Cảm Nhiễm Thể
Chương 115: Ta nhìn thấu bộ mặt thật của ngươi, thế nhưng quá trễ
Edit: _BOSS_ lười
Ý nghĩ là tốt.
Dựa theo sự hiểu biết của Hà Đại Sơn đối với Thiệu Lão Tam, cho dù là mình lừa dối hắn, chỉ cần trả lại tiền cho hắn, Thiệu Lão Tam cũng sẽ không giận chó đánh mèo với mình. Giao tình nhiều năm như thế, nhiều ít vẫn là hữu hiệu.
Thế mà, sự tình phát triển về sau, đã triệt để phá vỡ kế hoạch của Hà Đại Sơn.
Bà Trần chết rồi, hết thảy đều kết thúc.
Hà Đại Sơn căn bản không dám trêu chọc Lưu Thiên Minh.
Hắn có loại dự cảm mãnh liệt, người này phi thường đáng sợ. Bất kể là bằng hữu cảnh sát của hắn, vẫn là Viện trưởng Tống Gia Hào, bản thân cũng vô phương ứng phó.
Vậy thì mang ý nghĩa, bản thân nợ Thiệu Lão Tam 15 vạn đồng đã vô phương trả lại.
Người đó mặc dù là bằng hữu đã nhiều năm, cũng là một người điên phi thường đáng sợ. Vì độc chiếm tài nguyên đăng ký của bệnh viện, Thiệu Lão Tam đã không làm ít chuyện thương thiên hại lý. Chỉ là Hà Đại Sơn biết, liền có mấy vụ. Đánh chết người chặt thành mấy khúc rồi chia ra để chôn đi gì gì đó, bắt cóc con gái người ta bán đến vùng duyên hải phía Nam gì gì đó, còn có trực tiếp ôm đi đứa con của người ta, để cho người nhà đem tiền đến chuộc... Nhiều vô số, đều là đạt đến mức chỉ cần bị cảnh sát bắt liền sẽ xử bắn.
Ngược lại cũng không phải cảnh sát bỏ mặc, mà là Thiệu Lão Tam làm người khôn khéo, làm việc cũng là nhổ cỏ tận gốc. Chỉ cần không còn khổ chủ, tự nhiên cũng đã không có ai tố cáo hắn. Có thể càng là như thế, Hà Đại Sơn liền càng là cảm thấy Thiệu Lão Tam đáng sợ, muốn kịp lúc thoát khỏi tên này.
Cầm tiền của Thiệu Lão Tam mà không làm việc, hậu quả rất nghiêm trọng.
Khi lần thứ hai Trương Đức Lương tìm tới Hà Đại Sơn, hắn cũng là cấp bách không có cách nào, liền thuận miệng đồng ý con số 30 vạn. Buổi tối hôm đó, Hà Đại Sơn lại tìm tới Thiệu Lão Tam.
Lần này, Thiệu Lão Tam không có đưa tiền cho hắn, trực tiếp hỏi hắn chuyện dặn dò lần trước đã giải quyết như thế nào? Hà Đại Sơn phí hết một phen miệng lưỡi, vỗ ngực thề thốt, mới thoát thân từ chỗ Thiệu Lão Tam.
Hắn biết rõ, nếu như lại cứ tiếp tục dây dưa với Thiệu Lão Tam, bản thân nhất định sẽ bị lôi xuống nước.
Nhất định phải mau chóng kiếm được tiền.
Nếu như thực sự không kiếm được tiền, chỉ có thể dựa theo yêu cầu của Thiệu Lão Tam, nói cho hắn biết tuyến đường và thời gian tan ca của Lưu Thiên Minh.
Cũng còn tốt, ngay lúc Hà Đại Sơn loanh quanh không biết đi đâu, thằng ngốc Trương Hoành Lương lại chủ động tìm tới cửa.
Có một người lại chủ động đảm nhiệm nhân vật bọ ngựa, thật tốt ah.
Hà Đại Sơn liền yên tâm thoải mái đảm nhiệm chim sẻ.
Hắn nhìn Trương Đức Lương đi vào phòng làm việc của Viện trưởng, lại từ chỗ Trương Đức Lương hỏi thăm được thời gian ước định giữa hắn và Tống Gia Hào.
Cả buổi chiều, Hà Đại Sơn đều đang nhìn chằm chằm động tĩnh của Tống Gia Hào động, liên tục đến buổi tối.
Hà Đại Sơn cầm đến chìa khóa từ bên bộ công trình, rồi lén la lén lút làm một chìa khóa bản sao. Nhìn Tống Gia Hào và Trương Đức Lương tiến vào phòng tạp vật, hắn lặng lẽ đi theo ở đằng sau. Chỉ cần đủ cẩn thận, mở ra khóa bật sẽ không phát ra tiếng động quá lớn. Lúc đó toàn bộ sự chú ý của Tống Gia Hào đều tập trung ở trên người của Trương Đức Lương, cũng liền lơ là động tĩnh bé nhỏ đến từ phía sau.
...
Nhìn Hà Đại Sơn có nét mặt mỉm cười, Tống Gia Hào cảm thấy mình dường như rơi vào vết nứt, đang không ngừng rơi xuống.
"Ngươi, ngươi là làm sao vào đây?"
"Tống viện trưởng, ta cũng có chìa khóa nơi đây."
"Hà Đại Sơn, ngươi muốn làm gì?"
"Ha ha! Tống viện trưởng, câu này nên để ta hỏi ngươi mới đúng? Ngươi muốn làm gì? Còn có, ban nãy ngươi đã làm những gì? Ta mặc dù không có tiến vào cánh cửa này, lại thấy rất rõ ràng."
Nói thật, khi nhìn thấy Tống Gia Hào cầm búa sắt tàn nhẫn đập đầu Trương Đức Lương, Hà Đại Sơn xác thực là bị dọa sợ.
Bất quá, chuyện càng đáng sợ lại còn ở phía sau. Hắn nhìn thấy Trương Đức Lương bị một luồng sức mạnh kéo vào.
Bức tường kép đó Hà Đại Sơn quá quen thuộc.
Mấy tuần trước, bà Trần chính là bị mình ném vào.
Chỉ là không biết, nàng ở bên trong đã biến thành dáng dấp gì?
Liên tưởng tới Tống Gia Hào có một loạt động tác cải tạo tầng hầm, còn có hai người hắn và Lưu Thiên Minh thường thường lén la lén lút ra vào nơi đây vào ban đêm, Hà Đại Sơn có thể khẳng định, bên trong tường kép có bí mật nào đó. Hơn nữa, cùng với bà Trần chết đi lại có liên quan.
Ngay vào lúc này, Tống Gia Hào bỗng nhiên đánh tới Hà Đại Sơn.
Quá đột nhiên, không có bất cứ dấu hiệu gì. Hắn đột nhiên phát lực, hai tay giữ chặt bả vai của Hà Đại Sơn, muốn tiếp tục hướng lên, ôm lấy đầu của hắn, đập mạnh tới vách tường bên cạnh.
Trong đầu của Tống Gia Hào đều là sát ý vô cùng hung ác.
Dẫu sao, mấy phút trước đã tiêu diệt Trương Hoành Lương, hắn cũng không ngại lại giết thêm một người là Hà Đại Sơn.
Nhưng mà hắn đã quên, bất luận thể năng vẫn là kỹ xảo đánh lộn, giữa mình và Hà Đại Sơn lại căn bản không cùng một cấp bậc.
Hà Đại Sơn vẫn duy trì phòng bị.
Hắn biết rõ, muốn trở thành chim sẻ sống sót, liền tuyệt đối không thể xem thường đối thủ.
Dù rằng Tống Gia Hào đánh tới có chút đột nhiên, Hà Đại Sơn vẫn cứ duy trì đầy đủ năng lực phản ứng. Không đợi Tống Gia Hào hai tay tiếp tục hướng lên, hắn đã đánh ra quyền trái, tàn nhẫn đánh tới mặt của Tống Gia Hào.
Đây là một quyền có lực lượng mười phần, Tống Gia Hào cảm giác trên mặt đã tê rần, tiếp đó chính là đau ray rứt, hai tay không tự chủ được nới lỏng, thân thể chuyển lệch đi qua xuôi theo phương hướng lực lượng đả kích. Hà Đại Sơn vẫn không vì thế mà buông tha hắn, nhanh chân xông tới, tay trái nắm lấy cổ áo của Tống Gia Hào, tay phải tiếp tục đánh lên mặt của hắn. Quả đấm của hắn rất cứng, Tống Gia Hào cảm giác hàm răng trong miệng có chút lung lay, phối hợp máu tươi, khó chịu nói không nên lời.
Nhìn Tống Gia Hào cuộn mình ở góc tường, thân thể uể oải run rẩy, Hà Đại Sơn đắc ý nở nụ cười.
Trước đó hắn chưa bao giờ nghĩ tới, bản thân lại còn có thể có cơ hội ra sức đánh một trận đại nhân vật như Viện trưởng.
Hơn nữa, nếu như không phải mặt đối mặt giao thủ, Hà Đại Sơn còn không biết mình biết đánh nhau như thế.
Trên mặt của Tống Gia Hào lộ ra mấy vết bầm tím, khóe miệng cũng nứt vỡ.
Thở dốc chốc lát, hắn khó khăn đỡ vách tường đứng lên, dùng ánh mắt hung ác đến mức suýt nữa muốn nuốt sống con người để nhìn chằm chằm Hà Đại Sơn, ngôn ngữ lạnh lẽo: "Nói đi, ngươi muốn thế nào?"
Không hề nghi ngờ, đây là đang tuyên bố đã chiến bại.
Nhìn Tống Gia Hào bước chân phù phiếm, đến cả đứng lên đều thành vấn đề, Hà Đại Sơn dâng lên một luồng kích động trước nay chưa từng có.
Bao nhiêu năm, hắn vẫn luôn mong đợi có thể có cơ hội đứng ngang hàng cùng với các đại nhân vật.
Thế mà, Hà Đại Sơn vẫn không thiếu cảnh giác. Ánh mắt của hắn vẫn cứ chú ý động tác của Tống Gia Hào, duy trì đầy đủ cảnh giác. Đây là một người phi thường thông minh, cũng cực kỳ nguy hiểm.
"Ta muốn trở thành công chức chính thức của bệnh viện."
Dừng lại một chút, Hà Đại Sơn nói bổ sung: "Ta chỉ chính là loại công chức có biên chế, công ăn việc làm ổn định."
Tống Gia Hào môi hơi hé ra, trên mặt bộc lộ ra biểu hiện cực kỳ chấn động.
Nếu như không phải bởi vì gò má đau đớn đã sản sinh hạn chế với bắp thịt, miệng của hắn nhất định còn có thể hé ra đến mức càng lớn.
Khi Hà Đại Sơn xuất hiện, Tống Gia Hào nghĩ tới rất nhiều. Cũng nghĩ tới muốn dùng quan hệ lợi ích để tiến hành lôi kéo đối với hắn. Nhưng mà hắn căn bản cũng không nghĩ tới, Hà Đại Sơn nói ra yêu cầu, lại sẽ là việc này?
Tên này là đang nói đùa sao?
Biên chế chính thức của công chức bệnh viện?
Hắn phí nhiều công phu như vậy, lại lặng lẽ theo ở phía sau, phát hiện bí mật lớn nhất của ta, cho đến cuối cùng mới xuất hiện, chính là vì tìm ta muốn danh ngạch biên chế chính thức của bệnh viện?
Này, chuyện này quả thật quá buồn cười.
Tống Gia Hào cảm thấy thế giới quan của mình tại đây một giây đã triệt để tan vỡ, toàn bộ tư duy logic đều bị lật đổ.
Hắn thực sự không thể nào tưởng tượng được, trong bộ óc của người cường tráng khỏe mạnh như Hà Đại Sơn, đến tột cùng đang suy nghĩ gì?
Tiếp theo, Hà Đại Sơn lại đề xuất yêu cầu thứ hai: "Còn có, ta phải trở thành đội trưởng bảo an của bệnh viện. Chuyện này, cần ngươi nói cho rõ ở trong văn kiện nhân sự."
Tống Gia Hào hoán đổi một tư thế đứng tương đối thoải mái, lắc lắc đầu, có chút dở khóc dở cười: "Ngươi thật giống như đã là đội trưởng bảo an."
Hà Đại Sơn dùng sức lắc đầu, sửa chữa sai lầm trong lời nói của Tống Gia Hào: "Không, hiện tại ta chỉ là phó đội trưởng. Ta muốn làm chính đội trưởng."
Chỉ là một đội trưởng bảo an, chính và phó, có khác biệt sao?
Tống Gia Hào đã hoàn toàn mờ mịt.
Hắn cảm thấy đầu óc có chút không quá đủ dùng.
Nếu như mình là chủ tịch quốc gia hoặc là tổng thống của nước nào đó, Hà Đại Sơn uy hiếp mình nói là muốn chức vị như thủ tướng hoặc là bộ trưởng, thì toàn bộ sự tình ngược lại cũng nói xuôi được.
Nhưng mà hiện tại, hắn mở miệng nói ra hai yêu cầu, tại mình nghe được là hoang đường như thế.
Yêu cầu, xưa nay đều là quý giá nhất xếp ở vị trí thứ nhất. Tiếp tục phía sau, liền càng là qua quýt bình bình.
Lại như trong truyền thuyết Á Rập những người may mắn đạt được thần đèn, nắm giữ cơ hội thực hiện ba điều ước. Hầu như mỗi người đề xuất điều ước thứ nhất, thường thường đều là của cải.
Bọn họ rất rõ ràng, của cải mới là đồ vật quan trọng nhất ở trên thế giới này. Cho tới cách nói sinh mệnh thật đáng quý, tình yêu giá càng cao, đó là sự lý giải của thi nhân, sự độc quyền của người siêu thoát thế tục.
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, trong tường kép hai con hành thi gặm cắn thi thể của Trương Hoành Lương có tiếng nhai nuốt lúc có lúc không. Nhìn Hà Đại Sơn nhìn chằm chằm đứng ở trước mặt, trong đầu Tống Gia Hào bỗng nhiên bốc lên một ý nghĩ.
Ta có phải đã làm sai điều gì?
Có lẽ, vào ban ngày ở trong phòng làm việc, Trương Hoành Lương theo mình "Mượn" 50 vạn, kỳ thực chính là toàn bộ yêu cầu của hắn?
Nếu như không có yêu cầu đề xuất bây giờ của Hà Đại Sơn để làm so sánh tham chiếu, Tống Gia Hào bất kể như thế nào cũng sẽ không nghĩ tới chỗ này.
Hắn càng nghĩ, liền càng cảm thấy sự thực nên chính là như vậy.
Ngẫm lại vào lúc ấy Trương Hoành Lương đã nói, ngay lúc đó hắn có động tác và nét mặt. Còn có tối hôm nay theo mình tiến vào từ trong phòng tạp vật, lại còn nghe theo mệnh lệnh của mình rồi đưa tay vào tường kép để đào mò cái gọi là cặp da đựng tiền... Không sai, Trương Hoành Lương hết thảy đều không hề biết chuyện về tầng hầm. Hắn hẳn là bị ai đó lợi dụng, tiếp đó tìm tới mình, nói những câu nói không biết mùi vị. Thời cơ Hà Đại Sơn xuất hiện thực sự quá mức trùng hợp. Bản thân vừa mới tiêu diệt Trương Hoành Lương, hắn liền đứng dậy.
Tống Gia Hào rất thông minh.
Thế nhưng, người thông minh cũng không phải Thượng Đế toàn trí toàn năng.
Tống Gia Hào ngẩng đầu lên, tận sâu trong con ngươi màu đen bốc lên đám lửa phẫn nộ sau khi phát hiện bị người lừa dối.
Hắn nhìn chăm chú Hà Đại Sơn, từng chữ từng câu nói: "Nguyên lai, ngươi chính là chủ mưu ở sau lưng xúi giục Trương Đức Lương."
Trên mặt của Hà Đại Sơn lại tràn đầy khiếp sợ, khóe mắt bởi vì thất kinh đang hơi co giật.
Hắn làm sao cũng không nghĩ tới, Tống Gia Hào lại có thể sẽ nhìn thấu toàn bộ sự việc ở trong mấy phút ngắn ngủi.
Dù rằng mình đã chiếm cứ ưu thế, thế nhưng, lá bài tẩy bị người vạch trần có cảm giác rất tồi tệ. Hắn rất hoang mang, trong lúc nhất thời không nghĩ ra phải làm sao để ứng đối.
"Ngươi để cho Trương Đức Lương đến phòng làm việc tìm ta, để cho hắn mượn tiền ta, là thế phải không?" Trong giọng nói của Tống Gia Hào, chen lẫn sự phẫn nộ và kích động.
Ý nghĩ là tốt.
Dựa theo sự hiểu biết của Hà Đại Sơn đối với Thiệu Lão Tam, cho dù là mình lừa dối hắn, chỉ cần trả lại tiền cho hắn, Thiệu Lão Tam cũng sẽ không giận chó đánh mèo với mình. Giao tình nhiều năm như thế, nhiều ít vẫn là hữu hiệu.
Thế mà, sự tình phát triển về sau, đã triệt để phá vỡ kế hoạch của Hà Đại Sơn.
Bà Trần chết rồi, hết thảy đều kết thúc.
Hà Đại Sơn căn bản không dám trêu chọc Lưu Thiên Minh.
Hắn có loại dự cảm mãnh liệt, người này phi thường đáng sợ. Bất kể là bằng hữu cảnh sát của hắn, vẫn là Viện trưởng Tống Gia Hào, bản thân cũng vô phương ứng phó.
Vậy thì mang ý nghĩa, bản thân nợ Thiệu Lão Tam 15 vạn đồng đã vô phương trả lại.
Người đó mặc dù là bằng hữu đã nhiều năm, cũng là một người điên phi thường đáng sợ. Vì độc chiếm tài nguyên đăng ký của bệnh viện, Thiệu Lão Tam đã không làm ít chuyện thương thiên hại lý. Chỉ là Hà Đại Sơn biết, liền có mấy vụ. Đánh chết người chặt thành mấy khúc rồi chia ra để chôn đi gì gì đó, bắt cóc con gái người ta bán đến vùng duyên hải phía Nam gì gì đó, còn có trực tiếp ôm đi đứa con của người ta, để cho người nhà đem tiền đến chuộc... Nhiều vô số, đều là đạt đến mức chỉ cần bị cảnh sát bắt liền sẽ xử bắn.
Ngược lại cũng không phải cảnh sát bỏ mặc, mà là Thiệu Lão Tam làm người khôn khéo, làm việc cũng là nhổ cỏ tận gốc. Chỉ cần không còn khổ chủ, tự nhiên cũng đã không có ai tố cáo hắn. Có thể càng là như thế, Hà Đại Sơn liền càng là cảm thấy Thiệu Lão Tam đáng sợ, muốn kịp lúc thoát khỏi tên này.
Cầm tiền của Thiệu Lão Tam mà không làm việc, hậu quả rất nghiêm trọng.
Khi lần thứ hai Trương Đức Lương tìm tới Hà Đại Sơn, hắn cũng là cấp bách không có cách nào, liền thuận miệng đồng ý con số 30 vạn. Buổi tối hôm đó, Hà Đại Sơn lại tìm tới Thiệu Lão Tam.
Lần này, Thiệu Lão Tam không có đưa tiền cho hắn, trực tiếp hỏi hắn chuyện dặn dò lần trước đã giải quyết như thế nào? Hà Đại Sơn phí hết một phen miệng lưỡi, vỗ ngực thề thốt, mới thoát thân từ chỗ Thiệu Lão Tam.
Hắn biết rõ, nếu như lại cứ tiếp tục dây dưa với Thiệu Lão Tam, bản thân nhất định sẽ bị lôi xuống nước.
Nhất định phải mau chóng kiếm được tiền.
Nếu như thực sự không kiếm được tiền, chỉ có thể dựa theo yêu cầu của Thiệu Lão Tam, nói cho hắn biết tuyến đường và thời gian tan ca của Lưu Thiên Minh.
Cũng còn tốt, ngay lúc Hà Đại Sơn loanh quanh không biết đi đâu, thằng ngốc Trương Hoành Lương lại chủ động tìm tới cửa.
Có một người lại chủ động đảm nhiệm nhân vật bọ ngựa, thật tốt ah.
Hà Đại Sơn liền yên tâm thoải mái đảm nhiệm chim sẻ.
Hắn nhìn Trương Đức Lương đi vào phòng làm việc của Viện trưởng, lại từ chỗ Trương Đức Lương hỏi thăm được thời gian ước định giữa hắn và Tống Gia Hào.
Cả buổi chiều, Hà Đại Sơn đều đang nhìn chằm chằm động tĩnh của Tống Gia Hào động, liên tục đến buổi tối.
Hà Đại Sơn cầm đến chìa khóa từ bên bộ công trình, rồi lén la lén lút làm một chìa khóa bản sao. Nhìn Tống Gia Hào và Trương Đức Lương tiến vào phòng tạp vật, hắn lặng lẽ đi theo ở đằng sau. Chỉ cần đủ cẩn thận, mở ra khóa bật sẽ không phát ra tiếng động quá lớn. Lúc đó toàn bộ sự chú ý của Tống Gia Hào đều tập trung ở trên người của Trương Đức Lương, cũng liền lơ là động tĩnh bé nhỏ đến từ phía sau.
...
Nhìn Hà Đại Sơn có nét mặt mỉm cười, Tống Gia Hào cảm thấy mình dường như rơi vào vết nứt, đang không ngừng rơi xuống.
"Ngươi, ngươi là làm sao vào đây?"
"Tống viện trưởng, ta cũng có chìa khóa nơi đây."
"Hà Đại Sơn, ngươi muốn làm gì?"
"Ha ha! Tống viện trưởng, câu này nên để ta hỏi ngươi mới đúng? Ngươi muốn làm gì? Còn có, ban nãy ngươi đã làm những gì? Ta mặc dù không có tiến vào cánh cửa này, lại thấy rất rõ ràng."
Nói thật, khi nhìn thấy Tống Gia Hào cầm búa sắt tàn nhẫn đập đầu Trương Đức Lương, Hà Đại Sơn xác thực là bị dọa sợ.
Bất quá, chuyện càng đáng sợ lại còn ở phía sau. Hắn nhìn thấy Trương Đức Lương bị một luồng sức mạnh kéo vào.
Bức tường kép đó Hà Đại Sơn quá quen thuộc.
Mấy tuần trước, bà Trần chính là bị mình ném vào.
Chỉ là không biết, nàng ở bên trong đã biến thành dáng dấp gì?
Liên tưởng tới Tống Gia Hào có một loạt động tác cải tạo tầng hầm, còn có hai người hắn và Lưu Thiên Minh thường thường lén la lén lút ra vào nơi đây vào ban đêm, Hà Đại Sơn có thể khẳng định, bên trong tường kép có bí mật nào đó. Hơn nữa, cùng với bà Trần chết đi lại có liên quan.
Ngay vào lúc này, Tống Gia Hào bỗng nhiên đánh tới Hà Đại Sơn.
Quá đột nhiên, không có bất cứ dấu hiệu gì. Hắn đột nhiên phát lực, hai tay giữ chặt bả vai của Hà Đại Sơn, muốn tiếp tục hướng lên, ôm lấy đầu của hắn, đập mạnh tới vách tường bên cạnh.
Trong đầu của Tống Gia Hào đều là sát ý vô cùng hung ác.
Dẫu sao, mấy phút trước đã tiêu diệt Trương Hoành Lương, hắn cũng không ngại lại giết thêm một người là Hà Đại Sơn.
Nhưng mà hắn đã quên, bất luận thể năng vẫn là kỹ xảo đánh lộn, giữa mình và Hà Đại Sơn lại căn bản không cùng một cấp bậc.
Hà Đại Sơn vẫn duy trì phòng bị.
Hắn biết rõ, muốn trở thành chim sẻ sống sót, liền tuyệt đối không thể xem thường đối thủ.
Dù rằng Tống Gia Hào đánh tới có chút đột nhiên, Hà Đại Sơn vẫn cứ duy trì đầy đủ năng lực phản ứng. Không đợi Tống Gia Hào hai tay tiếp tục hướng lên, hắn đã đánh ra quyền trái, tàn nhẫn đánh tới mặt của Tống Gia Hào.
Đây là một quyền có lực lượng mười phần, Tống Gia Hào cảm giác trên mặt đã tê rần, tiếp đó chính là đau ray rứt, hai tay không tự chủ được nới lỏng, thân thể chuyển lệch đi qua xuôi theo phương hướng lực lượng đả kích. Hà Đại Sơn vẫn không vì thế mà buông tha hắn, nhanh chân xông tới, tay trái nắm lấy cổ áo của Tống Gia Hào, tay phải tiếp tục đánh lên mặt của hắn. Quả đấm của hắn rất cứng, Tống Gia Hào cảm giác hàm răng trong miệng có chút lung lay, phối hợp máu tươi, khó chịu nói không nên lời.
Nhìn Tống Gia Hào cuộn mình ở góc tường, thân thể uể oải run rẩy, Hà Đại Sơn đắc ý nở nụ cười.
Trước đó hắn chưa bao giờ nghĩ tới, bản thân lại còn có thể có cơ hội ra sức đánh một trận đại nhân vật như Viện trưởng.
Hơn nữa, nếu như không phải mặt đối mặt giao thủ, Hà Đại Sơn còn không biết mình biết đánh nhau như thế.
Trên mặt của Tống Gia Hào lộ ra mấy vết bầm tím, khóe miệng cũng nứt vỡ.
Thở dốc chốc lát, hắn khó khăn đỡ vách tường đứng lên, dùng ánh mắt hung ác đến mức suýt nữa muốn nuốt sống con người để nhìn chằm chằm Hà Đại Sơn, ngôn ngữ lạnh lẽo: "Nói đi, ngươi muốn thế nào?"
Không hề nghi ngờ, đây là đang tuyên bố đã chiến bại.
Nhìn Tống Gia Hào bước chân phù phiếm, đến cả đứng lên đều thành vấn đề, Hà Đại Sơn dâng lên một luồng kích động trước nay chưa từng có.
Bao nhiêu năm, hắn vẫn luôn mong đợi có thể có cơ hội đứng ngang hàng cùng với các đại nhân vật.
Thế mà, Hà Đại Sơn vẫn không thiếu cảnh giác. Ánh mắt của hắn vẫn cứ chú ý động tác của Tống Gia Hào, duy trì đầy đủ cảnh giác. Đây là một người phi thường thông minh, cũng cực kỳ nguy hiểm.
"Ta muốn trở thành công chức chính thức của bệnh viện."
Dừng lại một chút, Hà Đại Sơn nói bổ sung: "Ta chỉ chính là loại công chức có biên chế, công ăn việc làm ổn định."
Tống Gia Hào môi hơi hé ra, trên mặt bộc lộ ra biểu hiện cực kỳ chấn động.
Nếu như không phải bởi vì gò má đau đớn đã sản sinh hạn chế với bắp thịt, miệng của hắn nhất định còn có thể hé ra đến mức càng lớn.
Khi Hà Đại Sơn xuất hiện, Tống Gia Hào nghĩ tới rất nhiều. Cũng nghĩ tới muốn dùng quan hệ lợi ích để tiến hành lôi kéo đối với hắn. Nhưng mà hắn căn bản cũng không nghĩ tới, Hà Đại Sơn nói ra yêu cầu, lại sẽ là việc này?
Tên này là đang nói đùa sao?
Biên chế chính thức của công chức bệnh viện?
Hắn phí nhiều công phu như vậy, lại lặng lẽ theo ở phía sau, phát hiện bí mật lớn nhất của ta, cho đến cuối cùng mới xuất hiện, chính là vì tìm ta muốn danh ngạch biên chế chính thức của bệnh viện?
Này, chuyện này quả thật quá buồn cười.
Tống Gia Hào cảm thấy thế giới quan của mình tại đây một giây đã triệt để tan vỡ, toàn bộ tư duy logic đều bị lật đổ.
Hắn thực sự không thể nào tưởng tượng được, trong bộ óc của người cường tráng khỏe mạnh như Hà Đại Sơn, đến tột cùng đang suy nghĩ gì?
Tiếp theo, Hà Đại Sơn lại đề xuất yêu cầu thứ hai: "Còn có, ta phải trở thành đội trưởng bảo an của bệnh viện. Chuyện này, cần ngươi nói cho rõ ở trong văn kiện nhân sự."
Tống Gia Hào hoán đổi một tư thế đứng tương đối thoải mái, lắc lắc đầu, có chút dở khóc dở cười: "Ngươi thật giống như đã là đội trưởng bảo an."
Hà Đại Sơn dùng sức lắc đầu, sửa chữa sai lầm trong lời nói của Tống Gia Hào: "Không, hiện tại ta chỉ là phó đội trưởng. Ta muốn làm chính đội trưởng."
Chỉ là một đội trưởng bảo an, chính và phó, có khác biệt sao?
Tống Gia Hào đã hoàn toàn mờ mịt.
Hắn cảm thấy đầu óc có chút không quá đủ dùng.
Nếu như mình là chủ tịch quốc gia hoặc là tổng thống của nước nào đó, Hà Đại Sơn uy hiếp mình nói là muốn chức vị như thủ tướng hoặc là bộ trưởng, thì toàn bộ sự tình ngược lại cũng nói xuôi được.
Nhưng mà hiện tại, hắn mở miệng nói ra hai yêu cầu, tại mình nghe được là hoang đường như thế.
Yêu cầu, xưa nay đều là quý giá nhất xếp ở vị trí thứ nhất. Tiếp tục phía sau, liền càng là qua quýt bình bình.
Lại như trong truyền thuyết Á Rập những người may mắn đạt được thần đèn, nắm giữ cơ hội thực hiện ba điều ước. Hầu như mỗi người đề xuất điều ước thứ nhất, thường thường đều là của cải.
Bọn họ rất rõ ràng, của cải mới là đồ vật quan trọng nhất ở trên thế giới này. Cho tới cách nói sinh mệnh thật đáng quý, tình yêu giá càng cao, đó là sự lý giải của thi nhân, sự độc quyền của người siêu thoát thế tục.
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, trong tường kép hai con hành thi gặm cắn thi thể của Trương Hoành Lương có tiếng nhai nuốt lúc có lúc không. Nhìn Hà Đại Sơn nhìn chằm chằm đứng ở trước mặt, trong đầu Tống Gia Hào bỗng nhiên bốc lên một ý nghĩ.
Ta có phải đã làm sai điều gì?
Có lẽ, vào ban ngày ở trong phòng làm việc, Trương Hoành Lương theo mình "Mượn" 50 vạn, kỳ thực chính là toàn bộ yêu cầu của hắn?
Nếu như không có yêu cầu đề xuất bây giờ của Hà Đại Sơn để làm so sánh tham chiếu, Tống Gia Hào bất kể như thế nào cũng sẽ không nghĩ tới chỗ này.
Hắn càng nghĩ, liền càng cảm thấy sự thực nên chính là như vậy.
Ngẫm lại vào lúc ấy Trương Hoành Lương đã nói, ngay lúc đó hắn có động tác và nét mặt. Còn có tối hôm nay theo mình tiến vào từ trong phòng tạp vật, lại còn nghe theo mệnh lệnh của mình rồi đưa tay vào tường kép để đào mò cái gọi là cặp da đựng tiền... Không sai, Trương Hoành Lương hết thảy đều không hề biết chuyện về tầng hầm. Hắn hẳn là bị ai đó lợi dụng, tiếp đó tìm tới mình, nói những câu nói không biết mùi vị. Thời cơ Hà Đại Sơn xuất hiện thực sự quá mức trùng hợp. Bản thân vừa mới tiêu diệt Trương Hoành Lương, hắn liền đứng dậy.
Tống Gia Hào rất thông minh.
Thế nhưng, người thông minh cũng không phải Thượng Đế toàn trí toàn năng.
Tống Gia Hào ngẩng đầu lên, tận sâu trong con ngươi màu đen bốc lên đám lửa phẫn nộ sau khi phát hiện bị người lừa dối.
Hắn nhìn chăm chú Hà Đại Sơn, từng chữ từng câu nói: "Nguyên lai, ngươi chính là chủ mưu ở sau lưng xúi giục Trương Đức Lương."
Trên mặt của Hà Đại Sơn lại tràn đầy khiếp sợ, khóe mắt bởi vì thất kinh đang hơi co giật.
Hắn làm sao cũng không nghĩ tới, Tống Gia Hào lại có thể sẽ nhìn thấu toàn bộ sự việc ở trong mấy phút ngắn ngủi.
Dù rằng mình đã chiếm cứ ưu thế, thế nhưng, lá bài tẩy bị người vạch trần có cảm giác rất tồi tệ. Hắn rất hoang mang, trong lúc nhất thời không nghĩ ra phải làm sao để ứng đối.
"Ngươi để cho Trương Đức Lương đến phòng làm việc tìm ta, để cho hắn mượn tiền ta, là thế phải không?" Trong giọng nói của Tống Gia Hào, chen lẫn sự phẫn nộ và kích động.
Tác giả :
Hắc Thiên Ma Thần