Cầm Hóa Nhiếp Bất Phàm
Chương 46: Hành trình tham bảo quỷ dị (3)
Edit: Mimi
Beta: Lam Yên
*****
“Đừng kêu, còn chưa đâm vào bên trong!" Tư Thần Vũ xanh mặt. Vừa rồi thực sự là chỉ mành treo chuông!Thân thể người nào đó đột nhiên quỷ dị mà vặn vẹo một cái, hung khí kia cứ như vậy trượt qua cánh mông tên kia, sít sao dán vào bắp đùi tên kia mà run rẩy.
Nhiếp Bất Phàm khẩu khí hòa hoãn lại ít nhiều, nói, “Tốt rồi". Tiếp sau đó, hắn nhìn thấy đôi mắt chất chứa hỗn độn cả dục vọng, cả xấu hổ, cả uồn bực và quyết tâm không bỏ qua kia của Tư Thần Vũ, không khỏi căng thẳng toàn thân.
“Thấp huynh, xem ra trận này đánh không thành đâu, chúng ta vẫn là bỏ qua đi?"
Tư Thần Vũ ghì hắn vào vách tường, hung hăng nói, “Tên đã lên dây còn muốn lâm trận bỏ chạy?"
“Rõ ràng là ngươi bắn không trúng, lại còn đổ lỗi cho ta…" Nhiếp Bất Phàm nhỏ giọng thì thầm.
Tư Thần Vũ tức thời nội thương trầm trọng, cảm thấy tôn nghiêm của mình vừa hóa thành tro bụi rồi theo gió bay xa tiêu thất. Hắn lập tức hạ quyết tâm, thề rằng nếu không làm cho người kia kêu cha gọi mẹ thì quyết không dừng tay!
Hắn vững vàng cố định thân trên của Nhiếp Bất Phàm, hạ thân áp sát lại, không ngừng va chạm vào khu vực giữa hai chân đối phương.
Nhiếp Bất Phàm cong thắt lưng nhích lên phía trên, thân thể vắt vẻo trên người Tư Thần Vũ, gần như tạo thành hình chữ T.
Tư Thần Vũ cười lạnh, giơ cánh tay lên, sử dụng một chiêu ‘hầu tử hái đào’, hung hăng kéo hắn xuống.
“A a a a a…" Nhiếp Bất Phàm lại phát ra tiếng thét thảm thiết khiến cho chúng gà xung quanh liên tiếp dựng thẳng lông mao, lần lượt rời đi.
Nhiếp Bất Phàm hai mắt đẫm lệ mơ mơ màng màng, đôi môi khẽ run rẩy, lộ ra một bộ dạng tiểu tức phụ người thấy mà thương.
Tư Thần Vũ hôn hôn một bên mặt hắn, thấp giọng trấn an, “Như vậy mới ngoan. "
Lời vừa dứt cũng là lúc dục vọng tìm được lối vào. Tay Tư Thần Vũ chuyển qua ôm lấy bắp đùi Nhiếp Bất Phàm, cẩn thận xác định mục tiêu. Lần này nhất định không thể sai sót.
Nhiếp Bất Phàm lui cũng không được, tiến cũng không xong, bây giờ muốn gọi đàn gà tới hỗ trợ thì cũng đã không kịp nữa rồi, chỉ có thể cắn răng nhắm mắt, xem thường cái chết, nói, “Ngươi làm đi, cùng lắm ta mười tám năm sau lại là một trang hảo hán!"
Tư Thần Vũ khó khăn lắm mới nhịn được cười, hạ thân thiếu chút nữa mềm nhũn. Cũng may hắn có thể duy trì, bằng không tên tuổi lừng lẫy một đời đã bị hủy trên tay người này rồi, ngày sau chắc chắn ôm tiếng xấu ‘xuất tinh sớm’ mà đi khắp thế gian.
Người này không giữ lễ tiết thì cũng thôi đi, lại còn luôn miệng nói hươu nói vượn, thật sự là khiến cho người ta vừa yêu vừa hận.
Hắn quả thực nghĩ không ra vì sao một hồi xuân tình kiều diễm lại bị kẻ kia náo loạn thành như vậy?
Trong đầu thì nghĩ thế, nhưng là tức giận đã tiêu tan không ít, động tác của Tư Thần Vũ vì thế nhẹ nhàng chậm rãi đi rất nhiều. Hắn ấn Nhiếp Bất Phàm xuống, tiến vào một chút.
Vừa mới tiến nhập huyệt khẩu, hai người đồng thời khựng lại mà hít vào một hơi lãnh khí, một người là bị đau, mà người còn lại cũng là bị đau.
