Cấm Em Rời Xa Anh Nửa Bước!
Chương 73
Cả ngày hôm đó Khoa không được đến gặp An nữa, cậu chỉ gọi điện thoại để tạm biệtAn rồi lên máy bay thôi.
Dặn dò có, an ủi có, động viên có, Khoa cố gắng giúp An mạnh mẽ hơn để không bỏ cuộc vào lúc này.
Không hiểu sao lần này Khoa đi An lại cảm thấy bất an đến thế, thôi thì cứ mặc kệ giao phó cho số phận vậy, chuyện gì đến ắt sẽ đến mà thôi.
…
Ở lại em nhé, ngày mai anh sẽ về
Anh chỉ mang nỗi nhớ em thêm xa
Mang đợi chờ, thêm dài ngắn
Anh chỉ thêm kỉ niệm là những chuyến đi
Rồi có lúc em sẽ khóc tựa vai gió, tựa bóng anh ngập ngừng trôi
Vì anh biết vắng anh phố quen rất buồn
Vắng anh em vắng một bờ vai..
Anh đâu muốn xa con phố ta đã yêu
Nơi ấy hẹn hò đôi ta chuyện trò
Nơi ấy đã từng đón đưa em từng chiều tới trường
Anh đâu muốn xa bóng dáng anh yêu thương
Đôi vai hao gầy mỏng manh tâm hồn
Anh hứa sẽ về với em như lời hứa anh từng
Xin em hãy chờ anh về.
…
Buổi chiều, đang đi lang thang một mình trên đường thì Đức xuất hiện, vẫn chỉ là mấy câu xả giao bình thường không hơn không kém.
-Dạo này thấy tâm trạng em không được tốt, có chuyện gì sao?
Đức quan tâm hỏi han nhưng An chỉ lắc đầu không nói, có những chuyện thêm một người biết cũng chẳng giải quyết được gì.
-Anh đưa em đến một nơi.
Nói xong Đức chở An đi đến chân một cây cầu bên ngoài thành phố, đứng ở đây có thể tận hưởng từng cơn gió mát lạnh thổi vào người. Tránh xa cái thành phố chật chội chỉ toàn khói bụi và tiếng còi xe, nơi đây như là thiên đường của những người yêu thích bình yên tĩnh lặng.
-Thoải mái hơn chút nào không?
An khẽ gật đầu. Ánh mặt trời chiếu rọi lên khuôn mặt thanh thoát của An khiến cô thêm xinh đẹp, bất giác Đức có cảm giác muốn chạm vào cô gái này biết bao.
-Cậu ấy ở xa lắm, khoảng cách sẽ làm cho tình yêu phai nhạt, em không nghĩ vậy sao?
Quay sang nhìn Đức, An khẽ cười nhạt. Tại sao ngay cả Đức cũng nghĩ như thế trong khi cô thật sự đang rất cần một lời động viên để đủ sức bước tiếp.
Có thật tình yêu sẽ phai nhạt theo thời gian hay không, hay là nó sẽ trở nên mãnh liệt hơn vì khoảng cách?
Nếu Khoa ở đây, cậu sẽ rất dứt khoát mà khẳng định “Cho dù thời gian có thay đổi tất cả nhưng chắc chắn tình yêu của hai đứa mình sẽ không bao giờ thay đổi".
Nhưng bây giờ Khoa đang ở một nơi xa xôi, làm sao biết cảm giác chông chênh của An như lúc này chứ,
-Anh cũng nghĩ vậy sao? Nếu như tình yêu đối với ai cũng mong manh như vậy thì có lẽ sẽ chẳng ai đủ can đảm mà yêu đâu.
-Em yêu cậu ấy lắm sao?
-Nếu không yêu anh ấy nhiều như vậy chắc em sớm đã buông tay rồi.
Đức nhìn cô gái bên cạnh, môi mỉm cười nhưng đôi mắt lại chất chứa một nỗi buồn vô tận. Cô mỏng manh lắm, tưởng tượng chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng đủ bay đi nhưng bên trong lại kiên cường đến kỳ lạ. Thật lòng đôi khi anh không muốn tiếp tục công việc này nữa nhưng bản thân hình như lại thích cô thật rồi.
-Thái An, em hạnh phúc chứ?
-Tất nhiên rồi, nếu anh có mục đích để sống, có niềm tin để chờ đợi và có một người để yêu thương thì chắc sẽ hạnh phúc, đúng không?
Bây giờ thì Đức cũng đã hiểu vì sao chàng trai kia lại yêu An đến như thế, cho dù người khác có làm cách này cách kia cũng không thể thay đổi được tình yêu của cậu.
An cũng vậy, trải qua một thời gian tiếp cận, theo đuổi nhưng rõ ràng cô vẫn chẳng đặt anh trên mức tình bạn thông thường. Nếu là một người khác không có người yêu bên cạnh lại chịu áp lực từ nhiều phía như vậy chắc chẳng thể nào từ chối một con người ưu tú như anh. Nhưng An lại khác, trong tim cô chỉ có một người và luôn hướng về một nơi mà thôi.
Anh thật sự ngưỡng mộ tình yêu của hai người này lắm.
-Nếu sau này có bất cứ chuyện gì cứ đến tìm anh nhé.
-Cảm ơn anh.
Cuộc trò chuyện chỉ dừng lại ở mức đó nhưng hậu quả về sau lại không lường trước được, An vẫn chẳng mảy may nghi ngờ điều gì bởi cô không biết lòng người lại khó lường như vậy.
…
Thời gian trôi qua, cả An và Khoa đã chững chạc hơn, không còn mơ mộng như tình yêu của cái tuổi mới lớn nữa, có lẽ do khoảng cách đã làm tim người ta chai sạn hơn hay vì khó khăn trước mắt khiến cả hai nản lòng.
Khoa vẫn đều đặn trò chuyện khích lệ làm An cũng cảm thấy vơi đi phần nào bất an đang hiện hữu.
-Chỉ còn một năm rưỡi nữa thôi, em nhớ phải chờ anh về nhé.
-Em có thể chờ bao lâu cũng được, miễn sao anh trở về là được rồi.
Một mơ ước nhỏ nhoi nhưng không biết có thể thành hiện thực được hay không, nhưng cô vẫn cứ chờ dẫu đôi lúc tưởng chừng như rất mong manh không bền vững.
Thỉnh thoảng có thời gian, An đến thăm Thái, kể cho Thái nghe những chuyện đang xảy ra bên ngoài phòng giam và về chuyện của Khoa. Anh không nói gì nhiều, chỉ khích lệ vài câu nhưng lại có thể tiếp thêm sức mạnh cho An.
-Tình yêu mà, đôi lúc có khó khăn mới nhận ra đối phương quan trọng với mình thế nào. Hãy nghĩ về những kỷ niệm đẹp của hai đứa và cố gắng đeo đuổi hạnh phúc của mình. Hãy nhớ rằng cho dù em có quyết định như thế nào đi chăng nữa thì anh vẫn sẽ ủng hộ em.
Thái vẫn thế, vẫn là một người anh tốt trong mắt An. Lời nói của anh có một ma lực giúp An thêm tin vào cuộc sống, vào những điều tưởng chừng như chưa hề tồn tại.
Trên đường trở về nhà, An khẽ vu vơ hát bài hát Khoa thường hay hát cho cô nghe.
“Anh đâu muốn xa bóng dáng anh yêu thương, đôi vai hao gầy mỏng manh tâm hồn.
Anh hứa sẽ về với em như lời hứa anh từng
Xin em hãy chờ anh về…"
Cô nhớ lại câu hỏi của Đức, cô có đang thật sự hạnh phúc không? Ngay cả bản thân mình cô cũng chẳng thể trả lời được. Lắm lúc nghĩ về Khoa, nghĩ về những kỷ niệm đẹp của hai đứa cô thật sự rất hạnh phúc, nhưng khi nghĩ về tương lai phía trước, về sự khó khăn mà bản thân phải đối diện cô bỗng thấy dũng khí trong người không còn nữa.
Gia đình, bạn bè, tình yêu, hình như tất cả mọi thứ đều không giống như cô mong ước.
Gia đình tan vỡ, cha mẹ ly dị, chị gái bị bệnh tâm thần, càng ngẫm nghĩ An càng cảm thấy mình hoàn toàn không xứng đáng với Khoa, sẽ chẳng có gia đình nào lại chấp nhận một cô gái quá khứ chẳng mấy tốt đẹp, tương lai lại chẳng có gì tươi sáng.
An cảm thấy thật sự rất chua chát, khi còn nhỏ cô đã từng ước mơ rất nhiều, cũng chẳng bao giờ nghĩ đến sau này mọi thứ có thể xáo trộn nhiều như vậy. Hóa ra hạnh phúc vốn dĩ lại là thứ khó sở hữu, khó cầm nắm đến thế, vậy mà bấy lâu nay cô ngây thơ nghi rằng chỉ cần tình yêu đủ lớn thì hạnh phúc sẽ tự tìm về.
