Cấm Em Rời Xa Anh Nửa Bước!
Chương 99
-Anh chưa thấy ai ác như em luôn đó, chỉ cần thêm 30 giây nữa là lượm xác anh rồi.
Khoa thở hổn hển, nhảy có mấy phút mà mệt ơi là mệt, không hiểu sao người ta có thể nhảy múa cả tiếng đồng hồ khủng khiếp vậy không biết.
- Nhờ vậy anh mới có cơ hội tập thể dục đó, đáng lẽ phải cảm ơn em mới đúng.
An nắm tay Khoa dắt tới ghế ngồi, rồi rót nước cho cậu uống.
-Lần sau mà còn trò này nữa anh không tha cho đâu. Thôi ăn đi, mấy cái thứ này anh phải chạy mua tùm lum chỗ mới có đó.
Khoa nói gì mặc Khoa, An cứ chăm chăm vô cái điện thoại vừa xem vừa cười khúc khích làm cậu tò mò.
-Em xem gì thế?
-Người yêu em công nhận dễ thương dã man, yêu chết mất.
Cái nụ cười thỏa mãn thế kia Khoa nhìn là biết ngay vụ gì, cậu vội chạy lại giành lấy, nghĩ sao cái clip này mà phát tán chắc cậu mất hết hình tượng quá.
-Đưa cho anh mượn xem miếng đi.
-Khỏi dụ đi người.
-Anh xem xong trả liền không xóa đâu mà lo.
-Anh nói chắc chỉ có ruồi muỗi mới tin đó.
Dụ dỗ không được, Khoa chuyển sang chiêu cướp giật. Mà An cũng nhanh không kém, nhưng cái chân cà nhắc của cô thì làm sao thoát được đôi chân dài của Khoa, thế là vừa mới bước được vài bước đã bị Khoa giữ lại.
Hai người giằng co một hồi bên mép hồ, cuối cùng cả hai đều rơi xuống hồ bơi còn chiếc điện thoại may mắn thoát chết.
-Aaaaaaaaa…
An không biết bơi nên vừa ngã xuống đã la hét thất thanh nên Khoa hốt hoảng bơi đến cứu liền. Đây là lần thứ hai gặp tai nạn trong cái hồ bơi này, khỏi phải nói An sợ nó đến mức độ nào.
Đưa An lên bờ, Khoa vội bế cô vào nhà vì sợ cảm lạnh. Cũng tại cái tội lắc xắc của hai đứa mà hư bột hư đường hết ráo rồi.
-Khụ..khụ…Khoa đáng ghét, suýt nữa em chết đuối rồi biết không hả?
An vừa sặc nước vừa nói, cả người run lên bần bật làm Khoa thấy thương kinh khủng. Cậu hôn lên trán cô một cái rồi chạy đi lấy khăn với quần áo cho cô thay.
Nhưng mới đi có vài phút trở lại đã thấy An nằm ngủ run rẩy trên ghế rồi. Dịu dàng lau sơ mấy giọt nước còn động trên mặt, Khoa bế An lên phòng mình.
-Dậy thay quần áo nè heo, không thôi lại cảm lạnh nữa đó.
An lăn qua lăn lại rồi lười biếng ngủ tiếp, người vừa lạnh vừa mệt nên không muốn nhấc người ra khỏi chiếc chăn ấm áp.
Hết cách, Khoa mỉm cười gian tà rồi nói một mình.
-Cái này không phải anh sàm sỡ mà là lo cho em đó nha.
Nói xong Khoa nhẹ nhàng giúp An thay quần áo, từng động tác cậu làm hết sức nhẹ nhàng.
Khổ nỗi cậu cũng là con trai, khi nhìn thấy thân hình quyến rũ đầy đặn của An trước mặt thì không kiềm chế được cảm xúc.
“Mày đừng có mà biến thái nha Khoa, trước sau gì cô ấy cũng là vợ mày mà".
Khoa đấu tranh trong lòng dữ dội, cuối cùng cũng quyết định không đụng đến nội y của An. Cậu chạy xuống lấy thêm một cái chăn thật ấm rồi đắp thêm lên người cô,sau đó nằm xuống kế bên ôm cô ngủ.
