Cấm Đoạn Chi Luyến
Chương 112
Tuy duy trì tư thế này hồi lâu có điểm mệt, nhưng nghĩ đến có thể cùng Tần Tường gần gũi trong chốc lát, nam nhân lại cảm thấy rất giá trị. Dù sao, bình thường nếu muốn cùng ở cùng Tần Tường như vậy là rất khó.
Lát sau, nam nhân cũng buồn ngủ, đang lúc muốn ngủ, bỗng có tiếng chuông cửa. Khi nam nhân mở mắt, tiếng chuông cửa ngừng lại. Chẳng lẽ là ảo giác? Ngay lúc nam nhân nghi hoặc, đầu giường chuông điện thoại vang lên. Tần Tường bất mãn than thở vài tiếng, sau đó đem thân mình lăn qua sử dụng gối đầu bưng kín lỗ tai.
Sợ Tần Tường nỗi giận, nam nhân cầm điện thoại lên ghé vào bên tai,
"A lô?"
"Ngươi là ai? Tần Tường đâu?"
"A, hắn còn đang ngủ. Ta là... Ta là nhân viên của hắn, ở trong này giúp hắn sắp xếp quần áo."
Tần Tường không chịu thừa nhận quan hệ cha con của họ. Cho nên, nam nhân cũng không có đem quan hệ này nói ra, mà là nói mình là nhân viên của Tần Tường.
"Á...Vậy làm phiền ngươi tới mở cửa, ta ở ngoài cửa."
"Vâng, được."
Giọng cô gái rất lễ phép làm nam nhân cảm thán một tiếng, sau đó đem điện thoại để lại chỗ cũ, từ trên giường đứng lên đi ra cửa.
Cửa mở, nam nhân thấy được Mạn Ny. Hôm nay Mạn Ny mặc bộ sườn xám ngắn màu đỏ thẫm có gắn kim sa, bên trên thêu hoa văn cũng rất đăc biệt, hơn nữa Mạn Ny búi tóc lên nhìn rất cổ điển. Đặc biệt thân sườn xám càng làm nổi bật đường cong cơ thể rất đẹp của thiếu nữ, rất quyến rũ.
"Bá phụ, tại sao là người?"
Khi nhìn thấy trước mặt không phải nhân viên, Mạn Ny hơi chút sửng sốt,
"Người sao lại thành nhân viên của Tần Tường?"
"Ờ, ta làm việc chỗ hắn. Con lại đây lấy vài thứ kia sao? Ta toàn bộ cũng đã sắp xếp lại rồi, đặt ở bên trong."
"Dạ, phiền bá phụ."
Mạn Ny lễ phép gật đầu, sau đó thay dép lê đi vào. Đợi nam nhân đóng cửa, Mạn Ny quay đầu hỏi nam nhân,
"Bá phụ, phòng ngủ ở nơi nào?"
"À... Bên này."
Nghĩ đến Tần Tường lúc nãy nói Mạn Ny cũng chưa có tới nơi này, nam nhân mang theo Mạn Ny đi phòng ngủ,
"Tất cả đều ở chỗ này, con muốn kiểm kê lại không?"
"Không cần, có bá phụ tự mình hỗ trợ sắp xếp lại, con không có gì lo lắng."
Quét mắt nhìn mấy túi đồ đặt chỉnh tề, Mạn Ny vui lòng trên mặt hiện lên vài tia vui vẻ
"Tần Tường đâu? Anh ấy ở nơi nào ngủ?"
"Đi theo ta."
Nam nhân lại giống như trước dẫn đường đem Mạn Ny đến phòng Tần Tường. Mạn Ny đi đến đầu giường vỗ nhẹ chăn bao lấy Tần Tường,
"Heo lười, rời giường."
Gặp Tần Tường không có dấu hiệu tỉnh lại, Mạn Ny trực tiếp xốc chăn lên, cũng không giống như lần trước mềm nhẹ, cất cao giọng
"Heo lười! Nhanh lên đứng lên cho em."
"Ai vậy? Ầm ĩ muốn chết!"
Tần Tường căm giận mở mắt ra, khi nhìn thấy người la hắn là Mạn Ny, trên mặt tức giận bỗng biến mất
"Mạn Ny? Sao em lại tới đây?"
"Em không phải đã nói anh giúp em sao? Anh lại đang ngủ, nhưng để cho bá phụ giúp anh làm. Anh có phải không đem lời của em nghe trong lỗ tai? Chỉ biết ngủ ngủ ngủ, anh là heo à."
"Đừng làm rộn."
Xem xét nam nhân đứng ngoài cửa, trên mặt có ý cười, Tần Tường đáy mắt hiện lên xấu hổ,
"Này có người ngoài ở đây."
"Cái gì người ngoài, đó là ba của anh. Em mặc kệ các người có hiểu lầm cùng ẩn tình gì, trên người của anh chảy là máu ông ấy, ông ấy chính là ba của anh."
"Tốt lắm tốt lắm, Đại tiểu thư, anh thua được chưa?"
Biết Mạn Ny rất xem trọng người nhà, Tần Tường cũng không muốn dây dưa cùng cô,
"Em không phải còn đem đồ đi sao? Anh cùng em đưa đi được không?"
"Vâng, anh mau dậy đi."
Nghe được Tần Tường nói như vậy, Mạn Ny sắc mặt hòa hoãn, cặp mắt sáng lên, cũng mang theo ý cười.
"Này! còn không mau đi đem đồ tới cửa?"
Tần Tường đem tầm mắt quét về phía cửa nhìn nam nhân, mở miệng phân phó.
"A, ta đi ngay"
Nghĩ đến vừa rồi Mạn Ny cùng Tần Tường thân mật như thế, nam nhân không khỏi nở nụ cười. Xem ra, Mạn Ny cùng Tần Tường thật sự rất xứng đôi, vô luận là bên ngoài thế nào, chỉ có trước mặt Mạn Ny, Tần Tường mới có thể hiện đúng như lứa tuổi của mình, biết làm nũng, sẽ cố ý lấy lòng. Nhìn hai đứa trẻ, nam nhân cũng vui sướng không ít.
Nếu... Nếu về sau Mạn Ny cùng Tần Tường sinh con là giống Mạn Ny? Hay giống Tần Tường? Nếu có thể cho mình chăm sóc thì tốt rồi, nghĩ đến đem đứa cháu ôm vào trong ngực cảm giác thật hạnh phúc, nam nhân trên mặt hiện lên nụ cười thỏa mãn.
Từ phòng ngủ đi ra, Tần Tường vừa vặn nhìn thấy nam nhân trên mặt cười hạnh phúc, không khỏi dừng bước, tim hắn đập nhanh hơn. Đợi phục hồi tinh thần một chút, Tần Tường mở miệng hỏi nam nhân
"Này! Ngươi ngốc ngốc cười cái gì đó?"
"Hả? Không có gì."
Nếu như bị Tần Tường biết ảo tưởng của mình về việc hắn cùng Mạn Ny kết hôn, sau đó sinh con để cho mình chăm sóc, nhất định sẽ cười nhạo, hoặc là châm chọc đi?
Đồ thần kinh. Tần Tường vừa định hướng tới nam nhân làm khó dễ, nhưng nhìn thấy Mạn Ny trước mặt nên nói:
"Đi thôi, giúp ta mang đồ xuống."
"Bá phụ, đã làm phiền người."
"À, Đừng khách khí."
Đem đống đồ vào trong thang máy, nam nhân im lặng đứng ở trong góc, nhìn Mạn Ny cùng Tần Tường. Hai người không có động chạm cũng không nói chuyện với nhau. Thật không giống một cặp đang yêu, nhưng có lẽ vì có người thứ ba nên ngại. Có lẽ là vậy, nam nhân tự nói với bản thân.
