Cảm Ơn Em, Đã Can Đảm Yêu Anh
Chương 36: Tâm sự
Hỷ Lạc đứng ở cửa chờ Lâm Hạo Sơ lấy xe, trong đầu vẫn lởn vởn tin nhắn mới nhận được, "Khi nào rảnh đến phòng khám bệnh tìm tôi, có việc." Có việc, là có việc gì đây? Anh ấy vẫn chưa khỏe sao? Là bởi vì thôi miên bị gián đoạn? Hỷ Lạc gục đầu xuống, nhìn cái bóng chính mình bị ánh mặt trời mùa đông kéo thật dài.
"Đang ngẩn ngơ gì đó?" Một cánh tay quen thuộc khoác lên vai cô, vẫn là cái giọng điệu quen thuộc, Hỷ Lạc chậm rãi xoay người, trố mắt một hồi, vui mừng không thể tin được, "Cố Doãn, anh đã trở về?"
Cố Doãn cười, thu tay đút vào túi quần, "Ừ, trở về được một tuần rồi."
"Một tuần? Sao không nói em biết?" Hỷ Lạc lườm cậu ta, thấy Cố Doãn dần dần thu lại nụ cười, cô có chút xấu hổ dời ánh mắt, tầm mắt đảo qua trang phục trên người cậu, "Sao anh lại mặc thành như vậy?" Cố Doãn một thân trang phục nghiêm chỉnh, bộ comple màu đen làm cậu thoạt nhìn bớt một chút ngây ngô.
Cố Doãn vẻ mặt khó hiểu nhìn Hỷ Lạc một hồi, sau đó ánh mắt nhìn về phía cô có chút mất mát, "Xem ra em thật sự rất vui vẻ." Vui vẻ đến mức đã quên có một người như anh đang tồn tại sao? Cậu dời ánh mắt, nhìn về suối nước phía xa xa, những giọt nước trắng xóa ào ạt dưới ánh mặt trời chiết xạ ra những màu sắc thật đẹp, nhưng không làm tâm trạng cay đắng của cậu dễ chịu hơn một chút, cậu chậm chạp nói, "... Anh đã tốt nghiệp rất lâu rồi."
Nụ cười trên mặt Hỷ Lạc cứng đờ, đúng vậy, Cố Doãn đã tốt nghiệp vừa mới đi làm a. Sau khi kết hôn với Lâm Hạo Sơ, thế giới của cô hầu như đều là Lâm Hạo Sơ, người thân bạn bè cũng ít liên hệ, giờ đây, ngay cả người bạn từ nhỏ cùng nhau lớn lên, lúc nào về nước, lúc nào tốt nghiệp cũng không biết.
Cố Doãn thấy bộ dáng suy sụp của cô, đưa tay đặt trên đỉnh đầu cô, trong nháy mắt một mảng ấm áp bao phủ trên tóc cô, "Làm sao vậy? Chỉ cần em vui vẻ là tốt rồi, cái khác không cần để ý."
Giống như trước đây, mỗi khi cô thấy buồn, cậu sẽ dùng động tác như vậy, giọng nói như vậy để an ủi cô. Hỷ Lạc gục đầu xuống, nhớ tới cảnh tượng lúc cậu rời đi, ngực đau xót, "Xin lỗi."
Cố Doãn xoa xoa mái tóc cô, "Xin lỗi cái gì? Một câu xin lỗi là liền đuổi anh đi sao? Chí ít phải mời anh ăn cơm chứ?"
Hỷ Lạc thấy cậu khôi phục lại bộ dáng trêu chọc ban đầu, tức giận kéo tay anh xuống, "Em là sinh viên nghèo mà anh cũng lừa em."
Cố Doãn cười trêu ghẹo, "Không phải gả cho Lâm đại bí thư sao, anh còn không tranh thủ đi bám váy quan hệ."
