Cám Dỗ Ngoại Tình
Chương 43 Bạch Tiên Nhi Trả Thù
Sau khi Bạch Tiên Nhi và giám đốc Lý tạm biệt nhau, tâm tình của Bạch Tiên Nhi không tệ, đặc biệt lái xe đến một cửa hàng bán đồ chơi tình thú tự động, mua một gói thuốc có hiệu quả trợ hứng, sau đó mới quay về công ty.
Một công ba việc, đương nhiên cô ta không nghĩ sẽ chỉ hại Đường Du Nhiên mất trinh đơn giản như vậy.
Trò hay bây giờ mới bắt đầu!
Con khốn Đường Du Nhiên này hại cô ta thảm như vậy! Bây giờ cô ta cũng muốn khiến cho Đường Du Nhiên phải nếm mùi đau khổ!
Vừa về đến bộ phận tài chính, Bạch Tiên Nhi mở hòm thư ra trước, quả nhiên nhìn thấy được tài liệu xin xét duyệt tín dụng mà giám đốc Lý mới gửi đến hòm thư của cô ta.
Bạch Tiên Nhi đóng dấu tài liệu rồi ký tên xong, nhìn thời gian, đúng lúc chỉ còn nửa tiếng nữa là đến giờ tan sở, lúc này mới gọi nội tuyến, kêu nhân viên nữ lần trước nói xấu sau lưng rằng cô ta mặc váy đỏ xấu xí vào văn phòng.
Nhân viên nữ kia tên là Lý Nhược Tuyết, cả bộ phận tài chính đều biết Bạch Tiên Nhi là người có thù tất báo, cho nên Lý Nhược Tuyết vừa bước vào phòng quản lý đã có dáng vẻ như chim sợ cành cong, nơm nớp lo sợ nhìn Bạch Tiên Nhi, cẩn thận hỏi: “Quản lý Bạch… cô gọi tôi vào là có chuyện gì ạ?"
“Có chút chuyện!" Khuôn mặt Bạch Tiên Nhi lạnh lùng, bình tĩnh đẩy tài liệu về khoản vay đến trước mặt Lý Nhược Tuyết: “Lý Nhược Tuyết, bây giờ cô đem đơn xin này đến khách sạn Quân Di, đưa cho giám đốc Lý của ngân hàng tư nhân từng cho chúng ta vay một năm trước để ông ta ký tên.
"
Một năm trước khi đi theo Bạch Tiên Nhi, Lý Nhược Tuyết đã từng gặp qua giám đốc Lý kia một lần!
Trông vừa béo vừa xấu, lại còn háo sắc cực kỳ!
Lý Nhược Tuyết còn nhớ lần đó giám đốc Lý kia còn cầm tay cô ta sờ soạng rất lâu, dọa cô ta sợ quá chừng.
Bây giờ Lý Nhược Tuyết nghe thấy phải đến khách sạn đưa tài liệu cho giám đốc Lý kia thì sợ đến mức mặt mày trắng bệch, căng thẳng ngẩng đầu lên nhìn Bạch Tiên Nhi, nói lắp bắp: “Quản lý Bạch, trên tay tôi còn có công việc chưa hoàn thành, nếu không… không thì cô tìm người khác đi…"
Nói còn chưa hết lời thì Bạch Tiên Nhi đã nhướng mày, tức giận đập một cái thật mạnh lên bàn làm việc.
“Lý Nhược Tuyết, cô đây là có ý gì hả?" Bạch Tiên Nhi nghiêm mặt nhìn Lý Nhược Tuyết: “Đây là công việc quan trọng tôi giao cho cô, bây giờ cô như thế này là không muốn làm sao?"
“Nếu cô không muốn làm, tôi có thể đuổi cô cút khỏi công ty ngay lập tức!"
Bạch Tiên Nhi biết gia đình Lý Nhược Tuyết này khó khăn, mới sinh ra cha đã chết sớm, mẹ lại có bệnh tim, hàng tháng đều cần một khoảng tiền lớn, trong nhà còn một em trai đang học trung học.
Cả nhà phải dựa vào một mình cô ta nuôi sống, Lý Nhược Tuyết đã làm việc ở công ty Đường thị nhiều năm nên tiền lương và chế độ cho nhân viên không tệ, nếu bây giờ từ chức đến công ty khác thì tất cả phải bắt đầu lại từ đầu, cũng không có tiền lương và chế độ tốt như vậy.