Ngẫm nghĩ lại thấy mình vẫn có chút biến thái nhưng mà có gì đâu, hai người còn gì nữa đâu mà ngại ngùng chứ.
“Người yêu anh quyến rũ quá nhưng anh sẽ không đụng đến em cho đến khi hai đứa mình chính thức kết hôn".
Dịu dàng hôn lên trán An, Khoa cứ thế nằm ôm cô ngủ ngon lành một giấc đến sáng mà không biết trời trăng mây gió gì hết.
…
Ngủ một giấc thức dậy, chiếc chăn ấm áp quá làm An không nhận thấy sự trống trải trên cơ thể mình. Nhìn qua Khoa vẫn còn ngủ ngon lành, An đưa tay qua ôm lấy thân hình to lớn ấy rồi thủ thỉ.
-Anh đúng là đáng ghét, dám đẩy em xuống nước hả?
Cảm thấy người nhột nhột, Khoa khẽ trở mình rồi làu bàu một mình trong miệng.
-Trật tự nào.
-Nhà em có nuôi một ku Khoa, trông nó to như con lợn. Sáng nó kêu Úc úc úc, trưa nó kêu Ung ung ung, chiều nó kêu ục ục ục… Nhà em có nuôi một ku Khoa, trông nó to như con vịt, sáng nó kêu Cáp cáp cáp, trưa…
An cứ lẩm bẩm hát vào tai Khoa làm cậu không có cách nào nướng thêm được nữa, thế là cậu quay sang xử lý con nhỏ ồn ào này.
-Em có tin hát thêm một chữ nữa là anh sẽ cho em sống không bằng chết không?
-Không tin á.
-Anh hùng lắm.
Nói xong Khoa quay sang chọt lét An khiến cô la inh ỏi, ba chân bốn cẳng chạy khỏi giường. Nhưng mới vừa chạy được vài bước chợt phát hiện ra trên người mình trống trống, ngoài nội y ra thì không còn gì che thân nữa, An hốt hoảng lấy hai tay che lại.
-Á……Sao kỳ vậy?
An càng xấu hổ Khoa càng khoái chí, cậu ngồi dậy thản nhiên dán hai mắt vào thân hình trắng nõn của cô rồi làm ra vẻ không có chuyện gì gì xảy ra.
-Lại đây ngồi nè em yêu.
-Không biết đâu, biến thái, có phải anh đã….
An lấy chăn che người mình lại rồi ngồi xuống đất thút thít khóc, đáng ghét dám lợi dụng lúc người ngủ say rồi làm chuyện ấy.
Cố gắng làm mặt nghiêm nghị, Khoa nín cười nói ra vẻ biết lỗi.
-Anh xin lỗi, tại lúc tối em ngủ say cứ đòi cởi quần áo nên anh mới không kiềm chế được, nhưng yên tâm anh sẽ chịu trách nhiệm. Hai đứa mình tranh thủ tổ chức đám cưới nếu không cái thai lớn lên thì kỳ lắm.
-Hức…hức…anh đáng ghét, dám dùng chiêu này để ép hôn em hả?
-Đâu có đâu, tại lúc đó em ngủ nên không biết chứ em quyến rũ anh trước mà. Hình cưới mình chụp rồi, nhẫn em cũng đã đeo rồi chỉ còn tổ chức đám cưới nữa là ngon luôn.
Nghe Khoa nói, An nhìn xuống tay mình, thì ra lợi dụng lúc người ta ngủ dám đeo chiếc nhẫn vào, ở đâu ra có chuyện cầu hôn dễ dàng như thế chứ.
An nín khóc đứng dậy hùng hồn, cố gắng trở về trạng thái hung dữ ban đầu.
-Anh đừng có mà chơi chiêu, à quên, cũng đừng có tự tin thế chứ, mới có lần đầu tiên mà có thai dễ dàng vậy sao?
Cái kiểu thay đổi thái độ nhanh như tia chớp của An làm Khoa khá bất ngờ.
-Yên tâm, anh không ra tay thì thôi, chứ một khi ra tay thì lần đầu tiên là dính chắc. Giờ sao, em mà không đồng ý lấy anh mai mốt cái bụng càng ngày càng bự là ba la cho một trận đó.
