Cầm Hóa Nhiếp Bất Phàm
Chương 70: Thị vệ đại ca
Edit: Mộc Lam
Beta: Mimi, Lam Yên
*****
Yên Thuấn, kinh thành Minh quốc, cũng là trung tâm quân sự – kinh tế – chính trị của cả nước, nhân khẩu trên trăm vạn người.
Đông Thịnh Thượng Phủ của Vệ Địch đặt tại một sơn cốc ở ngoại ô Yên Thuấn, phạm vi hơn mười dặm xung quanh nơi này đều là lãnh thổ của hắn. Không chỉ thành Yên Thuấn mà các thành thị trên khắp cả nước đều có sản nghiệp của Vệ Địch. Mặc dù được người đời ca ngợi giàu ngang một quốc, nhưng tất cả những gì có được đều là nhờ vào sự nỗ lực của gia tộc và sự tài giỏi hơn người của hắn.
Đông Thịnh thượng phủ diện tích rộng lớn, phòng bị nghiêm ngặt, bên trong là nơi huấn luyện cao thủ đại nội.
Vệ Địch đưa Nhiếp Bất Phàm vào phủ, an bài hắn ở ngay bên cạnh phòng ngủ của mình. Hành động ấy khiến cho tất cả mọi người trong phủ đều cảm thấy không thể tin vào mắt mình. Phải biết rằng Vệ Địch luôn luôn không cho phép người khác tùy tiện đặt chân vào lãnh địa của hắn. Ngoại trừ vài tên nô bộc hầu cận ở bên ngoài ra, xung quanh phòng ngủ của hắn cơ hồ không có bất kì người nào khác.
Lúc này đây, hắn lại để một nam tử ở ngay gần mình như thế, có thể thấy người này rất được hắn coi trọng.
Vệ Địch để Nhiếp Bất Phàm ở bên cạnh mình như vậy còn có một nguyên nhân khác, đó là phòng ngừa tên kia bày trò gây rối hoặc trốn đi. Hắn đặc biệt phân phó mấy thị vệ ngày đêm thay phiên nhau trông giữ, nhất định không thể để xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào.
Nhiếp Bất Phàm bị canh giữ nghiêm cẩn. Bọn họ tuy rằng cho phép hắn đi dạo khắp nơi nào trong sơn cốc nhưng lại không cho phép hắn một mình làm bất cứ cái gì.
Mấy ngày đầu, Vệ Địch còn bận bịu xử lí sự vụ nên chưa có thời gian tới quấy rầy hắn, mà hắn cũng rất thích thú với việc dạo chơi thưởng ngoạn phong cảnh sơn cốc. Nhưng là, chỉ sau ba ngày, hắn liền mất đi hứng thú. Loại phủ đệ đại phú quý đại khí thế như Đông Thịnh Thượng phủ này không có lực hấp dẫn đối với hắn. So với việc loanh quanh luẩn quẩn ở nơi này, hắn thích cảm giác đứng trên đỉnh núi hô to “Ta là hoàng đế Kê Oa thôn" hơn. Mấy ngày nay, hắn cảm thấy chán muốn chết. Sở dĩ hắn an phận như vậy là bởi vì tiểu ưng Đại Khí đã báo cho hắn một tin tốt: Kê Oa thôn cả người lẫn vật đều đang chuẩn bị hành động.
Hôm nay Nhiếp Bất Phàm ngồi tựa dưới tàng cây liễu câu cá, phía sau lưng là một thị vệ bộ dạng vừa cung kính, vừa tập trung với nhiệm vụ trông chừng hắn.
Nhiếp Bất Phàm hà hơi, vỗ vỗ vị trí bên người, nói với gã thị vệ, “Thị vệ đại ca, đứng có mệt hay không?Lại đây ngồi đi. "
Thị vệ tiếp tục trông chừng, mắt cũng không chớp lấy một cái, cứng rắn nói, “Thuộc hạ đứng là được rồi, công tử thỉnh cứ tự nhiên. "
“Ta một chút cũng không tự nhiên!" Nhiếp Bất Phàm hừ hừ nói, “Nói chuyện với ngươi cứ phải ngẩng đầu ngửa cổ, thật là mỏi. "
Các hạ là tựa vào thân cây, mở mắt là có thể liếc nhìn ta, như thế nào lại mỏi!Thị vệ mặt không đổi sắc, trong lòng thầm oán.
“Lại đây!Lại đây!" Nhiếp Bất Phàm không ngừng ngoắc ngoắc tay với hắn.
Thị vệ miễn cưỡng tiến gần thêm vài bước, nhưng điểm dừng vẫn cách Nhiếp Bất Phàm một khoảng rất xa.
“Ngồi xuống, ngồi xuống!Chúng ta tâm sự về nhân sinh đi. "
Thị vệ khóe miệng run rẩy vài cái, ánh mắt nhìn thẳng mặt hồ, làm bộ như không hề nghe thấy.
Nhiếp Bất Phàm bám riết không tha, vươn chân ra cọ cọ vào giày của hắn, tiếp tục nói, “Đừng như vậy, thật không thú vị chút nào. Suốt ngày giữ khư khư một vẻ mặt, mặt ngươi sẽ rất dễ biến thành mặt cương thi. "
Thị vệ âm thầm lùi một bước, lại trùng hợp lùi trúng chân của Nhiếp Bất Phàm.
Nhiếp Bất Phàm đột nhiên nhe răng cười với thị vệ, cười đến mức thị vệ tiểu ca lông tơ dựng thẳng.
Chỉ thấy gã thị vệ lập tức đứng lên, xoay xoay cái cổ, duỗi hai cánh tay, giãn gân giãn cốt, làm một chuỗi hành động cổ quái.
“Được!" Quát một tiếng, Nhiếp Bất Phàm bỗng sải rộng bước chân, lấy tốc độ nước rút lao thẳng tới bờ hồ, bộ dạng giống như người sắp nhảy cầu quyết không chùn bước.
Thị vệ vô cùng sợ hãi. Người này chẳng bao giờ chịu nói trước, muốn nhảy liền nhảy, tuyệt đối không dây dưa dài dòng.
Thị vệ vội vàng thi triển khinh công cấp tốc đuổi theo, tại thời điểm chỉ mành treo chuông ôm được thắt lưng của hắn, đem hắn kéo lại, cả hai đồng thời té ngã trên mặt đất.
“A?Nhìn kỹ thì thị vệ đại ca còn rất anh tuấn nha. "
Thị vệ hồi thần lại, chỉ thấy Nhiếp Bất Phàm đang nằm trên người mình, cùng mình mặt đối mặt, khoảng cách gần đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở.
“Thị vệ đại ca thành thân chưa?"
“Chưa. " Hắn cứng ngắc mà trả lời.
“Có đối tượng trong lòng rồi sao?"
“Chưa. "
“Cũng đúng. " Nhiếp Bất Phàm một tay chống má, không có chút ý định muốn đứng dậy nào, tiếp tục nói, “Đi theo bên người Vệ Địch, làm sao có thể quen được cô nương tốt. "
“Công tử, cảm phiền…"
Thị vệ còn chưa nói hết, Nhiếp Bất Phàm đã lại hưng trí bừng bừng hỏi han, “Thế nào?Có muốn ta dắt dây tơ hồng cho ngươi hay không?"
“A, không cần. "
“Tại sao có thể không cần chứ?" Nhiếp Bất Phàm hiên ngang lẫm liệt nói, “Nói cho ta biết ngươi thích nam hay là nữ?Thuộc kiểu người như thế nào?Đối với dáng người tướng mạo có yêu cầu khác biệt gì so với bình thường, hoặc đặc biệt yêu thích mẫu hình nào hay không?"
“…Không có. "
“Không có?Vậy mà cũng nói!Giới tính không giới hạn, cả người lẫn vật đều không câu nệ?"
“…" Thị vệ đờ đẫn.
Nhiếp Bất Phàm xoay người ngồi dậy, vô cùng tự nhiên mà ngồi ở trên bụng thị vệ, xoa chân ôm ngực trầm tư.
Thị vệ hơi chống nửa thân trên, làm ra bộ dạng thỉnh cầu Nhiếp Bất Phàm, thái dương đổ đầy mồ hôi. Hắn nhỏ giọng nói, “Công tử, cảm phiền…"
“Đại ca. " Nhiếp Bất Phàm hai tay chống lên trên vai hắn, nghiêm túc nói, “Ngươi yên tâm, mắt nhìn của ta rất tốt, nhất định sẽ giúp ngươi chọn được một đối tượng tốt!"
Thị vệ cố gắng nhẫn nhịn, từ kẽ răng bật ra mấy chữ , “Đa tạ công tử quan tâm, bây giờ có thể phiền ngươi tránh ra hay không?"
“Tại sao?" Nhiếp Bất Phàm vẻ mặt thành khẩn, “Khó khăn lắm mới có thể hảo hảo ngồi xuống tâm sự, là cơ hội khó có được a. "
Ngồi như vậy ai chịu nổi?Thị vệ rống to trong lòng.
Để tránh chủ tử phát hiện, hắn phải mau chóng gạt người kia xuống.
Thị vệ dứt khoát đứng lên. Hắn cho rằng làm như vậy là có thể bỏ Nhiếp Bất Phàm xuống, ai ngờ Nhiếp Bất Phàm thế nhưng lại lấy chân kẹp lấy thắt lưng hắn, vắt vẻo đeo bám trên người hắn, hai tay còn thuận thế ôm lấy cổ của hắn. Loại động tác này yêu cầu độ khó cao, người này như thế nào mà làm được?Độ mềm dẻo có cần phải tốt như vậy hay không?
Thị vệ khóc không ra nước mắt, chân tay có chút luống cuống mà gỡ kẻ đang bám ở trên người mình ra, ý đồ muốn đem hắn bỏ xuống dưới.
Nhiếp Bất Phàm lại càng kẹp chặt hơn, hai chân giống như một đôi kìm sắt, miệng còn không ngừng giáo huấn, “Ngồi tán gẫu giống như vừa rồi thật tốt, ngươi còn muốn đứng lên, chẳng lẽ ngươi thích loại tư thế này?"
Thị vệ có chút muốn phát điên, vẻ mặt vốn lạnh lùng cơ hồ muốn vặn vẹo.
“Đúng rồi, còn chưa biết nên xưng hô thế nào với thị vệ đại ca?"