Hỷ Lạc liếc cậu, bầu không khí ngột ngạt hễ quét là sạch, hai người giống như trở trước đây bộ dáng chơi đùa náo loạn trong chung cư, "Anh trước đây không phải có một đám bạn bè chạy theo sau khóc trời kêu đất liều mạng cho anh bám váy sao."
Cố Doãn chán nản, "Tần Hỷ Lạc, càng sống càng lạc hậu, như vậy chả có tí hài hước nào, với em chả có tiếng nói chung." Cậu giơ tay nhìn đồng hồ, "Anh còn có việc phải đi trước, liên lạc qua điện thoại sau."
"Ừ, được." Hỷ Lạc nhìn bóng dáng cậu đi đến tòa cao ốc, thở ra một hơi thật dài. Lúc xe Lâm Hạo Sơ dừng trước mặt Hỷ Lạc, chỉ thấy được bóng lưng Cố Doãn vào tòa cao ốc, Hỷ Lạc lên xe thắt dây an toàn, Lâm Hạo Sơ nhìn hướng cao ốc, không nói gì, khởi động xe rời khỏi.
Buổi chiều nhận được điện thoại của Diệp Hồng, Hỷ Lạc rất bất ngờ.
Cùng với bà ngồi ghế lô trong trà quán, Hỷ Lạc nhớ tới lần trước nói với bà về bệnh tình của Lâm Hạo Sơ, trong lòng thấy có chút buồn cười. Không ngờ chỉ có mấy tháng ngắn ngủi, lại có sự thay đổi lớn như vậy. Nên nói Diệp Hồng quá máu lạnh? Hay là nên cười nhạo cái gọi là huyết thống tình thân?
Hỷ Lạc ngồi im lặng, không chủ động bắt chuyện. Diệp Hồng uống trà, cũng không mở miệng, Hỷ Lạc cũng không giục bà, bà chủ động hẹn mình, chắc chắn là có chuyện nói với cô.
Sau một lát, Diệp Hồng buông tách trà trong tay, "Hiện giờ nó thế nào rồi?"
Hỷ Lạc trầm mặc vài giây, vẫn là thành thật trả lời bà, "Sáng nay đến phòng khám bệnh làm trắc nghiệm báo cáo sức khỏe tâm lý, kết quả tốt. Lập tức có thể bắt đầu đi làm được."
Diệp Hồng khó có được biểu hiện nào trên mặt, chỉ là cử động khóe miệng, "Vậy là tốt rồi."
Lại là sự im lặng thật lâu, Hỷ Lạc nghĩ bầu không khí có chút buồn bực, vài lần muốn mở miệng phá vỡ sự im lặng, nhưng phát hiện thật không biết nên nói cái gì. Trái lại Diệp Hồng đã mở miệng, "Mẹ và ba nó... không phải chuyện mang vẻ ngoài như thế."
Hỷ Lạc sửng sốt, mới phản ứng người bà nói chính là Hà Vịnh Thanh, trái lại hơi bất ngờ khi Diệp Hồng sẽ nói đến chuyện này, cô chỉ nhỏ giọng "Dạ" một tiếng.
Diệp Hồng thở dài, bà cười với Hỷ Lạc, lại lộ ra vẻ mặt nên có của hiền thê từ mẫu chỉ Lâm gia mới có, "Nghe được các con nói cho mẹ biết bệnh tình của nó, lòng mẹ không hề có một chút khiếp sợ sao lại có khả năng đó được. Lần này thấy nó phát bệnh trước mặt mẹ, mẹ.. xác thực lòng mẹ rất khó chịu, hơn nữa, nguyên nhân bệnh nhiều ít có liên quan đến mẹ." Giọng nói của bà dần dần lạc đi.
Hỷ Lạc có chút kinh ngạc trợn tròn mắt.
Diệp Hồng nhìn biểu hiện của cô, lòng đau xót từng cơn, "Xem vẻ mặt của con, con nghĩ là mẹ nên hoàn toàn không có cảm giác mới đúng, phải không?"
