Cẩm Đường Quy Yến

Chương 95 - Chương 95CỨU GIÚP

Tẩu thuốc của lão Thái Quân được chế từ đồng thau, khá nặng, trong cơn phẫn nộ, lão Thái Quân lại ném hết sức, tẩu thuốc bay thẳng về phía đầu của Tần Nghi Ninh, nếu bị ném trúng, nhất định sẽ bị thương bể đầu chảy máu, ít nhất cũng dập mặt gãy mũi.



Mọi người đều giật mình hét lên một tiếng “Chao ôi" kinh hãi.



Nào ngờ Tần Nghi Ninh vung mạnh tay ra, hất tẩu thuốc bay lệch đi, đập mạnh vào giá trưng bày đồ quý.



Tẩu thuốc đồng thau nện phải một vật trưng bày bằng lưu ly, hai đồ vật đều rơi xuống đất, lưu ly tan nát, tẩu thuốc và miệng hút bằng ngọc bích cũng rời ra làm hai phần.



Âm thanh đổ vỡ vang vọng trong ngôi viện yên tĩnh khiến mọi người đều giật mình.



Mà khiến mọi người càng khiếp sợ, là ánh mắt dữ tợn như lang sói của Tần Nghi Ninh khi nàng nhanh nhẹn ngẩng lên.



“Tổ mẫu, người muốn ném chết cháu sao? Hay là muốn hủy dung mạo của cháu?"



Tần Nghi Ninh mỉm cười, hai mắt sáng quắc như sao nhìn lão Thái Quân: “Xưa nay Hoàng thượng thúc đẩy nền chính trị nhân từ, gia đình bầy tôi đều noi theo, mọi nhà đều dấy lên phong trào lấy đức thu phục người, nếu tổ mẫu cảm thấy cháu nói không đúng lý, thì có thể dùng lý lẽ răn dạy cháu, vì sao dùng một vật nặng như vậy ném vào đầu cháu? Tổ mẫu ném cháu chết, phụ thân có thể không còn con nối dòng, sợ là quần thần và dân dúng đều sẽ bàn luận không tốt!"



“Ngươi câm miệng! Còn không quỳ xuống!" Lão Thái Quân ngoài mạnh trong yếu vỗ lên chiếc kỷ trà.



Tần Tuệ Ninh vội vỗ ngực lão Thái Quân giúp bà dễ thở, rồi quay đầu lại tức giận mắng Tần Nghi Ninh: “Ngươi quá càn rỡ rồi! Sao có thể nói như thế với tổ mẫu!"



Tần Nghi Ninh lạnh lùng nhìn nàng ta: “Câm miệng! Không tới lượt ngươi chỉ trích ta!"



Theo bản năng, Tần Tuệ Ninh run lên, bị dọa sợ đến mức mặt mày tái nhợt, tuy trong lòng tràn ngập uất hận, nhưng trước sự uy hiếp và khí thế đè ép của Tần Nghi Ninh, lại không dám cãi lại.



Lão Thái Quân cuống quít kêu lên: “Phản rồi, phản rồi! Đây là muốn tạo phản mà! Người đâu, kéo nó ra ngoài, kéo nó ra ngoài cho ta!"



Ở một bên, Tần ma ma nhíu mày, bà đã lường trước Tứ tiểu thư sẽ nổi giận, thấy mẹ đẻ bị uất ức như vậy, làm sao nàng có thể bỏ qua? Ngay cả một người có địa vị cao như Tào thị mà nàng còn dám ngay mặt đối chọi như vậy, sợ là đối với một người chưa đủ phân lượng như lão Thái Quân, nàng sẽ không coi vào đâu.



Tần ma ma bất đắc dĩ sai người kéo Tần Nghi Ninh đi.



Bằng khóe mắt, Tần Nghi Ninh liếc nhìn động tác của đám người hầu, cười nhạt nói: “Không cần phiền các người ra tay, ta nói xong đương nhiên sẽ đi."



Nhìn thẳng vào lão Thái Quân, trong mắt nàng dường như có hai đám lửa.



“Cháu biết trong đầu lão Thái Quân suy nghĩ cái gì, mà không chỉ có một mình cháu biết, mọi người ở đây cũng đều không ngốc. Cháu và lão Thái Quân mới gặp nhau chưa đầy hai tháng, lão Thái Quân không quan tâm cháu, không nghĩ tới cảm nhận của phụ thân cháu, không để ý tới quan hệ cốt nhục giữa hai cha con cháu, những điều này còn có thể hiểu được, thế nhưng mẫu thân cháu vì cái nhà này, mặc dù không có công lao cũng có vất vả. Mẫu thân cháu theo lão Thái Quân gần hai mươi năm, lẽ nào phải nhận lấy cách đối xử vô tình như vậy của lão Thái Quân? Người bảo nhị thẩm và tam thẩm sẽ suy nghĩ thế nào? Hơn nữa Tào di nương vừa vào cửa sẽ nghĩ như thế nào?"



“Ngươi!"



“Cháu khuyên tổ mẫu hãy suy nghĩ lại, đừng nên cư xử quá khó coi!"



“Đồ bất hiếu! Người đâu, lôi nó ra ngoài! Lôi nó ra!"



“Hôm nay cháu nói năng tùy tiện, xúc phạm lão Thái Quân, xin lão Thái Quân nghiêm phạt." Những gì cần nói đều đã nói xong, Tần Nghi Ninh nâng làn váy nghiêm chỉnh quỳ xuống, sống lưng thẳng tắp, vẻ cứng cỏi không mảy may giảm sút, tuy là tạ lỗi, nhưng tất cả mọi người đều nhìn ra được, nàng tạ tội là vì gìn giữ thân phận bà cháu, chứ không phải vì phục lão Thái Quân.



Cái dáng vẻ “xù lông nhím" của nàng, khiến đám phụ nữ trong phòng đều mở rộng tầm mắt.



Họ chưa bao giờ thấy nữ tử nào đối mặt với sự chèn ép theo cách cực kỳ bá đạo như vậy!



Tào Vũ Tình ở một bên, ánh mắt nhìn Tần Nghi Ninh đã có sự thay đổi, trong mắt ngầm có ý hứng thú và tán thưởng.



Lão Thái Quân hít sâu một hơi, cao giọng nói: “Người đâu, lôi Tứ tiểu thư vào kho củi cho ta! Lúc nào nó nhận sai rồi thì mới thả ra!"



Cả phòng đều yên lặng.



Tần ma ma không lập tức làm ngay, nhìn lão Thái Quân, muốn nói lại thôi.



Nhị phu nhân và Tam thái thái liếc nhìn nhau, cũng do dự muốn nói đỡ cho Tần Nghi Ninh.



Tần Tuệ Ninh thấy mọi người không làm theo lệnh của lão Thái Quân, lại nhớ tới cách đối xử đặc biệt của Tần ma ma đối với Tần Nghi Ninh, không khỏi nổi giận nói: “Thế nào, lời phân phó của tổ mẫu mà Tần ma ma cũng không muốn thực hiện sao?"



Tần ma ma sửng sốt, cụp mắt xuống nói: “Nô tỳ không dám."



“Làm càn! Ở đây có phần cho ngươi nói chuyện sao?" Lão Thái Quân nhíu mày, không hài lòng trừng mắt nhìn Tần Tuệ Ninh.



Tần Tuệ Ninh bị trách mắng, mặt đỏ tới mang tai, cúi đầu xuống.



Mặc dù lão Thái Quân không thích Tần Nghi Ninh cãi lời mình, nhưng lại thích sự thông tuệ, can đảm và thủ đoạn của nàng. Nàng không những xử sự có phương pháp, mà gương mặt trời sinh tươi đẹp, lại được Thái tử ưu ái, không ai thích hợp hơn nàng trong việc cưới gả để củng cố quyền lực. Bà ta muốn xử phạt nàng, cũng vì mặt mũi của mình.



Cho nên so ra, lúc này lão Thái Quân càng không thích các dáng vẻ gió chiều nào che chiều ấy của Tần Tuệ Ninh.



Thật lòng thì lão Thái Quân đối xử như vậy với Tôn thị, bà ta ngẫm kỹ lại cũng biết mình đuối lý, chỉ là hoàn cảnh như thế, không thể tránh được mà thôi.



Vì Tôn thị mà Tần Nghi Ninh hành động như vậy, không hiểu sao lại khiến lão Thái Quân hồi tưởng lại trước kia Tần Hòe Viễn đã bảo vệ mình như thế nào.



Tần Nghi Ninh mới hồi phủ chưa tới hai tháng, không những mối quan hệ qua lại với Tôn thị không sâu sắc, mà cách Tôn thị đối với Tần Nghi Ninh càng không thể xem là tốt, thế mà Tần Nghi Ninh vẫn không rời bỏ Tôn thị.



Nhưng Tần Tuệ Ninh thì sao?



Tôn thị coi nàng ta như châu như ngọc, yêu thương mười bốn năm, hôm nay nàng thấy Tôn thị sụp đổ, tân di nương vào cửa, Tần Tuệ Ninh liền thân thiện tiếp cận tân di nương, hoàn toàn không đếm xỉa tới ơn dưỡng dục của Tôn thị. Nhiều nam đinh của phủ Định Quốc công bị xử trảm như vậy, Tần Tuệ Ninh vẫn ăn mặc màu sắc tươi tắn như vậy gặp mọi người.



Tuy bản thân làm chuyện bị người khác lên án, nhưng lão Thái Quân không thích vẻ mặt nịnh nọt của Tần Tuệ Ninh.



Tào Vũ Tình thấy vậy, cười nói: “Lão Thái Quân, tỳ thiếp có lời vượt quá quy củ muốn nói, hôm nay trời đông giá rét, Tứ tiểu thư là một tiểu cô nương, nếu bị nhốt vào kho củi, trời lạnh sẽ sinh bệnh, đau lòng còn không phải là lão Thái Quân sao? Người một nhà, khó tránh khỏi đụng chạm, lão Thái Quân là người đứng đầu một nhà, hãy khoan thứ cho tứ tiểu thư!"



“Đúng vậy. Mẫu thân sẽ không so đo với Nghi tỷ nhi đâu." Nhị phu nhân cũng cười khuyên.



Có người đưa ra bậc thang, trong lòng lão Thái Quân cũng dễ chịu đi một chút, lạnh lùng trừng mắt nhìn Tần Nghi Ninh.



Bà vừa định lên tiếng, lại nghe bên ngoài có tiếng tỳ nữ cao giọng nói: “Đại lão gia tới."



Tiếng nói vừa dứt đã thấy Tần Hòe Viễn khoác một áo khoác gấm màu xám cổ lông chồn đen bước nhanh vào phòng, tóc còn đọng nước, bốc lên hơi nóng, hiển nhiên là vừa tắm rửa, tóc chưa chịp lau khô đã chạy tới.



Tần ma ma thoáng nhìn ra cửa, kịp nhìn thấy bóng của Băng Đường lướt qua.



Thì ra Tứ tiểu thư vừa sai Băng Đường đi cầu viện binh, quả nhiên là thủ đoạn rất tốt!



Vừa vào cửa, Tần Hòe Viễn đã mỉm cười hành lễ với lão Thái Quân: “Mẫu thân."



“Mông ca nhi, sao tóc còn chưa lau khô mà con đã tới rồi? Cũng không sợ sinh bệnh." Lão Thái Quân nhìn thấy con trai cưng, vô cùng yêu thương, vội bảo Tần ma ma đi lấy khăn tới lau tóc cho Tần Hòe Viễn. Đọc truyện tại Vietwriter.vn



Tần Hòe Viễn ngồi xuống chiếc ghế con bên cạnh vị trí chủ nhà của lão Thái Quân, mỉm cười cảm ơn Tần ma ma lau tóc cho mình, lại nói với lão Thái Quân: “Vừa rồi ở trong thư phòng, con đọc được một đoạn “Tiếu lý tàng đao" này, đã nghĩ sẽ thảo luận với Nghi tỷ nhi, không biết Nghi tỷ nhi đang ở chỗ mẫu thân, không kịp tới."



Một câu “Tiếu lý tàng đao" có ý nghĩa sâu xa, mỗi người sẽ có lý giải khác nhau.



Bất luận người khác nghĩ thế nào, gương mặt già nua của lão Thái Quân nóng lên, không được tự nhiên hừ một tiếng: “Một con bé chưa đọc được bao nhiêu sách, biết cái gì là “Tam thập lục sách" chứ!"



Tần Hòe Viễn mỉm cười, nói: “Nghi tỷ nhi, “Tiếu lý tàng đao" thuộc bộ nào trong Tam thập lục sách?"



“Dạ, là bộ thứ hai, cuốn thứ mười “Tín nhi an chi, âm dĩ đồ chi, bị nhi hậu động, vật sử hữu biến, cương trung nhu ngoại dã" (Tạm dịch: Khiến kẻ địch tin tưởng bên ta xem trọng tình hữu nghị mà trở nên yên tâm lơ là, âm thầm tích cực mưu tính kế sách phá địch, trải qua quá trình chuẩn bị, đột nhiên hành động, không để kẻ địch phát hiện, bên trong ẩn chứa sát cơ, bên ngoài tỏ ra nhu thuận.) Phụ thân, con gái biết sai rồi."



Dứt lời, Tần Nghi Ninh khẽ thở dài.



Có lẽ thủ đoạn của nàng quá lỗ mãng.



