Cảm Ơn Cậu, Năm Năm Qua

Chương 6 Nghi ngờ

Edit by Mặc Hàm

Ngay sau khi khai giảng vào nửa cuối năm học, tôi đã chính thức tham gia vào việc nghiên cứu. Thức dậy sớm để ăn cơm, sau đó đến thư viện hoặc phòng tự học chiếm chỗ ngồi để học tập, buộc mình phải đọc sách và học thuộc lòng từ vựng, viết bài kiểm tra. Còn Tiểu D thì sao? Sau đó ở nhà bận rộn kinh doanh online. Quen biết không lâu, liền nhìn hắn từ đơn hàng đầu tiên, thành đơn hàng lớn. Từ hưng phấn vừa mới bán ra một khoản nhỏ, đến sau này một tháng thu được cả vạn lại đến bây giờ, quả thực không dễ dàng.

Đến nay tôi còn nhớ rõ mình đã nhận được một bưu kiện lớn. Ngoài ý muốn lại cảm thấy trong dự liệu hẳn là hắn, trên đường ôm bưu kiện trở về ký túc xá, ảnh chụp tôi cho Tiểu D, quả nhiên. Tên ngốc này đã gửi cho tôi một gói đồ ăn nhẹ, tất cả đều là đồ tôi thích. Ngoài ra còn có một bưu thiếp, viết: “Cho người vợ thân yêu của tôi, nghiêm túc ôn tập, cũng phải chú ý đến cơ thể đó!  ~"

Trở lại phòng ngủ, tôi bày đồ ăn vặt đầy giường, chụp ảnh gửi cho Tiểu D.  Trong lòng đã siêu cấp vui vẻ. Ngày thi nghiên cứu sinh, mặc dù tương đối khó khăn, nhưng có người lặng lẽ đi cùng như vậy, vẫn cảm thấy rất vui vẻ.

Thời gian rất nhanh, khi tôi thi xong, cả người đều thoải mái không ít. Tuy nhiên, tôi cũng hiểu. Sắp tốt nghiệp rồi, tôi dường như thực sự đi đến giao lộ. Câu hỏi rất thực tế đặt ra trước mặt chúng tôi, tôi sẽ trở về nhà sau khi tốt nghiệp hoặc ở lại phía bắc? Có đôi khi, tôi sẽ không suy nghĩ, luôn cảm thấy thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng mà, chuyện sau này, sau này lại nói.

Khoảng tháng 3 năm 15, bà của Tiểu D nhận được tin dữ và đã phải nhập viện vì bệnh nặng. Tôi vốn là muốn đi qua cùng hắn, lại được nói trong thời gian ngắn không nên tới đây. Hỏi nguyên nhân, gia đình Tiểu D. nhờ người tính toán, gần đây người ngoài không nên đến nhà. Và tôi là một người ngoài. Nếu như qua nhà Tiểu D, thật sự không phải là thời điểm thích hợp.

Không còn cách nào khác, chỉ có thể nhịn nói chuyện qua điện thoại di động cùng hắn. Mãi đến một thời gian dài sau, khi bệnh tình của bà nội đã dịu đi, cuối cùng tôi cũng đến nhà Tiểu D.  Tối hôm đó, tôi và Tiểu D. ngủ trong phòng bố mẹ. Trước đó, tôi đến nhà Tiểu D. luôn là ghế sofa trong phòng khách mà tôi ngủ với Tiểu D. Hắn ngủ một đầu, tôi ngủ ở đầu kia. Và đêm đó, chúng tôi ngủ trên giường.

