Cẩm Sắt
Chương 14: Ly phân
“Ôi!" Thi Vô Đoan ngã ngồi dưới đất, y nghiêng đầu, khuôn mặt nghiêng gầy gò của Bạch Ly ngả lên hõm vai, Bạch Ly dường như chẳng còn sức lực để ngẩng đầu, xương cằm cấn bả vai hơi đau, cách khá xa Thi VôĐoan có thể ngay lập tức nhận ra đây là Bạch Ly, nhưng hiện giờ dựa sát vào nhau y lại cảm thấy người trước mắt trở nên xa lạ.
Thi Vô Đoan rốt cuộc muộn màng nghi hoặc, một tiểu nha đầu như phấn sao lại biến thành nam mất rồi?
May mà y còn nhỏ, tuy rằng “tức phụ"“trượng mẫu" gọi bậy, thực tế với việc kiểu này cũng chỉ biết danh xưng, nói nhảm một chút làm người khác buồn nôn thôi, trong lòng kỳ thật vô cùng ngây thơ, tuyệt không minh bạch tình yêu nam nữ làý tứ thế nào, cho nên chỉ hơi mất tự tại, không hề có phản ứng quá mạnh, hơi nghi hoặc khẽđẩy vai Bạch Ly mà hỏi: “Ngươi là Tiểu… Tiểu Ly Tử?"
Bạch Ly xốc lại tinh thần, từ trên người y gượng dậy, một tay ôm ngực, một mặt thấp giọng nói: “Sao ngươi lại đến đây, mau… mau rời khỏi."
Thật sự là Bạch Ly.
Thi Vô Đoan ngẩn người, trong lòng buồn bã thầm nghĩ, sao y trưởng thành liền biến thành nam, thế chẳng phải là không thể làm tức phụ? Chắc hẳn là lớn lên không tốt, nhất định nguyên do là mẹ y không tốt với y, ôi, chẳng trách người ta nói “nữđại thập bát biến" mà, té ra nếu muốn từ nhỏđến lớn đều có thể thành nữ nhân cũng không hề dễ.
Không làm tức phụđược thì thôi, Thi VôĐoan nghĩ thoáng cực kỳ, biến thành nam cũng là Tiểu Ly Tử, tương lai lại tìm người khác làm tức phụ, Tiểu Ly Tử thì làm… huynh đệ kết bái kia làđược rồi.
Lúc này thúy bình điểu hơi lo lắng kêu một tiếng đứng trên vai y, Thi VôĐoan ngoảnh lại nhìn, bắt đầu từđộng khẩu Hỏa Liên động, trên mặt đất nứt ra một vết nứt to, hắc khí càng thêm dày đặc từ bên trong bốc ra, thoạt nhìn không thấy đáy, phảng phất phía dưới chính là A Tỳđịa ngục.
Trừ Thi VôĐoan và Bạch Ly được thanh quang của tinh bàn bảo vệ, dù là hồ vương Bạch Tử Y cũng co quắp dưới đất, tai biến thành hồ ly, rốt cuộc phải lộ nguyên hình.
Thanh quang của tinh bàn càng lúc càng ảm đạm, Thi VôĐoan chỉ cảm thấy ngực tắc nghẽn, trước vụ nứt này lại hơi có cảm giác ngạt thở.
Bạch Ly dùng sức túm lấy bả vai Thi VôĐoan, ngón tay như phải bấm vào thịt y, lảo đảo đứng dậy: “Đi…Đi mau!"
Thi Vô Đoan vội bò dậy, bị Bạch Ly túm lảo đảo hai bước, liền theo y tránh đi đất nứt, chạy vào Hỏa Liên động. Thiết nghĩ trong động này tất có mật đạo, Bạch Ly vừa đi, máu vừa theo kẽ ngón tay nhỏ xuống, trên gương mặt trắng bệch kia cơ hồ xám xịt, Thi VôĐoan ngẫm nghĩ một chút rồi nói với Bạch Ly: “Tiểu Ly Tử, ngươi nhỏđi một chút, ta cõng ngươi!"
Nhưng y ngồi xổm xuống đợi một lát vẫn không thấy Bạch Ly cóđộng tác, liền quay đầu hỏi: “Sao vậy?"
“Ta đó… chẳng qua là bộ dáng biến ảo." Hồi lâu Bạch Ly mới nói khe khẽ, tiếng nói thiếu niên đã hơi trầm, lúc này nói ra giọng còn hơi khàn khàn, thần sắc phức tạp nhìn Thi VôĐoan, qua một lúc mới cười cười thảm đạm bảo, “Ngươi tới cứu ta, ta rất cao hứng, nhưng đó là lừa gạt ngươi…"
“Trời ơi, ta biết, ngươi mau biến đi, bằng không ta không cõng nổi ngươi đâu." Thi VôĐoan còn chưa phân biệt được mức độ của lừa gạt vàđùa giỡn, tuy rằng trong lòng cảm thấy rất kỳ cục, nhưng y có chút cẩu thả, biết đám tiểu yêu bình thường thích biến hóa để quậy phá người ta, cho rằng Bạch Ly cũng đùa giỡn, nếu là bình thường chưa biết chừng phải giận đồng bọn nhỏ này một lát, nhưng hiện tại không phải đang chạy trối chết sao, đâu còn chúýđược chút việc nhỏ nhặt này.
Bạch Ly ngơ ngẩn nhìn người nọ, bản thân bị thương rất nặng, tuy rằng sau khi Thi Vô Đoan thả y xuống khỏi cột, Bạch Ly liền cảm thấy yêu lực chậm rãi trở lại, nhưng vẫn không bổ khuyết được tinh huyết chảy ra theo vết thương, bèn dứt khoát khôi phục thành nguyên hình – như lần đầu tiên Thi VôĐoan trông thấy y, biến thành ấu đồng tai hồ.
Thi Vô Đoan cõng y lên, nhanh chóng chạy ra ngoài. Tóc thiếu niên là tự mình chải, y không đểý hình tượng lắm, lại thêm cuộc đại náo vừa rồi nên đã sớm rối tung, không ngừng sượt qua mũi Bạch Ly, hơi ngứa, lại dường như không chỉ mũi ngứa, Bạch Ly siết chặt đôi tay đang vòng qua cổ y, thấp giọng hỏi: “Ta lừa ngươi, ngươi không giận ta sao?"
Thi Vô Đoan nói: “Hiện tại không rảnh, chờ chúng ta chạy ra, tìm được sư phụ ta rồi giận sau."
Dừng một chút, y lại an ủi: “Sư phụ ta bổn sự lớn lắm, ngươi yên tâm đi, không sao đâu – thương của ngươi thế nào rồi, cóđau không? Mẹ ngươi sao lại như vậy?"
Bạch Ly hồi lâu không nói gì, Thi VôĐoan còn cho rằng y đã ngất đi, không nhịn được quay đầu nhìn y một cái, lại thấy Bạch Ly vành mắt hơi đỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng.
Chỉ nghe Bạch Ly nói: “Bàấy nói hắc khí bên ngoài là nhằm vào ta, đều là bởi vì ta, chỉ cần giết ta thì Thương Vân cốc sẽ bình an, bàấy nói ta chính là vật bất tường."
Bạch Ly dường như hơi sợ hãi, nói ra với một chút cam chịu, muốn nhìn thấy Thi Vô Đoan ném y lại, lòng thầm nghĩ: nếu như y cũng bỏ ta, ta và nhân thế này sẽ không còn dính dáng nữa, ngày sau bất kể sống hay chết, đều sạch gọn.
Ai ngờ mầm họa Thi VôĐoan này suy bụng ta ra bụng người hỏi: “Cái gì? Đều là nhằm vào ngươi? Ngươi đã gây họa lớn cỡ nào vậy?"
Bạch Ly ngẩn ra, không nhịn được cười khổ một tiếng: “Nếu ta biết thìđã tốt, từ ngày ta sinh ra, trong cốc liền có các loại đồn đãi, sợ ta, trốn tránh ta, nói ta là tai tinh…"
Với lịch duyệt của Thi VôĐoan hiện giờ, còn chưa thể lý giải loại sự tình này lắm, chỉ là một mặt thấy kỳ quái, một mặt lại thấy Bạch Ly đáng thương, còn gật đầu an ủi như người lớn: “Ôi, thật không nói phải trái gì cả, làm khó ngươi gánh chậu phân to như vậy qua ngần ấy năm."