Tuy rằng đơn giản trực tiếp lại hữu dụng, nhưng sau khi bình tĩnh lại, nàng cảm thấy việc hôm nay không hẳn không có biện pháp xử lý khác. Chỉ là nàng không quen chịu đựng uất ức, chính vì tính nết như vậy, cho nên trong lúc kích động, nàng mới xung đột với lão Thái Quân.



Nàng nghĩ, dù sao lão Thái Quân cũng không quan tâm tới nàng, bất kể nàng làm gì, trong lòng lão Thái Quân cũng không có nàng.



Nhưng nàng quên suy xét cảm nhận của Tần Hòe Viễn là người ở giữa.



Tần Hòe Viễn cố ý nói ra một câu “Tiếu lý tàng đao", không nên nghĩ hành động của mình rất kín đáo, cũng là chỉ bảo nàng, làm việc gì cũng phải thấm nhuần câu “trong cương, ngoài nhu".



Không thể không nói, Tần Hòe Viễn không hổ với mỹ danh “Trí Phan An", cũng không “ở không" nhiều năm như vậy ở triều đình Đại Yên, trong lúc nói cười, ông đã răn dạy những gì nên răn dạy, những gì cần chỉ điểm cũng đều đã chỉ điểm.



Thấy Tần Nghi Ninh thụ giáo nhanh như vậy, Tần Hòe Viễn nở nụ cười: “Đánh trống không cần gõ bằng búa tạ, tốt lắm. Nghi tỷ nhi, con là một đứa trẻ ngoan, chỉ là tính tình hơi thẳng thắn, sau này trước khi hành động phải suy xét cẩn thận."



Tần Hòe Viễn nói “Tính tình hơi thẳng thắn" là gián tiếp thừa nhận những gì Tần Nghi Ninh nói và làm hôm nay đều không sai, chỉ là cách làm quá thẳng thừng mà thôi.



Ông dạy bảo Tần Nghi Ninh như vậy, cũng là oán trách cách làm của lão Thái Quân!



Mọi người rõ ràng ý tứ của Tần Hòe Viễn, trong lòng có những suy nghĩ khác nhau.



Mặt lão Thái Quân càng đỏ hơn, còn có một chút tủi thân, mình làm như thế là vì ai kia chứ!



“Dạ, đa tạ phụ thân dạy bảo." Tần Nghi Ninh lập tức nhu thuận dập đầu trước lão Thái Quân: “Tổ mẫu bớt giận, cháu mới mười bốn tuổi, ăn cơm còn ít hơn tổ mẫu ăn muối, nếu có điều xúc phạm, xin tổ mẫu nể mặt phụ thân mà tha thứ cho cháu."



Lão Thái Quân nghẹn họng, hừ một tiếng, nói: “Ta nào dám nói tha thứ gì chứ!"



Lúc này Tần ma ma đã lau khô tóc cho Tần Hòe Viễn, lại dựng thẳng búi tóc của ông ta lên.



Tần Hòe Viễn đứng lên, cúi đầu nói: “Mẫu thân bớt giận, Nghi tỷ nhi phạm sai lầm, là con trai dạy dỗ không thỏa đáng, cũng xin mẫu thân nghĩ tới Nghi tỷ nhi lưu lạc ở bên ngoài nhiều năm, không có được cơ hội tốt để dạy dỗ, lại trải qua cuộc sống khổ cực như vậy, mà không nên tức giận. Mẫu thân tức giận, trong lòng con thật sự rất lo sợ."



Hiện nay Tần Hòe Viễn là Thái tử Thái sư đương triều, ở trước mặt lão Thái Quân lại kính cẩn nghe lời như vậy, đã đưa bậc thang tới cho lão Thái Quân xuống thang, cũng khiến tính thích hư vinh của lão Thái Quân được thỏa mãn.



Lão Thái Quân thở dài nói: “Mà thôi mà thôi, tùy con xử lý đi. Nhưng con không được tùy tiện tha thứ cho nó. Ta sẽ xem con xử lý như thế nào."



“Dạ." Tần Hòe Viễn cười cảm kích, quay lại nói với Tần Nghi Ninh: “Vậy thì ta phạt con chép cuốn “Ba mươi sáu sách" ba mươi lần, ngày mốt đến thư phòng để ta kiểm tra."



Như thế này cũng gọi là trừng phạt nghiêm khắc…



Mọi người lại một lần nữa ngẩn người.



Chẳng lẽ Tần Hòe Viễn còn ngại thủ đoạn của lão Thái Quân còn chưa đủ có sách lược?



Răn dạy con gái không phải nên phạt chép: “Nữ Giới" và “Hiếu Kinh" sao?



Đây là Tần Hòe Viễn đào tạo con trai!

5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi

Truyện cùng thể loại