Sự bất an và nghi ngờ đã xảy ra vào đêm đó. Nhìn vào khuôn mặt của Tiểu D, tôi vừa mong mỏi vừa sợ. Đột nhiên, điện thoại di động rung, tôi nhìn, là Tiểu D.  Bình thường, hắn không cho tôi chạm vào điện thoại di động của hắn, tôi cũng không chạm vào nó. Nhưng đôi khi tôi thấy hắn nhập mật khẩu, vì vậy tôi nhớ. Ma xui quỷ khiến, tôi đưa tay cầm lấy điện thoại di động của Tiểu D.  Sau khi mở ra, đầu tiên là xem có phần mềm nào như blued hay JackD hay không. Không thể nói là thất vọng hay là dự liệu, bị tôi tìm được, giấu rất sâu. Mở phần mềm và thấy những lời nói chuyện của hắn với những người khác. Tức ngực, nhưng không biết làm thế nào để nói, an ủi chính mình, chỉ là online, không có nền tảng, thực chất không phát sinh bất cứ điều gì. Thoát khỏi các phần mềm này và xóa dấu vết đã mở. Tôi mở WeChat một lần nữa và nhìn thấy những hình ảnh xa lạ. Tôi tiện tay lướt qua, đột nhiên thấy tên của Phàm.

Blued và JackD: App dành cho gay

Phải, đó là Phàm. Tôi xác nhận điều đó.

Mở khung chat và thấy cuộc trò chuyện của họ. Từng cái một xem qua, trong phút chốc tôi nhớ ra, vì sao sớm một thời gian Tiểu D nói với tôi ý tưởng muốn đi Thành Đô du lịch, lúc ấy tôi còn nói không có việc gì, đi đi. Hắn tiếp lời và nói đùa: “Không sợ tôi đi tìm Phàm ah.". Tôi lúc ấy cũng là tâm lớn, “Không có việc gì, cậu cứ việc đi tìm. Không sao đâu, tôi yên tâm."

Hôm đó tôi đi ngủ rất muộn. Khi nhìn thấy Tiểu D, trong lòng có một tia sợ hãi. Tôi không biết người đàn ông đang ngủ bên cạnh tôi đã che giấu bao nhiêu bí mật.

Ngày hôm sau, tôi thú nhận. Tôi nói với Tiểu D rằng tôi đã lục lọi điện thoại di động của hắn và tôi không nói tôi đã thấy bất cứ điều gì. Rõ ràng, hắn đã rất tức giận và nên tức giận khi biết hành vi của tôi. Nhìn thấy hắn như vậy, tôi cũng bắt đầu phản ánh về hành vi tối qua của mình, giống như một tội ác để thu thập bằng chứng.

Tôi lặng lẽ trốn trong phòng, nhìn vào những kệ sách trong phòng hắn. Khi ánh mắt lưu chuyển, bất ngờ rơi xuống một quyển lịch. Một lực lượng không thể giải thích được thúc đẩy tôi lật xem. Cẩn thận mở tủ sách và lấy ra cuốn lịch.

Đây là một lịch tùy chỉnh. Và hình ảnh của lịch, là Tiểu D và Phàm. Bên trong có ảnh của Tiểu D, cũng có ảnh Phàm, còn có ảnh chụp chung của hai người họ ở Trường Sa, cùng với… và một bức ảnh của Tiểu D giúp Phàm sấy tóc trong phòng. Bức ảnh này, giống như một cái búa tạ, đập vào ngực tôi. Tôi nghĩ rằng họ chỉ gặp nhau ở Trường Sa và ăn một bữa ăn với nhau. Tuy nhiên, sự thật không đơn giản, tôi không mong đợi một cảnh như vậy. Suy nghĩ rất sợ hãi, trái tim như dao cắt.

Khi tôi rời đi, tôi đã lấy lịch. Trên đường đến nhà ga, tôi bắt đầu chất vấn hắn, từ những gì đã xảy ra trên điện thoại di động đêm qua, đến trò chuyện với Phàm, và sau đó tôi lấy lịch ra. Tiểu D cuối cùng cũng thừa nhận họ đã thuê phòng, nhưng hắn đã nhiều lần giải thích rằng không có gì xảy ra. Hắn cũng nhiều lần yêu cầu tôi tin điều đó, sau đó lấy lịch, trước mặt tôi, xé lịch, ném vào thùng rác bên đường. Những lần này xảy ra quá nhanh, tôi chưa kịp phản ứng, lịch đã bị vứt bỏ.

