Cẩm Sắt
Chương 59: Cõi lòng
Cuối hè năm ấy, cuộc tiễu phỉ oanh oanh liệt liệt triều đình dốc quốc lực phát động liền kết thúc bằng kết cục khá buồn cười như vậy.
Quân tiễu phỉ bất hạnh hạ trại ở Sơn Nam, vừa vặn chặn ngay hồng thủy, tinh nhuệ triều đình tựa nhưổ kiến bị mưa dầm, thất linh bát lạc, tổn thất quá nửa. So với Cố Hoài Dương bị vây khốn hơn một tháng cũng chẳng tốt được đến đâu. Song phương đều có sự bất đắc dĩ của mình, Cố Hoài Dương liền nhân cơ hội triệt về Hoài Châu, hội hợp với đám Mạnh Trung Dũng, mà Lý tứ nương lại thừa gió bẻ măng, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái đánh hạ vựa lúa Hồ Châu.
Sau trận lũ lụt, triều đình Trung Nguyên một tuyến tự loạn trận cước.
Cố Hoài Dương tự nhiên biết nhân cơ hội này nên dưỡng sức, không hề chủđộng đi gây hấn. Lũ lụt xôđổ vô số thôn quách thành trì ven đường, hắn vội mệnh cho Lý tứ nương phái binh áp tải lương thực, dường như không lo được chuyện nghỉ ngơi chỉnh đốn bản thân, trang bị thêm nhiều trạm dịch trên tuyến Mân Giang, thu xếp cho lưu dân qua lại.
Đương nhiên, Cốđại tướng quân – Cố Hoài Dương trước mắt tự mệnh là Hải Ninh vương cũng chẳng thể nói được là trạch tâm nhân hậu cỡ nào, cho dù thấy lưu dân hơi có tâm đồng bệnh tương liên thì cũng vô lực làm gì thêm vào, động tác này mua danh trục lợi là một phương diện, thứ hai cũng là nhìn trúng những lưu dân đột nhiên hai bàn tay trắng tuyến Mân Giang, không phải vừa hay là nguồn mộ lính tốt sao?
Quân Khăn Đỏ mấy tiến mấy thoái, cùng triều đình nam bắc trông nhau, hai bên đều lom lom mắt hổ.
Trước mắt lạch trời sập, triều đình sứt đầu mẻ trán, vừa vặn cho Cố Hoài Dương đục nước béo cò một phen, vội vàng dàn xếp lão ấu phụ nhụ, vội vàng biên lưu dân tòng quân thành sách, vội vàng truyền các loại lời đồn trên phố…
Cùng với, vội vàng tìm kiếm Thi VôĐoan.
Dĩ vãng những việc dàn xếp, điều phối như thế nào đều do Thi VôĐoan làm, đám Cố Hoài Dương phụ trách nam chinh bắc chiến, Thi VôĐoan phụ trách hoạt động bí mật. Cố Hoài Dương cực kỳ tín nhiệm tiểu huynh đệ tuổi còn trẻđã xuất phát từ duyên phận kỳ dị nào đó màđi theo bên cạnh mình, cơ hồ giao toàn quyền cho y, thế nên không biết mạng lưới của Thi VôĐoan trong chín đại châu tám đại hồ mấy năm nay là phiền phức như vậy, những chuyện đó lại rườm rà phức tạp đến thế.
Trong quân Khăn Đỏ không thiếu dị nhân, HạĐoan Phương sau khi biết Thi VôĐoan mất tích ngay lập tức triệu tập một nhóm người am hiểu toán học, ngày đêm thương thảo, để cầu xác định vị trí của y.
Cầm và tinh bàn của Thi VôĐoan giao cho Lan Nhược bảo quản, lúc công gấp Mân Giang khẩu dùng kỵ binh, không hề mang theo đồ quân nhu và những người nhàn tạp, bảo họ cắm trại ở xa xa, ai ngờ lại xem như nhặt về một mạng, không bịảnh hưởng đến.
