Cấm Đoạn Chi Luyến
Chương 218
Không đợi bọn họ tiêu hóa hết thức ăn. Tên cầm đầu đám du côn đi tới chỗ Lăng Tịch cùng Trọng Thần, trên tay của hắn cầm một khối khăn màu trắng.
Rõ ràng là có thuốc mê. Hắn hiện tại lại lấy ra nữa, là muốn làm cái gì?
"Ngươi làm cái gì?!"
Nhìn đến Lăng Tịch bắt đầu hôn mê, Trọng Thần ở bên kia sốt ruột thét lên.
"Ngươi đừng vội, lập tức liền đến phiên ngươi."
Hắn đi đến bên cạnh Trọng Thần lập lại động tác vừa rồi, rất nhanh, Trọng Thần cũng hôn mê.
"Đại ca, như vậy... Như vậy được chứ? Người phụ nữ kia muốn chúng ta giám sát chặt chẽ hai người này, đừng làm cho bọn họ chạy mất."
"Đồ ăn hại!"
Tam Tử mới vừa mở miệng, đã bị đánh thật mạnh vào đầu,
"Ngươi quản nhiều như vậy làm gì? Ta đi tìm chỗ vui chơi còn muốn ngắt lời? Ngươi đã thích ở trong này trông coi, vậy ngươi liền ở lại canh giữ đi, đừng để cho hai người kia chạy. Các anh em, chúng ta đi, đừng để ý tới tên ngốc này."
Mọi người cười vang rồi bỏ đi. Tam Tử biết là chính mình sai lầm rồi, đành phải kéo ghế ngồi ở cạnh cửa, ngồi chơi để giết thời gian. Qua một hồi, thấy mệt mỏi, hắn liền ngủ mất.
Cũng không biết ngủ bao lâu trong mơ màng, hắn cảm giác được một thân người cúi xuống nhìn hắn. Tam Tử cao hứng ngẩng đầu, định gọi "đại ca". Nhưng người này, rõ ràng là... là..
"Thiếu gia, ngài sao đến đây?"
Thiếu gia lần này lại đây, không phải tìm đến bọn họ gây phiền toái gì chứ? Nghĩ như vậy, Tam Tử trên mặt bắt đầu trở nên cứng ngắc.
"Ngươi khẩn trương như vậy làm gì? Ta cũng sẽ không ăn thịt ngươi. Nghe nói các ngươi làm ăn với con gái Phương gia."
"Thiếu gia, đây... đây là ngài nghe ai nói vậy?"
Hắn là nhân vật nhỏ bé, chưa bao giờ gặp đại nhân vật như thiếu gia, bình thường chỉ thấy loáng thoáng từ xa, tự nhiên sẽ có loại tâm lý sợ hãi. Hơn nữa nghe đại ca nói, thiếu gia này tính tình không hề tốt, một khi phát điên, thủ hạ đều phải khiếp sợ.
"Ngươi không cần biết ta nghe ai nói? Ta chỉ hỏi ngươi, có hay không có?!"
"Có, có. Ngay bên trong, em mang ngài đi vào nhìn một cái."
Nhìn đến hai người bị trói, thiếu gia cao mày, trong giọng nói cũng để lộ ra chút tức giận,
"Bọn họ là làm sao vậy?"
"Đúng là... đại ca sợ bọn họ chạy, liền cho bọn họ ngửi thuốc mê."
Tam Tử run run, sợ hãi giải thích. Thấy thiếu gia nhíu mày, hắn lại nói
"Muốn... Muốn em cởi dây thừng cho họ hay không ạ?"
"Không cần. Ngươi đem chuyện này hoàn chỉnh nói cùng ta một lần, nếu giấu diếm một câu, ngươi liền tự lo liệu."
" Dạ vâng "
Tam tử đem toàn bộ chuyện đã xảy ra tất cả đều nói một lần. Chờ hắn toàn bộ nói xong, thiếu gia lâm vào trầm tư, hắn cũng không dám lên tiếng, chỉ có thể cúi đầu đứng ở một bên, chờ thiếu gia sai bảo.
"Ả kia khi nào thì lại đây?"
"Không rõ lắm, bất quá đại ca nói, không chừng hôm nay còn có thể lại đây. Cho dù hôm nay không đến, ngày mai cũng nhất định sẽ đến."
"Đúng vậy sao? Ta nhớ rõ, phòng bên kia có giường, ngươi có chìa khóa không?"
"Có, em đưa ngài đi. Thiếu gia, ngài là muốn ở trong này nghỉ ngơi sao? Nơi này chăn nệm đều là cũ rích, ngài muốn mua giường mới không?"
"Không cần, ta ngồi một lát là được rồi. Người kia đến đây, nhớ rõ báo cho ta một tiếng. Khi đại ca ngươi trở về, đừng nói ta ở trong này, các ngươi nên làm sao, vẫn là làm như thế đi. Hiểu chưa? Đi ra ngoài đi."
Hắn cũng là đến tuần tra phân hội. Kết quả điều tra, hắn liền phát giác, bọn họ bắt cóc người. Hắn liền để ý, cho thuộc hạ cẩn thận theo dõi rồi miêu tả nhân dạng người đó.
Không phải muốn trốn hắn sao? Bây giờ còn không phải nằm ở trong tay của hắn. Hắn lần này muốn nhìn, người đó còn trốn thoát được bàn tay của hắn không.
Nghĩ nghĩ, hắn vẫn là quyết định, đợi ả kia đến xem kịch hay. Thương Huyền vẻ mặt đắc ý ngồi trong phòng chờ đợi.
Ở bên ngoài đám anh em của Tam Tử đã trở về. Xem một đám người bộ dáng vui vẻ, Tam Tử lo lắng nhìn hướng phòng nhỏ có Thương Huyền, thấy bên trong không có động tĩnh, mới thoáng yên tâm.
Có lẽ đã thắng lớn nên đại ca vui vẻ rút tiền đưa cho Tam Tử, nói là phần thưởng. Bọn họ lại bày ra bàn chơi bài tu lơ khơ
Cánh cửa chậm rãi mở ra. Tam Tử thấy rõ ở cửa lại là người phụ nữ kia. Lần này cô ta dẫn theo một người, người kia trên tay cầm một cái roi da.
"Không phải bảo các ngươi thay ta trông coi hai người kia sao? Các ngươi lại ở trong này chơi bài? Nếu người chạy mất làm sao bây giờ?"
"Buộc chắc như vậy, sao chạy được "
Nếu không vì tiền, hắn đã sớm đem ả ta đá ra bên ngoài. Nghĩ đến mới nhận một nửa tiền, hắn nhẹ nhàng hỏi:
"Người chúng ta giúp cô bắt rồi, không biết khi nào có một nửa tiền còn lại?"
" Gấp cái gì, đến lúc đó tự nhiên không thể thiếu các ngươi."
Phương Văn chán ghét liếc mắt bọn người này một cái, sau đó đi tới chỗ nam nhân.
"Hắn bị làm sao vậy?"
"Thuốc mê mà thôi, đợi chút tỉnh liền."
Phương Văn căm giận, cũng không tiện giáo huấn bọn chúng, chỉ có thể nhịn xuống, ngồi chờ đợi.
Đợi một hồi lâu, nam nhân không có tỉnh, Phương Văn có chút thiếu kiên nhẫn đứng lên, muốn đến hỏi đám người kia có cách gì hay không. Chợt nghe tiếng mở cửa. Phương Văn ngừng bước, mà mấy người kia đang chơi bài cũng buông tay, nhìn về phía cửa.
Rõ ràng là có thuốc mê. Hắn hiện tại lại lấy ra nữa, là muốn làm cái gì?
"Ngươi làm cái gì?!"
Nhìn đến Lăng Tịch bắt đầu hôn mê, Trọng Thần ở bên kia sốt ruột thét lên.
"Ngươi đừng vội, lập tức liền đến phiên ngươi."
Hắn đi đến bên cạnh Trọng Thần lập lại động tác vừa rồi, rất nhanh, Trọng Thần cũng hôn mê.
"Đại ca, như vậy... Như vậy được chứ? Người phụ nữ kia muốn chúng ta giám sát chặt chẽ hai người này, đừng làm cho bọn họ chạy mất."
"Đồ ăn hại!"
Tam Tử mới vừa mở miệng, đã bị đánh thật mạnh vào đầu,
"Ngươi quản nhiều như vậy làm gì? Ta đi tìm chỗ vui chơi còn muốn ngắt lời? Ngươi đã thích ở trong này trông coi, vậy ngươi liền ở lại canh giữ đi, đừng để cho hai người kia chạy. Các anh em, chúng ta đi, đừng để ý tới tên ngốc này."
Mọi người cười vang rồi bỏ đi. Tam Tử biết là chính mình sai lầm rồi, đành phải kéo ghế ngồi ở cạnh cửa, ngồi chơi để giết thời gian. Qua một hồi, thấy mệt mỏi, hắn liền ngủ mất.
Cũng không biết ngủ bao lâu trong mơ màng, hắn cảm giác được một thân người cúi xuống nhìn hắn. Tam Tử cao hứng ngẩng đầu, định gọi "đại ca". Nhưng người này, rõ ràng là... là..
"Thiếu gia, ngài sao đến đây?"
Thiếu gia lần này lại đây, không phải tìm đến bọn họ gây phiền toái gì chứ? Nghĩ như vậy, Tam Tử trên mặt bắt đầu trở nên cứng ngắc.
"Ngươi khẩn trương như vậy làm gì? Ta cũng sẽ không ăn thịt ngươi. Nghe nói các ngươi làm ăn với con gái Phương gia."
"Thiếu gia, đây... đây là ngài nghe ai nói vậy?"
Hắn là nhân vật nhỏ bé, chưa bao giờ gặp đại nhân vật như thiếu gia, bình thường chỉ thấy loáng thoáng từ xa, tự nhiên sẽ có loại tâm lý sợ hãi. Hơn nữa nghe đại ca nói, thiếu gia này tính tình không hề tốt, một khi phát điên, thủ hạ đều phải khiếp sợ.
"Ngươi không cần biết ta nghe ai nói? Ta chỉ hỏi ngươi, có hay không có?!"
"Có, có. Ngay bên trong, em mang ngài đi vào nhìn một cái."
Nhìn đến hai người bị trói, thiếu gia cao mày, trong giọng nói cũng để lộ ra chút tức giận,
"Bọn họ là làm sao vậy?"
"Đúng là... đại ca sợ bọn họ chạy, liền cho bọn họ ngửi thuốc mê."
Tam Tử run run, sợ hãi giải thích. Thấy thiếu gia nhíu mày, hắn lại nói
"Muốn... Muốn em cởi dây thừng cho họ hay không ạ?"
"Không cần. Ngươi đem chuyện này hoàn chỉnh nói cùng ta một lần, nếu giấu diếm một câu, ngươi liền tự lo liệu."
" Dạ vâng "
Tam tử đem toàn bộ chuyện đã xảy ra tất cả đều nói một lần. Chờ hắn toàn bộ nói xong, thiếu gia lâm vào trầm tư, hắn cũng không dám lên tiếng, chỉ có thể cúi đầu đứng ở một bên, chờ thiếu gia sai bảo.
"Ả kia khi nào thì lại đây?"
"Không rõ lắm, bất quá đại ca nói, không chừng hôm nay còn có thể lại đây. Cho dù hôm nay không đến, ngày mai cũng nhất định sẽ đến."
"Đúng vậy sao? Ta nhớ rõ, phòng bên kia có giường, ngươi có chìa khóa không?"
"Có, em đưa ngài đi. Thiếu gia, ngài là muốn ở trong này nghỉ ngơi sao? Nơi này chăn nệm đều là cũ rích, ngài muốn mua giường mới không?"
"Không cần, ta ngồi một lát là được rồi. Người kia đến đây, nhớ rõ báo cho ta một tiếng. Khi đại ca ngươi trở về, đừng nói ta ở trong này, các ngươi nên làm sao, vẫn là làm như thế đi. Hiểu chưa? Đi ra ngoài đi."
Hắn cũng là đến tuần tra phân hội. Kết quả điều tra, hắn liền phát giác, bọn họ bắt cóc người. Hắn liền để ý, cho thuộc hạ cẩn thận theo dõi rồi miêu tả nhân dạng người đó.
Không phải muốn trốn hắn sao? Bây giờ còn không phải nằm ở trong tay của hắn. Hắn lần này muốn nhìn, người đó còn trốn thoát được bàn tay của hắn không.
Nghĩ nghĩ, hắn vẫn là quyết định, đợi ả kia đến xem kịch hay. Thương Huyền vẻ mặt đắc ý ngồi trong phòng chờ đợi.
Ở bên ngoài đám anh em của Tam Tử đã trở về. Xem một đám người bộ dáng vui vẻ, Tam Tử lo lắng nhìn hướng phòng nhỏ có Thương Huyền, thấy bên trong không có động tĩnh, mới thoáng yên tâm.
Có lẽ đã thắng lớn nên đại ca vui vẻ rút tiền đưa cho Tam Tử, nói là phần thưởng. Bọn họ lại bày ra bàn chơi bài tu lơ khơ
Cánh cửa chậm rãi mở ra. Tam Tử thấy rõ ở cửa lại là người phụ nữ kia. Lần này cô ta dẫn theo một người, người kia trên tay cầm một cái roi da.
"Không phải bảo các ngươi thay ta trông coi hai người kia sao? Các ngươi lại ở trong này chơi bài? Nếu người chạy mất làm sao bây giờ?"
"Buộc chắc như vậy, sao chạy được "
Nếu không vì tiền, hắn đã sớm đem ả ta đá ra bên ngoài. Nghĩ đến mới nhận một nửa tiền, hắn nhẹ nhàng hỏi:
"Người chúng ta giúp cô bắt rồi, không biết khi nào có một nửa tiền còn lại?"
" Gấp cái gì, đến lúc đó tự nhiên không thể thiếu các ngươi."
Phương Văn chán ghét liếc mắt bọn người này một cái, sau đó đi tới chỗ nam nhân.
"Hắn bị làm sao vậy?"
"Thuốc mê mà thôi, đợi chút tỉnh liền."
Phương Văn căm giận, cũng không tiện giáo huấn bọn chúng, chỉ có thể nhịn xuống, ngồi chờ đợi.
Đợi một hồi lâu, nam nhân không có tỉnh, Phương Văn có chút thiếu kiên nhẫn đứng lên, muốn đến hỏi đám người kia có cách gì hay không. Chợt nghe tiếng mở cửa. Phương Văn ngừng bước, mà mấy người kia đang chơi bài cũng buông tay, nhìn về phía cửa.
Tác giả :
Sở Ly