Hết kiên cường nổi, An ngồi xuống thút thít khóc, đời con gái được mỗi cái quý giá, ấy thế mà Khoa lấy đi cũng chẳng chịu báo trước một câu nào, bảo sao không buồn cho được.
-Em không biết đâu, anh đền cho em đi.
-Đền cái gì?
-Em không biết, đền cho em đi.
Cái vẻ trẻ con của An làm Khoa bật cười, cậu bước xuống giường ôm lấy cô thủ thỉ.
-Ngoan, trước sau gì hai đứa mình cũng là của nhau mà, hay em không muốn lấy anh?
-Không phải, em…
-Vậy là được rồi, hai đứa mình đã trải qua biết bao nhiêu chuyện, khó khăn lắm mới có được ngày hôm nay nên anh không muốn mình để vụt mất nhau thêm lần nào nữa. Tối qua anh đã chuẩn bị rất nhiều thứ để cầu hôn em nhưng cuối cùng lại vụng về để em rơi xuống nước. Anh xin lỗi người yêu anh thật nhiều, ngay cả quà sinh nhật còn chưa kịp tặng em nữa.
Lời nói của Khoa thật ngọt ngào khiến trái tim An tan chảy. Không phải cô không muốn lấy Khoa nhưng vì mọi chuyện đến bất ngờ khiến cô không kịp chuẩn bị. Ở Khoa, An không tìm được bất cứ điểm nào đáng chê, có phải vì Khoa hoàn hảo hay vì tình yêu trong cô lớn đến nỗi che khuất hết những thứ chưa hoàn thiện.
Nhưng dù sao đi nữa, kết hôn với Khoa chính là mong muốn trong cuộc đời An, có được một người chồng tốt như thế này thì cô còn đòi hỏi thêm gì nữa chứ.
An dụi đầu vào ngực Khoa tình cảm.
-Em không cần quà gì cả, chỉ cần có anh là đủ rồi.
-Vậy làm vợ anh nhé.
-Ừm.
Nhận được cái gật đầu của An mà Khoa khoái chí cười tít mắt, cuối cùng cậu cũng cầu hôn thành công mặc dù cách thức không giống như mình mong muốn. Nhưng mặc kệ, miễn sao cậu có được cô và hai người sống hạnh phúc bên nhau là đủ rồi.
…
Khoa thở hổn hển, nhảy có mấy phút mà mệt ơi là mệt, không hiểu sao người ta có thể nhảy múa cả tiếng đồng hồ khủng khiếp vậy không biết.
- Nhờ vậy anh mới có cơ hội tập thể dục đó, đáng lẽ phải cảm ơn em mới đúng.
An nắm tay Khoa dắt tới ghế ngồi, rồi rót nước cho cậu uống.
-Lần sau mà còn trò này nữa anh không tha cho đâu. Thôi ăn đi, mấy cái thứ này anh phải chạy mua tùm lum chỗ mới có đó.
Khoa nói gì mặc Khoa, An cứ chăm chăm vô cái điện thoại vừa xem vừa cười khúc khích làm cậu tò mò.
-Em xem gì thế?
-Người yêu em công nhận dễ thương dã man, yêu chết mất.
Cái nụ cười thỏa mãn thế kia Khoa nhìn là biết ngay vụ gì, cậu vội chạy lại giành lấy, nghĩ sao cái clip này mà phát tán chắc cậu mất hết hình tượng quá.
-Đưa cho anh mượn xem miếng đi.
-Khỏi dụ đi người.
-Anh xem xong trả liền không xóa đâu mà lo.
-Anh nói chắc chỉ có ruồi muỗi mới tin đó.
Dụ dỗ không được, Khoa chuyển sang chiêu cướp giật. Mà An cũng nhanh không kém, nhưng cái chân cà nhắc của cô thì làm sao thoát được đôi chân dài của Khoa, thế là vừa mới bước được vài bước đã bị Khoa giữ lại.
Hai người giằng co một hồi bên mép hồ, cuối cùng cả hai đều rơi xuống hồ bơi còn chiếc điện thoại may mắn thoát chết.
-Aaaaaaaaa…
An không biết bơi nên vừa ngã xuống đã la hét thất thanh nên Khoa hốt hoảng bơi đến cứu liền. Đây là lần thứ hai gặp tai nạn trong cái hồ bơi này, khỏi phải nói An sợ nó đến mức độ nào.