Cô đã sai vì quá thiêng liêng hóa tình yêu, có lẽ trải nghiệm lần này sẽ giúp cô trưởng thành hơn.
Dặn dò có, an ủi có, động viên có, Khoa cố gắng giúp An mạnh mẽ hơn để không bỏ cuộc vào lúc này.
Không hiểu sao lần này Khoa đi An lại cảm thấy bất an đến thế, thôi thì cứ mặc kệ giao phó cho số phận vậy, chuyện gì đến ắt sẽ đến mà thôi.
…
Ở lại em nhé, ngày mai anh sẽ về
Anh chỉ mang nỗi nhớ em thêm xa
Mang đợi chờ, thêm dài ngắn
Anh chỉ thêm kỉ niệm là những chuyến đi
Rồi có lúc em sẽ khóc tựa vai gió, tựa bóng anh ngập ngừng trôi
Vì anh biết vắng anh phố quen rất buồn
Vắng anh em vắng một bờ vai..
Anh đâu muốn xa con phố ta đã yêu
Nơi ấy hẹn hò đôi ta chuyện trò
Nơi ấy đã từng đón đưa em từng chiều tới trường
Anh đâu muốn xa bóng dáng anh yêu thương
Đôi vai hao gầy mỏng manh tâm hồn
Anh hứa sẽ về với em như lời hứa anh từng
Xin em hãy chờ anh về.
…
Buổi chiều, đang đi lang thang một mình trên đường thì Đức xuất hiện, vẫn chỉ là mấy câu xả giao bình thường không hơn không kém.
-Dạo này thấy tâm trạng em không được tốt, có chuyện gì sao?
Đức quan tâm hỏi han nhưng An chỉ lắc đầu không nói, có những chuyện thêm một người biết cũng chẳng giải quyết được gì.
-Anh đưa em đến một nơi.
Nói xong Đức chở An đi đến chân một cây cầu bên ngoài thành phố, đứng ở đây có thể tận hưởng từng cơn gió mát lạnh thổi vào người. Tránh xa cái thành phố chật chội chỉ toàn khói bụi và tiếng còi xe, nơi đây như là thiên đường của những người yêu thích bình yên tĩnh lặng.
-Thoải mái hơn chút nào không?
An khẽ gật đầu. Ánh mặt trời chiếu rọi lên khuôn mặt thanh thoát của An khiến cô thêm xinh đẹp, bất giác Đức có cảm giác muốn chạm vào cô gái này biết bao.
-Cậu ấy ở xa lắm, khoảng cách sẽ làm cho tình yêu phai nhạt, em không nghĩ vậy sao?
Quay sang nhìn Đức, An khẽ cười nhạt. Tại sao ngay cả Đức cũng nghĩ như thế trong khi cô thật sự đang rất cần một lời động viên để đủ sức bước tiếp.
Có thật tình yêu sẽ phai nhạt theo thời gian hay không, hay là nó sẽ trở nên mãnh liệt hơn vì khoảng cách?
Nếu Khoa ở đây, cậu sẽ rất dứt khoát mà khẳng định “Cho dù thời gian có thay đổi tất cả nhưng chắc chắn tình yêu của hai đứa mình sẽ không bao giờ thay đổi".
Nhưng bây giờ Khoa đang ở một nơi xa xôi, làm sao biết cảm giác chông chênh của An như lúc này chứ,
-Anh cũng nghĩ vậy sao? Nếu như tình yêu đối với ai cũng mong manh như vậy thì có lẽ sẽ chẳng ai đủ can đảm mà yêu đâu.
-Em yêu cậu ấy lắm sao?
-Nếu không yêu anh ấy nhiều như vậy chắc em sớm đã buông tay rồi.
Đức nhìn cô gái bên cạnh, môi mỉm cười nhưng đôi mắt lại chất chứa một nỗi buồn vô tận. Cô mỏng manh lắm, tưởng tượng chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng đủ bay đi nhưng bên trong lại kiên cường đến kỳ lạ. Thật lòng đôi khi anh không muốn tiếp tục công việc này nữa nhưng bản thân hình như lại thích cô thật rồi.
-Thái An, em hạnh phúc chứ?
-Tất nhiên rồi, nếu anh có mục đích để sống, có niềm tin để chờ đợi và có một người để yêu thương thì chắc sẽ hạnh phúc, đúng không?
Bây giờ thì Đức cũng đã hiểu vì sao chàng trai kia lại yêu An đến như thế, cho dù người khác có làm cách này cách kia cũng không thể thay đổi được tình yêu của cậu.