Mấy người nhiều lần nỗ lực tính ra một chút manh mối từ trong tinh bàn Thi VôĐoan lưu lại, nhưng không ai có thể khống chế thứđầy quỷ khí nọ. Lại có con thỏ y nuôi, không biết vì sao, bắt đầu từ ngày ấy Thi VôĐoan mất tích, con thỏ ngoài ngàn dặm giống như cảm giác được điều gìđó, chẳng chịu ăn gì nữa, tiểu bộc dụ thế nào cũng không được, dù nhét vào miệng cũng sẽ tự mình phun ra.
Trong lúc này Trâu Yến Lai dẫn người năm lần bảy lượt ýđồ chặn lương đội Hồ Châu đến Mân Giang, hai bên giáp lá cà, quân Khăn Đỏ Hồ Châu tăng binh, đều tự mấy tiến mấy thoái, đánh đến không thể giải quyết tạm không đề cập tới.
Chỉ nói Bạch Ly và Thi VôĐoan vẫn đang hãm trong Ác Hỏa cảnh.
Hai người đều đãđến nông nỗi này, Thi VôĐoan khá cóý muốn đập vò phải đập cho nát, hung tợn cho Bạch Ly một bạt tai, y cam chịu thầm nghĩ, dù sao đi ra đi vào đều phải ngươi chết ta sống, chi bằng đánh nhau một trận luôn ở nơi khỉ ho cò gáy này.
Cũng chẳng biết đây có phải là“nộ lên từ trong tim, ác sinh từ bên mật" hay không, trong lòng y thầm nghĩ: Ác Hỏa cảnh thì thế nào? Đại thiên các nơi, bích lạc hoàng tuyền, nơi nào có thể thoát được quỹ tích của sao? Dù là tinh bàn không ở bên cạnh, chẳng lẽ ta không có biện pháp vây khốn ngươi? Nếu ta học nghệ không tinh mà chết, cứ tự mình lăn xuống âm gian tìm sư phụ tạ tội, có gì phải sợ?
Ai ngờ Bạch Ly chỉ sững sờ giây lát, lại chịu một bạt tai này, bưng mặt cứng đờ hồi lâu, một khắc sau chỉ trầm mặc cúi mắt, đẩy chiếc láđặt thịt nướng đến bên cạnh y, buông bàn tay đang túm mảnh vải rách trên người y, dường như tự biết xấu hổ, lui một bước, quá nửa thân thể chôn trong bóng mờánh lửa không chiếu đến, thấp giọng nói: “Để nguội không ngon đâu, nhân nóng ăn đi."
Thi Vô Đoan trừng y một hồi, chỉ thấy Bạch Ly một tay bưng mặt, cúi gằm xuống, lộ ra khuôn cằm cực nhọn, khoảnh khắc ấy lại hiện ra hai phần đặc trưng hồ tộc nhưấu thời, càng giống một tiểu tức phụ bịức hiếp, Thi VôĐoan thấy y trưng ra bộ dáng này, ba phần giận quả thực sắp biến thành mười phần, trong lòng thầm nghĩ, ngươi nếu ủy khuất chẳng lẽ không biết đánh lại sao? Không có tay à? Làm như vậy cho ai xem?
Nhưng mà câu này vòng quanh miệng rồi cuối cùng vẫn không nói ra, Thi VôĐoan cũng cảm thấy chẳng ra làm sao, giống như là tự mình kiếm chuyện vậy.
Mùi thịt bay qua, Thi VôĐoan cúi đầu nhìn nhìn, vẫn quyết định không thể khó dễ bản thân, khi y ở Hải Ninh, xưa nay hãm hại lừa gạt không từ việc gì, da mặt sớm đã luyện đến xuất thần nhập hóa, chẳng mảy may có vẻ như bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, không hề có chướng ngại tâm lý mà cầm lên gặm, sau đóđứng dậy đi ngay ra ngoài.
Về phần chuyện lúc trước… Y nghĩ Bạch Ly đâu chỉ muốn giết y một lần, sau khi cả hai trở mặt thì lời tổn thương nào cũng từng nói rồi, dù là bị kẻđiên này làm nhục một phen, mai kia tự nhiên đầy cơ hội để mà có oan báo oan, có thù báo thù.
Thi Vô Đoan dù sao cũng lớn lên trên Cửu Lộc sơn, nghề nghiệp hiện giờ lại kháđặc thù, trong xương cốt đã có vài phần ly kinh phản đạo, chỉ cảm thấy mình bây giờ thương tích chồng chéo, thế không bằng người, tên khốn nạn Bạch Ly này chẳng biết làm sao mà biến bản thân thành bộ dáng quỷ quái hồn phách không toàn, làm chuyện như vậy cũng chẳng có gì là lạ.
Nhưng y cũng chẳng phải thánh nhân hiền nhân gì, bị người khác đánh má trái, y không hay đưa cả má phải lên lắm. Cho Bạch Ly một cái tát, Thi VôĐoan thấy cũng khá là hợp tình lý.
Chuyện khác… kỳ thật cũng không để bụng lắm.
Bạch Ly ban đầu trốn tránh không dám gặp, lúc này bất ngờđụng phải, lại đột nhiên không muốn trốn tránh nữa, chần chừ giây lát rồi cũng cách một cự ly đi theo sau Thi VôĐoan. Thi VôĐoan không thèm đểýđến y, thấy y là cáu, cũng không biết nói gì cho phải, vì thếđi một hồi nghỉ một hồi mà trèo lên ngọn núi cao nhất nơi đây.
Bộ quần áo làm từđồ già diệp phong cách độc đáo trên người y hiển nhiên không phù hợp với thẩm mỹ của động vật trong nơi quỷ quái này lắm, mới đến đỉnh núi đã nghe thấy một tiếng rít, một luồng kình phong tập kích từ sau gáy, Thi VôĐoan không chút suy nghĩ nghiêng người né tránh, chỉ thấy đó là một con chim to bằng con dê nhỏ, miệng đầy răng nhọn, giương nanh múa vuốt vỗđôi cánh như dơi, dở mèo dở cáo mà bay qua.
Chính là một con bộ hư.
Thứ ngu xuẩn này thấy một kích không thành liền xoay tròn trên không trung, tính toán lao đến một lần nữa, Thi VôĐoan giật mình, thầm nghĩ, hổ lạc bình dương bị khuyển khi, chẳng lẽ còn có thể bị chim khi dễ hay sao? Năm ngón tay giấu dưới chiếc lá to đột nhiên cong vào, tính toán lôi vật béo như vậy về hầm.
Ai ngờ không đợi y ra tay, một cánh tay từđằng sau đột nhiên vươn đến lôi y bay về sau, những móng tay dài nửa thước của Bạch Ly bắn ra, trong tích tắc xuyên thủng đầu con bộ hư kia, mưa máu gió tanh một trận, con chim nọ chưa kêu được một tiếng đã treo cao cao nơi đó.
May mà Thi Vô Đoan phản ứng mau, thấy bóng đen lóe qua trước mắt, tức khắc ý thức được sự tình không ổn, vội vàng giơ tay áo che mặt, lúc này mới may mắn khỏi bị máu phun đầy mặt, sau đó y không chút khách khíđẩy Bạch Ly ra, thấy bộ dáng chân tay luống cuống khi xách xác chim, nhịn một lúc lâu, rốt cuộc vẫn không nhịn được mắng: “Thành sự không đủ, bại sự có thừa."
Bạch Ly ngây ra, thấy y mở miệng quả thực được sủng mà sợ, thậm chí căn bản không nghe rõ Thi VôĐoan nói gì. Gió trên đỉnh núi cực mạnh, thổi bạch y cũng biến thành rách bươm thảm hại kia bay phấp phới, y là một thanh niên tuấn tú tay xách một con chim chết máu chảy đầu rơi đứng ngây ra, tự dưng lại thêm vài phần hỉ cảm.
Thi Vô Đoan không nhịn được nhìn lướt qua cái bóng trốn trốn tránh tránh tàn khuyết không trọn của y trên mặt đất, thầm nghĩ chẳng trách các cụ nói người ba hồn bảy phách không toàn vẹn hành sự hoang đường đần độn, quả nhiên như thế.
Vừa nghĩđến đây liền cảm thấy đầu to như cái đấu, dõi mắt nhìn núi non trùng trùng điệp điệp dường như không thấy cuối trong Ác Hỏa cảnh, những ngọn núi ấy như phải đè trên vai y, trong lòng nặng nề, bất hạnh bị Bạch Ly quấy rối không ra được, lại phải chờởđây mười bảy ngày, bên ngoài lũ lụt qua đi chẳng biết thế nào rồi, y ngồi xếp bằng, nhíu mày cẩn thận cân nhắc chiến sựở biên cảnh Đông Việt, càng nghĩ càng nóng ruột, liếc về phía Bạch Ly, lại chỉ muốn thở dài.
Bạch Ly thả xác chim qua bên, tiện tay bứt lá cỏ lau vết máu lấm tấm trên tay, lúc này mới cẩn thận đi qua, Thi Vô Đoan ban đầu chẳng thèm đếm xỉa, cho đến khi Bạch Ly cách mình ba thước mới ngẩng đầu nhìn y một cái bằng khuôn mặt không biểu cảm, Bạch Ly chẳng biết làm sao liền ngầm hiểu, biết y bảo mình dừng lại, vì thế cẩn thận ngồi xuống theo, ấp ủ trong lòng hồi lâu mới thấp giọng nói: “VôĐoan… nếu ngày sau ngươi không nguyện ý, ta sẽ không làm chuyện như vậy nữa."
Thi Vô Đoan giương mắt không nhìn y, ngược lại dời tầm nhìn đến nơi ngày ấy thái dương mọc lên.
Bạch Ly mím môi, hai má bị y cắn căng lên, dừng một chút rồi cực kỳ thẳng thắn nói: “Nhưng mà ta rất cao hứng."
Thi Vô Đoan tuy tự thấy không để bụng lắm nhưng cũng biết việc này chẳng thể nói là vẻ vang, vốn không muốn nghe y nhắc tới, đang tự mình tính toán vì sao trong Ác Hỏa cảnh mười bảy ngày mới thấy mặt trời một lần.
Mấy hôm y vô cùng buồn chán đối mặt với vách đá, sốt đến rối mù, lại không biết đụng đến căn cân nào mà chợt lóe linh quang, đột nhiên có vài phần ý tưởng với Vạn ma chi tông và nơi gọi làÁc Hỏa cảnh “đến từđâu về từđó" này.
Bỗng nhiên nghe thấy Bạch Ly nói một câu như vậy, tức khắc lại nổi giận, quay đầu cau mày nhìn y, cảm thấy thứ khốn nạn này thật sự không biết nói tiếng người.
Bạch Ly thấy y rốt cuộc đem ánh mắt bố thí cho mình, không nhịn được nhìn y lộ ra nụ cười như hài tử, lại có vài phần hồn nhiên thảm đạm, sau đó nhẹ nhàng nhắm mắt, gió núi cuốn tóc lên, khuôn mặt đẹp đến kinh người kia cho dù dưới sắc trời màu đỏ sậm cũng mang máng có thể kinh tâm động phách, Bạch Ly khẽ nói: “Ngươi rốt cuộc xem nhưđãở bên ta, tuy rằng là ta cưỡng cầu, nhưng ta cũng… rất cao hứng."
Mẹ kiếp ngươi! Thi VôĐoan lửa giận tràn lòng mà nghĩ.
Nhưng mà nộ khí này giống như rất nhanh chóng bị khuôn mặt suy sụp, tuyệt vọng lại lộ ra một chút hồi ức cùng thỏa mãn kia xóa đi, Thi VôĐoan cảm thấy khó chịu như ngực phảng phất bị thứ gìđó chặn kín, không thở nổi, xót xa kỳ dị, điều này khiến trong lòng y lại cũng sinh ra vài phần ngỡ ngàng.
Không nhịn được mộng mộng đổng đổng nhớ tới những tình tình ái ái nói trên tiểu thuyết thoại bản, y hiểu biết không sâu, nhiều thứ chỉ cảm thấy nhìn buồn cười đáng ghét, lúc này lại đột nhiên có một câu, như phúc đến lòng sáng mà lóe qua đầu – tình ái thế gian này… chính là như xương hóc trong họng vậy sao?
