Cẩm Lý Tiểu Hoàng Hậu

Chương 7

Sợ Dương yêu Nhi trên đường lại ngã, vì thế Lưu ma ma mang theo hai cung nữ, bồi Dương yêu Nhi cùng nhau hồi Yến Hỉ Đường.

Xuân Sa cùng Tiểu Toàn Tử ngồi ở trên ngạch cửa, nhìn ánh sáng trân trời, trên mặt thất thần.

Xuân Sa thở dài, đứng dậy nói: “Tuy nói cô nương còn chưa có trở về, nhưng chăntrên giường phải luôn thay đổi." Dứt lời, nàng liền xoay người đi vào trong.

Lúc này một trận tiếng bước chân tới gần.

Xuân Sa ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy Dương yêu Nhi bị lọt ở giữa, ma ma cung nữ đi theo bên người, vượt qua bậc thềm đá, hướng bên này đi tới.

Dương cô nương hôm nay vẫn là búi tóc song hoàn, chỉ là so với Hạ Nguyệt búi tinh xảo tinh tế hơn nhiều. trên búi tóc còn trâm con bướm, con bướm kia di chuyển theo Dương cô nương, cánh nhẹ nhàng mấp máy, chế tạo cánh vàng óng, ở dưới ánh mặt trời nở rộ phóng tia sáng chói mắt.

Nàng cũng không giống trong tưởng tượng của bọn họ, ở Dưỡng Tâm Điện bị tra tấn đến gầy ốm yếu tái nhợt.

Trái lại, dưỡng mấy ngày, tựa hồ nàng càng trở nên đẹp mắt, gương mặt nở nang chút ít, càng lộ ra bộ dáng còn nhỏ tuổi.

Xuân Sa cùng Tiểu Toàn Tử ngây ngốc mà nhìn Dương yêu Nhi, đoàn người tới trước mặt, bọn họ mới rốt cuộc kịp phản ứng, đồng thời khom mình hành lễ.

“cô nương đã trở về."

“Lưu ma ma hảo."

Xuân Sa sợ Lưu ma ma, không đề cập tới ngày xưa Lưu ma ma uy danh, cảnh tượng ngày ấy nàng tới kêu Hạ Nguyệt đi , cũng đủ làm cho người khác cảm thấy sợ hãi.

Nhưng lúc này, Lưu ma ma lại đột nhiên thu liễm lại vẻ mặt nghiêm túc, hiền hoà cười, nói: “Hoàng Thượng lệnh cho ta đưa cô nương về. "

“Làm phiền ma ma đi một chuyến." Xuân Sa cùng Tiểu Toàn Tử vội cúi đầu nói.

trên mặt Lưu ma ma tươi cười vẫn không thay đổi, nói tiếp: “Hai ngày trước đầu gối của cô nương vô tình bị thương, đã bôi thuốc liên tiếp vài ngày, trong những ngày kế tiếp, các ngươi cần phải cẩn thận hầu hạ, mỗi ngày dùng nước ấm đắp cho cô nương, lưu thông máu ứ."

Xuân Sa kinh ngạc.

cô nương bị thương? Bị Thương ở đầu gối? Chẳng lẽ là phạt quỳ?

Nhưng…… Nhưng nếu nói là phạt quỳ, Lưu ma ma cần gì phải tự mình đi một chuyến, còn đâu cần dặn dò như vậy?

Xuân Sa vội vàng gật đầu, nói: “Lời nói của Ma ma, nô tỳ đều nhớ kỹ."

Lưu ma ma lúc này mới nhìn nàng vừa lòng nói: “Ân, là một cô nương thông minh."

Dứt lời, Lưu ma ma bảo hai cung nữ phía sau: “Trước tiên đỡ cô nương vào cửa nghỉ ngơi."

“Dạ."

Dương yêu Nhi được các nàng đỡ vào cửa, cũng không nói một lời.