An cũng vậy, trải qua một thời gian tiếp cận, theo đuổi nhưng rõ ràng cô vẫn chẳng đặt anh trên mức tình bạn thông thường. Nếu là một người khác không có người yêu bên cạnh lại chịu áp lực từ nhiều phía như vậy chắc chẳng thể nào từ chối một con người ưu tú như anh. Nhưng An lại khác, trong tim cô chỉ có một người và luôn hướng về một nơi mà thôi.
Anh thật sự ngưỡng mộ tình yêu của hai người này lắm.
-Nếu sau này có bất cứ chuyện gì cứ đến tìm anh nhé.
-Cảm ơn anh.
Cuộc trò chuyện chỉ dừng lại ở mức đó nhưng hậu quả về sau lại không lường trước được, An vẫn chẳng mảy may nghi ngờ điều gì bởi cô không biết lòng người lại khó lường như vậy.
…
Thời gian trôi qua, cả An và Khoa đã chững chạc hơn, không còn mơ mộng như tình yêu của cái tuổi mới lớn nữa, có lẽ do khoảng cách đã làm tim người ta chai sạn hơn hay vì khó khăn trước mắt khiến cả hai nản lòng.
Khoa vẫn đều đặn trò chuyện khích lệ làm An cũng cảm thấy vơi đi phần nào bất an đang hiện hữu.
-Chỉ còn một năm rưỡi nữa thôi, em nhớ phải chờ anh về nhé.
-Em có thể chờ bao lâu cũng được, miễn sao anh trở về là được rồi.
Một mơ ước nhỏ nhoi nhưng không biết có thể thành hiện thực được hay không, nhưng cô vẫn cứ chờ dẫu đôi lúc tưởng chừng như rất mong manh không bền vững.
Thỉnh thoảng có thời gian, An đến thăm Thái, kể cho Thái nghe những chuyện đang xảy ra bên ngoài phòng giam và về chuyện của Khoa. Anh không nói gì nhiều, chỉ khích lệ vài câu nhưng lại có thể tiếp thêm sức mạnh cho An.
-Tình yêu mà, đôi lúc có khó khăn mới nhận ra đối phương quan trọng với mình thế nào. Hãy nghĩ về những kỷ niệm đẹp của hai đứa và cố gắng đeo đuổi hạnh phúc của mình. Hãy nhớ rằng cho dù em có quyết định như thế nào đi chăng nữa thì anh vẫn sẽ ủng hộ em.
Thái vẫn thế, vẫn là một người anh tốt trong mắt An. Lời nói của anh có một ma lực giúp An thêm tin vào cuộc sống, vào những điều tưởng chừng như chưa hề tồn tại.
Trên đường trở về nhà, An khẽ vu vơ hát bài hát Khoa thường hay hát cho cô nghe.
“Anh đâu muốn xa bóng dáng anh yêu thương, đôi vai hao gầy mỏng manh tâm hồn.
Anh hứa sẽ về với em như lời hứa anh từng
Xin em hãy chờ anh về…"
Cô nhớ lại câu hỏi của Đức, cô có đang thật sự hạnh phúc không? Ngay cả bản thân mình cô cũng chẳng thể trả lời được. Lắm lúc nghĩ về Khoa, nghĩ về những kỷ niệm đẹp của hai đứa cô thật sự rất hạnh phúc, nhưng khi nghĩ về tương lai phía trước, về sự khó khăn mà bản thân phải đối diện cô bỗng thấy dũng khí trong người không còn nữa.
Gia đình, bạn bè, tình yêu, hình như tất cả mọi thứ đều không giống như cô mong ước.
Gia đình tan vỡ, cha mẹ ly dị, chị gái bị bệnh tâm thần, càng ngẫm nghĩ An càng cảm thấy mình hoàn toàn không xứng đáng với Khoa, sẽ chẳng có gia đình nào lại chấp nhận một cô gái quá khứ chẳng mấy tốt đẹp, tương lai lại chẳng có gì tươi sáng.
An cảm thấy thật sự rất chua chát, khi còn nhỏ cô đã từng ước mơ rất nhiều, cũng chẳng bao giờ nghĩ đến sau này mọi thứ có thể xáo trộn nhiều như vậy. Hóa ra hạnh phúc vốn dĩ lại là thứ khó sở hữu, khó cầm nắm đến thế, vậy mà bấy lâu nay cô ngây thơ nghi rằng chỉ cần tình yêu đủ lớn thì hạnh phúc sẽ tự tìm về.
Cô đã sai vì quá thiêng liêng hóa tình yêu, có lẽ trải nghiệm lần này sẽ giúp cô trưởng thành hơn.
Tác giả :
sauluoi