Bạch Ly trong một ngày tâm tình thay đổi rất nhanh, vừa rồi khi nói câu kia với Thi VôĐoan lại ẩn ẩn như nhập ma, cảm giác tuyệt vọng như dòng nước lạnh băng, không kham nổi, nào ngờ bỗng nhiên nghe thấy một câu như vậy, bộ dáng nghiêm trang của Thi VôĐoan như một cây châm nho nhỏ, thoáng chốc chọc thủng bi phẫn tích tụ trong ***g ngực, Bạch Ly lại cảm thấy dở khóc dở cười, phảng phất đủ mọi chuyện quá khứ bị một câu nhẹ nhàng bâng quơ của hài tử này lôi đi, đều thành một trò cười ghê tởm lại nực cười.
Y dán mặt lên cổ Thi VôĐoan một hồi lâu mới thấp giọng nói: “Ngươi tốt với ta như vậy, ta…"
“Ha ha, vậy ngươi làm tức phụ cho ta đi!" Thi VôĐoan thuận miệng nói, đột nhiên nhớ tới điều gìđó, lại lắc đầu: “Ôi chao, không đúng, ngươi đâu phải là nữ, không thể làm tức phụ cho ta."
Bạch Ly khẽ nói: “Không quan trọng."
“…" Thi Vô Đoan im lặng giây lát, không nhịn được nhỏ giọng nói: “Việc này… phải quan trọng chứ?"
Bạch Ly cười một tiếng, ngửi mùi tươi mát trên người thiếu niên, hơi nhắm mắt lại: “Ta nói không quan trọng là không quan trọng." Trong lòng thầm nghĩ, ai dám bắt ta và ngươi xa nhau, ta sẽ giết kẻđó, mọi người trên đời này đều không tốt với ta, ta liền giết sạch bọn họ, lại có gì hệ trọng đâu?
Thi Vô Đoan nghe thấy câu cuối cùng yếu dần, cho rằng y bị thương thể lực không chèo chống được, chẳng thèm tranh cãi, chỉ là trong lòng khá tang thương nói thầm: “Ôi, y còn nhỏ mà, có nói y cũng chẳng hiểu đâu."
Bạch Ly chỉđường, Thi VôĐoan cõng y chạy băng băng một mạch vào mật đạo của Hỏa Liên động, cảm thấy bên trong âm trầm, phảng phất có mùi thối rữa, Thi VôĐoan không nhịn được hỏi: “Tiểu Ly Tử, đừng đi nhầm đường nha?"
“Không nhầm, chính là bên này, ởđây có một lối tắt, có thể trực tiếp đến trạm gác bố trí trên sườn núi của Huyền Tông các ngươi."
Mật đạo cực tối, thế cho nên hai người lao bừa như ruồi không đầu không hề thấy hắc khí bốc lên trong góc, lại còn dày đặc hơn trong Hỏa Liên động vừa rồi, chạy thêm một lúc, thanh quang trên tinh bàn ảm đạm đến mức cơ hồ chẳng còn nhìn thấy.
Bạch Ly không hề cảm thấy có gì không đúng, dù là lúc nãy họ bị hắc khí bao vây, ngay cả Thi VôĐoan cũng cảm thấy ngực ngột ngạt, y vẫn chưa bị hắc khí bốc ra từ vết nứt ảnh hưởng, hiện giờ y lại chúý tới Thi VôĐoan thở dốc càng lúc càng nặng nề, liền hỏi: “Ngươi mệt rồi phải không?"
“Ừm, có chút… ngạt thở." Thi VôĐoan nhíu mày, mồ hôi trên thái dương đã xuôi theo hai má chảy xuống.
Bạch Ly đưa tay sờ thử, lại nhớp nháp lạnh băng đầy tay, y kinh hãi: “VôĐoan, thả ta xuống!"
Thi Vô Đoan không thả Bạch Ly xuống, chân lại hơi lảo đảo, quỳ phịch xuống đất, thúy bình điểu có phần không bay được nữa, cũng rơi xuống theo, Bạch Ly vội buông cổ y ra, biến về bộ dáng thiếu niên, máu ở ngực đã ngừng chảy, không biết vì sao mà cảm thấy khôi phục một chút khí lực – thậm chí khôi phục còn nhanh hơn ngày thường.
