Cầm Thú, Buông Cô Nương Kia Ra
Chương 21
Edit: Pingki
Cô ấy…khóc?
Vệ Bắc quả thực không thể tin vào mắt mình, phải biết rằng từ nhỏ đến lớn, hắn ăn hiếp Diệp Sơ không biết bao nhiêu lần, cho dù hồi bé hắn có bắt sâu lông bỏ vào trong hộp bút của cô, cô cùng lắm là bị dọa cho sợ không dám đụng vào nữa, nhưng chưa từng khóc lấy một chút nào.
Thế nhưng, ngay lúc này nước mắt trên mặt cô lại là chân chân thật thật, hốc mắt phiếm hồng, đôi môi mím chặt, nước mắt lưng tròng tựa như vừa phải tiếp nhận nỗi đau cực lớn vậy, không hiểu vì cái gì, trong lòng Vệ Bắc rồi đột nhiên dâng lên một cỗ tự trách, cảm giác như chính mình vừa làm sai điều gì đó mới khiến cô đau lòng thế này.
Loại cảm giác này nhất thời làm cho hắn luống cuống chân tay, hai mắt ngây ra nhìn người đứng trước mặt mình rơi nước mắt, tâm tính thiện lương giống như bị thứ gì đó siết chặt.
“Aiz, cậu đừng khóc a!" Bạn đừng xem hắn ngày thường tính cách xấu xa là vậy, nhưng dẫu sao bản chất hắn vẫn là một tên nhóc vắt mũi chưa sạch, với loại tình huống đột phát này đương nhiên không biết phải xử lí như thế nào.
Nghe Vệ Bắc nói như vậy, Diệp Sơ chẳng những không nín mà ngược lại lại càng khóc thương tâm hơn, nước mắt như mưa ào ào chảy xuống.
Cái này… Vệ Bắc hoàn toàn hết cách, hắn cảm thấy trong lòng thực phiền muộn, đi đi lại lại vài bước, cuối cùng đành dừng lại nhìn Diệp Sơ.
Cô khóc thực thương tâm, ngay cả bả vai cũng đang run rẩy.
Vệ Bắc cắn chặt răng, vài bước đi lại gần, đem cô ôm vào trong lòng.
“Ngoan, đừng khóc…" Trời ạ, đây nhất định là một câu dịu dàng nhất trong những câu dịu dàng nhất mà tên nhóc này nói ra được từ khi biết nói đến giờ, ngữ khí ôn nhu cũng không giống như từ miệng hắn nói ra.
Diệp Sơ vốn là muốn tránh hắn ra, nhưng hắn lại càng ôm chặt hơn, cô căn bản là đẩy ra không nổi, sau một hồi cố gắng không thành, cô rốt cục không giãy dụa nữa, mà là tựa vào lòng hắn tiếp tục cúi đầu khóc nức nở.
Nhìn cô gái quật cường này chôn mặt vào lòng mình khóc thương tâm như vậy, trong lòng Vệ Bắc dâng lên một loại cảm giác khó hiểu, giống như trong lòng hắn không phải là đang ôm một cô gái, mà là đang ôm toàn bộ bi thương trên thế gian này vậy.
Hắn bị nỗi bi thương này cảm nhiễm, trái tim ẩn ẩn đau, không biết làm gì khác hơn là ôm chặt cô vào lòng.
Bầu trời không biết từ lúc nào đã bắt đầu lất phất vài hạt mưa bụi, âm thầm lặng lẽ giăng khắp thành phố, từng hạt mưa li ti rơi xuống dưới ánh đèn đường kéo dài tựa như sợi tóc, từ bầu trời đêm xa xôi tối mịt lặng yên không một tiếng động mà rơi xuống trên người chàng trai cô gái đang ôm nhau này.
Diệp Sơ cảm thấy trong lòng thực lạnh lẽo, nhưng cái ôm này cũng rất ấm áp, đem từng chút từng chút nhiệt lượng truyền cho cô, dần dần, cô cảm giác trong lòng mình không còn lạnh như ban nãy nữa, ấm áp, đến nỗi làm cho người ta có chút lưu luyến không muốn xa rời.
Này là loại cảm giác gì đây? Cô không biết diễn tả thế nào, nước mắt lại vì được sưởi ấm mà ngưng lại, thế nhưng thân thể vẫn còn đắm chìm trong nỗi bi thương kia không thoát ra được, bả vai nhịn không được muốn co lại.