Tôi ngạc nhiên, ngược lại lóe lên một ý tưởng: nếu thực sự không có gì xảy ra, sau đó lịch này cũng được coi là một kỷ niệm, cứ vậy mà ném nó? Tất nhiên, ý tưởng này cũng đã rất nhanh bị bỏ qua

Sau đó Tiểu D cũng tự biết đuối lý, không nói thêm gì. Trước khi tôi chất vấn hắn, hắn còn đổ lỗi cho tôi vì đã lục điện thoại di động của hắn như vậy. Sau khi xé lịch, cả hai chúng tôi đã không nói chuyện trong xe. Hắn đưa tôi đến nhà ga, sau khi nói lời tạm biệt không nói nên lời, tôi vào nhà ga một mình lên tàu hỏa trở lại trường học.

Đến trường, tôi không làm gì cả. Ngày hôm sau, chào buổi sáng như bình thường, thấy Tiểu D trả lời, chúng tôi biết, chuyện của hắn và Phàm đều mặc định lật lại. Dù sao, cũng đều là chuyện quá khứ rất lâu. Nếu như lại lấy ra châm chích người hiện tại, cũng không phải thích hợp. Người lớn, nên không nhớ quá khứ, sống trong hiện tại. 【Một tên ngốc B, nhìn thấy chính mình cũng tức giận]

Ngay sau  đó, bà của Tiểu D đã qua đời. Tiểu D đắm chìm trong đau buồn vô tận, tôi chỉ có thể ở xa, an ủi hắn. Đôi khi hắn nhớ bà của mình, tôi ở đầu dây bên kia, trong đêm khuya nghe hắn khóc thút thít. Cảm thấy giọng nói tan nát cõi lòng của hắn, nhưng tôi không thể làm gì được.

Một ngày nọ, tôi kết thúc lớp học. Trên đường trở về ký túc xá, nhận được wechat của Minh, gần đến giờ ăn tối, cậu hẹn tôi ra ngoài ăn cơm. Sau chuyện trước, đối với Minh, tôi coi cậu là bạn bè bình thường nhưng lại biết bí mật lớn nhất của tôi.

Chúng tôi đã hẹn gặp nhau ở cửa ký túc xá. Lời mời này, một chút bất ngờ, nhưng tôi đã đồng ý. Đi đến cửa, không thấy Minh. Tôi cúi đầu lấy điện thoại ra hỏi cậu ở đâu, cậu chỉ bảo tôi đi về phía trước, đi về phía trước nhưng không thấy ai. Tôi bước đi nghi hoặc tiếp tục đi, đột nhiên bên trái xuất hiện một thân ảnh quen thuộc —— Tiểu D!

Trong thời gian đó, tôi đã rất buồn. Một là thi nghiên cứu sinh không thành, hai là chuyện thực tập rất phiền. Chuyến thăm bất ngờ của Tiểu D đã trở thành một nguồn thú vị cho tôi. Đêm đó, chúng tôi đi thuê phòng, sau đó là sự điên rồ của hai người gặp lại nhau.

Tôi đã khao khát cơ thể của Tiểu D, có thể thấy được, hắn cũng vậy. Bị áp lực bởi cuộc sống, tại thời điểm này, toàn tam để chuẩn bị vận động. Lúc tắm đã không thể kiềm chế, vội vàng lau khô thân thể, chúng tôi liền đi lên giường. Từ liếm hôn ở đầu giường, đến vuốt ve và mút trong giường, đến va chạm ở cuối giường …

Xong xuôi, Tiểu D mệt mỏi, nằm sấp trên người tôi, tựa đầu vào ngực tôi. Tôi dựa vào đầu giường, nhìn hắn như vậy, vuốt ve mái tóc của hắn. Một lúc sau, tôi nhận thấy sự bất thường và nghe thấy tiếng khóc của Tiểu D. 