Thi Vô Đoan một tay nắm cổáo mà thở hồng hộc, y cảm thấy giống như có một bàn tay chen ngay ngực, không khí hít vào chỉ vòng quanh họng một vòng rồi lại bay ra, trước mắt sao vàng lấp lánh từng đợt.
Y chìa ngón tay vê khẽ, một ngọn lửa nhỏ bùng lên trên đầu ngón tay tái nhợt, lúc này hai người rốt cuộc thấy rõ, trong bóng tối lại có một cụm hắc khí kề sát phía sau họ, dáng vẻ như bộ xương khô, ngoác cái miệng to tướng sâu không thấy đáy bổđến, không biết từđâu thổi tới một cơn gióâm khí rất nặng, dễ dàng thổi tắt ngọn lửa trên tay Thi VôĐoan.
Thi Vô Đoan lúc này ngược lại bình tĩnh, y nhìn sang bên kia, thấy đầu kia của ngõ nhỏ sâu xa lộ ra một chút ánh sáng, biết Bạch Ly không dẫn sai đường, bên kia quả thật có lối ra.
Thiếu niên này giống như có bản lĩnh càng khổ sở càng bộc phát ra sức mạnh, nắm tay Bạch Ly, chống một phen, một lần nữa đứng dậy, xách lưng thúy bình điểu, hít sâu một hơi, lắc lưđầu, lời ít ý nhiều nói: “Chạy mau."
Bạch Ly không biết vì sao người nọ khó chịu như vậy, đám hắc khí cực gần họ một sốđã vào thân thể y, chẳng những không khiến y khó chịu, giống như còn cực thoải mái, vết thương trên ngực chính làđược hắc khí kia ôn hòa bổ khuyết, nhưng chưa kịp nghĩ kỹđã bị Thi VôĐoan kéo chạy ra ngoài.
Hắc khíđuổi theo phía sau giống như biết họ sẽ chạy, tốc độ trong chớp mắt lại nhanh hơn không ít, mắt thấy sẽđuổi tới, ánh sáng của động khẩu kia càng lúc càng lớn càng lúc càng sáng, Thi Vô Đoan lại cảm thấy dưới chân như rưới chì, tim cũng phải nhảy ra ngoài, nhưng vẫn theo bản năng túm chặt Bạch Ly và thúy bình điểu.
Bỗng nhiên có thứ gìđó kéo mắt cá chân, Thi VôĐoan đâm nhào về phía trước, mắt tối sầm, trong phút chốc chẳng biết gì hết, nhưng chỉ ngất đi một hồi rồi lập tức tỉnh táo, phát hiện mình được người khác đón lấy, ôm ngang lên, thân thể lại bị ném bay cao ra ngoài.
Ánh sáng chói mắt chui vào đồng tử, Thi VôĐoan lại mở to hai mắt, cơ hồ bịđâm chảy nước mắt, vai y nặng nề nện lên tảng đá tại động khẩu, đau đến mức khiến y cho rằng xương cốt nát hết, trơ mắt nhìn Bạch Ly trong chớp mắt ném y ra lập tức bị hắc khí phía sau quấn lấy toàn thân, hắc khí kia lại xuyên qua ngực, như một thanh kiếm xuyên thấu thân thể, Bạch Ly chấn động toàn thân, phát ra một tiếng kêu ngắn ngủi.
“Tiểu Ly Tử!"
Vô số luồng hắc khí xuyên qua thân thể Bạch Ly như muốn phân tách y ra, khóe mắt Bạch Ly nhỏ xuống hai hàng huyết lệ, môi tái nhợt, y nhìn Thi VôĐoan như muốn khắc dáng dấp của thiếu niên thảm hại kia vào lòng, sau đó chưa kịp nói một chữ nào thì cả người đã bị cuốn vào màn sương đen, không biết gì nữa.
Y và hắc khí kia đồng thời biến mất ngay trước mặt Thi VôĐoan, mặt đất trống không chẳng còn gì nữa, giống như là Bạch Ly chưa bao giờ tồn tại.
Sau đó Thi Vô Đoan trông thấy một thứ lóng lánh trên mặt đất, y khẽ quát một tiếng, cắn răng gượng thân thể cơ hồđau đến chết lặng mà liều mạng bò qua, trông thấy đậu khấu triền y từng nhổ lông thúy bình điểu bện cho Bạch Ly. Thiếu niên túm đậu khấu triền vào tay, nắm lấy gắt gao, đau đến run rẩy.
“Ta phải đi tìm sư phụ." Y nói với mình, “Ta phải đi…"
Sau đó y rốt cuộc không gượng được nữa, đầu vẹo qua một bên, hôn mê bất tỉnh.
Share this:
Thi Vô Đoan rốt cuộc muộn màng nghi hoặc, một tiểu nha đầu như phấn sao lại biến thành nam mất rồi?
May mà y còn nhỏ, tuy rằng “tức phụ"“trượng mẫu" gọi bậy, thực tế với việc kiểu này cũng chỉ biết danh xưng, nói nhảm một chút làm người khác buồn nôn thôi, trong lòng kỳ thật vô cùng ngây thơ, tuyệt không minh bạch tình yêu nam nữ làý tứ thế nào, cho nên chỉ hơi mất tự tại, không hề có phản ứng quá mạnh, hơi nghi hoặc khẽđẩy vai Bạch Ly mà hỏi: “Ngươi là Tiểu… Tiểu Ly Tử?"
Bạch Ly xốc lại tinh thần, từ trên người y gượng dậy, một tay ôm ngực, một mặt thấp giọng nói: “Sao ngươi lại đến đây, mau… mau rời khỏi."
Thật sự là Bạch Ly.
Thi Vô Đoan ngẩn người, trong lòng buồn bã thầm nghĩ, sao y trưởng thành liền biến thành nam, thế chẳng phải là không thể làm tức phụ? Chắc hẳn là lớn lên không tốt, nhất định nguyên do là mẹ y không tốt với y, ôi, chẳng trách người ta nói “nữđại thập bát biến" mà, té ra nếu muốn từ nhỏđến lớn đều có thể thành nữ nhân cũng không hề dễ.
Không làm tức phụđược thì thôi, Thi VôĐoan nghĩ thoáng cực kỳ, biến thành nam cũng là Tiểu Ly Tử, tương lai lại tìm người khác làm tức phụ, Tiểu Ly Tử thì làm… huynh đệ kết bái kia làđược rồi.
Lúc này thúy bình điểu hơi lo lắng kêu một tiếng đứng trên vai y, Thi VôĐoan ngoảnh lại nhìn, bắt đầu từđộng khẩu Hỏa Liên động, trên mặt đất nứt ra một vết nứt to, hắc khí càng thêm dày đặc từ bên trong bốc ra, thoạt nhìn không thấy đáy, phảng phất phía dưới chính là A Tỳđịa ngục.
Trừ Thi VôĐoan và Bạch Ly được thanh quang của tinh bàn bảo vệ, dù là hồ vương Bạch Tử Y cũng co quắp dưới đất, tai biến thành hồ ly, rốt cuộc phải lộ nguyên hình.
Thanh quang của tinh bàn càng lúc càng ảm đạm, Thi VôĐoan chỉ cảm thấy ngực tắc nghẽn, trước vụ nứt này lại hơi có cảm giác ngạt thở.
Bạch Ly dùng sức túm lấy bả vai Thi VôĐoan, ngón tay như phải bấm vào thịt y, lảo đảo đứng dậy: “Đi…Đi mau!"
Thi Vô Đoan vội bò dậy, bị Bạch Ly túm lảo đảo hai bước, liền theo y tránh đi đất nứt, chạy vào Hỏa Liên động. Thiết nghĩ trong động này tất có mật đạo, Bạch Ly vừa đi, máu vừa theo kẽ ngón tay nhỏ xuống, trên gương mặt trắng bệch kia cơ hồ xám xịt, Thi VôĐoan ngẫm nghĩ một chút rồi nói với Bạch Ly: “Tiểu Ly Tử, ngươi nhỏđi một chút, ta cõng ngươi!"
Nhưng y ngồi xổm xuống đợi một lát vẫn không thấy Bạch Ly cóđộng tác, liền quay đầu hỏi: “Sao vậy?"