Chẳng biết bao lâu sau, Thi VôĐoan mới mở miệng hỏi: “Ngươi… hồn phách không toàn là chuyện như thế nào?"
Quân tiễu phỉ bất hạnh hạ trại ở Sơn Nam, vừa vặn chặn ngay hồng thủy, tinh nhuệ triều đình tựa nhưổ kiến bị mưa dầm, thất linh bát lạc, tổn thất quá nửa. So với Cố Hoài Dương bị vây khốn hơn một tháng cũng chẳng tốt được đến đâu. Song phương đều có sự bất đắc dĩ của mình, Cố Hoài Dương liền nhân cơ hội triệt về Hoài Châu, hội hợp với đám Mạnh Trung Dũng, mà Lý tứ nương lại thừa gió bẻ măng, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái đánh hạ vựa lúa Hồ Châu.
Sau trận lũ lụt, triều đình Trung Nguyên một tuyến tự loạn trận cước.
Cố Hoài Dương tự nhiên biết nhân cơ hội này nên dưỡng sức, không hề chủđộng đi gây hấn. Lũ lụt xôđổ vô số thôn quách thành trì ven đường, hắn vội mệnh cho Lý tứ nương phái binh áp tải lương thực, dường như không lo được chuyện nghỉ ngơi chỉnh đốn bản thân, trang bị thêm nhiều trạm dịch trên tuyến Mân Giang, thu xếp cho lưu dân qua lại.
Đương nhiên, Cốđại tướng quân – Cố Hoài Dương trước mắt tự mệnh là Hải Ninh vương cũng chẳng thể nói được là trạch tâm nhân hậu cỡ nào, cho dù thấy lưu dân hơi có tâm đồng bệnh tương liên thì cũng vô lực làm gì thêm vào, động tác này mua danh trục lợi là một phương diện, thứ hai cũng là nhìn trúng những lưu dân đột nhiên hai bàn tay trắng tuyến Mân Giang, không phải vừa hay là nguồn mộ lính tốt sao?
Quân Khăn Đỏ mấy tiến mấy thoái, cùng triều đình nam bắc trông nhau, hai bên đều lom lom mắt hổ.
Trước mắt lạch trời sập, triều đình sứt đầu mẻ trán, vừa vặn cho Cố Hoài Dương đục nước béo cò một phen, vội vàng dàn xếp lão ấu phụ nhụ, vội vàng biên lưu dân tòng quân thành sách, vội vàng truyền các loại lời đồn trên phố…
Cùng với, vội vàng tìm kiếm Thi VôĐoan.
Dĩ vãng những việc dàn xếp, điều phối như thế nào đều do Thi VôĐoan làm, đám Cố Hoài Dương phụ trách nam chinh bắc chiến, Thi VôĐoan phụ trách hoạt động bí mật. Cố Hoài Dương cực kỳ tín nhiệm tiểu huynh đệ tuổi còn trẻđã xuất phát từ duyên phận kỳ dị nào đó màđi theo bên cạnh mình, cơ hồ giao toàn quyền cho y, thế nên không biết mạng lưới của Thi VôĐoan trong chín đại châu tám đại hồ mấy năm nay là phiền phức như vậy, những chuyện đó lại rườm rà phức tạp đến thế.
Trong quân Khăn Đỏ không thiếu dị nhân, HạĐoan Phương sau khi biết Thi VôĐoan mất tích ngay lập tức triệu tập một nhóm người am hiểu toán học, ngày đêm thương thảo, để cầu xác định vị trí của y.
Cầm và tinh bàn của Thi VôĐoan giao cho Lan Nhược bảo quản, lúc công gấp Mân Giang khẩu dùng kỵ binh, không hề mang theo đồ quân nhu và những người nhàn tạp, bảo họ cắm trại ở xa xa, ai ngờ lại xem như nhặt về một mạng, không bịảnh hưởng đến.
Mấy người nhiều lần nỗ lực tính ra một chút manh mối từ trong tinh bàn Thi VôĐoan lưu lại, nhưng không ai có thể khống chế thứđầy quỷ khí nọ. Lại có con thỏ y nuôi, không biết vì sao, bắt đầu từ ngày ấy Thi VôĐoan mất tích, con thỏ ngoài ngàn dặm giống như cảm giác được điều gìđó, chẳng chịu ăn gì nữa, tiểu bộc dụ thế nào cũng không được, dù nhét vào miệng cũng sẽ tự mình phun ra.
Trong lúc này Trâu Yến Lai dẫn người năm lần bảy lượt ýđồ chặn lương đội Hồ Châu đến Mân Giang, hai bên giáp lá cà, quân Khăn Đỏ Hồ Châu tăng binh, đều tự mấy tiến mấy thoái, đánh đến không thể giải quyết tạm không đề cập tới.
Chỉ nói Bạch Ly và Thi VôĐoan vẫn đang hãm trong Ác Hỏa cảnh.
Hai người đều đãđến nông nỗi này, Thi VôĐoan khá cóý muốn đập vò phải đập cho nát, hung tợn cho Bạch Ly một bạt tai, y cam chịu thầm nghĩ, dù sao đi ra đi vào đều phải ngươi chết ta sống, chi bằng đánh nhau một trận luôn ở nơi khỉ ho cò gáy này.
Cũng chẳng biết đây có phải là“nộ lên từ trong tim, ác sinh từ bên mật" hay không, trong lòng y thầm nghĩ: Ác Hỏa cảnh thì thế nào? Đại thiên các nơi, bích lạc hoàng tuyền, nơi nào có thể thoát được quỹ tích của sao? Dù là tinh bàn không ở bên cạnh, chẳng lẽ ta không có biện pháp vây khốn ngươi? Nếu ta học nghệ không tinh mà chết, cứ tự mình lăn xuống âm gian tìm sư phụ tạ tội, có gì phải sợ?
Ai ngờ Bạch Ly chỉ sững sờ giây lát, lại chịu một bạt tai này, bưng mặt cứng đờ hồi lâu, một khắc sau chỉ trầm mặc cúi mắt, đẩy chiếc láđặt thịt nướng đến bên cạnh y, buông bàn tay đang túm mảnh vải rách trên người y, dường như tự biết xấu hổ, lui một bước, quá nửa thân thể chôn trong bóng mờánh lửa không chiếu đến, thấp giọng nói: “Để nguội không ngon đâu, nhân nóng ăn đi."
Thi Vô Đoan trừng y một hồi, chỉ thấy Bạch Ly một tay bưng mặt, cúi gằm xuống, lộ ra khuôn cằm cực nhọn, khoảnh khắc ấy lại hiện ra hai phần đặc trưng hồ tộc nhưấu thời, càng giống một tiểu tức phụ bịức hiếp, Thi VôĐoan thấy y trưng ra bộ dáng này, ba phần giận quả thực sắp biến thành mười phần, trong lòng thầm nghĩ, ngươi nếu ủy khuất chẳng lẽ không biết đánh lại sao? Không có tay à? Làm như vậy cho ai xem?
Nhưng mà câu này vòng quanh miệng rồi cuối cùng vẫn không nói ra, Thi VôĐoan cũng cảm thấy chẳng ra làm sao, giống như là tự mình kiếm chuyện vậy.
Mùi thịt bay qua, Thi VôĐoan cúi đầu nhìn nhìn, vẫn quyết định không thể khó dễ bản thân, khi y ở Hải Ninh, xưa nay hãm hại lừa gạt không từ việc gì, da mặt sớm đã luyện đến xuất thần nhập hóa, chẳng mảy may có vẻ như bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, không hề có chướng ngại tâm lý mà cầm lên gặm, sau đóđứng dậy đi ngay ra ngoài.
Về phần chuyện lúc trước… Y nghĩ Bạch Ly đâu chỉ muốn giết y một lần, sau khi cả hai trở mặt thì lời tổn thương nào cũng từng nói rồi, dù là bị kẻđiên này làm nhục một phen, mai kia tự nhiên đầy cơ hội để mà có oan báo oan, có thù báo thù.