Hỷ Lạc hơi ngượng ngùng, vội vã giải thích, "Đương nhiên không phải, con chỉ là nghĩ, mẹ dường như rất có sở trường về ẩn giấu tình cảm của mình. Con... có chút nhìn không thấu mẹ."
"Nó năm tuổi, ở nhà trẻ đạt được giải thưởng hạng nhất thi thiết kế, tuy rằng chỉ là một món đồ chơi rất nhỏ, thế nhưng đó là phần thưởng lần đầu tiên của nó, nó rất vui sướng. Bảy tuổi, vào lớp một tiểu học, mới vừa vào học đã được tuyển làm lớp trưởng, bởi vì thành tích của nó luôn luôn đứng nhất. Mười hai tuổi, lên cấp hai, vóc dáng bắt đầu lớn lên rất nhanh, thể dục tốt, nhất là chạy nhanh, đã từng đạt á quân chạy nước rút trong đại hội thể dục thể thao trung học toàn thành. Mười lăm tuổi, nó bắt đầu cao khoảng một mét tám, ăn rất nhiều, thích ăn thức ăn má Ngô nấu. Mười chín tuổi, thi đậu học viện quân sự..."
Hỷ Lạc to mắt ngẩn người nghe Diệp Hồng tỉ mỉ kể từng ly từng tí những năm tháng trưởng thành của Lâm Hạo Sơ, cô giật mình đến hơn nữa ngày mới hồi phục tinh thần lại, "Mẹ, mẹ... rõ ràng quan tâm anh ấy như thế, vì sao phải?"
Diệp Hồng nhấp một ngụm trà, trên mặt có chút ý cười thản nhiên, "Hỷ Lạc, con có thử rất yêu một người, yêu đến nỗi toàn bộ tuổi thanh xuân của con đều tiêu hao trên con người ấy, vì anh ta, thậm chí mất đi khả năng yêu thương, cuối cùng, bị thương tổn, cái cảm giác thương tích đầy mình con biết không?"
Hỷ Lạc thật thà lắc đầu, cô có chút thẹn thùng, "Con... chỉ thích qua một mình Lâm Hạo Sơ."
Diệp Hồng tựa như không thèm để ý câu trả lời của cô, tiếp tục nói, "Mẹ là một người rất tự phụ kiên cường mạnh mẽ, cho tới bây giờ chỉ có những thứ mẹ không muốn, chứ không có thứ mẹ không đạt được. Hà Vịnh Thanh, chính là thứ mẹ muốn nhưng không chiếm được. Sau khi ông ấy bỏ đi, lòng hoàn toàn đã chết, đối với Hạo Sơ, tâm tình của mẹ rất phức tạp. Mẹ rất thương nó, thế nhưng mẹ không có cách nào khác nhìn thẳng vào nó. Mỗi một nét mặt của nó, mỗi một động tác, đều giống như Hà Vịnh Thanh. Mẹ chỉ dám lặng lẽ quan tâm nó, lặng lẽ chăm sóc nó. Hà Vịnh Thanh là một hồi kiếp trong lòng mẹ, mẹ tránh không khỏi, nhưng cũng không thể trốn. Cuối cùng, mất hết tất cả."
Hỷ Lạc ngơ ngác nghe Diệp Hồng nói, lần đầu tiên thấy bà có chút thương cảm, cho tới nay, Diệp Hồng trong trí nhớ cô đều rất ngoan cường, là một người không giỏi về bày tỏ tình cảm, thì ra nội tâm của bà cũng có yếu đuối, cũng có vết thương.
"Những ngày mà mẹ đuổi ông ấy chạy, mẹ đã có chút mệt mỏi rã rời. Trong tình yêu, điều thảm thương nhất không phải lỡ yêu người mà mãi mãi sẽ không yêu mình. Mà là, yêu phải loại người trời sinh tính ích kỷ lạnh bạc, anh ta sẽ không xem thường tình yêu, cũng sẽ không dễ dàng hứa hẹn, thậm chí trơ mắt nhìn con đụng phải đầu rơi máu chảy cũng sẽ không ngăn cản con." Diệp Hồng nói rất thản nhiên, nói rất nhẹ nhàng, nhưng Hỷ Lạc nghe lại thấy kinh hãi.
Những ngày mình đuổi anh chạy? Ngay từ đầu mình và Lâm Hạo Sơ không phải là cái dạng như vậy sao? Cuối cùng Lâm Hạo Sơ đột nhiên cầu hôn mình, cô thậm chí giống như đà điểu không dám truy hỏi nguyên nhân, không phải tình yêu, cô rất rõ ràng. Thế nhưng, chính là sợ cái sự thật này. Người trời sinh lạnh bạc, Lâm Hạo Sơ sẽ thế sao? Những ngày cùng ở chung với anh rất dài, nhưng một chút cũng không hiểu được anh, nhìn không thấu anh.
Diệp Hồng thở phào một hơi, "Mẹ nói con biết những điều này, chỉ là muốn nói, mẹ không phải là người như con tưởng tượng, đối với nó không có một chút để ý. Trước đây, mẹ quá lưu tâm đến quá khứ của mình bị phơi bày, thấy bệnh của nó, mẹ vẫn là bị khiếp sợ. Mẹ không mong mỏi sự tha thứ của nó, chỉ hy vọng nó có thể khỏe lại. Về bệnh tình của nó, mẹ hy vọng con có thể thường xuyên cho mẹ biết một chút, được không?"
Hỷ Lạc đờ đẫn gật đầu, khi mạch suy nghĩ vẫn còn lưu lại trong cô đến xuất thần, "Được."
Diệp Hồng thấy tâm trạng Hỷ Lạc rõ ràng là không tốt, cong khóe môi cười cười, "Hạo Sơ không phải Hà Vịnh Thanh."
Hỷ Lạc hiểu được ý tứ của bà, có chút ngại ngùng, cô vội vã bưng tách nhấp một ngụm trà, "Con biết." Biết không? Kỳ thực trong lòng cô một tí cũng không biết. Đối với quan hệ giữa hai người họ, Lâm Hạo Sơ dường như chưa từng có đáp ứng bất cứ cái gì, Hỷ Lạc có chút tự giễu, nếu có một ngày, cô đột nhiên bỏ đi, Lâm Hạo Sơ chắc hẳn cũng sẽ không lưu ý sao?
"Đang ngẩn ngơ gì đó?" Một cánh tay quen thuộc khoác lên vai cô, vẫn là cái giọng điệu quen thuộc, Hỷ Lạc chậm rãi xoay người, trố mắt một hồi, vui mừng không thể tin được, "Cố Doãn, anh đã trở về?"
Cố Doãn cười, thu tay đút vào túi quần, "Ừ, trở về được một tuần rồi."
"Một tuần? Sao không nói em biết?" Hỷ Lạc lườm cậu ta, thấy Cố Doãn dần dần thu lại nụ cười, cô có chút xấu hổ dời ánh mắt, tầm mắt đảo qua trang phục trên người cậu, "Sao anh lại mặc thành như vậy?" Cố Doãn một thân trang phục nghiêm chỉnh, bộ comple màu đen làm cậu thoạt nhìn bớt một chút ngây ngô.
Cố Doãn vẻ mặt khó hiểu nhìn Hỷ Lạc một hồi, sau đó ánh mắt nhìn về phía cô có chút mất mát, "Xem ra em thật sự rất vui vẻ." Vui vẻ đến mức đã quên có một người như anh đang tồn tại sao? Cậu dời ánh mắt, nhìn về suối nước phía xa xa, những giọt nước trắng xóa ào ạt dưới ánh mặt trời chiết xạ ra những màu sắc thật đẹp, nhưng không làm tâm trạng cay đắng của cậu dễ chịu hơn một chút, cậu chậm chạp nói, "... Anh đã tốt nghiệp rất lâu rồi."
Nụ cười trên mặt Hỷ Lạc cứng đờ, đúng vậy, Cố Doãn đã tốt nghiệp vừa mới đi làm a. Sau khi kết hôn với Lâm Hạo Sơ, thế giới của cô hầu như đều là Lâm Hạo Sơ, người thân bạn bè cũng ít liên hệ, giờ đây, ngay cả người bạn từ nhỏ cùng nhau lớn lên, lúc nào về nước, lúc nào tốt nghiệp cũng không biết.
Cố Doãn thấy bộ dáng suy sụp của cô, đưa tay đặt trên đỉnh đầu cô, trong nháy mắt một mảng ấm áp bao phủ trên tóc cô, "Làm sao vậy? Chỉ cần em vui vẻ là tốt rồi, cái khác không cần để ý."
Giống như trước đây, mỗi khi cô thấy buồn, cậu sẽ dùng động tác như vậy, giọng nói như vậy để an ủi cô. Hỷ Lạc gục đầu xuống, nhớ tới cảnh tượng lúc cậu rời đi, ngực đau xót, "Xin lỗi."
Cố Doãn xoa xoa mái tóc cô, "Xin lỗi cái gì? Một câu xin lỗi là liền đuổi anh đi sao? Chí ít phải mời anh ăn cơm chứ?"
Hỷ Lạc thấy cậu khôi phục lại bộ dáng trêu chọc ban đầu, tức giận kéo tay anh xuống, "Em là sinh viên nghèo mà anh cũng lừa em."
Cố Doãn cười trêu ghẹo, "Không phải gả cho Lâm đại bí thư sao, anh còn không tranh thủ đi bám váy quan hệ."
Hỷ Lạc liếc cậu, bầu không khí ngột ngạt hễ quét là sạch, hai người giống như trở trước đây bộ dáng chơi đùa náo loạn trong chung cư, "Anh trước đây không phải có một đám bạn bè chạy theo sau khóc trời kêu đất liều mạng cho anh bám váy sao."
Cố Doãn chán nản, "Tần Hỷ Lạc, càng sống càng lạc hậu, như vậy chả có tí hài hước nào, với em chả có tiếng nói chung." Cậu giơ tay nhìn đồng hồ, "Anh còn có việc phải đi trước, liên lạc qua điện thoại sau."
"Ừ, được." Hỷ Lạc nhìn bóng dáng cậu đi đến tòa cao ốc, thở ra một hơi thật dài. Lúc xe Lâm Hạo Sơ dừng trước mặt Hỷ Lạc, chỉ thấy được bóng lưng Cố Doãn vào tòa cao ốc, Hỷ Lạc lên xe thắt dây an toàn, Lâm Hạo Sơ nhìn hướng cao ốc, không nói gì, khởi động xe rời khỏi.
Buổi chiều nhận được điện thoại của Diệp Hồng, Hỷ Lạc rất bất ngờ.
Cùng với bà ngồi ghế lô trong trà quán, Hỷ Lạc nhớ tới lần trước nói với bà về bệnh tình của Lâm Hạo Sơ, trong lòng thấy có chút buồn cười. Không ngờ chỉ có mấy tháng ngắn ngủi, lại có sự thay đổi lớn như vậy. Nên nói Diệp Hồng quá máu lạnh? Hay là nên cười nhạo cái gọi là huyết thống tình thân?
Hỷ Lạc ngồi im lặng, không chủ động bắt chuyện. Diệp Hồng uống trà, cũng không mở miệng, Hỷ Lạc cũng không giục bà, bà chủ động hẹn mình, chắc chắn là có chuyện nói với cô.
Sau một lát, Diệp Hồng buông tách trà trong tay, "Hiện giờ nó thế nào rồi?"
Hỷ Lạc trầm mặc vài giây, vẫn là thành thật trả lời bà, "Sáng nay đến phòng khám bệnh làm trắc nghiệm báo cáo sức khỏe tâm lý, kết quả tốt. Lập tức có thể bắt đầu đi làm được."
Diệp Hồng khó có được biểu hiện nào trên mặt, chỉ là cử động khóe miệng, "Vậy là tốt rồi."