“Ta đó… chẳng qua là bộ dáng biến ảo." Hồi lâu Bạch Ly mới nói khe khẽ, tiếng nói thiếu niên đã hơi trầm, lúc này nói ra giọng còn hơi khàn khàn, thần sắc phức tạp nhìn Thi VôĐoan, qua một lúc mới cười cười thảm đạm bảo, “Ngươi tới cứu ta, ta rất cao hứng, nhưng đó là lừa gạt ngươi…"
“Trời ơi, ta biết, ngươi mau biến đi, bằng không ta không cõng nổi ngươi đâu." Thi VôĐoan còn chưa phân biệt được mức độ của lừa gạt vàđùa giỡn, tuy rằng trong lòng cảm thấy rất kỳ cục, nhưng y có chút cẩu thả, biết đám tiểu yêu bình thường thích biến hóa để quậy phá người ta, cho rằng Bạch Ly cũng đùa giỡn, nếu là bình thường chưa biết chừng phải giận đồng bọn nhỏ này một lát, nhưng hiện tại không phải đang chạy trối chết sao, đâu còn chúýđược chút việc nhỏ nhặt này.
Bạch Ly ngơ ngẩn nhìn người nọ, bản thân bị thương rất nặng, tuy rằng sau khi Thi Vô Đoan thả y xuống khỏi cột, Bạch Ly liền cảm thấy yêu lực chậm rãi trở lại, nhưng vẫn không bổ khuyết được tinh huyết chảy ra theo vết thương, bèn dứt khoát khôi phục thành nguyên hình – như lần đầu tiên Thi VôĐoan trông thấy y, biến thành ấu đồng tai hồ.
Thi Vô Đoan cõng y lên, nhanh chóng chạy ra ngoài. Tóc thiếu niên là tự mình chải, y không đểý hình tượng lắm, lại thêm cuộc đại náo vừa rồi nên đã sớm rối tung, không ngừng sượt qua mũi Bạch Ly, hơi ngứa, lại dường như không chỉ mũi ngứa, Bạch Ly siết chặt đôi tay đang vòng qua cổ y, thấp giọng hỏi: “Ta lừa ngươi, ngươi không giận ta sao?"
Thi Vô Đoan nói: “Hiện tại không rảnh, chờ chúng ta chạy ra, tìm được sư phụ ta rồi giận sau."
Dừng một chút, y lại an ủi: “Sư phụ ta bổn sự lớn lắm, ngươi yên tâm đi, không sao đâu – thương của ngươi thế nào rồi, cóđau không? Mẹ ngươi sao lại như vậy?"
Bạch Ly hồi lâu không nói gì, Thi VôĐoan còn cho rằng y đã ngất đi, không nhịn được quay đầu nhìn y một cái, lại thấy Bạch Ly vành mắt hơi đỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng.
Chỉ nghe Bạch Ly nói: “Bàấy nói hắc khí bên ngoài là nhằm vào ta, đều là bởi vì ta, chỉ cần giết ta thì Thương Vân cốc sẽ bình an, bàấy nói ta chính là vật bất tường."
Bạch Ly dường như hơi sợ hãi, nói ra với một chút cam chịu, muốn nhìn thấy Thi Vô Đoan ném y lại, lòng thầm nghĩ: nếu như y cũng bỏ ta, ta và nhân thế này sẽ không còn dính dáng nữa, ngày sau bất kể sống hay chết, đều sạch gọn.
Ai ngờ mầm họa Thi VôĐoan này suy bụng ta ra bụng người hỏi: “Cái gì? Đều là nhằm vào ngươi? Ngươi đã gây họa lớn cỡ nào vậy?"
Bạch Ly ngẩn ra, không nhịn được cười khổ một tiếng: “Nếu ta biết thìđã tốt, từ ngày ta sinh ra, trong cốc liền có các loại đồn đãi, sợ ta, trốn tránh ta, nói ta là tai tinh…"
Với lịch duyệt của Thi VôĐoan hiện giờ, còn chưa thể lý giải loại sự tình này lắm, chỉ là một mặt thấy kỳ quái, một mặt lại thấy Bạch Ly đáng thương, còn gật đầu an ủi như người lớn: “Ôi, thật không nói phải trái gì cả, làm khó ngươi gánh chậu phân to như vậy qua ngần ấy năm."
Bạch Ly trong một ngày tâm tình thay đổi rất nhanh, vừa rồi khi nói câu kia với Thi VôĐoan lại ẩn ẩn như nhập ma, cảm giác tuyệt vọng như dòng nước lạnh băng, không kham nổi, nào ngờ bỗng nhiên nghe thấy một câu như vậy, bộ dáng nghiêm trang của Thi VôĐoan như một cây châm nho nhỏ, thoáng chốc chọc thủng bi phẫn tích tụ trong ***g ngực, Bạch Ly lại cảm thấy dở khóc dở cười, phảng phất đủ mọi chuyện quá khứ bị một câu nhẹ nhàng bâng quơ của hài tử này lôi đi, đều thành một trò cười ghê tởm lại nực cười.