“Làm sao vậy?" Tôi hỏi hắn một cách cẩn thận.

“Tôi nghĩ nhớ bà mình" Tiểu D khóc nức nở.

“[ Tôi vuốt tóc hắn ] khóc đi, tôi ở đây."

Nói xong, Tiểu D bật khóc. Tôi nhìn đứa trẻ lớn trước mắt, nghĩ đến bộ dáng vừa rồi ở trên giường, lại nhìn thấy hiện tại lệ rơi đầy mặt hắn, tràn đầy thương tiếc. Vuốt ve mái tóc hắn, trái tim cảm thấy: Rất hy vọng rằng tôi có thể ở lại với hắn mãi mãi, luôn luôn ở bên cạnh hắn, có thể để cho hắn làm càn trên tôi, cũng có thể để hắn yên tĩnh cho tôi thấy sự yếu đuối của hắn.

[Tình cảnh như vậy, luôn có thể khơi dậy sự dịu dàng trong lòng tôi. Sự ấm áp sau khi chúng tôi □□ sau đó □□ tôi chìm sâu. Điều □□ này tôi tê liệt, làm cho tôi không ngại làm bạn trước mặt tất cả mọi người, sau đó đóng cửa làm tình nhân. 】

Thời gian trôi đi càng nhanh, tốt nghiệp càng gần. Trước khi thông báo với Tiểu D, chuyến đi tốt nghiệp này của tôi, chúng tôi đã đi đến Thái Lan cùng nhau. Đây là lần đầu tiên tôi ra nước ngoài, và đây là lần đầu tiên chúng tôi đi ra nước ngoài cùng nhau. Đăng ký một tour du lịch nhóm, chúng tôi vẫn còn rất lo lắng, sợ chơi không high, sau đó chứng minh, chúng tôi nghĩ nhiều rồi.

Vào tháng 6, khởi hành Thái Lan. Nhóm nhỏ của chúng tôi cũng trò chuyện rất vui vẻ, tất cả mọi người thành lập một nhóm, trong nhóm chúng tôi nói chuyện rất nhiều. Tất cả các loại người, thực sự là vui vẻ tụ tập với nhau. Tôi và Tiểu D là những phần tử tích cực trong nhóm, một đêm nọ, chúng tôi đến Bangkok, thời gian hoạt động tự do. Tôi đã sớm ồn ào để đi đến quảng trường Xiêm La, và sau đó trên xe buýt tôi liền lên tiếng. Sau đó, đầu tiên là hai chị gái, ngồi cùng hàng với chúng tôi vẫn tương đối gần gũi, dự định đi với chúng tôi. Sau đó không hiểu sao, một cặp vợ chồng mới cưới khác biết cũng muốn đi cùng chúng tôi, sau đó tất cả mọi người một truyền mười, trên cơ bản muốn cùng chúng tôi đi đến Quảng trường Xiêm La để tham quan, sau khi xem  mới biết đó cũng là trung tâm thương mại của Bangkok. Vì vậy, tôi và Tiểu D liền một đầu một đuôi, mang theo toàn bộ đội ngũ, đi mua vé tàu nhẹ, sau đó tổ chức mọi người đến quảng trường Xiêm La, lại đặt một địa điểm nổi bật tập hợp, sau đó để cho mọi người tự do hoạt động.

Tiểu D cùng tôi đi tới quảng trường Xiêm La, tới nơi này, hoàn toàn là bởi vì bộ phim “Xiêm La chi luyến", cho nên tôi mới sớm sắp xếp muốn đến xem. Tuy rằng đã là cảnh còn người mất, nhưng có thể đi tới nơi này, coi như là một tâm nguyện của tôi.

Trên đường từ quảng trường Xiêm La trở về khách sạn, tôi vẫn lén nhìn Tiểu D,trong lòng nghĩ, rất cảm ơn thằng nhóc này. Điên rồ với tôi, vui vẻ với tôi. Mặc dù hắn là một người đàn ông cao lớn, hắn vẫn giống như một đứa trẻ.

