Cầm Thú Nuôi Nhốt Cô Gái Nhỏ
Chương 89
Editor: TrangQA830810
Tô Như không hài lòng trước thái độ của Úy Lam, đưa ngón tay đặt lên môi cô, dụ dỗ “ Em đừng lên tiếng, làm xong tôi thả em đi “
Miệng hắn ghé sát, thì thầm vào tai cô, bàn tay mò vào trong váy, lôi kéo quần lót an toàn, còn ở trên mông cô bóp nhẹ mấy cái. Úy Lam hoảng hốt, oa một cái, khóc thét lên, Tô Như nhanh tay bụm chặt miệng Úy Lam, thấp giọng mắng.
“ Không được kêu!"
Úy Lam không nghe, ư a liên tục, nhưng môi bị hắn bịt lại, rất khó chịu, Tô Như bắt đầu vuốt ve khắp cơ thể cô, bắt lấy hai chân Úy Lam quấn ngang hông mình, đôi môi xông tới không ngừng hôn hít, dùng thân thể cọ xát hai luồng thịt đầy đặn trước ngực cô, căng tròn mềm mại, quả thật rất thoải mái.
Khó khăn lắm Tô Như mới kéo xuống khóa quần, đang định móc đồ vật bên trong ra, đúng lúc này cửa phòng bật mở. Úy Lam là nhân vật đặc biệt, đích thân Tằng Trạm dặn dò, nhất định phải chiếu cố cô thật tốt. Phòng đàn cách âm không tốt, tiếng khóc Úy Lam rõ to, đánh động người bên ngoài.
Thầy giáo và học trò trốn trong phòng làm chuyện không đứng đắn, đây là suy đồi đạo đức, bại hoại thuần phong mỹ tục! Người tiến vào xem rất đông, phần lớn là học sinh, còn có một thầy giám thị. Cái mông tuyết trắng bại lộ, quần áo nhăn nhúm, chiếc áo sơmi bung hết nút, tình huống đáng xấu hổ như vậy bị mọi người bắt tại trận... Úy Lam muốn chết quách cho xong.
Tô Như giật mình, lập tức buông tha cho Úy Lam, ánh đèn chớp tắt, người thì chụp ảnh, người thì quay phim, Úy Lam úp mặt vào lòng bàn tay, ngồi xổm xuống đất, khóc lớn. Tô Như âm thầm suy tính, tuyệt đối không thể để mọi người nghĩ hắn cưỡng gian, phải làm như hai bên tự nguyện.
Hắn vội vàng đỡ lấy Úy Lam, vẻ mặt đau lòng, nhẹ giọng an ủi “ Đừng sợ, đừng sợ “
Những người chứng kiến đều thầm hiểu, chẳng phải bắt ép gì, rõ ràng là đôi bên tình nguyện. Cả trường đồn ầm lên, Trầm Úy Lam quyến rũ thầy giáo Tô, một người lạnh nhạt nho nhã như Tô Như sao có thể thích cô ấy? Nhất định là Trầm Úy Lam giở trò quyến rũ.
Sự việc vô cùng nghiêm trọng, hiệu trưởng lật đật chạy đến trường học, có điều nhân vật chính là Trầm Úy Lam, hiệu trưởng nào dám trách móc, chỉ có thể chỉa mũi nhọn về phía Tô Như, người này tuyệt không thể lưu lại.
Nửa đêm, Tằng Trạm đuổi tới nơi, đi thẳng vào phòng hiệu trưởng, nhìn thấy Úy Lam ngồi khóc trên ghế sô pha, sắc mặt anh xanh mét đáng sợ, tên nào lớn gan như vậy, ngay cả người phụ nữ của anh cũng dám đụng vào?
Trên đường tới đây Tằng Trạm luôn suy nghĩ, Úy Lam là cô bé ngây thơ, làm sao có thể đi quyến rũ người khác, ngay cả thích một người cô bé còn chưa hiểu thì quyến rũ cái gì?
Bất quá nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Tô Như, Tằng Trạm có chút chần chờ, nhớ lại ngày đó ở phòng luyện đàn, hai người cười nói vui vẻ...máu nóng vọt lên não, đáy lòng một mảnh chua xót, trong lúc nhất thời nói không nên lời. Úy Lam tuy nhỏ tuổi, nhưng đã nếm trải mùi vị tình dục, chẳng phải cô cũng hầu hạ anh rất tốt đó sao? Úy Lam biết nói thích chú...khi hoan ái còn chủ động, lần trước anh nhìn thấy hai người cực kỳ thân thiết!
Tằng Trạm vừa thương tâm vừa khổ sở, con nhóc lừa đảo, dám lén anh dụ dỗ người đàn ông khác, tại sao người cô quyến rũ không phải là mình!
Hiệu trưởng cùng giáo viên chủ nhiệm nhìn thấy sắc mặt thâm trầm của Tằng Trạm, không khỏi lo lắng, dù sao cháu gái của mình làm chuyện nhục nhã, xấu hổ như vậy, ai mà không đau lòng.
“ Đã xảy ra chuyện gì hay chưa?"
Hai mắt Tằng Trạm đỏ rực, gằng từng chữ, nếu thật xảy ra...anh phải làm sao đây?
Úy Lam ngẩng đầu, vốn định nhào vào lòng chú khóc lóc một trận, nhưng nhìn thấy ánh mắt trách móc, một điểm ai ủi cũng không có, Úy Lam chùn bước, chỉ cắn chặt môi, từng giọt nước mắt tuôn rơi, lắc lắc đầu. Biểu hiện của cô trong mắt Tằng Trạm là cam chịu khi bị bắt quả tang. Bàn tay anh nắm chặt, các khớp xương kêu răng rắc, khiến Úy Lam càng thêm sợ hãi co rúm lại. Không nói hai lời, Tằng Trạm xông vào Tô Như điên cuồng đấm đá, ai cũng không dám khuyên can, hay ngăn cản, đến hiệu trưởng đứng gần đó cũng bị đánh trúng mấy cái.
Âm thanh “ bốp, bốp “ liên tục vang lên, Úy Lam ngồi gần đó cũng rùng mình run rẩy từng hồi, lúc trước khi chú tức giận nắm mạnh tay cô đã đau như vậy...còn hiện tại...Tô Như khẳng định đau hơn gấp trăm lần.
Úy Lam có chút đồng tình, mặt khác lại hứ một cái, đánh hay lắm. Khuya như vậy trường còn phải gọi cấp cứu, đưa Tô Như vào bệnh viện. Hiệu trưởng câm họng đứng một bên, Tằng Trạm điện thoại cho cục trưởng bộ giáo dục, muốn vĩnh viễn khai trừ Tô Như khỏi ngành, Tằng Trạm quen biết rộng rãi, bảo đảm cuộc sống của tên Tô Như những ngày sau rất khổ sở.
Trường học quyết định chỉ xử phạt Úy Lam phạm lỗi nặng, cấm túc mấy hôm, bất ngờ Tằng Trạm mở miệng, giọng điệu rét lạnh.
“ Trực tiếp đuổi học “
Úy Lam cúi đầu, vẻ mặt ủy khuất, thút thít đi theo Tằng Trạm, đồ đạc trong trường cũng không mang về, Tằng Trạm ngồi trên xe, chẳng nói câu nào, hai tay nắm chặt chưa từng buông lỏng...
Tô Như không hài lòng trước thái độ của Úy Lam, đưa ngón tay đặt lên môi cô, dụ dỗ “ Em đừng lên tiếng, làm xong tôi thả em đi “
Miệng hắn ghé sát, thì thầm vào tai cô, bàn tay mò vào trong váy, lôi kéo quần lót an toàn, còn ở trên mông cô bóp nhẹ mấy cái. Úy Lam hoảng hốt, oa một cái, khóc thét lên, Tô Như nhanh tay bụm chặt miệng Úy Lam, thấp giọng mắng.
“ Không được kêu!"
Úy Lam không nghe, ư a liên tục, nhưng môi bị hắn bịt lại, rất khó chịu, Tô Như bắt đầu vuốt ve khắp cơ thể cô, bắt lấy hai chân Úy Lam quấn ngang hông mình, đôi môi xông tới không ngừng hôn hít, dùng thân thể cọ xát hai luồng thịt đầy đặn trước ngực cô, căng tròn mềm mại, quả thật rất thoải mái.
Khó khăn lắm Tô Như mới kéo xuống khóa quần, đang định móc đồ vật bên trong ra, đúng lúc này cửa phòng bật mở. Úy Lam là nhân vật đặc biệt, đích thân Tằng Trạm dặn dò, nhất định phải chiếu cố cô thật tốt. Phòng đàn cách âm không tốt, tiếng khóc Úy Lam rõ to, đánh động người bên ngoài.
Thầy giáo và học trò trốn trong phòng làm chuyện không đứng đắn, đây là suy đồi đạo đức, bại hoại thuần phong mỹ tục! Người tiến vào xem rất đông, phần lớn là học sinh, còn có một thầy giám thị. Cái mông tuyết trắng bại lộ, quần áo nhăn nhúm, chiếc áo sơmi bung hết nút, tình huống đáng xấu hổ như vậy bị mọi người bắt tại trận... Úy Lam muốn chết quách cho xong.
Tô Như giật mình, lập tức buông tha cho Úy Lam, ánh đèn chớp tắt, người thì chụp ảnh, người thì quay phim, Úy Lam úp mặt vào lòng bàn tay, ngồi xổm xuống đất, khóc lớn. Tô Như âm thầm suy tính, tuyệt đối không thể để mọi người nghĩ hắn cưỡng gian, phải làm như hai bên tự nguyện.
Hắn vội vàng đỡ lấy Úy Lam, vẻ mặt đau lòng, nhẹ giọng an ủi “ Đừng sợ, đừng sợ “
Những người chứng kiến đều thầm hiểu, chẳng phải bắt ép gì, rõ ràng là đôi bên tình nguyện. Cả trường đồn ầm lên, Trầm Úy Lam quyến rũ thầy giáo Tô, một người lạnh nhạt nho nhã như Tô Như sao có thể thích cô ấy? Nhất định là Trầm Úy Lam giở trò quyến rũ.
Sự việc vô cùng nghiêm trọng, hiệu trưởng lật đật chạy đến trường học, có điều nhân vật chính là Trầm Úy Lam, hiệu trưởng nào dám trách móc, chỉ có thể chỉa mũi nhọn về phía Tô Như, người này tuyệt không thể lưu lại.
Nửa đêm, Tằng Trạm đuổi tới nơi, đi thẳng vào phòng hiệu trưởng, nhìn thấy Úy Lam ngồi khóc trên ghế sô pha, sắc mặt anh xanh mét đáng sợ, tên nào lớn gan như vậy, ngay cả người phụ nữ của anh cũng dám đụng vào?
Trên đường tới đây Tằng Trạm luôn suy nghĩ, Úy Lam là cô bé ngây thơ, làm sao có thể đi quyến rũ người khác, ngay cả thích một người cô bé còn chưa hiểu thì quyến rũ cái gì?
Bất quá nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Tô Như, Tằng Trạm có chút chần chờ, nhớ lại ngày đó ở phòng luyện đàn, hai người cười nói vui vẻ...máu nóng vọt lên não, đáy lòng một mảnh chua xót, trong lúc nhất thời nói không nên lời. Úy Lam tuy nhỏ tuổi, nhưng đã nếm trải mùi vị tình dục, chẳng phải cô cũng hầu hạ anh rất tốt đó sao? Úy Lam biết nói thích chú...khi hoan ái còn chủ động, lần trước anh nhìn thấy hai người cực kỳ thân thiết!
Tằng Trạm vừa thương tâm vừa khổ sở, con nhóc lừa đảo, dám lén anh dụ dỗ người đàn ông khác, tại sao người cô quyến rũ không phải là mình!
Hiệu trưởng cùng giáo viên chủ nhiệm nhìn thấy sắc mặt thâm trầm của Tằng Trạm, không khỏi lo lắng, dù sao cháu gái của mình làm chuyện nhục nhã, xấu hổ như vậy, ai mà không đau lòng.
“ Đã xảy ra chuyện gì hay chưa?"
Hai mắt Tằng Trạm đỏ rực, gằng từng chữ, nếu thật xảy ra...anh phải làm sao đây?
Úy Lam ngẩng đầu, vốn định nhào vào lòng chú khóc lóc một trận, nhưng nhìn thấy ánh mắt trách móc, một điểm ai ủi cũng không có, Úy Lam chùn bước, chỉ cắn chặt môi, từng giọt nước mắt tuôn rơi, lắc lắc đầu. Biểu hiện của cô trong mắt Tằng Trạm là cam chịu khi bị bắt quả tang. Bàn tay anh nắm chặt, các khớp xương kêu răng rắc, khiến Úy Lam càng thêm sợ hãi co rúm lại. Không nói hai lời, Tằng Trạm xông vào Tô Như điên cuồng đấm đá, ai cũng không dám khuyên can, hay ngăn cản, đến hiệu trưởng đứng gần đó cũng bị đánh trúng mấy cái.
Âm thanh “ bốp, bốp “ liên tục vang lên, Úy Lam ngồi gần đó cũng rùng mình run rẩy từng hồi, lúc trước khi chú tức giận nắm mạnh tay cô đã đau như vậy...còn hiện tại...Tô Như khẳng định đau hơn gấp trăm lần.
Úy Lam có chút đồng tình, mặt khác lại hứ một cái, đánh hay lắm. Khuya như vậy trường còn phải gọi cấp cứu, đưa Tô Như vào bệnh viện. Hiệu trưởng câm họng đứng một bên, Tằng Trạm điện thoại cho cục trưởng bộ giáo dục, muốn vĩnh viễn khai trừ Tô Như khỏi ngành, Tằng Trạm quen biết rộng rãi, bảo đảm cuộc sống của tên Tô Như những ngày sau rất khổ sở.
Trường học quyết định chỉ xử phạt Úy Lam phạm lỗi nặng, cấm túc mấy hôm, bất ngờ Tằng Trạm mở miệng, giọng điệu rét lạnh.
“ Trực tiếp đuổi học “
Úy Lam cúi đầu, vẻ mặt ủy khuất, thút thít đi theo Tằng Trạm, đồ đạc trong trường cũng không mang về, Tằng Trạm ngồi trên xe, chẳng nói câu nào, hai tay nắm chặt chưa từng buông lỏng...
Tác giả :
Lạc Nguyệt Thất Thất