Lăng Tịch từ chối yêu cầu đưa về nhà của Mạn Ny, một mình đón xe buýt trở về.
Lát sau, nam nhân cũng buồn ngủ, đang lúc muốn ngủ, bỗng có tiếng chuông cửa. Khi nam nhân mở mắt, tiếng chuông cửa ngừng lại. Chẳng lẽ là ảo giác? Ngay lúc nam nhân nghi hoặc, đầu giường chuông điện thoại vang lên. Tần Tường bất mãn than thở vài tiếng, sau đó đem thân mình lăn qua sử dụng gối đầu bưng kín lỗ tai.
Sợ Tần Tường nỗi giận, nam nhân cầm điện thoại lên ghé vào bên tai,
"A lô?"
"Ngươi là ai? Tần Tường đâu?"
"A, hắn còn đang ngủ. Ta là... Ta là nhân viên của hắn, ở trong này giúp hắn sắp xếp quần áo."
Tần Tường không chịu thừa nhận quan hệ cha con của họ. Cho nên, nam nhân cũng không có đem quan hệ này nói ra, mà là nói mình là nhân viên của Tần Tường.
"Á...Vậy làm phiền ngươi tới mở cửa, ta ở ngoài cửa."
"Vâng, được."
Giọng cô gái rất lễ phép làm nam nhân cảm thán một tiếng, sau đó đem điện thoại để lại chỗ cũ, từ trên giường đứng lên đi ra cửa.
Cửa mở, nam nhân thấy được Mạn Ny. Hôm nay Mạn Ny mặc bộ sườn xám ngắn màu đỏ thẫm có gắn kim sa, bên trên thêu hoa văn cũng rất đăc biệt, hơn nữa Mạn Ny búi tóc lên nhìn rất cổ điển. Đặc biệt thân sườn xám càng làm nổi bật đường cong cơ thể rất đẹp của thiếu nữ, rất quyến rũ.
"Bá phụ, tại sao là người?"
Khi nhìn thấy trước mặt không phải nhân viên, Mạn Ny hơi chút sửng sốt,
"Người sao lại thành nhân viên của Tần Tường?"
"Ờ, ta làm việc chỗ hắn. Con lại đây lấy vài thứ kia sao? Ta toàn bộ cũng đã sắp xếp lại rồi, đặt ở bên trong."
"Dạ, phiền bá phụ."
Mạn Ny lễ phép gật đầu, sau đó thay dép lê đi vào. Đợi nam nhân đóng cửa, Mạn Ny quay đầu hỏi nam nhân,
"Bá phụ, phòng ngủ ở nơi nào?"
"À... Bên này."
Nghĩ đến Tần Tường lúc nãy nói Mạn Ny cũng chưa có tới nơi này, nam nhân mang theo Mạn Ny đi phòng ngủ,
"Tất cả đều ở chỗ này, con muốn kiểm kê lại không?"
"Không cần, có bá phụ tự mình hỗ trợ sắp xếp lại, con không có gì lo lắng."
Quét mắt nhìn mấy túi đồ đặt chỉnh tề, Mạn Ny vui lòng trên mặt hiện lên vài tia vui vẻ
"Tần Tường đâu? Anh ấy ở nơi nào ngủ?"
"Đi theo ta."
Nam nhân lại giống như trước dẫn đường đem Mạn Ny đến phòng Tần Tường. Mạn Ny đi đến đầu giường vỗ nhẹ chăn bao lấy Tần Tường,
"Heo lười, rời giường."
Gặp Tần Tường không có dấu hiệu tỉnh lại, Mạn Ny trực tiếp xốc chăn lên, cũng không giống như lần trước mềm nhẹ, cất cao giọng
"Heo lười! Nhanh lên đứng lên cho em."
"Ai vậy? Ầm ĩ muốn chết!"
Tần Tường căm giận mở mắt ra, khi nhìn thấy người la hắn là Mạn Ny, trên mặt tức giận bỗng biến mất
"Mạn Ny? Sao em lại tới đây?"
"Em không phải đã nói anh giúp em sao? Anh lại đang ngủ, nhưng để cho bá phụ giúp anh làm. Anh có phải không đem lời của em nghe trong lỗ tai? Chỉ biết ngủ ngủ ngủ, anh là heo à."
"Đừng làm rộn."
Xem xét nam nhân đứng ngoài cửa, trên mặt có ý cười, Tần Tường đáy mắt hiện lên xấu hổ,
"Này có người ngoài ở đây."
"Cái gì người ngoài, đó là ba của anh. Em mặc kệ các người có hiểu lầm cùng ẩn tình gì, trên người của anh chảy là máu ông ấy, ông ấy chính là ba của anh."
"Tốt lắm tốt lắm, Đại tiểu thư, anh thua được chưa?"
Biết Mạn Ny rất xem trọng người nhà, Tần Tường cũng không muốn dây dưa cùng cô,
"Em không phải còn đem đồ đi sao? Anh cùng em đưa đi được không?"
"Vâng, anh mau dậy đi."
Nghe được Tần Tường nói như vậy, Mạn Ny sắc mặt hòa hoãn, cặp mắt sáng lên, cũng mang theo ý cười.
"Này! còn không mau đi đem đồ tới cửa?"
Tần Tường đem tầm mắt quét về phía cửa nhìn nam nhân, mở miệng phân phó.
"A, ta đi ngay"
Nghĩ đến vừa rồi Mạn Ny cùng Tần Tường thân mật như thế, nam nhân không khỏi nở nụ cười. Xem ra, Mạn Ny cùng Tần Tường thật sự rất xứng đôi, vô luận là bên ngoài thế nào, chỉ có trước mặt Mạn Ny, Tần Tường mới có thể hiện đúng như lứa tuổi của mình, biết làm nũng, sẽ cố ý lấy lòng. Nhìn hai đứa trẻ, nam nhân cũng vui sướng không ít.
Nếu... Nếu về sau Mạn Ny cùng Tần Tường sinh con là giống Mạn Ny? Hay giống Tần Tường? Nếu có thể cho mình chăm sóc thì tốt rồi, nghĩ đến đem đứa cháu ôm vào trong ngực cảm giác thật hạnh phúc, nam nhân trên mặt hiện lên nụ cười thỏa mãn.
Từ phòng ngủ đi ra, Tần Tường vừa vặn nhìn thấy nam nhân trên mặt cười hạnh phúc, không khỏi dừng bước, tim hắn đập nhanh hơn. Đợi phục hồi tinh thần một chút, Tần Tường mở miệng hỏi nam nhân
"Này! Ngươi ngốc ngốc cười cái gì đó?"
"Hả? Không có gì."
Nếu như bị Tần Tường biết ảo tưởng của mình về việc hắn cùng Mạn Ny kết hôn, sau đó sinh con để cho mình chăm sóc, nhất định sẽ cười nhạo, hoặc là châm chọc đi?
Đồ thần kinh. Tần Tường vừa định hướng tới nam nhân làm khó dễ, nhưng nhìn thấy Mạn Ny trước mặt nên nói:
"Đi thôi, giúp ta mang đồ xuống."
"Bá phụ, đã làm phiền người."
"À, Đừng khách khí."
Đem đống đồ vào trong thang máy, nam nhân im lặng đứng ở trong góc, nhìn Mạn Ny cùng Tần Tường. Hai người không có động chạm cũng không nói chuyện với nhau. Thật không giống một cặp đang yêu, nhưng có lẽ vì có người thứ ba nên ngại. Có lẽ là vậy, nam nhân tự nói với bản thân.
Lăng Tịch từ chối yêu cầu đưa về nhà của Mạn Ny, một mình đón xe buýt trở về.
Tác giả :
Sở Ly