Sắp xếp mấy ngày sau, ngoại trừ đi dạo cửa hàng, chính là cưỡi voi, lễ hội té nước còn có cuồng ăn hoa quả. Dứa thái thực sự rất ngon, ăn đặc biệt ngon. Nếu như nhắc tới, liền sẽ còn muốn nếm thử. Ngoài ra là lễ hội té nước, trên thực tế là một hội trường nhỏ của người dân trong nước. Xe buýt chở từng đợt khách du lịch lại đây, xây dựng một sân chơi lớn, chuẩn bị quần áo và nước.

Tuy nhiên, đợi đến khi âm nhạc vang lên, nước tràn lên, bầu không khí vẫn rất tốt, rất nhanh chúng tôi đã hòa nhập vào náo nhiệt này. Tôi liên tục hắt nước về phía Tiểu D. Và hai chị gái khác trong đoàn cũng đang giúp tôi tạt nước. Vốn là Tiểu D không có mục tiêu, nhìn thấy tư thế này của tôi, cũng là hăng hái, cùng tôi níu đẩy, hai chúng tôi ở đó hắt lẫn nhau, đặc biệt vui vẻ. Sau đó, những người trong đoàn nói, xem hai chúng tôi chơi giống như hai đứa trẻ sau giờ học mùa hè, chơi nước trên đường không muốn về nhà.

Trước khi trở về nhà, chúng tôi đã đi đến Thái Lan địa phương 711 để mua sắm, tôi cũng đã được mỹ nữ phỏng vấn. Hỏi tôi một vài câu hỏi, tôi trả lời rất giống nhau, Tiểu D nói rằng tôi là một chính trị gia, nói rất có đạo lý. Cuối cùng tôi còn chụp ảnh với mỹ nữ, kết quả không chú ý đến cái bụng to vừa ăn cơm xong, sau đó bức ảnh này vẫn bị Tiểu D cười nhạo, nói giống như đang mang thai ba tháng vậy. Mỗi lần tôi lại dỗi hắn, “Còn không phải của cậu, phải chịu trách nhiệm."

Oh, và tất nhiên chúng tôi đã không bỏ lỡ con người, mát xa và các buổi biểu diễn người lớn đặc trưng. Nói thật nhân yêu hai chúng tôi là không có hứng thú, mát xa ngược lại rất thoải mái chính là lúc mát xa một số vị trí, thật sự là làm cho người ta đỏ mặt. Sau đó, tôi và Tiểu D nói, chuyến đi này, tôi lại học, hắn lại có thể hưởng phúc. Ngoài ra là xem màn trình diễn người lớn, thực sự, thế giới thực sự tuyệt vời, haha. Trong quá trình này tôi cũng thảo luận với Tiểu D:

“Cậu nhìn xem cái này một chút, lại nhìn cậu, so sánh này, cậu liền không được." Tôi nói.

[ Tiểu D lườm tôi một cái ] A, nếu tôi như vậy, cậu không được đau chết

“A, vậy cậu cũng không có lần nào cũng sảng khoái!"

“Hắc, cậu còn muốn như thế nào, có tin chồng cậu ngày mai để cho cậu không kịp lên máy bay hay không?"

“Hừ hừ, vậy tối nay tôi sẽ hạ máy bay của cậu."

……

Sau khi trở về từ Thái Lan, lễ tốt nghiệp đã kết thúc. Tôi xem như là bỏ lỡ, bất quá cũng không đáng tiếc chút nào. Chỉ là, thời khắc thật sự tốt nghiệp, có chút mê mang.

Chuyện gì sẽ xảy ra với chúng tôi? Thời gian thực sự đến ngày này, nhưng chúng tôi dường như không có cách nào. Mà kỳ nghỉ hè này, còn có một chuyện, tôi còn tính toán, đó chính là Tiểu D hay là muốn đi Thành Đô du lịch, gặp mặt Phàm.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại