Cám Dỗ Ngoại Tình
Chương 52 Thời Ngọc Thao Nổi Giận
Trong chớp nhoáng, đốm lửa trong lòng Thời Ngọc Thao lập tức bùng cháy dữ dội.
Con ngươi thoáng chuyển sang hung ác.
Vào khoảnh khắc đó, Thời Ngọc Thao thậm chí là muốn giết người.
Động tác vẫn phản ứng nhanh hơn so với quá trình xử lý của não bộ, Thời Ngọc Thao siết tay thành nắm đấm tiến về phía giám đốc Lý trước mặt, không chút do dự mà đấm vào đầu giám đốc Lý.
Một cú vẫn còn quá ít, ngay sau đó lại đấm thêm vài cú nữa lên mặt của ông ta.
Đánh tới mức giám đốc Lý chạy trối chết, kêu rên không ngớt.
Cuối cùng, vẫn là Đường Du Nhiên đang hoảng loạn ngồi ở trên giường nhìn thấy Thời Ngọc Thao đánh ác như vậy lại sợ anh sẽ đánh chết giám đốc Lý kia, lúc này mới run rẩy nói về phía của anh: “Thời Ngọc Thao, đủ rồi.
Đừng đánh nữa, anh đừng đánh nữa."
Lúc này, Thời Ngọc Thao nghe được giọng của Đường Du Nhiên mới ngừng tay lại.
Anh đưa mắt nhìn về phía Đường Du Nhiên trên giường đang kinh hoảng ngồi bó gối, cắn môi đến chảy máu, chỉ cảm thấy tim mình đau thắt một trận không kìm chế được, nắm đấm trên tay càng thêm siết chặt.
Nếu không phải bây giờ Đường Du Nhiên vẫn còn ở nơi này, Thời Ngọc Thao thật sự là hận không thể trực tiếp đánh chết giám đốc Lý ở ngay tại chỗ này.
Ai cho ông cái lá gan mà dám đối xử với Đường Du Nhiên như thế?
Thời Ngọc Thao dằn lại lửa giận muốn giết người đang cuộn trào trong lòng, bước nhanh đi tới cạnh giường duỗi tay cởϊ áσ khoác của mình ra đắp lên người của Đường Du Nhiên.
Đường Du Nhiên nhìn thấy Thời Ngọc Thao tới gần, chóp mũi ngửi được mùi tùng bách trên cơ thể của riêng Thời Ngọc Thao, nước mắt bỗng không kìm được mà rơi xuống.
Cô chồm người vào trong lồng ngực của anh, ôm lấy eo người kia thật chặt, toàn thân vùi vào trong lồng ngực anh không ngừng run rẩy.
Thời Ngọc Thao ôm chặt lấy Đường Du Nhiên, lòng như bị kim đâm vào đau nhói.
Lông mày anh chau chặt lại, vỗ nhẹ lên lưng cô an ủi: “Du Nhiên, đừng sợ.
Có tôi ở đây, tôi sẽ không để bất cứ ai ức hiếp em, Du Nhiên ngoan!"
Đường Du Nhiên nghe tiếng Thời Ngọc Thao trấn an, lần đầu tiên cảm thấy mùi hương trên người của anh khiến mình an tâm đến thế.
Trái tim khủng hoảng liên tục đập nhanh trước đó dần trở nên bình ổn, cảm xúc của Đường Du Nhiên cũng dần ổn định lại.
Trước đó, khoảnh khắc bị tên giám đốc Lý kia đè dưới người, cô đã thật sự tan vỡ rồi.
Đường Du Nhiên thậm chí nghĩ tới nếu như giám đốc Lý làm xong rồi, vậy cô sẽ chọn lấy cái chết.
Nhưng may mắn, may mắn là Thời Ngọc Thao tới rồi.
Thời Ngọc Thao giơ tay lên lau nước mắt trên mặt Đường Du Nhiên, anh nhìn cô nói: “Ngoan, đừng khóc.
Em yên tâm, tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ông ta!"
Nói tới đây, con ngươi sâu hoắm của Thời Ngọc Thao lại trở nên trầm đục.
Hiện tại, Đường Du Nhiên đã ổn định tinh thần lại rồi, nghe Thời Ngọc Thao nói mấy lời này lại theo bản năng mà nắm cánh tay của anh, âm thanh còn có chút nức nở mà nói: “Thời Ngọc Thao, chờ đã."