Thị vệ ngậm miệng không nói một câu, kiên quyết không đem tên của mình nói lộ ra.
“Chẳng lẽ muốn giữ bí mật?" Nhiếp Bất Phàm như thông hiểu mà gật gật đầu, “Được rồi, về sau sẽ gọi ngươi là Vệ Thất. Cái tên này cũng được lắm. Trước kia ta đã lấy tên Nhất, Tam, Tứ, Ngũ, Lục tặng cho những người khác, cho nên đành phải ủy khuất ngươi làm Thất. "
Thị vệ tiểu ca nhịn xuống xúc động muốn giết người, sau khi quan sát tình hình xung quanh thấy không có ai liền âm thầm thở phào một cái, đoạn nhanh chóng chuyển tới một chỗ kín đáo, gia tăng lực đạo bài khai kẻ đang bám dính trên người mình.
“A!" Nhiếp Bất Phàm bị đau, ôm cổ hắn bất mãn nói, “Không thể ôn nhu một chút sao?"
Thị vệ xanh mặt. Ôn nhu với ngươi chính là tàn nhẫn với chính mình!Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, thị vệ tiểu ca đã ngộ ra rằng, danh ngôn mà toàn bộ gà trong Kê Oa thôn tôn sùng chính là chân lí.
“Ngươi có xuống hay không?" Thị vệ rốt cục nhịn không được, quát lên.
“Không!" Nhiếp Bất Phàm kiên định nói, “Ta hôm nay rất có hứng chuyện trò, không nói với ngươi một trận đến tối tăm trời đất thì không được!"
“Ngươi nói chuyện cứ nói, nhưng có nhất thiết phải bảo trì loại tư thế này hay không?"
“Ngươi không biết làm như vậy sẽ giúp kéo gần khoảng cách giữa chúng ta sao?"
“Chúng ta hiện tại căn bản không có khoảng cách!"
“Đúng vậy, không có khoảng cách. Không có khoảng cách, chúng ta có thể thoải mái nói chuyện. "Thị vệ ngửa đầu lên trời, trong lòng âm thầm thét dài.
“Ta cầu ngươi, công tử, buông tha cho ta đi. " Thị vệ cuối cùng cúi đầu nhận thua, bộ dạng như sắp khóc, “Nếu như bị phủ chủ phát hiện, ta có mấy cái mạng cũng không đủ a!"
Nhiếp Bất Phàm trầm mặc một hồi, ánh mắt lướt qua hắn, bình tĩnh nói, “Ta không thể không lấy làm tiếc mà nói cho ngươi biết, phủ chủ của nhà ngươi đã phát hiện rồi. "
Thị vệ nét mặt sợ hãi quay đầu, liếc mắt một cái liền thấy Vệ Địch vẻ mặt âm trầm đang đi về phía bên này.
Thị vệ toàn bộ thần kinh đều căng thẳng, trong đầu hiện lên duy nhất hai chữ: Xong rồi!
“Các ngươi đang làm cái gì?" Vệ Địch trừng mắt, gắt gao nhìn hai kẻ đang quấn lấy nhau thành một khối, nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Không đợi thị vệ đáp lời, Nhiếp Bất Phàm đã hì hì cười nói, “Chúng ta đang giao lưu tình cảm. "
Vệ Địch vươn tay vòng lấy thắt lưng Nhiếp Bất Phàm, một tay gỡ hắn từ trên người thị vệ xuống, khiêng lên trên vai, sau đó nói với thị vệ, “Ngươi tự mình đi lĩnh phạt đi!"
“Dạ…"
Nhiếp Bất Phàm bị khiêng lên trên vai, còn không quên phất tay với thị vệ, “Thật có lỗi, ta hôm nay không có thời gian, lần sau lại tán gẫu. "
Cầu ngài đừng nói nữa!
Thị vệ cơ hồ chạy trối chết, nhanh chóng biến mất dạng.
Vệ Địch hai mắt bốc hỏa, đá bật cửa phòng đem Nhiếp Bất Phàm vứt lên trên giường, cả giận nói, “Ngươi tại sao đi trêu chọc thị vệ của ta?"
Nhiếp Bất Phàm ngồi xuống, nhún vai nói, “Ngươi đang nói cái gì?Ta chẳng lẽ đến quyền tự do nói chuyện phiếm cùng người khác cũng không có?"
“Ngươi như vậy mà gọi là nói chuyện phiếm sao?" Vừa nghĩ đến tư thế ái muội vừa rồi của bọn họ, Vệ Địch liền phát hỏa.
“Không phải nói chuyện phiếm thì là cái gì?" Nhiếp Bất Phàm hỏi ngược lại, “Ngươi có phải đã suy nghĩ quá nhiều rồi không?"
“Ta nghĩ quá nhiều sao?" Vệ Địch một tay giữ hắn, “Ngươi rốt cục có tự giác nhận thức được rằng ngươi đã là người của ta hay không?"
“Không có. " Nhiếp Bất Phàm trả lời không chút do dự.
Vệ Địch thầm hít sâu một hơi, cố gắng áp chế xúc động muốn bóp chết hắn.
Nhiếp Bất Phàm mờ mịt nói, “Ngươi an bài thị vệ ở bên cạnh ta, chẳng phải là muốn bọn họ giúp ta giải sầu hay sao?"
“Giải sầu?" Vệ Địch lên giọng.
“Đúng vậy. " Nhiếp Bất Phàm nói một cách vô cùng đương nhiên, “Bọn họ ai nấy đều thân thể cường tráng, võ nghệ bất phàm, sức chịu đựng tốt, làm bạn chơi thật sự rất phù hợp. "
Vệ Địch không thể nào xác định được theo như lời của hắn thì như thế nào là bạn ‘chơi’, và ‘chơi’ ở đây là chơi cái gì.
“Ngươi yên tâm. " Nhiếp Bất Phàm vỗ vỗ vai hắn, cảm tạ nói, “Ta sẽ không cô phụ hảo ý của ngươi, nhất định sẽ cư xử với bọn họ cực kỳ thân mật, giống hệt như đối với bằng hữu của mình. "
Vệ Địch một phen tức nghẹn trong ngực, không cách nào phát tiết.
Một lúc lâu sau, Vệ Địch mới âm trầm nói, “Xem ra ta thật sự đã quá dung túng ngươi. "
“Như vậy mà gọi là dung túng?" Nhiếp Bất Phàm mang một vẻ mặt không thể tin được, nói, “Ta thực sự đã rất an phận rồi. "
Vệ Địch không để ý tới hắn, tiếp tục nói, “Về sau ta sẽ để thị vệ thủ cách ngươi năm mươi trượng. Trong vòng bán kính năm mươi trượng quanh ngươi, ngoài ta ra không được phép có bất luận vật thể sống nào. "
“Ngươi xác định?Còn tỷ tỷ xinh đẹp phụ trách chăm lo sinh hoạt hàng ngày của ta thì sao?"
“Mỗi ngày đều sẽ có đại nương đưa cơm nước cho ngươi, còn những chuyện khác thì tự ngươi an bài lấy, hoặc là ta tự mình giúp ngươi. " Vệ Địch gảy gảy vạt áo của hắn, nhàn nhạt cười nói, “Ta rất nguyện ý giúp ngươi cởi áo tháo thắt lưng. "
Nhiếp Bất Phàm không thèm để ý, nói, “Vệ đại thúc, trừ khi ngươi đem ta giam cầm trong phòng, không cho phép ta bước ra khỏi cửa một bước, bằng không không thể nào ngăn cản được lạc thú hô bằng gọi hữu của ta. "
“A?Ngươi đây là đang đề nghị ta giam cầm ngươi?"
“Ngươi nếu thật sự giam cầm ta, " Nhiếp Bất Phàm nghiêm túc nói, “Ta nhất định sẽ chết rất nhanh. "
Vệ Địch ý cười chợt tắt, nhưng vẫn là không đem những lời này để ở trong lòng. Theo như thói hư tật xấu của người này, trong mười câu chỉ có một câu là thật. Bất quá nói trở lại, người này quả thật không thích bị quản thúc. Hắn cứ vô tâm vô phế, tự do tự tại, ngược lại lại có thể mang đến sự vui vẻ cho những người xung quanh. Vệ Địch thậm chí còn hoài nghi, hắn có phải ngay từ lúc sinh ra đã thích ngứa đòn như vậy?Một con người như thế sao có thể chịu được loại khổ sở bị giam cầm?Tuy rằng không giam cầm hắn, Vệ Địch thế nhưng vẫn hạ lệnh an bài thị vệ thủ ở phạm vi cách hắn ngoài năm mươi trượng.
Chu vi một trăm mét xung quanh Nhiếp Bất Phàm trở thành một bức tường trong suốt dựng bằng ánh sáng, giống như một thứ lá chắn phòng hộ, sinh vật tứ phương đều bị chặn lại ở bên ngoài.
Nhân sinh đúng là tịch mịch như tuyết rơi!Nhiếp Bất Phàm giơ cần câu, cô độc mà ngồi ở bên hồ thả câu.
Đang lúc Nhiếp Bất Phàm nhàm chán nhìn chằm chằm mảnh lá sen, dưới mặt nước đột nhiên ngoi lên một cái đầu, một đôi mắt màu lam sâu kín nhìn chằm chằm vào hắn.
“Hắc hắc, Thái Bạch huynh, ngươi không phải cá tinh đi?Mỗi lần đều là từ trong nước hiện ra. " Nhờ kinh nghiệm lần trước, Nhiếp Bất Phàm lúc này vô cùng bình tĩnh.
Thái Bạch miệng còn ẩn trong nước, lọc bọc nhả ra bọt nước, không biết đang nói cái gì.
Nhiếp Bất Phàm biết hắn là đang ngó chừng đám thị vệ, liền hỏi, “Ngươi tới đây bằng cách nào?Hồ của Đông Thịnh Thượng Phủ lẽ nào thông với sông hồ bên ngoài sơn cốc?"
Thái Bạch lặng lẽ hướng hắn giơ lên ngón cái.
“Thái Bạch huynh có biện pháp đưa ta ra ngoài phải không?"
Thái Bạch chớp chớp mắt, chìm vào trong nước, lại đem phiến lá sen kia để lại chỗ cũ.
Nhiếp Bất Phàm cầm lấy phiến lá sen kia, thấy bên trên viết một hàng chữ, nhưng có nhiều chữ không nhận ra, chỉ đọc được một đoạn: ‘giờ hợi, đêm mai’. –
Beta: Mimi, Lam Yên
*****
Yên Thuấn, kinh thành Minh quốc, cũng là trung tâm quân sự – kinh tế – chính trị của cả nước, nhân khẩu trên trăm vạn người.
Đông Thịnh Thượng Phủ của Vệ Địch đặt tại một sơn cốc ở ngoại ô Yên Thuấn, phạm vi hơn mười dặm xung quanh nơi này đều là lãnh thổ của hắn. Không chỉ thành Yên Thuấn mà các thành thị trên khắp cả nước đều có sản nghiệp của Vệ Địch. Mặc dù được người đời ca ngợi giàu ngang một quốc, nhưng tất cả những gì có được đều là nhờ vào sự nỗ lực của gia tộc và sự tài giỏi hơn người của hắn.
Đông Thịnh thượng phủ diện tích rộng lớn, phòng bị nghiêm ngặt, bên trong là nơi huấn luyện cao thủ đại nội.
Vệ Địch đưa Nhiếp Bất Phàm vào phủ, an bài hắn ở ngay bên cạnh phòng ngủ của mình. Hành động ấy khiến cho tất cả mọi người trong phủ đều cảm thấy không thể tin vào mắt mình. Phải biết rằng Vệ Địch luôn luôn không cho phép người khác tùy tiện đặt chân vào lãnh địa của hắn. Ngoại trừ vài tên nô bộc hầu cận ở bên ngoài ra, xung quanh phòng ngủ của hắn cơ hồ không có bất kì người nào khác.
Lúc này đây, hắn lại để một nam tử ở ngay gần mình như thế, có thể thấy người này rất được hắn coi trọng.
Vệ Địch để Nhiếp Bất Phàm ở bên cạnh mình như vậy còn có một nguyên nhân khác, đó là phòng ngừa tên kia bày trò gây rối hoặc trốn đi. Hắn đặc biệt phân phó mấy thị vệ ngày đêm thay phiên nhau trông giữ, nhất định không thể để xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào.
Nhiếp Bất Phàm bị canh giữ nghiêm cẩn. Bọn họ tuy rằng cho phép hắn đi dạo khắp nơi nào trong sơn cốc nhưng lại không cho phép hắn một mình làm bất cứ cái gì.
Mấy ngày đầu, Vệ Địch còn bận bịu xử lí sự vụ nên chưa có thời gian tới quấy rầy hắn, mà hắn cũng rất thích thú với việc dạo chơi thưởng ngoạn phong cảnh sơn cốc. Nhưng là, chỉ sau ba ngày, hắn liền mất đi hứng thú. Loại phủ đệ đại phú quý đại khí thế như Đông Thịnh Thượng phủ này không có lực hấp dẫn đối với hắn. So với việc loanh quanh luẩn quẩn ở nơi này, hắn thích cảm giác đứng trên đỉnh núi hô to “Ta là hoàng đế Kê Oa thôn" hơn. Mấy ngày nay, hắn cảm thấy chán muốn chết. Sở dĩ hắn an phận như vậy là bởi vì tiểu ưng Đại Khí đã báo cho hắn một tin tốt: Kê Oa thôn cả người lẫn vật đều đang chuẩn bị hành động.
Hôm nay Nhiếp Bất Phàm ngồi tựa dưới tàng cây liễu câu cá, phía sau lưng là một thị vệ bộ dạng vừa cung kính, vừa tập trung với nhiệm vụ trông chừng hắn.
Nhiếp Bất Phàm hà hơi, vỗ vỗ vị trí bên người, nói với gã thị vệ, “Thị vệ đại ca, đứng có mệt hay không?Lại đây ngồi đi. "
Thị vệ tiếp tục trông chừng, mắt cũng không chớp lấy một cái, cứng rắn nói, “Thuộc hạ đứng là được rồi, công tử thỉnh cứ tự nhiên. "
“Ta một chút cũng không tự nhiên!" Nhiếp Bất Phàm hừ hừ nói, “Nói chuyện với ngươi cứ phải ngẩng đầu ngửa cổ, thật là mỏi. "
Các hạ là tựa vào thân cây, mở mắt là có thể liếc nhìn ta, như thế nào lại mỏi!Thị vệ mặt không đổi sắc, trong lòng thầm oán.
“Lại đây!Lại đây!" Nhiếp Bất Phàm không ngừng ngoắc ngoắc tay với hắn.
Thị vệ miễn cưỡng tiến gần thêm vài bước, nhưng điểm dừng vẫn cách Nhiếp Bất Phàm một khoảng rất xa.
“Ngồi xuống, ngồi xuống!Chúng ta tâm sự về nhân sinh đi. "
Thị vệ khóe miệng run rẩy vài cái, ánh mắt nhìn thẳng mặt hồ, làm bộ như không hề nghe thấy.
Nhiếp Bất Phàm bám riết không tha, vươn chân ra cọ cọ vào giày của hắn, tiếp tục nói, “Đừng như vậy, thật không thú vị chút nào. Suốt ngày giữ khư khư một vẻ mặt, mặt ngươi sẽ rất dễ biến thành mặt cương thi. "
Thị vệ âm thầm lùi một bước, lại trùng hợp lùi trúng chân của Nhiếp Bất Phàm.
Nhiếp Bất Phàm đột nhiên nhe răng cười với thị vệ, cười đến mức thị vệ tiểu ca lông tơ dựng thẳng.
Chỉ thấy gã thị vệ lập tức đứng lên, xoay xoay cái cổ, duỗi hai cánh tay, giãn gân giãn cốt, làm một chuỗi hành động cổ quái.
“Được!" Quát một tiếng, Nhiếp Bất Phàm bỗng sải rộng bước chân, lấy tốc độ nước rút lao thẳng tới bờ hồ, bộ dạng giống như người sắp nhảy cầu quyết không chùn bước.
Thị vệ vô cùng sợ hãi. Người này chẳng bao giờ chịu nói trước, muốn nhảy liền nhảy, tuyệt đối không dây dưa dài dòng.
Thị vệ vội vàng thi triển khinh công cấp tốc đuổi theo, tại thời điểm chỉ mành treo chuông ôm được thắt lưng của hắn, đem hắn kéo lại, cả hai đồng thời té ngã trên mặt đất.
“A?Nhìn kỹ thì thị vệ đại ca còn rất anh tuấn nha. "
Thị vệ hồi thần lại, chỉ thấy Nhiếp Bất Phàm đang nằm trên người mình, cùng mình mặt đối mặt, khoảng cách gần đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở.
“Thị vệ đại ca thành thân chưa?"
“Chưa. " Hắn cứng ngắc mà trả lời.
“Có đối tượng trong lòng rồi sao?"
“Chưa. "
“Cũng đúng. " Nhiếp Bất Phàm một tay chống má, không có chút ý định muốn đứng dậy nào, tiếp tục nói, “Đi theo bên người Vệ Địch, làm sao có thể quen được cô nương tốt. "
“Công tử, cảm phiền…"
Thị vệ còn chưa nói hết, Nhiếp Bất Phàm đã lại hưng trí bừng bừng hỏi han, “Thế nào?Có muốn ta dắt dây tơ hồng cho ngươi hay không?"
“A, không cần. "
“Tại sao có thể không cần chứ?" Nhiếp Bất Phàm hiên ngang lẫm liệt nói, “Nói cho ta biết ngươi thích nam hay là nữ?Thuộc kiểu người như thế nào?Đối với dáng người tướng mạo có yêu cầu khác biệt gì so với bình thường, hoặc đặc biệt yêu thích mẫu hình nào hay không?"
“…Không có. "
“Không có?Vậy mà cũng nói!Giới tính không giới hạn, cả người lẫn vật đều không câu nệ?"
“…" Thị vệ đờ đẫn.
Nhiếp Bất Phàm xoay người ngồi dậy, vô cùng tự nhiên mà ngồi ở trên bụng thị vệ, xoa chân ôm ngực trầm tư.
Thị vệ hơi chống nửa thân trên, làm ra bộ dạng thỉnh cầu Nhiếp Bất Phàm, thái dương đổ đầy mồ hôi. Hắn nhỏ giọng nói, “Công tử, cảm phiền…"
“Đại ca. " Nhiếp Bất Phàm hai tay chống lên trên vai hắn, nghiêm túc nói, “Ngươi yên tâm, mắt nhìn của ta rất tốt, nhất định sẽ giúp ngươi chọn được một đối tượng tốt!"
Thị vệ cố gắng nhẫn nhịn, từ kẽ răng bật ra mấy chữ , “Đa tạ công tử quan tâm, bây giờ có thể phiền ngươi tránh ra hay không?"
“Tại sao?" Nhiếp Bất Phàm vẻ mặt thành khẩn, “Khó khăn lắm mới có thể hảo hảo ngồi xuống tâm sự, là cơ hội khó có được a. "
Ngồi như vậy ai chịu nổi?Thị vệ rống to trong lòng.
Để tránh chủ tử phát hiện, hắn phải mau chóng gạt người kia xuống.
Thị vệ dứt khoát đứng lên. Hắn cho rằng làm như vậy là có thể bỏ Nhiếp Bất Phàm xuống, ai ngờ Nhiếp Bất Phàm thế nhưng lại lấy chân kẹp lấy thắt lưng hắn, vắt vẻo đeo bám trên người hắn, hai tay còn thuận thế ôm lấy cổ của hắn. Loại động tác này yêu cầu độ khó cao, người này như thế nào mà làm được?Độ mềm dẻo có cần phải tốt như vậy hay không?
Thị vệ khóc không ra nước mắt, chân tay có chút luống cuống mà gỡ kẻ đang bám ở trên người mình ra, ý đồ muốn đem hắn bỏ xuống dưới.
Nhiếp Bất Phàm lại càng kẹp chặt hơn, hai chân giống như một đôi kìm sắt, miệng còn không ngừng giáo huấn, “Ngồi tán gẫu giống như vừa rồi thật tốt, ngươi còn muốn đứng lên, chẳng lẽ ngươi thích loại tư thế này?"
Thị vệ có chút muốn phát điên, vẻ mặt vốn lạnh lùng cơ hồ muốn vặn vẹo.
“Đúng rồi, còn chưa biết nên xưng hô thế nào với thị vệ đại ca?"
Thị vệ ngậm miệng không nói một câu, kiên quyết không đem tên của mình nói lộ ra.
“Chẳng lẽ muốn giữ bí mật?" Nhiếp Bất Phàm như thông hiểu mà gật gật đầu, “Được rồi, về sau sẽ gọi ngươi là Vệ Thất. Cái tên này cũng được lắm. Trước kia ta đã lấy tên Nhất, Tam, Tứ, Ngũ, Lục tặng cho những người khác, cho nên đành phải ủy khuất ngươi làm Thất. "
Thị vệ tiểu ca nhịn xuống xúc động muốn giết người, sau khi quan sát tình hình xung quanh thấy không có ai liền âm thầm thở phào một cái, đoạn nhanh chóng chuyển tới một chỗ kín đáo, gia tăng lực đạo bài khai kẻ đang bám dính trên người mình.
“A!" Nhiếp Bất Phàm bị đau, ôm cổ hắn bất mãn nói, “Không thể ôn nhu một chút sao?"
Thị vệ xanh mặt. Ôn nhu với ngươi chính là tàn nhẫn với chính mình!Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, thị vệ tiểu ca đã ngộ ra rằng, danh ngôn mà toàn bộ gà trong Kê Oa thôn tôn sùng chính là chân lí.
“Ngươi có xuống hay không?" Thị vệ rốt cục nhịn không được, quát lên.
“Không!" Nhiếp Bất Phàm kiên định nói, “Ta hôm nay rất có hứng chuyện trò, không nói với ngươi một trận đến tối tăm trời đất thì không được!"
“Ngươi nói chuyện cứ nói, nhưng có nhất thiết phải bảo trì loại tư thế này hay không?"
“Ngươi không biết làm như vậy sẽ giúp kéo gần khoảng cách giữa chúng ta sao?"
“Chúng ta hiện tại căn bản không có khoảng cách!"
“Đúng vậy, không có khoảng cách. Không có khoảng cách, chúng ta có thể thoải mái nói chuyện. "Thị vệ ngửa đầu lên trời, trong lòng âm thầm thét dài.
“Ta cầu ngươi, công tử, buông tha cho ta đi. " Thị vệ cuối cùng cúi đầu nhận thua, bộ dạng như sắp khóc, “Nếu như bị phủ chủ phát hiện, ta có mấy cái mạng cũng không đủ a!"
Nhiếp Bất Phàm trầm mặc một hồi, ánh mắt lướt qua hắn, bình tĩnh nói, “Ta không thể không lấy làm tiếc mà nói cho ngươi biết, phủ chủ của nhà ngươi đã phát hiện rồi. "
Thị vệ nét mặt sợ hãi quay đầu, liếc mắt một cái liền thấy Vệ Địch vẻ mặt âm trầm đang đi về phía bên này.
Thị vệ toàn bộ thần kinh đều căng thẳng, trong đầu hiện lên duy nhất hai chữ: Xong rồi!
“Các ngươi đang làm cái gì?" Vệ Địch trừng mắt, gắt gao nhìn hai kẻ đang quấn lấy nhau thành một khối, nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Không đợi thị vệ đáp lời, Nhiếp Bất Phàm đã hì hì cười nói, “Chúng ta đang giao lưu tình cảm. "
Vệ Địch vươn tay vòng lấy thắt lưng Nhiếp Bất Phàm, một tay gỡ hắn từ trên người thị vệ xuống, khiêng lên trên vai, sau đó nói với thị vệ, “Ngươi tự mình đi lĩnh phạt đi!"
“Dạ…"
Nhiếp Bất Phàm bị khiêng lên trên vai, còn không quên phất tay với thị vệ, “Thật có lỗi, ta hôm nay không có thời gian, lần sau lại tán gẫu. "
Cầu ngài đừng nói nữa!
Thị vệ cơ hồ chạy trối chết, nhanh chóng biến mất dạng.
Vệ Địch hai mắt bốc hỏa, đá bật cửa phòng đem Nhiếp Bất Phàm vứt lên trên giường, cả giận nói, “Ngươi tại sao đi trêu chọc thị vệ của ta?"
Nhiếp Bất Phàm ngồi xuống, nhún vai nói, “Ngươi đang nói cái gì?Ta chẳng lẽ đến quyền tự do nói chuyện phiếm cùng người khác cũng không có?"
“Ngươi như vậy mà gọi là nói chuyện phiếm sao?" Vừa nghĩ đến tư thế ái muội vừa rồi của bọn họ, Vệ Địch liền phát hỏa.
“Không phải nói chuyện phiếm thì là cái gì?" Nhiếp Bất Phàm hỏi ngược lại, “Ngươi có phải đã suy nghĩ quá nhiều rồi không?"
“Ta nghĩ quá nhiều sao?" Vệ Địch một tay giữ hắn, “Ngươi rốt cục có tự giác nhận thức được rằng ngươi đã là người của ta hay không?"
“Không có. " Nhiếp Bất Phàm trả lời không chút do dự.
Vệ Địch thầm hít sâu một hơi, cố gắng áp chế xúc động muốn bóp chết hắn.
Nhiếp Bất Phàm mờ mịt nói, “Ngươi an bài thị vệ ở bên cạnh ta, chẳng phải là muốn bọn họ giúp ta giải sầu hay sao?"
“Giải sầu?" Vệ Địch lên giọng.
“Đúng vậy. " Nhiếp Bất Phàm nói một cách vô cùng đương nhiên, “Bọn họ ai nấy đều thân thể cường tráng, võ nghệ bất phàm, sức chịu đựng tốt, làm bạn chơi thật sự rất phù hợp. "
Vệ Địch không thể nào xác định được theo như lời của hắn thì như thế nào là bạn ‘chơi’, và ‘chơi’ ở đây là chơi cái gì.
“Ngươi yên tâm. " Nhiếp Bất Phàm vỗ vỗ vai hắn, cảm tạ nói, “Ta sẽ không cô phụ hảo ý của ngươi, nhất định sẽ cư xử với bọn họ cực kỳ thân mật, giống hệt như đối với bằng hữu của mình. "
Vệ Địch một phen tức nghẹn trong ngực, không cách nào phát tiết.
Một lúc lâu sau, Vệ Địch mới âm trầm nói, “Xem ra ta thật sự đã quá dung túng ngươi. "
“Như vậy mà gọi là dung túng?" Nhiếp Bất Phàm mang một vẻ mặt không thể tin được, nói, “Ta thực sự đã rất an phận rồi. "
Vệ Địch không để ý tới hắn, tiếp tục nói, “Về sau ta sẽ để thị vệ thủ cách ngươi năm mươi trượng. Trong vòng bán kính năm mươi trượng quanh ngươi, ngoài ta ra không được phép có bất luận vật thể sống nào. "
“Ngươi xác định?Còn tỷ tỷ xinh đẹp phụ trách chăm lo sinh hoạt hàng ngày của ta thì sao?"
“Mỗi ngày đều sẽ có đại nương đưa cơm nước cho ngươi, còn những chuyện khác thì tự ngươi an bài lấy, hoặc là ta tự mình giúp ngươi. " Vệ Địch gảy gảy vạt áo của hắn, nhàn nhạt cười nói, “Ta rất nguyện ý giúp ngươi cởi áo tháo thắt lưng. "
Nhiếp Bất Phàm không thèm để ý, nói, “Vệ đại thúc, trừ khi ngươi đem ta giam cầm trong phòng, không cho phép ta bước ra khỏi cửa một bước, bằng không không thể nào ngăn cản được lạc thú hô bằng gọi hữu của ta. "
“A?Ngươi đây là đang đề nghị ta giam cầm ngươi?"
“Ngươi nếu thật sự giam cầm ta, " Nhiếp Bất Phàm nghiêm túc nói, “Ta nhất định sẽ chết rất nhanh. "
Vệ Địch ý cười chợt tắt, nhưng vẫn là không đem những lời này để ở trong lòng. Theo như thói hư tật xấu của người này, trong mười câu chỉ có một câu là thật. Bất quá nói trở lại, người này quả thật không thích bị quản thúc. Hắn cứ vô tâm vô phế, tự do tự tại, ngược lại lại có thể mang đến sự vui vẻ cho những người xung quanh. Vệ Địch thậm chí còn hoài nghi, hắn có phải ngay từ lúc sinh ra đã thích ngứa đòn như vậy?Một con người như thế sao có thể chịu được loại khổ sở bị giam cầm?Tuy rằng không giam cầm hắn, Vệ Địch thế nhưng vẫn hạ lệnh an bài thị vệ thủ ở phạm vi cách hắn ngoài năm mươi trượng.
Chu vi một trăm mét xung quanh Nhiếp Bất Phàm trở thành một bức tường trong suốt dựng bằng ánh sáng, giống như một thứ lá chắn phòng hộ, sinh vật tứ phương đều bị chặn lại ở bên ngoài.
Nhân sinh đúng là tịch mịch như tuyết rơi!Nhiếp Bất Phàm giơ cần câu, cô độc mà ngồi ở bên hồ thả câu.
Đang lúc Nhiếp Bất Phàm nhàm chán nhìn chằm chằm mảnh lá sen, dưới mặt nước đột nhiên ngoi lên một cái đầu, một đôi mắt màu lam sâu kín nhìn chằm chằm vào hắn.
“Hắc hắc, Thái Bạch huynh, ngươi không phải cá tinh đi?Mỗi lần đều là từ trong nước hiện ra. " Nhờ kinh nghiệm lần trước, Nhiếp Bất Phàm lúc này vô cùng bình tĩnh.
Thái Bạch miệng còn ẩn trong nước, lọc bọc nhả ra bọt nước, không biết đang nói cái gì.
Nhiếp Bất Phàm biết hắn là đang ngó chừng đám thị vệ, liền hỏi, “Ngươi tới đây bằng cách nào?Hồ của Đông Thịnh Thượng Phủ lẽ nào thông với sông hồ bên ngoài sơn cốc?"
Thái Bạch lặng lẽ hướng hắn giơ lên ngón cái.
“Thái Bạch huynh có biện pháp đưa ta ra ngoài phải không?"
Thái Bạch chớp chớp mắt, chìm vào trong nước, lại đem phiến lá sen kia để lại chỗ cũ.
Nhiếp Bất Phàm cầm lấy phiến lá sen kia, thấy bên trên viết một hàng chữ, nhưng có nhiều chữ không nhận ra, chỉ đọc được một đoạn: ‘giờ hợi, đêm mai’. –
Tác giả :
Tuyết Nguyên U Linh