Lại là sự im lặng thật lâu, Hỷ Lạc nghĩ bầu không khí có chút buồn bực, vài lần muốn mở miệng phá vỡ sự im lặng, nhưng phát hiện thật không biết nên nói cái gì. Trái lại Diệp Hồng đã mở miệng, "Mẹ và ba nó... không phải chuyện mang vẻ ngoài như thế."
Hỷ Lạc sửng sốt, mới phản ứng người bà nói chính là Hà Vịnh Thanh, trái lại hơi bất ngờ khi Diệp Hồng sẽ nói đến chuyện này, cô chỉ nhỏ giọng "Dạ" một tiếng.
Diệp Hồng thở dài, bà cười với Hỷ Lạc, lại lộ ra vẻ mặt nên có của hiền thê từ mẫu chỉ Lâm gia mới có, "Nghe được các con nói cho mẹ biết bệnh tình của nó, lòng mẹ không hề có một chút khiếp sợ sao lại có khả năng đó được. Lần này thấy nó phát bệnh trước mặt mẹ, mẹ.. xác thực lòng mẹ rất khó chịu, hơn nữa, nguyên nhân bệnh nhiều ít có liên quan đến mẹ." Giọng nói của bà dần dần lạc đi.
Hỷ Lạc có chút kinh ngạc trợn tròn mắt.
Diệp Hồng nhìn biểu hiện của cô, lòng đau xót từng cơn, "Xem vẻ mặt của con, con nghĩ là mẹ nên hoàn toàn không có cảm giác mới đúng, phải không?"
Hỷ Lạc hơi ngượng ngùng, vội vã giải thích, "Đương nhiên không phải, con chỉ là nghĩ, mẹ dường như rất có sở trường về ẩn giấu tình cảm của mình. Con... có chút nhìn không thấu mẹ."
"Nó năm tuổi, ở nhà trẻ đạt được giải thưởng hạng nhất thi thiết kế, tuy rằng chỉ là một món đồ chơi rất nhỏ, thế nhưng đó là phần thưởng lần đầu tiên của nó, nó rất vui sướng. Bảy tuổi, vào lớp một tiểu học, mới vừa vào học đã được tuyển làm lớp trưởng, bởi vì thành tích của nó luôn luôn đứng nhất. Mười hai tuổi, lên cấp hai, vóc dáng bắt đầu lớn lên rất nhanh, thể dục tốt, nhất là chạy nhanh, đã từng đạt á quân chạy nước rút trong đại hội thể dục thể thao trung học toàn thành. Mười lăm tuổi, nó bắt đầu cao khoảng một mét tám, ăn rất nhiều, thích ăn thức ăn má Ngô nấu. Mười chín tuổi, thi đậu học viện quân sự..."
Hỷ Lạc to mắt ngẩn người nghe Diệp Hồng tỉ mỉ kể từng ly từng tí những năm tháng trưởng thành của Lâm Hạo Sơ, cô giật mình đến hơn nữa ngày mới hồi phục tinh thần lại, "Mẹ, mẹ... rõ ràng quan tâm anh ấy như thế, vì sao phải?"
Diệp Hồng nhấp một ngụm trà, trên mặt có chút ý cười thản nhiên, "Hỷ Lạc, con có thử rất yêu một người, yêu đến nỗi toàn bộ tuổi thanh xuân của con đều tiêu hao trên con người ấy, vì anh ta, thậm chí mất đi khả năng yêu thương, cuối cùng, bị thương tổn, cái cảm giác thương tích đầy mình con biết không?"
Hỷ Lạc thật thà lắc đầu, cô có chút thẹn thùng, "Con... chỉ thích qua một mình Lâm Hạo Sơ."
