Cấm Đoạn Chi Luyến
Chương 217
Nghe xong điện thoại, Phương Văn nghiêm mặt đi đến, lạnh lùng quét mắt nhìn họ vài lần, Phương Văn lại đi ra ngoài, dặn dò mấy người kia trông coi Lăng Tịch và Trọng Thần cẩn thận, đừng để cho bọn họ chạy, liền đi ngay.
Không biết Phương Văn sẽ làm những thứ gì, nhưng Phương Văn ánh mắt lạnh băng, nam nhân có một loại dự cảm bất an.
Phương Văn có thể đi một chuyến lúc sau trở về tìm họ thanh toán? Đến lúc đó, chỉ sợ có điều không tốt xảy ra.
Vừa rồi khi cửa sắt mở ra, nam nhân nhìn thấy bên ngoài là một mảnh hoang dã, có một ít phế liệu vứt đi chất đống, không có những thứ khác. Bóng người, càng là không có.
Nam nhân lại thử giật giật dây thừng. Nhưng là theo động tác kéo, dây thừng càng hãm sâu vào cổ tay làm cho nam nhân càng đau, đánh giá cổ tay đã bị thương, nên không dám lộn xộn nữa.
"Này! Ngươi vừa rồi động cái gì động?! Ngươi muốn chạy?
"Không có, chính là buộc lâu không thoải mái, ta hơi chút động động."
"Hừ! Đừng có lừa ta."
Tên du côn lạnh lùng quét mắt nhìn nam nhân, nghĩ đến dây thừng cột thật sự chắc chắn, muốn giãy cũng giãy không ra, liền yên tâm trở lại ngồi bên cạnh bàn, tiếp tục chơi bài tú-lơ-khơ với anh em.
Nam nhân thoáng nhẹ nhàng thở ra. Quay đầu muốn nhắm mắt nghỉ ngơi trong chốc lát, nam nhân lại bắt gặp Trọng Thần cũng đang nhìn mình, hai mắt đỏ hoe, sau đó quay mặt đi.
Trọng Thần hắn...
Nam nhân thở dài, gọi Trọng Thần một tiếng,
"Trọng Thần, mặt của ngươi... Còn đau phải không?"
"Không đau."
Nghe được nam nhân thân thiết hỏi, Trọng Thần lắc đầu, tỏ vẻ không đau.
"Thật có lỗi, liên lụy ngươi."
"Đừng nói như vậy, anh cũng không muốn, đều là do người đàn bà điên kia gây ra."
Hắn chưa thấy qua người điên như vậy, xem cách ăn mặc như là người giàu sang quyền quý, mà cách nói lại chanh chua, rất khó nghe. Cách cô ta nhìn chằm chằm nam nhân với cặp mắt thâm độc làm cho người ta cảm thấy thật đáng sợ.
"Lăng Tịch, anh... anh cùng cô ta... Là quan hệ như thế nào?"
"Đó là mợ Lăng Duệ "
Nam nhân nói sơ qua về mối liên hệ của mình với Lăng gia cho Trọng Thần nghe.
"Vừa rồi... vừa rồi chuyện đó là sự thật sao?"
Lúc trước không cùng Trọng Thần nói qua, nhưng hiện tại Trọng Thần hỏi, cũng không muốn lừa gạt hắn... Trong lúc nhất thời, nam nhân không biết nên nói sao cho tốt.
"Anh cùng người chồng... Đúng là cái loại quan hệ đó sao?"
" Đúng vậy."
Nam nhân không rõ vì cái gì Trọng Thần vẫn dây dưa vấn đề này, nhưng cũng không muốn lừa dối Trọng Thần, liền rõ ràng một chút, trả lời hắn tốt hơn.
Nghe được nam nhân một câu kia vô cùng đơn giản, Trọng Thần đầu cũng dần dần cúi thấp xuống.
Nếu sớm biết chuyện này, vậy hắn sẽ cật lực theo đuổi nam nhân, cho tới khi nam nhân đáp ứng cùng hắn kết giao mới thôi. Chính là hiện tại đã chậm, mặc dù là nghe được tin tức này, hắn cũng chỉ có thể âm thầm bóp cổ tay mình mà thôi.
"Bất quá ta cùng hắn đã sớm kết thúc rất nhiều năm trước. Chính là Phương Văn không nghĩ vậy, cũng đã giải thích vài lần, vẫn cho rằng ta cùng người kia còn liên lạc."
Trọng Thần ngẩng đầu đầu nhìn về phía nam nhân, cặp mắt ảm đạm cũng dần hiện ra một tia ánh sáng.
"Trọng Thần, ngươi có khinh thường ta là người như vậy không?"
Không có do dự, Trọng Thần hồi đáp:
"Sẽ không, sao lại thế."
"Cám ơn. Ta..."
"Các ngươi ồn ào cái gì vậy? câm miệng đi!"
Cái tên đại ca đánh một lá bài cầm trong tay, sau đó hướng tới nam nhân bên này rống lên một tiếng:
"Còn khí lực như vậy, chắc là không cần ăn cơm đâu nhỉ?! Tam Tử, một lát chỉ cho bọn hắn nước, không được cho cơm ăn."
"Dạ vâng, đại ca."
Hai người kia thật là xui xẻo, chọc giận lúc đại ca thua tiền, đã bị trói một ngày, nước cũng chưa uống qua, hiện tại đại ca lại lên tiếng, vậy bữa cơm xem như không. Tam Tử đem ý tứ thương hại của mình giấu đi, dù sao họ sống chết không liên quan hắn, lệnh của đại ca là trên hết.
Gặp nam nhân cúi đầu không có mở miệng, Trọng Thần cũng bảo trì trầm mặc, bất quá ánh mắt tức giận hướng về phía mấy người kia
Cũng không lâu lắm, cơm được mua về, phân phát cho mọi người. Tam Tử nhìn trên bàn, phát hiện dư hai phần cơm, liền kỳ quái hỏi:
"Hổ Tử, ngươi sao mua dư hai phần?"
"Cho hai người kia."
Tam Tử nhắt lại điều đại ca đã nói. Nhưng Hổ Tử cho rằng nếu họ có việc gì, người đàn bà kia trở lại sẽ khó giao phó. Tên đại ca thấy hợp lý lệnh hắn cùng Tam Tử cho bọn nam nhân ăn cơm.
Hổ Tử cho nam nhân ăn cơm, động tác từ tốn nhẹ nhàng, đợi cho nam nhân nuốt xong mới đút miếng tiếp theo. Còn Trọng Thần không được đãi ngộ tốt như vậy, Tam Tử làm như nhét cơm vào ống, mặc kệ Trọng Thần có ăn được hay không, nghẹn cũng mặc.
Tam Tử nhét hết hộp cơm cho Trọng Thần, bất mãn lên tiếng,
"Ta nói này Hổ Tử, hắn bất quá là tù nhân, ngươi tùy tiện đi cần gì chăm kỹ như vậy?"
"Được rồi, ta biết, ngươi đi ăn trước, ta xong sẽ tới."
Không để ý đến lời Tam Tử, hắn cho nam nhân ăn xong lại cho uống mấy ngụm nước, thu dọn xong, xoay người rời đi. Nam nhân từ phía sau nói lời cảm tạ.
"Lăng Tịch, anh cảm tạ cái gì?!"
"Không có gì."
Nam nhân hướng Trọng Thần cười cười, không có giải thích.
"Anh đó, tâm địa thật tốt quá, mới có thể bị người ta ức hiếp."
Trọng Thần thì thầm một tiếng, nam nhân không có nghe thấy.
Không biết Phương Văn sẽ làm những thứ gì, nhưng Phương Văn ánh mắt lạnh băng, nam nhân có một loại dự cảm bất an.
Phương Văn có thể đi một chuyến lúc sau trở về tìm họ thanh toán? Đến lúc đó, chỉ sợ có điều không tốt xảy ra.
Vừa rồi khi cửa sắt mở ra, nam nhân nhìn thấy bên ngoài là một mảnh hoang dã, có một ít phế liệu vứt đi chất đống, không có những thứ khác. Bóng người, càng là không có.
Nam nhân lại thử giật giật dây thừng. Nhưng là theo động tác kéo, dây thừng càng hãm sâu vào cổ tay làm cho nam nhân càng đau, đánh giá cổ tay đã bị thương, nên không dám lộn xộn nữa.
"Này! Ngươi vừa rồi động cái gì động?! Ngươi muốn chạy?
"Không có, chính là buộc lâu không thoải mái, ta hơi chút động động."
"Hừ! Đừng có lừa ta."
Tên du côn lạnh lùng quét mắt nhìn nam nhân, nghĩ đến dây thừng cột thật sự chắc chắn, muốn giãy cũng giãy không ra, liền yên tâm trở lại ngồi bên cạnh bàn, tiếp tục chơi bài tú-lơ-khơ với anh em.
Nam nhân thoáng nhẹ nhàng thở ra. Quay đầu muốn nhắm mắt nghỉ ngơi trong chốc lát, nam nhân lại bắt gặp Trọng Thần cũng đang nhìn mình, hai mắt đỏ hoe, sau đó quay mặt đi.
Trọng Thần hắn...
Nam nhân thở dài, gọi Trọng Thần một tiếng,
"Trọng Thần, mặt của ngươi... Còn đau phải không?"
"Không đau."
Nghe được nam nhân thân thiết hỏi, Trọng Thần lắc đầu, tỏ vẻ không đau.
"Thật có lỗi, liên lụy ngươi."
"Đừng nói như vậy, anh cũng không muốn, đều là do người đàn bà điên kia gây ra."
Hắn chưa thấy qua người điên như vậy, xem cách ăn mặc như là người giàu sang quyền quý, mà cách nói lại chanh chua, rất khó nghe. Cách cô ta nhìn chằm chằm nam nhân với cặp mắt thâm độc làm cho người ta cảm thấy thật đáng sợ.
"Lăng Tịch, anh... anh cùng cô ta... Là quan hệ như thế nào?"
"Đó là mợ Lăng Duệ "
Nam nhân nói sơ qua về mối liên hệ của mình với Lăng gia cho Trọng Thần nghe.
"Vừa rồi... vừa rồi chuyện đó là sự thật sao?"
Lúc trước không cùng Trọng Thần nói qua, nhưng hiện tại Trọng Thần hỏi, cũng không muốn lừa gạt hắn... Trong lúc nhất thời, nam nhân không biết nên nói sao cho tốt.
"Anh cùng người chồng... Đúng là cái loại quan hệ đó sao?"
" Đúng vậy."
Nam nhân không rõ vì cái gì Trọng Thần vẫn dây dưa vấn đề này, nhưng cũng không muốn lừa dối Trọng Thần, liền rõ ràng một chút, trả lời hắn tốt hơn.
Nghe được nam nhân một câu kia vô cùng đơn giản, Trọng Thần đầu cũng dần dần cúi thấp xuống.
Nếu sớm biết chuyện này, vậy hắn sẽ cật lực theo đuổi nam nhân, cho tới khi nam nhân đáp ứng cùng hắn kết giao mới thôi. Chính là hiện tại đã chậm, mặc dù là nghe được tin tức này, hắn cũng chỉ có thể âm thầm bóp cổ tay mình mà thôi.
"Bất quá ta cùng hắn đã sớm kết thúc rất nhiều năm trước. Chính là Phương Văn không nghĩ vậy, cũng đã giải thích vài lần, vẫn cho rằng ta cùng người kia còn liên lạc."
Trọng Thần ngẩng đầu đầu nhìn về phía nam nhân, cặp mắt ảm đạm cũng dần hiện ra một tia ánh sáng.
"Trọng Thần, ngươi có khinh thường ta là người như vậy không?"
Không có do dự, Trọng Thần hồi đáp:
"Sẽ không, sao lại thế."
"Cám ơn. Ta..."
"Các ngươi ồn ào cái gì vậy? câm miệng đi!"
Cái tên đại ca đánh một lá bài cầm trong tay, sau đó hướng tới nam nhân bên này rống lên một tiếng:
"Còn khí lực như vậy, chắc là không cần ăn cơm đâu nhỉ?! Tam Tử, một lát chỉ cho bọn hắn nước, không được cho cơm ăn."
"Dạ vâng, đại ca."
Hai người kia thật là xui xẻo, chọc giận lúc đại ca thua tiền, đã bị trói một ngày, nước cũng chưa uống qua, hiện tại đại ca lại lên tiếng, vậy bữa cơm xem như không. Tam Tử đem ý tứ thương hại của mình giấu đi, dù sao họ sống chết không liên quan hắn, lệnh của đại ca là trên hết.
Gặp nam nhân cúi đầu không có mở miệng, Trọng Thần cũng bảo trì trầm mặc, bất quá ánh mắt tức giận hướng về phía mấy người kia
Cũng không lâu lắm, cơm được mua về, phân phát cho mọi người. Tam Tử nhìn trên bàn, phát hiện dư hai phần cơm, liền kỳ quái hỏi:
"Hổ Tử, ngươi sao mua dư hai phần?"
"Cho hai người kia."
Tam Tử nhắt lại điều đại ca đã nói. Nhưng Hổ Tử cho rằng nếu họ có việc gì, người đàn bà kia trở lại sẽ khó giao phó. Tên đại ca thấy hợp lý lệnh hắn cùng Tam Tử cho bọn nam nhân ăn cơm.
Hổ Tử cho nam nhân ăn cơm, động tác từ tốn nhẹ nhàng, đợi cho nam nhân nuốt xong mới đút miếng tiếp theo. Còn Trọng Thần không được đãi ngộ tốt như vậy, Tam Tử làm như nhét cơm vào ống, mặc kệ Trọng Thần có ăn được hay không, nghẹn cũng mặc.
Tam Tử nhét hết hộp cơm cho Trọng Thần, bất mãn lên tiếng,
"Ta nói này Hổ Tử, hắn bất quá là tù nhân, ngươi tùy tiện đi cần gì chăm kỹ như vậy?"
"Được rồi, ta biết, ngươi đi ăn trước, ta xong sẽ tới."
Không để ý đến lời Tam Tử, hắn cho nam nhân ăn xong lại cho uống mấy ngụm nước, thu dọn xong, xoay người rời đi. Nam nhân từ phía sau nói lời cảm tạ.
"Lăng Tịch, anh cảm tạ cái gì?!"
"Không có gì."
Nam nhân hướng Trọng Thần cười cười, không có giải thích.
"Anh đó, tâm địa thật tốt quá, mới có thể bị người ta ức hiếp."
Trọng Thần thì thầm một tiếng, nam nhân không có nghe thấy.
Tác giả :
Sở Ly