Cầm Thú Nuôi Nhốt Cô Gái Nhỏ
Chương 22
Tằng Trạm nhích người tới, cầm bàn tay nhỏ bé mềm mại của Úy Lam bao lấy cự vật nóng bỏng của mình...cảm giác thật tuyệt, anh hơi dùng sức xiết chặt tay lại, vội vàng chuyển động lên xuống không ngừng.
“ Ừ..."
Tằng Trạm bật ra tiếng rên đầy thỏa mãn, cặp mông săn chắc đung đưa nhanh chóng. Trong lòng Tằng Trạm âm thầm tự nhủ, anh không phải loại người bỉ ổi, càng không phải là đồ chó đẻ khốn khiếp, đúng vậy, tất cả là do Úy Lam, do cô luôn dùng đôi mắt to tròn long lanh trong suốt mê hoặc anh. Thật tình ngay từ đầu anh chỉ có một chút, một chút xíu để mắt tới cô bé mà thôi! Là do cô, cô không nên xuất hiện lúc anh tắm rửa, càng không nên xảy ra va chạm thân thể với anh, cho dù chỉ dùng ngón tay chọc chọc lên ngực anh cũng không được...mọi sai lầm đều bắt đầu từ cô, còn vừa lừa gạt vừa làm nũng bắt anh cõng, cõng cũng không sao, nhưng cô lại cố ý dùng ngực cọ cọ lên lưng anh, anh là người đàn ông sinh lý bình thường, lại nhịn liên tiếp mấy năm, nên sinh ra đói khát là lẽ đương nhiên. Giờ mà được ăn luôn cô bé thì tốt quá!
Tằng Trạm vẫn liên tục luật động, ở trên bàn tay thuần khiết của Úy Lam làm chuyện dơ bẩn hèn mọn. Tằng Trạm thở dài, phải nuôi bao lâu nữa mới ăn được đây? Anh đang chìm trong dục vọng hưng phấn, tinh thần thoải mái, thở dốc từng hồi, đột nhiên Úy Lam mở mắt, cảm nhận trong tay đang nắm vật gì đó vừa cứng vừa nóng, bị bàn tay thô to bao lấy di chuyển lên xuống rất kỳ quặc. Úy Lam chớp mắt, cố nhìn rõ cảnh tượng phía trước, thì thấy chú đang tụt quần xuống, dùng chỗ để đi tiểu nhét vào tay cô, hơn nữa áo ngoài và nội y của cô đều bị kéo lên trên.
Tằng Trạm bị đôi mắt to tròn đen láy của Úy Lam nhìn đến, liền muốn bắn ra, nhưng cố gắng kiềm lại, ngưng động tác trên tay, chăm chú nhìn cô.
Úy Lam hừ nhẹ nói: “ Chú muốn đi tiểu?"
Tằng Trạm không chút nghĩ ngợi trả lời “Ừ “
Úy Lam tức giận, bật người ngồi dậy, giật bàn tay trở về mắng “ Chú điên rồi, đó là tay tôi không phải thùng nước tiểu, chú cút đi “
Cặp ngực vẫn còn lồ loã, theo động tác bật dậy của Úy Lam, nảy lên liên tục, nhất là hai đỉnh vú đỏ hồng còn dính một ít nước bọt trong suốt, trong đêm tối càng tăng thêm phần bóng loáng ướt át...anh trừng mắt nhìn chăm chăm, miệng thì dịu dàng nhận lỗi.
“ Ừ, tôi xin lỗi, về sau không coi tay em thành thùng nước tiểu nữa “
Úy Lam liếc nhìn anh, giở giọng hăm dọa “ Nếu chú còn như vậy, tôi sẽ tiểu lại vào miệng chú “
Tằng Trạm chưa kịp tiêu hóa hết lời Úy Lam nói, thì một cái gối đã đập vào mặt anh “ Chú còn không biết xấu hổ nhìn hoài “
Tằng Trạm nở nụ cười lưu manh, trong lòng hí hửng, tiểu vào miệng mình cũng rất tốt nha! Không phải cũng từ cái khe mềm mại bé xíu kia chảy ra sao, bất quá anh kiên định nhìn cô gật đầu hứa.
“ Về sau tôi sẽ không làm như vậy “ Anh nhanh tay đem quần kéo lên, cúi đầu hôn má cô một cái nói “ Ngủ đi “
Về sau cùng lắm thì không dùng tay, chuyển qua dùng miệng, coi thử em còn dám mở miệng mắng chửi người khác hay không...ráng nhịn một chút vậy, từ từ rồi dùng...Úy Lam rất mệt mỏi, nội y bị đẩy lên càng thoải mái hơn, nó cứ nịt lại hai bên ngực thật khó chịu, có lẽ do bản thân cô bất giác đẩy lên, nghĩ xong cô kéo áo lại nằm xuống ngủ tiếp.
Tằng Trạm thấy cô ngây ngô như vậy, cũng cực kỳ hài lòng nhắm mắt đi ngủ.
Ngày hôm sau, Tằng Trạm dẫn Úy Lam đi mua đồ ăn ngon, nhưng cô bé sống chết cũng không chịu vào thang máy, hai người đành đi thang bộ, nhưng từ tầng ba mươi mốt đi xuống...anh không sao, nhưng Úy Lam...nhìn thấy cả người cô mồ hôi ướt đẫm, anh đau lòng suy nghĩ - có lẽ nên đổi qua ở biệt thự. Đến ngày thư ba, cuối cùng Úy Lam đành chấp nhận đi thang máy, vừa bước vào trong, cô liền ôm chầm lấy Tằng Trạm, vùi đầu vào trong lòng anh môi mấp máy.
“ Chú, tôi sợ..."
Tằng Trạm trưng ra bộ mặt tươi cười hớn hở ôm chặt cô bé trong ngực mình. Mấy người xung quanh cúi đầu xấu hổ, tự hỏi bản thân, bộ mặt mình đáng sợ vậy sao?
“ Ừ..."
Tằng Trạm bật ra tiếng rên đầy thỏa mãn, cặp mông săn chắc đung đưa nhanh chóng. Trong lòng Tằng Trạm âm thầm tự nhủ, anh không phải loại người bỉ ổi, càng không phải là đồ chó đẻ khốn khiếp, đúng vậy, tất cả là do Úy Lam, do cô luôn dùng đôi mắt to tròn long lanh trong suốt mê hoặc anh. Thật tình ngay từ đầu anh chỉ có một chút, một chút xíu để mắt tới cô bé mà thôi! Là do cô, cô không nên xuất hiện lúc anh tắm rửa, càng không nên xảy ra va chạm thân thể với anh, cho dù chỉ dùng ngón tay chọc chọc lên ngực anh cũng không được...mọi sai lầm đều bắt đầu từ cô, còn vừa lừa gạt vừa làm nũng bắt anh cõng, cõng cũng không sao, nhưng cô lại cố ý dùng ngực cọ cọ lên lưng anh, anh là người đàn ông sinh lý bình thường, lại nhịn liên tiếp mấy năm, nên sinh ra đói khát là lẽ đương nhiên. Giờ mà được ăn luôn cô bé thì tốt quá!
Tằng Trạm vẫn liên tục luật động, ở trên bàn tay thuần khiết của Úy Lam làm chuyện dơ bẩn hèn mọn. Tằng Trạm thở dài, phải nuôi bao lâu nữa mới ăn được đây? Anh đang chìm trong dục vọng hưng phấn, tinh thần thoải mái, thở dốc từng hồi, đột nhiên Úy Lam mở mắt, cảm nhận trong tay đang nắm vật gì đó vừa cứng vừa nóng, bị bàn tay thô to bao lấy di chuyển lên xuống rất kỳ quặc. Úy Lam chớp mắt, cố nhìn rõ cảnh tượng phía trước, thì thấy chú đang tụt quần xuống, dùng chỗ để đi tiểu nhét vào tay cô, hơn nữa áo ngoài và nội y của cô đều bị kéo lên trên.
Tằng Trạm bị đôi mắt to tròn đen láy của Úy Lam nhìn đến, liền muốn bắn ra, nhưng cố gắng kiềm lại, ngưng động tác trên tay, chăm chú nhìn cô.
Úy Lam hừ nhẹ nói: “ Chú muốn đi tiểu?"
Tằng Trạm không chút nghĩ ngợi trả lời “Ừ “
Úy Lam tức giận, bật người ngồi dậy, giật bàn tay trở về mắng “ Chú điên rồi, đó là tay tôi không phải thùng nước tiểu, chú cút đi “
Cặp ngực vẫn còn lồ loã, theo động tác bật dậy của Úy Lam, nảy lên liên tục, nhất là hai đỉnh vú đỏ hồng còn dính một ít nước bọt trong suốt, trong đêm tối càng tăng thêm phần bóng loáng ướt át...anh trừng mắt nhìn chăm chăm, miệng thì dịu dàng nhận lỗi.
“ Ừ, tôi xin lỗi, về sau không coi tay em thành thùng nước tiểu nữa “
Úy Lam liếc nhìn anh, giở giọng hăm dọa “ Nếu chú còn như vậy, tôi sẽ tiểu lại vào miệng chú “
Tằng Trạm chưa kịp tiêu hóa hết lời Úy Lam nói, thì một cái gối đã đập vào mặt anh “ Chú còn không biết xấu hổ nhìn hoài “
Tằng Trạm nở nụ cười lưu manh, trong lòng hí hửng, tiểu vào miệng mình cũng rất tốt nha! Không phải cũng từ cái khe mềm mại bé xíu kia chảy ra sao, bất quá anh kiên định nhìn cô gật đầu hứa.
“ Về sau tôi sẽ không làm như vậy “ Anh nhanh tay đem quần kéo lên, cúi đầu hôn má cô một cái nói “ Ngủ đi “
Về sau cùng lắm thì không dùng tay, chuyển qua dùng miệng, coi thử em còn dám mở miệng mắng chửi người khác hay không...ráng nhịn một chút vậy, từ từ rồi dùng...Úy Lam rất mệt mỏi, nội y bị đẩy lên càng thoải mái hơn, nó cứ nịt lại hai bên ngực thật khó chịu, có lẽ do bản thân cô bất giác đẩy lên, nghĩ xong cô kéo áo lại nằm xuống ngủ tiếp.
Tằng Trạm thấy cô ngây ngô như vậy, cũng cực kỳ hài lòng nhắm mắt đi ngủ.
Ngày hôm sau, Tằng Trạm dẫn Úy Lam đi mua đồ ăn ngon, nhưng cô bé sống chết cũng không chịu vào thang máy, hai người đành đi thang bộ, nhưng từ tầng ba mươi mốt đi xuống...anh không sao, nhưng Úy Lam...nhìn thấy cả người cô mồ hôi ướt đẫm, anh đau lòng suy nghĩ - có lẽ nên đổi qua ở biệt thự. Đến ngày thư ba, cuối cùng Úy Lam đành chấp nhận đi thang máy, vừa bước vào trong, cô liền ôm chầm lấy Tằng Trạm, vùi đầu vào trong lòng anh môi mấp máy.
“ Chú, tôi sợ..."
Tằng Trạm trưng ra bộ mặt tươi cười hớn hở ôm chặt cô bé trong ngực mình. Mấy người xung quanh cúi đầu xấu hổ, tự hỏi bản thân, bộ mặt mình đáng sợ vậy sao?
Tác giả :
Lạc Nguyệt Thất Thất