Cấm Đoạn Chi Luyến
Chương 1
"Xèo…"
Lăng Tịch đem trứng gà đảo đều bên trong chảo, sau đó cầm sạn cẩn thận xào trứng gà.
“Ba, thơm quá."
Một đôi tay từ phía sau ôm thắt lưng nam nhân, phà hơi thở ấm áp lên tai nam nhân, nam nhân mẫn cảm rụt lui cổ, nhỏ giọng trách cứ một tiếng.
“Tiểu Hàn, đừng phá."
“Tiểu Hàn không phá."
Thanh âm nghe tựa hồ còn có điểm ủy khuất, ở bên hông tay hơi chút gia tăng lực đạo, như là ở biểu đạt hắn bất mãn.
“Được được, Tiểu Hàn ngoan, đi mặc quần áo trước được hay không?"
Nam nhân có chút nổi nóng, có chút bất đắc dĩ nghiêng đầu nhìn mặt Bạch Tiểu Hàn.
Lăng Tịch nói qua rất nhiều lần, Bạch Tiểu Hàn ngủ phải nhớ rõ mặc quần áo, nhưng Bạch Tiểu Hàn chính là nghe không vào.
Không mặc ngủ còn chưa tính, hắn rời giường cũng không nhớ rõ mặc quần áo, cứ như vậy thân mình trần trụi ở trong phòng chạy loạn, thế nào cũng phải nhắc nhở mới có thể ngoan ngoãn trở về mặc quần áo…… Việc này, nam nhân thực bất đắc dĩ. Tuy rằng Bạch Tiểu Hàn bình thường đều thực ngoan, nhưng ở phương diện này lại có chấp nhất.
“Á……"
Bạch Tiểu Hàn buông nam nhân lui vài bước, gặp nam nhân vẫn nhìn hắn hành động, mới không quá tình nguyện đi vào phòng.
Nhìn Tiểu Hàn cúi mặt bước đi nam nhân trong lòng khẽ thở dài, sau đó quay đầu đem thức ăn trong nồi kia đổ vào trong bát, lại nấu cho Bạch Tiểu Hàn một bát mì.
Nấu xong, đem nồi nấu bưng lên bàn, nam nhân một bên đặt chiếc đũa, một bên kêu Bạch Tiểu Hàn còn ở trong
“Tiểu Hàn, đi ra ăn mì, đợi đến trường bị muộn rồi."
Liên tục kêu vài tiếng, vẫn là không có chút động tĩnh. Không còn cách nào khác, nam nhân đành phải buông trong tay chiếc đũa, đi vào buồng trong liếc Tiểu Hàn đến tột cùng là ở trong tính nháo cái gì.
“Tiểu Hàn, như thế nào không để ý tới ba ? ba không phải mới vừa cố ý hung dữ với con."
Kỳ thật vừa rồi nam nhân thanh âm cũng không lớn, bất quá vì quát Bạch Tiểu Hàn lớn tiếng, thấy chính mình không phải.
Hắn rất thương Bạch Tiểu Hàn, không chỉ vì là cha dượng, nguyên nhân cũng là Bạch Tiểu Hàn đầu óc không tốt lắm. Ở thời điểm Tiểu Hàn còn nhỏ, cha mẹ hắn tranh cãi ly hôn mà sơ sót hắn, làm cho hắn bị thương đầu…… Bởi vì ngoài ý muốn, hai vợ chồng luôn giằn co, cuối cùng Bạch Tiểu Hàn giao cho mẹ hắn.
Kỳ thật Bạch Tiểu Hàn trừ bỏ ở phương diện trí lực có điểm thiếu hụt, hắn thật ra không có gì không ổn, người bình thường lại hay chế nhạo rất nhiều.
“Ba, không đi đến trường được không?"
Nghĩ đến ở trường học bị bắt nạt, Tiểu Hàn không quá hứng thú
“Bọn họ cũng không thích con, có người còn nói con khờ."
“Làm gì có, Tiểu Hàn là đứa bé thông minh"
Nam nhân ngồi vào bên cạnh Bạch Tiểu Hàn sờ sờ đầu của hắn, cố gắng tươi cười
“Con đã không muốn đi, vậy đừng đi, ba sẽ đổi trường cho con."
Hắn muốn cho Bạch Tiểu Hàn sinh hoạt học tập bình thường, cho nên muốn tìm biện pháp đem hắn tới một khu nhà bình thường gần trường học, lại quên tuổi này rất nghịch ngọm, bọn chúng hay xúc phạm tới Bạch Tiểu Hàn.
Xem ra nam nhân phải nghĩ kỹ lại, có nên đem Bạch Tiểu Hàn đưa đến trường chuyên môn học hay không. Ở trong lòng nam nhân nghĩ Bạch Tiểu Hàn với những đứa trẻ khác cũng không có cái gì khác nhau, chỉ là so với bọn chúng trong sáng hơn mà thôi, cũng vì vậy mà vẫn không tình nguyện đem Bạch Tiểu Hàn đưa đến trường chuyên môn.
“Ba, người thật tốt."
Bạch Tiểu Hàn ôm lấy cổ nam nhân, sau đó cẩn thận chu môi chạm khóe môi nam nhân, ánh mắt trong sáng mang theo điểm chờ mong
"Ba, con có thể đi theo người đi làm không?"
“Vâng. Muốn đi liền chạy nhanh đem quần áo mặc vào, ăn nhanh lênh."
“Dạ."
Được nam nhân đáp ứng Bạch Tiểu Hàn cười tươi, cầm quần áo mặc vào, không cần nam nhân lại nhắc nhở liền ngoan ngoãn đi ra ngoài ăn mì.
Đứa nhỏ này……
Nam nhân bất đắc dĩ lắc lắc đầu, ngồi ở bên cạnh Bạch Tiểu Hàn nhìn hắn ăn hết mì.
Lăng Tịch đem trứng gà đảo đều bên trong chảo, sau đó cầm sạn cẩn thận xào trứng gà.
“Ba, thơm quá."
Một đôi tay từ phía sau ôm thắt lưng nam nhân, phà hơi thở ấm áp lên tai nam nhân, nam nhân mẫn cảm rụt lui cổ, nhỏ giọng trách cứ một tiếng.
“Tiểu Hàn, đừng phá."
“Tiểu Hàn không phá."
Thanh âm nghe tựa hồ còn có điểm ủy khuất, ở bên hông tay hơi chút gia tăng lực đạo, như là ở biểu đạt hắn bất mãn.
“Được được, Tiểu Hàn ngoan, đi mặc quần áo trước được hay không?"
Nam nhân có chút nổi nóng, có chút bất đắc dĩ nghiêng đầu nhìn mặt Bạch Tiểu Hàn.
Lăng Tịch nói qua rất nhiều lần, Bạch Tiểu Hàn ngủ phải nhớ rõ mặc quần áo, nhưng Bạch Tiểu Hàn chính là nghe không vào.
Không mặc ngủ còn chưa tính, hắn rời giường cũng không nhớ rõ mặc quần áo, cứ như vậy thân mình trần trụi ở trong phòng chạy loạn, thế nào cũng phải nhắc nhở mới có thể ngoan ngoãn trở về mặc quần áo…… Việc này, nam nhân thực bất đắc dĩ. Tuy rằng Bạch Tiểu Hàn bình thường đều thực ngoan, nhưng ở phương diện này lại có chấp nhất.
“Á……"
Bạch Tiểu Hàn buông nam nhân lui vài bước, gặp nam nhân vẫn nhìn hắn hành động, mới không quá tình nguyện đi vào phòng.
Nhìn Tiểu Hàn cúi mặt bước đi nam nhân trong lòng khẽ thở dài, sau đó quay đầu đem thức ăn trong nồi kia đổ vào trong bát, lại nấu cho Bạch Tiểu Hàn một bát mì.
Nấu xong, đem nồi nấu bưng lên bàn, nam nhân một bên đặt chiếc đũa, một bên kêu Bạch Tiểu Hàn còn ở trong
“Tiểu Hàn, đi ra ăn mì, đợi đến trường bị muộn rồi."
Liên tục kêu vài tiếng, vẫn là không có chút động tĩnh. Không còn cách nào khác, nam nhân đành phải buông trong tay chiếc đũa, đi vào buồng trong liếc Tiểu Hàn đến tột cùng là ở trong tính nháo cái gì.
“Tiểu Hàn, như thế nào không để ý tới ba ? ba không phải mới vừa cố ý hung dữ với con."
Kỳ thật vừa rồi nam nhân thanh âm cũng không lớn, bất quá vì quát Bạch Tiểu Hàn lớn tiếng, thấy chính mình không phải.
Hắn rất thương Bạch Tiểu Hàn, không chỉ vì là cha dượng, nguyên nhân cũng là Bạch Tiểu Hàn đầu óc không tốt lắm. Ở thời điểm Tiểu Hàn còn nhỏ, cha mẹ hắn tranh cãi ly hôn mà sơ sót hắn, làm cho hắn bị thương đầu…… Bởi vì ngoài ý muốn, hai vợ chồng luôn giằn co, cuối cùng Bạch Tiểu Hàn giao cho mẹ hắn.
Kỳ thật Bạch Tiểu Hàn trừ bỏ ở phương diện trí lực có điểm thiếu hụt, hắn thật ra không có gì không ổn, người bình thường lại hay chế nhạo rất nhiều.
“Ba, không đi đến trường được không?"
Nghĩ đến ở trường học bị bắt nạt, Tiểu Hàn không quá hứng thú
“Bọn họ cũng không thích con, có người còn nói con khờ."
“Làm gì có, Tiểu Hàn là đứa bé thông minh"
Nam nhân ngồi vào bên cạnh Bạch Tiểu Hàn sờ sờ đầu của hắn, cố gắng tươi cười
“Con đã không muốn đi, vậy đừng đi, ba sẽ đổi trường cho con."
Hắn muốn cho Bạch Tiểu Hàn sinh hoạt học tập bình thường, cho nên muốn tìm biện pháp đem hắn tới một khu nhà bình thường gần trường học, lại quên tuổi này rất nghịch ngọm, bọn chúng hay xúc phạm tới Bạch Tiểu Hàn.
Xem ra nam nhân phải nghĩ kỹ lại, có nên đem Bạch Tiểu Hàn đưa đến trường chuyên môn học hay không. Ở trong lòng nam nhân nghĩ Bạch Tiểu Hàn với những đứa trẻ khác cũng không có cái gì khác nhau, chỉ là so với bọn chúng trong sáng hơn mà thôi, cũng vì vậy mà vẫn không tình nguyện đem Bạch Tiểu Hàn đưa đến trường chuyên môn.
“Ba, người thật tốt."
Bạch Tiểu Hàn ôm lấy cổ nam nhân, sau đó cẩn thận chu môi chạm khóe môi nam nhân, ánh mắt trong sáng mang theo điểm chờ mong
"Ba, con có thể đi theo người đi làm không?"
“Vâng. Muốn đi liền chạy nhanh đem quần áo mặc vào, ăn nhanh lênh."
“Dạ."
Được nam nhân đáp ứng Bạch Tiểu Hàn cười tươi, cầm quần áo mặc vào, không cần nam nhân lại nhắc nhở liền ngoan ngoãn đi ra ngoài ăn mì.
Đứa nhỏ này……
Nam nhân bất đắc dĩ lắc lắc đầu, ngồi ở bên cạnh Bạch Tiểu Hàn nhìn hắn ăn hết mì.
Tác giả :
Sở Ly