Y dán mặt lên cổ Thi VôĐoan một hồi lâu mới thấp giọng nói: “Ngươi tốt với ta như vậy, ta…"
“Ha ha, vậy ngươi làm tức phụ cho ta đi!" Thi VôĐoan thuận miệng nói, đột nhiên nhớ tới điều gìđó, lại lắc đầu: “Ôi chao, không đúng, ngươi đâu phải là nữ, không thể làm tức phụ cho ta."
Bạch Ly khẽ nói: “Không quan trọng."
“…" Thi Vô Đoan im lặng giây lát, không nhịn được nhỏ giọng nói: “Việc này… phải quan trọng chứ?"
Bạch Ly cười một tiếng, ngửi mùi tươi mát trên người thiếu niên, hơi nhắm mắt lại: “Ta nói không quan trọng là không quan trọng." Trong lòng thầm nghĩ, ai dám bắt ta và ngươi xa nhau, ta sẽ giết kẻđó, mọi người trên đời này đều không tốt với ta, ta liền giết sạch bọn họ, lại có gì hệ trọng đâu?
Thi Vô Đoan nghe thấy câu cuối cùng yếu dần, cho rằng y bị thương thể lực không chèo chống được, chẳng thèm tranh cãi, chỉ là trong lòng khá tang thương nói thầm: “Ôi, y còn nhỏ mà, có nói y cũng chẳng hiểu đâu."
Bạch Ly chỉđường, Thi VôĐoan cõng y chạy băng băng một mạch vào mật đạo của Hỏa Liên động, cảm thấy bên trong âm trầm, phảng phất có mùi thối rữa, Thi VôĐoan không nhịn được hỏi: “Tiểu Ly Tử, đừng đi nhầm đường nha?"
“Không nhầm, chính là bên này, ởđây có một lối tắt, có thể trực tiếp đến trạm gác bố trí trên sườn núi của Huyền Tông các ngươi."
Mật đạo cực tối, thế cho nên hai người lao bừa như ruồi không đầu không hề thấy hắc khí bốc lên trong góc, lại còn dày đặc hơn trong Hỏa Liên động vừa rồi, chạy thêm một lúc, thanh quang trên tinh bàn ảm đạm đến mức cơ hồ chẳng còn nhìn thấy.
Bạch Ly không hề cảm thấy có gì không đúng, dù là lúc nãy họ bị hắc khí bao vây, ngay cả Thi VôĐoan cũng cảm thấy ngực ngột ngạt, y vẫn chưa bị hắc khí bốc ra từ vết nứt ảnh hưởng, hiện giờ y lại chúý tới Thi VôĐoan thở dốc càng lúc càng nặng nề, liền hỏi: “Ngươi mệt rồi phải không?"
“Ừm, có chút… ngạt thở." Thi VôĐoan nhíu mày, mồ hôi trên thái dương đã xuôi theo hai má chảy xuống.
Bạch Ly đưa tay sờ thử, lại nhớp nháp lạnh băng đầy tay, y kinh hãi: “VôĐoan, thả ta xuống!"
Thi Vô Đoan không thả Bạch Ly xuống, chân lại hơi lảo đảo, quỳ phịch xuống đất, thúy bình điểu có phần không bay được nữa, cũng rơi xuống theo, Bạch Ly vội buông cổ y ra, biến về bộ dáng thiếu niên, máu ở ngực đã ngừng chảy, không biết vì sao mà cảm thấy khôi phục một chút khí lực – thậm chí khôi phục còn nhanh hơn ngày thường.
Thi Vô Đoan một tay nắm cổáo mà thở hồng hộc, y cảm thấy giống như có một bàn tay chen ngay ngực, không khí hít vào chỉ vòng quanh họng một vòng rồi lại bay ra, trước mắt sao vàng lấp lánh từng đợt.