Diệp Hồng tựa như không thèm để ý câu trả lời của cô, tiếp tục nói, "Mẹ là một người rất tự phụ kiên cường mạnh mẽ, cho tới bây giờ chỉ có những thứ mẹ không muốn, chứ không có thứ mẹ không đạt được. Hà Vịnh Thanh, chính là thứ mẹ muốn nhưng không chiếm được. Sau khi ông ấy bỏ đi, lòng hoàn toàn đã chết, đối với Hạo Sơ, tâm tình của mẹ rất phức tạp. Mẹ rất thương nó, thế nhưng mẹ không có cách nào khác nhìn thẳng vào nó. Mỗi một nét mặt của nó, mỗi một động tác, đều giống như Hà Vịnh Thanh. Mẹ chỉ dám lặng lẽ quan tâm nó, lặng lẽ chăm sóc nó. Hà Vịnh Thanh là một hồi kiếp trong lòng mẹ, mẹ tránh không khỏi, nhưng cũng không thể trốn. Cuối cùng, mất hết tất cả."
Hỷ Lạc ngơ ngác nghe Diệp Hồng nói, lần đầu tiên thấy bà có chút thương cảm, cho tới nay, Diệp Hồng trong trí nhớ cô đều rất ngoan cường, là một người không giỏi về bày tỏ tình cảm, thì ra nội tâm của bà cũng có yếu đuối, cũng có vết thương.
"Những ngày mà mẹ đuổi ông ấy chạy, mẹ đã có chút mệt mỏi rã rời. Trong tình yêu, điều thảm thương nhất không phải lỡ yêu người mà mãi mãi sẽ không yêu mình. Mà là, yêu phải loại người trời sinh tính ích kỷ lạnh bạc, anh ta sẽ không xem thường tình yêu, cũng sẽ không dễ dàng hứa hẹn, thậm chí trơ mắt nhìn con đụng phải đầu rơi máu chảy cũng sẽ không ngăn cản con." Diệp Hồng nói rất thản nhiên, nói rất nhẹ nhàng, nhưng Hỷ Lạc nghe lại thấy kinh hãi.
Những ngày mình đuổi anh chạy? Ngay từ đầu mình và Lâm Hạo Sơ không phải là cái dạng như vậy sao? Cuối cùng Lâm Hạo Sơ đột nhiên cầu hôn mình, cô thậm chí giống như đà điểu không dám truy hỏi nguyên nhân, không phải tình yêu, cô rất rõ ràng. Thế nhưng, chính là sợ cái sự thật này. Người trời sinh lạnh bạc, Lâm Hạo Sơ sẽ thế sao? Những ngày cùng ở chung với anh rất dài, nhưng một chút cũng không hiểu được anh, nhìn không thấu anh.
Diệp Hồng thở phào một hơi, "Mẹ nói con biết những điều này, chỉ là muốn nói, mẹ không phải là người như con tưởng tượng, đối với nó không có một chút để ý. Trước đây, mẹ quá lưu tâm đến quá khứ của mình bị phơi bày, thấy bệnh của nó, mẹ vẫn là bị khiếp sợ. Mẹ không mong mỏi sự tha thứ của nó, chỉ hy vọng nó có thể khỏe lại. Về bệnh tình của nó, mẹ hy vọng con có thể thường xuyên cho mẹ biết một chút, được không?"
Hỷ Lạc đờ đẫn gật đầu, khi mạch suy nghĩ vẫn còn lưu lại trong cô đến xuất thần, "Được."
Diệp Hồng thấy tâm trạng Hỷ Lạc rõ ràng là không tốt, cong khóe môi cười cười, "Hạo Sơ không phải Hà Vịnh Thanh."
Hỷ Lạc hiểu được ý tứ của bà, có chút ngại ngùng, cô vội vã bưng tách nhấp một ngụm trà, "Con biết." Biết không? Kỳ thực trong lòng cô một tí cũng không biết. Đối với quan hệ giữa hai người họ, Lâm Hạo Sơ dường như chưa từng có đáp ứng bất cứ cái gì, Hỷ Lạc có chút tự giễu, nếu có một ngày, cô đột nhiên bỏ đi, Lâm Hạo Sơ chắc hẳn cũng sẽ không lưu ý sao?
Tác giả :
Phong Tử Tam Tam