Thi Vô Đoan dù sao cũng lớn lên trên Cửu Lộc sơn, nghề nghiệp hiện giờ lại kháđặc thù, trong xương cốt đã có vài phần ly kinh phản đạo, chỉ cảm thấy mình bây giờ thương tích chồng chéo, thế không bằng người, tên khốn nạn Bạch Ly này chẳng biết làm sao mà biến bản thân thành bộ dáng quỷ quái hồn phách không toàn, làm chuyện như vậy cũng chẳng có gì là lạ.
Nhưng y cũng chẳng phải thánh nhân hiền nhân gì, bị người khác đánh má trái, y không hay đưa cả má phải lên lắm. Cho Bạch Ly một cái tát, Thi VôĐoan thấy cũng khá là hợp tình lý.
Chuyện khác… kỳ thật cũng không để bụng lắm.
Bạch Ly ban đầu trốn tránh không dám gặp, lúc này bất ngờđụng phải, lại đột nhiên không muốn trốn tránh nữa, chần chừ giây lát rồi cũng cách một cự ly đi theo sau Thi VôĐoan. Thi VôĐoan không thèm đểýđến y, thấy y là cáu, cũng không biết nói gì cho phải, vì thếđi một hồi nghỉ một hồi mà trèo lên ngọn núi cao nhất nơi đây.
Bộ quần áo làm từđồ già diệp phong cách độc đáo trên người y hiển nhiên không phù hợp với thẩm mỹ của động vật trong nơi quỷ quái này lắm, mới đến đỉnh núi đã nghe thấy một tiếng rít, một luồng kình phong tập kích từ sau gáy, Thi VôĐoan không chút suy nghĩ nghiêng người né tránh, chỉ thấy đó là một con chim to bằng con dê nhỏ, miệng đầy răng nhọn, giương nanh múa vuốt vỗđôi cánh như dơi, dở mèo dở cáo mà bay qua.
Chính là một con bộ hư.
Thứ ngu xuẩn này thấy một kích không thành liền xoay tròn trên không trung, tính toán lao đến một lần nữa, Thi VôĐoan giật mình, thầm nghĩ, hổ lạc bình dương bị khuyển khi, chẳng lẽ còn có thể bị chim khi dễ hay sao? Năm ngón tay giấu dưới chiếc lá to đột nhiên cong vào, tính toán lôi vật béo như vậy về hầm.
Ai ngờ không đợi y ra tay, một cánh tay từđằng sau đột nhiên vươn đến lôi y bay về sau, những móng tay dài nửa thước của Bạch Ly bắn ra, trong tích tắc xuyên thủng đầu con bộ hư kia, mưa máu gió tanh một trận, con chim nọ chưa kêu được một tiếng đã treo cao cao nơi đó.
May mà Thi Vô Đoan phản ứng mau, thấy bóng đen lóe qua trước mắt, tức khắc ý thức được sự tình không ổn, vội vàng giơ tay áo che mặt, lúc này mới may mắn khỏi bị máu phun đầy mặt, sau đó y không chút khách khíđẩy Bạch Ly ra, thấy bộ dáng chân tay luống cuống khi xách xác chim, nhịn một lúc lâu, rốt cuộc vẫn không nhịn được mắng: “Thành sự không đủ, bại sự có thừa."
Bạch Ly ngây ra, thấy y mở miệng quả thực được sủng mà sợ, thậm chí căn bản không nghe rõ Thi VôĐoan nói gì. Gió trên đỉnh núi cực mạnh, thổi bạch y cũng biến thành rách bươm thảm hại kia bay phấp phới, y là một thanh niên tuấn tú tay xách một con chim chết máu chảy đầu rơi đứng ngây ra, tự dưng lại thêm vài phần hỉ cảm.
Thi Vô Đoan không nhịn được nhìn lướt qua cái bóng trốn trốn tránh tránh tàn khuyết không trọn của y trên mặt đất, thầm nghĩ chẳng trách các cụ nói người ba hồn bảy phách không toàn vẹn hành sự hoang đường đần độn, quả nhiên như thế.