Y chìa ngón tay vê khẽ, một ngọn lửa nhỏ bùng lên trên đầu ngón tay tái nhợt, lúc này hai người rốt cuộc thấy rõ, trong bóng tối lại có một cụm hắc khí kề sát phía sau họ, dáng vẻ như bộ xương khô, ngoác cái miệng to tướng sâu không thấy đáy bổđến, không biết từđâu thổi tới một cơn gióâm khí rất nặng, dễ dàng thổi tắt ngọn lửa trên tay Thi VôĐoan.
Thi Vô Đoan lúc này ngược lại bình tĩnh, y nhìn sang bên kia, thấy đầu kia của ngõ nhỏ sâu xa lộ ra một chút ánh sáng, biết Bạch Ly không dẫn sai đường, bên kia quả thật có lối ra.
Thiếu niên này giống như có bản lĩnh càng khổ sở càng bộc phát ra sức mạnh, nắm tay Bạch Ly, chống một phen, một lần nữa đứng dậy, xách lưng thúy bình điểu, hít sâu một hơi, lắc lưđầu, lời ít ý nhiều nói: “Chạy mau."
Bạch Ly không biết vì sao người nọ khó chịu như vậy, đám hắc khí cực gần họ một sốđã vào thân thể y, chẳng những không khiến y khó chịu, giống như còn cực thoải mái, vết thương trên ngực chính làđược hắc khí kia ôn hòa bổ khuyết, nhưng chưa kịp nghĩ kỹđã bị Thi VôĐoan kéo chạy ra ngoài.
Hắc khíđuổi theo phía sau giống như biết họ sẽ chạy, tốc độ trong chớp mắt lại nhanh hơn không ít, mắt thấy sẽđuổi tới, ánh sáng của động khẩu kia càng lúc càng lớn càng lúc càng sáng, Thi Vô Đoan lại cảm thấy dưới chân như rưới chì, tim cũng phải nhảy ra ngoài, nhưng vẫn theo bản năng túm chặt Bạch Ly và thúy bình điểu.
Bỗng nhiên có thứ gìđó kéo mắt cá chân, Thi VôĐoan đâm nhào về phía trước, mắt tối sầm, trong phút chốc chẳng biết gì hết, nhưng chỉ ngất đi một hồi rồi lập tức tỉnh táo, phát hiện mình được người khác đón lấy, ôm ngang lên, thân thể lại bị ném bay cao ra ngoài.
Ánh sáng chói mắt chui vào đồng tử, Thi VôĐoan lại mở to hai mắt, cơ hồ bịđâm chảy nước mắt, vai y nặng nề nện lên tảng đá tại động khẩu, đau đến mức khiến y cho rằng xương cốt nát hết, trơ mắt nhìn Bạch Ly trong chớp mắt ném y ra lập tức bị hắc khí phía sau quấn lấy toàn thân, hắc khí kia lại xuyên qua ngực, như một thanh kiếm xuyên thấu thân thể, Bạch Ly chấn động toàn thân, phát ra một tiếng kêu ngắn ngủi.
“Tiểu Ly Tử!"
Vô số luồng hắc khí xuyên qua thân thể Bạch Ly như muốn phân tách y ra, khóe mắt Bạch Ly nhỏ xuống hai hàng huyết lệ, môi tái nhợt, y nhìn Thi VôĐoan như muốn khắc dáng dấp của thiếu niên thảm hại kia vào lòng, sau đó chưa kịp nói một chữ nào thì cả người đã bị cuốn vào màn sương đen, không biết gì nữa.
Y và hắc khí kia đồng thời biến mất ngay trước mặt Thi VôĐoan, mặt đất trống không chẳng còn gì nữa, giống như là Bạch Ly chưa bao giờ tồn tại.
Sau đó Thi Vô Đoan trông thấy một thứ lóng lánh trên mặt đất, y khẽ quát một tiếng, cắn răng gượng thân thể cơ hồđau đến chết lặng mà liều mạng bò qua, trông thấy đậu khấu triền y từng nhổ lông thúy bình điểu bện cho Bạch Ly. Thiếu niên túm đậu khấu triền vào tay, nắm lấy gắt gao, đau đến run rẩy.
“Ta phải đi tìm sư phụ." Y nói với mình, “Ta phải đi…"
Sau đó y rốt cuộc không gượng được nữa, đầu vẹo qua một bên, hôn mê bất tỉnh.
Share this:
Tác giả :
Priest