Cẩm Sắt
Chương 56: Manh mối
“Nơi này mười tám ngày một ngày đêm, đêm có hơn mười bảy ngày, ban ngày lại chỉ có hai canh giờ." Bạch Ly nói, “Chỉ có thời điểm ban ngày thông qua Ác Hỏa sơn khẩu, cánh cửa kia mới mở ra, chúng ta chính là vào từ nơi đó, chỉ sợ còn phải ra từ nơi đó."
Thi Vô Đoan nghe xong, một lúc lâu không nói gì, chống cằm lẳng lặng nhìn ngọn lửa, chẳng biết đang suy nghĩ những gì. Bạch Ly nhìn chằm chằm khuôn mặt nghiêng của y một hồi, trong lòng thầm nghĩ, chắc chắn y đang nghĩ làm sao để thoát ly nơi này.
Ý nghĩ này vừa nảy sinh thì trong ***g ngực đột nhiên sinh ra sát ý không kìm nén được, nghĩđến đủ mọi chuyện lúc trước, lại nghĩđến đủ mọi chuyện ngày sau, Bạch Ly liền thầm nghĩ: “Cùng với sau khi ra ngoài để y vừa quay người liền vứt bỏ ta, quên mất ta, không bằng giam y ởđây, cho dù là một thi thể, chẳng quản chuyện lộn xộn gì bên ngoài nữa, thủ xương cốt y hết đời cũng an tâm rồi."
“… Sao?"
Thi Vô Đoan dường như nói gìđó, Bạch Ly nhất thời thất thần không nghe thấy, cho đến khi Thi VôĐoan dùng khuỷu tay khẽ huých y một cái, Bạch Ly mới giật mình phục hồi tinh thần, hỏi: “Ngươi nói cái gì?"
“Ta hỏi sau đó thì sao?"
Bạch Ly có phần không rõý tứ của y, sửng sốt hồi lâu mới hỏi: “Cái gì sau đó?"
Thi Vô Đoan vừa cời đống lửa vừa cực kỳ kiên nhẫn hỏi: “Không phải ngươi nói ngươi giết người cha hời kia ởđây à, sau đó thì sao?"
Bạch Ly “À" một tiếng, rất lâu sau mới nói: “Sau đó ta cũng nghĩ, liệu có thể thông qua nơi này trở về nhân gian, thử không biết bao nhiêu thời gian mới biết được cánh cửa kia chỉ làđơn hướng, tuy rằng liền với hai giới, mười tám ngày một vòng, lại phải tới từđâu vềđến đó. Cho nên ta cuối cùng chẳng còn cách nào, vẫn chỉ có thể quay về Ma Tông."
Chắc là củi quáướt, đốt ra tiếng “đồm độp", Thi VôĐoan ném que cời lửa, khẽ ngáp một cái, tinh thần vẫn không được tốt lắm, hơi mệt mỏi nhích đến bên cạnh đống lửa, cúi mắt hỏi: “Ngươi muốn quay về nhân gian, vìsao lại phải dính dáng đến những ma vật đó… vì sao nuôi mấy thứđó trong bóng?"
Bạch Ly lại rất lâu không đáp lời, y im lặng ngồi bên cạnh, chỉ có khóe môi không khống chếđược hơi dao động, mấp máy mấy cái, rốt cuộc miễn cưỡng tạo thành một nụ cười chẳng ra làm sao có thể dọa trẻ nhỏ, hỏi: “Sao ngươi đột nhiên nghĩđến chuyện hỏi điều này?"
Thi Vô Đoan nhíu mày quay đi, không hềđểý mà hờ hững nói: “Ta lắm miệng rồi, Ma quân không muốn nhắc tới thì thôi."
Y trái một câu “Ma quân", phải một câu “Ma quân", hệt như chêm gai, cơn giận của Bạch Ly vừa nãy bị y ngắt lời xua tan không nhịn được hơi quay lại, nhưng suy ngẫm một chút cũng cảm thấy cơn giận này khá thiếu đạo lý, nơi đây ngoại trừ hai người bọn họ thì chẳng còn một người sống nào khác, thật là vô nghĩa. Liền bình tĩnh một hồi, nói: “Ta đã thịt vạn ma chi thủ, rất nhiều ma vật tự nhiên phải liều mạng với ta, không phải báo thù, chỉ là vị trí kia để trống, chúng luôn phải rục rịch một chút. Ta khi đó thếđơn lực bạc, bản lĩnh chưa học thành, không thể liều mạng với chúng, đành vừa trốn chui trốn nhủi vừa chậm rãi tích tụ sức mạnh."