Vệ Bắc thấy cô thấy cô giống như không còn khóc nữa, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cùng lúc đó hắn ý thức được mình đang ôm cô gái mà mình ngày nhớ đêm mong, vì thế khuôn mặt không kiềm chế được mà hơi hơi nóng lên.
Hắn đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô, giọng khẽ hỏi: “Có khá hơn chút nào không?" Nếu Tần Dao nghe được con trai mình dùng giọng điệu này nói chuyện, dám chắc là cô ấy sẽ khẳng định con trai mình đang bị quỷ nhập hồn.
“Ưm…" Diệp Sơ rầu rĩ đáp một tiếng, cảm giác được hắn đang vuốt tóc mình, có chút ngượng ngùng, đưa tay chống lên ngực hắn, muốn thoát ra khỏi lòng hắn.
Vừa rồi thấy cô khóc, Vệ Bắc cảm thấy không đành lòng, nhưng mà bây giờ cô ngừng khóc muốn đẩy hắn ra, tên nhóc này lại luyến tiếc không nỡ, vì thế hắn dứt khoát mặt dày nói: “Nếu thấy đau lòng quá thì cậu cứ khóc thêm một lát nữa đi, cùng lắm thì tôi không cười cậu là được…"
Trên trán Diệp Sơ không nhịn được chảy xuống hai vạch đen.
“Khóc xong rồi, tôi muốn về nhà." Cô nói xong, liền muốn đẩy hắn ra.
Vệ Bắc nóng nảy, thấy cô giống như rất muốn thoát khỏi mình, trong lòng lại nhịn không được muốn nổi giận, buột miệng thốt ra: “Aiz, cậu cái đứa con gái này làm sao thế hả? Khóc thêm chút nữa cũng có chết đâu!" Nhìn đi, cái gì gọi là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời chính là đây a.
Chết? Nghe đến từ này, không khỏi khơi mào lại chuyện thương tâm của Diệp Sơ, cô ngẩn ra, sắc mặt lại có chút khác thường.
Vệ Bắc vốn dĩ là muốn ôm Diệp Sơ thêm chút nữa cho nên mới buột miệng nói thế, vừa thấy Diệp Sơ giống như thật sự muốn khóc nữa, trái lại lại nóng nảy hơn: “Aiza, cậu đừng khóc nữa nha!"
“Rốt cuộc cậu để tôi khóc hay là không khóc a?" Diệp Sơ đen mặt.
Hiếm khi nào thấy cô biểu lộ một bộ mặt này, Vệ Bắc có chút giật mình, nghĩ nghĩ, hắn không cam lòng nói: “Kia…vẫn là đừng khóc, nhưng mà có thể để tôi ôm cậu thêm một lát nữa hay không?"
“Không!" Diệp Sơ cố sức một cái, cuối cùng cũng đẩy được hắn ra, “Tôi muốn về nhà." Cô nói xong, xoa xoa hai má mới khóc một trận rối tinh rối mù xong, xoay người bước đi.
Vệ Bắc quýnh lên, vội vàng chạy theo sau kéo tay cô lại: “Tôi đưa cậu về."
“Không cần." Diệp Sơ hất tay hắn ra.
“Tôi là lo lắng cho cậu thôi mà." Hắn nói xong, lại kéo tay cô.
…
Vì thế, hai người cứ như vậy vừa đi, vừa cò cưa cậu kéo tôi hất rồi cũng về đến nhà.
Lưu Mĩ Lệ quả thực không thể tin vào mắt mình, như thế nào mà con gái ra ngoài một người, khi trở về lại thành hai người đây? Hơn nữa người đang đứng sau lưng con gái lại là tên nhóc nhà họ Vệ mà cô không muốn có một chút liên quan gì tới con gái nhà mình nhất, lại nhìn thấy thằng nhóc đó đang nhìn con gái mình đầy hàm ý… Trong lòng Lưu Mĩ Lệ không khỏi phát run, sắc mặt trở nên có chút khác thường.
“Tiểu Bắc, cám ơn con đã đưa Diệp Tử về nhà, trời cũng đã muộn thế này rồi còn làm phiền con, thật là ngại quá, con mau mau về nhà đi thôi, đừng làm cho mẹ con lo lắng." Cô uyển chuyển mà hạ lệnh đuổi khách.
Lời này nếu là Diệp Sơ nói, Vệ Bắc khẳng định là mặt dày nán lại thêm lúc nữa, nhưng đây là từ miệng “nhạc mẫu" nói ra, tên nhóc này hoàn toàn chịu trận.