“Tại sao lại nhỏ như vậy?" Tư Thần Vũ vỗ vỗ mông hắn, bất mãn nói, “Vừa rồi rõ ràng đã nới rộng ra không ít. "
“Ngươi không tự kiểm điểm bản thân còn trách ta?" Nhiếp Bất Phàm trợn mắt, “Có bản lĩnh thì đừng có vào!"
“Ngươi nghĩ thay thật. " Tư Thần Vũ dùng sức đâm lên một cái.
“Ô!" Nhiếp Bất Phàm ngửa đầu ra sau khẽ rên một tiếng, cúc hoa co rút càng thêm chặt.
Tư Thần Vũ mồ hôi lạnh túa ra. Hắn hiện tại bị kẹt lại bên trong, tiến không được, lùi cũng không xong.
“Thả lỏng một chút!" Hắn thấp giọng trách mắng.
“Tại sao ngươi không nhỏ đi một chút a?"
“Hừ, ngươi hiện tại biết sự lợi hại của bản vương gia chưa?Xem ngươi còn dám tung tin bịa đặt khắp nơi hay không!" Tư Thần Vũ đau đến mặt mũi trắng bệch, nhưng bề ngoài vẫn còn làm bộ hùng dũng oai phong.
“Được rồi, ngươi lợi hại!" Nhiếp Bất Phàm kêu lên, “Đi ra trước đã, ta bị chuột rút rồi. "
“Ngươi đừng có co lại nữa được không?" Tư Thần Vũ càng ngoan cố, lại dùng sức đâm vào bên trong thêm một chút.
“Ngươi không sợ tuyệt tử tuyệt tôn hay sao?" Nhiếp Bất Phàm không chịu nổi nữa, quát lên.
Đáng thương, Nhiếp Bất Phàm không biết sống chết lại một lần nữa châm ngòi lửa giận trong lòng Tư Thần Vũ, khiến cho hắn hừng hừng khí thế, bất chấp hết thảy, cứ như vậy mà tiến thẳng vào bên trong.
“A…" Nhiếp Bất Phàm cảm giác cơ thể như bị xuyên thủng, lông tơ dựng đứng hết cả.
Tư Thần Vũ một cú đâm sâu tận gốc, chìm vào sự bao bọc của tràng bích nóng bỏng ẩm ướt, cảm giác thật sự tiêu hồn, đau đớn ban đầu cũng theo đó mà tan biến.
Rốt cuộc vào được rồi!Đáy lòng hắn không kìm nén được mà phát ra một câu cảm thán như vậy.
Gạt bỏ chướng ngại ban đầu, Tư Thần Vũ bắt đầu chuyển động nhịp nhàng, một tay đỡ ở sau lưng Nhiết Bất Phàm để tránh cho lưng hắn bị ma sát vào vách tường mà thụ thương, tay còn lại nâng mông hắn, phối hợp theo từng động tác của hạ thân mà đong đưa lên xuống.
“Ân… a…"
Nhiếp Bất Phàm bám chặt bả vai Tư Thần Vũ, hai mắt mơ màng nửa khép nửa mở, ở trong luận động liên hồi bắt đầu âm thầm lập kế hoạch ngày sau làm sao trả thù.
Trong thông đạo vọng lại từng hồi tiếng động va chạm thân thể ái muội, ánh sáng mờ mờ ảo ảo lại càng tô đậm thêm thần sắc mê ly của hai người.
“Còn dám nói bản vương gia không được nữa không?" Tư Thần Vũ ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng hỏi.
“Được … Ân… Rất con mẹ nó được!" Nhiếp Bất Phàm một mặt khen ngợi, một mặt không ngừng nắm bóp, cơ hồ như muốn bót nát bả vai của Tư Thần Vũ.
“Ngươi phục hay là không phục?"
“Nếu ta nói phục thì ngươi sẽ dừng lại?"
“Thời điểm này làm sao có thể dừng?" Tư Thần Vũ càng làm càng quen tay, phấn khích vô cùng.
“Vậy thì ta đây phục làm cái gì?" Nhiếp Bất Phàm khinh bỉ nói, “Tiện nghi đều do ngươi chiếm hết, còn muốn ta phục?"
Tư Thần Vũ dừng một chút, nhìn nhìn người kia, đột nhiên đỡ lấy gáy hắn, áp tới hôn hắn say đắm, sau đó trượt nhanh xuống cần cổ đối phương, khẽ cắn lấy hầu kết đang phập phồng kia.
Nhiếp Bất Phàm vươn tay ngăn hắn lại, khó chịu nói, “Đừng liếm bậy, làm nhanh một chút!Đừng chậm trễ thời gian tìm kiếm bảo vật. "
“Ngươi đúng là một tên không hiểu phong tình!" Tư Thần Vũ cả giận nói, “Không thể hiểu vì sao ta có thể ‘cứng’ với ngươi được?"
“Bởi vì ngươi cuồng ngược. " Nhiếp Bất Phàm nhìn thẳng nào mắt hắn nói, “Ai làm tôn nghiêm của ngươi bị tổn hại, ngươi sẽ động dục với kẻ đó. "
Tư Thần Vũ chán nản, hạ thân điên cuồng thúc lên.
Nhiếp Bất Phàm lại bắt đầu lẩm nhẩm rên rỉ.
Tư Thần Vũ nhìn một bộ dáng ngứa đòn của hắn, dục niệm thế nhưng lại càng thêm tăng tiến.
Chẳng lẽ đúng như lời tên kia vừa nói, người khác càng ngỗ ngược, hắn lại càng hào hứng?
Không, không thể!Tư Thần Vũ không thể nào chấp nhận sự thật tàn khốc này.
“Nhanh lên một chút được không?" Nhiếp Bất Phàm khàn giọng hỏi.
“Ngươi gấp cái gì?Một chút nữa thôi. "
“Ta không vội. " Nhiếp Bất Phàm tà tà liếc hắn một cái, “Nhưng là ngươi không sợ bị những người khác bắt gặp sao?"
“Gặp thì như thế nào?Ai dám phá hỏng chuyện tốt của bản vương gia?" Tư Thần Vũ đắm chìm trong từng đợt thủy triều của dục vọng, hưởng thụ thứ khoái cảm đầy kích thích này.
“Thấp huynh, đức hạnh của ngươi ở đâu?Quý khí của ngươi ở đâu?Giáo dưỡng của ngươi ở đâu?"
“Vứt hết mấy cái quý khí với giáo dưỡng đó đi!" Tư Thần Vũ quát, “Làm xong rồi tính. "
“Ngươi… Ngươi còn muốn phát tiết bao lâu?" Nhiếp Bất Phàm sống lưng đau nhức, bắp chân bị chuột rút, mặc dù cũng có khoái cảm, nhưng cảm thấy vẫn là nên kết thúc sớm một chút mới tốt.
Hắn gập chân, đạp vào ngực Tư Thần Vũ, dùng sức dẫm dẫm đẩy ra. Chỉ sau một hồi, trên mình Tư Thần Vũ đã lưu lại bảy tám dấu giầy dính đầy bụi bặm.
Tư Thần Vũ là người ưa sạch sẽ, nếu không phải bị Nhiếp Bất Phàm kích động thì chắc chắn sẽ không ở tại loại địa phương này cùng hắn phiên vân phúc vũ, nay lại chứng kiến làn da trần trụi của mình bị dẫm đến dơ bẩn ô uế, không khỏi vẻ mặt cứng đờ, động tác cũng dần chậm lại.
“Ngươi có thể ngoan ngoãn một chút không?" Tư Thần Vũ kéo chân hắn xuống, lại bị hắn giơ một cái chân khác lên dẫm dẫm.
Tư Thần Vũ đồng thời xuất ra hai tay, một trái một phải đem chân của Nhiếp Bất Phàm áp chế lại. Nhiếp Bất Phàm lại dùng tay đẩy đẩy, thân thể lui dần về phía sau. Thấy người kia thối lui một chút, Tư Thần Vũ lại tiến lên một chút, cuối cùng hai người dán chặt lại cùng một chỗ, chóp mũi chạm vào nhau, hơi thở giao hòa.
“Xem ngươi còn có thể lùi đi đâu?" Tư Thần Vũ khóe miệng mang theo ý cười, thanh âm trầm xuống, tựa hồ như đang trêu đùa sủng vật.
Đã như vậy mà còn có thể tiếp tục!
Nhiếp Bất Phàm trong lòng ấm ức, hạ thân căng tức đến phát đau, thân thể chỉ cần buông lỏng một chút sẽ trũng xuống, lập tức bị đâm tới nơi sâu nhất.
Hắn dứt khoát bình vỡ ném tiếp, chủ động lắc lư thân mình, chầm chậm giãn mở cúc hoa, phun ra nuốt vào, điên đảo như người trên mây.
Tư Thần Vũ đáy mắt ánh lên kinh ngạc, khoái cảm tựa như một cơn sóng ồ ạt đánh úp lại, cơ hồ khiến hắn nhịn không được mà kêu lên thành tiếng.
Tần suất lay động khi thì mãnh liệt dạt dào, khi thì chậm chạp khoan thai, thực sự là tiêu hồn thực cốt, Nhiếp Bất Phàm thế mà cũng có thời điểm mị hoặc như vậy?
Khi hắn đang chìm trong mê đắm thì Nhiếp Bất Phàm bỗng nhiên mãnh liệt ghì chặt xuống, nuốt thật sâu dục vọng kia vào trong cơ thể.
Hai người đồng thời hừ một tiếng, trong đầu một mảnh trống rỗng.
Nhiếp Bất Phàm tựa vào một bên cổ Tư Thần Vũ, ánh mắt mông lung khẽ cười.
Cuối cùng…. Cũng xong.
Tư Thần Vũ thở hổn hển, cảm giác nơi gắn kết một hồi ẩm ướt, tựa hồ như có cái gì đó chảy ra.
Hắn sắc mặt ửng hồng, một lúc lâu cũng không nói gì, lồng ngực dồn dập nhấp nhô, trái tim thậm chí còn có chút lạc nhịp.
Nhiếp Bất Phàm chậm rãi trượt ra, vùng người một cái thoát khỏi sự khống chế của Tư Thần Vũ, hơi lảo đảo bước xuống mặt đất.
Tư Thần Vũ cũng không làm khó hắn, chỉ yên lặng nhìn theo, đáy mắt tràn đầy hỏa nhiệt.
Nhiếp Bất Phàm xoay người, cúi đầu chỉnh trang lại y phục hỗn độn trên người, tùy tiện vén tóc sang một bên vai, lộ ra cần cổ trơn mịn.
Tư Thần Vũ vòng tay ôm ngang thắt lưng hắn, nhẹ nhàng lưu lại một dấu răng trên gáy đối phương.
“Lần này tha cho ngươi, lần sau đừng tưởng như vậy là xong chuyện. " Tư Thần Vũ ghé vào lỗ tai hắn thì thầm.
Còn có lần sau?Nhiếp Bất Phàm liếc mắt nhìn hắn một cái, âm thầm quyết định ném hắn vào danh sách đen.
Mặc lại y phục chỉnh tề, lại chải chuốt tóc tai một chút, sau khi xác định bộ dạng không có gì bất thường, Nhiếp Bất Phàm mới nhẹ nhàng thở ra một hơi. Hạ thân phía sau mơ hồ như có chất lỏng đang chảy ra, hắn quắn quéo hai chân cọ cọ, cảm giác bản thân thật giống như đang đi yêu đương vụng trộm.
Ai, lễ tiết a, đều đã bay đến chân trời nào rồi?
“Ngươi xong rồi?" Tư Thần Vũ hỏi.
“Ừ. "
Nhiếp Bất Phàm nhìn về phía Tư Thần Vũ, chỉ thấy hắn đang dang rộng hai cánh tay, thản nhiên nói, “Vừa đúng lúc, giúp bản vương gia mặc quần áo đi. "
Nhiếp Bất Phàm nheo mắt, vươn tay dứt khoát rút bỏ một cái trâm cài tóc đã nghiêng vẹo sắp rơi của hắn, lại túm lấy y phục lộn xộn sắp tuột của hắn, dùng sức kéo một đường xuống tận gót chân, khiến cho hắn trong nháy mắt hoàn toàn trần trụi, con chim nhỏ ở giữa hai chân hiên ngang đung đưa theo gió.
Nhân lúc Tư Thần Vũ còn chưa kịp phản ứng, Nhiếp Bất Phàm rướn người, thất tha thất thểu mà chạy đi, chỉ một lát đã biến mất ở cuối thông đạo.
Tư Thần Vũ vẫn đang giang rộng hai tay, giống như chúa Jesus bị cột trên thập tự giá. Nhưng là chí ít chúa Jesus còn được bao bọc nửa người dưới, còn hắn hoàn toàn xích lõa, lạnh buốt.
Tư Thần Vũ cắc mặt xanh mét, cơ thể run rẩy, lửa giận bùng bùng xông lên tận óc.
“NHIẾP – BẤT – PHÀM – "
Tiếng rống giận thật lớn tựa như núi lửa bùng nổ, chấn động cả tòa bảo khố.
Anh danh lững lẫy một đời của Tư vương gia rốt cuộc vẫn không thể bảo toàn, hình ảnh cao quý chính là ở cái thông đạo tối tăm này tan biến thành tro bụi.
May mắn là, một màn này không có người thứ ba chứng kiến, bằng không Tư Thần Vũ chỉ e sẽ nảy sinh ý định giết người diệt khẩu.
Ngay trong lúc hắn luống cuống tay chân mặc lại y phục thì tại một góc tối tăm phía trên thông đạo, một đôi mắt bất thình lình lóe sáng, một con gà ngũ sắc đang đứng trên vách tường quai miệng lặng lẽ cười âm hiểm.
Người thứ ba có thể không có, nhưng gà thứ ba thì chính là có một con…
—Mimi:Và con gà ấy không may lại là con gà biết nói duy nhất trên đời – Anh Hùng *mặc niệm*
Beta: Lam Yên
*****
“Đừng kêu, còn chưa đâm vào bên trong!" Tư Thần Vũ xanh mặt. Vừa rồi thực sự là chỉ mành treo chuông!Thân thể người nào đó đột nhiên quỷ dị mà vặn vẹo một cái, hung khí kia cứ như vậy trượt qua cánh mông tên kia, sít sao dán vào bắp đùi tên kia mà run rẩy.
Nhiếp Bất Phàm khẩu khí hòa hoãn lại ít nhiều, nói, “Tốt rồi". Tiếp sau đó, hắn nhìn thấy đôi mắt chất chứa hỗn độn cả dục vọng, cả xấu hổ, cả uồn bực và quyết tâm không bỏ qua kia của Tư Thần Vũ, không khỏi căng thẳng toàn thân.
“Thấp huynh, xem ra trận này đánh không thành đâu, chúng ta vẫn là bỏ qua đi?"
Tư Thần Vũ ghì hắn vào vách tường, hung hăng nói, “Tên đã lên dây còn muốn lâm trận bỏ chạy?"
“Rõ ràng là ngươi bắn không trúng, lại còn đổ lỗi cho ta…" Nhiếp Bất Phàm nhỏ giọng thì thầm.
Tư Thần Vũ tức thời nội thương trầm trọng, cảm thấy tôn nghiêm của mình vừa hóa thành tro bụi rồi theo gió bay xa tiêu thất. Hắn lập tức hạ quyết tâm, thề rằng nếu không làm cho người kia kêu cha gọi mẹ thì quyết không dừng tay!
Hắn vững vàng cố định thân trên của Nhiếp Bất Phàm, hạ thân áp sát lại, không ngừng va chạm vào khu vực giữa hai chân đối phương.
Nhiếp Bất Phàm cong thắt lưng nhích lên phía trên, thân thể vắt vẻo trên người Tư Thần Vũ, gần như tạo thành hình chữ T.
Tư Thần Vũ cười lạnh, giơ cánh tay lên, sử dụng một chiêu ‘hầu tử hái đào’, hung hăng kéo hắn xuống.
“A a a a a…" Nhiếp Bất Phàm lại phát ra tiếng thét thảm thiết khiến cho chúng gà xung quanh liên tiếp dựng thẳng lông mao, lần lượt rời đi.
Nhiếp Bất Phàm hai mắt đẫm lệ mơ mơ màng màng, đôi môi khẽ run rẩy, lộ ra một bộ dạng tiểu tức phụ người thấy mà thương.
Tư Thần Vũ hôn hôn một bên mặt hắn, thấp giọng trấn an, “Như vậy mới ngoan. "
Lời vừa dứt cũng là lúc dục vọng tìm được lối vào. Tay Tư Thần Vũ chuyển qua ôm lấy bắp đùi Nhiếp Bất Phàm, cẩn thận xác định mục tiêu. Lần này nhất định không thể sai sót.
Nhiếp Bất Phàm lui cũng không được, tiến cũng không xong, bây giờ muốn gọi đàn gà tới hỗ trợ thì cũng đã không kịp nữa rồi, chỉ có thể cắn răng nhắm mắt, xem thường cái chết, nói, “Ngươi làm đi, cùng lắm ta mười tám năm sau lại là một trang hảo hán!"
Tư Thần Vũ khó khăn lắm mới nhịn được cười, hạ thân thiếu chút nữa mềm nhũn. Cũng may hắn có thể duy trì, bằng không tên tuổi lừng lẫy một đời đã bị hủy trên tay người này rồi, ngày sau chắc chắn ôm tiếng xấu ‘xuất tinh sớm’ mà đi khắp thế gian.
Người này không giữ lễ tiết thì cũng thôi đi, lại còn luôn miệng nói hươu nói vượn, thật sự là khiến cho người ta vừa yêu vừa hận.
Hắn quả thực nghĩ không ra vì sao một hồi xuân tình kiều diễm lại bị kẻ kia náo loạn thành như vậy?
Trong đầu thì nghĩ thế, nhưng là tức giận đã tiêu tan không ít, động tác của Tư Thần Vũ vì thế nhẹ nhàng chậm rãi đi rất nhiều. Hắn ấn Nhiếp Bất Phàm xuống, tiến vào một chút.
Vừa mới tiến nhập huyệt khẩu, hai người đồng thời khựng lại mà hít vào một hơi lãnh khí, một người là bị đau, mà người còn lại cũng là bị đau.
“Tại sao lại nhỏ như vậy?" Tư Thần Vũ vỗ vỗ mông hắn, bất mãn nói, “Vừa rồi rõ ràng đã nới rộng ra không ít. "
“Ngươi không tự kiểm điểm bản thân còn trách ta?" Nhiếp Bất Phàm trợn mắt, “Có bản lĩnh thì đừng có vào!"
“Ngươi nghĩ thay thật. " Tư Thần Vũ dùng sức đâm lên một cái.
“Ô!" Nhiếp Bất Phàm ngửa đầu ra sau khẽ rên một tiếng, cúc hoa co rút càng thêm chặt.
Tư Thần Vũ mồ hôi lạnh túa ra. Hắn hiện tại bị kẹt lại bên trong, tiến không được, lùi cũng không xong.
“Thả lỏng một chút!" Hắn thấp giọng trách mắng.
“Tại sao ngươi không nhỏ đi một chút a?"
“Hừ, ngươi hiện tại biết sự lợi hại của bản vương gia chưa?Xem ngươi còn dám tung tin bịa đặt khắp nơi hay không!" Tư Thần Vũ đau đến mặt mũi trắng bệch, nhưng bề ngoài vẫn còn làm bộ hùng dũng oai phong.
“Được rồi, ngươi lợi hại!" Nhiếp Bất Phàm kêu lên, “Đi ra trước đã, ta bị chuột rút rồi. "
“Ngươi đừng có co lại nữa được không?" Tư Thần Vũ càng ngoan cố, lại dùng sức đâm vào bên trong thêm một chút.
“Ngươi không sợ tuyệt tử tuyệt tôn hay sao?" Nhiếp Bất Phàm không chịu nổi nữa, quát lên.
Đáng thương, Nhiếp Bất Phàm không biết sống chết lại một lần nữa châm ngòi lửa giận trong lòng Tư Thần Vũ, khiến cho hắn hừng hừng khí thế, bất chấp hết thảy, cứ như vậy mà tiến thẳng vào bên trong.
“A…" Nhiếp Bất Phàm cảm giác cơ thể như bị xuyên thủng, lông tơ dựng đứng hết cả.
Tư Thần Vũ một cú đâm sâu tận gốc, chìm vào sự bao bọc của tràng bích nóng bỏng ẩm ướt, cảm giác thật sự tiêu hồn, đau đớn ban đầu cũng theo đó mà tan biến.
Rốt cuộc vào được rồi!Đáy lòng hắn không kìm nén được mà phát ra một câu cảm thán như vậy.
Gạt bỏ chướng ngại ban đầu, Tư Thần Vũ bắt đầu chuyển động nhịp nhàng, một tay đỡ ở sau lưng Nhiết Bất Phàm để tránh cho lưng hắn bị ma sát vào vách tường mà thụ thương, tay còn lại nâng mông hắn, phối hợp theo từng động tác của hạ thân mà đong đưa lên xuống.
“Ân… a…"
Nhiếp Bất Phàm bám chặt bả vai Tư Thần Vũ, hai mắt mơ màng nửa khép nửa mở, ở trong luận động liên hồi bắt đầu âm thầm lập kế hoạch ngày sau làm sao trả thù.
Trong thông đạo vọng lại từng hồi tiếng động va chạm thân thể ái muội, ánh sáng mờ mờ ảo ảo lại càng tô đậm thêm thần sắc mê ly của hai người.
“Còn dám nói bản vương gia không được nữa không?" Tư Thần Vũ ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng hỏi.
“Được … Ân… Rất con mẹ nó được!" Nhiếp Bất Phàm một mặt khen ngợi, một mặt không ngừng nắm bóp, cơ hồ như muốn bót nát bả vai của Tư Thần Vũ.
“Ngươi phục hay là không phục?"
“Nếu ta nói phục thì ngươi sẽ dừng lại?"
“Thời điểm này làm sao có thể dừng?" Tư Thần Vũ càng làm càng quen tay, phấn khích vô cùng.
“Vậy thì ta đây phục làm cái gì?" Nhiếp Bất Phàm khinh bỉ nói, “Tiện nghi đều do ngươi chiếm hết, còn muốn ta phục?"
Tư Thần Vũ dừng một chút, nhìn nhìn người kia, đột nhiên đỡ lấy gáy hắn, áp tới hôn hắn say đắm, sau đó trượt nhanh xuống cần cổ đối phương, khẽ cắn lấy hầu kết đang phập phồng kia.
Nhiếp Bất Phàm vươn tay ngăn hắn lại, khó chịu nói, “Đừng liếm bậy, làm nhanh một chút!Đừng chậm trễ thời gian tìm kiếm bảo vật. "
“Ngươi đúng là một tên không hiểu phong tình!" Tư Thần Vũ cả giận nói, “Không thể hiểu vì sao ta có thể ‘cứng’ với ngươi được?"
“Bởi vì ngươi cuồng ngược. " Nhiếp Bất Phàm nhìn thẳng nào mắt hắn nói, “Ai làm tôn nghiêm của ngươi bị tổn hại, ngươi sẽ động dục với kẻ đó. "
Tư Thần Vũ chán nản, hạ thân điên cuồng thúc lên.
Nhiếp Bất Phàm lại bắt đầu lẩm nhẩm rên rỉ.
Tư Thần Vũ nhìn một bộ dáng ngứa đòn của hắn, dục niệm thế nhưng lại càng thêm tăng tiến.
Chẳng lẽ đúng như lời tên kia vừa nói, người khác càng ngỗ ngược, hắn lại càng hào hứng?
Không, không thể!Tư Thần Vũ không thể nào chấp nhận sự thật tàn khốc này.
“Nhanh lên một chút được không?" Nhiếp Bất Phàm khàn giọng hỏi.
“Ngươi gấp cái gì?Một chút nữa thôi. "
“Ta không vội. " Nhiếp Bất Phàm tà tà liếc hắn một cái, “Nhưng là ngươi không sợ bị những người khác bắt gặp sao?"
“Gặp thì như thế nào?Ai dám phá hỏng chuyện tốt của bản vương gia?" Tư Thần Vũ đắm chìm trong từng đợt thủy triều của dục vọng, hưởng thụ thứ khoái cảm đầy kích thích này.
“Thấp huynh, đức hạnh của ngươi ở đâu?Quý khí của ngươi ở đâu?Giáo dưỡng của ngươi ở đâu?"
“Vứt hết mấy cái quý khí với giáo dưỡng đó đi!" Tư Thần Vũ quát, “Làm xong rồi tính. "
“Ngươi… Ngươi còn muốn phát tiết bao lâu?" Nhiếp Bất Phàm sống lưng đau nhức, bắp chân bị chuột rút, mặc dù cũng có khoái cảm, nhưng cảm thấy vẫn là nên kết thúc sớm một chút mới tốt.
Hắn gập chân, đạp vào ngực Tư Thần Vũ, dùng sức dẫm dẫm đẩy ra. Chỉ sau một hồi, trên mình Tư Thần Vũ đã lưu lại bảy tám dấu giầy dính đầy bụi bặm.
Tư Thần Vũ là người ưa sạch sẽ, nếu không phải bị Nhiếp Bất Phàm kích động thì chắc chắn sẽ không ở tại loại địa phương này cùng hắn phiên vân phúc vũ, nay lại chứng kiến làn da trần trụi của mình bị dẫm đến dơ bẩn ô uế, không khỏi vẻ mặt cứng đờ, động tác cũng dần chậm lại.
“Ngươi có thể ngoan ngoãn một chút không?" Tư Thần Vũ kéo chân hắn xuống, lại bị hắn giơ một cái chân khác lên dẫm dẫm.
Tư Thần Vũ đồng thời xuất ra hai tay, một trái một phải đem chân của Nhiếp Bất Phàm áp chế lại. Nhiếp Bất Phàm lại dùng tay đẩy đẩy, thân thể lui dần về phía sau. Thấy người kia thối lui một chút, Tư Thần Vũ lại tiến lên một chút, cuối cùng hai người dán chặt lại cùng một chỗ, chóp mũi chạm vào nhau, hơi thở giao hòa.
“Xem ngươi còn có thể lùi đi đâu?" Tư Thần Vũ khóe miệng mang theo ý cười, thanh âm trầm xuống, tựa hồ như đang trêu đùa sủng vật.
Đã như vậy mà còn có thể tiếp tục!
Nhiếp Bất Phàm trong lòng ấm ức, hạ thân căng tức đến phát đau, thân thể chỉ cần buông lỏng một chút sẽ trũng xuống, lập tức bị đâm tới nơi sâu nhất.
Hắn dứt khoát bình vỡ ném tiếp, chủ động lắc lư thân mình, chầm chậm giãn mở cúc hoa, phun ra nuốt vào, điên đảo như người trên mây.
Tư Thần Vũ đáy mắt ánh lên kinh ngạc, khoái cảm tựa như một cơn sóng ồ ạt đánh úp lại, cơ hồ khiến hắn nhịn không được mà kêu lên thành tiếng.
Tần suất lay động khi thì mãnh liệt dạt dào, khi thì chậm chạp khoan thai, thực sự là tiêu hồn thực cốt, Nhiếp Bất Phàm thế mà cũng có thời điểm mị hoặc như vậy?
Khi hắn đang chìm trong mê đắm thì Nhiếp Bất Phàm bỗng nhiên mãnh liệt ghì chặt xuống, nuốt thật sâu dục vọng kia vào trong cơ thể.
Hai người đồng thời hừ một tiếng, trong đầu một mảnh trống rỗng.
Nhiếp Bất Phàm tựa vào một bên cổ Tư Thần Vũ, ánh mắt mông lung khẽ cười.
Cuối cùng…. Cũng xong.
Tư Thần Vũ thở hổn hển, cảm giác nơi gắn kết một hồi ẩm ướt, tựa hồ như có cái gì đó chảy ra.
Hắn sắc mặt ửng hồng, một lúc lâu cũng không nói gì, lồng ngực dồn dập nhấp nhô, trái tim thậm chí còn có chút lạc nhịp.
Nhiếp Bất Phàm chậm rãi trượt ra, vùng người một cái thoát khỏi sự khống chế của Tư Thần Vũ, hơi lảo đảo bước xuống mặt đất.
Tư Thần Vũ cũng không làm khó hắn, chỉ yên lặng nhìn theo, đáy mắt tràn đầy hỏa nhiệt.
Nhiếp Bất Phàm xoay người, cúi đầu chỉnh trang lại y phục hỗn độn trên người, tùy tiện vén tóc sang một bên vai, lộ ra cần cổ trơn mịn.
Tư Thần Vũ vòng tay ôm ngang thắt lưng hắn, nhẹ nhàng lưu lại một dấu răng trên gáy đối phương.
“Lần này tha cho ngươi, lần sau đừng tưởng như vậy là xong chuyện. " Tư Thần Vũ ghé vào lỗ tai hắn thì thầm.
Còn có lần sau?Nhiếp Bất Phàm liếc mắt nhìn hắn một cái, âm thầm quyết định ném hắn vào danh sách đen.
Mặc lại y phục chỉnh tề, lại chải chuốt tóc tai một chút, sau khi xác định bộ dạng không có gì bất thường, Nhiếp Bất Phàm mới nhẹ nhàng thở ra một hơi. Hạ thân phía sau mơ hồ như có chất lỏng đang chảy ra, hắn quắn quéo hai chân cọ cọ, cảm giác bản thân thật giống như đang đi yêu đương vụng trộm.
Ai, lễ tiết a, đều đã bay đến chân trời nào rồi?
“Ngươi xong rồi?" Tư Thần Vũ hỏi.
“Ừ. "
Nhiếp Bất Phàm nhìn về phía Tư Thần Vũ, chỉ thấy hắn đang dang rộng hai cánh tay, thản nhiên nói, “Vừa đúng lúc, giúp bản vương gia mặc quần áo đi. "
Nhiếp Bất Phàm nheo mắt, vươn tay dứt khoát rút bỏ một cái trâm cài tóc đã nghiêng vẹo sắp rơi của hắn, lại túm lấy y phục lộn xộn sắp tuột của hắn, dùng sức kéo một đường xuống tận gót chân, khiến cho hắn trong nháy mắt hoàn toàn trần trụi, con chim nhỏ ở giữa hai chân hiên ngang đung đưa theo gió.
Nhân lúc Tư Thần Vũ còn chưa kịp phản ứng, Nhiếp Bất Phàm rướn người, thất tha thất thểu mà chạy đi, chỉ một lát đã biến mất ở cuối thông đạo.
Tư Thần Vũ vẫn đang giang rộng hai tay, giống như chúa Jesus bị cột trên thập tự giá. Nhưng là chí ít chúa Jesus còn được bao bọc nửa người dưới, còn hắn hoàn toàn xích lõa, lạnh buốt.
Tư Thần Vũ cắc mặt xanh mét, cơ thể run rẩy, lửa giận bùng bùng xông lên tận óc.
“NHIẾP – BẤT – PHÀM – "
Tiếng rống giận thật lớn tựa như núi lửa bùng nổ, chấn động cả tòa bảo khố.
Anh danh lững lẫy một đời của Tư vương gia rốt cuộc vẫn không thể bảo toàn, hình ảnh cao quý chính là ở cái thông đạo tối tăm này tan biến thành tro bụi.
May mắn là, một màn này không có người thứ ba chứng kiến, bằng không Tư Thần Vũ chỉ e sẽ nảy sinh ý định giết người diệt khẩu.
Ngay trong lúc hắn luống cuống tay chân mặc lại y phục thì tại một góc tối tăm phía trên thông đạo, một đôi mắt bất thình lình lóe sáng, một con gà ngũ sắc đang đứng trên vách tường quai miệng lặng lẽ cười âm hiểm.
Người thứ ba có thể không có, nhưng gà thứ ba thì chính là có một con…
—Mimi:Và con gà ấy không may lại là con gà biết nói duy nhất trên đời – Anh Hùng *mặc niệm*
Tác giả :
Tuyết Nguyên U Linh