Khuôn mặt nghiêng của Thi VôĐoan trong ánh lửa chợt sáng chợt tối, không nhìn ra y đang nghĩ gì, hai người ngồi quanh đống lửa tựa như lão hữu nhiều năm không gặp ôn chuyện câu được câu chăng, Bạch Ly nói: “Ảnh ma không có hình không có thể ngươi nhìn thấy, kỳ thật không phải ma vật, mà là hài cốt của ma sau khi bị giết chết."
Tuy là Thi Vô Đoan kiến thức rộng rãi cũng chưa từng nghe chuyện như vậy, không nhịn được ngẩng đầu lên chăm chú nghe y nói: “Giết một ma vật, trong vòng ba ngày thu hài cốt của nó vào bóng, là có thể cóđược sức mạnh của nó, ta khi đó vì sống sót, không thể không làm như thế. Mấy thứ thu được không hề biết tốt xấu, cũng không cóý thức, chỉ biết giết người, nhưng mà suy cho cùng làđột tử, trong lòng không cam, cho nên không thời khắc nào không dòm ngó ta, chờđợi cắn trả."
Thi Vô Đoan phút chốc chau mày, trầm giọng nói: “Ngươi cũng không chê bẩn sao!"
Bạch Ly lại cười khổ một tiếng, giây lát sau y quay đầu nhìn chằm chằm Thi VôĐoan, dường như một mực nhìn vào mắt người nọ, hỏi khẽ: “Ngươi đang lo lắng cho ta sao?"
Thi Vô Đoan ngạc nhiên giây lát, bỗng nhiên không biết nên trả lời thế nào, cảnh còn người mất mọi sự ngừng, thậm chí cho đến hôm nay, ngay cả gật đầu hay lắc đầu đều cần cân nhắc cẩn thận, rất là khó xử.
Bạch Ly nheo mắt, vẻ u ám trong mắt dường như tan đi không ít, thở dài, bỗng nhiên nắm tay Thi VôĐoan mà nói khe khẽ: “Ngươi lo lắng cho ta, trong lòng ta rất… cao hứng."
Thi Vô Đoan vốn vôý thức muốn giãy ra, nhưng nghe thấy câu này chẳng biết vì sao lại không đành lòng.
Mấy năm nay, thời điểm lòng họ cao hứng, thật sự là quáít.
Thập phương thế giới, hồng trần mịt mù, luôn có một loại người như vậy, phảng phất làm chuyện gì cũng như là tự gây cho mình không thống khoái, trong lòng y luôn có cảm xúc tiêu cực, màđây dường như là toàn bộ sức lực chèo chống cho y sống tiếp.
Nhìn chung cổ kim, kỳ thật kẻ có thể thành đại sự, phần lớn không hề có mệnh phụ mẫu song toàn, huynh đệđồng tâm tốt đẹp gìđó, cổ nhân nói “Trời sắp giao cho trách nhiệm lớn lao, tất phải khiến tâm chí khốn khổ, gân cốt nhọc nhằn", đại khái là bởi vì nhân tính vốn ham ăn biếng làm, người khoái lạc quá nhiều, người hạnh phúc quá nhiều, đa phần hài lòng với hiện trạng, cực ít có hùng tâm tráng chí gì.
Kẻ yêu phong hoa tuyết nguyệt, mỗi ngày chẳng qua tìm cầu nụ cười của mỹ nhân, lấy được nụ cười này, liền cảm thấy là kim phong ngọc lộ tương phùng, chết cũng đáng. Kẻ yêu kiều thê tiểu nhi, mỗi ngày bôn ba vì củi gạo dầu muối nuôi gia đình qua ngày, có thê nhi hòa thuận vui vẻ, liền cảm thấy trên đời chẳng có gì làđáng để sinh tử dây dưa, túm chặt không buông, lòng dạ tự nhiên rộng rãi.
Đây phảng phất là nguyền rủa từ xa xưa đến nay, những cảm xúc khoái lạc ấy cực ít có thể thật sự giúp một người đi được quá xa trên con đường nào đó, thông thường chúng sẽ trói người ta trong một vòng tròn, khiến người ta một đời biết rằng có trời, lại cam nguyện ngồi dưới đáy giếng.
Chỉ có lòng thù hận, phẫn nộ, không cam, tu sỉ, căm hận, mới có thể mấy chục năm như một ngày chèo chống người ta dồn nén ra một chút năng lượng cuối cùng, để y cắn răng đi đến cùng trên con đường không ai đi qua, xem mình như nhiên liệu, đốt đến khoảnh khắc cuối cùng của sinh mệnh.
Nhưng khi rốt cuộc đã thành đại nghiệp,họ lại phát hiện những thứ này không hề khiến mình vui vẻ.
Có lẽ người khác sẽ nghi hoặc, đã như vậy thì vì sao không buông mình ra, cũng buông người ta ra?
Nhưng kỳ thật người bát gạo thổi nốt không nhất định là không minh bạch đạo lý này, song y chẳng cách nào khống chế. Đại khái chúng sinh, đại đa phàm nhân, không thể như thánh nhân và tảng đá, vô luận phong vân biến ảo, đều có thể không bị lay chuyển.
Cái gọi làđương cục giả mê, kỳ thật chỉ là… một người rất khó khống chế lòng mình.
Tỷ như Bạch Ly, tỷ như Thi VôĐoan.
Hoặc giả họđều không đành, đều biết mình thế này là không đúng, trong lòng đồng dạng khó chịu, chỉ là tiến không được, lui không xong.
Nhưng mà tại nơi quỷ quái cách tuyệt với đời này, trong đêm dài đằng đẵng mười tám ngày mới có thể ngóng được mặt trời hai canh giờ, Thi VôĐoan đột nhiên muốn cho mình thở một hơi, cũng thả cho Bạch Ly một ngựa.
Không biết qua bao lâu, chẳng ai nói gì, Thi Vô Đoan rốt cuộc không ngăn được cơn buồn ngủ, dựa lên tảng đá lớn bên cạnh mà cúi đầu nhắm mắt. Bạch Ly vẫn không nhúc nhích, cho đến khi bàn tay Thi VôĐoan bị y nắm đã từ lạnh lẽo biến thành hơi có mồ hôi, y mới nhếch khóe môi, nét mặt lại có phần cứng nhắc, dường nhưđã quên mất phải cười như thế nào, năm lần bảy lượt luyện tập rất lâu mới cảm thấy ra dáng.
Vì thế y vừa lòng thỏa ý lưu lại nụ cười này, nhẹ nhàng nắm cổ tay Thi VôĐoan qua, kéo người đang cuộn tròn dựa lên tảng đá lớn vào lòng mình, cởi tấm áo khoác rách bươm bọc vào.
Sống nương tựa lẫn nhau như rất nhiều năm trước vậy.
Hai người bọn họ cùng bị nhốt trong nơi quỷ quái này, bất kể trước kia ở bên ngoài phô trương như thế nào, lúc này cũng chỉ có thể hết thảy giản lược, mỗi ngày chẳng qua kiếm chút thức ăn dân dã, hái chút trái cây dại có hạn bỏ vào bụng, đôi khi bởi vì Bạch Ly thật sự rất vụng, thường xuyên vướng chân vướng tay, mà còn phải ồn ào mấy câu.
Tính tình Bạch Ly càng hỉ nộ vô thường khó mà tự chế, một câu là có thể làm cho y cười rạng rỡ, hoặc một câu không biết khiến y nghĩđến đâu màđột nhiên phát hỏa, Thi VôĐoan phần lớn cũng lười chấp nhặt với y, nói không thông liền ngậm miệng.
Kỳ thật hồi nhỏ y cho rằng Bạch Ly là bé gái, dung nhẫn đủ kiểu, khi đó Bạch Ly vẫn là bán yêu bình thường có thể dùng tiếng người thuyết phục, có lẽ vô luận là cảnh ngộ hay mấy thứ thường niên nấp trong bóng kia, đều có không ít ảnh hưởng với tâm tính.
Hết thảy giản lược, cho đến khi Thi VôĐoan không nhịn được mồ hôi và máu lẫn lộn trên người, khăng khăng phải đi tắm mới thôi. Cá dưới sông này lại còn hung mãnh hơn y tưởng tượng, chẳng qua là rửa ráy một chút mà cũng phải rất cẩn thận, nhưng tắm rửa xong định lên bờ, lúc mặc quần áo hơi lơ là trốn chậm, y phục vốn sắp bị xé thành vải vụn kia liền gặp nạn, từ trường bào biến thành đoản trang, vừa không cẩn thận lại suýt nữa từđoản trang biến thành khố.
Vì thế Thi VôĐoan mới định mặc quần áo liền khoác nửa kiện y phục khá khó xửđứng ở bờ sông, một tay nắm thứđầu sỏ gây nên, thứ kia vẫn chưa từ bỏýđịnh, ngoác cái miệng toàn răng nhọn, đôi mắt cá chết trừng vừa tròn vừa to, còn đang giãy giụa không thôi, bị Thi VôĐoan vung tay ném lên bờ.
Bạch Ly lại chẳng hề e dè nhìn y chằm chằm, nếu không phải nét mặt quá thuần túy thì quả thực hệt nhưĐăng Đồ Tử.
“Nhìn gì mà nhìn?" Thảm hại thành như vậy, Thi VôĐoan nói chuyện không thể dễ nghe được, giũ nước trên người, dứt khoát không hề tị hiềm quấn tấm vải rách kia, trần thân trên, từ dưới sông đi lên, ngồi phịch xuống bên cạnh đống lửa, đột nhiên nhìn thấy lá cây ngày ấy Bạch Ly cuốn lại múc nước cho y, nhớ chiếc lá nọ cứng chắc dị thường, bèn túm qua cầm trong tay quan sát.
Bạch Ly nói: “Ngươi gầy quá."
Thi Vô Đoan dừng động tác trên tay, bỗng dưng cảm thấy câu này so với mắng y một câu còn khiến y không biết nên tiếp lời như thế nào hơn, liền mập mờđáp một tiếng, sau đó nói: “Cho ta dùng nhờ móng tay của ngươi một chút."
Bạch Ly theo lời chìa tay, năm móng tay màu đen kịt sắc bén dị thường bắn ra, Thi VôĐoan dùng móng tay của y vạch một đường trên chiếc lá, rạch ra một “đường gân lá" dài thượt. Y quả nhiên khéo tay, thoáng cái đã cắt chiếc lá thành những sợi dài kích cỡ tương đương, sau đó lại nhặt mấy miếng rách của y phục lên xem thử, trong nháy mắt đục mấy lỗ rồi xuyên sợi lá vào quấn vài vòng, liền chắp được hai mảnh vải vụn, sau đó khoác y phục lên người, dùng lá cây ghép lại, mười ngón tay linh hoạt bện một sợi thắt lưng.
Bạch Ly không nhịn được sán lại xem thử, bóng y đè qua, Thi VôĐoan thuận miệng nói: “Ngồi dịch qua bên kia một chút, đừng che mất ánh sáng của ta."
Bạch Ly liền hơi ngửa về sau, lui ra cho người nọ chút ánh sáng.
Thi Vô Đoan lại bỗng ngẩng đầu – vừa rồi bóng của y…
Bạch Ly không biết Thi VôĐoan giật mình cái gì, hỏi: “Sao vậy?"
“Không có gì." Thi Vô Đoan mặt không đổi sắc nói, “Thứ này không cóđộc chứ?"
Bạch Ly không nghi ngờ, chỉ nói: “Trong lá cây không có, yên tâm dùng đi."
Thi Vô Đoan một lần nữa cúi đầu, bện nốt đoạn còn lại, một mặt như hữu ý như vôý liếc cái bóng của Bạch Ly – ma ảnh phản phệ, lúc này mấy thứ kia không hề theo vào Ác Hỏa cảnh, bóng của Bạch Ly chỉ là bóng của chính y, theo động tác của y mà di động lên xuống, mấy ngày qua Thi VôĐoan vẫn không chúý, xung quanh cái bóng của Bạch Ly có một vòng trống.
Không phải ánh sáng bình thường chiếu ra, mà là loại trống không dường như sắp sửa hòa tan đó, khi hiển khi ẩn.
“Vì sao lại như vậy?" Thi VôĐoan vừa tùy tay cắt đứt số lá còn lại vừa thầm nghĩ, “Y không phải phàm nhân, trong bóng có linh, bóng dáng vô duyên vô cớ tan một đoạn, chỉ chứng minh… hồn phách không toàn. Trước kia trong bóng của y có một đống lớn mấy thứ lộn xộn, rốt cuộc không ai nhìn ra được, thế chuyện này lại là bắt đầu từ khi nào?"
Chưa chờ Thi VôĐoan suy nghĩ xong mở miệng hỏi, đột nhiên một luồng sáng chói mắt từ chân trời bay lên, hai người đồng thời ngớ ra, Thi VôĐoan nhanh chóng quay đầu, chỉ thấy trên chân trời màu đỏ sậm kia xuất hiện một đám mây vô cùng to, đám mây nọđè lên một thái dương phảng phất to hơn bên ngoài ba bốn lần.
Ban ngày hai canh giờ! Thông đạo mở rồi!
Thi Vô Đoan đứng lên, lại không phát hiện Bạch Ly phía sau sắc mặt đột nhiên âm trầm.
Y muốn đi, y lại muốn đi – khoảnh khắc ấy trong lòng Bạch Ly chỉ còn lại một ý nghĩ như vậy, phảng phất đó chỉ là tuyên phán tận thế, Thi Vô Đoan đang định tra xét cái gọi là“thông đạo"ở nơi nào, bước về trước một bước, đột nhiên một bàn tay từ phía sau vươn ra bóp chặt cổ y, kéo y về trong sơn động.
“Ngươi lại…" Thi VôĐoan nắm lấy cổ tay y, chỉ nghe “Soạt" một tiếng, áo quần vừa mới vá miễn cưỡng mặc được lại rách toác.
Thi Vô Đoan nghe xong, một lúc lâu không nói gì, chống cằm lẳng lặng nhìn ngọn lửa, chẳng biết đang suy nghĩ những gì. Bạch Ly nhìn chằm chằm khuôn mặt nghiêng của y một hồi, trong lòng thầm nghĩ, chắc chắn y đang nghĩ làm sao để thoát ly nơi này.
Ý nghĩ này vừa nảy sinh thì trong ***g ngực đột nhiên sinh ra sát ý không kìm nén được, nghĩđến đủ mọi chuyện lúc trước, lại nghĩđến đủ mọi chuyện ngày sau, Bạch Ly liền thầm nghĩ: “Cùng với sau khi ra ngoài để y vừa quay người liền vứt bỏ ta, quên mất ta, không bằng giam y ởđây, cho dù là một thi thể, chẳng quản chuyện lộn xộn gì bên ngoài nữa, thủ xương cốt y hết đời cũng an tâm rồi."
“… Sao?"
Thi Vô Đoan dường như nói gìđó, Bạch Ly nhất thời thất thần không nghe thấy, cho đến khi Thi VôĐoan dùng khuỷu tay khẽ huých y một cái, Bạch Ly mới giật mình phục hồi tinh thần, hỏi: “Ngươi nói cái gì?"
“Ta hỏi sau đó thì sao?"
Bạch Ly có phần không rõý tứ của y, sửng sốt hồi lâu mới hỏi: “Cái gì sau đó?"
Thi Vô Đoan vừa cời đống lửa vừa cực kỳ kiên nhẫn hỏi: “Không phải ngươi nói ngươi giết người cha hời kia ởđây à, sau đó thì sao?"
Bạch Ly “À" một tiếng, rất lâu sau mới nói: “Sau đó ta cũng nghĩ, liệu có thể thông qua nơi này trở về nhân gian, thử không biết bao nhiêu thời gian mới biết được cánh cửa kia chỉ làđơn hướng, tuy rằng liền với hai giới, mười tám ngày một vòng, lại phải tới từđâu vềđến đó. Cho nên ta cuối cùng chẳng còn cách nào, vẫn chỉ có thể quay về Ma Tông."
Chắc là củi quáướt, đốt ra tiếng “đồm độp", Thi VôĐoan ném que cời lửa, khẽ ngáp một cái, tinh thần vẫn không được tốt lắm, hơi mệt mỏi nhích đến bên cạnh đống lửa, cúi mắt hỏi: “Ngươi muốn quay về nhân gian, vìsao lại phải dính dáng đến những ma vật đó… vì sao nuôi mấy thứđó trong bóng?"
Bạch Ly lại rất lâu không đáp lời, y im lặng ngồi bên cạnh, chỉ có khóe môi không khống chếđược hơi dao động, mấp máy mấy cái, rốt cuộc miễn cưỡng tạo thành một nụ cười chẳng ra làm sao có thể dọa trẻ nhỏ, hỏi: “Sao ngươi đột nhiên nghĩđến chuyện hỏi điều này?"
Thi Vô Đoan nhíu mày quay đi, không hềđểý mà hờ hững nói: “Ta lắm miệng rồi, Ma quân không muốn nhắc tới thì thôi."
Y trái một câu “Ma quân", phải một câu “Ma quân", hệt như chêm gai, cơn giận của Bạch Ly vừa nãy bị y ngắt lời xua tan không nhịn được hơi quay lại, nhưng suy ngẫm một chút cũng cảm thấy cơn giận này khá thiếu đạo lý, nơi đây ngoại trừ hai người bọn họ thì chẳng còn một người sống nào khác, thật là vô nghĩa. Liền bình tĩnh một hồi, nói: “Ta đã thịt vạn ma chi thủ, rất nhiều ma vật tự nhiên phải liều mạng với ta, không phải báo thù, chỉ là vị trí kia để trống, chúng luôn phải rục rịch một chút. Ta khi đó thếđơn lực bạc, bản lĩnh chưa học thành, không thể liều mạng với chúng, đành vừa trốn chui trốn nhủi vừa chậm rãi tích tụ sức mạnh."
Khuôn mặt nghiêng của Thi VôĐoan trong ánh lửa chợt sáng chợt tối, không nhìn ra y đang nghĩ gì, hai người ngồi quanh đống lửa tựa như lão hữu nhiều năm không gặp ôn chuyện câu được câu chăng, Bạch Ly nói: “Ảnh ma không có hình không có thể ngươi nhìn thấy, kỳ thật không phải ma vật, mà là hài cốt của ma sau khi bị giết chết."
Tuy là Thi Vô Đoan kiến thức rộng rãi cũng chưa từng nghe chuyện như vậy, không nhịn được ngẩng đầu lên chăm chú nghe y nói: “Giết một ma vật, trong vòng ba ngày thu hài cốt của nó vào bóng, là có thể cóđược sức mạnh của nó, ta khi đó vì sống sót, không thể không làm như thế. Mấy thứ thu được không hề biết tốt xấu, cũng không cóý thức, chỉ biết giết người, nhưng mà suy cho cùng làđột tử, trong lòng không cam, cho nên không thời khắc nào không dòm ngó ta, chờđợi cắn trả."
Thi Vô Đoan phút chốc chau mày, trầm giọng nói: “Ngươi cũng không chê bẩn sao!"
Bạch Ly lại cười khổ một tiếng, giây lát sau y quay đầu nhìn chằm chằm Thi VôĐoan, dường như một mực nhìn vào mắt người nọ, hỏi khẽ: “Ngươi đang lo lắng cho ta sao?"
Thi Vô Đoan ngạc nhiên giây lát, bỗng nhiên không biết nên trả lời thế nào, cảnh còn người mất mọi sự ngừng, thậm chí cho đến hôm nay, ngay cả gật đầu hay lắc đầu đều cần cân nhắc cẩn thận, rất là khó xử.
Bạch Ly nheo mắt, vẻ u ám trong mắt dường như tan đi không ít, thở dài, bỗng nhiên nắm tay Thi VôĐoan mà nói khe khẽ: “Ngươi lo lắng cho ta, trong lòng ta rất… cao hứng."
Thi Vô Đoan vốn vôý thức muốn giãy ra, nhưng nghe thấy câu này chẳng biết vì sao lại không đành lòng.
Mấy năm nay, thời điểm lòng họ cao hứng, thật sự là quáít.
Thập phương thế giới, hồng trần mịt mù, luôn có một loại người như vậy, phảng phất làm chuyện gì cũng như là tự gây cho mình không thống khoái, trong lòng y luôn có cảm xúc tiêu cực, màđây dường như là toàn bộ sức lực chèo chống cho y sống tiếp.
Nhìn chung cổ kim, kỳ thật kẻ có thể thành đại sự, phần lớn không hề có mệnh phụ mẫu song toàn, huynh đệđồng tâm tốt đẹp gìđó, cổ nhân nói “Trời sắp giao cho trách nhiệm lớn lao, tất phải khiến tâm chí khốn khổ, gân cốt nhọc nhằn", đại khái là bởi vì nhân tính vốn ham ăn biếng làm, người khoái lạc quá nhiều, người hạnh phúc quá nhiều, đa phần hài lòng với hiện trạng, cực ít có hùng tâm tráng chí gì.
Kẻ yêu phong hoa tuyết nguyệt, mỗi ngày chẳng qua tìm cầu nụ cười của mỹ nhân, lấy được nụ cười này, liền cảm thấy là kim phong ngọc lộ tương phùng, chết cũng đáng. Kẻ yêu kiều thê tiểu nhi, mỗi ngày bôn ba vì củi gạo dầu muối nuôi gia đình qua ngày, có thê nhi hòa thuận vui vẻ, liền cảm thấy trên đời chẳng có gì làđáng để sinh tử dây dưa, túm chặt không buông, lòng dạ tự nhiên rộng rãi.
Đây phảng phất là nguyền rủa từ xa xưa đến nay, những cảm xúc khoái lạc ấy cực ít có thể thật sự giúp một người đi được quá xa trên con đường nào đó, thông thường chúng sẽ trói người ta trong một vòng tròn, khiến người ta một đời biết rằng có trời, lại cam nguyện ngồi dưới đáy giếng.
Chỉ có lòng thù hận, phẫn nộ, không cam, tu sỉ, căm hận, mới có thể mấy chục năm như một ngày chèo chống người ta dồn nén ra một chút năng lượng cuối cùng, để y cắn răng đi đến cùng trên con đường không ai đi qua, xem mình như nhiên liệu, đốt đến khoảnh khắc cuối cùng của sinh mệnh.
Nhưng khi rốt cuộc đã thành đại nghiệp,họ lại phát hiện những thứ này không hề khiến mình vui vẻ.
Có lẽ người khác sẽ nghi hoặc, đã như vậy thì vì sao không buông mình ra, cũng buông người ta ra?