Bạch Tiên Nhi đã tóm lấy điểm yếu của Lý Nhược Tuyết, biết cô ta không dám không đi!
Quả nhiên, Bạch Tiên Nhi vừa lớn tiếng nói lời cảnh cáo xong thì sắc mặt Lý Nhược Tuyết lại càng thêm xám xịt, hai tay vần vò xoắn xuýt với nhau, môi run rẩy, nhỏ giọng nói: “Không có… Không có đâu Quản lý Bạch, tôi đây, tôi đây phải đi…"
Bạch Tiên Nhi nghe Lý Nhược Tuyết đồng ý rồi thì sắc mặt vốn lạnh như băng lại dịu đi nhiều, bỗng nhiên nhìn Lý Nhược Tuyết nói tiếp: “Lý Nhược Tuyết, nếu như cô sợ đi một mình thì có thể gọi một đồng nghiệp nữ trong công ty đi cùng cô.
"
Lý Nhược Tuyết nghe được ý đáp lại trong lời Bạch Tiên Nhi, nét mặt xám xịt thoáng hiện lên vẻ vui mừng, còn chưa kịp lên tiếng thì nghe Bạch Tiên Nhi nói tiếp: “Lúc trước không phải công ty có một trợ lý thư ký mới tên là Đường Du Nhiên à, cô đến tìm thư ký Triệu mượn người, nói là bộ phận của chúng ta ít người, đều bận việc nên không đi được, chuyện cho vay lớn như vậy, thư ký Triệu chắc chắn sẽ đồng ý với cô.
"
Nói xong Bạch Tiên Nhi lại ném một túi bột phấn màu trắng đến trước mặt Lý Nhược Tuyết: “Cô tìm cơ hội bỏ thứ này cho Đường Du Nhiên ăn vào, đưa tài liệu cho Đường Du Nhiên đem đến khách sạn Quân Di, còn cô đi thẳng về nhà là được, cho dù sau này có chuyện gì xảy ra thì cô cứ nói không biết gì cả.
"
“Cô lanh lợi một chút, chuyện này làm tốt thì sẽ không thiếu lợi ích cho cô.
Nghe nói bệnh tim của mẹ cô có một loại thuốc đặc trị nhưng lại ở nước Mỹ nên rất khó mua, hơn nữa còn rất đắt, đến lúc đó tôi sẽ nhờ một người bạn học ở Mỹ giúp mẹ cô mua thuốc trong một năm!"
Bạch Tiên Nhi biết rõ Lý Nhược Tuyết này vốn không biết thân phận thật của Đường Du Nhiên nên cứ nói thẳng, không chút kiêng dè.
Đầu tiên là đánh một gậy rồi lại cho một viên kẹo, vừa cảnh cáo vừa cho lợi ích, Lý Nhược Tuyết không phải kẻ ngốc, lập tức hiểu rõ Bạch Tiên Nhi đang muốn làm gì.
Trong lòng chỉ đấu tranh một lát, sau đó Lý Nhược Tuyết lập tức lựa chọn nhận lấy gói thuốc bột không rõ tên mà Bạch Tiên Nhi đưa cho cô ta.
Không còn cách nào khác, cô ta cũng cần công việc, mà cô ta cũng hiểu rất rõ, nếu từ chối chuyện này thì Bạch Tiên Nhi chắc chắn sẽ tìm lý do đuổi việc cô ta!
“Được, Quản lý Bạch, tôi biết nên làm thế nào, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ làm tốt chuyện này.
"
Bạch Tiên Nhi gật đầu hài lòng, mắt nhìn thời gian trên đồng hồ, thúc giục: “Được rồi, cô nhanh chóng mang tài liệu đi tìm thư ký Vương Ngọc mượn người đi.
"
Lý Nhược Tuyết gật đầu, cầm lấy đơn xin đi ra khỏi bộ phận tài chính, lên thẳng phòng thư ký ở tầng cao nhất.
Lý Nhược Tuyết vừa mới bước chân đi, Bạch Tiên Nhi sau lưng đã tươi cười gọi điện thoại cho giám đốc Lý, nói với ông ta rằng người bên này tối đa khoảng nửa tiếng nữa là có thể đến khách sạn Quân Di.
Giám đốc Lý phấn khởi không thôi, liên tục nói cũng được, lúc này mới cúp điện thoại.