Đường Du Nhiên không ngốc, chuyện đã tới nước này rồi, nếu nói trong chuyện này không có ai cố ý gài bẫy cô thì hoàn toàn là không thể.
Từ lúc bắt đầu chính là Lý Nhược Tuyết ở phòng tài vụ kia đột nhiên tới tìm Vương Ngọc nói nhờ cô đưa giúp văn kiện, vốn dĩ Đường Du Nhiên cũng không phải là người của phòng tài vụ, cả công ty có nhiều đồng nghiệp như thế, sao Lý Nhược Tuyết lại cứ hết lần này tới lần khác đều muốn tìm tới cô?
Hơn nữa, cả người Đường Du Nhiên lúc này đều nóng ran, cơn nóng đó không ngừng lan ra khắp cơ thể.
Nếu không phải nhờ cô cắn rách cả lưỡi khiến cơn đau đơn đó kíƈɦ ṭɦíƈɦ bản thân mình tỉnh táo, vậy chỉ e là thần trí của cô đã sớm trở nên mơ màng, để mặc người khác ức hiếp rồi.
Đây rõ ràng chính là biểu hiện của việc bị trúng thuốc!
Là có người cố ý chuốc thuốc cô, cố ý muốn gài bẫy hãm hại cô.
Hơn nữa người kia đã còn dụng tâm sắp đặt như này, nhất định sẽ còn có thêm chiêu trò phía sau nữa.
Đường Du Nhiên muốn biết kẻ đã hãm hại mình rốt cuộc là có mục đích gì?
“Du Nhiên, em nhịn một chút, tôi đưa em tới bệnh viện." Thời Ngọc Thao nhìn vẻ mặt ửng đỏ bất thường cùng cả người nóng hổi bất lực đó của Đường Du Nhiên, lập tức biết cô đã bị trúng thuốc rồi!
Sắc mặt của anh lập tức sa sầm hơn mấy phần.
Nếu như ánh mắt có thể giết chết người khác, chỉ e là hiện tại gã giám đốc Lý đang nằm dưới đất kia đã bị Thời Ngọc Thao giết đến mấy trăm lần rồi.
Nói xong, Thời Ngọc Thao chuẩn bị ôm lấy Đường Du Nhiên lại bị cô theo đó kéo lấy cánh tay của anh, cố nén lại cơ thể bất thường của mình mà lắc đầu nói với người kia: “Thời Ngọc Thao, chuyện xảy ra hôm nay nhất định là có người cố ý muốn hại tôi, bọn họ nhất định là có chiêu trò phía sau đó."
Thời Ngọc Thao nghe tới đây, ánh mắt đang trầm xuống lập tức xuất hiện thêm một tia u ám.
Anh nhìn Đường Du Nhiên nói: “Tôi biết rồi, Du Nhiên em yên tâm, tôi nhất định sẽ giúp em tìm ra kẻ đã hại em."
Thời Ngọc Thao nói xong lại quay sang nói với Đỗ Yên Nhiên vẫn luôn chờ ở bên ngoài phòng kia: “Đỗ Yên Nhiên, vào đây đưa cô ấy về lại biệt thự Đế Đình, lập tức gọi cho Tô Diệc Thanh tới đợi ở sẵn đó đi."
Thời Ngọc Thao dặn dò Đỗ Yên Nhiên xong, ánh mắt lại dời về phía Đường Du Nhiên: “Du Nhiên, em cùng với Đỗ Yên Nhiên về biệt thự chờ tôi, tôi giải quyết xong chuyện sẽ quay lại."
Bên ngoài cửa, Đỗ Yên Nhiên kính cẩn bước nhanh tới, duỗi tay ôm lấy Đường Du Nhiên: “Cô Đường, tôi đưa cô về trước đã."
Đường Du Nhiên lắc đầu về phía Đỗ Yên Nhiên, lại túm lấy cánh tay của Thời Ngọc Thao thật chặt, nói: “Không, Thời Ngọc Thao, tôi muốn cùng đi với anh.
Tôi không sao, tôi có thể chịu được."
Cô muốn ở lại xem thử rốt cuộc người hại mình là ai.
Thời Ngọc Thao bị Đường Du Nhiên tóm chặt như thế cũng hết cách, đành phải để cô ở lại.
Anh nhìn cô với ánh mắt hơi lo lắng, nói: “Nếu như không thoải mái thì lập tức nói với tôi!"
Thời Ngọc Thao thấy người kia gật đầu với mình, con ngươi sâu hoắm lúc này mới nhìn tới tên giám đốc Lý bị đánh nằm trên đất không thể bò dậy được kia.
Bị Thời Ngọc Thao đánh một trận, giám đốc Lý hiện tại đau đến sợ hãi, cả người mập mạp đều đang run rẩy.
Nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Thời Ngọc Thao quét qua, toàn thân của ông ta lập tức càng run lẩy bẩy…
Giám đốc Lý hiểu rõ dựa vào bối cảnh của ông ta, đã có thể khiến người khiếp sợ rồi.
Nhưng, ở trước mặt Thời Ngọc Thao mà nói, bối cảnh đó chẳng đáng là cái thá gì.
Thời Ngọc Thao vẫn luôn rất khiêm tốn, cho nên có rất nhiều người đều không biết thân phận khác của anh.
Nhưng nhờ mối quan hệ của chú mình, giám đốc Lý lại biết được.
Thời Ngọc Thao không chỉ là tổng giám đốc của tập đoàn Thời Thị, còn là con cháu đời thứ ba của người thành lập Đảng cộng sản Trung Quốc.
Ông nội Thời Ngọc Thao từng là tư lệnh quân khu.
Cha Thời Ngọc Thao cũng là cấp bậc thiếu tướng.
Chú của giám đốc Lý trước đó đã luôn miệng nhắc nhở giám đốc Lý là ở Diệu Thành này, ông ta có thể đắc tội với bất cứ ai, nhưng tuyệt đối không thể nào được đụng tới cậu Thời này.
Cả người béo ú của giám đốc Lý run rẩy, ánh mắt ngập tràn vẻ nghi hoặc.
Ông ta không thể nào hiểu được, không phải chỉ là muốn ngủ cùng với một nhân viên có bối cảnh tầm thường thôi sao? Sao lại có thể đụng tới cậu Thời được?
Lúc trước ở buổi tiệc, giám đốc Lý cũng từng gặp được cậu Thời, khi đó bạn gái ở bên cạnh cậu Thời không phải là Đường Du Nhiên này mà.
Nếu không thì có cho ông ta mười cái lá gan, ông ta cũng không dám đụng vào người phụ nữ của cậu Thời đâu..
Con ngươi thoáng chuyển sang hung ác.
Vào khoảnh khắc đó, Thời Ngọc Thao thậm chí là muốn giết người.
Động tác vẫn phản ứng nhanh hơn so với quá trình xử lý của não bộ, Thời Ngọc Thao siết tay thành nắm đấm tiến về phía giám đốc Lý trước mặt, không chút do dự mà đấm vào đầu giám đốc Lý.
Một cú vẫn còn quá ít, ngay sau đó lại đấm thêm vài cú nữa lên mặt của ông ta.
Đánh tới mức giám đốc Lý chạy trối chết, kêu rên không ngớt.
Cuối cùng, vẫn là Đường Du Nhiên đang hoảng loạn ngồi ở trên giường nhìn thấy Thời Ngọc Thao đánh ác như vậy lại sợ anh sẽ đánh chết giám đốc Lý kia, lúc này mới run rẩy nói về phía của anh: “Thời Ngọc Thao, đủ rồi.
Đừng đánh nữa, anh đừng đánh nữa."
Lúc này, Thời Ngọc Thao nghe được giọng của Đường Du Nhiên mới ngừng tay lại.
Anh đưa mắt nhìn về phía Đường Du Nhiên trên giường đang kinh hoảng ngồi bó gối, cắn môi đến chảy máu, chỉ cảm thấy tim mình đau thắt một trận không kìm chế được, nắm đấm trên tay càng thêm siết chặt.
Nếu không phải bây giờ Đường Du Nhiên vẫn còn ở nơi này, Thời Ngọc Thao thật sự là hận không thể trực tiếp đánh chết giám đốc Lý ở ngay tại chỗ này.
Ai cho ông cái lá gan mà dám đối xử với Đường Du Nhiên như thế?
Thời Ngọc Thao dằn lại lửa giận muốn giết người đang cuộn trào trong lòng, bước nhanh đi tới cạnh giường duỗi tay cởϊ áσ khoác của mình ra đắp lên người của Đường Du Nhiên.
Đường Du Nhiên nhìn thấy Thời Ngọc Thao tới gần, chóp mũi ngửi được mùi tùng bách trên cơ thể của riêng Thời Ngọc Thao, nước mắt bỗng không kìm được mà rơi xuống.
Cô chồm người vào trong lồng ngực của anh, ôm lấy eo người kia thật chặt, toàn thân vùi vào trong lồng ngực anh không ngừng run rẩy.
Thời Ngọc Thao ôm chặt lấy Đường Du Nhiên, lòng như bị kim đâm vào đau nhói.
Lông mày anh chau chặt lại, vỗ nhẹ lên lưng cô an ủi: “Du Nhiên, đừng sợ.
Có tôi ở đây, tôi sẽ không để bất cứ ai ức hiếp em, Du Nhiên ngoan!"
Đường Du Nhiên nghe tiếng Thời Ngọc Thao trấn an, lần đầu tiên cảm thấy mùi hương trên người của anh khiến mình an tâm đến thế.
Trái tim khủng hoảng liên tục đập nhanh trước đó dần trở nên bình ổn, cảm xúc của Đường Du Nhiên cũng dần ổn định lại.
Trước đó, khoảnh khắc bị tên giám đốc Lý kia đè dưới người, cô đã thật sự tan vỡ rồi.
Đường Du Nhiên thậm chí nghĩ tới nếu như giám đốc Lý làm xong rồi, vậy cô sẽ chọn lấy cái chết.
Nhưng may mắn, may mắn là Thời Ngọc Thao tới rồi.
Thời Ngọc Thao giơ tay lên lau nước mắt trên mặt Đường Du Nhiên, anh nhìn cô nói: “Ngoan, đừng khóc.
Em yên tâm, tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ông ta!"
Nói tới đây, con ngươi sâu hoắm của Thời Ngọc Thao lại trở nên trầm đục.
Hiện tại, Đường Du Nhiên đã ổn định tinh thần lại rồi, nghe Thời Ngọc Thao nói mấy lời này lại theo bản năng mà nắm cánh tay của anh, âm thanh còn có chút nức nở mà nói: “Thời Ngọc Thao, chờ đã."
Đường Du Nhiên không ngốc, chuyện đã tới nước này rồi, nếu nói trong chuyện này không có ai cố ý gài bẫy cô thì hoàn toàn là không thể.
Từ lúc bắt đầu chính là Lý Nhược Tuyết ở phòng tài vụ kia đột nhiên tới tìm Vương Ngọc nói nhờ cô đưa giúp văn kiện, vốn dĩ Đường Du Nhiên cũng không phải là người của phòng tài vụ, cả công ty có nhiều đồng nghiệp như thế, sao Lý Nhược Tuyết lại cứ hết lần này tới lần khác đều muốn tìm tới cô?
Hơn nữa, cả người Đường Du Nhiên lúc này đều nóng ran, cơn nóng đó không ngừng lan ra khắp cơ thể.
Nếu không phải nhờ cô cắn rách cả lưỡi khiến cơn đau đơn đó kíƈɦ ṭɦíƈɦ bản thân mình tỉnh táo, vậy chỉ e là thần trí của cô đã sớm trở nên mơ màng, để mặc người khác ức hiếp rồi.
Đây rõ ràng chính là biểu hiện của việc bị trúng thuốc!
Là có người cố ý chuốc thuốc cô, cố ý muốn gài bẫy hãm hại cô.
Hơn nữa người kia đã còn dụng tâm sắp đặt như này, nhất định sẽ còn có thêm chiêu trò phía sau nữa.
Đường Du Nhiên muốn biết kẻ đã hãm hại mình rốt cuộc là có mục đích gì?
“Du Nhiên, em nhịn một chút, tôi đưa em tới bệnh viện." Thời Ngọc Thao nhìn vẻ mặt ửng đỏ bất thường cùng cả người nóng hổi bất lực đó của Đường Du Nhiên, lập tức biết cô đã bị trúng thuốc rồi!
Sắc mặt của anh lập tức sa sầm hơn mấy phần.
Nếu như ánh mắt có thể giết chết người khác, chỉ e là hiện tại gã giám đốc Lý đang nằm dưới đất kia đã bị Thời Ngọc Thao giết đến mấy trăm lần rồi.
Nói xong, Thời Ngọc Thao chuẩn bị ôm lấy Đường Du Nhiên lại bị cô theo đó kéo lấy cánh tay của anh, cố nén lại cơ thể bất thường của mình mà lắc đầu nói với người kia: “Thời Ngọc Thao, chuyện xảy ra hôm nay nhất định là có người cố ý muốn hại tôi, bọn họ nhất định là có chiêu trò phía sau đó."
Thời Ngọc Thao nghe tới đây, ánh mắt đang trầm xuống lập tức xuất hiện thêm một tia u ám.
Anh nhìn Đường Du Nhiên nói: “Tôi biết rồi, Du Nhiên em yên tâm, tôi nhất định sẽ giúp em tìm ra kẻ đã hại em."
Thời Ngọc Thao nói xong lại quay sang nói với Đỗ Yên Nhiên vẫn luôn chờ ở bên ngoài phòng kia: “Đỗ Yên Nhiên, vào đây đưa cô ấy về lại biệt thự Đế Đình, lập tức gọi cho Tô Diệc Thanh tới đợi ở sẵn đó đi."
Thời Ngọc Thao dặn dò Đỗ Yên Nhiên xong, ánh mắt lại dời về phía Đường Du Nhiên: “Du Nhiên, em cùng với Đỗ Yên Nhiên về biệt thự chờ tôi, tôi giải quyết xong chuyện sẽ quay lại."
Bên ngoài cửa, Đỗ Yên Nhiên kính cẩn bước nhanh tới, duỗi tay ôm lấy Đường Du Nhiên: “Cô Đường, tôi đưa cô về trước đã."
Đường Du Nhiên lắc đầu về phía Đỗ Yên Nhiên, lại túm lấy cánh tay của Thời Ngọc Thao thật chặt, nói: “Không, Thời Ngọc Thao, tôi muốn cùng đi với anh.
Tôi không sao, tôi có thể chịu được."
Cô muốn ở lại xem thử rốt cuộc người hại mình là ai.
Thời Ngọc Thao bị Đường Du Nhiên tóm chặt như thế cũng hết cách, đành phải để cô ở lại.
Anh nhìn cô với ánh mắt hơi lo lắng, nói: “Nếu như không thoải mái thì lập tức nói với tôi!"
Thời Ngọc Thao thấy người kia gật đầu với mình, con ngươi sâu hoắm lúc này mới nhìn tới tên giám đốc Lý bị đánh nằm trên đất không thể bò dậy được kia.
Bị Thời Ngọc Thao đánh một trận, giám đốc Lý hiện tại đau đến sợ hãi, cả người mập mạp đều đang run rẩy.
Nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Thời Ngọc Thao quét qua, toàn thân của ông ta lập tức càng run lẩy bẩy…
Giám đốc Lý hiểu rõ dựa vào bối cảnh của ông ta, đã có thể khiến người khiếp sợ rồi.
Nhưng, ở trước mặt Thời Ngọc Thao mà nói, bối cảnh đó chẳng đáng là cái thá gì.
Thời Ngọc Thao vẫn luôn rất khiêm tốn, cho nên có rất nhiều người đều không biết thân phận khác của anh.
Nhưng nhờ mối quan hệ của chú mình, giám đốc Lý lại biết được.
Thời Ngọc Thao không chỉ là tổng giám đốc của tập đoàn Thời Thị, còn là con cháu đời thứ ba của người thành lập Đảng cộng sản Trung Quốc.
Ông nội Thời Ngọc Thao từng là tư lệnh quân khu.
Cha Thời Ngọc Thao cũng là cấp bậc thiếu tướng.
Chú của giám đốc Lý trước đó đã luôn miệng nhắc nhở giám đốc Lý là ở Diệu Thành này, ông ta có thể đắc tội với bất cứ ai, nhưng tuyệt đối không thể nào được đụng tới cậu Thời này.
Cả người béo ú của giám đốc Lý run rẩy, ánh mắt ngập tràn vẻ nghi hoặc.
Ông ta không thể nào hiểu được, không phải chỉ là muốn ngủ cùng với một nhân viên có bối cảnh tầm thường thôi sao? Sao lại có thể đụng tới cậu Thời được?
Lúc trước ở buổi tiệc, giám đốc Lý cũng từng gặp được cậu Thời, khi đó bạn gái ở bên cạnh cậu Thời không phải là Đường Du Nhiên này mà.
Nếu không thì có cho ông ta mười cái lá gan, ông ta cũng không dám đụng vào người phụ nữ của cậu Thời đâu..
Tác giả :
Viên Mãn