Nhưng kỳ thật người bát gạo thổi nốt không nhất định là không minh bạch đạo lý này, song y chẳng cách nào khống chế. Đại khái chúng sinh, đại đa phàm nhân, không thể như thánh nhân và tảng đá, vô luận phong vân biến ảo, đều có thể không bị lay chuyển.
Cái gọi làđương cục giả mê, kỳ thật chỉ là… một người rất khó khống chế lòng mình.
Tỷ như Bạch Ly, tỷ như Thi VôĐoan.
Hoặc giả họđều không đành, đều biết mình thế này là không đúng, trong lòng đồng dạng khó chịu, chỉ là tiến không được, lui không xong.
Nhưng mà tại nơi quỷ quái cách tuyệt với đời này, trong đêm dài đằng đẵng mười tám ngày mới có thể ngóng được mặt trời hai canh giờ, Thi VôĐoan đột nhiên muốn cho mình thở một hơi, cũng thả cho Bạch Ly một ngựa.
Không biết qua bao lâu, chẳng ai nói gì, Thi Vô Đoan rốt cuộc không ngăn được cơn buồn ngủ, dựa lên tảng đá lớn bên cạnh mà cúi đầu nhắm mắt. Bạch Ly vẫn không nhúc nhích, cho đến khi bàn tay Thi VôĐoan bị y nắm đã từ lạnh lẽo biến thành hơi có mồ hôi, y mới nhếch khóe môi, nét mặt lại có phần cứng nhắc, dường nhưđã quên mất phải cười như thế nào, năm lần bảy lượt luyện tập rất lâu mới cảm thấy ra dáng.
Vì thế y vừa lòng thỏa ý lưu lại nụ cười này, nhẹ nhàng nắm cổ tay Thi VôĐoan qua, kéo người đang cuộn tròn dựa lên tảng đá lớn vào lòng mình, cởi tấm áo khoác rách bươm bọc vào.
Sống nương tựa lẫn nhau như rất nhiều năm trước vậy.
Hai người bọn họ cùng bị nhốt trong nơi quỷ quái này, bất kể trước kia ở bên ngoài phô trương như thế nào, lúc này cũng chỉ có thể hết thảy giản lược, mỗi ngày chẳng qua kiếm chút thức ăn dân dã, hái chút trái cây dại có hạn bỏ vào bụng, đôi khi bởi vì Bạch Ly thật sự rất vụng, thường xuyên vướng chân vướng tay, mà còn phải ồn ào mấy câu.
Tính tình Bạch Ly càng hỉ nộ vô thường khó mà tự chế, một câu là có thể làm cho y cười rạng rỡ, hoặc một câu không biết khiến y nghĩđến đâu màđột nhiên phát hỏa, Thi VôĐoan phần lớn cũng lười chấp nhặt với y, nói không thông liền ngậm miệng.
Kỳ thật hồi nhỏ y cho rằng Bạch Ly là bé gái, dung nhẫn đủ kiểu, khi đó Bạch Ly vẫn là bán yêu bình thường có thể dùng tiếng người thuyết phục, có lẽ vô luận là cảnh ngộ hay mấy thứ thường niên nấp trong bóng kia, đều có không ít ảnh hưởng với tâm tính.
Hết thảy giản lược, cho đến khi Thi VôĐoan không nhịn được mồ hôi và máu lẫn lộn trên người, khăng khăng phải đi tắm mới thôi. Cá dưới sông này lại còn hung mãnh hơn y tưởng tượng, chẳng qua là rửa ráy một chút mà cũng phải rất cẩn thận, nhưng tắm rửa xong định lên bờ, lúc mặc quần áo hơi lơ là trốn chậm, y phục vốn sắp bị xé thành vải vụn kia liền gặp nạn, từ trường bào biến thành đoản trang, vừa không cẩn thận lại suýt nữa từđoản trang biến thành khố.
Vì thế Thi VôĐoan mới định mặc quần áo liền khoác nửa kiện y phục khá khó xửđứng ở bờ sông, một tay nắm thứđầu sỏ gây nên, thứ kia vẫn chưa từ bỏýđịnh, ngoác cái miệng toàn răng nhọn, đôi mắt cá chết trừng vừa tròn vừa to, còn đang giãy giụa không thôi, bị Thi VôĐoan vung tay ném lên bờ.
Bạch Ly lại chẳng hề e dè nhìn y chằm chằm, nếu không phải nét mặt quá thuần túy thì quả thực hệt nhưĐăng Đồ Tử.