Lúc này Lưu ma ma mới nhìn chung quanh một vòng, hỏi: “Yến Hỉ Đường chỉ có hai người các ngươi hầu hạ?"

Xuân Sa lắc đầu: “Còn có Hạ Nguyệt."

Bởi vì Dương yêu Nhi đã được đỡ vào cửa,Sắc mặt hòa ái của lưu mama quay lại bộ đáng lãnh đạm, nàng nói: “Về sau không có Hạ Nguyệt."

Xuân Sa trong lòng nhảy dựng: “không, không có?"

“Lại bắt mấy cung nữ thái giám lại đây, chỉ có hai người hầu hạ,còn ra bộ dáng gì." Lưu ma ma nói.

“Dạ, Dạ" Xuân Sa không ngớt đáp. Nhưng nàng lại nhịn không được bắt đầu nghĩ, vì sao lại không có Hạ Nguyệt? Hạ Nguyệt đi nơi nào? nói vậy không lẽ…… Nàng đã chết?

“Cẩn thận chiếu cố cô nương."

“Dạ"

“Ân, đi vào hầu hạ đi."

“Dạ."

Lưu ma ma tự mình phân phó chu toàn, lúc này mới cùng cung nhân trở về phục mệnh.

Tiêu Dặc ngồi ở trước bàn, đăng luyện chữ.

hắn chậm rãi di động bút trong tay, viết ra từng hàng chữ thon chắc khí khái.

Bọn cung nữ thái giám đều đứng ở khoảng cách xa 1 trượng, cũng không dám tiến lên, càng không dám nhìn trộm bản vẽ của Hoàng Thượng.

Lúc này cung nữ vén rèm lên tiến vào, khom người nói: “Hoàng Thượng, Lưu ma ma có lời muốn nói."

“Cho nàng vào."

Lưu ma ma bước nhỏ đi vào, ở trước mặt Tiêu Dặc quỳ xuống đất, đáp lời nói: “Hoàng Thượng, Dương cô nương đã đưa về Yến Hỉ Đường."

Tiêu Dặc ngẩn ra một chút: “…… Ân, trẫm đã biết."

Ngày ấy hắn kêu đưa nàng trở về, quay đầu liền quên mất.

“Hoàng Thượng, nô tỳ nhìn người hầu hạ Dương cô nương, chỉ có một cung nữ, một thái giám, quá ít, thực sự không ra gì. Nô tỳ liền làm chủ bắt mấy cung nhân đến Yến Hỉ Đường."

“Có thể." Tiêu Dặc dứt lời, cúi đầu cẩn thận, lần nữa di động, lúc này lại thấy trên mặt trang giấy sôi nổi một lối viết sắc bén bừa bãi.

Lưu ma ma ngẩng đầu nhìn Hoàng Thượng, cũng thực sự nhìn không ra Hoàng Thượng đây là đem Dương cô nương đặt ở trong lòng, hãy vẫn là không để ở trong lòng. Bất quá trái phải đều là chiếu cố vị Dương cô nương.

Lưu ma ma trong lòng đã rõ, liền cáo lui.

Tiêu Dặc buông bút, đem trang giấy gấp lại, ở trên ngọn nến, đốt sạch sẽ.

hắn quay đầu hỏi Triệu công công: “Dương cô nương gọi là gì?"

Triệu công công khom người nói: “Gọi là Dương Dao Nhi."

“Ân."

Quá mức đơn giản bình thường..

Tiêu Dặc lên tiếng: “Thu thập bàn, dẹp đồ ăn."

“Dạ."

Hôm nay mang lên bàn đồ ăn, quả táo mềm quái, tổ yến vịt ti, đậu hủ bát tiên canh…… Trong đó, cùng với ngày ấy bày cho Dương cô nương ăn giống nhau như đúc.

Bất quá ý nghĩ này, cũng chỉ là từ trong đầu Tiêu Dặc lướt qua giây lát.

hắn gắp đũa cẩn thận ăn.

không tự chủ mà trước sau dùng qua đồ ăn giống nhau, nhanh như vậy là dùng xong rồi.

…… Theo như lời nàng, ăn ngon.

Tiêu Dặc trong đầu lại xẹt qua một ý nghĩ.

“Hoàng Thượng, đồ ăn không hợp ý?" Thấy Tiêu Dặc sau một lúc lâu không hề động đũa, Triệu công công ra tiếng dò hỏi.

Tiêu Dặc lắc đầu: “lui đi."

Hợp tâm ý, nhưng không thể tham nhiều. hắn không thể bị dục vọng khống chế, vô luận là ăn uống, quyền thế danh lợi. Cho nên một chút liền lập tức ngăn lại

một mái hiên khác.

Cung nữ thái giám mới đã bị đưa tới Yến Hỉ Đường, bởi vì Xuân Sa, Tiểu Toàn Tử tới trước, mấy cung nhân đều quy củ kêu một tiếng “Xuân Sa tỷ tỷ" “Toàn công công".

Xuân Sa cùng Tiểu Toàn Tử đều thật sự thụ sủng nhược kinh.

Quay người đi, Tiểu Toàn Tử mới nhỏ giọng nói: “Chúng ta có tính không là gà chó lên trời?"

“Tính, tính đi." Xuân Sa vẻ mặt phảng phất còn đang trong mộng biểu lộ.

Tiểu Toàn Tử, thật ra đột nhiên tới không ít sức lực, hắn nói: “Chúng ta phải hầu hạ Dương cô nương thật tốt."

“Đúng vậy……" Xuân Sa vẫn là vẻ mặt còn đang trong mộng biểu tình, “Nhìn bộ dáng Lưu ma ma, Dương cô nương tựa hồ được Hoàng Thượng coi trọng."

Tiểu Toàn Tử cười: “Nhìn bộ dáng cô nương, chỉ là chuyện sớm hay muộn!"

Xuân Sa đi theo gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy."

Đến lúc này ngăn, Xuân Sa, Tiểu Toàn Tử đối với Dương yêu Nhi tín nhiệm cùng bội phục, đã lên tới đỉnh điểm.

Đến nỗi Hạ Nguyệt……

đã không ai nhớ rõ.

Trở lại Yến Hỉ Đường, Dương yêu Nhi biết chính mình lại thay đổi nơi ở.

Nàng cũng không có cảm giác, chỉ là đáy lòng ngẫu nhiên hiện lên một chút thất vọng. Người kia, so chim chóc đẹp hơn, thú vị hơn. Nhưng hiện tại, không thể gặp.

Đồ ăn Yến Hỉ Đường tự nhiên không thể so với chỗ Hoàng Thượng.

Chờ mang lên bàn, Dương yêu Nhi dùng mấy đũa, khó ăn, lộ ra biểu lộ ủ rũ.

Xuân Sa thoáng nhìn nàng đáy mắt linh động, lập tức liền luống cuống, vội hỏi: “cô nương, hôm nay cơm canh không ăn sao?"

Dương yêu Nhi gật gật đầu, lại lắc lắc đầu, sau đó đem con mắt nghẹn trở về, cầm chiếc đũa cùng cái muỗng, ngoan ngoãn ăn cơm tiếp.

Liền ăn một cách triệt để không để lại cho Xuân Sa, trong giây lát nàng dùng xong hơn phân nửa đồ ăn.

Xuân Sa cái này cũng chia không ra, bàn đồ ăn này đến tột cùng ngon vẫn là không thể ăn.

“Dùng cơm xong, cô nương cần phải đi dạo một chút? Tiêu thực cũng tốt." Tiểu Toàn Tử đánh bạo nói.

Xuân Sa lại có chút do dự: “Ngày ấy Tần ma ma không phải phân phó qua, muốn chúng ta nhìn cônương, không cho nàng chạy loạn sao?"

Tiểu Toàn Tử nói: “Nhiều người như vậy đi theo cô nương, không cho nàng chạy loạn? Cũng không đến mức sẽ va chạm quý nhân. cô nương cũng không thể ở Yến Hỉ Đường hoài, không thể trừ lúc Hoàng Thượng truyền, cả đời cũng không bước ra cửa phòng?"

Xuân Sa ngẫm lại cũng đúng. Lâu ngày không đi lại, thân mình cũng sẽ không tốt.

Xuân Sa nghĩ liền duỗi tay đỡ Dương yêu Nhi.

“cô nương, chúng ta ra ngoài đi một chút đi?"

Dương yêu Nhi không lên tiếng, nhưng Xuân Sa vẫn lớn mật đem nàng nâng dậy, nắm nàng đi ra ngoài, Dương yêu Nhi không có kháng cự, đi theo ra ngoài, ánh mắt rất nhanh liền tập trung ở ở đá xanh dưới bậc thang.

Dương yêu Nhi bỏ qua Xuân Sa, bản thân cẩn thận mà bước xuống bậc thang.

Sau đó liền ngồi xổm ở bậc thang bên cạnh.

Bậc thang ở trong khe thế nhưng mộc ra đóa hoa dại.

một tiểu thái giám nhìn thấy, sợ tới mức liền phải đi lên nhổ hoa kia.

Bậc thang mọc ra hoa dại, vậy còn lợi hại? Để quý nhân thấy, chẳng phải là xử lý bọn họ quét tước không cẩn thận?

Chờ tiểu thái giám một bước lớn tiến lên, hắn nhìn thấy Dương yêu Nhi ngồi xổm bậc thang, vươn đầu ngón tay, nhẹ nhàng mà chạm chạm đóa hoa, giống như là bộ dáng mới lạ.

Đầu ngón tay của vị Dương cô nương này bình thường trắng hồng, cùng hoa dại kia hòa làm một, cũng không biết ai hồng đến càng đẹp mắt.

Tiểu thái giám nhìn thấy Dương yêu Nhi dùng ngón tay sờ hoa, từ nhụy hoa sờ đến cánh hoa, đắc ý vui vẻ.

Tiểu thái giám đâu còn dám thò tay nhổ?

Có thể làm niềm vui cho chủ tử, đó là đóa hoa dại!

Vì thế hắn vội lui ở một bên.

Xuân Sa thực rất nhanh đi lấy cái đệm tới, lót ở dưới thân Dương yêu Nhi, kêu nàng ngồi có thể chậm rãi chơi.

một đám cung nhân đứng ở bên cạnh, cứ như vậy nhìn chằm chằm Dương yêu Nhi chơi hoa.

Có lẽ là người so với hoa đẹp, nhìn chằm chằm như vậy thật lâu, thế nhưng cũng không cảm thấy nhạt nhẽo. Bọn họ đứng ở dưới bậc thang, nhớ tới nơi hầu hạ lúc trước, càng bất giác nhẹ nhàng. Thầm nghĩ, ai nói tới hầu hạ Dương cô nương thật sự là xúi quẩy?

Dương yêu Nhi ước chừng chơi hai ngày như thế.

Tới ngày thứ hai,người trong cung Thái Hậu tới, đi vào bên trong Yến Hỉ Đường nhìn thấy, một màn như vậy.

Cung nữ Liên Kiều nhăn lại cái mũi, tâm sinh chán ghét.

Dương cô nương này ngồi xổm mà chơi bùn, quả nhiên là 1 kẻ ngốc, chỉ sợ chơi đến thối người cũng không phát giác! một đám cung nhân thế nhưng cũng nhìn xem như vậy, không biết ngăn lại!

Liên Kiều thanh hắng giọng nói, âm thanh lạnh lùng: “Dương cô nương."

một tiếng của nàng làm mọi người Hết hồn liền quay lại nhìn.

Chỉ có Dương yêu Nhi hờ hững.

Liên Kiều ở trong cung Thái Hậu cũng cực kỳ có diện mạo cung nữ, hôm nay nàng tự mình truyền lời, là cho Dương cô nương này mặt mũi, nhưng kẻ ngốc này? Quay đầu liếc nhìn nàng một cái cũng không.

Những người xung quanh nàng đều có ánh mắt kính sợ, nên nàng đối với Dương yêu Nhi coi thường cùng bất mãn.

Thanh âm nàng lạnh hơn, nói: “Thái Hậu nương nương cho truyền ngươi qua hỏi chuyện, còn khôngmàu đi theo ta!"

Nàng vốn là muốn cho kẻ ngốc này rửa mặt chải đầu một phen, nhưng hôm nay kẻ ngốc này đắc tội nàng, nàng dứt khoát cho kẻ ngốc này đi liền qua Vĩnh An Cung, chọc giận tới Thái Hậu!

Mấy người Xuân Sa nào dám cản Liên Kiều, chỉ xem Liên Kiều cùng mấy cung nhân Vĩnh An Cung, đem Dương yêu Nhi mang đi.

Rất nhanh, tới Vĩnh An Cung.

Liên kiều lạnh lùng nói: “Ở chỗ này chờ, không được nhúc nhích!"

Dương yêu Nhi như cũ hờ hững, nàng còn nhớ hoa của mình. Nàng cúi đầu, nhìn tay bùn, từ trong tay áo rút ra một cái khăn, chính mình thong thả ung dung lau ngón tay.

Liên Kiều thấy nàng một kẻ ngốc, vẫn có thể bình tĩnh như thế, nửa điểm không sợ, trong lòng tự nhiên càng thêm không thích, vì thế một phen đoạt khăn trong tay nàng, phân phó cung nhân nói: “Nhìn chằm chằm nàng!"

Rồi sau đó Liên Kiều hướng Thái Hậu đáp lời, nàng liền miêu tả sinh động chính mình ở Yến Hỉ Đường thấy một màn kia.

Thái Hậu nghe xong,bỗng bị lấy lòng, cười nói: “Kẻ ngốc này chỉ biết chơi bùn? Tiểu hoàng đế kia hạ người như thế nào? Chẳng phải là mùi vị một thân bùn đất?"

Liên Kiều vểnh mũi nói: “Nương nương, còn không phải sao."

“Thôi, ai gia cũng không muốn thấy nàng, miễn cho bẩn mắt ai gia." Thái Hậu quay đầu nhìn về phía Từ ma ma, “Từ ma ma, ngươi đem chén thuốc mang sang đi, nhìn chằm chằm nàng uống xong rồi trở về."

“Dạ, lão nô đi liền."

Vĩnh An Cung hành động, cũng không thể giấu được Dưỡng Tâm Điện.

“Thái Hậu lệnh Từ ma ma bưng một chén thuốc cho Dương cô nương."

“Xoảng" một tiếng bẻ gãy bút trong tay Tiêu Dặc, cán bút bị bẻ gãy, bén nhọn có thể giết người.

hắn bình tĩnh nói: “Nàng đã ngóng trông trẫm cùng cô ấy viên phòng, nhưng lại sợ trẫm kéo dài huyết mạch. trên đời này, nào có mọi chuyện đều như ý nàng."

Lúc này, Từ ma ma đem chén thuốc bưng cho Dương yêu Nhi.

“Nương nương thưởng."

Dương yêu Nhi ngây thơ mờ mịt mà bưng lên, uống vào.

Từ ma ma đột nhiên cười, hỏi: “Ngọt không?"

“Ngọt." Dương yêu Nhi gật đầu.

Bên cạnh các cung nhân đều âm thầm bật cười.

Bọn họ đều biết đó là thuốc tránh thai, thường dùng đối với thân thể không tốt.

Kẻ ngốc này lại không biết, thật coi là nước ngọt uống sạch sẽ.

Từ ma ma thu hồi chén, xoay người trở về phục mệnh.

Có thể không ngọt sao?

một chén nước đường đỏ. ^^
Tác giả : Cố Tranh
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại