Cẩm Nang Sinh Tồn Gian Phi
Chương 37: Thiếu niên tuyệt sắc
Edit: Hắc Nguyệt.
Dưới ánh sáng mờ ảo của ngọn nến, là một hồng y thiếu niên.
Y phục đỏ rực, giống như màu đỏ của rắn nhỏ quấn trên cổ nàng, như là được nhuộm bằng máu, mang theo sát khí mãnh liệt.
Tiêu Yên dời mắt đến khuôn mặt hắn, không khỏi sửng sốt.
Dưới ánh sáng, thiếu niên kia giống như pho tượng bạch ngọc cực phẩm, nhu hòa sáng sủa.
Hắn có một đôi mắt màu xanh ngọc bích, xinh đẹp hoa lệ, quỷ dị lạnh lẽo, giống như răng nanh dã thú, như độc dược, lại xinh đẹp khiến lòng người hoảng hốt.
Đã thế… phối hợp với khuôn mặt ngây thơ lại có vẻ hài hòa, quỷ mỹ dị thường.
Ngũ quan tinh xảo đến nỗi không còn lời đẹp đẽ nào để tả, da hắn… so với nàng còn tốt hơn, môi đỏ mọng, mắt sáng lấp lánh, quốc sắc vô song, dung mạo khuynh thành.
Dù Tiêu Yên được xem là đạt tiêu chuẩn làm nhân tình, vẫn yếu kém rất nhiều, không có lực đánh trả…
Trái tim Tiêu Yên hung hăng đè nén, mắt xanh…yêu đồng!!!
Tại cổ đại mà sinh ra trẻ mắt xanh liền được xem là yêu quái, sẽ bị người thân dìm chết tươi, hầu như không có khả năng sống sót.
Năng lực bàn tay vàng của tác giả thật khổng lồ, thiếu niên này vậy mà ngon cường còn sống, không những thế còn là một … nam chủ.
Tiêu Yên nghĩ không biết nàng có nên cúi đầu vào đáy thùng nước để mà chết chìm không, tại sao tình tiết trong truyện loạn hết rồi?
Nàng nhớ rõ trong nguyên tác có một người duy nhất mắt xanh yêu đồng, khuynh quốc khuynh thành chính là Tu La cung chủ Lệnh Hồ Cẩm Y, là một trong những nam chủ, cũng là người nữ chủ chú ý nhất.
Đúng là lúc này giáo chủ đại nhân chưa xoay quanh Lâu tài nữ, nhưng cũng không thể ở chỗ này cùng một sắc xà xem nàng tắm rửa chứ?.
Lệnh Hồ Cầm Y không một chút chột dạ, hắn buông lỏng cằm hỏi: “Ngươi không kinh ngạc chút nào?"
Không biết làm sao, bộ dáng bên ngoài của hắn, làm Tiêu Yên nhớ tới một câu – ngây thơ chất phác.
Đúng vậy, chính là ngây thơ chất phác, tính trẻ con, ngờ nghệch, ngây thơ…không rành thế sự, giống như một tờ giấy trắng chưa nhiễm bẩn.
Tiêu Yên tận lực bỏ qua sắc xà đang cọ xát lung tung trên cổ, hắng giọng nói: “uhm…công tử, nếu ngươi tến lại gần hơn, ta nhất định biểu hiện thật hoàn mỹ để ngươi hài lòng."
Tiêu Yên rất bội phục bản thân, hiện tại nàng vẫn có thể nói ra được lời này, hơn nữa…lại không run rẩy.
Dưới ánh sáng mờ ảo của ngọn nến, là một hồng y thiếu niên.
Y phục đỏ rực, giống như màu đỏ của rắn nhỏ quấn trên cổ nàng, như là được nhuộm bằng máu, mang theo sát khí mãnh liệt.
Tiêu Yên dời mắt đến khuôn mặt hắn, không khỏi sửng sốt.
Dưới ánh sáng, thiếu niên kia giống như pho tượng bạch ngọc cực phẩm, nhu hòa sáng sủa.
Hắn có một đôi mắt màu xanh ngọc bích, xinh đẹp hoa lệ, quỷ dị lạnh lẽo, giống như răng nanh dã thú, như độc dược, lại xinh đẹp khiến lòng người hoảng hốt.
Đã thế… phối hợp với khuôn mặt ngây thơ lại có vẻ hài hòa, quỷ mỹ dị thường.
Ngũ quan tinh xảo đến nỗi không còn lời đẹp đẽ nào để tả, da hắn… so với nàng còn tốt hơn, môi đỏ mọng, mắt sáng lấp lánh, quốc sắc vô song, dung mạo khuynh thành.
Dù Tiêu Yên được xem là đạt tiêu chuẩn làm nhân tình, vẫn yếu kém rất nhiều, không có lực đánh trả…
Trái tim Tiêu Yên hung hăng đè nén, mắt xanh…yêu đồng!!!
Tại cổ đại mà sinh ra trẻ mắt xanh liền được xem là yêu quái, sẽ bị người thân dìm chết tươi, hầu như không có khả năng sống sót.
Năng lực bàn tay vàng của tác giả thật khổng lồ, thiếu niên này vậy mà ngon cường còn sống, không những thế còn là một … nam chủ.
Tiêu Yên nghĩ không biết nàng có nên cúi đầu vào đáy thùng nước để mà chết chìm không, tại sao tình tiết trong truyện loạn hết rồi?
Nàng nhớ rõ trong nguyên tác có một người duy nhất mắt xanh yêu đồng, khuynh quốc khuynh thành chính là Tu La cung chủ Lệnh Hồ Cẩm Y, là một trong những nam chủ, cũng là người nữ chủ chú ý nhất.
Đúng là lúc này giáo chủ đại nhân chưa xoay quanh Lâu tài nữ, nhưng cũng không thể ở chỗ này cùng một sắc xà xem nàng tắm rửa chứ?.
Lệnh Hồ Cầm Y không một chút chột dạ, hắn buông lỏng cằm hỏi: “Ngươi không kinh ngạc chút nào?"
Không biết làm sao, bộ dáng bên ngoài của hắn, làm Tiêu Yên nhớ tới một câu – ngây thơ chất phác.
Đúng vậy, chính là ngây thơ chất phác, tính trẻ con, ngờ nghệch, ngây thơ…không rành thế sự, giống như một tờ giấy trắng chưa nhiễm bẩn.
Tiêu Yên tận lực bỏ qua sắc xà đang cọ xát lung tung trên cổ, hắng giọng nói: “uhm…công tử, nếu ngươi tến lại gần hơn, ta nhất định biểu hiện thật hoàn mỹ để ngươi hài lòng."
Tiêu Yên rất bội phục bản thân, hiện tại nàng vẫn có thể nói ra được lời này, hơn nữa…lại không run rẩy.
Tác giả :
Thập Nguyệt Sơ