“Dạ con chào dì con về nhà, dì xem chăm sóc cho Diệp Ph… Diệp Sơ, cô ấy vừa nãy mới bị mắc mưa." Dùng thái độ lễ phép nhất từ trước đến nay để đáp lời, Vệ Bắc lưu luyến không rời nhìn Diệp Sơ một cái, xong rồi mới xoay người rời đi.
Vệ Bắc vừa đi, Lưu Mĩ Lệ hấp tấp chạy đi đóng cửa lại, nhìn thấy con gái mình hốc mắt hồng hồng, vội vàng hỏi: “Diệp Tử, con không sao chứ? Sao lại khóc thành thế này, tên nhóc nhà họ Vệ kia lại ăn hiếp con có phải không? Mau nói cho mẹ a!"
Diệp Sơ ngay tại lúc này cảm xúc đã lắng xuống ít nhiều, cô lắc lắc đầu: “Cậu ta không có ăn hiếp con, là con nói nhớ A Bảo, luyến tiếc, cho nên mới…" Cô chưa nói xong, viền mắt lại nóng lên.
Thấy con gái vì A Bảo chết mới khóc thành như thế này, Lưu Mĩ Lệ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, có điều cô vẫn thấy lo lắng, lại nói: “Diệp Tử, con buồn thì mẹ cũng hiểu được, nhưng mà lần sau đừng chạy một mình ra ngoài nghe không? Trong nhà có ba ba, có mẹ ở đây, vẫn tốt hơn so với chuyện đi ra ngoài để người ngoài nhìn thấy mình khóc, có phải hay không?" Cô khuyên con gái đã hết sức khéo léo rồi.
Diệp Sơ không ý thức được mẹ già là đang ám chỉ cô cách xa Vệ Bắc một chút, cô nghĩ nghĩ rồi gật đầu.
Cứ như vậy, chuyện A Bảo mất cũng kéo dài một thời gian, suy cho cùng thì con chó này cũng làm bạn với cô mười mấy năm, cho nên cô có lẽ không thể nào nhanh chóng quên đi được sự mất mát đau buồn này.
Người đang thương tâm, khẩu vị tự nhiên cũng không còn tốt được như trước, qua mấy tháng như vậy, cân nặng của cô từ trước tới giờ chỉ thấy tăng lên mà chưa thấy giảm bao giờ, thế nhưng lần này kỳ tích…xuất hiện rồi!!!
Cô ấy…khóc?
Vệ Bắc quả thực không thể tin vào mắt mình, phải biết rằng từ nhỏ đến lớn, hắn ăn hiếp Diệp Sơ không biết bao nhiêu lần, cho dù hồi bé hắn có bắt sâu lông bỏ vào trong hộp bút của cô, cô cùng lắm là bị dọa cho sợ không dám đụng vào nữa, nhưng chưa từng khóc lấy một chút nào.
Thế nhưng, ngay lúc này nước mắt trên mặt cô lại là chân chân thật thật, hốc mắt phiếm hồng, đôi môi mím chặt, nước mắt lưng tròng tựa như vừa phải tiếp nhận nỗi đau cực lớn vậy, không hiểu vì cái gì, trong lòng Vệ Bắc rồi đột nhiên dâng lên một cỗ tự trách, cảm giác như chính mình vừa làm sai điều gì đó mới khiến cô đau lòng thế này.
Loại cảm giác này nhất thời làm cho hắn luống cuống chân tay, hai mắt ngây ra nhìn người đứng trước mặt mình rơi nước mắt, tâm tính thiện lương giống như bị thứ gì đó siết chặt.
“Aiz, cậu đừng khóc a!" Bạn đừng xem hắn ngày thường tính cách xấu xa là vậy, nhưng dẫu sao bản chất hắn vẫn là một tên nhóc vắt mũi chưa sạch, với loại tình huống đột phát này đương nhiên không biết phải xử lí như thế nào.
Nghe Vệ Bắc nói như vậy, Diệp Sơ chẳng những không nín mà ngược lại lại càng khóc thương tâm hơn, nước mắt như mưa ào ào chảy xuống.
Cái này… Vệ Bắc hoàn toàn hết cách, hắn cảm thấy trong lòng thực phiền muộn, đi đi lại lại vài bước, cuối cùng đành dừng lại nhìn Diệp Sơ.
Cô khóc thực thương tâm, ngay cả bả vai cũng đang run rẩy.
Vệ Bắc cắn chặt răng, vài bước đi lại gần, đem cô ôm vào trong lòng.
“Ngoan, đừng khóc…" Trời ạ, đây nhất định là một câu dịu dàng nhất trong những câu dịu dàng nhất mà tên nhóc này nói ra được từ khi biết nói đến giờ, ngữ khí ôn nhu cũng không giống như từ miệng hắn nói ra.
Diệp Sơ vốn là muốn tránh hắn ra, nhưng hắn lại càng ôm chặt hơn, cô căn bản là đẩy ra không nổi, sau một hồi cố gắng không thành, cô rốt cục không giãy dụa nữa, mà là tựa vào lòng hắn tiếp tục cúi đầu khóc nức nở.
Nhìn cô gái quật cường này chôn mặt vào lòng mình khóc thương tâm như vậy, trong lòng Vệ Bắc dâng lên một loại cảm giác khó hiểu, giống như trong lòng hắn không phải là đang ôm một cô gái, mà là đang ôm toàn bộ bi thương trên thế gian này vậy.
Hắn bị nỗi bi thương này cảm nhiễm, trái tim ẩn ẩn đau, không biết làm gì khác hơn là ôm chặt cô vào lòng.
Bầu trời không biết từ lúc nào đã bắt đầu lất phất vài hạt mưa bụi, âm thầm lặng lẽ giăng khắp thành phố, từng hạt mưa li ti rơi xuống dưới ánh đèn đường kéo dài tựa như sợi tóc, từ bầu trời đêm xa xôi tối mịt lặng yên không một tiếng động mà rơi xuống trên người chàng trai cô gái đang ôm nhau này.
Diệp Sơ cảm thấy trong lòng thực lạnh lẽo, nhưng cái ôm này cũng rất ấm áp, đem từng chút từng chút nhiệt lượng truyền cho cô, dần dần, cô cảm giác trong lòng mình không còn lạnh như ban nãy nữa, ấm áp, đến nỗi làm cho người ta có chút lưu luyến không muốn xa rời.
Này là loại cảm giác gì đây? Cô không biết diễn tả thế nào, nước mắt lại vì được sưởi ấm mà ngưng lại, thế nhưng thân thể vẫn còn đắm chìm trong nỗi bi thương kia không thoát ra được, bả vai nhịn không được muốn co lại.
Vệ Bắc thấy cô thấy cô giống như không còn khóc nữa, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cùng lúc đó hắn ý thức được mình đang ôm cô gái mà mình ngày nhớ đêm mong, vì thế khuôn mặt không kiềm chế được mà hơi hơi nóng lên.
Hắn đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô, giọng khẽ hỏi: “Có khá hơn chút nào không?" Nếu Tần Dao nghe được con trai mình dùng giọng điệu này nói chuyện, dám chắc là cô ấy sẽ khẳng định con trai mình đang bị quỷ nhập hồn.
“Ưm…" Diệp Sơ rầu rĩ đáp một tiếng, cảm giác được hắn đang vuốt tóc mình, có chút ngượng ngùng, đưa tay chống lên ngực hắn, muốn thoát ra khỏi lòng hắn.
Vừa rồi thấy cô khóc, Vệ Bắc cảm thấy không đành lòng, nhưng mà bây giờ cô ngừng khóc muốn đẩy hắn ra, tên nhóc này lại luyến tiếc không nỡ, vì thế hắn dứt khoát mặt dày nói: “Nếu thấy đau lòng quá thì cậu cứ khóc thêm một lát nữa đi, cùng lắm thì tôi không cười cậu là được…"
Trên trán Diệp Sơ không nhịn được chảy xuống hai vạch đen.
“Khóc xong rồi, tôi muốn về nhà." Cô nói xong, liền muốn đẩy hắn ra.
Vệ Bắc nóng nảy, thấy cô giống như rất muốn thoát khỏi mình, trong lòng lại nhịn không được muốn nổi giận, buột miệng thốt ra: “Aiz, cậu cái đứa con gái này làm sao thế hả? Khóc thêm chút nữa cũng có chết đâu!" Nhìn đi, cái gì gọi là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời chính là đây a.
Chết? Nghe đến từ này, không khỏi khơi mào lại chuyện thương tâm của Diệp Sơ, cô ngẩn ra, sắc mặt lại có chút khác thường.
Vệ Bắc vốn dĩ là muốn ôm Diệp Sơ thêm chút nữa cho nên mới buột miệng nói thế, vừa thấy Diệp Sơ giống như thật sự muốn khóc nữa, trái lại lại nóng nảy hơn: “Aiza, cậu đừng khóc nữa nha!"
“Rốt cuộc cậu để tôi khóc hay là không khóc a?" Diệp Sơ đen mặt.
Hiếm khi nào thấy cô biểu lộ một bộ mặt này, Vệ Bắc có chút giật mình, nghĩ nghĩ, hắn không cam lòng nói: “Kia…vẫn là đừng khóc, nhưng mà có thể để tôi ôm cậu thêm một lát nữa hay không?"
“Không!" Diệp Sơ cố sức một cái, cuối cùng cũng đẩy được hắn ra, “Tôi muốn về nhà." Cô nói xong, xoa xoa hai má mới khóc một trận rối tinh rối mù xong, xoay người bước đi.
Vệ Bắc quýnh lên, vội vàng chạy theo sau kéo tay cô lại: “Tôi đưa cậu về."
“Không cần." Diệp Sơ hất tay hắn ra.
“Tôi là lo lắng cho cậu thôi mà." Hắn nói xong, lại kéo tay cô.
…
Vì thế, hai người cứ như vậy vừa đi, vừa cò cưa cậu kéo tôi hất rồi cũng về đến nhà.
Lưu Mĩ Lệ quả thực không thể tin vào mắt mình, như thế nào mà con gái ra ngoài một người, khi trở về lại thành hai người đây? Hơn nữa người đang đứng sau lưng con gái lại là tên nhóc nhà họ Vệ mà cô không muốn có một chút liên quan gì tới con gái nhà mình nhất, lại nhìn thấy thằng nhóc đó đang nhìn con gái mình đầy hàm ý… Trong lòng Lưu Mĩ Lệ không khỏi phát run, sắc mặt trở nên có chút khác thường.
“Tiểu Bắc, cám ơn con đã đưa Diệp Tử về nhà, trời cũng đã muộn thế này rồi còn làm phiền con, thật là ngại quá, con mau mau về nhà đi thôi, đừng làm cho mẹ con lo lắng." Cô uyển chuyển mà hạ lệnh đuổi khách.
Lời này nếu là Diệp Sơ nói, Vệ Bắc khẳng định là mặt dày nán lại thêm lúc nữa, nhưng đây là từ miệng “nhạc mẫu" nói ra, tên nhóc này hoàn toàn chịu trận.
“Dạ con chào dì con về nhà, dì xem chăm sóc cho Diệp Ph… Diệp Sơ, cô ấy vừa nãy mới bị mắc mưa." Dùng thái độ lễ phép nhất từ trước đến nay để đáp lời, Vệ Bắc lưu luyến không rời nhìn Diệp Sơ một cái, xong rồi mới xoay người rời đi.
Vệ Bắc vừa đi, Lưu Mĩ Lệ hấp tấp chạy đi đóng cửa lại, nhìn thấy con gái mình hốc mắt hồng hồng, vội vàng hỏi: “Diệp Tử, con không sao chứ? Sao lại khóc thành thế này, tên nhóc nhà họ Vệ kia lại ăn hiếp con có phải không? Mau nói cho mẹ a!"
Diệp Sơ ngay tại lúc này cảm xúc đã lắng xuống ít nhiều, cô lắc lắc đầu: “Cậu ta không có ăn hiếp con, là con nói nhớ A Bảo, luyến tiếc, cho nên mới…" Cô chưa nói xong, viền mắt lại nóng lên.
Thấy con gái vì A Bảo chết mới khóc thành như thế này, Lưu Mĩ Lệ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, có điều cô vẫn thấy lo lắng, lại nói: “Diệp Tử, con buồn thì mẹ cũng hiểu được, nhưng mà lần sau đừng chạy một mình ra ngoài nghe không? Trong nhà có ba ba, có mẹ ở đây, vẫn tốt hơn so với chuyện đi ra ngoài để người ngoài nhìn thấy mình khóc, có phải hay không?" Cô khuyên con gái đã hết sức khéo léo rồi.
Diệp Sơ không ý thức được mẹ già là đang ám chỉ cô cách xa Vệ Bắc một chút, cô nghĩ nghĩ rồi gật đầu.
Cứ như vậy, chuyện A Bảo mất cũng kéo dài một thời gian, suy cho cùng thì con chó này cũng làm bạn với cô mười mấy năm, cho nên cô có lẽ không thể nào nhanh chóng quên đi được sự mất mát đau buồn này.
Người đang thương tâm, khẩu vị tự nhiên cũng không còn tốt được như trước, qua mấy tháng như vậy, cân nặng của cô từ trước tới giờ chỉ thấy tăng lên mà chưa thấy giảm bao giờ, thế nhưng lần này kỳ tích…xuất hiện rồi!!!
Tác giả :
Ức Cẩm