến tỉnh báo danh, giữa trưa đi ăn cơm với cục trưởng, còn có tỉnh trưởng đi cùng, mọi người đều quen biết, nên cũng không khách sáo, nhỏ to trò chuyện. Tằng Trạm dù sao cũng là con của Tằng Hải, khó tránh khỏi được nhiều người lôi kéo, kết giao. Cả một ngày làm việc bận rộn, còn chưa kịp thích nghi với môi trường mới, ít nhiều có chút mệt mỏi, bất quá tan tầm Tằng Trạm vẫn chạy về nhà Uý lam, tuy chỗ đó không thể nghỉ ngơi, nhưng được nhìn thấy Uý Lam là tốt rồi, muốn cô bé đổi ý...cũng không phải là không có cách.
“ Lặp lại lần nữa “ Giọng điệu cứng rắn, biểu tình lạnh băng, đôi mắt sâu thẳm lấp loé hai đóm lửa, khiến Uý Lam chỉ muốn co giò bỏ chạy.
Chú điên rồi! Uý Lam liên tục giãy dụa dưới thân Tằng Trạm, tay đấm chân đá không ngừng, đập trúng người anh rất nhiều chỗ, nhưng đau đớn ngoài da đó đối với anh chẳng chút tác dụng, Tằng Trạm quyết tâm phải dạy dỗ lại cô, dùng mọi biện pháp để cô khuất phục trước mình. Đúng là sai lầm khi thả cô về nhà, con nhóc này bản tính vốn hoang dã.
“ Buông ra..." Uý Lam bị đè đau, chú thật nặng! Tằng Trạm cười híp mặt, lộ cả hàm răng trắng sáng, trong đêm tối phá lệ gian tà.
“ Nói xin lỗi đi, tôi sẽ tha cho em “ Tay Tằng Trạm tiến vào trong áo ngủ của cô, vuốt ve phần bụng phẳng lỳ, trơn tuột.
Được một đại ma đầu như Tằng Trạm giáo dưỡng, cơ thể Uý Lam vô cùng mẫn cảm, chỉ bị ngón tay anh đụng chạm, cả người cô đã run run khó chịu...Uý Lam gấp gáp muốn hỏng, lắc lắc eo né tránh liên tục. Tằng Trạm nhếch môi cười tà, anh không tin, ngay cả một cô bé mình cũng ăn không xong.
Ngón tay mò lên, ở trên bầu ngực căng tròn vẽ một vòng, thi thoảng dùng đầu móng tay ngắn ngủn sạch sẽ cào lên đỉnh nhọn vài cái, chậm rãi kiêu khích, Tằng Trạm thậm chí có thể cảm nhận được cặp bánh bao trắng nõn đáng yêu run bần bật dưới sự vỗ về của anh.
Từng chập rồi lại từng chập...Tằng Trạm bắt đầu tin tưởng, mặc kệ một người đàn ông có thích Uý Lam hay không, nhưng nhìn thấy cơ thể này, nhất định sẽ không thể tự chủ được bản thân. Tằng Trạm cũng không rõ lắm, rốt cục mình thích thân thể của Uý Lam trước, hay để ý khuôn mặt cô đầu tiên?
“ Chú..." Uý Lam thực sự sợ Tằng Trạm đụng vào cô, khe khẽ kêu lên, cơ thể vội rụt lại, nỉ non “ Chú..."
Đáy lòng Tằng Trạm phút chốc mềm nhũm, âm thanh hèn yếu như vậy...anh mấp máy môi, đã muốn nhân nhượng cho cô bé, bất quá anh cũng không thể buông tha cơ hội lần này.
“ Quay về bên tôi, được không?"
Uý Lam lật đật lắc đầu.
“ Thật sự không muốn trở về?" Trời đông lạnh lẽo như thế, Tằng Trạm luyến tiếc cơ thể ấm áp của Uý Lam, cô bé anh nuôi thật vất vả.
“ Em không chịu quay về, hậu quả tự mình gánh chịu “ Tằng Trạm vịn lấy eo cô, quỳ thẳng người lên, đưa tay cởi bỏ thắt lưng.
Không cần suy nghĩ cũng biết chú định làm gì, Uý Lam sốt ruột muốn chết, gập một chân chống đầu gối lên bụng Tằng Trạm.
“ Tôi nói kiếp này...ừ, về sau không muốn thấy chú nữa “
Trong bóng tối không thấy rõ biểu tình trên mặt cô, nhưng giọng điệu rất quật cường, Tằng Trạm có chút không nỡ, thầm nghĩ, dùng vũ lực tốt, hay là mềm dẻo tốt?
“ Giờ trễ rồi, tôi không thể rời đi “ Tằng Trạm dừng lại động tác, lui về sau một tí, ngồi xuống cạnh chân Uý Lam “ Đêm nay tôi ngủ lại, sáng mai sẽ đi “
Uý Lam không theo kịp biến hoá của anh, há hốc mồm “ A?" một cái
Tằng Trạm đưa mắt nhìn cô, cười cười “ Vừa rồi là lỗi của tôi, tôi hứa sau này sẽ không như vậy nữa “ Lời nói đánh vào trong tâm, lung lạc ý chí của ai đó.
Uý Lam cảm thấy tim mình nhảy thình thịch liên hồi, chú thay đổi nhanh quá...cô khó lòng tiếp thu, trong lúc nhất thời ngơ ngẩn nói không nên lời. Tằng Trạm đứng dậy, đi ra ngoài rửa mặt, chà lau thân thể sạch sẽ, mới quay lại giường, Uý Lam vẫn cuộn mình trong chăn chẳng chịu nhúc nhích, Tằng Trạm nở nụ cười xảo trá, con nhóc này chỉ ăn mềm, không ăn cứng nha!
Nhẹ nhàng bước qua, chui vào trong chăn, dịu dàng hỏi “ Em lạnh không?"
Uý Lam đưa lưng về phía anh, khẽ lắc đầu. Tằng Trạm cũng không muốn quấy rầy cô, im lặng nằm một bên nhắm mắt ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Tằng Trạm liền lái xe đến tỉnh báo danh, giữa trưa đi ăn cơm với cục trưởng, còn có tỉnh trưởng đi cùng, mọi người đều quen biết, nên cũng không khách sáo, nhỏ to trò chuyện. Tằng Trạm dù sao cũng là con của Tằng Hải, khó tránh khỏi được nhiều người lôi kéo, kết giao. Cả một ngày làm việc bận rộn, còn chưa kịp thích nghi với môi trường mới, ít nhiều có chút mệt mỏi, bất quá tan tầm Tằng Trạm vẫn chạy về nhà Uý lam, tuy chỗ đó không thể nghỉ ngơi, nhưng được nhìn thấy Uý Lam là tốt rồi, muốn cô bé đổi ý...cũng không phải là không có cách.
Tác giả :
Lạc Nguyệt Thất Thất