Vừa nghĩđến đây liền cảm thấy đầu to như cái đấu, dõi mắt nhìn núi non trùng trùng điệp điệp dường như không thấy cuối trong Ác Hỏa cảnh, những ngọn núi ấy như phải đè trên vai y, trong lòng nặng nề, bất hạnh bị Bạch Ly quấy rối không ra được, lại phải chờởđây mười bảy ngày, bên ngoài lũ lụt qua đi chẳng biết thế nào rồi, y ngồi xếp bằng, nhíu mày cẩn thận cân nhắc chiến sựở biên cảnh Đông Việt, càng nghĩ càng nóng ruột, liếc về phía Bạch Ly, lại chỉ muốn thở dài.
Bạch Ly thả xác chim qua bên, tiện tay bứt lá cỏ lau vết máu lấm tấm trên tay, lúc này mới cẩn thận đi qua, Thi Vô Đoan ban đầu chẳng thèm đếm xỉa, cho đến khi Bạch Ly cách mình ba thước mới ngẩng đầu nhìn y một cái bằng khuôn mặt không biểu cảm, Bạch Ly chẳng biết làm sao liền ngầm hiểu, biết y bảo mình dừng lại, vì thế cẩn thận ngồi xuống theo, ấp ủ trong lòng hồi lâu mới thấp giọng nói: “VôĐoan… nếu ngày sau ngươi không nguyện ý, ta sẽ không làm chuyện như vậy nữa."
Thi Vô Đoan giương mắt không nhìn y, ngược lại dời tầm nhìn đến nơi ngày ấy thái dương mọc lên.
Bạch Ly mím môi, hai má bị y cắn căng lên, dừng một chút rồi cực kỳ thẳng thắn nói: “Nhưng mà ta rất cao hứng."
Thi Vô Đoan tuy tự thấy không để bụng lắm nhưng cũng biết việc này chẳng thể nói là vẻ vang, vốn không muốn nghe y nhắc tới, đang tự mình tính toán vì sao trong Ác Hỏa cảnh mười bảy ngày mới thấy mặt trời một lần.
Mấy hôm y vô cùng buồn chán đối mặt với vách đá, sốt đến rối mù, lại không biết đụng đến căn cân nào mà chợt lóe linh quang, đột nhiên có vài phần ý tưởng với Vạn ma chi tông và nơi gọi làÁc Hỏa cảnh “đến từđâu về từđó" này.
Bỗng nhiên nghe thấy Bạch Ly nói một câu như vậy, tức khắc lại nổi giận, quay đầu cau mày nhìn y, cảm thấy thứ khốn nạn này thật sự không biết nói tiếng người.
Bạch Ly thấy y rốt cuộc đem ánh mắt bố thí cho mình, không nhịn được nhìn y lộ ra nụ cười như hài tử, lại có vài phần hồn nhiên thảm đạm, sau đó nhẹ nhàng nhắm mắt, gió núi cuốn tóc lên, khuôn mặt đẹp đến kinh người kia cho dù dưới sắc trời màu đỏ sậm cũng mang máng có thể kinh tâm động phách, Bạch Ly khẽ nói: “Ngươi rốt cuộc xem nhưđãở bên ta, tuy rằng là ta cưỡng cầu, nhưng ta cũng… rất cao hứng."
Mẹ kiếp ngươi! Thi VôĐoan lửa giận tràn lòng mà nghĩ.
Nhưng mà nộ khí này giống như rất nhanh chóng bị khuôn mặt suy sụp, tuyệt vọng lại lộ ra một chút hồi ức cùng thỏa mãn kia xóa đi, Thi VôĐoan cảm thấy khó chịu như ngực phảng phất bị thứ gìđó chặn kín, không thở nổi, xót xa kỳ dị, điều này khiến trong lòng y lại cũng sinh ra vài phần ngỡ ngàng.
Không nhịn được mộng mộng đổng đổng nhớ tới những tình tình ái ái nói trên tiểu thuyết thoại bản, y hiểu biết không sâu, nhiều thứ chỉ cảm thấy nhìn buồn cười đáng ghét, lúc này lại đột nhiên có một câu, như phúc đến lòng sáng mà lóe qua đầu – tình ái thế gian này… chính là như xương hóc trong họng vậy sao?
Chẳng biết bao lâu sau, Thi VôĐoan mới mở miệng hỏi: “Ngươi… hồn phách không toàn là chuyện như thế nào?"
Tác giả :
Priest