Lý Nhược Tuyết theo lời của Bạch Tiên Nhi đi tìm thư ký Vương Ngọc, Vương Ngọc vừa nghe nói là chuyện cho vay thì biết việc này không thể chậm trễ được, dù sao bây giờ Đường Du Nhiên cũng không còn công việc gì cần làm, hơn nữa lại có người đi cùng, chỉ là hỗ trợ đưa một tài liệu mà thôi, sẽ không xảy ra chuyện gì, Vương Ngọc bèn tự quyết định đồng ý.
Đường Du Nhiên đang ở trong phòng làm việc, còn nửa tiếng nữa là tan tầm, công việc của Đường Du Nhiên vốn không nhiều, lúc này tất cả công việc cần hoàn thành đều đã xong xuôi, đang vô cùng buồn chán chờ tan làm.
Đang thu dọn bàn làm việc, đã thấy Vương Ngọc dẫn một cô gái cao gầy đi đến.
Đường Du Nhiên tò mò nhìn cô gái cao gầy kia, cảm thấy hơi quen mắt, suy nghĩ một lát mới nhớ đồng nghiệp nữ này hình như là nhân viên trong bộ phận tài chính.
“Đường Du Nhiên, bây giờ bộ phận tài chính đang bận rộn, cô đi cùng đồng nghiệp này bên bộ phận tài chính ra ngoài một chuyến, đưa đơn xin xong thì quay lại.
" Vương Ngọc nói thẳng với Đường Du Nhiên.
“Được, tôi đã biết.
" Đường Du Nhiên không nghĩ nhiều đã đồng ý, Vương Ngọc chưa bao giờ qua loa đối với chuyện công việc.
“Ừ, vậy hai người các cô đi ngay bây giờ đi.
" Vương Ngọc nói.
Đường Du Nhiên đi theo đồng nghiệp bên bộ phận tài chính kia vào thang máy.
Bầu không khí có hơi yên lặng và lúng túng, vẫn là đồng nghiệp nữ bên bộ phận tài chính lên tiếng trước: “Tôi tên là Lý Nhược Tuyết, cô cứ gọi thẳng tên tôi là được.
"
Đường Du Nhiên nghe thì gật đầu, lễ phép cười đáp lại một tiếng được.
Hai người cùng nhau đi ra khỏi công ty, Lý Nhược Tuyết ngăn xe taxi lại, hai người lên xe, cô ta báo tên khách sạn Quân Di, xe taxi lập tức đi về hướng khách sạn Quân Di.
Khách sạn Quân Di ở ngay trung tâm thành phố, cách công ty không xa, đi hơn mười phút là đến.
Một công ba việc, đương nhiên cô ta không nghĩ sẽ chỉ hại Đường Du Nhiên mất trinh đơn giản như vậy.
Trò hay bây giờ mới bắt đầu!
Con khốn Đường Du Nhiên này hại cô ta thảm như vậy! Bây giờ cô ta cũng muốn khiến cho Đường Du Nhiên phải nếm mùi đau khổ!
Vừa về đến bộ phận tài chính, Bạch Tiên Nhi mở hòm thư ra trước, quả nhiên nhìn thấy được tài liệu xin xét duyệt tín dụng mà giám đốc Lý mới gửi đến hòm thư của cô ta.
Bạch Tiên Nhi đóng dấu tài liệu rồi ký tên xong, nhìn thời gian, đúng lúc chỉ còn nửa tiếng nữa là đến giờ tan sở, lúc này mới gọi nội tuyến, kêu nhân viên nữ lần trước nói xấu sau lưng rằng cô ta mặc váy đỏ xấu xí vào văn phòng.
Nhân viên nữ kia tên là Lý Nhược Tuyết, cả bộ phận tài chính đều biết Bạch Tiên Nhi là người có thù tất báo, cho nên Lý Nhược Tuyết vừa bước vào phòng quản lý đã có dáng vẻ như chim sợ cành cong, nơm nớp lo sợ nhìn Bạch Tiên Nhi, cẩn thận hỏi: “Quản lý Bạch… cô gọi tôi vào là có chuyện gì ạ?"
“Có chút chuyện!" Khuôn mặt Bạch Tiên Nhi lạnh lùng, bình tĩnh đẩy tài liệu về khoản vay đến trước mặt Lý Nhược Tuyết: “Lý Nhược Tuyết, bây giờ cô đem đơn xin này đến khách sạn Quân Di, đưa cho giám đốc Lý của ngân hàng tư nhân từng cho chúng ta vay một năm trước để ông ta ký tên.
"
Một năm trước khi đi theo Bạch Tiên Nhi, Lý Nhược Tuyết đã từng gặp qua giám đốc Lý kia một lần!
Trông vừa béo vừa xấu, lại còn háo sắc cực kỳ!
Lý Nhược Tuyết còn nhớ lần đó giám đốc Lý kia còn cầm tay cô ta sờ soạng rất lâu, dọa cô ta sợ quá chừng.
Bây giờ Lý Nhược Tuyết nghe thấy phải đến khách sạn đưa tài liệu cho giám đốc Lý kia thì sợ đến mức mặt mày trắng bệch, căng thẳng ngẩng đầu lên nhìn Bạch Tiên Nhi, nói lắp bắp: “Quản lý Bạch, trên tay tôi còn có công việc chưa hoàn thành, nếu không… không thì cô tìm người khác đi…"
Nói còn chưa hết lời thì Bạch Tiên Nhi đã nhướng mày, tức giận đập một cái thật mạnh lên bàn làm việc.
“Lý Nhược Tuyết, cô đây là có ý gì hả?" Bạch Tiên Nhi nghiêm mặt nhìn Lý Nhược Tuyết: “Đây là công việc quan trọng tôi giao cho cô, bây giờ cô như thế này là không muốn làm sao?"
“Nếu cô không muốn làm, tôi có thể đuổi cô cút khỏi công ty ngay lập tức!"
Bạch Tiên Nhi biết gia đình Lý Nhược Tuyết này khó khăn, mới sinh ra cha đã chết sớm, mẹ lại có bệnh tim, hàng tháng đều cần một khoảng tiền lớn, trong nhà còn một em trai đang học trung học.
Cả nhà phải dựa vào một mình cô ta nuôi sống, Lý Nhược Tuyết đã làm việc ở công ty Đường thị nhiều năm nên tiền lương và chế độ cho nhân viên không tệ, nếu bây giờ từ chức đến công ty khác thì tất cả phải bắt đầu lại từ đầu, cũng không có tiền lương và chế độ tốt như vậy.
Bạch Tiên Nhi đã tóm lấy điểm yếu của Lý Nhược Tuyết, biết cô ta không dám không đi!
Quả nhiên, Bạch Tiên Nhi vừa lớn tiếng nói lời cảnh cáo xong thì sắc mặt Lý Nhược Tuyết lại càng thêm xám xịt, hai tay vần vò xoắn xuýt với nhau, môi run rẩy, nhỏ giọng nói: “Không có… Không có đâu Quản lý Bạch, tôi đây, tôi đây phải đi…"
Bạch Tiên Nhi nghe Lý Nhược Tuyết đồng ý rồi thì sắc mặt vốn lạnh như băng lại dịu đi nhiều, bỗng nhiên nhìn Lý Nhược Tuyết nói tiếp: “Lý Nhược Tuyết, nếu như cô sợ đi một mình thì có thể gọi một đồng nghiệp nữ trong công ty đi cùng cô.
"
Lý Nhược Tuyết nghe được ý đáp lại trong lời Bạch Tiên Nhi, nét mặt xám xịt thoáng hiện lên vẻ vui mừng, còn chưa kịp lên tiếng thì nghe Bạch Tiên Nhi nói tiếp: “Lúc trước không phải công ty có một trợ lý thư ký mới tên là Đường Du Nhiên à, cô đến tìm thư ký Triệu mượn người, nói là bộ phận của chúng ta ít người, đều bận việc nên không đi được, chuyện cho vay lớn như vậy, thư ký Triệu chắc chắn sẽ đồng ý với cô.
"
Nói xong Bạch Tiên Nhi lại ném một túi bột phấn màu trắng đến trước mặt Lý Nhược Tuyết: “Cô tìm cơ hội bỏ thứ này cho Đường Du Nhiên ăn vào, đưa tài liệu cho Đường Du Nhiên đem đến khách sạn Quân Di, còn cô đi thẳng về nhà là được, cho dù sau này có chuyện gì xảy ra thì cô cứ nói không biết gì cả.
"
“Cô lanh lợi một chút, chuyện này làm tốt thì sẽ không thiếu lợi ích cho cô.
Nghe nói bệnh tim của mẹ cô có một loại thuốc đặc trị nhưng lại ở nước Mỹ nên rất khó mua, hơn nữa còn rất đắt, đến lúc đó tôi sẽ nhờ một người bạn học ở Mỹ giúp mẹ cô mua thuốc trong một năm!"