Đưa An lên bờ, Khoa vội bế cô vào nhà vì sợ cảm lạnh. Cũng tại cái tội lắc xắc của hai đứa mà hư bột hư đường hết ráo rồi.
-Khụ..khụ…Khoa đáng ghét, suýt nữa em chết đuối rồi biết không hả?
An vừa sặc nước vừa nói, cả người run lên bần bật làm Khoa thấy thương kinh khủng. Cậu hôn lên trán cô một cái rồi chạy đi lấy khăn với quần áo cho cô thay.
Nhưng mới đi có vài phút trở lại đã thấy An nằm ngủ run rẩy trên ghế rồi. Dịu dàng lau sơ mấy giọt nước còn động trên mặt, Khoa bế An lên phòng mình.
-Dậy thay quần áo nè heo, không thôi lại cảm lạnh nữa đó.
An lăn qua lăn lại rồi lười biếng ngủ tiếp, người vừa lạnh vừa mệt nên không muốn nhấc người ra khỏi chiếc chăn ấm áp.
Hết cách, Khoa mỉm cười gian tà rồi nói một mình.
-Cái này không phải anh sàm sỡ mà là lo cho em đó nha.
Nói xong Khoa nhẹ nhàng giúp An thay quần áo, từng động tác cậu làm hết sức nhẹ nhàng.
Khổ nỗi cậu cũng là con trai, khi nhìn thấy thân hình quyến rũ đầy đặn của An trước mặt thì không kiềm chế được cảm xúc.
“Mày đừng có mà biến thái nha Khoa, trước sau gì cô ấy cũng là vợ mày mà".
Khoa đấu tranh trong lòng dữ dội, cuối cùng cũng quyết định không đụng đến nội y của An. Cậu chạy xuống lấy thêm một cái chăn thật ấm rồi đắp thêm lên người cô,sau đó nằm xuống kế bên ôm cô ngủ.
Ngẫm nghĩ lại thấy mình vẫn có chút biến thái nhưng mà có gì đâu, hai người còn gì nữa đâu mà ngại ngùng chứ.
“Người yêu anh quyến rũ quá nhưng anh sẽ không đụng đến em cho đến khi hai đứa mình chính thức kết hôn".
Dịu dàng hôn lên trán An, Khoa cứ thế nằm ôm cô ngủ ngon lành một giấc đến sáng mà không biết trời trăng mây gió gì hết.
…
Ngủ một giấc thức dậy, chiếc chăn ấm áp quá làm An không nhận thấy sự trống trải trên cơ thể mình. Nhìn qua Khoa vẫn còn ngủ ngon lành, An đưa tay qua ôm lấy thân hình to lớn ấy rồi thủ thỉ.
-Anh đúng là đáng ghét, dám đẩy em xuống nước hả?
Cảm thấy người nhột nhột, Khoa khẽ trở mình rồi làu bàu một mình trong miệng.
-Trật tự nào.
-Nhà em có nuôi một ku Khoa, trông nó to như con lợn. Sáng nó kêu Úc úc úc, trưa nó kêu Ung ung ung, chiều nó kêu ục ục ục… Nhà em có nuôi một ku Khoa, trông nó to như con vịt, sáng nó kêu Cáp cáp cáp, trưa…
An cứ lẩm bẩm hát vào tai Khoa làm cậu không có cách nào nướng thêm được nữa, thế là cậu quay sang xử lý con nhỏ ồn ào này.
-Em có tin hát thêm một chữ nữa là anh sẽ cho em sống không bằng chết không?
-Không tin á.
-Anh hùng lắm.
Nói xong Khoa quay sang chọt lét An khiến cô la inh ỏi, ba chân bốn cẳng chạy khỏi giường. Nhưng mới vừa chạy được vài bước chợt phát hiện ra trên người mình trống trống, ngoài nội y ra thì không còn gì che thân nữa, An hốt hoảng lấy hai tay che lại.
-Á……Sao kỳ vậy?
An càng xấu hổ Khoa càng khoái chí, cậu ngồi dậy thản nhiên dán hai mắt vào thân hình trắng nõn của cô rồi làm ra vẻ không có chuyện gì gì xảy ra.
-Lại đây ngồi nè em yêu.
-Không biết đâu, biến thái, có phải anh đã….
An lấy chăn che người mình lại rồi ngồi xuống đất thút thít khóc, đáng ghét dám lợi dụng lúc người ngủ say rồi làm chuyện ấy.
Cố gắng làm mặt nghiêm nghị, Khoa nín cười nói ra vẻ biết lỗi.
-Anh xin lỗi, tại lúc tối em ngủ say cứ đòi cởi quần áo nên anh mới không kiềm chế được, nhưng yên tâm anh sẽ chịu trách nhiệm. Hai đứa mình tranh thủ tổ chức đám cưới nếu không cái thai lớn lên thì kỳ lắm.
-Hức…hức…anh đáng ghét, dám dùng chiêu này để ép hôn em hả?
-Đâu có đâu, tại lúc đó em ngủ nên không biết chứ em quyến rũ anh trước mà. Hình cưới mình chụp rồi, nhẫn em cũng đã đeo rồi chỉ còn tổ chức đám cưới nữa là ngon luôn.
Nghe Khoa nói, An nhìn xuống tay mình, thì ra lợi dụng lúc người ta ngủ dám đeo chiếc nhẫn vào, ở đâu ra có chuyện cầu hôn dễ dàng như thế chứ.
An nín khóc đứng dậy hùng hồn, cố gắng trở về trạng thái hung dữ ban đầu.
-Anh đừng có mà chơi chiêu, à quên, cũng đừng có tự tin thế chứ, mới có lần đầu tiên mà có thai dễ dàng vậy sao?
Cái kiểu thay đổi thái độ nhanh như tia chớp của An làm Khoa khá bất ngờ.
-Yên tâm, anh không ra tay thì thôi, chứ một khi ra tay thì lần đầu tiên là dính chắc. Giờ sao, em mà không đồng ý lấy anh mai mốt cái bụng càng ngày càng bự là ba la cho một trận đó.
Hết kiên cường nổi, An ngồi xuống thút thít khóc, đời con gái được mỗi cái quý giá, ấy thế mà Khoa lấy đi cũng chẳng chịu báo trước một câu nào, bảo sao không buồn cho được.
-Em không biết đâu, anh đền cho em đi.
-Đền cái gì?
-Em không biết, đền cho em đi.
Cái vẻ trẻ con của An làm Khoa bật cười, cậu bước xuống giường ôm lấy cô thủ thỉ.
-Ngoan, trước sau gì hai đứa mình cũng là của nhau mà, hay em không muốn lấy anh?
-Không phải, em…
-Vậy là được rồi, hai đứa mình đã trải qua biết bao nhiêu chuyện, khó khăn lắm mới có được ngày hôm nay nên anh không muốn mình để vụt mất nhau thêm lần nào nữa. Tối qua anh đã chuẩn bị rất nhiều thứ để cầu hôn em nhưng cuối cùng lại vụng về để em rơi xuống nước. Anh xin lỗi người yêu anh thật nhiều, ngay cả quà sinh nhật còn chưa kịp tặng em nữa.
Lời nói của Khoa thật ngọt ngào khiến trái tim An tan chảy. Không phải cô không muốn lấy Khoa nhưng vì mọi chuyện đến bất ngờ khiến cô không kịp chuẩn bị. Ở Khoa, An không tìm được bất cứ điểm nào đáng chê, có phải vì Khoa hoàn hảo hay vì tình yêu trong cô lớn đến nỗi che khuất hết những thứ chưa hoàn thiện.
Nhưng dù sao đi nữa, kết hôn với Khoa chính là mong muốn trong cuộc đời An, có được một người chồng tốt như thế này thì cô còn đòi hỏi thêm gì nữa chứ.
An dụi đầu vào ngực Khoa tình cảm.
-Em không cần quà gì cả, chỉ cần có anh là đủ rồi.
-Vậy làm vợ anh nhé.
-Ừm.
Nhận được cái gật đầu của An mà Khoa khoái chí cười tít mắt, cuối cùng cậu cũng cầu hôn thành công mặc dù cách thức không giống như mình mong muốn. Nhưng mặc kệ, miễn sao cậu có được cô và hai người sống hạnh phúc bên nhau là đủ rồi.
…
Tác giả :
sauluoi