“Nhìn gì mà nhìn?" Thảm hại thành như vậy, Thi VôĐoan nói chuyện không thể dễ nghe được, giũ nước trên người, dứt khoát không hề tị hiềm quấn tấm vải rách kia, trần thân trên, từ dưới sông đi lên, ngồi phịch xuống bên cạnh đống lửa, đột nhiên nhìn thấy lá cây ngày ấy Bạch Ly cuốn lại múc nước cho y, nhớ chiếc lá nọ cứng chắc dị thường, bèn túm qua cầm trong tay quan sát.
Bạch Ly nói: “Ngươi gầy quá."
Thi Vô Đoan dừng động tác trên tay, bỗng dưng cảm thấy câu này so với mắng y một câu còn khiến y không biết nên tiếp lời như thế nào hơn, liền mập mờđáp một tiếng, sau đó nói: “Cho ta dùng nhờ móng tay của ngươi một chút."
Bạch Ly theo lời chìa tay, năm móng tay màu đen kịt sắc bén dị thường bắn ra, Thi VôĐoan dùng móng tay của y vạch một đường trên chiếc lá, rạch ra một “đường gân lá" dài thượt. Y quả nhiên khéo tay, thoáng cái đã cắt chiếc lá thành những sợi dài kích cỡ tương đương, sau đó lại nhặt mấy miếng rách của y phục lên xem thử, trong nháy mắt đục mấy lỗ rồi xuyên sợi lá vào quấn vài vòng, liền chắp được hai mảnh vải vụn, sau đó khoác y phục lên người, dùng lá cây ghép lại, mười ngón tay linh hoạt bện một sợi thắt lưng.
Bạch Ly không nhịn được sán lại xem thử, bóng y đè qua, Thi VôĐoan thuận miệng nói: “Ngồi dịch qua bên kia một chút, đừng che mất ánh sáng của ta."
Bạch Ly liền hơi ngửa về sau, lui ra cho người nọ chút ánh sáng.
Thi Vô Đoan lại bỗng ngẩng đầu – vừa rồi bóng của y…
Bạch Ly không biết Thi VôĐoan giật mình cái gì, hỏi: “Sao vậy?"
“Không có gì." Thi Vô Đoan mặt không đổi sắc nói, “Thứ này không cóđộc chứ?"
Bạch Ly không nghi ngờ, chỉ nói: “Trong lá cây không có, yên tâm dùng đi."
Thi Vô Đoan một lần nữa cúi đầu, bện nốt đoạn còn lại, một mặt như hữu ý như vôý liếc cái bóng của Bạch Ly – ma ảnh phản phệ, lúc này mấy thứ kia không hề theo vào Ác Hỏa cảnh, bóng của Bạch Ly chỉ là bóng của chính y, theo động tác của y mà di động lên xuống, mấy ngày qua Thi VôĐoan vẫn không chúý, xung quanh cái bóng của Bạch Ly có một vòng trống.
Không phải ánh sáng bình thường chiếu ra, mà là loại trống không dường như sắp sửa hòa tan đó, khi hiển khi ẩn.
“Vì sao lại như vậy?" Thi VôĐoan vừa tùy tay cắt đứt số lá còn lại vừa thầm nghĩ, “Y không phải phàm nhân, trong bóng có linh, bóng dáng vô duyên vô cớ tan một đoạn, chỉ chứng minh… hồn phách không toàn. Trước kia trong bóng của y có một đống lớn mấy thứ lộn xộn, rốt cuộc không ai nhìn ra được, thế chuyện này lại là bắt đầu từ khi nào?"
Chưa chờ Thi VôĐoan suy nghĩ xong mở miệng hỏi, đột nhiên một luồng sáng chói mắt từ chân trời bay lên, hai người đồng thời ngớ ra, Thi VôĐoan nhanh chóng quay đầu, chỉ thấy trên chân trời màu đỏ sậm kia xuất hiện một đám mây vô cùng to, đám mây nọđè lên một thái dương phảng phất to hơn bên ngoài ba bốn lần.
Ban ngày hai canh giờ! Thông đạo mở rồi!
Thi Vô Đoan đứng lên, lại không phát hiện Bạch Ly phía sau sắc mặt đột nhiên âm trầm.
Y muốn đi, y lại muốn đi – khoảnh khắc ấy trong lòng Bạch Ly chỉ còn lại một ý nghĩ như vậy, phảng phất đó chỉ là tuyên phán tận thế, Thi Vô Đoan đang định tra xét cái gọi là“thông đạo"ở nơi nào, bước về trước một bước, đột nhiên một bàn tay từ phía sau vươn ra bóp chặt cổ y, kéo y về trong sơn động.
“Ngươi lại…" Thi VôĐoan nắm lấy cổ tay y, chỉ nghe “Soạt" một tiếng, áo quần vừa mới vá miễn cưỡng mặc được lại rách toác.
Tác giả :
Priest