Bạch Tiên Nhi biết rõ Lý Nhược Tuyết này vốn không biết thân phận thật của Đường Du Nhiên nên cứ nói thẳng, không chút kiêng dè.
Đầu tiên là đánh một gậy rồi lại cho một viên kẹo, vừa cảnh cáo vừa cho lợi ích, Lý Nhược Tuyết không phải kẻ ngốc, lập tức hiểu rõ Bạch Tiên Nhi đang muốn làm gì.
Trong lòng chỉ đấu tranh một lát, sau đó Lý Nhược Tuyết lập tức lựa chọn nhận lấy gói thuốc bột không rõ tên mà Bạch Tiên Nhi đưa cho cô ta.
Không còn cách nào khác, cô ta cũng cần công việc, mà cô ta cũng hiểu rất rõ, nếu từ chối chuyện này thì Bạch Tiên Nhi chắc chắn sẽ tìm lý do đuổi việc cô ta!
“Được, Quản lý Bạch, tôi biết nên làm thế nào, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ làm tốt chuyện này.
"
Bạch Tiên Nhi gật đầu hài lòng, mắt nhìn thời gian trên đồng hồ, thúc giục: “Được rồi, cô nhanh chóng mang tài liệu đi tìm thư ký Vương Ngọc mượn người đi.
"
Lý Nhược Tuyết gật đầu, cầm lấy đơn xin đi ra khỏi bộ phận tài chính, lên thẳng phòng thư ký ở tầng cao nhất.
Lý Nhược Tuyết vừa mới bước chân đi, Bạch Tiên Nhi sau lưng đã tươi cười gọi điện thoại cho giám đốc Lý, nói với ông ta rằng người bên này tối đa khoảng nửa tiếng nữa là có thể đến khách sạn Quân Di.
Giám đốc Lý phấn khởi không thôi, liên tục nói cũng được, lúc này mới cúp điện thoại.
Lý Nhược Tuyết theo lời của Bạch Tiên Nhi đi tìm thư ký Vương Ngọc, Vương Ngọc vừa nghe nói là chuyện cho vay thì biết việc này không thể chậm trễ được, dù sao bây giờ Đường Du Nhiên cũng không còn công việc gì cần làm, hơn nữa lại có người đi cùng, chỉ là hỗ trợ đưa một tài liệu mà thôi, sẽ không xảy ra chuyện gì, Vương Ngọc bèn tự quyết định đồng ý.
Đường Du Nhiên đang ở trong phòng làm việc, còn nửa tiếng nữa là tan tầm, công việc của Đường Du Nhiên vốn không nhiều, lúc này tất cả công việc cần hoàn thành đều đã xong xuôi, đang vô cùng buồn chán chờ tan làm.
Đang thu dọn bàn làm việc, đã thấy Vương Ngọc dẫn một cô gái cao gầy đi đến.
Đường Du Nhiên tò mò nhìn cô gái cao gầy kia, cảm thấy hơi quen mắt, suy nghĩ một lát mới nhớ đồng nghiệp nữ này hình như là nhân viên trong bộ phận tài chính.
“Đường Du Nhiên, bây giờ bộ phận tài chính đang bận rộn, cô đi cùng đồng nghiệp này bên bộ phận tài chính ra ngoài một chuyến, đưa đơn xin xong thì quay lại.
" Vương Ngọc nói thẳng với Đường Du Nhiên.
“Được, tôi đã biết.
" Đường Du Nhiên không nghĩ nhiều đã đồng ý, Vương Ngọc chưa bao giờ qua loa đối với chuyện công việc.
“Ừ, vậy hai người các cô đi ngay bây giờ đi.
" Vương Ngọc nói.
Đường Du Nhiên đi theo đồng nghiệp bên bộ phận tài chính kia vào thang máy.
Bầu không khí có hơi yên lặng và lúng túng, vẫn là đồng nghiệp nữ bên bộ phận tài chính lên tiếng trước: “Tôi tên là Lý Nhược Tuyết, cô cứ gọi thẳng tên tôi là được.
"
Đường Du Nhiên nghe thì gật đầu, lễ phép cười đáp lại một tiếng được.
Hai người cùng nhau đi ra khỏi công ty, Lý Nhược Tuyết ngăn xe taxi lại, hai người lên xe, cô ta báo tên khách sạn Quân Di, xe taxi lập tức đi về hướng khách sạn Quân Di.
Khách sạn Quân Di ở ngay trung tâm thành phố, cách công ty không xa, đi hơn mười phút là đến.
Tác giả :
Viên Mãn